Tứ gia một đường vội vàng, vẻ mặt băng lãnh, trong đôi mắt một mảnh hàn ý, nhớ tới khi ở Càn Thanh cung diện thánh nhận ý chỉ, tâm tình tứ gia liền ác liệt không thôi, mà khi tứ gia nhìn thấy đại môn màu đỏ cách đó không xa, có một hài đồng tươi cười sáng lạn đứng đó, tứ gia không khỏi thả chậm cước bộ, khuôn mặt thanh lãnh hơi hơi buông lỏng, bên miệng chậm rãi gợi lên, đôi mắt dần dần có thêm ấm áp hòa tan hàn ý.
“Tứ ca!!” Tiểu bát nhịn không được vọt lại đây, ôm cổ tứ gia, ngửa đầu cười, tươi cười sáng lạn.
Tứ gia bị cái ôm này làm cước bộ có chút lảo đảo, nhưng vẫn hơi xoay người, quay lại ôm, có chút áy náy thấp giọng mở miệng “Tứ ca đã về chậm.”
Tiểu bát lắc đầu, nhu thuận mở miệng “Tiểu bát biết tứ ca phải đi gặp hoàng a mã cùng Đức ngạch nương, là tiểu bát nóng vội muốn gặp tứ ca, cho nên chờ sớm….”
Tứ gia mỉm cười, buông tiểu bát ra, phản thủ dắt tay tiểu bát “Nơi này có gió đêm lớn, tiểu bát, chúng ta trở về rồi nói sau.”
Trở lại chỗ ở của tiểu bát, vẫy lui bọn cung nữ thái giám hầu hạ, tứ gia mới nắm tay tiểu bát ngồi vào trên tháp.
Hai mắt tiểu bát nháy nháy linh động lại giảo hoạt, nhìn chằm chằm tứ gia, tỉ mỉ đánh giá một phen, mới có chút ngưng mi mở miệng “Tứ ca, ngươi không có hảo hảo ăn cơm sao? Ngươi gầy thiệt nhiều……”
Tứ gia vừa nghe, khóe miệng hơi hơi giơ lên, sờ sờ đầu tiểu bát, vẻ mặt không tự giác nhu hòa xuống “Tứ ca về sau sẽ chú ý.”
Tiểu bát vừa lòng gật đầu, mặt mày loan loan “Thái tử ca ca nói, tứ ca yêu thương tiểu bát, cho nên tiểu bát cũng phải chiếu cố tứ ca mới được. Tứ ca, ngươi yên tâm, tiểu bát sẽ cố gắng lớn lên, sau đó chiếu cố tứ ca!”
Tứ gia nghe xong, khóe miệng co rút, Thái tử gia……. Thực, là, lắm, chuyện! Nhưng khi giương mắt thấy trong mắt tiểu bát có chút khờ dại của hài đồng, trong lòng vẫn ấm áp, đành mở miệng nói “Hảo, vậy về sau tiểu bát càng phải ngoan ngoãn ăn cơm mới được. Không được học Thái tử ca ca kiêng ăn!” Vẻ mặt nghiêm túc, không cho biện bạch.
Tiểu bát vừa nghe, nhất thời nhụt chí, tứ ca cái gì cũng tốt, chính là nói chuyện rất không giống Thái tử gia, bá đạo! bảo thủ! Ngạch, còn có…. Một chút nhỏ nhen…..
Thấy tiểu bát vẻ mặt nhụt chí, trong lòng tứ gia có chút buồn cười, trên mặt vẫn là một bộ nghiêm túc, từ trong lòng lấy ra một vật gì đó được khăn tay bọc kĩ lại , phóng tới trên bàn, nhịn không được sờ sờ đầu tiểu bát “Tiểu bát, tứ ca đi về trước.”
Tiểu bát tò mò nhìn đồ vật trên bàn, có chút không chút để ý gật đầu, tứ gia sủng nịch nhìn tiểu bát một hồi, mới không tha trong lòng xoay người rời đi.
Thời gian quá muộn hắn không nên ở lâu, sớm mai lại qua đây đi, thuận tiện nhìn xem tiểu bát ăn sáng có nhiều không . Công khóa ở Vô Dật trai rất nhiều, gần một năm qua, hoàng a mã lại đột nhiên gia tăng rất nhiều thứ để các a ca phải học, tiểu bát đừng quá chịu đựng đến tổn thương thân thể.
Đi khỏi nơi tiểu bát, quẹo vào nơi của mình, kỳ thật cũng chỉ là một cái quẹo vào mà thôi.
Đời trước, hắn cùng tiểu bát cũng chỉ có khoảng cách một cái quẹo, nhưng chính hắn buông tay và bỏ qua, chỗ quẹo vào cũng là khoảng cách sinh cùng tử.
Đời này, cái gì cũng đều có thể buông, duy độc tay tiểu bát, tuyệt không buông!
Một màn trong Càn Thanh cung lại tái được nhớ lại …….
Quỳ rạp trên đất, nghe hoàng a mã, trong lòng từng chút từng chút lãnh:
“Lần này, ngươi làm tốt lắm. Dận Chân, trẫm đã hạ chỉ, cho ngươi chỉ hôn với Qua Nhĩ Giai Đô Thống, nhi nữ của Bá Thạch Văn, dịu dàng hiền lương, đợi tháng sáu năm sau liền thành hôn đi.”
Hắn nghe xong, khó có thể ức chế kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu, đã thấy hoàng a mã xưa nay bình tĩnh lý trí, trong thần sắc băng lãnh giấu một phần chết lặng, ánh mắt khó lường, khí thế trên người đều tản ra, hắn thừa nhận không được loại cường đại áp lực khó hiểu này, không khỏi càng quỳ sát xuống.
Bên tai, nghe thanh âm lãnh đạm lại tựa hồ có chút ý vị thâm trường:
“Dận Chân, nếu không đủ cường đại, có vài thứ sẽ không thể vọng tưởng ……. Nói muốn, vậy, phải để bản thân cường đại hơn nữa đi!”
Ngồi ở ghế trên bàn, hắn tinh tế cân nhắc một màn ở Càn Thanh cung này, tâm tình hoàng a mã rõ ràng thật không tốt, là bởi vì Thái tử sao?
Nhớ tới không khí trong cung hiện giờ có chút quỷ dị, nhưng thời điểm trở về, hắn cũng chỉ nghe hạ nhân nói rằng, hôm nay Thái tử gia ở chỗ tiểu bát ngây người đến qua chạng vạng, rõ ràng rất vui vẻ, hảo vô cùng! Đó là bởi vì cái gì?
Nhịn không được nhu nhu cái trán, tâm tư hoàng a mã so với đời trước càng khó đoán!
Qua Nhĩ Giai Đô Thống?? Đó không phải Thái tử phi kiếp trước sao?? Ngay cả chuyện này cũng thay đổi rồi? Tứ gia cười khổ.
Hắn không muốn thú nàng, nhưng ngay từ đầu cũng hiểu một chuyện rằng mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, hắn cùng tiểu bát vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong bóng tối, nghĩ đến khuôn mặt tiểu bát tươi cười vô lo sáng lạn, trong lòng tứ gia có nồng đậm không tha, nguyên bản thầm nghĩ, đời này, hảo hảo bảo vệ y, cho dù nhìn y cưới vợ sinh con, chỉ cần y khoái hoạt, mình như thế nào cũng được.
Nhưng, chấp niệm trong lòng chẳng những không ngừng, còn ngày càng sinh sôi lợi hại hơn ……
—————————————————-
Mê mang chậm rãi mở to mắt, Thái tử gia theo thói quen nhích người về phía ấm áp bên người, một bàn tay lớn ôm lấy hắn, trên lưng, một bàn tay khác nhẹ vỗ về, hơi hơi ngáp một cái, đang muốn nhắm mắt lại tái ngủ một hồi, bỗng nhiên có cái hôn rơi xuống môi, lại khiến hắn lập tức bừng tỉnh.
Mạnh mẽ mở to mắt, trong tầm mắt chính là ánh mắt ôn nhu sủng nịch của hoàng a mã.
Hắn ngẩn ra, lập tức khó có thể ức chế xấu hổ, có chút thẹn quá thành giận, thấp giọng trách “A mã!! Ta không phải đã nói rồi sao?!”
Khang Hi đế tiếp tục vỗ về, nhẹ nhàng vỗ vỗ, có chút không để ý đáp “Đúng vậy, đều nói rồi a. A mã không phải đều nghe Bảo Thành sao?” Vừa đáp lời, một đôi tay khác dường như vô tình đặt lên thắt lưng mảnh khảnh mà vuốt ve .
Thân thể Thái tử gia cứng đờ, lập tức xoay người ngồi dậy, không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi mở miệng “A mã!!”
Khang Hi đế để Thái tử gia ngồi dậy, mình lại tiếp tục dựa vào trụ giường, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang, động tác vừa mới của mình, Bảo Thành tựa hồ hiểu được? Chẳng lẽ Tông Nhân phủ kháng chỉ?! Hay là hoàng tổ mẫu? Thế nhưng phái cung nữ dạy chuyện thành nhân??!
“Bảo Thành, ngươi biết sao?” Khang Hi đế chậm rãi hỏi.
Biết? Biết cái gì? Thái tử gia mê mang.
Thấy ánh mắt Thái tử gia mê mang, Khang Hi đế gợi lên khóe miệng, trong lòng sung sướng không ít, lập tức vươn tay, lại có chút như vô tình ở thắt lưng mảnh khảnh của Thái tử gia vuốt ve —
Thái tử gia thật sự đỏ mặt, bất quá, không phải thẹn thùng, là tức giận nha!
Một phen chụp lấy, hung hăng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi “Hoàng a mã!!”
“Bảo Thành, ngươi thực sự biết?” Khang Hi đế không thèm để ý thu hồi tay, chậm rãi ngồi dậy, tới gần Thái tử gia, thanh âm so với bình thường càng trầm thấp mất tiếng, thoáng ẩn chứa mấy phần tức giận, thực sự có người dám phạm ý hắn mà dạy Bảo Thành chuyện thành nhân?!
Thái tử gia trong lòng cắn răng, gia tam thế làm người, mấy thứ này nếu còn không biết, vậy thì nên ném gia vào luân hồi lần nữa!!
Vốn định cáu giận xoay người, không muốn tái để ý tới nam nhân bỗng nhiên động kinh trước mắt, lại ở khi ngẩng đầu thoáng nhìn cặp mắt sâu thẳm ẩn hàm một tia tức giận cùng nghiêm túc, không khỏi hung hăng cắn răng, vẫn mở miệng nói “A mã! Có câu không biết ngài nghe qua chưa?‘Chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ cũng chưa bao giờ thấy heo chạy sao?’ những lời này, ngài nghe hiểu chăng?!”
Khang Hi đế hơi hơi nhướng mày, lập tức cười nhẹ, thanh âm trầm thấp giàu từ tính lộ ra sung sướng cùng sang sảng “Ta thật đã quên, Bảo Thành là một hài tử trí tuệ…”
Thái tử gia có chút mất tự nhiên quay đầu. Lại ở khi quay đầu, bị Khang Hi đế hôn trộm một chút, nên tức đến mức xoay ngoắt người.
Người nọ đã đem lời tối hôm qua mình nói thành gió thổi qua tai chăng?!
Khang Hi đế lại nhìn Thái tử gia tức giận, mỉm cười, đứng dậy, bắt đầu thay quần áo.
Thái tử gia nhìn chằm chằm Khang Hi đế nhàn nhã tự tại, động tác vụng về tự thay quần áo cho bản thân, đeo giầy, đeo chuỗi hạt ………..
Nói ra thì ai tin nha? Hoàng đế lại tự mình động thủ mặc triều phục.
Ngay từ đầu, hắn không cho phép, kêu Cố Hỉ tiến vào hầu hạ hoàng a mã, lại bị hoàng a mã cự tuyệt, lý do là nơi này là nơi của riêng hắn và hoàng a mã , trừ bỏ bọn họ, những người khác không được tùy tiện vào.
Chậm rãi, hắn cũng dần quen , trong gian phòng này, trừ bỏ quét tước ra, ngay cả Bích Châu đều rất ít tiến vào. Chính là, hắn vẫn không quen nhìn hoàng a mã tự mặc triều phục, một lần nhìn hoàng a mã vụng chân vụng tay mặc triều phục, hắn nhịn không được tiến lên hầu hạ, lần đó, hoàng a mã đặc biệt vui vẻ, Cố Hỉ còn nói, ngày đó tâm tình hoàng a mã đều đặc biệt hảo, nhìn đến tấu chương chán ghét cũng không phát hỏa quá lớn…..
Có một lần, còn có lần thứ hai, còn có lần thứ ba, lần thứ tư………
Trong lòng than nhẹ, yên lặng đứng dậy, Thái tử gia tiến lên, tiếp nhận đai lưng mà Khang Hi đế vừa muốn đeo lên, khom người đeo lên, động tác cực kỳ thuần thục, Khang Hi đế nhìn chằm chằm Thái tử gia khi xoay người lộ ra cái cổ trắng nõn, trên cổ còn có chút dấu vết nhàn nhạt, trong lòng nghĩ, có nên nói cùng Bảo Thành hay không? Nghĩ tới bộ dáng Bảo Thành thẹn quá thành giận tuy rằng đáng yêu cực kỳ, chính là, quên đi, buổi sáng hôm nay, Bảo Thành đã thực sinh khí…..
Vì thế, trong mắt Khang Hi đế xẹt qua một tia tinh quang, bên miệng hơi hơi gợi lên cười, đáng tiếc, Thái tử gia đang chuyên chú sửa sang lại triều phục.
Tiếp theo, Khang Hi đế cười dài nhìn Thái tử gia đang giúp mình đeo lên hạt châu.
Thời điểm đeo lên hạt châu, Khang Hi đế cúi đầu, nhìn vẻ mặt Thái tử gia điềm tĩnh cùng chăm chú, tâm mềm mại không thôi, nhịn không được, vươn tay ôm lấy thắt lưng Thái tử gia, thanh âm mất tiếng “Bảo Thành, để cho a mã hôn ngươi được không?”
Thái tử gia sửng sốt, tay đeo hạt châu dừng lại một chút, theo bản năng muốn trừng mắt mắng chửi người, nhưng nhìn đến trong mắt Khang Hi đế đè nén tình cảm mãnh liệt, tâm lại run lên, lần chần chờ này, Khang Hi đế lập tức mở miệng “Ngươi không đáp, a mã nghĩ rằng ngươi đáp ứng rồi!” Vừa dứt lời, lập tức đôi môi ôn nhuyễn áp lên môi của Thái tử gia, đầu tiên là ôn nhu, tiếp theo là mãnh liệt, giống như muốn cắn nuốt lấy thiên hạ trong lòng ngực, cho đến khi Thái tử gia vô lực thở dốc, mới buông ra, còn gắt gao ôm.
Hơi bình ổn hô hấp, bình lại tâm tình mãnh liệt hận không thể đem thiên hạ trong lòng nhu tiến cốt tủy, mới thoáng buông Thái tử gia ra, nhìn vẻ mặt Thái tử gia ảo não, mỉm cười, cúi đầu ở bên tai Thái tử gia thấp giọng nói “Bảo Thành, ngươi nói, nhóm dân chúng quan tâm là trong bát bọn họ có bao nhiêu cơm hay là quan tâm hoàng đế có bao nhiêu nữ nhân?”
Thái tử gia chấn động, theo bản năng ngẩng đầu, đã thấy bóng dáng Khang Hi đế buông tay mà rời đi.
————————————————————–
Ngày hôm đó, không khí trên triều đình tốt lắm, tâm tình Cố Hỉ công công cũng tốt lắm.
Hôm nay, BOSS lớn nhất của Đại Thanh, không biết sao, ngoài ý muốn mang vẻ mặt ôn hòa a.
Khi mọi người nghĩ rằng sự kiện ở ngự trang sẽ làm hoàng thượng âm trầm vài ngày, thần sắc hoàng thượng lại thản nhiên, không có gì tức giận lại còn ân cần thăm hỏi lại bộ, ân cần thăm hỏi hộ bộ, ân cần thăm hỏi công bộ, vì thế, các đại thần thông minh rất nhanh đem mấy án tử khó giải quyết mà Thái tử gia khi giám quốc không dám quyết định trình lên, trong lòng không yên chờ hoàng thượng xử trí.
Hoàng thượng lại ngoài dự kiến mọi người, đem một đám án tử phúc đáp trở về, có vài tấu chương mà Thái tử gia đã bỏ thêm ý kiến, nhưng không có quyết án, dường như là dựa theo ý kiến Thái tử gia mà xử lý.
Điều này làm các đại thần dụng tâm kín đáo lại bồn chồn trong lòng, xem ra, hoàng thượng vẫn coi trọng Thái tử gia nha.
Vậy ở ngự trang , cái gì Thái tử gia bị hoàng đế giận xích nên té xỉu, lời đồn đãi này là thế nào?!
Chân tướng, rốt cuộc là cái gì nha? Các đại thần rối rắm.
————————————————————–
Mà bên này, Thái tử gia trước sau như một không đi hướng nghị. Tuy nói, trong lúc giám quốc hắn đã cùng không ít đại thần có giao tế.
Nhưng hiện tại Thái tử gia đối hướng nghị thực không có hứng thú.
Thái tử gia ngồi ở trên tháp bên cửa sổ, nhìn sắc trời bạc màu bên ngoài, nhớ tới tối hôm qua……..
Khi hoàng a mã hôn hắn, hắn ngây người, cho đến khi thiếu chút nữa không thở nổi, mới lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy hoàng a mã ra.
Hoàng a mã không cường thế kéo lại hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Bình tĩnh, ánh mắt cùng vẻ mặt quá mức bình tĩnh càng làm cho hắn sợ hãi.
Vì thế, hắn nhịn không được thấp giọng mở miệng, mang theo chút khẩn cầu “Hoàng a mã, để cho Bảo Thành chỉ làm con của ngài, được không? Chúng ta…. Làm phụ tử cả đời không được sao? Loại sự tình này……. Loại sự tình này………. Hoàng a mã, chẳng lẽ ngài không sợ sao? Anh danh một đời của ngài chẳng lẽ cứ thế mà hủy đi?!” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hắn đều có chút run rẩy. Hắn nhớ rõ, hoàng a mã hắn coi trọng nhất thanh danh, chẳng lẽ giờ cũng không để ý sao?
Nhưng hoàng a mã vẫn bình tĩnh dõi theo hắn, cho đến khi hắn nói đến một đời anh danh, trong mắt khôn ngoan của hoàng a mã xuất hiện một tia trào phúng, hoàng a mã chậm rãi nói “Thanh danh? A mã từng coi trọng, trước khi không ở gần Bảo Thành, a mã thật đúng là rất để ý, chính là, Bảo Thành, như lời ngươi nói, thanh danh, bất quá là câu chuyện để người đời sau lấy làm đề tài nói chuyện, tên trong sử sách cũng chỉ là do nét bút vẽ ra, còn không bằng làm cho nhóm dân chúng hiện tại ăn nhiều thêm một chén cơm! Như vậy, mấy thứ đó có thể so cùng ngươi sao? Bảo Thành.”
Hắn ngơ ngác nhìn hoàng a mã, trong lòng chua xót khôn kể.
Nhưng hoàng a mã nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh chậm rãi nhu hòa “Bảo Thành, a mã vĩnh viễn đều là a mã của ngươi, ngươi đừng lo lắng.”
Hắn chấn động, trong lòng vui vẻ lại cay đắng. Vui, chính là a mã chịu buông tha, đắng, chính là do tâm tư trong lòng này …….
Nhưng, buổi tối khi đi ngủ, hắn rốt cục hiểu được, so với hoàng a mã là con hồ ly cùng lang hỗn hợp thể mà nói, hắn thật sự, thật là rất không đáng nhắc tới!!
Hắn nghĩ rằng, hoàng a mã sẽ quay về Càn Thanh cung, kết quả, hoàng a mã dường như không để ý cởi bào y, liền leo lên giường.
Hắn nghĩ rằng hoàng a mã sẽ quy quy củ củ, kết quả, hoàng a mã vẫn nhanh ôm lấy mình, thường thường nhẹ hôn, tối đáng giận chính là lại thừa dịp hắn ngủ say, ở trên người hắn —
Dấu, hôn!!
Vuốt dấu vết trên cổ, Thái tử gia nghiến răng nghiến lợi!
Hoàng a mã nói vĩnh viễn đều là a mã, đích xác đúng vậy, bọn họ là phụ tử, loại quan hệ này đúng như hoàng a mã nói, hắn bỏ không được, dứt không được, mà hoàng a mã, kỳ thật, cao hứng nhất chính là điểm ấy đi.
Hắn thở dài trong lòng.
Hoàng a mã chưa bao giờ hỏi qua, vì cái gì mình có thể nhận quan hệ lão đại cùng tiểu tam, tiểu tứ cùng tiểu bát, vì cái gì không thể nhận mình cùng hắn?
Thái tử gia ngửa đầu, có lẽ hoàng a mã hiểu được đi. Hắn biết, tâm tư mình đối hắn, biết mình có bao nhiêu kính trọng hắn, biết mình bởi vì kính trọng hắn cho nên mới không thể nhận, bởi vậy, không bức mình, nhưng cũng không cho mình lùi bước.
Muốn để hoàng a mã trở thành thiên cổ nhất đế, muốn để hoàng a mã cả đời không có vết nhơ. Đó là tâm nguyện mà mình chôn sâu trong lòng.
Mà thực giống như lời hoàng a mã nói, nhóm dân chúng để ý chính là ngày mai trong bát còn có cơm không, mà không phải chuyện của hoàng đế.
Than nhẹ một tiếng, lại sờ sờ dấu vết trên cổ, hắn bất đắc dĩ. Thôi. Lại ngẩng đầu chăm chú nhìn dương quang sáng lạn bên ngoài, nhịn không được gợi lên khóe miệng cười.
Sáu năm trước, hắn từng cảm khái qua, tối ứng liên tích nhãn tiền nhân ( nguyện yêu thương người trước mặt này ).
Tứ gia một đường vội vàng, vẻ mặt băng lãnh, trong đôi mắt một mảnh hàn ý, nhớ tới khi ở Càn Thanh cung diện thánh nhận ý chỉ, tâm tình tứ gia liền ác liệt không thôi, mà khi tứ gia nhìn thấy đại môn màu đỏ cách đó không xa, có một hài đồng tươi cười sáng lạn đứng đó, tứ gia không khỏi thả chậm cước bộ, khuôn mặt thanh lãnh hơi hơi buông lỏng, bên miệng chậm rãi gợi lên, đôi mắt dần dần có thêm ấm áp hòa tan hàn ý.
“Tứ ca!!” Tiểu bát nhịn không được vọt lại đây, ôm cổ tứ gia, ngửa đầu cười, tươi cười sáng lạn.
Tứ gia bị cái ôm này làm cước bộ có chút lảo đảo, nhưng vẫn hơi xoay người, quay lại ôm, có chút áy náy thấp giọng mở miệng “Tứ ca đã về chậm.”
Tiểu bát lắc đầu, nhu thuận mở miệng “Tiểu bát biết tứ ca phải đi gặp hoàng a mã cùng Đức ngạch nương, là tiểu bát nóng vội muốn gặp tứ ca, cho nên chờ sớm….”
Tứ gia mỉm cười, buông tiểu bát ra, phản thủ dắt tay tiểu bát “Nơi này có gió đêm lớn, tiểu bát, chúng ta trở về rồi nói sau.”
Trở lại chỗ ở của tiểu bát, vẫy lui bọn cung nữ thái giám hầu hạ, tứ gia mới nắm tay tiểu bát ngồi vào trên tháp.
Hai mắt tiểu bát nháy nháy linh động lại giảo hoạt, nhìn chằm chằm tứ gia, tỉ mỉ đánh giá một phen, mới có chút ngưng mi mở miệng “Tứ ca, ngươi không có hảo hảo ăn cơm sao? Ngươi gầy thiệt nhiều……”
Tứ gia vừa nghe, khóe miệng hơi hơi giơ lên, sờ sờ đầu tiểu bát, vẻ mặt không tự giác nhu hòa xuống “Tứ ca về sau sẽ chú ý.”
Tiểu bát vừa lòng gật đầu, mặt mày loan loan “Thái tử ca ca nói, tứ ca yêu thương tiểu bát, cho nên tiểu bát cũng phải chiếu cố tứ ca mới được. Tứ ca, ngươi yên tâm, tiểu bát sẽ cố gắng lớn lên, sau đó chiếu cố tứ ca!”
Tứ gia nghe xong, khóe miệng co rút, Thái tử gia……. Thực, là, lắm, chuyện! Nhưng khi giương mắt thấy trong mắt tiểu bát có chút khờ dại của hài đồng, trong lòng vẫn ấm áp, đành mở miệng nói “Hảo, vậy về sau tiểu bát càng phải ngoan ngoãn ăn cơm mới được. Không được học Thái tử ca ca kiêng ăn!” Vẻ mặt nghiêm túc, không cho biện bạch.
Tiểu bát vừa nghe, nhất thời nhụt chí, tứ ca cái gì cũng tốt, chính là nói chuyện rất không giống Thái tử gia, bá đạo! bảo thủ! Ngạch, còn có…. Một chút nhỏ nhen…..
Thấy tiểu bát vẻ mặt nhụt chí, trong lòng tứ gia có chút buồn cười, trên mặt vẫn là một bộ nghiêm túc, từ trong lòng lấy ra một vật gì đó được khăn tay bọc kĩ lại , phóng tới trên bàn, nhịn không được sờ sờ đầu tiểu bát “Tiểu bát, tứ ca đi về trước.”
Tiểu bát tò mò nhìn đồ vật trên bàn, có chút không chút để ý gật đầu, tứ gia sủng nịch nhìn tiểu bát một hồi, mới không tha trong lòng xoay người rời đi.
Thời gian quá muộn hắn không nên ở lâu, sớm mai lại qua đây đi, thuận tiện nhìn xem tiểu bát ăn sáng có nhiều không . Công khóa ở Vô Dật trai rất nhiều, gần một năm qua, hoàng a mã lại đột nhiên gia tăng rất nhiều thứ để các a ca phải học, tiểu bát đừng quá chịu đựng đến tổn thương thân thể.
Đi khỏi nơi tiểu bát, quẹo vào nơi của mình, kỳ thật cũng chỉ là một cái quẹo vào mà thôi.
Đời trước, hắn cùng tiểu bát cũng chỉ có khoảng cách một cái quẹo, nhưng chính hắn buông tay và bỏ qua, chỗ quẹo vào cũng là khoảng cách sinh cùng tử.
Đời này, cái gì cũng đều có thể buông, duy độc tay tiểu bát, tuyệt không buông!
Một màn trong Càn Thanh cung lại tái được nhớ lại …….
Quỳ rạp trên đất, nghe hoàng a mã, trong lòng từng chút từng chút lãnh:
“Lần này, ngươi làm tốt lắm. Dận Chân, trẫm đã hạ chỉ, cho ngươi chỉ hôn với Qua Nhĩ Giai Đô Thống, nhi nữ của Bá Thạch Văn, dịu dàng hiền lương, đợi tháng sáu năm sau liền thành hôn đi.”
Hắn nghe xong, khó có thể ức chế kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu, đã thấy hoàng a mã xưa nay bình tĩnh lý trí, trong thần sắc băng lãnh giấu một phần chết lặng, ánh mắt khó lường, khí thế trên người đều tản ra, hắn thừa nhận không được loại cường đại áp lực khó hiểu này, không khỏi càng quỳ sát xuống.
Bên tai, nghe thanh âm lãnh đạm lại tựa hồ có chút ý vị thâm trường:
“Dận Chân, nếu không đủ cường đại, có vài thứ sẽ không thể vọng tưởng ……. Nói muốn, vậy, phải để bản thân cường đại hơn nữa đi!”
Ngồi ở ghế trên bàn, hắn tinh tế cân nhắc một màn ở Càn Thanh cung này, tâm tình hoàng a mã rõ ràng thật không tốt, là bởi vì Thái tử sao?
Nhớ tới không khí trong cung hiện giờ có chút quỷ dị, nhưng thời điểm trở về, hắn cũng chỉ nghe hạ nhân nói rằng, hôm nay Thái tử gia ở chỗ tiểu bát ngây người đến qua chạng vạng, rõ ràng rất vui vẻ, hảo vô cùng! Đó là bởi vì cái gì?
Nhịn không được nhu nhu cái trán, tâm tư hoàng a mã so với đời trước càng khó đoán!
Qua Nhĩ Giai Đô Thống?? Đó không phải Thái tử phi kiếp trước sao?? Ngay cả chuyện này cũng thay đổi rồi? Tứ gia cười khổ.
Hắn không muốn thú nàng, nhưng ngay từ đầu cũng hiểu một chuyện rằng mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, hắn cùng tiểu bát vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong bóng tối, nghĩ đến khuôn mặt tiểu bát tươi cười vô lo sáng lạn, trong lòng tứ gia có nồng đậm không tha, nguyên bản thầm nghĩ, đời này, hảo hảo bảo vệ y, cho dù nhìn y cưới vợ sinh con, chỉ cần y khoái hoạt, mình như thế nào cũng được.
Nhưng, chấp niệm trong lòng chẳng những không ngừng, còn ngày càng sinh sôi lợi hại hơn ……
—————————————————-
Mê mang chậm rãi mở to mắt, Thái tử gia theo thói quen nhích người về phía ấm áp bên người, một bàn tay lớn ôm lấy hắn, trên lưng, một bàn tay khác nhẹ vỗ về, hơi hơi ngáp một cái, đang muốn nhắm mắt lại tái ngủ một hồi, bỗng nhiên có cái hôn rơi xuống môi, lại khiến hắn lập tức bừng tỉnh.
Mạnh mẽ mở to mắt, trong tầm mắt chính là ánh mắt ôn nhu sủng nịch của hoàng a mã.
Hắn ngẩn ra, lập tức khó có thể ức chế xấu hổ, có chút thẹn quá thành giận, thấp giọng trách “A mã!! Ta không phải đã nói rồi sao?!”
Khang Hi đế tiếp tục vỗ về, nhẹ nhàng vỗ vỗ, có chút không để ý đáp “Đúng vậy, đều nói rồi a. A mã không phải đều nghe Bảo Thành sao?” Vừa đáp lời, một đôi tay khác dường như vô tình đặt lên thắt lưng mảnh khảnh mà vuốt ve .
Thân thể Thái tử gia cứng đờ, lập tức xoay người ngồi dậy, không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi mở miệng “A mã!!”
Khang Hi đế để Thái tử gia ngồi dậy, mình lại tiếp tục dựa vào trụ giường, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang, động tác vừa mới của mình, Bảo Thành tựa hồ hiểu được? Chẳng lẽ Tông Nhân phủ kháng chỉ?! Hay là hoàng tổ mẫu? Thế nhưng phái cung nữ dạy chuyện thành nhân??!
“Bảo Thành, ngươi biết sao?” Khang Hi đế chậm rãi hỏi.
Biết? Biết cái gì? Thái tử gia mê mang.
Thấy ánh mắt Thái tử gia mê mang, Khang Hi đế gợi lên khóe miệng, trong lòng sung sướng không ít, lập tức vươn tay, lại có chút như vô tình ở thắt lưng mảnh khảnh của Thái tử gia vuốt ve —
Thái tử gia thật sự đỏ mặt, bất quá, không phải thẹn thùng, là tức giận nha!
Một phen chụp lấy, hung hăng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi “Hoàng a mã!!”
“Bảo Thành, ngươi thực sự biết?” Khang Hi đế không thèm để ý thu hồi tay, chậm rãi ngồi dậy, tới gần Thái tử gia, thanh âm so với bình thường càng trầm thấp mất tiếng, thoáng ẩn chứa mấy phần tức giận, thực sự có người dám phạm ý hắn mà dạy Bảo Thành chuyện thành nhân?!
Thái tử gia trong lòng cắn răng, gia tam thế làm người, mấy thứ này nếu còn không biết, vậy thì nên ném gia vào luân hồi lần nữa!!
Vốn định cáu giận xoay người, không muốn tái để ý tới nam nhân bỗng nhiên động kinh trước mắt, lại ở khi ngẩng đầu thoáng nhìn cặp mắt sâu thẳm ẩn hàm một tia tức giận cùng nghiêm túc, không khỏi hung hăng cắn răng, vẫn mở miệng nói “A mã! Có câu không biết ngài nghe qua chưa?‘Chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ cũng chưa bao giờ thấy heo chạy sao?’ những lời này, ngài nghe hiểu chăng?!”
Khang Hi đế hơi hơi nhướng mày, lập tức cười nhẹ, thanh âm trầm thấp giàu từ tính lộ ra sung sướng cùng sang sảng “Ta thật đã quên, Bảo Thành là một hài tử trí tuệ…”
Thái tử gia có chút mất tự nhiên quay đầu. Lại ở khi quay đầu, bị Khang Hi đế hôn trộm một chút, nên tức đến mức xoay ngoắt người.
Người nọ đã đem lời tối hôm qua mình nói thành gió thổi qua tai chăng?!
Khang Hi đế lại nhìn Thái tử gia tức giận, mỉm cười, đứng dậy, bắt đầu thay quần áo.
Thái tử gia nhìn chằm chằm Khang Hi đế nhàn nhã tự tại, động tác vụng về tự thay quần áo cho bản thân, đeo giầy, đeo chuỗi hạt ………..
Nói ra thì ai tin nha? Hoàng đế lại tự mình động thủ mặc triều phục.
Ngay từ đầu, hắn không cho phép, kêu Cố Hỉ tiến vào hầu hạ hoàng a mã, lại bị hoàng a mã cự tuyệt, lý do là nơi này là nơi của riêng hắn và hoàng a mã , trừ bỏ bọn họ, những người khác không được tùy tiện vào.
Chậm rãi, hắn cũng dần quen , trong gian phòng này, trừ bỏ quét tước ra, ngay cả Bích Châu đều rất ít tiến vào. Chính là, hắn vẫn không quen nhìn hoàng a mã tự mặc triều phục, một lần nhìn hoàng a mã vụng chân vụng tay mặc triều phục, hắn nhịn không được tiến lên hầu hạ, lần đó, hoàng a mã đặc biệt vui vẻ, Cố Hỉ còn nói, ngày đó tâm tình hoàng a mã đều đặc biệt hảo, nhìn đến tấu chương chán ghét cũng không phát hỏa quá lớn…..
Có một lần, còn có lần thứ hai, còn có lần thứ ba, lần thứ tư………
Trong lòng than nhẹ, yên lặng đứng dậy, Thái tử gia tiến lên, tiếp nhận đai lưng mà Khang Hi đế vừa muốn đeo lên, khom người đeo lên, động tác cực kỳ thuần thục, Khang Hi đế nhìn chằm chằm Thái tử gia khi xoay người lộ ra cái cổ trắng nõn, trên cổ còn có chút dấu vết nhàn nhạt, trong lòng nghĩ, có nên nói cùng Bảo Thành hay không? Nghĩ tới bộ dáng Bảo Thành thẹn quá thành giận tuy rằng đáng yêu cực kỳ, chính là, quên đi, buổi sáng hôm nay, Bảo Thành đã thực sinh khí…..
Vì thế, trong mắt Khang Hi đế xẹt qua một tia tinh quang, bên miệng hơi hơi gợi lên cười, đáng tiếc, Thái tử gia đang chuyên chú sửa sang lại triều phục.
Tiếp theo, Khang Hi đế cười dài nhìn Thái tử gia đang giúp mình đeo lên hạt châu.
Thời điểm đeo lên hạt châu, Khang Hi đế cúi đầu, nhìn vẻ mặt Thái tử gia điềm tĩnh cùng chăm chú, tâm mềm mại không thôi, nhịn không được, vươn tay ôm lấy thắt lưng Thái tử gia, thanh âm mất tiếng “Bảo Thành, để cho a mã hôn ngươi được không?”
Thái tử gia sửng sốt, tay đeo hạt châu dừng lại một chút, theo bản năng muốn trừng mắt mắng chửi người, nhưng nhìn đến trong mắt Khang Hi đế đè nén tình cảm mãnh liệt, tâm lại run lên, lần chần chờ này, Khang Hi đế lập tức mở miệng “Ngươi không đáp, a mã nghĩ rằng ngươi đáp ứng rồi!” Vừa dứt lời, lập tức đôi môi ôn nhuyễn áp lên môi của Thái tử gia, đầu tiên là ôn nhu, tiếp theo là mãnh liệt, giống như muốn cắn nuốt lấy thiên hạ trong lòng ngực, cho đến khi Thái tử gia vô lực thở dốc, mới buông ra, còn gắt gao ôm.
Hơi bình ổn hô hấp, bình lại tâm tình mãnh liệt hận không thể đem thiên hạ trong lòng nhu tiến cốt tủy, mới thoáng buông Thái tử gia ra, nhìn vẻ mặt Thái tử gia ảo não, mỉm cười, cúi đầu ở bên tai Thái tử gia thấp giọng nói “Bảo Thành, ngươi nói, nhóm dân chúng quan tâm là trong bát bọn họ có bao nhiêu cơm hay là quan tâm hoàng đế có bao nhiêu nữ nhân?”
Thái tử gia chấn động, theo bản năng ngẩng đầu, đã thấy bóng dáng Khang Hi đế buông tay mà rời đi.
————————————————————–
Ngày hôm đó, không khí trên triều đình tốt lắm, tâm tình Cố Hỉ công công cũng tốt lắm.
Hôm nay, BOSS lớn nhất của Đại Thanh, không biết sao, ngoài ý muốn mang vẻ mặt ôn hòa a.
Khi mọi người nghĩ rằng sự kiện ở ngự trang sẽ làm hoàng thượng âm trầm vài ngày, thần sắc hoàng thượng lại thản nhiên, không có gì tức giận lại còn ân cần thăm hỏi lại bộ, ân cần thăm hỏi hộ bộ, ân cần thăm hỏi công bộ, vì thế, các đại thần thông minh rất nhanh đem mấy án tử khó giải quyết mà Thái tử gia khi giám quốc không dám quyết định trình lên, trong lòng không yên chờ hoàng thượng xử trí.
Hoàng thượng lại ngoài dự kiến mọi người, đem một đám án tử phúc đáp trở về, có vài tấu chương mà Thái tử gia đã bỏ thêm ý kiến, nhưng không có quyết án, dường như là dựa theo ý kiến Thái tử gia mà xử lý.
Điều này làm các đại thần dụng tâm kín đáo lại bồn chồn trong lòng, xem ra, hoàng thượng vẫn coi trọng Thái tử gia nha.
Vậy ở ngự trang , cái gì Thái tử gia bị hoàng đế giận xích nên té xỉu, lời đồn đãi này là thế nào?!
Chân tướng, rốt cuộc là cái gì nha? Các đại thần rối rắm.
————————————————————–
Mà bên này, Thái tử gia trước sau như một không đi hướng nghị. Tuy nói, trong lúc giám quốc hắn đã cùng không ít đại thần có giao tế.
Nhưng hiện tại Thái tử gia đối hướng nghị thực không có hứng thú.
Thái tử gia ngồi ở trên tháp bên cửa sổ, nhìn sắc trời bạc màu bên ngoài, nhớ tới tối hôm qua……..
Khi hoàng a mã hôn hắn, hắn ngây người, cho đến khi thiếu chút nữa không thở nổi, mới lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy hoàng a mã ra.
Hoàng a mã không cường thế kéo lại hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Bình tĩnh, ánh mắt cùng vẻ mặt quá mức bình tĩnh càng làm cho hắn sợ hãi.
Vì thế, hắn nhịn không được thấp giọng mở miệng, mang theo chút khẩn cầu “Hoàng a mã, để cho Bảo Thành chỉ làm con của ngài, được không? Chúng ta…. Làm phụ tử cả đời không được sao? Loại sự tình này……. Loại sự tình này………. Hoàng a mã, chẳng lẽ ngài không sợ sao? Anh danh một đời của ngài chẳng lẽ cứ thế mà hủy đi?!” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hắn đều có chút run rẩy. Hắn nhớ rõ, hoàng a mã hắn coi trọng nhất thanh danh, chẳng lẽ giờ cũng không để ý sao?
Nhưng hoàng a mã vẫn bình tĩnh dõi theo hắn, cho đến khi hắn nói đến một đời anh danh, trong mắt khôn ngoan của hoàng a mã xuất hiện một tia trào phúng, hoàng a mã chậm rãi nói “Thanh danh? A mã từng coi trọng, trước khi không ở gần Bảo Thành, a mã thật đúng là rất để ý, chính là, Bảo Thành, như lời ngươi nói, thanh danh, bất quá là câu chuyện để người đời sau lấy làm đề tài nói chuyện, tên trong sử sách cũng chỉ là do nét bút vẽ ra, còn không bằng làm cho nhóm dân chúng hiện tại ăn nhiều thêm một chén cơm! Như vậy, mấy thứ đó có thể so cùng ngươi sao? Bảo Thành.”
Hắn ngơ ngác nhìn hoàng a mã, trong lòng chua xót khôn kể.
Nhưng hoàng a mã nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh chậm rãi nhu hòa “Bảo Thành, a mã vĩnh viễn đều là a mã của ngươi, ngươi đừng lo lắng.”
Hắn chấn động, trong lòng vui vẻ lại cay đắng. Vui, chính là a mã chịu buông tha, đắng, chính là do tâm tư trong lòng này …….
Nhưng, buổi tối khi đi ngủ, hắn rốt cục hiểu được, so với hoàng a mã là con hồ ly cùng lang hỗn hợp thể mà nói, hắn thật sự, thật là rất không đáng nhắc tới!!
Hắn nghĩ rằng, hoàng a mã sẽ quay về Càn Thanh cung, kết quả, hoàng a mã dường như không để ý cởi bào y, liền leo lên giường.
Hắn nghĩ rằng hoàng a mã sẽ quy quy củ củ, kết quả, hoàng a mã vẫn nhanh ôm lấy mình, thường thường nhẹ hôn, tối đáng giận chính là lại thừa dịp hắn ngủ say, ở trên người hắn —
Dấu, hôn!!
Vuốt dấu vết trên cổ, Thái tử gia nghiến răng nghiến lợi!
Hoàng a mã nói vĩnh viễn đều là a mã, đích xác đúng vậy, bọn họ là phụ tử, loại quan hệ này đúng như hoàng a mã nói, hắn bỏ không được, dứt không được, mà hoàng a mã, kỳ thật, cao hứng nhất chính là điểm ấy đi.
Hắn thở dài trong lòng.
Hoàng a mã chưa bao giờ hỏi qua, vì cái gì mình có thể nhận quan hệ lão đại cùng tiểu tam, tiểu tứ cùng tiểu bát, vì cái gì không thể nhận mình cùng hắn?
Thái tử gia ngửa đầu, có lẽ hoàng a mã hiểu được đi. Hắn biết, tâm tư mình đối hắn, biết mình có bao nhiêu kính trọng hắn, biết mình bởi vì kính trọng hắn cho nên mới không thể nhận, bởi vậy, không bức mình, nhưng cũng không cho mình lùi bước.
Muốn để hoàng a mã trở thành thiên cổ nhất đế, muốn để hoàng a mã cả đời không có vết nhơ. Đó là tâm nguyện mà mình chôn sâu trong lòng.
Mà thực giống như lời hoàng a mã nói, nhóm dân chúng để ý chính là ngày mai trong bát còn có cơm không, mà không phải chuyện của hoàng đế.
Than nhẹ một tiếng, lại sờ sờ dấu vết trên cổ, hắn bất đắc dĩ. Thôi. Lại ngẩng đầu chăm chú nhìn dương quang sáng lạn bên ngoài, nhịn không được gợi lên khóe miệng cười.
Sáu năm trước, hắn từng cảm khái qua, tối ứng liên tích nhãn tiền nhân ( nguyện yêu thương người trước mặt này ).
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tứ gia một đường vội vàng, vẻ mặt băng lãnh, trong đôi mắt một mảnh hàn ý, nhớ tới khi ở Càn Thanh cung diện thánh nhận ý chỉ, tâm tình tứ gia liền ác liệt không thôi, mà khi tứ gia nhìn thấy đại môn màu đỏ cách đó không xa, có một hài đồng tươi cười sáng lạn đứng đó, tứ gia không khỏi thả chậm cước bộ, khuôn mặt thanh lãnh hơi hơi buông lỏng, bên miệng chậm rãi gợi lên, đôi mắt dần dần có thêm ấm áp hòa tan hàn ý.
“Tứ ca!!” Tiểu bát nhịn không được vọt lại đây, ôm cổ tứ gia, ngửa đầu cười, tươi cười sáng lạn.
Tứ gia bị cái ôm này làm cước bộ có chút lảo đảo, nhưng vẫn hơi xoay người, quay lại ôm, có chút áy náy thấp giọng mở miệng “Tứ ca đã về chậm.”
Tiểu bát lắc đầu, nhu thuận mở miệng “Tiểu bát biết tứ ca phải đi gặp hoàng a mã cùng Đức ngạch nương, là tiểu bát nóng vội muốn gặp tứ ca, cho nên chờ sớm….”
Tứ gia mỉm cười, buông tiểu bát ra, phản thủ dắt tay tiểu bát “Nơi này có gió đêm lớn, tiểu bát, chúng ta trở về rồi nói sau.”
Trở lại chỗ ở của tiểu bát, vẫy lui bọn cung nữ thái giám hầu hạ, tứ gia mới nắm tay tiểu bát ngồi vào trên tháp.
Hai mắt tiểu bát nháy nháy linh động lại giảo hoạt, nhìn chằm chằm tứ gia, tỉ mỉ đánh giá một phen, mới có chút ngưng mi mở miệng “Tứ ca, ngươi không có hảo hảo ăn cơm sao? Ngươi gầy thiệt nhiều……”
Tứ gia vừa nghe, khóe miệng hơi hơi giơ lên, sờ sờ đầu tiểu bát, vẻ mặt không tự giác nhu hòa xuống “Tứ ca về sau sẽ chú ý.”
Tiểu bát vừa lòng gật đầu, mặt mày loan loan “Thái tử ca ca nói, tứ ca yêu thương tiểu bát, cho nên tiểu bát cũng phải chiếu cố tứ ca mới được. Tứ ca, ngươi yên tâm, tiểu bát sẽ cố gắng lớn lên, sau đó chiếu cố tứ ca!”
Tứ gia nghe xong, khóe miệng co rút, Thái tử gia……. Thực, là, lắm, chuyện! Nhưng khi giương mắt thấy trong mắt tiểu bát có chút khờ dại của hài đồng, trong lòng vẫn ấm áp, đành mở miệng nói “Hảo, vậy về sau tiểu bát càng phải ngoan ngoãn ăn cơm mới được. Không được học Thái tử ca ca kiêng ăn!” Vẻ mặt nghiêm túc, không cho biện bạch.
Tiểu bát vừa nghe, nhất thời nhụt chí, tứ ca cái gì cũng tốt, chính là nói chuyện rất không giống Thái tử gia, bá đạo! bảo thủ! Ngạch, còn có…. Một chút nhỏ nhen…..
Thấy tiểu bát vẻ mặt nhụt chí, trong lòng tứ gia có chút buồn cười, trên mặt vẫn là một bộ nghiêm túc, từ trong lòng lấy ra một vật gì đó được khăn tay bọc kĩ lại , phóng tới trên bàn, nhịn không được sờ sờ đầu tiểu bát “Tiểu bát, tứ ca đi về trước.”
Tiểu bát tò mò nhìn đồ vật trên bàn, có chút không chút để ý gật đầu, tứ gia sủng nịch nhìn tiểu bát một hồi, mới không tha trong lòng xoay người rời đi.
Thời gian quá muộn hắn không nên ở lâu, sớm mai lại qua đây đi, thuận tiện nhìn xem tiểu bát ăn sáng có nhiều không . Công khóa ở Vô Dật trai rất nhiều, gần một năm qua, hoàng a mã lại đột nhiên gia tăng rất nhiều thứ để các a ca phải học, tiểu bát đừng quá chịu đựng đến tổn thương thân thể.
Đi khỏi nơi tiểu bát, quẹo vào nơi của mình, kỳ thật cũng chỉ là một cái quẹo vào mà thôi.
Đời trước, hắn cùng tiểu bát cũng chỉ có khoảng cách một cái quẹo, nhưng chính hắn buông tay và bỏ qua, chỗ quẹo vào cũng là khoảng cách sinh cùng tử.
Đời này, cái gì cũng đều có thể buông, duy độc tay tiểu bát, tuyệt không buông!
Một màn trong Càn Thanh cung lại tái được nhớ lại …….
Quỳ rạp trên đất, nghe hoàng a mã, trong lòng từng chút từng chút lãnh:
“Lần này, ngươi làm tốt lắm. Dận Chân, trẫm đã hạ chỉ, cho ngươi chỉ hôn với Qua Nhĩ Giai Đô Thống, nhi nữ của Bá Thạch Văn, dịu dàng hiền lương, đợi tháng sáu năm sau liền thành hôn đi.”
Hắn nghe xong, khó có thể ức chế kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu, đã thấy hoàng a mã xưa nay bình tĩnh lý trí, trong thần sắc băng lãnh giấu một phần chết lặng, ánh mắt khó lường, khí thế trên người đều tản ra, hắn thừa nhận không được loại cường đại áp lực khó hiểu này, không khỏi càng quỳ sát xuống.
Bên tai, nghe thanh âm lãnh đạm lại tựa hồ có chút ý vị thâm trường:
“Dận Chân, nếu không đủ cường đại, có vài thứ sẽ không thể vọng tưởng ……. Nói muốn, vậy, phải để bản thân cường đại hơn nữa đi!”
Ngồi ở ghế trên bàn, hắn tinh tế cân nhắc một màn ở Càn Thanh cung này, tâm tình hoàng a mã rõ ràng thật không tốt, là bởi vì Thái tử sao?
Nhớ tới không khí trong cung hiện giờ có chút quỷ dị, nhưng thời điểm trở về, hắn cũng chỉ nghe hạ nhân nói rằng, hôm nay Thái tử gia ở chỗ tiểu bát ngây người đến qua chạng vạng, rõ ràng rất vui vẻ, hảo vô cùng! Đó là bởi vì cái gì?
Nhịn không được nhu nhu cái trán, tâm tư hoàng a mã so với đời trước càng khó đoán!
Qua Nhĩ Giai Đô Thống?? Đó không phải Thái tử phi kiếp trước sao?? Ngay cả chuyện này cũng thay đổi rồi? Tứ gia cười khổ.
Hắn không muốn thú nàng, nhưng ngay từ đầu cũng hiểu một chuyện rằng mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, hắn cùng tiểu bát vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong bóng tối, nghĩ đến khuôn mặt tiểu bát tươi cười vô lo sáng lạn, trong lòng tứ gia có nồng đậm không tha, nguyên bản thầm nghĩ, đời này, hảo hảo bảo vệ y, cho dù nhìn y cưới vợ sinh con, chỉ cần y khoái hoạt, mình như thế nào cũng được.
Nhưng, chấp niệm trong lòng chẳng những không ngừng, còn ngày càng sinh sôi lợi hại hơn ……
—————————————————-
Mê mang chậm rãi mở to mắt, Thái tử gia theo thói quen nhích người về phía ấm áp bên người, một bàn tay lớn ôm lấy hắn, trên lưng, một bàn tay khác nhẹ vỗ về, hơi hơi ngáp một cái, đang muốn nhắm mắt lại tái ngủ một hồi, bỗng nhiên có cái hôn rơi xuống môi, lại khiến hắn lập tức bừng tỉnh.
Mạnh mẽ mở to mắt, trong tầm mắt chính là ánh mắt ôn nhu sủng nịch của hoàng a mã.
Hắn ngẩn ra, lập tức khó có thể ức chế xấu hổ, có chút thẹn quá thành giận, thấp giọng trách “A mã!! Ta không phải đã nói rồi sao?!”
Khang Hi đế tiếp tục vỗ về, nhẹ nhàng vỗ vỗ, có chút không để ý đáp “Đúng vậy, đều nói rồi a. A mã không phải đều nghe Bảo Thành sao?” Vừa đáp lời, một đôi tay khác dường như vô tình đặt lên thắt lưng mảnh khảnh mà vuốt ve .
Thân thể Thái tử gia cứng đờ, lập tức xoay người ngồi dậy, không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi mở miệng “A mã!!”
Khang Hi đế để Thái tử gia ngồi dậy, mình lại tiếp tục dựa vào trụ giường, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang, động tác vừa mới của mình, Bảo Thành tựa hồ hiểu được? Chẳng lẽ Tông Nhân phủ kháng chỉ?! Hay là hoàng tổ mẫu? Thế nhưng phái cung nữ dạy chuyện thành nhân??!
“Bảo Thành, ngươi biết sao?” Khang Hi đế chậm rãi hỏi.
Biết? Biết cái gì? Thái tử gia mê mang.
Thấy ánh mắt Thái tử gia mê mang, Khang Hi đế gợi lên khóe miệng, trong lòng sung sướng không ít, lập tức vươn tay, lại có chút như vô tình ở thắt lưng mảnh khảnh của Thái tử gia vuốt ve —
Thái tử gia thật sự đỏ mặt, bất quá, không phải thẹn thùng, là tức giận nha!
Một phen chụp lấy, hung hăng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi “Hoàng a mã!!”
“Bảo Thành, ngươi thực sự biết?” Khang Hi đế không thèm để ý thu hồi tay, chậm rãi ngồi dậy, tới gần Thái tử gia, thanh âm so với bình thường càng trầm thấp mất tiếng, thoáng ẩn chứa mấy phần tức giận, thực sự có người dám phạm ý hắn mà dạy Bảo Thành chuyện thành nhân?!
Thái tử gia trong lòng cắn răng, gia tam thế làm người, mấy thứ này nếu còn không biết, vậy thì nên ném gia vào luân hồi lần nữa!!
Vốn định cáu giận xoay người, không muốn tái để ý tới nam nhân bỗng nhiên động kinh trước mắt, lại ở khi ngẩng đầu thoáng nhìn cặp mắt sâu thẳm ẩn hàm một tia tức giận cùng nghiêm túc, không khỏi hung hăng cắn răng, vẫn mở miệng nói “A mã! Có câu không biết ngài nghe qua chưa?‘Chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ cũng chưa bao giờ thấy heo chạy sao?’ những lời này, ngài nghe hiểu chăng?!”
Khang Hi đế hơi hơi nhướng mày, lập tức cười nhẹ, thanh âm trầm thấp giàu từ tính lộ ra sung sướng cùng sang sảng “Ta thật đã quên, Bảo Thành là một hài tử trí tuệ…”
Thái tử gia có chút mất tự nhiên quay đầu. Lại ở khi quay đầu, bị Khang Hi đế hôn trộm một chút, nên tức đến mức xoay ngoắt người.
Người nọ đã đem lời tối hôm qua mình nói thành gió thổi qua tai chăng?!
Khang Hi đế lại nhìn Thái tử gia tức giận, mỉm cười, đứng dậy, bắt đầu thay quần áo.
Thái tử gia nhìn chằm chằm Khang Hi đế nhàn nhã tự tại, động tác vụng về tự thay quần áo cho bản thân, đeo giầy, đeo chuỗi hạt ………..
Nói ra thì ai tin nha? Hoàng đế lại tự mình động thủ mặc triều phục.
Ngay từ đầu, hắn không cho phép, kêu Cố Hỉ tiến vào hầu hạ hoàng a mã, lại bị hoàng a mã cự tuyệt, lý do là nơi này là nơi của riêng hắn và hoàng a mã , trừ bỏ bọn họ, những người khác không được tùy tiện vào.
Chậm rãi, hắn cũng dần quen , trong gian phòng này, trừ bỏ quét tước ra, ngay cả Bích Châu đều rất ít tiến vào. Chính là, hắn vẫn không quen nhìn hoàng a mã tự mặc triều phục, một lần nhìn hoàng a mã vụng chân vụng tay mặc triều phục, hắn nhịn không được tiến lên hầu hạ, lần đó, hoàng a mã đặc biệt vui vẻ, Cố Hỉ còn nói, ngày đó tâm tình hoàng a mã đều đặc biệt hảo, nhìn đến tấu chương chán ghét cũng không phát hỏa quá lớn…..
Có một lần, còn có lần thứ hai, còn có lần thứ ba, lần thứ tư………
Trong lòng than nhẹ, yên lặng đứng dậy, Thái tử gia tiến lên, tiếp nhận đai lưng mà Khang Hi đế vừa muốn đeo lên, khom người đeo lên, động tác cực kỳ thuần thục, Khang Hi đế nhìn chằm chằm Thái tử gia khi xoay người lộ ra cái cổ trắng nõn, trên cổ còn có chút dấu vết nhàn nhạt, trong lòng nghĩ, có nên nói cùng Bảo Thành hay không? Nghĩ tới bộ dáng Bảo Thành thẹn quá thành giận tuy rằng đáng yêu cực kỳ, chính là, quên đi, buổi sáng hôm nay, Bảo Thành đã thực sinh khí…..
Vì thế, trong mắt Khang Hi đế xẹt qua một tia tinh quang, bên miệng hơi hơi gợi lên cười, đáng tiếc, Thái tử gia đang chuyên chú sửa sang lại triều phục.
Tiếp theo, Khang Hi đế cười dài nhìn Thái tử gia đang giúp mình đeo lên hạt châu.
Thời điểm đeo lên hạt châu, Khang Hi đế cúi đầu, nhìn vẻ mặt Thái tử gia điềm tĩnh cùng chăm chú, tâm mềm mại không thôi, nhịn không được, vươn tay ôm lấy thắt lưng Thái tử gia, thanh âm mất tiếng “Bảo Thành, để cho a mã hôn ngươi được không?”
Thái tử gia sửng sốt, tay đeo hạt châu dừng lại một chút, theo bản năng muốn trừng mắt mắng chửi người, nhưng nhìn đến trong mắt Khang Hi đế đè nén tình cảm mãnh liệt, tâm lại run lên, lần chần chờ này, Khang Hi đế lập tức mở miệng “Ngươi không đáp, a mã nghĩ rằng ngươi đáp ứng rồi!” Vừa dứt lời, lập tức đôi môi ôn nhuyễn áp lên môi của Thái tử gia, đầu tiên là ôn nhu, tiếp theo là mãnh liệt, giống như muốn cắn nuốt lấy thiên hạ trong lòng ngực, cho đến khi Thái tử gia vô lực thở dốc, mới buông ra, còn gắt gao ôm.
Hơi bình ổn hô hấp, bình lại tâm tình mãnh liệt hận không thể đem thiên hạ trong lòng nhu tiến cốt tủy, mới thoáng buông Thái tử gia ra, nhìn vẻ mặt Thái tử gia ảo não, mỉm cười, cúi đầu ở bên tai Thái tử gia thấp giọng nói “Bảo Thành, ngươi nói, nhóm dân chúng quan tâm là trong bát bọn họ có bao nhiêu cơm hay là quan tâm hoàng đế có bao nhiêu nữ nhân?”
Thái tử gia chấn động, theo bản năng ngẩng đầu, đã thấy bóng dáng Khang Hi đế buông tay mà rời đi.
————————————————————–
Ngày hôm đó, không khí trên triều đình tốt lắm, tâm tình Cố Hỉ công công cũng tốt lắm.
Hôm nay, BOSS lớn nhất của Đại Thanh, không biết sao, ngoài ý muốn mang vẻ mặt ôn hòa a.
Khi mọi người nghĩ rằng sự kiện ở ngự trang sẽ làm hoàng thượng âm trầm vài ngày, thần sắc hoàng thượng lại thản nhiên, không có gì tức giận lại còn ân cần thăm hỏi lại bộ, ân cần thăm hỏi hộ bộ, ân cần thăm hỏi công bộ, vì thế, các đại thần thông minh rất nhanh đem mấy án tử khó giải quyết mà Thái tử gia khi giám quốc không dám quyết định trình lên, trong lòng không yên chờ hoàng thượng xử trí.
Hoàng thượng lại ngoài dự kiến mọi người, đem một đám án tử phúc đáp trở về, có vài tấu chương mà Thái tử gia đã bỏ thêm ý kiến, nhưng không có quyết án, dường như là dựa theo ý kiến Thái tử gia mà xử lý.
Điều này làm các đại thần dụng tâm kín đáo lại bồn chồn trong lòng, xem ra, hoàng thượng vẫn coi trọng Thái tử gia nha.
Vậy ở ngự trang , cái gì Thái tử gia bị hoàng đế giận xích nên té xỉu, lời đồn đãi này là thế nào?!
Chân tướng, rốt cuộc là cái gì nha? Các đại thần rối rắm.
————————————————————–
Mà bên này, Thái tử gia trước sau như một không đi hướng nghị. Tuy nói, trong lúc giám quốc hắn đã cùng không ít đại thần có giao tế.
Nhưng hiện tại Thái tử gia đối hướng nghị thực không có hứng thú.
Thái tử gia ngồi ở trên tháp bên cửa sổ, nhìn sắc trời bạc màu bên ngoài, nhớ tới tối hôm qua……..
Khi hoàng a mã hôn hắn, hắn ngây người, cho đến khi thiếu chút nữa không thở nổi, mới lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy hoàng a mã ra.
Hoàng a mã không cường thế kéo lại hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Bình tĩnh, ánh mắt cùng vẻ mặt quá mức bình tĩnh càng làm cho hắn sợ hãi.
Vì thế, hắn nhịn không được thấp giọng mở miệng, mang theo chút khẩn cầu “Hoàng a mã, để cho Bảo Thành chỉ làm con của ngài, được không? Chúng ta…. Làm phụ tử cả đời không được sao? Loại sự tình này……. Loại sự tình này………. Hoàng a mã, chẳng lẽ ngài không sợ sao? Anh danh một đời của ngài chẳng lẽ cứ thế mà hủy đi?!” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hắn đều có chút run rẩy. Hắn nhớ rõ, hoàng a mã hắn coi trọng nhất thanh danh, chẳng lẽ giờ cũng không để ý sao?
Nhưng hoàng a mã vẫn bình tĩnh dõi theo hắn, cho đến khi hắn nói đến một đời anh danh, trong mắt khôn ngoan của hoàng a mã xuất hiện một tia trào phúng, hoàng a mã chậm rãi nói “Thanh danh? A mã từng coi trọng, trước khi không ở gần Bảo Thành, a mã thật đúng là rất để ý, chính là, Bảo Thành, như lời ngươi nói, thanh danh, bất quá là câu chuyện để người đời sau lấy làm đề tài nói chuyện, tên trong sử sách cũng chỉ là do nét bút vẽ ra, còn không bằng làm cho nhóm dân chúng hiện tại ăn nhiều thêm một chén cơm! Như vậy, mấy thứ đó có thể so cùng ngươi sao? Bảo Thành.”
Hắn ngơ ngác nhìn hoàng a mã, trong lòng chua xót khôn kể.
Nhưng hoàng a mã nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh chậm rãi nhu hòa “Bảo Thành, a mã vĩnh viễn đều là a mã của ngươi, ngươi đừng lo lắng.”
Hắn chấn động, trong lòng vui vẻ lại cay đắng. Vui, chính là a mã chịu buông tha, đắng, chính là do tâm tư trong lòng này …….
Nhưng, buổi tối khi đi ngủ, hắn rốt cục hiểu được, so với hoàng a mã là con hồ ly cùng lang hỗn hợp thể mà nói, hắn thật sự, thật là rất không đáng nhắc tới!!
Hắn nghĩ rằng, hoàng a mã sẽ quay về Càn Thanh cung, kết quả, hoàng a mã dường như không để ý cởi bào y, liền leo lên giường.
Hắn nghĩ rằng hoàng a mã sẽ quy quy củ củ, kết quả, hoàng a mã vẫn nhanh ôm lấy mình, thường thường nhẹ hôn, tối đáng giận chính là lại thừa dịp hắn ngủ say, ở trên người hắn —
Dấu, hôn!!
Vuốt dấu vết trên cổ, Thái tử gia nghiến răng nghiến lợi!
Hoàng a mã nói vĩnh viễn đều là a mã, đích xác đúng vậy, bọn họ là phụ tử, loại quan hệ này đúng như hoàng a mã nói, hắn bỏ không được, dứt không được, mà hoàng a mã, kỳ thật, cao hứng nhất chính là điểm ấy đi.
Hắn thở dài trong lòng.
Hoàng a mã chưa bao giờ hỏi qua, vì cái gì mình có thể nhận quan hệ lão đại cùng tiểu tam, tiểu tứ cùng tiểu bát, vì cái gì không thể nhận mình cùng hắn?
Thái tử gia ngửa đầu, có lẽ hoàng a mã hiểu được đi. Hắn biết, tâm tư mình đối hắn, biết mình có bao nhiêu kính trọng hắn, biết mình bởi vì kính trọng hắn cho nên mới không thể nhận, bởi vậy, không bức mình, nhưng cũng không cho mình lùi bước.
Muốn để hoàng a mã trở thành thiên cổ nhất đế, muốn để hoàng a mã cả đời không có vết nhơ. Đó là tâm nguyện mà mình chôn sâu trong lòng.
Mà thực giống như lời hoàng a mã nói, nhóm dân chúng để ý chính là ngày mai trong bát còn có cơm không, mà không phải chuyện của hoàng đế.
Than nhẹ một tiếng, lại sờ sờ dấu vết trên cổ, hắn bất đắc dĩ. Thôi. Lại ngẩng đầu chăm chú nhìn dương quang sáng lạn bên ngoài, nhịn không được gợi lên khóe miệng cười.
Sáu năm trước, hắn từng cảm khái qua, tối ứng liên tích nhãn tiền nhân ( nguyện yêu thương người trước mặt này ).