Thái tử gia ngồi ở bên cạnh cửa sổ Thừa Kiền cung, một bên hóng gió, một bên tinh tế hồi tưởng những việc của lục lục bánh bao sau khi sinh …….
Thích làm nũng, vài lần đi Thừa Kiền cung thỉnh an, lục lục bánh bao đều thực im lặng, nhưng nếu hoàng a mã đến đây, ánh mắt lục lục bánh bao đều lập tức sáng lên.
Rất không thích gặp gỡ huynh đệ, đối lão đại cũng thế, lão tứ cũng thế, lão tam lại càng như thế, đều phi thường lạnh lùng, duy nhất có thể coi là miễn cưỡng hảo với ngũ ngũ cùng thất thất ….. Còn nữa, tựa hồ, thực cừu thị mình cùng bát bát?
Cừu thị? Nghĩ đi nghĩ lại, Thái tử gia chỉ có thể dùng từ này. Đôi khi vô tình nhìn thấy ánh mắt lão lục chứa đầy hận ý.
Bất quá, dường như mình chưa đắc tối hắn bao giờ nha?
Tựa hồ, lục lục bánh bao chỉ thân cận mỗi Đông quý phi cùng hoàng a mã.
Như vậy, một tiểu thí hài sáu tuổi, vô duyên vô cớ lạnh lùng với huynh đệ, căm thù mình cùng bát bát, lại phi thường nhụ mộ hoàng a mã…..
Hay là, lục bánh bao và lão tứ giống nhau, đều trọng sinh???
Hay là, là ai? Ai xuyên qua? Không, nếu là người xuyên qua đã sớm khoe khoang tài năng của bản thân , hơn nữa cũng sẽ đối với mình cảm thấy tò mò đi.
Như vậy, chỉ có thể giống như lão tứ, đều là huynh đệ, sau đó, trọng sinh lại ……..
Nhưng là ai nhỉ? Ai sẽ căm thù mình cùng bát bát? Chắc chắn là một đệ đệ mình đã đắc tội, lại phi thường nhụ mộ hoàng a mã……. Chính là, ở đệ nhất thế tuy rằng huynh đệ tranh giành đến người chết ta sống, nhưng với hoàng a mã thì ai ai cũng nhụ mộ nha ….
Quên đi, không nghĩ!
Quản ngươi là ai! Người không động ta, ta không động người! Gia cho dù là phế Thái tử, gia cũng không đợi ngươi đến tính kế!
Hiểu rõ rồi, Thái tử gia thở dài một hơi, duỗi thân người, ngoắc, miễn cưỡng nói “Bích Châu, pha trà cho gia.”
Vừa dứt lời, một chén trà đã hiện tại trước mặt Thái tử gia, Thái tử gia sửng sốt, ngẩng đầu “A mã?” Sao lúc này lại đến đây rồi? Không phải đợi bữa tối mới xuất hiện sao?
Khang Hi đế tươi cười ôn hòa lộ ra sủng nịch cùng bất đắc dĩ “Nói với ngươi không ít lần, đừng ở đây hóng gió, ngươi sao không nghe lời chứ?”
Thái tử gia nhăn nhăn cái mũi, hảo dong dài, nâng tay tiếp nhận bát trà, một ngụm một ngụm uống, động tác tự nhiên cùng phi thường lưu sướng.
Đương nhiên phải tự nhiên lưu sướng, đều đã năm năm a. Sao hoàng thượng lại thích bưng trà đưa điểm tâm cho Thái tử gia thế chứ? Hoàng thượng ngài đều đem kế sinh nhai của ta chiếm đoạt………. Vừa vặn bưng trà bánh đi lên, lại vừa vặn lại nhìn thấy màn này, cung nữ Bích Châu rơi lệ trong lòng, nếu để cho Tô Ma Lạp Cô mama biết hoàng thượng làm thế này, bà sẽ giết ta mất.
Thái tử gia rất tự nhiên tìm ví trí ngồi, Khang Hi đế vén áo choàng ngồi xuống, liếc mắt quần áo mặc ở nhà trên người Thái tử gia, tầm mắt cố ý đảo qua Bích Châu đang tùy thời muốn tiến lên phục vụ, Bích Châu run lên, vội vàng khom người, chậm rãi lui ra. Khang Hi đế nhíu mày, thở dài mở miệng “Bảo Thành, hôm nay sắp lạnh rồi, về sau ngươi không được mặc như thế này nữa.”
Thái tử gia giương mắt, không chút để ý đáp ứng “Nga. Hảo.”
Khang Hi đế bất đắc dĩ, tuy rằng Bảo Thành mặc thế này rất dễ nhìn, tuy rằng chỉ mặc khi ở trong nội thất, tuy rằng chỉ có mình nhìn thấy, chính là, không phải còn có Bích Châu, còn có Tiểu Thuận Tử, còn có Tiểu Tốt Tử thì sao?!
Có lẽ, mình nên nghĩ biện pháp tốt đem đốt đám quần áo này đi!
“A mã, sao hôm nay ngài về sớm vậy?” Thái tử gia dựa vào cửa sổ, mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này nếu đổi thành thời gian hiện đại, hẳn là chưa đến ba giờ chiều,
Khang Hi đế nhìn thiếu niên mười ba tuổi tươi cười nhợt nhạt trong ánh chiều, phần thanh tú đang dần hiện rõ, gương mặt điềm đạm tú nhã, trong lòng một mảnh mềm mại “A mã hôm nay đã làm xong hết chuyện, nên sớm một chút lại đây.”
Thời gian thật sự là kỳ diệu, năm năm trước, hài tử đứng dưới ánh mặt trời tươi cười sáng lạn gọi mình “A mã”…….. Hiện giờ, đã thành một thiếu niên tuấn nhã …..
“Bảo Thành, lại đây ngồi đi, đừng phơi nắng.” Khang Hi đế nhịn không được thân thủ, lực đạo vừa đúng kéo qua Thái tử gia, hơi hơi buông lỏng tay, Thái tử gia liền ngã vào ôm ấp của Khang Hi đế, thân thể có chút gầy yếu, xúc cảm ấm áp, trong lòng Khang Hi đế run lên, có chút luyến tiếc buông tay ra.
“A mã…….” Thái tử gia ngồi thẳng thân thể, ân, thân thể hoàng a mã ôn ôn lạnh lạnh, dựa thêm một lúc đi. Liền thả lỏng thân thể, rồi dựa vào. Không nhận ra nam nhân phía sau hắn vì động tác này mà toàn thân cứng đờ.
Thái tử gia nghĩ thầm, dù sao cũng năm năm rồi, hắn đã sớm quen.
Bởi vậy mới nói, thói quen là cỡ nào đáng sợ……….= =
“A mã, chuyện tiểu lục ngài cũng biết đi?” Thái tử gia điều chỉnh tư thế, để cho bản thân mình dựa thêm thỏa mái, Khang Hi đế duỗi tay phải, ôm lấy thắt lưng Thái tử gia, tay trái lấy hoa quế cao trên bàn gần tháp, uy Thái tử gia.
Khi uy thức ăn cho Thái tử gia, Khang Hi đế luôn phi thường chuyên tâm, vì thế, có chút không để ý trả lời “Ân? Biết.”
Thái tử gia nhấm nuốt, thật vất vả nuốt xuống, giương mắt “Vậy ngài thấy thế nào?” Thuận thế nghiêng đầu, né một miếng hoa quế cao.
Khang Hi đế có chút bất đắc dĩ, đành phải thả lại hoa quế cao, nhìn chằm chằm mảnh vỡ bên miệng Thái tử gia, cảm thấy hơi chướng mắt, nâng nhẹ tay lau đi, một bên thản nhiên mở miệng nói “Bảo Thành, ngươi chỉ cần làm như hôm nay là được rồi.”
Lời này có ý tứ gì?
Thái tử gia khó hiểu, nhìn chằm chằm Khang Hi đế, lại thấy đôi mắt sâu thẳm như mực của Khang Hi đế hiện lên một tia sáng lạnh, tâm hơi nảy lên “A mã?” Thái tử gia nhịn không được bắt lấy cánh tay Khang Hi đế, có chút vội vàng, tổng cảm thấy Khang Hi đế tựa hồ có thâm ý khác.
Năm năm qua, từ lúc ban đầu không quen, đến bây giờ đã tự nhiên như thế, Thái tử gia đã dần dần quên ước nguyện bảo trì khoảng cách ban đầu, hoặc là, thói quen thật sự đáng sợ như thế sao?
Tỷ như nói hiện tại, Khang Hi đế thấy động tác Thái tử gia, trong lòng thêm một tia sung sướng, thuận thế đem Thái tử gia ôm vào trong ngực, ôn nhu cười, cái trán khẽ tiếp xúc với trán Bảo Thành, khoảng cách tựa hồ chỉ còn mấy centimet, khoảng cách như thế, có thể thấy đôi mắt của đối phương.
Thái tử gia có chút hoảng hốt.
“Bảo Thành, ngươi chỉ cần ở một bên nhìn là tốt rồi. A mã…….. Sẽ bảo vệ ngươi…..” thanh âm Khang Hi đế trầm thấp hơi từ tính, gần như nỉ non, ở bên tai Thái tử gia chậm rãi vang lên.
————————————————————————-
Đến cuối cùng, vẫn không hỏi nguyên cớ ………
Thái tử gia nằm ở trên giường, nhớ tới hoàng a mã tối hôm qua luôn khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ ngăn cản đề tài của mình, cuối cùng, lôi kéo mình thảo luận tới vấn đề mậu dịch ở vùng duyên hải…………
Thái tử gia không nói gì nhìn trời, đúng là vấn đề mình rất chú ý, vấn đề vùng duyên hải là vấn đề hắn vẫn đều phi thường để ý cùng phiền não.
Đời sau nhắc tới Thanh hướng chính là trách cứ vấn đề cấm hải.
Khi ở đệ nhất thế, mình không thèm để ý, một lòng nhào vào tranh đoạt, sao sẽ chú ý tới dân sinh quốc sách chứ? Khi đó, trừ bỏ lão tứ nhào vào hộ bộ một ngày một đêm chiếu cố quốc khố cùng đại sự tham ô, không chỉ mình, huynh đệ khác cũng đều như vậy, không phải vội vàng tranh đoạt, thì cũng lôi kéo bè đảng ……..
Thế này, yên tĩnh, làm chút tính toán thì có thể bang trợ dân chúng cùng Đại Thanh, mới phát hiện, thật sự rất khó …….
Vấn đề vùng duyên hải mậu dịch thật đúng là không đơn giản, một mệnh lệnh mở cửa là có thể giải quyết ……. Nhưng cái này liên quan tới Đài Loan, vấn đề an toàn của dân chúng vùng duyên hải, Quỷ Dương cũng không có hảo ý…..
Còn có sinh kế của người Bát Kì …….
Vấn đề Chuẩn Nhĩ Các ………….
Chuyện phải làm thực là quá nhiều ………..
Có lẽ, hắn cần rất nhiều sự giúp đỡ? Tỷ như nói lão tứ cùng tiểu bát?
Thái tử gia lặng im một hồi, bò lên, vẫn nhanh đem tiểu tứ cùng tiểu bát huấn luyện rồi nói sau!
Nếu mình không có cách, thì để lão tứ giải quyết đi. Dù sao, hắn cũng là Ung Chính đế cơ mà!
Thái tử gia mới vừa đứng lên mặc quần áo, đi ra nội thất, Bích Châu liền cười tủm tỉm tiến lên hành lễ “Thái tử điện hạ, ngài đã dậy?”
Mà Tiểu Tốt Tử lại ba một tiếng quỳ rạp xuống đất “Thái tử điện hạ cát tường, nô tài cầu Thái tử điện hạ trách phạt!”
Thái tử gia tùy ý xua tay, ý bảo Bích Châu đứng dậy, mắt nhìn Tiểu Tốt Tử quỳ trên mặt đất, vừa đi vừa thản nhiên nói “Đứng lên đi, về sau đừng xúc động như vậy.”
Tiểu Tốt Tử vẻ mặt cảm động kiêm kích động “Nô tài tạ ơn Thái tử điện hạ không phạt chi ân!”
Thái tử gia ngồi vào trên tháp, quét mắt Tiểu Thuận Tử, hỏi “Giải quyết?”
Tiểu Thuận Tử cung kính đáp “Hồi Thái tử điện hạ, đã giải quyết.” Trong lòng do dự nên nói hay không nói, không chỉ Lăng Phổ đại nhân, còn có Cố Hỉ công công cũng âm thầm giúp không ít, nghĩ đến Thái tử gia bình thường nghiêm khắc cấm một sự kiện, chính là tìm Cố Hỉ công công….
Khi đến, Cố Hỉ công công cười tủm tỉm nói “Tiểu Thuận Tử, chuyện Thừa Kiền cung cũng là chuyện của ta, hoàng thượng đã sớm dặn qua, phàm là chuyện Thừa Kiền cung, vô luận lớn nhỏ, đều phải báo lại. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không nói với Thái tử điện hạ, ngài ấy sẽ không biết ….. Huống chi, việc này là người ta khi dễ trên đầu của người ở Thừa Kiền cung! Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng dong dài, cho dù biết, lấy tính tình Thái tử điện hạ, ngài ấy sẽ luyến tiếc trách phạt ngươi, dù phạt ngươi, chúng ta cũng nhất định bảo hộ ngươi!”
Tiểu Thuận Tử trong lòng rối rắm, Cố Hỉ công công, ngài là người ở Càn Thanh cung a………
Vì thế, Tiểu Thuận Tử do dự, sự do dự này cũng không dám nói. Đồng thời trong lòng cũng mơ hồ nghĩ, để cho Cố Hỉ công công hỗ trợ cũng là vì tốt cho Thái tử điện hạ. Lục a ca đã động đến mặt mũi của Thái tử điện hạ.
Thái tử gia gật đầu, cũng không hỏi giải quyết thế nào, việc này hắn cũng chỉ có thể âm thầm trợ lực.
Tiếp nhận bánh bao do Bích Châu trình lên, Thái tử gia cắn một ngụm, có chút không chút để ý hỏi “Hoàng a mã đâu?” Kì lạ, hoàng a mã sao không gọi hắn dậy rồi cùng hắn ăn sáng chứ? Năm năm nay, trừ bỏ một số ít tình huống đặc biệt, bình thường đều kiên trì …………
“Hồi Thái tử điện hạ, hoàng thượng đã vào triều, còn nói, hôm nay sẽ không đến Vô Dật trai.” Bích Châu ôn nhu trả lời.
“Vì cái gì?” Thái tử gia nghĩ nghĩ, dường như hôm nay không phải ngày gì đặc biệt nha?
Bích Châu che miệng cười “Thái tử điện hạ, ngài đã quên? Ngày mai chính là ngày thu vây nha.”
Thái tử gia vỗ cái trán, hắc tuyến, hắn thật đúng là đã quên……….
Nói đến thu vây, Thái tử gia rất là vui vẻ nha …
Năm năm qua, cơ hội hắn ra khỏi Tử Cấm thành rất ít, cũng không biết hoàng a mã suy nghĩ cái gì, mỗi lần mình muốn cùng lão đại lão tứ đi ra ngoài ngoạn……. Hoàng a mã luôn dùng các loại lý do qua loa từ chối ……….
Chỉ có khi đến thu vây, hắn mới có thể đi ra ngoài, bất quá, đi sau vẫn là một chuỗi người ……….
Thái tử gia nhìn trời, thôi kệ a ……….
Thu vây bắt đầu, Khang Hi đế trước sau như một, một tên bắn trúng một đầu bạch lộc cách trăm dặm, chúng đại thần dập đầu xưng hoàng đế uy vũ.
Thần sắc Khang Hi đế chỉ thản nhiên phất tay ý bảo đứng dậy, xoay người đối chư vị a ca đứng ở phía sau trầm giọng nói “Hôm nay để trẫm nhìn thấy năng lực của các ngươi đi!”
Vì thế, các a ca ngồi trên lưng ngựa, đi tìm con mồi.
Trong các a ca có lão đại, có lão tứ, lão tam, còn lão ngũ bởi vì bị cảm, thân thể không khoẻ, hoàng thái hậu không cho đi nên không đến đây.
Mà lão lục lần đầu tiên tham gia vây săn, tư cách rõ ràng không đủ, cũng không biết làm thế nào khiến Khang Hi đế đồng ý mà đến đây.
Đương nhiên, vì tuổi còn nhỏ nên đi theo bên người Khang Hi đế.
Liếc mắt tiểu lục tươi cười sáng lạn bên người hoàng a mã, Thái tử gia nhớ tới tối hôm qua, không biết là cố ý hay vô tình, hoàng a mã không chút để ý nói rằng, bởi vì Đông quý phi khẩn cầu, nên hoàng a mã đáp ứng cho tiểu lục đi vây săn.
Cái gì mà Đông quý phi khẩn cầu, nếu hoàng a mã ngươi không muốn, ngươi không nghĩ, một phen khẩn cầu có thể để ngươi đáp ứng sao?? Thái tử gia khinh bỉ
Bất quá, tiểu lục cũng thật là, hiện giờ ngay cả đại ca đều khiêm tốn không ít, ngươi lại cao ngạo như thế? Nghĩ đến bãi săn, để cho mọi người biết hoàng a mã thích ngươi nhất sao??
——————————————————————————
Trước khi xuất phát, Thái tử gia cười ha hả nhìn lão tứ nghiêm túc, ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng hỏi “Tiểu tứ, ngươi đang tính toán săn gì?”
Lão tứ cảnh giác nhìn Thái tử gia, vị này lại muốn đùa giỡn người? Nhớ tới ngày hôm qua, khi mình vừa mới đến chỗ tiểu bát, chỉ thấy tiểu bát ghé vào bả vai vị gia này, cao hứng phấn chấn chơi xếp gỗ tứ phương, lão tứ trong lòng nhất hỏa, tiểu bát là hài tử đáng yêu hồn nhiên như thế, sao lại tựa trên vai người ta ?! Phải tựa cũng nên tựa vào vai gia nha!
Năm năm, hắn sớm xác định rằng vị này cũng trọng sinh, cũng không biết vì sao thay đổi nhiều như vậy? Không chỉ không thích tranh đoạt, còn dọn dẹp cho mình đi đoạt ?!
Hừ, Thái tử ngài không thích đoạt, cũng không đại biểu cho tứ gia ta không vội vàng đi tranh ?!
“Đệ đệ còn chưa nghĩ tới.” Đều là cố nhân biết rõ tâm tư nhau, nhưng trên mặt vẫn phải huynh hữu đệ cung, tứ gia lại cắn răng, đây đều là do vị gia này tạo nên! Mỗi lần mình muốn nhận thân, vị này gia đều giả bộ hồ đồ.
“Cô hôm qua còn nghe tiểu bát nói, hắn muốn một con hồ li lửa để ngoạn.” Thái tử gia cố ý nói, khóe miệng gợi lên quỷ dị cười.
Tâm tứ gia nảy lên, Hồ li lửa?
Thái tử gia ngồi ở bên cạnh cửa sổ Thừa Kiền cung, một bên hóng gió, một bên tinh tế hồi tưởng những việc của lục lục bánh bao sau khi sinh …….
Thích làm nũng, vài lần đi Thừa Kiền cung thỉnh an, lục lục bánh bao đều thực im lặng, nhưng nếu hoàng a mã đến đây, ánh mắt lục lục bánh bao đều lập tức sáng lên.
Rất không thích gặp gỡ huynh đệ, đối lão đại cũng thế, lão tứ cũng thế, lão tam lại càng như thế, đều phi thường lạnh lùng, duy nhất có thể coi là miễn cưỡng hảo với ngũ ngũ cùng thất thất ….. Còn nữa, tựa hồ, thực cừu thị mình cùng bát bát?
Cừu thị? Nghĩ đi nghĩ lại, Thái tử gia chỉ có thể dùng từ này. Đôi khi vô tình nhìn thấy ánh mắt lão lục chứa đầy hận ý.
Bất quá, dường như mình chưa đắc tối hắn bao giờ nha?
Tựa hồ, lục lục bánh bao chỉ thân cận mỗi Đông quý phi cùng hoàng a mã.
Như vậy, một tiểu thí hài sáu tuổi, vô duyên vô cớ lạnh lùng với huynh đệ, căm thù mình cùng bát bát, lại phi thường nhụ mộ hoàng a mã…..
Hay là, lục bánh bao và lão tứ giống nhau, đều trọng sinh???
Hay là, là ai? Ai xuyên qua? Không, nếu là người xuyên qua đã sớm khoe khoang tài năng của bản thân , hơn nữa cũng sẽ đối với mình cảm thấy tò mò đi.
Như vậy, chỉ có thể giống như lão tứ, đều là huynh đệ, sau đó, trọng sinh lại ……..
Nhưng là ai nhỉ? Ai sẽ căm thù mình cùng bát bát? Chắc chắn là một đệ đệ mình đã đắc tội, lại phi thường nhụ mộ hoàng a mã……. Chính là, ở đệ nhất thế tuy rằng huynh đệ tranh giành đến người chết ta sống, nhưng với hoàng a mã thì ai ai cũng nhụ mộ nha ….
Quên đi, không nghĩ!
Quản ngươi là ai! Người không động ta, ta không động người! Gia cho dù là phế Thái tử, gia cũng không đợi ngươi đến tính kế!
Hiểu rõ rồi, Thái tử gia thở dài một hơi, duỗi thân người, ngoắc, miễn cưỡng nói “Bích Châu, pha trà cho gia.”
Vừa dứt lời, một chén trà đã hiện tại trước mặt Thái tử gia, Thái tử gia sửng sốt, ngẩng đầu “A mã?” Sao lúc này lại đến đây rồi? Không phải đợi bữa tối mới xuất hiện sao?
Khang Hi đế tươi cười ôn hòa lộ ra sủng nịch cùng bất đắc dĩ “Nói với ngươi không ít lần, đừng ở đây hóng gió, ngươi sao không nghe lời chứ?”
Thái tử gia nhăn nhăn cái mũi, hảo dong dài, nâng tay tiếp nhận bát trà, một ngụm một ngụm uống, động tác tự nhiên cùng phi thường lưu sướng.
Đương nhiên phải tự nhiên lưu sướng, đều đã năm năm a. Sao hoàng thượng lại thích bưng trà đưa điểm tâm cho Thái tử gia thế chứ? Hoàng thượng ngài đều đem kế sinh nhai của ta chiếm đoạt………. Vừa vặn bưng trà bánh đi lên, lại vừa vặn lại nhìn thấy màn này, cung nữ Bích Châu rơi lệ trong lòng, nếu để cho Tô Ma Lạp Cô mama biết hoàng thượng làm thế này, bà sẽ giết ta mất.
Thái tử gia rất tự nhiên tìm ví trí ngồi, Khang Hi đế vén áo choàng ngồi xuống, liếc mắt quần áo mặc ở nhà trên người Thái tử gia, tầm mắt cố ý đảo qua Bích Châu đang tùy thời muốn tiến lên phục vụ, Bích Châu run lên, vội vàng khom người, chậm rãi lui ra. Khang Hi đế nhíu mày, thở dài mở miệng “Bảo Thành, hôm nay sắp lạnh rồi, về sau ngươi không được mặc như thế này nữa.”
Thái tử gia giương mắt, không chút để ý đáp ứng “Nga. Hảo.”
Khang Hi đế bất đắc dĩ, tuy rằng Bảo Thành mặc thế này rất dễ nhìn, tuy rằng chỉ mặc khi ở trong nội thất, tuy rằng chỉ có mình nhìn thấy, chính là, không phải còn có Bích Châu, còn có Tiểu Thuận Tử, còn có Tiểu Tốt Tử thì sao?!
Có lẽ, mình nên nghĩ biện pháp tốt đem đốt đám quần áo này đi!
“A mã, sao hôm nay ngài về sớm vậy?” Thái tử gia dựa vào cửa sổ, mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này nếu đổi thành thời gian hiện đại, hẳn là chưa đến ba giờ chiều,
Khang Hi đế nhìn thiếu niên mười ba tuổi tươi cười nhợt nhạt trong ánh chiều, phần thanh tú đang dần hiện rõ, gương mặt điềm đạm tú nhã, trong lòng một mảnh mềm mại “A mã hôm nay đã làm xong hết chuyện, nên sớm một chút lại đây.”
Thời gian thật sự là kỳ diệu, năm năm trước, hài tử đứng dưới ánh mặt trời tươi cười sáng lạn gọi mình “A mã”…….. Hiện giờ, đã thành một thiếu niên tuấn nhã …..
“Bảo Thành, lại đây ngồi đi, đừng phơi nắng.” Khang Hi đế nhịn không được thân thủ, lực đạo vừa đúng kéo qua Thái tử gia, hơi hơi buông lỏng tay, Thái tử gia liền ngã vào ôm ấp của Khang Hi đế, thân thể có chút gầy yếu, xúc cảm ấm áp, trong lòng Khang Hi đế run lên, có chút luyến tiếc buông tay ra.
“A mã…….” Thái tử gia ngồi thẳng thân thể, ân, thân thể hoàng a mã ôn ôn lạnh lạnh, dựa thêm một lúc đi. Liền thả lỏng thân thể, rồi dựa vào. Không nhận ra nam nhân phía sau hắn vì động tác này mà toàn thân cứng đờ.
Thái tử gia nghĩ thầm, dù sao cũng năm năm rồi, hắn đã sớm quen.
Bởi vậy mới nói, thói quen là cỡ nào đáng sợ……….= =
“A mã, chuyện tiểu lục ngài cũng biết đi?” Thái tử gia điều chỉnh tư thế, để cho bản thân mình dựa thêm thỏa mái, Khang Hi đế duỗi tay phải, ôm lấy thắt lưng Thái tử gia, tay trái lấy hoa quế cao trên bàn gần tháp, uy Thái tử gia.
Khi uy thức ăn cho Thái tử gia, Khang Hi đế luôn phi thường chuyên tâm, vì thế, có chút không để ý trả lời “Ân? Biết.”
Thái tử gia nhấm nuốt, thật vất vả nuốt xuống, giương mắt “Vậy ngài thấy thế nào?” Thuận thế nghiêng đầu, né một miếng hoa quế cao.
Khang Hi đế có chút bất đắc dĩ, đành phải thả lại hoa quế cao, nhìn chằm chằm mảnh vỡ bên miệng Thái tử gia, cảm thấy hơi chướng mắt, nâng nhẹ tay lau đi, một bên thản nhiên mở miệng nói “Bảo Thành, ngươi chỉ cần làm như hôm nay là được rồi.”
Lời này có ý tứ gì?
Thái tử gia khó hiểu, nhìn chằm chằm Khang Hi đế, lại thấy đôi mắt sâu thẳm như mực của Khang Hi đế hiện lên một tia sáng lạnh, tâm hơi nảy lên “A mã?” Thái tử gia nhịn không được bắt lấy cánh tay Khang Hi đế, có chút vội vàng, tổng cảm thấy Khang Hi đế tựa hồ có thâm ý khác.
Năm năm qua, từ lúc ban đầu không quen, đến bây giờ đã tự nhiên như thế, Thái tử gia đã dần dần quên ước nguyện bảo trì khoảng cách ban đầu, hoặc là, thói quen thật sự đáng sợ như thế sao?
Tỷ như nói hiện tại, Khang Hi đế thấy động tác Thái tử gia, trong lòng thêm một tia sung sướng, thuận thế đem Thái tử gia ôm vào trong ngực, ôn nhu cười, cái trán khẽ tiếp xúc với trán Bảo Thành, khoảng cách tựa hồ chỉ còn mấy centimet, khoảng cách như thế, có thể thấy đôi mắt của đối phương.
Thái tử gia có chút hoảng hốt.
“Bảo Thành, ngươi chỉ cần ở một bên nhìn là tốt rồi. A mã…….. Sẽ bảo vệ ngươi…..” thanh âm Khang Hi đế trầm thấp hơi từ tính, gần như nỉ non, ở bên tai Thái tử gia chậm rãi vang lên.
————————————————————————-
Đến cuối cùng, vẫn không hỏi nguyên cớ ………
Thái tử gia nằm ở trên giường, nhớ tới hoàng a mã tối hôm qua luôn khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ ngăn cản đề tài của mình, cuối cùng, lôi kéo mình thảo luận tới vấn đề mậu dịch ở vùng duyên hải…………
Thái tử gia không nói gì nhìn trời, đúng là vấn đề mình rất chú ý, vấn đề vùng duyên hải là vấn đề hắn vẫn đều phi thường để ý cùng phiền não.
Đời sau nhắc tới Thanh hướng chính là trách cứ vấn đề cấm hải.
Khi ở đệ nhất thế, mình không thèm để ý, một lòng nhào vào tranh đoạt, sao sẽ chú ý tới dân sinh quốc sách chứ? Khi đó, trừ bỏ lão tứ nhào vào hộ bộ một ngày một đêm chiếu cố quốc khố cùng đại sự tham ô, không chỉ mình, huynh đệ khác cũng đều như vậy, không phải vội vàng tranh đoạt, thì cũng lôi kéo bè đảng ……..
Thế này, yên tĩnh, làm chút tính toán thì có thể bang trợ dân chúng cùng Đại Thanh, mới phát hiện, thật sự rất khó …….
Vấn đề vùng duyên hải mậu dịch thật đúng là không đơn giản, một mệnh lệnh mở cửa là có thể giải quyết ……. Nhưng cái này liên quan tới Đài Loan, vấn đề an toàn của dân chúng vùng duyên hải, Quỷ Dương cũng không có hảo ý…..
Còn có sinh kế của người Bát Kì …….
Vấn đề Chuẩn Nhĩ Các ………….
Chuyện phải làm thực là quá nhiều ………..
Có lẽ, hắn cần rất nhiều sự giúp đỡ? Tỷ như nói lão tứ cùng tiểu bát?
Thái tử gia lặng im một hồi, bò lên, vẫn nhanh đem tiểu tứ cùng tiểu bát huấn luyện rồi nói sau!
Nếu mình không có cách, thì để lão tứ giải quyết đi. Dù sao, hắn cũng là Ung Chính đế cơ mà!
Thái tử gia mới vừa đứng lên mặc quần áo, đi ra nội thất, Bích Châu liền cười tủm tỉm tiến lên hành lễ “Thái tử điện hạ, ngài đã dậy?”
Mà Tiểu Tốt Tử lại ba một tiếng quỳ rạp xuống đất “Thái tử điện hạ cát tường, nô tài cầu Thái tử điện hạ trách phạt!”
Thái tử gia tùy ý xua tay, ý bảo Bích Châu đứng dậy, mắt nhìn Tiểu Tốt Tử quỳ trên mặt đất, vừa đi vừa thản nhiên nói “Đứng lên đi, về sau đừng xúc động như vậy.”
Tiểu Tốt Tử vẻ mặt cảm động kiêm kích động “Nô tài tạ ơn Thái tử điện hạ không phạt chi ân!”
Thái tử gia ngồi vào trên tháp, quét mắt Tiểu Thuận Tử, hỏi “Giải quyết?”
Tiểu Thuận Tử cung kính đáp “Hồi Thái tử điện hạ, đã giải quyết.” Trong lòng do dự nên nói hay không nói, không chỉ Lăng Phổ đại nhân, còn có Cố Hỉ công công cũng âm thầm giúp không ít, nghĩ đến Thái tử gia bình thường nghiêm khắc cấm một sự kiện, chính là tìm Cố Hỉ công công….
Khi đến, Cố Hỉ công công cười tủm tỉm nói “Tiểu Thuận Tử, chuyện Thừa Kiền cung cũng là chuyện của ta, hoàng thượng đã sớm dặn qua, phàm là chuyện Thừa Kiền cung, vô luận lớn nhỏ, đều phải báo lại. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không nói với Thái tử điện hạ, ngài ấy sẽ không biết ….. Huống chi, việc này là người ta khi dễ trên đầu của người ở Thừa Kiền cung! Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng dong dài, cho dù biết, lấy tính tình Thái tử điện hạ, ngài ấy sẽ luyến tiếc trách phạt ngươi, dù phạt ngươi, chúng ta cũng nhất định bảo hộ ngươi!”
Tiểu Thuận Tử trong lòng rối rắm, Cố Hỉ công công, ngài là người ở Càn Thanh cung a………
Vì thế, Tiểu Thuận Tử do dự, sự do dự này cũng không dám nói. Đồng thời trong lòng cũng mơ hồ nghĩ, để cho Cố Hỉ công công hỗ trợ cũng là vì tốt cho Thái tử điện hạ. Lục a ca đã động đến mặt mũi của Thái tử điện hạ.
Thái tử gia gật đầu, cũng không hỏi giải quyết thế nào, việc này hắn cũng chỉ có thể âm thầm trợ lực.
Tiếp nhận bánh bao do Bích Châu trình lên, Thái tử gia cắn một ngụm, có chút không chút để ý hỏi “Hoàng a mã đâu?” Kì lạ, hoàng a mã sao không gọi hắn dậy rồi cùng hắn ăn sáng chứ? Năm năm nay, trừ bỏ một số ít tình huống đặc biệt, bình thường đều kiên trì …………
“Hồi Thái tử điện hạ, hoàng thượng đã vào triều, còn nói, hôm nay sẽ không đến Vô Dật trai.” Bích Châu ôn nhu trả lời.
“Vì cái gì?” Thái tử gia nghĩ nghĩ, dường như hôm nay không phải ngày gì đặc biệt nha?
Bích Châu che miệng cười “Thái tử điện hạ, ngài đã quên? Ngày mai chính là ngày thu vây nha.”
Thái tử gia vỗ cái trán, hắc tuyến, hắn thật đúng là đã quên……….
Nói đến thu vây, Thái tử gia rất là vui vẻ nha …
Năm năm qua, cơ hội hắn ra khỏi Tử Cấm thành rất ít, cũng không biết hoàng a mã suy nghĩ cái gì, mỗi lần mình muốn cùng lão đại lão tứ đi ra ngoài ngoạn……. Hoàng a mã luôn dùng các loại lý do qua loa từ chối ……….
Chỉ có khi đến thu vây, hắn mới có thể đi ra ngoài, bất quá, đi sau vẫn là một chuỗi người ……….
Thái tử gia nhìn trời, thôi kệ a ……….
Thu vây bắt đầu, Khang Hi đế trước sau như một, một tên bắn trúng một đầu bạch lộc cách trăm dặm, chúng đại thần dập đầu xưng hoàng đế uy vũ.
Thần sắc Khang Hi đế chỉ thản nhiên phất tay ý bảo đứng dậy, xoay người đối chư vị a ca đứng ở phía sau trầm giọng nói “Hôm nay để trẫm nhìn thấy năng lực của các ngươi đi!”
Vì thế, các a ca ngồi trên lưng ngựa, đi tìm con mồi.
Trong các a ca có lão đại, có lão tứ, lão tam, còn lão ngũ bởi vì bị cảm, thân thể không khoẻ, hoàng thái hậu không cho đi nên không đến đây.
Mà lão lục lần đầu tiên tham gia vây săn, tư cách rõ ràng không đủ, cũng không biết làm thế nào khiến Khang Hi đế đồng ý mà đến đây.
Đương nhiên, vì tuổi còn nhỏ nên đi theo bên người Khang Hi đế.
Liếc mắt tiểu lục tươi cười sáng lạn bên người hoàng a mã, Thái tử gia nhớ tới tối hôm qua, không biết là cố ý hay vô tình, hoàng a mã không chút để ý nói rằng, bởi vì Đông quý phi khẩn cầu, nên hoàng a mã đáp ứng cho tiểu lục đi vây săn.
Cái gì mà Đông quý phi khẩn cầu, nếu hoàng a mã ngươi không muốn, ngươi không nghĩ, một phen khẩn cầu có thể để ngươi đáp ứng sao?? Thái tử gia khinh bỉ
Bất quá, tiểu lục cũng thật là, hiện giờ ngay cả đại ca đều khiêm tốn không ít, ngươi lại cao ngạo như thế? Nghĩ đến bãi săn, để cho mọi người biết hoàng a mã thích ngươi nhất sao??
——————————————————————————
Trước khi xuất phát, Thái tử gia cười ha hả nhìn lão tứ nghiêm túc, ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng hỏi “Tiểu tứ, ngươi đang tính toán săn gì?”
Lão tứ cảnh giác nhìn Thái tử gia, vị này lại muốn đùa giỡn người? Nhớ tới ngày hôm qua, khi mình vừa mới đến chỗ tiểu bát, chỉ thấy tiểu bát ghé vào bả vai vị gia này, cao hứng phấn chấn chơi xếp gỗ tứ phương, lão tứ trong lòng nhất hỏa, tiểu bát là hài tử đáng yêu hồn nhiên như thế, sao lại tựa trên vai người ta ?! Phải tựa cũng nên tựa vào vai gia nha!
Năm năm, hắn sớm xác định rằng vị này cũng trọng sinh, cũng không biết vì sao thay đổi nhiều như vậy? Không chỉ không thích tranh đoạt, còn dọn dẹp cho mình đi đoạt ?!
Hừ, Thái tử ngài không thích đoạt, cũng không đại biểu cho tứ gia ta không vội vàng đi tranh ?!
“Đệ đệ còn chưa nghĩ tới.” Đều là cố nhân biết rõ tâm tư nhau, nhưng trên mặt vẫn phải huynh hữu đệ cung, tứ gia lại cắn răng, đây đều là do vị gia này tạo nên! Mỗi lần mình muốn nhận thân, vị này gia đều giả bộ hồ đồ.
“Cô hôm qua còn nghe tiểu bát nói, hắn muốn một con hồ li lửa để ngoạn.” Thái tử gia cố ý nói, khóe miệng gợi lên quỷ dị cười.
Tâm tứ gia nảy lên, Hồ li lửa?