Giữa mông lung, ngồi dậy theo thói quen, kết quả vừa động = = xương thắt lưng đau nhức.
Nhớ tới tối hôm qua điên loan đảo phượng, Thái tử gia ngẩn ra, thật sự, đã cùng hoàng a mã làm a?
Nhức đầu, dường như Hoan Hoan từng nói cũng chỉ đau nhứt một chút thôi? Có một chút không thoải mái, chỉ là cũng không quá đau đớn, tối hôm qua, hoàng a mã thực ôn nhu
Nhớ tới tối hôm qua, hoàng a mã ức chế xúc động của bản thân, tận lực ôn nhu tiến vào, trong lòng Thái tử gia liền toan toan ngọt ngọt, đều là nam nhân, hắn biết, dưới tình huống ấy, hoàng a mã còn có thể khống chế bản thân, thật sự, thật sự, rất không dễ dàng, hoàng a mã luôn quý trọng hắn như thế.
Bất quá nghẹn lâu như vậy cũng không quá hảo, Thái tử gia 囧囧, hữu thần nhìn trời.
Phát ngốc một hồi, vẻ mặt Thái tử gia dần bình tĩnh, bình tĩnh ngồi dậy, mặc vào quần áo mà hoàng a mã đặt ở đầu giường.
Đi ra nội thất, Bích Châu, Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Luật Tử cung kính chỉ lễ.
Thái tử gia huy phất tay, ý bảo đứng dậy.
Dùng chút cháo nhạt, Thái tử gia liền lên đường xuất môn.
Nhưng vừa định ra khỏi cửa, Tiểu Luật Tử liền cung kính tiến lên “Bẩm Thái tử điện hạ, hoàng thượng có chỉ, nói hôm nay thân thể Thái tử gia không khoẻ, đừng xuất môn.”
Thái tử gia mặt mày co rút, trong lòng có chút xấu hổ, lập tức hung hăng trừng mắt “Thân thể gia thực sự rất tốt. Đi! Cùng gia đi Tác phủ!”
Tiểu Luật Tử cùng Tiểu Thuận Tử nhất thời thành mặt khổ qua. Không phải chứ? Còn muốn xuất cung???
Đi Tác phủ là chuyện mà Thái tử gia đã quyết định mấy ngày trước, về phần Nạp Lan Minh Châu, nếu muốn thoát tội đó là không có khả năng lớn, đương nhiên, đó là chuyện của hoàng a mã, bất quá, hoàng a mã tuy nói đáp ứng mình thả Nạp Lan Minh Châu, nhưng hắn cũng không dám xác nhận, dù sao hoàng a mã thả cũng là lưu đày Ninh Cổ tháp hoặc giam cầm???
Lần ám sát này cùng chuyện ở ngự trang tựa hồ thoát khỏi lòng bàn tay của hoàng a mã, trong lòng hoàng a mã là phi thường tức giận, điểm ấy Thái tử gia vạn phần xác định, nếu không, cũng sẽ không để Nạp Lan tài tử đi áp giải.
Nạp Lan tài tử áp giải Nạp Lan Minh Châu, đầu tiên muốn ẩn ý rằng dù Nạp Lan Minh Châu bị lĩnh tội nhưng hoàng a mã nhất định sẽ không giận chó đánh mèo, hai là hoàng a mã muốn xác nhận tâm ý của Nạp Lan Minh Châu.
Khi mình là cánh bướm lọt vào thời điểm cửu long tranh đoạt này, Nạp Lan Minh Châu vẫn nhảy vào như cũ, thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn, nhưng nếu bỏ rơi Nạp Lan Minh Châu cũng thực đáng tiếc, Nạp Lan Minh Châu là một nhân tài. Có thể, vẫn nên bảo toàn mạng của hắn. Xem ở phân thượng đại ca cùng Nạp Lan Dung Nhược, Thái tử gia tính toán như vậy.
Mà lần này, liền cần có thúc công. Cho nên, xương thắt lưng của Thái tử gia thiệt rất đau nhức, nhưng vẫn phải xuất môn.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy đại a ca đứng ở trước cửa Thừa Kiền cung, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng dường như rất sầu lo.
“Đại ca!” Thái tử gia chậm rãi đi qua, trong lòng than nhẹ, đại ca cũng rất coi trọng Nạp Lan Minh Châu.
Dận Nghị vừa thấy Thái tử gia, nhãn tình sáng lên, vội vàng tiến lên, lại thấy Thái tử gia một bộ phải xuất môn, không khỏi thốt ra tiếng hỏi “Thái tử điện hạ muốn đi đâu vậy?”
“Đi gặp thúc công.” Thái tử gia cười nhàn nhạt, trong lòng thở dài, lập tức thấp giọng nói “Ta sẽ cố hết sức. Đại ca cứ an tâm, chớ nóng vội.”
Đại a ca sửng sốt, lập tức chắp tay, trịnh trọng nói “Hết thảy liền kính nhờ Thái tử điện hạ rồi.”
Thái tử gia khẽ gật đầu, đang muốn xoay người, bỗng nhiên nhớ tới một thiếu niên nào đó đang trong thời kì trưởng thành, vì thế, quay đầu, quỷ dị cười “Đúng rồi, đại ca, nghe nói ngày mai Dận Chỉ sẽ trở lại.”
Đại a ca sửng sốt, thần sắc vui vẻ, nhưng lại nhớ tới hôn sự mình không thể từ chối, nhất thời, sắc mặt cứng đờ.
Thái tử gia buồn cười, nhưng tiếp theo, nhớ tới bản thân mình cũng đến tháng tám sẽ đại hôn, vì thế cũng sầu theo.
Hoàng a mã thực sẽ để mình đại hôn sao???
Dấu chấm hỏi trong đầu Thái tử gia đặc biệt to, chỉ sợ lần đại hôn này đầy miêu nị bên trong. Lại nghĩ tới thái hoàng thái hậu ở Từ Hòa cung, trong lòng lại rối rắm.
********************************
Dù sầu lo, Thái tử gia vẫn ngồi lên kiệu.
Thái tử gia duy trì phong cách điệu thấp ( khiêm tốn), im lặng tiến vào Tác phủ, sau khi đối diện Tác Ngạch Đồ tại thư phòng sau …
Hai người đầu tiên là nói chuyện phiếm một hồi, Thái tử gia liền từ từ mở miệng “Thúc công hẳn đã biết mục đích của Bảo Thành hôm nay?”
Tác Ngạch Đồ thở dài gật đầu “Điện hạ, ngài thật sự không oán sao?”
Oán? Thái tử gia trầm mặc, tuy rằng bị thương, ở ngự trang còn khiến mình nổi nóng, nhưng, có lẽ chỉ có thế, có hoàng a mã hắn ở một bên nhìn, tay, che chở, Thái tử gia cảm thấy rằng hắn muốn oán hận ai cũng đều khó. Bao gồm tiểu lục.
“Thúc công, ngài nói chính là tiểu lục đi, Bảo Thành cảm thấy đó là gia sự. Nếu ngài nói về Nạp Lan đại nhân, Bảo Thành cảm thấy đó là quốc sự.” Thái tử gia cười nhàn nhạt, chậm rãi thiển ẩm một ngụm trà, lại chậm rãi nói “Thúc công, Bảo Thành tin tưởng, chuyện quốc sự, thúc công ngài nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng, còn gia sự, Bảo Thành cũng tin tưởng, hoàng a mã nhất định sẽ xử lí rất tốt nha.”
Tác Ngạch Đồ nhìn chăm chú vào mắt Thái tử gia, trong lòng lại ai thán, Thái tử gia thật sự đối long ỷ kia không hề có một tia ý định nhỏ nào nha.
Nhưng nếu như thế, Tác Ngạch Đồ cười khổ, thôi, cũng tốt.
Thấy Tác Ngạch Đồ cười khổ lắc đầu, trong lòng Thái tử gia hoãn khẩu khí, ân, xem ra thúc công sẽ không đem hắn kéo vào lạn sự của Nạp Lan Minh Châu này, ân, chỉ cần thúc công không làm rối răm thêm, lưu một cái mạng cho Nạp Lan Minh Châu chắc không thành vấn đề.
Buông tâm sự, Thái tử gia rốt cục phát hiện dường như thiếu người?
“Thúc công, Cách Nhĩ Phân thúc thúc đâu?”
Sắc mặt Tác Ngạch Đồ cứng đờ, lập tức cường cười “ Thân thể nó không thoải mái, ta để nó nghỉ ở hậu viện rồi.”
Thái tử gia cẩn thận trộm liếc sắc mặt Tác Ngạch Đồ, trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng trên mặt vẫn ảm đạm cười “Nga, vậy để ta đi thăm một chút ” Đang muốn đứng dậy, nhưng Tác Ngạch Đồ lại ngăn lại, trên mặt cường cười “Chắc không thể đâu, nếu Thái tử gia nhiễm bệnh thì cựu thần không gánh được, thời điểm không còn sớm, Thái tử điện hạ, ngài vẫn nên hồi cung đi.”
Trong lòng Thái tử gia lại hồ nghi, nhưng thấy Tác Ngạch Đồ tuy rằng tươi cười hòa hoãn, nhưng trên mặt lại thực nghiêm túc. Vì thế, Thái tử gia mỉm cười “Vậy làm phiền thúc công nói cùng Cách Nhĩ Phân thúc thúc một tiếng, thỉnh hắn ngàn vạn lần bảo trọng, thúc công, ta đây hồi cung nha.”
Tác Ngạch Đồ vội vàng đưa tiễn.
Ở trước cửa, hai người khước từ một hồi, Thái tử gia liền ngồi kiệu hồi cung.
Vừa lên kiệu, Thái tử gia liền có chút đăm chiêu hỏi “Tiểu Luật Tử, ngươi có biết Tác phủ gần đây xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Luật Tử thấp giọng hồi bẩm “Hồi Thái tử điện hạ, trước đây không lâu hoàng thượng ban cho Cách Nhĩ Phân đại nhân một đám hôn sự, bất quá, Cách Nhĩ Phân đại nhân dường như không muốn, nháo muốn cự hôn đó. Nghe nói, gần nhất Tác đại nhân cũng tự tìm thị thiếp cho Cách Nhĩ Phân đại nhân”
Thị thiếp? Khóe miệng Thái tử gia vừa kéo, lão bà chưa vào cửa, lão cha liền tìm cho đứa con tiểu lão bà sao???
“Có biết vì sao không?”
Tiểu Luật Tử thấp giọng trả lời “Nghe nói là bởi vì Nạp Lan Dung Nhược đại nhân”
Thái tử gia vừa nghe, hết chỗ nói rồi.
Đỡ lấy cái trán vô lực, sự thật sẽ không như thế chứ??? Nếu thật sự là như vậy, Cách Nhĩ Phân, bất hiếu hữu tam, vô hậu là lớn nhất nha, lại nghĩ tới chính mình, Thái tử gia cười khổ trong lòng, hắn hiện tại cũng không có tư cách nếu về người khác đi?
Tháng tám đại hôn? Tháng tám đại hôn!
Hắn có chút tức giận hoàng a mã, lại thực sự chỉ hôn cho hắn! Hoàng a mã có lẽ không thèm để ý đi?!
Hắn lại có chút nhẹ nhàng thở ra, ít nhất khi mình đối mặt với ô khố mụ mụ cũng sẽ không áy náy
Hắn lại có chút bi ai, kể từ đó, mình lại cô phụ thương tổn một nữ tử
Than nhẹ một hơi, lần này sống lại, thật là muôn vàn rối rắm, mọi sự khó liệu.
Trở lại Thừa Kiền cung, nhìn trời, còn chưa tới hoàng hôn, liền muốn đi thăm ô khố mụ mụ.
Nửa đường gặp tiểu ngũ.
“Tiểu ngũ, đi thỉnh an ô khố mụ mụ sao?” Thái tử gia cười cười nói.
Tiểu ngũ hiện giờ càng lớn càng đôn hậu, trên mặt tươi cười thật là ôn hòa, nói chuyện nhẹ giọng chậm ngữ, không vội không nóng, nhưng mỗi lần, đều có thể làm cho tiểu cửu tiểu thập tối nghịch ngợm phát điên.
Nói đến cũng thực thú vị, nhóm Bát gia đảng tuy rằng vẫn có cảm tình tốt như cũ, nhưng trừ bỏ tiểu bát ra, còn lại hai cái Bát gia đảng đều rất sợ tiểu ngũ, tối nghe lời tiểu ngũ. Nói, đời trước, tiểu ngũ tiểu cửu tuy là đồng bào huynh đệ, nhưng cảm tình bọn họ cũng không tốt như đời này, Thái tử gia nhớ rõ, tiểu ngũ tuy rằng là bối tử ( người bề trên ) của tiểu cửu nhưng tiểu cửu chưa bao giờ coi tiểu ngũ là ca ca. Nhưng đời này, cũng không giống nhau. Tiểu cửu sợ vẫn sợ, nhưng gặp được chuyện gì vẫn chạy đi tìm tiểu ngũ đầu tiên.
“Sự tình lần trước, cám ơn nhị ca.” Tiểu ngũ ở chỗ rẽ khuất, bỗng nhiên cúi người nói lời cảm tạ với Thái tử gia. Vẻ mặt rất trang trọng.
Thái tử gia sửng sốt, tùy tay nâng dậy “Cảm tạ cái gì?” Thái tử gia cười, là vì cứu tiểu cửu sao?
“Nếu không có nhị ca, chỉ sợ tiểu cửu liền … ” Tiểu ngũ ninh mi nói, thần sắc có tia sợ hãi.
Thái tử gia ấm áp trong lòng, tiểu ngũ là thật đau tiểu cửu, so với đời trước ở một bên lạnh lùng nhìn tiểu cửu bị hoàng a mã răn dạy, hiện tại tốt hơn rất nhiều.
“Có lẽ, ta là có mục đích nga” Thái tử gia mặt mày loan loan, cười nhàn nhạt nói.
Tiểu ngũ cười “Nếu nhị ca thật có thể như thế, ta nghĩ hoàng a mã có thể sẽ yên tâm hơn.” Trong giọng nói có chút ý vị thâm trường.
Thái tử gia ngẩn ra. Lời này có ý tứ gì??
Tiểu ngũ lại cười, chỉa chỉa cổ Thái tử gia, liền đi trước.
Thái tử gia theo bản năng vỗ cổ, bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay mặc quần áo cổ cao, nhưng bởi vì nãy hắn hơi nóng nên tùy ý kéo áo xuống, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Nhìn tiểu ngũ đã đi xa, Thái tử gia lại có chút mê hoặc.
Tiểu ngũ biết mình cùng hoàng a mã? Không có khả năng đâu?
Thái tử gia cười khổ, nếu biết, sẽ không có thái độ này.
Loại chuyện loạn luân này, lại là phụ tử, thái độ sao có thể bình thường đây?
Đến Từ Hòa cung cùng Thái hoàng thái hậu tâm sự, nói vài câu chuyện cười, đùa khiến Thái hoàng thái hậu vui vẻ nở nụ cười mấy tràng, thấy khí sắc Thái hoàng thái hậu không tồi, trong lòng cũng trấn an không ít, thấy sắc trời không còn sớm, liền cùng tiểu ngũ quỳ an.
Khi đi ra Từ Hòa cung, Thái tử gia vẫn có chút nhịn không được liền vẫy lui những người đi sao, hỏi “Tiểu ngũ, ngươi biết?”
Tiểu ngũ vốn định ra vẻ mê mang, nhưng nhìn Thái tử gia mặt mày khẩn trương sợ hãi, trong lòng thật có chút không đành lòng, liền nhẹ nhàng nói “Còn nhớ rõ quốc yến ba năm trước không? Khi đó, ta đi theo con đường tắt trở về, thấy nhị ca ngươi uống say. Hoàng a mã ôm ngươi, sau đó hôn ngươi.”
Sắc mặt Thái tử gia nhất thời trắng bệch.
“Sau lại, hoàng a mã còn tìm ta nói chuyện.” Tiểu ngũ nhìn chằm chằm sắc mặt Thái tử gia, trong lòng lại không đành lòng, vội vàng mở miệng nói.
“Hoàng a mã uy hiếp ngươi?” Thái tử gia tiến lên từng bước, mày nhíu chặt.
Tiểu ngũ có chút dở khóc dở cười “Nhị ca, tốt xấu ta cũng là nhi tử của hoàng a mã, hoàng a mã đâu đến nỗi thế?”
Thái tử gia nói thầm trong lòng, vậy, nói không chừng hoàng a mã có thể dùng thủ đoạn như thế với tiểu lục.
Tiểu ngũ than nhẹ, vỗ vỗ vai “Nhị ca, ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì, ta chỉ có thể nói, đối với chuyện của ngươi cùng hoàng a mã, ta không muốn hỏi đến, đó là chuyện của ngươi cùng hoàng a mã! Ta chỉ biết, ngươi là nhị ca ta, hoàng a mã là hoàng a mã ta là được.”
Trong lòng Thái tử gia có chút yên ổn, nhìn tiểu ngũ, thiệt tình nói câu “Tiểu ngũ, cảm tạ.”
Tiểu ngũ xua tay, xoay người đi trước.
Thái tử gia nhìn tiểu ngũ đi xa, ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ tới lúc này hẳn hoàng a mã đã ở Thừa Kiền cung. Liền xoay người trở về.
Tiểu ngũ đã đi xa bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn về phía thân ảnh Thái tử gia đã biến mất ở chỗ rẽ. Nhớ tới khi hoàng a mã bí mật tuyên triệu hắn tới Càn Thanh cung .
“Thực ghê tởm, đúng không?”
“Hoàng a mã, nhị ca, hắn”
“Hắn hiện tại cái gì cũng không biết. Nhưng có lẽ có một ngày hắn sẽ biết, Dận Kì, ngươi nói, hắn có thể hận ta hay không? Hắn có thể giống với ngươi, cảm thấy hoàng a mã thực ghê tởm không?”
“”
“Dận Kì, không cần nói cho nhị ca ngươi.”
Khi đó, hoàng a mã không uy hiếp, không có dụ dỗ, càng không có đồng ý cái gì, hoàng a mã chỉ thản nhiên nói như thế, mà hắn, nhìn chăm chú vào hoàng a mã, hoàng a mã lại không nhìn hắn, hắn yên lặng cúi đầu, sau đó, lựa chọn trầm mặc.
Hoàng hôn Tử Cấm thành rất đẹp, tiểu ngũ ngẩng đầu nhìn trời. Có lẽ lựa chọn trầm mặc là bởi vì ánh mắt hoàng a mã khi đó rất kiên định. Hoặc là, kỳ thật trong lòng mình rất rõ ràng, nếu thật sự nói cho nhị ca, hoàng a mã nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Trong mắt đế vương cao cao tại thượng kia, trừ bỏ nhị ca, hắn thật sự không đem nhi tử nào để vào mắt. Cho nên hoàng a mã khinh thường uy hiếp, đe dọa hay lợi dụ đi
Bất quá ở trong lòng nhị ca, hắn lại đem hoàng a mã coi như không thấy, ở trong mắt lại có huynh đệ nhiều hơn.
Nhưng, một trong những huynh đệ của hắn, lại che giấu chuyện này gần ba năm. Nghĩ tới sắc mặt nhị ca nháy mắt trắng bệch, nhịn không được nắm chặt hai quyền, nếu lúc trước mình nói ra, có lẽ nhị ca sẽ không ở cùng hoàng a mã.
Chính mình thiếu nhị ca nha!
***********************
Khi Thái tử gia trở lại Thừa Kiền cung, Khang Hi đế đang đắp khăn ấm, vẻ mặt hưng phấn.
Nhìn người thanh thản nằm ở trên tháp, nghĩ tới chuyện tiểu ngũ nói, Thái tử gia oán hận trong lòng, hắn thật không oán tiểu ngũ, tiểu ngũ lựa chọn trầm mặc là đúng, chỉ có chút khó chịu, ba năm trước, hắn mới 12 tuổi! Mà tên a mã hỗn đản này đã có tâm tư với hắn sao?! Thật sự là hỗn đản!
Nhịn không được tiến lên, hung hăng xốc lên khăn tay, lại phát hiện là khăn mình đưa cho hoàng a mã năm năm trước, có chút tàn cũ, nhưng hoàng a mã vẫn dùng, nhìn nhìn hoàng a mã tựa hồ đang ngủ, mặt mày lộ vẻ mỏi mệt.
Vì thế, đang muốn sảo một phen, tâm lại nhuyễn đi .
Ngẩng đầu vẫy lui đám người Cố Hỉ.
Cố Hỉ lại nhẹ bước lên trước, thấp giọng nói “Thái tử điện hạ, hôm nay hoàng thượng chưa dùng điểm tâm.”
Thái tử gia sửng sốt, lập tức nhíu mày, tấu chương hôm nay nhiều như vậy sao?
Tái quay đầu lại xem, thấy hoàng a mã vẫn đang khép hờ mắt, thấp giọng phân phó “Kêu Ngự Thiện phòng làm đồ ăn nhẹ , nhanh đưa lên đây đi.”
Cố Hỉ nhẹ nhàng thở ra, nguyên bản tinh thần hoàng thượng không tồi, nhưng khi biết Thái tử gia một mình xuất cung, tâm liền lo lắng, mà tấu chương ngày nay lại đặc biệt nhiều
Thấy thời điểm Thái tử gia vừa mới vào, cũng không phải thực vui vẻ, hắn thật đúng là rất sợ Thái tử gia nháo lên, đến lúc đó chịu khổ lại là nô tài bọn họ. Hoàn hảo. Hoàn hảo, Thái tử gia không có nháo
Thái tử gia tới gần Khang Hi đế, xoa trán Khang Hi đế, mới vừa nhu nhu, Khang Hi đế nhắm mắt ngủ liền chậm rãi mở to mắt “Đã trở lại?”
Thái tử gia dạ một tiếng, tiếp tục mát xa.
Khang Hi đế thân thủ kéo cái tay đang xoa trán mừng, dùng một chút lực, đã đem người đang ngồi bên kéo vào ngực, cúi đầu, thanh âm trầm thấp có chút không hờn giận “Vì sao phải xuất cung? Chuyện của Nạp Lan Minh Châu, a mã không phải đã đáp ứng ngươi sao? Ngươi không tin a mã?”
Thái tử gia định nhãn chăm chú nhìn “A mã, chính ngươi nói, ngươi thực sẽ bỏ qua Nạp Lan Minh Châu sao?”
Khang Hi đế hơi hơi hí mắt “A mã không phải đã đáp ứng ngươi, để cho hắn sống sao?”
“Nhưng ngài sẽ làm hắn sống không bằng chết!” Thái tử gia trầm giọng nói.
Khang Hi đế nhíu mày, tay ôm hơi hơi dùng sức, trầm thấp hỏi “Ngươi sao lại biết?”
Bởi vì đời trước ngươi vẫn làm như thế! Thái tử gia âm thầm trả lời trong lòng.
Trên mặt cũng mở to mắt, trầm tĩnh lạnh nhạt trả lời “Bởi vì ta là con ngài.”
Khang Hi đế bị kiềm hãm, nhìn trên mặt Thái tử gia tuy rằng trầm tĩnh, nhưng trong mắt lại rõ ràng xẹt qua một tia giả dối, trong lòng căm tức tiêu một nửa, nhưng chuyện một mình xuất cung thì vô pháp nguôi giận, sau khi đưa cho Lục Ưng, vì thế nếu cấm đoán tự do của Bảo Thành quá cũng khiến Bảo Thành nghĩ nhiều, vì thế, cúi đầu, hung hăng hôn, để phát tiết lo được lo mất không thể phát nguôi ngoai ở trong lòng.
Hôn mãi, mới thoáng thỏa mãn buông ra, gắt gao ôm, vỗ vỗ lưng của Thái tử gia giúp hắn thở dốc.
“Chuyện của Nạp Lan Minh Châu cứ để Đại Lí tự cùng hình bộ quyết định đi.” Khang Hi đế cúi đầu nói nhỏ.
Thái tử gia oa ở trong ngực Khang Hi đế, khẽ gật đầu, cái này cũng có nghĩa hoàng a mã thật sự sẽ cho đường sống, bởi vì kích hôn mà có chút thở dốc, mở miệng nói “A mã, ba năm trước tiểu ngũ đã biết sao?”
Dận Kì? Khang Hi đế hơi hơi nhướng mày, hơi hơi gợi lên tươi cười trào phúng, uổng phí Bảo Thành yêu thương hắn từ nhỏ, lại ở ngoài sáng bảo trì trầm mặc khi đáng nhẽ có thể vãn hồi tất cả, bất quá, là một hài tử thức thời, về sau, để cho hắn tiến vào lễ bộ đi.
“Ngươi giận hắn sao?” Khang Hi đế nâng cằm Thái tử gia, hỏi.
Thái tử gia lắc đầu, nhẹ nhàng nói “Có một số việc là đã định trước. Tránh cũng không được