Nói cách khác, ngày đại hôn của đại a ca sắp đến.
Nói cách khác, ngày đại hôn của Thái tử gia cũng gần rồi.
Vì thế người ở nội vụ phủ buồn bực, không phải nói tháng tám sao? Sao lại tổ chức trước ? Đồ dùng cho đại hôn Thái tử không phải nói có là có ngay được a!
Lúc này, trong Từ Hòa cung, Thái hoàng thái hậu từ ái nhìn Thái tử gia ngồi ở bên ghế cạnh tháp, giúp mình bóp chân, cười tủm tỉm hỏi “Bảo Thành nha, có mệt không?”
Thái tử gia ngẩng đầu, mỉm cười “Bảo Thành không mệt. Ô khố mụ mụ có thỏa mái không?”
Thái hoàng thái hậu chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng thở dài “Đều do ai gia thân mình không chịu tốt lên, vốn định để ngươi thành hôn vào tháng tám, kết quả bởi vì thân thể ai gia mà lại phải tổ chức trước, Bảo Thành có giận không?”
Thái tử gia lắc đầu, cười cười nói “Tháng bảy hay tám đều giống nhau, Bảo Thành không giận dỗi đâu.”
Thái hoàng thái hậu vui mừng gật đầu “Ai gia biết Bảo Thành là hài tử hiếu thuận.”
Thái tử gia ngây ngô cười, cúi đầu tiếp tục xoa bóp chân cho Thái hoàng thái hậu. Bởi vì cúi đầu, cho nên, Thái tử gia cũng không nhìn đến trong mắt Thái hoàng thái hậu hiện lên một tia lo lắng.
Khi rời đi Từ Hòa cung, sắc trời vẫn sớm, nghĩ tới lúc này đám người ở nội vụ phủ vẫn còn đang loay hoay ở Thừa Kiền cung, liền có chút đau đầu, xoay người, hướng cửa cung đi đến, nghĩ muốn đi thăm Cách Nhĩ Phân bị ép thành thân vào cuối tháng bảy.
Phía sau Tiểu Luật Tử cùng Tiểu Thuận Tử liếc nhau, trong lòng nói thầm, Thái tử gia muốn xuất cung?? Chính là cũng đã sắp đến bữa tối? Không trở về Càn Thanh cung hoặc Đông Noãn các, hoàng thượng sẽ tức giận, khụ khụ, đương nhiên, hoàng thượng sẽ không sinh khí với Thái tử gia sinh, chỉ sinh khí với bọn họ thôi nha!!!
Vì thế, Tiểu Thuận Tử tiến lên vài bước, nhẹ giọng nhắc “Thái tử điện hạ, lúc này không còn sớm ”
Thái tử gia phất tay “Không có việc gì, gia chỉ đi Tác phủ ngồi một chút, đến giờ sẽ trở lại.”
“Chính là, hoàng thượng nói, ngài phải đúng giờ quay về Đông Noãn các” Tiểu Luật Tử nhìn vẻ mặt Thái tử gia tựa tiếu phi tiếu, thanh âm càng nói càng nhỏ.
Thái tử gia đứng một hồi, xem sắc mặt Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Luật Tử trắng bệch, trong lòng thở dài, quên đi, vẫn nên trở về đi.
Nhưng tưởng tượng đến vì không lâu nữa mình phải đại hôn nên tính tình hoàng a mã bỗng nhiên trở nên cổ quái, Thái tử gia liền đau đầu.
Hoàng a mã cũng thật là! Hôn nhân này là ngươi ban cho! Người nọ là ngươi chỉ! Ngươi cùng gia giận dỗi gì nha?!
Chậm rãi từng bước quay về Càn Thanh cung, bởi vì hoàng a mã phá lệ đem địa phương đại hôn chỉ định ở tại Thừa Kiền cung, còn cho người của nội vụ phủ đem Thừa Kiền cung đại tu một phen, khi Thái tử gia nghe được, chỉ cảm thấy không biết nên nói gì, Thừa Kiền cung không hư lại không tàn, đại tu cái gì?!
Tuy nói vài năm nay ngân lượng trong quốc khố không ngừng gia tăng, khá vậy cũng không thể phô trương lãng phí đi?
Đáng tiếc, lấy tư cách là chủ nhân Thừa Kiền cung, ý kiến của Thái tử gia không được coi trọng! Hoàng a mã nhà hắn chỉ thản nhiên cười, liền chuyển đề tài khác, không hề đáp lại!
Sau đó, Thái tử gia đã bị hoàng a mã nhà hắn lấy lý do “Thừa Kiền cung trang tu, ngươi liền cùng a mã đến Đông Noãn các ở vài ngày đi”, kéo đến Đông Noãn các.==
Rốt cục vẫn trở về Đông Noãn các.
Nằm cửa Đông Noãn các ra, chỉ thấy hoàng a mã nhà hắn nằm ở trên tháp, trong tay cầm tấu chương đang xem, ngẩng đầu, ôn nhu cười “Đã trở lại?”
Thái tử gia dạ một tiếng, rồi đi qua, vừa đến gần tháp, liền bị kéo vào trong ngực, mà hắn cũng theo thói quen mà cọ cọ, điều chỉnh một chút để tư thế dựa càng thêm thỏa mái.
“A mã, sớm mai ta muốn ra cung một lúc. Đại ca khai phủ, ta muốn đi chúc mừng.” Thái tử gia có chút nhàm chán kéo tay áo Khang Hi đế để ngoạn.
Bởi vì hành động thập phần trẻ con của Thái tử gia, Khang Hi đế buông tấu chương, cúi đầu sủng nịch cười, giống như từ sau khi bọn họ nói rõ, Bảo Thành ở trước mặt hắn lại càng đến tự tại, lơ đãng có một chút làm nũng mà ngay cả Bảo Thành chưa phát hiện. Đối điều này, Khang Hi đế thập phần vừa lòng.
“Hảo. Bất quá, không chuẩn uống rượu.” Khang Hi đế cúi đầu hôn môi, dặn.
Thái tử gia nhíu mày “A mã, ta đã mười lăm, uống chút rượu không sao cả đâu.”
“Ngươi muốn giống lần trước sao?” Đôi mắt Khang Hi đế chợt lóe, lập tức gợi lên khóe miệng tựa tiếu phi tiếu “Muốn uống rượu, có thể, trừ phi có a mã ở.”
Thái tử gia có chút xấu hổ đỏ mặt.
Hắn đời này sống lại uống chỉ vài lần rượu, mỗi lần đều say đến ngay cả chính hắn là ai cũng không rõ, trời biết, đời trước hắn có tửu lượng rất tốt a!
Nhìn Thái tử gia đỏ mặt, mặt mày hơn một tia phong tình, Khang Hi đế tới gần, trầm thanh hỏi “Nếu không, để buổi tối a mã cùng ngươi uống một chén?”
Thái tử gia nhất thời bị kiềm hãm, lập tức trừng mắt, có chút cắn răng “A mã, ngày mai Bảo Thành phải xuất môn, không thể uống rượu!”
Nhớ tới đêm đó ở Đông Noãn các, bởi vì hoàng a mã nói phải ăn mừng, vì thế uống nhiều hơn một ly, kết quả
Nhớ tới đêm hoang đường đó, Thái tử gia lại nhịn không được đỏ mặt, lập tức đẩy Khang Hi đế ra, nói sang chuyện khác “A mã, thân mình ô khố mụ mụ gần nhất dường như tốt lên rất nhiều ”
Bàn tay của Khang Hi đế ôm lấy, lại đem Thái tử gia kéo trở về, khẽ hôn một cái, mới mở miệng nói “Yên tâm đi, ô khố mụ mụ ngươi không có việc gì!”
Thái tử gia sửng sốt, lập tức quay đầu, lời này có ý gì?
Khang Hi đế cũng nhàn nhạt cười, tránh đi đề tài.
**************************************
Trong nội thất Từ Hòa cung, Thái hoàng thái hậu nhắm mắt trầm tư.
Đại hôn trước một tháng, cũng bởi vì phân lo lắng còn đọng trong lòng.
Ngày ấy, hoàng thượng cùng Thái tử cùng nhau đến Từ Hòa cung thỉnh an.
Vốn cũng không có gì, tuy nói gần nhất bên ngoài đều đồn đại hoàng thượng vẫn sủng ái Thái tử, nhưng Thái hoàng thái hậu nhìn thái độ hoàng thượng đối Thái tử cũng chỉ hơn phần thân thiết trong sự lãnh đạm vốn có từ trước mà thôi.
Chỉ là khi mà Thái tử bưng trà lên uống, không cẩn thận bị nóng một chút, khi đó, ánh mắt hoàng thượng liền thay đổi. Tuy rằng chỉ là chớp mắt, nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn nhìn ra bằng đôi mắt nhiều năm thăng trầm cùng lão luyện, ánh mắt trong cái chớp mắt đó, là lo lắng, đau tích, dù dùng từ nào cũng không thể thuyết minh, đó căn bản không phải ánh mắt của một phụ thân dành cho nhi tử!
Thái hoàng thái hậu chậm rãi mở to mắt, tay không ý thức chuyển phật châu, trong lòng có chút bi ai.
Tháng bảy này đại hôn, thực còn kịp sao?
Lại nghĩ tới ngày ấy, uyển chuyển nêu lí do rằng thân mình của mình không tốt, không bằng nên đại hôn trước, hoàng thượng chỉ nghĩ một chút, liền cung kính đáp ứng.
Trong lòng có chút nghi hoặc, nếu hoàng thượng thật sự có loại tâm tư kia với Thái tử, y theo tính tình hoàng thượng sao có thể dễ dàng như thế?
Hay là
Nhưng, Thái hoàng thái hậu lại khẽ lắc đầu, Tô Ma Lạp Cô đã đi nhìn, xác thực quả thật không có vấn đề gì.
Thái hoàng thái hậu thở dài một hơi, thôi, chờ tháng bảy đại hôn là tốt rồi.
****************************
Đại a ca khai phủ. Chúc mừng chúc mừng.
Đại a ca muốn thành hôn. Thật đáng mừng.
Ngày hôm đó, nhóm con số lại tề tụ đông đủ .
Một phen vui đùa ầm ĩ sau, nhóm số nhỏ được tiểu ngũ tiểu thất bồi, chạy loạn cả phủ chơi trốn tìm .
Nhóm số lớn, ngồi ở trên ghế trong đình, uống trà, nói chuyện phiếm.
Chủ đề nói chuyện phiếm đơn giản là về hậu án của Nạp Lan Minh Châu, về Cách Nhĩ Phân không thể không kết hôn, cùng với mỗ bánh bao biến dị bị lệnh cưỡng chế quay về Vô Dật Trai đọc sách, không được tái tham gia chính vụ.
Còn có, gần nhất là phong hầu cực quỷ dị. Đại a ca nhờ chiến tích mà được phong thẳng làm quận vương, tứ a ca được phong làm bối lặc.
Cái này so với kiếp trước là sớm rất nhiều. Là do Thái tử gia đi? Tứ gia uống trà liếc Thái tử gia một cái.
“Ngoại công nói, lần này đi nhậm chức Sơn Đông, hắn sẽ hảo hảo làm, tuyệt không cô phụ tín nhiệm mà hoàng a mã đối hắn.” Đại a ca tươi cười, thật sự là quanh co a, vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ là giữ được một mạng, không thể ngờ hoàng a mã lại để cho ngoại công trở về Sơn Đông thu thập tàn cục, không có làm hảo sẽ không chuẩn quay về kinh!
Đại a ca tưởng tượng thôi cũng rất vui vẻ, vì thế quay đầu đối tứ gia cùng Thái tử gia cười tủm tỉm nói “Thái tử, tiểu tứ, cái khác, gia cũng không nhiều lời, về sau có gì cần gia! Cứ việc nói thẳng, dù vượt qua nước sôi lửa bỏng, gia cũng không chối từ!”
Thái tử gia cười nhàn nhạt, cũng không khách khí “Ngươi nói nga, đại ca, đến lúc đó, đừng chối từ nga.” Vừa nói, một bên quỷ dị cười.
Một bên, tứ gia cùng Dận Chỉ đều nhịn không được mặt mày vừa kéo.
Đại a ca có chút hối hận, trong lòng bồn chồn, lại vẫn cường chống đỡ nói “Ha hả, gia nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!”
Thái tử gia vì thế vừa lòng cầm lên hoa quế điểm tâm trên bàn, cười tủm tỉm cắn.
Vì thế, đề tài lại vừa chuyển “Hoàng a mã thế nhưng lại chỉ để cho tiểu lục trở lại Vô Dật trai đọc sách nga!” Dận Chỉ có chút tức giận bất bình, nhớ tới trong lúc tuần du Mông Cổ, tiểu lục làm gì, hắn cũng đều không ưa! Càng đừng nói, còn dám đối đại ca cùng Thái tử ca ca xuống tay!
“Kỳ thật, chuyện này đối tiểu lục mà nói mới là nặng nhất đi.” Tứ gia có chút đăm chiêu, nhớ tới lần ngẫu ngộ tiểu lục gần nhất, tiểu lục thực tiều tụy.
Không được tham dự chính vụ, trên thực tế, cũng chính là hoàn toàn cách ly tiểu lục với vọng tưởng trữ vị đi.
Thái tử gia một bên trầm mặc, nhớ tới ngày ấy, hoàng a mã thản nhiên nói về tiểu lục:
“Dận Tộ quá tham. A mã kỳ thật cũng thật nghi hoặc, huynh đệ các ngươi cảm tình không tồi, vì sao Dận Tộ hết lần này tới lần khác tìm ngươi gây khó dễ? Hắn nếu không phải đối ngươi động sát tâm, a mã cũng sẽ không trách phạt như thế”
Vì sao lại muốn kiếm chuyện với mình sao?
Thái tử gia cười khổ trong lòng, sợ là vị này là huynh đệ kiếp trước, tâm hắn vẫn sống ở kiếp trước, hoặc là, hắn chưa bao giờ dung nhập vào thời không này.
Thập bát nha thập bát, ca ca kiếp trước từng đố kỵ vì ngươi được hoàng a mã sủng ái, nhưng lại chưa bao giờ đối ngươi xuống tay, ngay cả tiểu bát đời trước hạ thấp thanh danh của gia, gia cũng không xuống tay quá độc ác, huống hồ là ngươi?
Thái tử gia thở dài, nhịn không được nhức đầu, nghĩ tới tiểu thập bát lúc chết đi mới là một tiểu hài tử, cho nên làm việc luôn trẻ con cùng khờ dại, hơn nữa hoàng a mã trước kia cố ý dẫn đường, kết quả …
Lại nghĩ tới hoàng a mã đối tiểu lục trước kia như cố ý chỉ dắt lại như vô tình sủng aais, nhớ tới tiểu lục đối hoàng a mã nhụ mộ, Thái tử gia trong lòng càng toan sáp.
Luôn nghĩ tới rằng, nếu hoàng a mã không phải có tâm tư như thế với mình, có thể đối tốt với mình hay không? Thậm chí sẽ nghĩ, nếu có một ngày, hoàng a mã không còn tồn loại tâm tư như giờ , mình nên làm sao?
Trò chuyện về Nạp Lan Minh Châu, trò chuyện về Nạp Lan phủ, trò chuyện về Nạp Lan Dung Nhược, trò chuyện về Nạp Lan Dung Nhược gần nhất phá lệ rất xa cách, trò chuyện về Tác phủ gần nhất làm ầm ĩ, còn có vì thế mà cuối tháng bảy Cách Nhĩ Phân phải đại hôn, liền trò chuyện trò chuyện, cho tới đại hôn của Thái tử gia, còn có, đại hôn của đại a ca
Sau đó, tất cả mọi người trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Dận Chỉ mở miệng đầu tiên “Đệ đệ trước chúc ca ca trăm năm hảo hợp, sớm sinh ra quý tử!”
Đại a ca Dận Nghị cứng đờ, lập tức có chút nghiến răng nghiến lợi mở miệng “Tiểu Chỉ, cảm tạ.”
Thái tử gia xem xét xem xét mặt đại a ca biến thành màu đen, lại xem xét xem xét Dận Chỉ cười sáng lạn. Cùng tứ gia liếc nhau, hai người đồng thời quay đầu, Thái tử gia tiếp tục cắn hoa quế cao, tứ gia tiếp tục cúi đầu trầm mặc.
Tán gẫu xong rồi, nhóm con số nhỏ cũng đã trở lại.
Tiểu bát đầu đổ đầy mồ hôi, tứ gia một phen kéo qua, đầu tiên là trừng mắt, lập tức rút ra khắn trên người, cẩn thận sát mồ hôi trên trán tiểu bát, một bên nói nhỏ “Dám ngoạn đến mê mải?! Mồ hôi cũng không lau đi!”
Tiểu cửu tiểu thập chớp mắt thấy tứ gia đối tiểu bát cẩn thận che chở, trong lòng hâm mộ, vì thế, quay đầu, nhào vào trong lòng tiểu ngũ tiểu thất “Ca ca lau mồ hôi!”
Tiểu ngũ cười tủm tỉm, kéo qua tiểu cửu, một bên nhẹ nhàng ôn nhu hỏi “Tiểu cửu, không phải đã lớn sao? Còn muốn ca ca lau mồ hôi cho? Ân?”, một bên kéo má tiểu cửu “Còn muốn ca ca lau mồ hôi nữa không?”
Tiểu cửu hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Tiểu thập liền vẻ mặt hạnh phúc. Tiểu thất lại chăm chú lau mồ hôi, còn thuận thế kéo qua tiểu thập nhất cùng tiểu thập nhị, cũng lau mồ hôi cho bọn họ.
*********************
Sắc trời mau tối.
Nhóm con số nhỏ được nhóm số lớn dắt về, quay về cung tìm ngạch nương. Bất quá, Dận Chỉ lại bị đại a ca cường giữ lại.
Về phần lưu lại để làm chi?
Thái tử gia nhìn trời. Trong lòng vui sướng khi người gặp họa, nghĩ, chỉ mong ngày mai Tiểu Chỉ có thể đi lại được là tốt lắm rồi.