Khi tứ bánh bao — Dận Chân trở lại Vĩnh Hòa cung, chỉ thấy ngạch nương nhà mình mang thần tình nhàn nhạt sầu lo ngồi ở trên chủ vị đến ngẩn người.
Dận Chân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nghĩ đến tiểu thái giám mới tới bẩm báo việc hỉ, trong lòng nhất thời có chút phức tạp, sự tình thật sự cùng trong trí nhớ của mình không giống. Đức ngạch nương không có mang thai lục đệ, mà Đông ngạch nương lại được như nguyện.
Như vậy……. Cũng tốt, như thế, ở thế này, mình rốt cục có thể không áy náy với Đông ngạch nương.
Vì thế mình chỉ có một ngạch nương chân chính.
Trên mặt chậm rãi rộ ra ý cười ấm áp, Dận Chân một bên kêu ngạch nương, một bên bước nhanh đi vào.
Đức phi thấy Dận Chân, trên mặt xưa nay lãnh đạm lộ ra vui mừng thực sự, thấy Dận Chân bước nhanh, thân mình mới gần năm tuổi có chút lung lay, vội vàng tiến lên ôm lấy, sẳng giọng “Hài tử ngươi sao lại tự chạy tới đây? Người hầu của ngươi đâu?!”
Sắc mặt Dận Chân ấm áp “Ngạch nương, Dận Chân có thể tự mình đi……”
Đức phi sờ sờ mặt Dận Chân, ân, hài tử này hôm nay ăn mặc đã mỏng hơn. Nhưng nghe thấy lời Dận Chân nói vẫn hơi hơi sẳng giọng “Ngạch nương biết Dận Chân lợi hại, chính là Dận Chân, ngươi bây giờ còn nhỏ, mệt cũng không tốt …..”
Dận Chân trong lòng vù vù ấm, nhìn vẻ mặt ngạch nương từ ái đau tích, trong lòng nghĩ, có thể có ngạch nương yêu thương như vậy, cuộc đời này không tính là quá tồi tệ ……
Đức phi ôm lấy Dận Chân đi trở về chủ vị, Dận Chân từ trong ngực lấy ra một mảnh vải “Ngạch nương, này cho ngài.”
Đức phi sửng sốt, tiếp nhận dải lụa, hình thức phi thường đơn giản, vải làm ra cũng thô ráp, vô pháp cùng lụa là trong cung so sánh, nhưng nhìn sắc mặt Dận Chân ửng đỏ cùng ánh mắt có chút chờ mong, mắt Đức phi cũng đỏ…….
———————————————————————-
Thành tần ngồi ở trên giường lăng lăng nhìn đứa trẻ mới sinh ngủ say ở tã lót. Đôi mắt sưng đỏ, trên mặt là nước mắt chưa khô.
Chân có tật?
Đây là ý tứ gì?
Đường đường hoàng tử Đại Thanh, thế nhưng chân có tật?!
Hoàng thượng uy vũ, sao có thể có đứa nhỏ như thế?!
Chính là, chính là, dù có xấu có tàn thì cũng là miếng thịt rớt ra từ trên người nương a …..
Nhìn hài tử vô tội khờ dại đang ngủ say, đứa con mình vất vả chín tháng mười ngày mới sinh ra, nước mắt Thành tần cứ như vậy lặng lẽ tuôn xuống ………..
Khi Thái tử gia vào liền thấy hình ảnh đau thương như thế.
Nơi nơi lạnh lẽo, cung nhân cũng không biết đã chạy đi đâu hết.
Lúc này thất a ca đã sinh ra tới ngày thứ ba.
Nhưng không có ban thưởng, khao thưởng cũng không có, ngay cả phong hào cũng không có.
So với Đông quý phi bên kia náo nhiệt vui mừng, nơi này, quả thực chính là lãnh cung.
Cũng phải, cái nam nhân kia, đối lục a ca thì ban thưởng một lần lại một lần nữa, còn đối thất a ca thì làm như không thấy.
Một hài tử tàn tật từ nhỏ.
Nhớ tới khi ở đệ nhất thế, lão thất ngay từ đầu đã nhận đãi ngộ như lão bát, châm chọc khiêu khích và những thứ tương tự đều không ai dám ra mặt nói, nhưng những câu hữu lệ hư ngôn ở sau lưng lại càng đả thương người hơn, tuy là hoàng tử nhưng so ra với một thái giám cung nữ còn kém hơn.
Mà nam nhân kia lại xưa nay đối bọn họ đó thờ ơ lạnh nhạt, nam nhân kia luôn thi hành dưỡng bánh bao theo một quy củ: Tự biết bản thân thế nào mà sống!
Hoàng tử và tương tự, bất quá chỉ gọi cho dễ nghe.
Đúng là bởi vì biết suy nghĩ của nam nhân, cũng biết các a ca lớn tuổi hơn cũng sẽ chỉ trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị khi dễ bắt nạt coi thường! Lửa cháy thêm dầu, bỏ đá xuống giếng lại càng là chuyện thường!
Nhìn đứa trẻ mới sinh đang ngủ đến vô tội, Thái tử gia nhớ tới chuyện của mình trước kia, khóe miệng câu ra nụ cười chua xót, kỳ thật mình rơi vào kết cục cuối cùng kia cũng chỉ sợ nên dùng bốn chữ “Trừng phạt đúng tội” đi.
Chậm rãi vươn tay, cầm đôi tay yếu ớt, Thái tử gia nghĩ, đời này, gia nhất định sẽ không để ai khi dễ đệ đệ của gia
Người họ Ái Tân Giác La sao có thể dễ dàng bị người khi dễ!
Thành tần thấy Thái tử gia vươn tay mới đột nhiên lấy lại tinh thần “Thái, Thái tử điện hạ……..?!”
Trong lòng vừa sợ vừa nghi lại kinh hãi, vội vội vàng vàng muốn xuống giường hành lễ, lại bị Thái tử gia mỉm cười phất tay ngăn cản “Thành tần nương nương đừng đa lễ, cô chỉ đến thăm tiểu thất ………”
Thành tần kinh nghi bất định, nhưng cũng chỉ dám giấu ở trong lòng, trên mặt vẫn mềm nhẹ cười “Thái tử điện hạ hữu tâm.”
Thái tử gia cười, tươi cười trầm tĩnh, thản nhiên mở miệng “Thành tần nương nương, thời điểm cô vừa mới vào cũng không thấy kẻ nào, cẩu nô tài nào nếu không hiểu chuyện, Thành tần nương nương nên giáo huấn mới đúng.”
Thành tần cả kinh, Thái tử gia lúc này bỗng nhiên tản mát ra loại khí thế uy nghiêm, đồng thời trong lòng cũng chua sót không thôi.
Hoàng thượng lúc này ngay cả một đạo thánh chỉ cũng không có, một hài tử tàn tật từ bé, trời biết, hai người mẫu tử bọn họ sẽ có kết cục gì?
Thái giám cung nữ có lẽ cũng đã tìm đường chạy hết rồi đi?
Tuy rằng đây đều là sự thật, nhưng Thành tần biết có một số việc biết ở trong lòng là tốt rồi, trên mặt tuyệt đối không thể nói, vì thế miễn cưỡng cười mở miệng “Thái tử gia giáo huấn thật đúng.”
Thái tử gia liếc mắt nhìn Thành tần, quay đầu đối Tiểu Thuận Tử vẫn trầm mặc đi theo bên người mình, phân phó nói “Quay về Thừa Kiền cung đem nhung ti ( tơ tằm)mà gia mới được ban thưởng tới đây.”
Tiểu Thuận Tử cung kính lên tiếng, xoay người đi làm. Trong lòng nghĩ, bộ nhung ti kia dường như là được hoàng thượng ban cho thì phải?
Nếu như bị hoàng thượng biết………….. Nếu không, hay là mượn tạm bộ nhung ti trước của thái hoàng thái hậu ban nha?
Thành tần có chút kinh lăng, Thái tử gia…………..
Vừa định mở miệng, chỉ thấy Thái tử gia mang theo ý cười nhợt nhạt nhu hòa trên mặt, ôm lấy hài tử của nàng, tư thế phi thường chuẩn, hơn nữa còn rất quen thuộc??
Phải biết rằng, Thái tử gia khi làm Trương Anh, từng làm một vú em rất tốt, muội muội đệ đệ Trương Anh là long phượng thai, vừa mới sinh ra không lâu liền phi thường thích ầm ĩ, lúc ấy, mụ mụ Trương Anh vì giải trừ bóng ma tâm lý của Trương Anh, thường thường đem long phượng thai ném cho Trương Anh chiếu cố………….
Thành tần lần này thật sự kinh ngạc.
Nhưng tiếp theo ――
Thái tử gia nắm đôi tay yếu ớt, cười tủm tỉm nói “Tiểu thất, ngươi yên tâm, nhị ca sẽ bảo vệ ngươi, người họ Ái Tân Giác La chúng ta quyết không để cho ngoại nhân khi dễ!”
Nhìn Thái tử gia tươi cười kiên định sáng lạn, nghe câu như vậy, nước mắt Thành tần cứ soàn soạt rơi xuống , tuy rằng biết, có lẽ vị Thái tử gia này cũng không nhất định có thể bảo vệ hai người mẫu tử bọn họ, nhưng ở trong tình huống không người hỏi thăm không người giúp đỡ suốt ba ngày, nói như thế, tươi cười như vậy, giống như ánh trăng nhàn nhạt trong đêm, không đủ sáng ngời nhưng lại đủ để chiếu sáng hắc ám, đủ để ấm áp nội tâm đã muốn tuyệt vọng………
Thành tần che miệng, nước mắt cứ như vậy không ngừng rơi ………..
————————————————————————-
Càn Thanh cung. Khang Hi đế vùi đầu phê chú tấu chương, vẻ mặt bình tĩnh, Cố Hỉ đứng ở dưới ngự án, nhẹ giọng hồi báo tung tích của vị Thái tử gia ở Thừa Kiền cung trong hôm nay để ai đó bớt lo.
Khang Hi đế phê xong một phần tấu chương cuối cùng, ngẩng đầu, lấy qua một cái bút lông. Có vài giọt mực rơi trên ngự án, Khang Hi đế thản nhiên quét mắt, tùy tay đem bút để sang một bên.
“Ngươi nói, Thái tử đi tới nơi Thành tần sao?” Khang Hi đế tiếp nhận bát trà, thản nhiên hỏi.
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy.”
“Thái tử đến bây giờ cũng chưa nhìn qua lục a ca? Cố Hỉ, nói đơn giản!” Khang Hi đế nhíu mày, có chút không vui. Thành tần?
“Rõ, nô tài tuân chỉ.” Cố Hỉ lau cái trán đầy mồ hôi, chỉ biết hoàng thượng nhất định sẽ không vui vẻ, Thái tử gia sao không làm chuyện bớt đáng lo a?!“Thái tử điện hạ hôm nay vẫn ở chỗ Thành tần, Tiểu Thuận Tử nói, Thái tử điện hạ tựa hồ thực thích……. Ngạch………. Hài tử mà Thành tân sinh ………..” Cố Hỉ có chút chột dạ, hoàng thượng đến bây giờ còn chưa xác định đâu, vị kia rốt cuộc có phải thất a ca hay không……
Khang Hi liếc Cố Hỉ, Cố Hỉ có chút kinh hãi cúi đầu.
Khang Hi trầm mặc một hồi, cầm lấy một phong tấu chương màu xanh thẩm mới đưa đến không lâu trên ngự án.
Cố Hỉ không dám nhìn lên ngự án, quy củ ở Càn Thanh cung phi thường sâm nghiêm, đồ trên ngự án, nếu không có hoàng thượng tự mình phân phó, ai cũng không thể động, ai cũng không thể nhìn. Nhưng, làm lão nhân đi theo Khang Hi nhiều năm, Cố Hỉ biết, tấu chương màu xanh thẫm không phải tấu triều đình, Cố Hỉ nhớ rõ, tấu chương màu xanh thẫm là tấu chương của một tổ chức phi thường bí mật bên người hoàng thượng……..
Về phần rốt cuộc là nó làm gì? Là ai? Cố Hỉ thừa hành nguyên tắc “Biết nhiều hơn không bằng ít biết “, chưa bao giờ tò mò……….
Khang Hi khép lại tấu chương, gợi lên khóe miệng cười, thấp giọng thì thào“Người Ái Tân Giác La gia quyết không để cho ngoại nhân khi dễ? Ha hả……”
Cố Hỉ bộ dạng phục tùng rũ mắt, giả trang không nghe thấy, trong lòng đoán, những lời này có vẻ chỉ có Thái tử gia mới dám nói?
“Cố Hỉ!”
“Nô tài ở.”
“Đi tuyên chỉ, hoàng tử do Thành tần sở sinh phong làm thất a ca, ban thưởng danh — Dận Hữu!”
“Nô tài tuân chỉ.”
———————————————————-
Thái tử gia đã trở lại Thừa Kiền cung, khi nghe được ý chỉ, chỉ hơi hơi nhướng mày, ân, lão thất có tên rồi. Cũng không biết, nam nhân kia rốt cuộc có gặp gỡ Lương phi không? Nhớ tới thời điểm hồi cung, đi ngang qua ngự hoa viên, kết quả nhìn đến tứ bánh bao nhìn tảng đá đến ngẩn người?!
Sau lại, thừa dịp tứ bánh bao chạy lấy người, đi qua nhìn kỹ mới phát hiện trên tảng đá khắc hai chữ nhỏ, một cái tên viết tứ tứ, một cái tên bên cạnh viết bát bát.
………………
Thái tử gia hết chỗ nói rồi.
Trong đầu quanh quẩn câu nói kết luận năm đó của Hoan Hoan “Cặp Tứ tứ bát bát tuyệt đối là ngược luyến tình thâm thâm a a a!!!”
Lão tứ, chẳng lẽ, ngươi cùng lão bát thật sự……………………
囧 một hồi, lấy lại tinh thần, Thái tử gia mạnh mẽ lắc đầu, mình nhất định chịu ảnh hưởng của Hoan Hoan rồi!
Ân!! Nhất định đúng! Ai, không đúng a………. Lúc này tiểu bát cũng chưa sinh đâu, chẳng lẽ, tứ bánh bao cũng là ………..
Thái tử gia cẩn thận hồi tưởng một ít hành vi của tứ bánh bao trong lòng hắc tuyến một loạt.
Lão tứ thật đúng là giỏi che dấu nha!!
Nếu không phải gia hôm nay vô tình gặp phải, gia còn không biết sẽ bị lừa tới khi nào! Bất quá………. Lão tứ nếu cùng sống lại như gia , ân, nhất định cũng sẽ chú ý tới gia bất đồng đi, hắc hắc, có lẽ, một ngày của gia sau này sẽ càng thú vị ……. Thái tử gia nhẹ nhàng vỗ vỗ cây quạt lên tay, nhãn tình sáng lên, nhợt nhạt cười, tươi cười lộ ra một chút quỷ dị.
Bất quá…………. Xem hai cái tên kia, Thái tử gia không nói gì, lão tứ, xem ra làm bánh bao cũng đã thực nhàm chán a.
“Ai, tiểu bát a tiểu bát, tứ ca ngươi không có ngươi thì thực tịch mịch a, ngươi nhanh sinh ra, hảo cùng tứ ca ngươi diễn thêm một lần cửu long tranh đoạt đi…………..”
Đồng dạng nhàm chán vì làm bánh bao, Thái tử gia hò hét trong lòng.
———————————————————-
Có lẽ là trên trời nghe được Thái tử gia kêu gào, hoặc là lão thiên gia rốt cục không chịu nổi ánh mắt hoài niệm của tứ bánh bao mặt than khi thỉnh thoảng nhìn lên trời …………= =
Năm đó, Khang Hi đế bất ngờ ở Mai Hoa lâm gặp gỡ Lương phi xinh đẹp.
Vì thế, trong sự chờ mong của Thái tử gia, ở trong kích động của Ung Chính gia mặt than, ở khi Khang Hi đế mặt trầm như nước không biết suy nghĩ cái gì ………..
Bát bát bánh bao im lặng đến đây………………..
Khi tứ bánh bao — Dận Chân trở lại Vĩnh Hòa cung, chỉ thấy ngạch nương nhà mình mang thần tình nhàn nhạt sầu lo ngồi ở trên chủ vị đến ngẩn người.
Dận Chân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nghĩ đến tiểu thái giám mới tới bẩm báo việc hỉ, trong lòng nhất thời có chút phức tạp, sự tình thật sự cùng trong trí nhớ của mình không giống. Đức ngạch nương không có mang thai lục đệ, mà Đông ngạch nương lại được như nguyện.
Như vậy……. Cũng tốt, như thế, ở thế này, mình rốt cục có thể không áy náy với Đông ngạch nương.
Vì thế mình chỉ có một ngạch nương chân chính.
Trên mặt chậm rãi rộ ra ý cười ấm áp, Dận Chân một bên kêu ngạch nương, một bên bước nhanh đi vào.
Đức phi thấy Dận Chân, trên mặt xưa nay lãnh đạm lộ ra vui mừng thực sự, thấy Dận Chân bước nhanh, thân mình mới gần năm tuổi có chút lung lay, vội vàng tiến lên ôm lấy, sẳng giọng “Hài tử ngươi sao lại tự chạy tới đây? Người hầu của ngươi đâu?!”
Sắc mặt Dận Chân ấm áp “Ngạch nương, Dận Chân có thể tự mình đi……”
Đức phi sờ sờ mặt Dận Chân, ân, hài tử này hôm nay ăn mặc đã mỏng hơn. Nhưng nghe thấy lời Dận Chân nói vẫn hơi hơi sẳng giọng “Ngạch nương biết Dận Chân lợi hại, chính là Dận Chân, ngươi bây giờ còn nhỏ, mệt cũng không tốt …..”
Dận Chân trong lòng vù vù ấm, nhìn vẻ mặt ngạch nương từ ái đau tích, trong lòng nghĩ, có thể có ngạch nương yêu thương như vậy, cuộc đời này không tính là quá tồi tệ ……
Đức phi ôm lấy Dận Chân đi trở về chủ vị, Dận Chân từ trong ngực lấy ra một mảnh vải “Ngạch nương, này cho ngài.”
Đức phi sửng sốt, tiếp nhận dải lụa, hình thức phi thường đơn giản, vải làm ra cũng thô ráp, vô pháp cùng lụa là trong cung so sánh, nhưng nhìn sắc mặt Dận Chân ửng đỏ cùng ánh mắt có chút chờ mong, mắt Đức phi cũng đỏ…….
———————————————————————-
Thành tần ngồi ở trên giường lăng lăng nhìn đứa trẻ mới sinh ngủ say ở tã lót. Đôi mắt sưng đỏ, trên mặt là nước mắt chưa khô.
Chân có tật?
Đây là ý tứ gì?
Đường đường hoàng tử Đại Thanh, thế nhưng chân có tật?!
Hoàng thượng uy vũ, sao có thể có đứa nhỏ như thế?!
Chính là, chính là, dù có xấu có tàn thì cũng là miếng thịt rớt ra từ trên người nương a …..
Nhìn hài tử vô tội khờ dại đang ngủ say, đứa con mình vất vả chín tháng mười ngày mới sinh ra, nước mắt Thành tần cứ như vậy lặng lẽ tuôn xuống ………..
Khi Thái tử gia vào liền thấy hình ảnh đau thương như thế.
Nơi nơi lạnh lẽo, cung nhân cũng không biết đã chạy đi đâu hết.
Lúc này thất a ca đã sinh ra tới ngày thứ ba.
Nhưng không có ban thưởng, khao thưởng cũng không có, ngay cả phong hào cũng không có.
So với Đông quý phi bên kia náo nhiệt vui mừng, nơi này, quả thực chính là lãnh cung.
Cũng phải, cái nam nhân kia, đối lục a ca thì ban thưởng một lần lại một lần nữa, còn đối thất a ca thì làm như không thấy.
Một hài tử tàn tật từ nhỏ.
Nhớ tới khi ở đệ nhất thế, lão thất ngay từ đầu đã nhận đãi ngộ như lão bát, châm chọc khiêu khích và những thứ tương tự đều không ai dám ra mặt nói, nhưng những câu hữu lệ hư ngôn ở sau lưng lại càng đả thương người hơn, tuy là hoàng tử nhưng so ra với một thái giám cung nữ còn kém hơn.
Mà nam nhân kia lại xưa nay đối bọn họ đó thờ ơ lạnh nhạt, nam nhân kia luôn thi hành dưỡng bánh bao theo một quy củ: Tự biết bản thân thế nào mà sống!
Hoàng tử và tương tự, bất quá chỉ gọi cho dễ nghe.
Đúng là bởi vì biết suy nghĩ của nam nhân, cũng biết các a ca lớn tuổi hơn cũng sẽ chỉ trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị khi dễ bắt nạt coi thường! Lửa cháy thêm dầu, bỏ đá xuống giếng lại càng là chuyện thường!
Nhìn đứa trẻ mới sinh đang ngủ đến vô tội, Thái tử gia nhớ tới chuyện của mình trước kia, khóe miệng câu ra nụ cười chua xót, kỳ thật mình rơi vào kết cục cuối cùng kia cũng chỉ sợ nên dùng bốn chữ “Trừng phạt đúng tội” đi.
Chậm rãi vươn tay, cầm đôi tay yếu ớt, Thái tử gia nghĩ, đời này, gia nhất định sẽ không để ai khi dễ đệ đệ của gia
Người họ Ái Tân Giác La sao có thể dễ dàng bị người khi dễ!
Thành tần thấy Thái tử gia vươn tay mới đột nhiên lấy lại tinh thần “Thái, Thái tử điện hạ……..?!”
Trong lòng vừa sợ vừa nghi lại kinh hãi, vội vội vàng vàng muốn xuống giường hành lễ, lại bị Thái tử gia mỉm cười phất tay ngăn cản “Thành tần nương nương đừng đa lễ, cô chỉ đến thăm tiểu thất ………”
Thành tần kinh nghi bất định, nhưng cũng chỉ dám giấu ở trong lòng, trên mặt vẫn mềm nhẹ cười “Thái tử điện hạ hữu tâm.”
Thái tử gia cười, tươi cười trầm tĩnh, thản nhiên mở miệng “Thành tần nương nương, thời điểm cô vừa mới vào cũng không thấy kẻ nào, cẩu nô tài nào nếu không hiểu chuyện, Thành tần nương nương nên giáo huấn mới đúng.”
Thành tần cả kinh, Thái tử gia lúc này bỗng nhiên tản mát ra loại khí thế uy nghiêm, đồng thời trong lòng cũng chua sót không thôi.
Hoàng thượng lúc này ngay cả một đạo thánh chỉ cũng không có, một hài tử tàn tật từ bé, trời biết, hai người mẫu tử bọn họ sẽ có kết cục gì?
Thái giám cung nữ có lẽ cũng đã tìm đường chạy hết rồi đi?
Tuy rằng đây đều là sự thật, nhưng Thành tần biết có một số việc biết ở trong lòng là tốt rồi, trên mặt tuyệt đối không thể nói, vì thế miễn cưỡng cười mở miệng “Thái tử gia giáo huấn thật đúng.”
Thái tử gia liếc mắt nhìn Thành tần, quay đầu đối Tiểu Thuận Tử vẫn trầm mặc đi theo bên người mình, phân phó nói “Quay về Thừa Kiền cung đem nhung ti ( tơ tằm)mà gia mới được ban thưởng tới đây.”
Tiểu Thuận Tử cung kính lên tiếng, xoay người đi làm. Trong lòng nghĩ, bộ nhung ti kia dường như là được hoàng thượng ban cho thì phải?
Nếu như bị hoàng thượng biết………….. Nếu không, hay là mượn tạm bộ nhung ti trước của thái hoàng thái hậu ban nha?
Thành tần có chút kinh lăng, Thái tử gia…………..
Vừa định mở miệng, chỉ thấy Thái tử gia mang theo ý cười nhợt nhạt nhu hòa trên mặt, ôm lấy hài tử của nàng, tư thế phi thường chuẩn, hơn nữa còn rất quen thuộc??
Phải biết rằng, Thái tử gia khi làm Trương Anh, từng làm một vú em rất tốt, muội muội đệ đệ Trương Anh là long phượng thai, vừa mới sinh ra không lâu liền phi thường thích ầm ĩ, lúc ấy, mụ mụ Trương Anh vì giải trừ bóng ma tâm lý của Trương Anh, thường thường đem long phượng thai ném cho Trương Anh chiếu cố………….
Thành tần lần này thật sự kinh ngạc.
Nhưng tiếp theo ――
Thái tử gia nắm đôi tay yếu ớt, cười tủm tỉm nói “Tiểu thất, ngươi yên tâm, nhị ca sẽ bảo vệ ngươi, người họ Ái Tân Giác La chúng ta quyết không để cho ngoại nhân khi dễ!”
Nhìn Thái tử gia tươi cười kiên định sáng lạn, nghe câu như vậy, nước mắt Thành tần cứ soàn soạt rơi xuống , tuy rằng biết, có lẽ vị Thái tử gia này cũng không nhất định có thể bảo vệ hai người mẫu tử bọn họ, nhưng ở trong tình huống không người hỏi thăm không người giúp đỡ suốt ba ngày, nói như thế, tươi cười như vậy, giống như ánh trăng nhàn nhạt trong đêm, không đủ sáng ngời nhưng lại đủ để chiếu sáng hắc ám, đủ để ấm áp nội tâm đã muốn tuyệt vọng………
Thành tần che miệng, nước mắt cứ như vậy không ngừng rơi ………..
————————————————————————-
Càn Thanh cung. Khang Hi đế vùi đầu phê chú tấu chương, vẻ mặt bình tĩnh, Cố Hỉ đứng ở dưới ngự án, nhẹ giọng hồi báo tung tích của vị Thái tử gia ở Thừa Kiền cung trong hôm nay để ai đó bớt lo.
Khang Hi đế phê xong một phần tấu chương cuối cùng, ngẩng đầu, lấy qua một cái bút lông. Có vài giọt mực rơi trên ngự án, Khang Hi đế thản nhiên quét mắt, tùy tay đem bút để sang một bên.
“Ngươi nói, Thái tử đi tới nơi Thành tần sao?” Khang Hi đế tiếp nhận bát trà, thản nhiên hỏi.
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy.”
“Thái tử đến bây giờ cũng chưa nhìn qua lục a ca? Cố Hỉ, nói đơn giản!” Khang Hi đế nhíu mày, có chút không vui. Thành tần?
“Rõ, nô tài tuân chỉ.” Cố Hỉ lau cái trán đầy mồ hôi, chỉ biết hoàng thượng nhất định sẽ không vui vẻ, Thái tử gia sao không làm chuyện bớt đáng lo a?!“Thái tử điện hạ hôm nay vẫn ở chỗ Thành tần, Tiểu Thuận Tử nói, Thái tử điện hạ tựa hồ thực thích……. Ngạch………. Hài tử mà Thành tân sinh ………..” Cố Hỉ có chút chột dạ, hoàng thượng đến bây giờ còn chưa xác định đâu, vị kia rốt cuộc có phải thất a ca hay không……
Khang Hi liếc Cố Hỉ, Cố Hỉ có chút kinh hãi cúi đầu.
Khang Hi trầm mặc một hồi, cầm lấy một phong tấu chương màu xanh thẩm mới đưa đến không lâu trên ngự án.
Cố Hỉ không dám nhìn lên ngự án, quy củ ở Càn Thanh cung phi thường sâm nghiêm, đồ trên ngự án, nếu không có hoàng thượng tự mình phân phó, ai cũng không thể động, ai cũng không thể nhìn. Nhưng, làm lão nhân đi theo Khang Hi nhiều năm, Cố Hỉ biết, tấu chương màu xanh thẫm không phải tấu triều đình, Cố Hỉ nhớ rõ, tấu chương màu xanh thẫm là tấu chương của một tổ chức phi thường bí mật bên người hoàng thượng……..
Về phần rốt cuộc là nó làm gì? Là ai? Cố Hỉ thừa hành nguyên tắc “Biết nhiều hơn không bằng ít biết “, chưa bao giờ tò mò……….
Khang Hi khép lại tấu chương, gợi lên khóe miệng cười, thấp giọng thì thào“Người Ái Tân Giác La gia quyết không để cho ngoại nhân khi dễ? Ha hả……”
Cố Hỉ bộ dạng phục tùng rũ mắt, giả trang không nghe thấy, trong lòng đoán, những lời này có vẻ chỉ có Thái tử gia mới dám nói?
“Cố Hỉ!”
“Nô tài ở.”
“Đi tuyên chỉ, hoàng tử do Thành tần sở sinh phong làm thất a ca, ban thưởng danh — Dận Hữu!”
“Nô tài tuân chỉ.”
———————————————————-
Thái tử gia đã trở lại Thừa Kiền cung, khi nghe được ý chỉ, chỉ hơi hơi nhướng mày, ân, lão thất có tên rồi. Cũng không biết, nam nhân kia rốt cuộc có gặp gỡ Lương phi không? Nhớ tới thời điểm hồi cung, đi ngang qua ngự hoa viên, kết quả nhìn đến tứ bánh bao nhìn tảng đá đến ngẩn người?!
Sau lại, thừa dịp tứ bánh bao chạy lấy người, đi qua nhìn kỹ mới phát hiện trên tảng đá khắc hai chữ nhỏ, một cái tên viết tứ tứ, một cái tên bên cạnh viết bát bát.
………………
Thái tử gia hết chỗ nói rồi.
Trong đầu quanh quẩn câu nói kết luận năm đó của Hoan Hoan “Cặp Tứ tứ bát bát tuyệt đối là ngược luyến tình thâm thâm a a a!!!”
Lão tứ, chẳng lẽ, ngươi cùng lão bát thật sự……………………
囧 một hồi, lấy lại tinh thần, Thái tử gia mạnh mẽ lắc đầu, mình nhất định chịu ảnh hưởng của Hoan Hoan rồi!
Ân!! Nhất định đúng! Ai, không đúng a………. Lúc này tiểu bát cũng chưa sinh đâu, chẳng lẽ, tứ bánh bao cũng là ………..
Thái tử gia cẩn thận hồi tưởng một ít hành vi của tứ bánh bao trong lòng hắc tuyến một loạt.
Lão tứ thật đúng là giỏi che dấu nha!!
Nếu không phải gia hôm nay vô tình gặp phải, gia còn không biết sẽ bị lừa tới khi nào! Bất quá………. Lão tứ nếu cùng sống lại như gia , ân, nhất định cũng sẽ chú ý tới gia bất đồng đi, hắc hắc, có lẽ, một ngày của gia sau này sẽ càng thú vị ……. Thái tử gia nhẹ nhàng vỗ vỗ cây quạt lên tay, nhãn tình sáng lên, nhợt nhạt cười, tươi cười lộ ra một chút quỷ dị.
Bất quá…………. Xem hai cái tên kia, Thái tử gia không nói gì, lão tứ, xem ra làm bánh bao cũng đã thực nhàm chán a.
“Ai, tiểu bát a tiểu bát, tứ ca ngươi không có ngươi thì thực tịch mịch a, ngươi nhanh sinh ra, hảo cùng tứ ca ngươi diễn thêm một lần cửu long tranh đoạt đi…………..”
Đồng dạng nhàm chán vì làm bánh bao, Thái tử gia hò hét trong lòng.
———————————————————-
Có lẽ là trên trời nghe được Thái tử gia kêu gào, hoặc là lão thiên gia rốt cục không chịu nổi ánh mắt hoài niệm của tứ bánh bao mặt than khi thỉnh thoảng nhìn lên trời …………= =
Năm đó, Khang Hi đế bất ngờ ở Mai Hoa lâm gặp gỡ Lương phi xinh đẹp.
Vì thế, trong sự chờ mong của Thái tử gia, ở trong kích động của Ung Chính gia mặt than, ở khi Khang Hi đế mặt trầm như nước không biết suy nghĩ cái gì ………..
Bát bát bánh bao im lặng đến đây………………..