Đi vào Từ Hòa cung, liền thấy Thái hoàng thái hậu ngồi ở trên tháp, thần sắc có chút sầu lo.
Thái tử gia máy động trong lòng, tiến lên thỉnh an sau, vội vàng hỏi “Ô khố mụ mụ, thân thể ngài không khỏe sao?”
Thái hoàng thái hậu từ ái nhìn Thái tử gia, chậm rãi lắc đầu, vỗ vỗ tay Thái tử gia “Ai gia không có việc gì, Bảo Thành đừng lo.”
Thái tử gia nghi hoặc “Vậy ô khố mụ mụ gọi Bảo Thành tiến đến là … ”
Thái hoàng thái hậu nhìn Thái tử gia, nhẹ giọng mở miệng, hỏi “Bảo Thành còn nhớ rõ ám phòng năm đó không?”
Thái tử gia gật đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ, hắn dây dưa tam thế chứng sợ hãi ám phòng, sao lại không nhớ rõ? Chỉ là, vì sao hỏi như vậy?
Thái hoàng thái hậu nhìn lâu, trịnh trọng mở miệng “Bảo Thành nhớ rõ, vĩnh viễn cũng không được quên ám phòng năm đó.”
Thái tử gia sửng sốt “Ô khố mụ mụ?”
“Từ xưa, sủng ái của quân vương là hư không nhất, Bảo Thành phải nhớ cho kỹ, hoàng phụ hoàng phụ, đầu tiên là hoàng, sau là phụ nha!”
Thái tử gia giật mình.
Khi đi ra Từ Hòa cung, sắc trời đã tối, xuyên qua ngự hoa viên, Thái tử gia trầm mặc độc hành, Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Luật Tử đi theo phía sau cùng liếc nhau, lại đều buông suy nghĩ xuống, trong lòng nói thầm, Thái tử gia làm sao vậy?
Khi đi xuyên qua ngự hoa viên, Thái tử gia bỗng nhiên dừng lại cước bộ, cách đó không xa, lục a ca Dận Tộ thần sắc có chút tiều tụy, thẳng tắp nhìn nơi nào đó, Thái tử gia theo tầm mắt nhìn lại, là Càn Thanh cung?
Thái tử gia nhất thời toan sáp trong lòng, thân ảnh Dận Tộ cùng kiếp trước của mình tựa hồ xen lẫn vào nhau.
Năm đó khi bị quyển cấm ở Hàm An cung, hắn cũng từng như vậy, đứng ở trong Hàm An cung nhìn về nơi nào đó, ảo tưởng xem hoàng a mã có tiến vào hay không? Ảo tưởng hoàng a mã có thể nhớ tới Bảo Thành hay không?
Kiếp trước, kiếp này, có nhiều thứ thực đúng, thực nhiều châm chọc nha.
Trong lòng lại hiện lên một câu của Thái hoàng thái hậu “Từ xưa, sủng ái của quân vương là hư không nhất.”
Thái tử gia cười trào phúng trong lòng, tam thế làm người, không còn có ai so với hắn càng hiểu được những lời này.
Chính là, thế này, hoàng a mã cùng hắn lại đi tới bước này, tiếp theo, lại sẽ như thế nào?
Nếu, có một ngày hoàng a mã chán ghét mà vứt bỏ mình thì sao? Có một ngày, hoàng a mã phát hiện bản thân sai lầm rồi, phụ tử sao có thể làm những chuyện mà hoàng a mã từng làm, có thể dùng cái loại ánh mắt ghê tởm nhìn mình hay không?
Tâm Thái tử gia mạnh run lên.
****************************
Khi trở lại Đông Noãn các, Thái tử gia thấy Đông phi hai mắt đỏ bừng vội vàng đi ra.
Khi đi thoáng qua, Đông phi oán hận nhìn hắn một cái, liền quay đầu mà đi.
Thái tử gia trầm mặc.
Ngây người một hồi, mới nện bước tiếp, chậm rãi đi vào. Thấy Khang Hi đế nhíu mày gõ bàn, Thái tử gia không khỏi dừng lại cước bộ, nhìn nam nhân đang ngồi trên tháp mà suy nghĩ.
Năm tháng dường như không ở trên người hắn lưu lại dấu vết, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như vậy, đôi mắt sâu thẳm như đại dương, luôn khó có thể thăm dò tâm của hắn, tam thế làm người, ở trước mặt hắn, Thái tử gia cảm thấy mình vĩnh viễn đều như một hài tử đối với một đại nhân, phỏng đoán không được, cũng vĩnh viễn không biết hắn có kế hoạch gì.
Thái tử gia từng cảm thấy cũng không sao cả, vừa mới sống lại hắn không để tâm điều gì, trừ bỏ để ý thúc công, Tác Phổ, Tiểu Thuận Tử, Tiểu Tốt Tử, Bích Châu, hắn thật sự không để ý một thứ gì.
Trong lòng nghĩ, hoàng a mã nhanh chán ghét mà vứt bỏ ta đi, nhanh phế ta đi, nhanh quyển cấm ta đi, sau đó, ta có thể khoái khoái lạc lạc đi đầu thai, tái một lần nữa làm Trương Anh.
Nhưng hôm nay thì sao?
Tâm tư nhụ mộ sâu kín đối hoàng a mã bị biến chất, khi phát hiện mình quyến luyến sủng ái cùng bao dung của hoàng a mã, khi phát hiện mình sớm là chim gẫy cánh, rốt cuộc không thể tự bay, không có trời tự do hắn quyến luyến lồng sắt, nhưng khi lồng sắt mở ra giải thoát cho hắn, hắn lại chỉ có thể nhìn lên trời xanh ngẩn người, khi đó, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Bị quyển cấm tự do thì có thể tìm về, bị quyển cấm tâm thì sao?
Hắn sợ hãi, hắn thật sự sợ hãi.
“Bảo Thành?!” thời điểm Khang Hi đế lấy lại tinh thần, chỉ thấy Thái tử gia đứng ở cửa ngẩn người, sửng sốt, vội đi qua, đã thấy vẻ mặt Thái tử gia thê thương. Tâm tê rần, vội ôm, ôn nhu thấp gọi “Bảo Thành, làm sao vậy?”
Thái tử gia lấy lại tinh thần, ngẩn người, nhìn trong mắt Khang Hi đế lo lắng cùng đau lòng, miễn cưỡng cười “A mã, Bảo Thành không có việc gì.”
Khang Hi đế nhíu mày, thân thủ khẽ vuốt mặt Thái tử gia “Thật sự không có việc gì?” Hài tử này vừa mới có vẻ mặt thê thương thế, như thế nào không có việc gì?
Thái tử gia vội chuyển đề tài “A mã, ngài vừa mới suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến nhập thần như vậy?”
Khang Hi đế cười, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng “Không, chỉ là, suy nghĩ, Dận Tộ gần nhất giống như rất nhàn.” Trong mắt xẹt qua một tia lạnh như băng.
Thái tử gia cả kinh, không khỏi thân thủ cầm lấy tay áo Khang Hi đế “A mã, ngài sẽ làm cái gì với Dận Tộ?”
Khang Hi đế ngẩn ra, lập tức cười trấn an “Không, a mã chỉ là cảm thấy Dận Tộ hơi nhàn chút, muốn tìm chút chuyện cho hắn làm.” Dứt lời, lại than nhẹ “Bảo Thành, ngươi nha, lòng mềm yếu ”
Mềm yếu? Nhớ tới kiếp trước chính mình ghen tị cùng xuống tay với thập bát, cho dù mình chưa từng hạ độc thủ với thập bát, nhưng thập bát vì mấy huynh đệ bọn họ mà chết, nhưng thực sự thập bát không có tranh chấp cùng bọn họ. Mặc dù luân hồi bao lần, nhưng Thái tử gia chưa bao giờ cảm thấy mình mềm lòng, chỉ là, bởi vì hoàng a mã bảo hộ, bởi vì hoàng a mã cường thế, bản thân mình cũng không có cơ hội thi triển thủ đoạn mà thôi, kiếp trước có thể đối một đệ đệ tám tuổi xuống tay, Thái tử gia trào phúng cười trong lòng, mình như vậy, cũng nói mềm lòng?
“A mã, không cần đối Dận Tộ xuống tay.” Thái tử gia ngẩng đầu, chậm rãi nói, bên miệng cười, tươi cười có chút trào phúng “Là Bảo Thành thiếu nợ Dận Tộ ” Là mình thiếu hắn.
Khang Hi đế nhíu mày, hài tử này nói cái gì? Thiếu nợ?
Theo trực giác Khang Hi đế, tâm tình của Thái tử gia có chút không quá thích hợp, liền muốn chuyển đề tài “Bảo Thành, hôm nay đi quý phủ Dận Nghị chơi chút đi, được không?”
Thái tử gia lại cố chấp không chuyển “A mã! Đáp ứng Bảo Thành!”
Khang Hi đế than nhẹ trong lòng, trong lòng có chút hối hận, không nên đem Lục Ưng sớm như vậy giao cho Bảo Thành, lúc này hắn muốn trước tiên biết hài tử này rốt cuộc gặp chuyện gì, bị cái gì kích thích đến không tốt thế.
“Bảo Thành, thời gian đã khuya, chúng ta dùng bữa đi.” Khang Hi đế lại tái tránh đi đề tài.
Thái tử gia lại mạnh tránh đi cái ôm thoải mái, lạnh lùng nhìn Khang Hi đế “Hoàng a mã! Nhi thần cầu hoàng a mã cho Dận Tộ thêm một cơ hội.”
Khang Hi đế biến sắc, nhất thời âm trầm, hoàng a mã? Nhi thần? Hắn tối chán ghét một chuyện, chính là Bảo Thành nói như vậy! Hắn cùng Bảo Thành cho tới giờ chưa từng có lễ nghĩa quân thần!
“Bảo Thành, đừng cùng a mã giận dỗi. A mã biết ngươi tâm tình không tốt, lần này a mã sẽ tha thứ ngươi.” Khang Hi đế nói, vươn tay, thoáng phóng hoãn sắc mặt “Lại gần a mã đi.”
Thái tử gia bình tĩnh nhìn Khang Hi đế, lúc này, áp lực sợ hãi trong lòng tựa hồ mất đi ức chế, kêu gào giải thoát, hắn mạnh đẩy tay Khang Hi đế, tiếp theo, bùm một tiếng quỳ xuống “Hoàng a mã, nhi thần cầu ngài cho Dận Tộ thêm một cơ hội!”
Bị đẩy tay ra, Khang Hi đế giật mình.Taymình thể nhưng bị người đẩy ra?! Lại là hài tử mà mình xưa nay đau tích cùng trân ái?
Nhìn Bảo Thành quỳ xuống, Khang Hi đế mộng. Mình vẫn cố gắng duy trì ngang hàng, hôm nay lại bị hài tử mình trân ái cùng hiểu rõ nhất, phá vỡ?!
Quân vương uy nghi chưa bao giờ chịu qua vũ nhục như thế!
Vì thế, căm tức xông lên ý nghĩ, Khang Hi đế mặt âm trầm, lạnh lùng mở miệng “Bảo Thành! A mã cho ngươi thêm một cơ hội, đứng lên! Đến gần a mã đi! Chuyện hôm nay a mã sẽ coi như chưa từng phát sinh.”
Nhưng, Thái tử gia quật cường quỳ.
Trong lòng Khang Hi đế lúc này một trận một trận căm tức, nghĩ muốn kéo hài tử đang quỳ trên mặt đất lên, chính là, lại sợ bị thương nó, vì thế đầy ngập lửa giận, cũng chỉ có thể mạnh mẽ gạt đổ bát trà, liền xoay người ly khai. Hắn sợ tái lưu lại, bản thân sẽ nhịn không được mà động thủ với Bảo Thành.
Rời đi Đông Noãn các, Đông Noãn các vốn nên ấm áp liền có chút lạnh lẽo.
Thái tử gia quỳ trên mặt đất, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Trong đầu quanh quẩn câu nói của Thái hoàng thái hậu “Bảo Thành, phụ tử loạn luân, sẽ bị trời phạt đó ”
Nếu trời có phạt, cũng thỉnh ở trên người ta đi.
*********************************
Đêm đó, Càn Thanh cung đã lâu không có trượng đánh, lại có cung nữ thái giám bị trượng đánh.
Mà khi biết Thái tử gia quay về Thừa Kiền cung, Càn Thanh cung mất đi không ít đồ đạc.
Nửa tháng kế tiếp, lần đầu tiên Thái tử gia sửa đổi tác phong của một trạch nam ( người ở nhà suốt ), ngày ngày ra ngoài, không phải đi chỗ phủ đệ của đại a ca, thì đi Tác phủ, không phải cùng Cách Nhĩ Phân ra ngoài uống rượu, cũng cùng Nạp Lan tài tử đi uống trà nghe diễn.
Mà Khang Hi đế, trên triều đình mang thần sắc bình tĩnh xử trí từng quan viên một, đối với tứ a ca kiêm nhiệm hộ bộ cùng ngoại vụ tỉnh khiển trách không thôi, đối đại a ca vừa mới nhậm chức ở bộ binh quở trách không nghừng.
Trên triều đình một mảnh thê phong khổ vũ.
Trong lòng Cố Hỉ công công bạo phong cuồng vũ.
Từ lúc biết ngày đó Thái tử gia đi đến Từ Hoa cung, hoàng thượng liền đi Từ Hòa cung thỉnh an ngay ngày hôm sau, sau đó, cũng không biết nói gì đó, Thái hoàng thái hậu liền nổi giận, đem hoàng thượng đuổi ra, mà hoàng thượng lúc sau lại đi Thừa Kiền cung, nhưng ai biết, Thái tử gia lại không thấy. Mà hoàng thượng, cũng chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh đứng ở trước cửa nội thất của Thừa Kiền cung, nhưng Cố Hỉ lại thấy rất rõ ràng, hoàng thượng nắm chặt thành quyền.
Đứng sau một lúc lâu, hoàng thượng liền bỗng nhiên xoay người trở về Càn Thanh cung, lại ngồi ở long ỷ, vỗ về tượng đất Thái tử gia đến ngẩn người, cho đến bình minh.
Sau đó, lần này hoàng thượng lại cũng không chạy theo Thái tử gia nữa?!
Vì thế, Cố Hỉ công công bi thúc, cả ngày nơm nớp lo sợ ở Càn Thanh cung giả vách tường, trong suốt hóa, nhưng dù dạng này vẫn hai ngày ba lần bị hoàng thượng trách phạt.
Cố Hỉ công công nhìn trời, vô hạn bi phẫn, hoàng thượng ai, Thái tử gia ai, các ngài cãi nhau cũng nên mặc kệ chúng ta a a a
Sau đó, làm cho Cố Hỉ công công càng thêm bi thúc cùng lo lắng chính là, ngày đại hôn của Thái tử gia tới rồi.
***********************************
Đại hôn.
Trời mùa hạ thế nhưng đổ mưa lớn, là sao? Lão thiên gia cũng hiểu được hắn không nên cưới vợ sao? Thái tử gia đứng ở bên cửa sổ, ngước nhìn trời đầy mây đen kịt, nghe lộp bộp tiếng mưa rơi, trong lòng áp lực nặng nề.
Xoay người, nhìn nữ nhân ngồi ở trên giường đang cúi đầu.
Thái tử gia bình tĩnh ngồi vào trên tháp.
Lúc này, đã xong lễ tiết rườm rà, trong sương phòng chỉ còn lại có hắn cùng — tân nương.
Nhìn quét gian sương phòng này, Thừa Kiền cung nguyên lai cũng có gian sương phòng này nha? Thái tử gia có chút hoang mang, tuy rằng sớm biết rằng, nội thất của mình tuyệt không thể làm tân phòng, đời trước hắn không thích, đời này, cũng là hoàng a mã ghét.
Nhớ tới hoàng a mã, lại nghĩ tới đã giận dỗi vài ngày, Thái tử gia liền đau đầu! Rối rắm!
Cũng không biết lúc này hoàng a mã đang làm gì? Ở Càn Thanh cung đập đồ vật sao? Thái tử gia nhìn trời, nhớ tới hôm qua, Cố Hỉ ở cửa Thừa Kiền cung đi tới đi lui, thấy mình liền hai mắt nước mắt lưng tròng, Thái tử gia còn như nhìn thấy, phía sau Cố Hỉ có cái đuôi, vẫy nha vẫy nha.
Trong lòng im lặng, hắn cùng hoàng a mã giận dỗi, hoàng a mã mượn Cố Hỉ cùng cung nhân Càn Thanh cung giải tỏa, Cố Hỉ bỏ chạy đến nơi này của mình, tha một vòng, bị Cố Hỉ mỗi ngày đến Thừa Kiền cung dùng hai mắt đẫm lệ lưng tròng cùng cái đuôi phe phẩy đến thành thực, Thái tử gia cảm thấy mình có chút nói không thành lời.
Biết lát nữa sẽ động phòng hoa chúc, cũng không biết hoàng a mã sẽ ở Càn Thanh cung phát hỏa như thế nào, trong lòng cười khổ một tiếng. Giương mắt nhìn về phía tân nương vẫn ngồi thực im lặng, Thái tử phi của mình.
Thái tử gia lúc này mới phát hiện, Thái tử phi này thật sự thực im lặng nha, hơn nữa, tựa hồ một chút cũng không khẩn trương??
Thái tử gia mị hí mắt, dường như có chút không quá thích hợp.
Vì thế, theo từ trên tháp đứng dậy, chậm rãi đến gần.
Mới vừa tiến đến, tân nương liền ngẩng đầu, đối Thái tử gia nhẹ nhàng cười, tươi cười uyển chuyển, khom người hành lễ “Uyển Dung kiến quá Thái tử điện hạ, điện hạ cát tường.” Chính là động tác khom người có chút không quá tự nhiên, tựa hồ thực khó khăn?
Thái tử gia ngẩn ra, lập tức mị hí mắt “Ngươi” Nữ nhân này không thích hợp!
Uyển Dung rũ mi mắt, nhẹ giọng nói “Uyển Dung là trưởng nữ của Ngạc Nhĩ tả ngự sử. Bất quá, là trưởng nữ không trinh không khiết, làm bẩn tên Phú Sát Thị ”
Không trinh không khiết? Thái tử gia sửng sốt, giương mắt tinh tế đánh giá Uyển Dung, lần này mới phát hiện sắc mặt Uyển Dung tựa hồ đã là phụ nhân? Hơn nữa, tay nàng đều theo bản năng vỗ về bụng? Lễ phục tân nương so với kiếp trước mà Thái tử gia gặp qua có vẻ rộng hơn nhiều, mà động tác vỗ về này, Thái tử gia mới phát hiện bụng của nàng tựa hồ hơi lớn?
Tâm Thái tử gia trầm xuống “Sao lại thế này?!”
Uyển Dung khinh bước lên trước, đang muốn quỳ xuống, Thái tử gia liếc bụng của nàng, nâng tay cản lại, thản nhiên mở miệng “Ngươi ngồi nói đi.”
Uyển Dung ngẩn ra, lập tức, mặt mày cảm kích nhìn Thái tử gia, lại yên lặng ngồi trở lại trên giường. Lặng im sau một lúc lâu, Uyển Dung mới nhẹ nhàng mở miệng “Uyển Dung có người trong mộng, người nọ họ Lạp Thị ở Hồng Kỳ, xuất chinh tới Cát Nhĩ Đan, lại chết trận” Nói đến chết trận, Uyển Dung xiết chặt tay áo, thanh âm có chút run rẩy.
Tầm mắt Thái tử gia nhẹ nhàng đảo qua đôi tay nắm chặt đến trắng bệch, yên lặng rũ mắt.
“Trước khi người ấy xuất chinh, Uyển Dung trốn đi ra ngoài, cùng hắn gặp gỡ, một đêm phong lưu, không nghĩ tới đã lại có hài tử trong bụng, Uyển Dung vốn muốn mang theo hài tử hạ hoàng tuyền tìm hắn, cũng không nghĩ đến, hoàng thượng lại hạ chỉ chỉ hôn, hơn nữa” Uyển Dung có điều muốn nói lại thôi.
Thái tử gia trong lòng tức giận, hoàng a mã cũng thật sự chỉ hôn thực tốt nha a! Ai dám nói hoàng a mã không biết việc này, hắn liền xử kẻ đó!!
“Hơn nữa cái gì? Ngươi nói!! Gia nghe!” Thái tử gia hít sâu một hơi, đứng dậy, đi hai vòng, không ngừng nói cho chính mình phải bình tĩnh.
“Hoàng thượng nói, chờ Uyển Dung sinh hạ hài tử, hắn sẽ lấy Thái tử phi thân thể bệnh nặng làm cớ, để cho Uyển Dung biến mất ở trong hoàng cung.” thanh âm Uyển Dung run rẩy.
Biến mất?! Thái tử gia mạnh mẽ dừng lại cước bộ.
Phía sau truyền đến bùm một tiếng, Thái tử gia ngạc nhiên quay đầu, đã thấy Uyển Dung đang mang thai, thẳng tắp quỳ. Thái tử gia tiến lên hai bước, một phen nâng Uyển Dung dậy, không vui nhíu mày “Đứng lên! Ngươi quỳ với gia làm chi!”
Uyển Dung lại cố ý quỳ, thanh âm run rẩy, trong mắt rưng rưng “Thái tử điện hạ, Uyển Dung cầu ngài, đợi Uyển Dung sinh hạ hài tử, cầu ngài cho hài tử của Uyển Dung một con đường sống đi! Uyển Dung không trinh không khiết, Uyển Dung đã làm phụ mẫu mất mật, đã làm mất mặt dòng họ Phú Sát Thị, Uyển Dung chết cũng không đủ tạ tội, chính là, chính là hài tử của Uyển Dung là vô tội nha! Thái tử điện hạ, Uyển Dung biết, hoàng thượng sẽ không để Uyển Dung còn sống, Uyển Dung không sợ chết, chính là, xem tại phân phụ thân của hài tử vì Đại Thanh hi sinh, cầu điện hạ nhân từ, cầu điện hạ khai ân, cho hài tử của Uyển Dung một con đường sống đi. Ngài làm gì Uyển Dung cũng được!! Điện hạ, Uyển Dung cầu ngài!”
Trong lòng Thái tử gia giống đè nặng tảng đá, nhìn Uyển Dung quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, lệ rơi đầy mặt, Thái tử gia một phen cường thế nâng Uyển Dung dậy, ách thanh mở miệng “Ngươi nếu muốn gia giúp ngươi, vậy hảo hảo sinh hài tử này cho gia đi!”
Uyển Dung sửng sốt, lập tức kinh hỉ nhìn về phía Thái tử gia “Điện hạ?”
Thái tử gia có chút mỏi mệt, hơi hơi nhắm mắt, mới chậm rãi mở đôi mắt thanh minh, nhợt nhạt cười “Ngươi yên tâm, gia sẽ để mẫu tử các ngươi bình an.”
Uyển Dung lại muốn quỳ xuống, lại bị Thái tử gia cường thế nâng “Đừng quỳ! Đừng làm bị thương hài tử.”
Uyển Dung lúc này mới đứng dậy, nhìn Thái tử gia, trong mắt đầy cảm kích “Điện hạ, Uyển Dung tạ ơn đại ân của điện hạ.”
Thái tử gia lại chậm rãi lắc đầu “Trước đừng tạ ơn gia, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi đi!”
Uyển Dung lại muốn đứng lên đưa Thái tử gia, Thái tử gia lại đè nàng ngồi xuống “Đừng làm mấy thứ hư lễ .” Dứt lời, liền xoay người đi ra.
Nhìn theo Thái tử gia ra khỏi phòng, Uyển Dung cúi đầu vuốt ve bụng, thì thào nói nhỏ “Hài tử, chúng ta có thể tin tưởng điện hạ, đúng không?”
Đi ra sương phòng, Thái tử gia liền thấy một người đứng cách đó không xa.
Tập trung nhìn vào, tâm liền nảy lên, là hoàng a mã sao?
Bên người không có tùy tùng, cũng không mang ô, đứng ở trong mưa rơi, đêm đen kịt, hơn nữa ở trong màn mưa làm hắn thấy không rõ gương mặt hoàng a mã, chỉ cảm thấy, thân ảnh kia mơ hồ, giống như ngọn núi bình thưởng ổn trọng, đè nặng hô hấp của hắn.
Thân thủ lấy qua cái dù mà Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Luật Tử đã mở ra, nhẹ phân phó “Các ngươi, đều lưu ra đi.”
Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Luật Tử liếc nhau, đều rũ mắt, im lặng lui xuống.
Thái tử gia chậm rãi đi qua, càng chạy, mắt hắn có chút xót.Taykhông khỏi càng cầm chặt.
Chậm rãi, đến gần.
Thật sự là hoàng a mã
Bào phục minh hoàng sắc trong đêm mưa có phần ảm đạm, nhưng đôi mắt kia vẫn lợi hại như thế, vẫn như vậy, làm cho hắn không có chỗ che giấu.
Đem ô đi qua, hắn cười, tươi cười chua xót khó coi “Hoàng a mã, ngài muốn giết chết nhi thần sao?”
Khang Hi đế tiếp nhận cái dù, lại đem Thái tử gia cường thế kéo vào, ôm vào trong ngực, thản nhiên mở miệng, thanh âm vững vàng, ngữ khí từ nhiên “Bức tử ngươi cũng tốt, để không nháo được nữa, yên tâm, ngươi ở nơi thượng thiên cũng được, địa ngục cũng thế, a mã cũng không để ngươi một mình.”
Dựa vào trong ngực rộng lớn an tâm, ôm ấp xưa nay ấm áp cũng đã băng lãnh, hoàng a mã, rốt cuộc đã đứng bao lâu? Hắn không khỏi càng thêm tới gần, vươn hai tay chậm rãi ôm chặt, bên miệng trào phúng cười, trong lòng lại chua xót đến muốn khóc “Hoàng a mã, ngài đã quên ngài là Khang Hi đế??” Hắn cuối cùng đè thấp thanh âm đến nghe không thấy, nhưng cánh tay càng ngày càng dùng lực nói cho hắn, hoàng a mã nghe được.
Bên tai chỉ nghe đến một câu đầy ý uy hiếp “Ngươi nếu tái cáu kỉnh, còn không kêu a mã, a mã cũng không chỉ như thế ”
“Hoàng a mã! Vậy ngài còn muốn gì nữa!” Hắn thấp giọng kêu, ánh mắt toan sáp, trong lòng buồn khổ chua xót làm cho hắn có chút không thở nổi, nhịn không được kêu to ra tiếng, lại phát hiện thanh âm của mình mang theo nghẹn ngào, vừa dứt lời, liền cảm thấy vòng tay ôm mình tăng thêm lực, lực đạo làm hắn cảm thấy đau
Hơi hơi ngẩng đầu, lại phát hiện cái dù không biết khi nào đã rơi xuống đất, những giọt mưa không lưu tình chút nào rơi rào rào trên người hoàng a mã, mà hắn, trên người lại chỉ vương một vài giọt mà thôi.
Đợi sau một lúc lâu, hắn nghĩ hoàng a mã sẽ nói chút gì đó dễ nghe, tỷ như nói không buông nói, tỷ như nói a mã muốn Bảo Thành ở cung, nhưng trầm mặc thật lâu, bên tai chỉ nghe được một tiếng trầm thấp: “Bảo Thành, thực xin lỗi”
Nước mắt Thái tử gia, từng giọt từng giọt rơi xuống.