Nhìn Khang Hi xa giá đi xa rồi biến mất ở chỗ rẽ, Dận Nhưng mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hai biểu hiện của Khang Hi hôm nay hoàn toàn bất đồng với nhau: Vô Dật trai lãnh tình coi thường, ngự hoa viên ôn nhu từ ái, lại một lần nữa xác minh một câu — so với nữ nhân càng thiện biến hỗn đản!! Tái liên tưởng tới mọi chuyện kiếp trước, lúc ban đầu sủng ái cùng cuối cùng đa nghi nghi kỵ, động cái là quở trách, vẻ mặt Dận Nhưng biến lãnh một chút, tuy rằng không thể bỏ qua nhu mộ thật sâu trong tâm khi được Khang Hi ôm, nhưng càng không thể bỏ qua được cảnh giác đã thâm căn cố đế ở kiếp trước lẫn kiếp này với Khang hi, Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử ở phía sau nhìn vẻ mặt chủ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không hẹn mà gặp liếc nhau một cái, sau trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.
“Yên tâm, chuyện tình vừa mới, gia sẽ không trách các ngươi.” Dận Nhưng xoay người nhìn biểu tình Tiểu Thuận Tử và Tiểu Tốt Tử kinh sợ cùng lo lắng sâu trong đáy mắt, thản nhiên mở miệng nói, thời điểm chỉ có ba người bọn họ, Dận Nhưng cũng không tự xưng cô ( tiếng tự xưng của vương hầu thời PK ), khi ở trước mặt người khác thì mới không còn cách nào khác mà xưng như thế, còn nếu ở một tình mà còn cố tình tự xưng cô, cũng không phải người cô đơn, không đúng, mình thật đúng là người cô đơn, tại tử cấm thành này, có ai thực đem mình làm thân nhân đâu chứ?
Chuyển qua hành lang, đang chuẩn bị đi vào một con đường nhỏ để quay về Thừa Kiền cung, đã thấy một tiểu bánh bao phấn điêu ngọc mài đang vụng về chậm rãi chạy lại đây.
Dận Nhưng ngẩn ra, tiểu bánh bao mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy rằng tựa hồ chỉ có ba đến bốn tuổi, nhưng nhìn khuôn mặt kia có thể đoán đó là tứ mặt than ( mặt co quắt hay khó chịu ).
Chẳng lẽ tiểu tử này đã mặt than từ trong bụng mẹ nha?? Dận Nhưng khóe miệng cong lên, nhất thời có chút thú vị, vì thế dừng lại không động, nhìn tiểu bánh bao từng bước một cong vẹo đi , cố tình không cho bà vú cùng thái giám đi theo ở phía sau ôm, cố chấp từng bước một đi tới, khóe miệng vừa kéo, tính tình cố chấp này chẳng lẽ cũng từ trong bụng mẹ đã có?
Ngẫm lại tính tình Đức phi, cũng có thể, bất công với lão thập tứ đến mức đó mà, cuối cùng còn nhất định không chịu nhận phong vị thái hậu, náo loạn đến mức mẫu tử trở mặt thành thù………..
Ai, lão tứ này, tuy rằng sẽ đạt được mong muốn, đáng tiếc huynh đệ phản bội, mẫu tử thành thù, ngay cả đứa con cuối cùng cũng đứng ở bên lão bát, tuy rằng lão thập tam vẫn duy trì hắn, đáng tiếc không bao lâu liền chết, điều này đáng giá sao?
Bất quá, so với mình vẫn hảo hơn, ít nhất bên người hắn còn có lão thập tam, mà bên người mình lại chỉ còn lại có Tiểu Thuận Tử ……..
Sách, nghĩ mấy chuyện này để làm gì, Dận Nhưng nhớ tới ba ba mụ mụ, trong lòng lại ấm, khi luân hồi chẳng phải mình đã có rất nhiều thứ sao?
Nhìn tứ bánh bao đi lại vất vả, trong lòng có chút buồn cười, khi đang muốn tiến lên, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn chỗ tựa ở núi giả bên trái hành lang có vạt váy?? Ánh mắt hơi hơi nhíu lại, ai? Ai hưng trí đến mức nhìn trộm mình? Hay là nhìn trộm lão tứ?
Vì thế, tiến lên vài bước, tiến lên chụp tới phía trước, nghĩ muốn đem tiểu bánh bao ôm lấy, lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống, này, này lão tứ không có việc gì sao mặc nhiều như vậy làm gì?!
Có chút xấu hổ cùng bi phẫn trừng mắt nhìn lão tứ một cái, đã thấy trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của lão tứ hiện lên cái gì đó, trong lòng có chút cả kinh, ánh mắt này của lão tứ dường như không bình thường. Nhưng ý niệm trong đầu này cũng chỉ là chợt lóe mà qua, lập tức tạm thời bị ném tới một bên. Ôm lấy lão tứ, khóe miệng câu lên nụ cười “Tiểu tứ, hôm nay hảo không?”
“Đệ đệ cấp Thái tử ca ca thỉnh an.” Thanh âm Tứ bánh bao nhu nhu dễ nghe. Khuôn mặt cũng ra vẻ lão thành cung kính.
Một tiểu bánh bao bốn tuổi trang thành lão đại nhân làm chi a! Dận Nhưng cũng không nói gì.
Dận Nhưng nhớ rõ, thời điểm tiểu tứ còn nhỏ, cảm tình của mình cùng hắn thật đúng là không tồi, lúc ấy, bởi vì tiểu tứ được Đông nương nương nuôi nấng, thân phận ở trong toàn bộ hoàng cung được cho là người duy nhất có thể đánh đồng cùng mình , hơn nữa Khang Hi hay thay đổi kia cũng ám chỉ mình phải cùng lão tứ thân cận nhiều hơn, vì thế, mình cũng liền ngốc hồ hồ đích thực đem người ta làm thân đệ đệ, đáng tiếc nha đáng tiếc, cuối cùng, cũng là đệ đệ được mình coi như thân đệ này cho mình một đả kích trí mạng.
Hiện giờ sống lại, nhìn tiểu tứ vẫn cứ là tiểu bánh bao, vẻ mặt cung kính, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, Dận Nhưng mỉm cười, có chút tò mò, đời này không muốn tranh giành cái ghế kia, thế thì quan hệ của mình cùng các huynh đệ sẽ thế nào?
Sờ sờ đầu tứ bánh bao, Dận Nhưng nghĩ thầm, lúc này vẫn đem hắn làm đệ đệ của mình đi.
“Đến, nhị ca ôm ngươi đi một chút.” Dận Nhưng cười tủm tỉm nói, có chút cố hết sức ôm tiểu bánh bao, ra vẻ hứng thú tiêu sái vài bước, nhóm thái giám cùng bà vú phía sau kinh hãi run rẩy đi theo, hận không thể tiến lên ôm lấy tứ a ca, người vừa tiến lên lại bị Dận Nhưng cười tủm tỉm dùng lí do “Ca ca muôn ôm đệ đệ” làm cảnh huynh hữu đệ cung để cự tuyệt .
Sauk hi lòng vòng vài bước, Dận Nhưng thành công thấy được người ở sau núi giả. Vốn tưởng rằng là cung nữ hoặc là thái giám linh tinh, lại không nghĩ rằng đó là — Đức phi?
Vẻ mặt Dận Nhưng hiện lên kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt, nhìn Đức phi gắt gao che miệng, khóe mắt phiếm lệ quang, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm tứ bánh bao, Dận Nhưng liền ngộ, trong thiên hạ vốn không có người mẫu thân nào không thương đứa con của mình, cho dù cuối cùng Đức phi cùng lão tứ đi đến mức như thế, nhưng lúc ban đầu, Đức phi vẫn yêu lão tứ, chỉ là không biết tự lúc nào phân tình cảm này bị tiêu ma thôi …………
Trong lòng thở dài, một tay cố ý rồi như vô tình vẫy lui nhóm thái giám bà vú đang muốn tiến lên, Dận Nhưng tiến lên, vẻ mặt vô tội mở miệng “Đức nương nương, ngài tới thăm Dận Nhưng sao?” Vừa nói vừa muốn tiến lên chào, ra vẻ ngây thơ không biết thân mình mình lảo đảo, kết quả tứ bánh bao khi nhìn đến Đức phi bỗng nhiên thân mình cứng đờ rồi ngã khỏi vòng tay của hắn trong tiếng kinh hô của mọi người, mà ngay trong nháy mắt này, Đức phi lại vọt đi lên, một bên sợ hãi kêu “Dận Chân!” Một bên dũng mãnh phi thường ôm lấy tứ bánh bao.
Tứ bánh bao kinh ngạc nhìn vẻ mặt khẩn trương đau lòng của Đức phi, nước mắt không ngừng rơi xuống .
Đức phi nghĩ tới tứ bánh bao bị dọa, vội vàng ôm Dận Chân, một bên nhẹ nhàng vỗ một bên khẩn trương an ủi “Chớ sợ chớ sợ, ngoan, Dận Chân không sợ nga, ngạch nương ở đây………” Đức phi lại bởi vì khẩn trương cùng kích động, ngay cả hai chữ ngạch nương cũng nói ra, Dận Nhưng kinh hãi, cái này đã phạm húy kiêng kị .
Mà nhóm thái giám cung nữ bà vú bị động tác Dận Nhưng dọa đến đứng hình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng muốn tiến lên, lại bị Dận Nhưng liếc mắt đến mức lại đông lạnh cứng đờ trở lại.
Quay đầu lại, nhìn đôi tay nhỏ bé của tứ bánh bao gắt gao kéo quần áo Đức phi, vùi đầu ở trên vai Đức phi, thân mình run lên, Dận Nhưng không tiếng động thở dài.
Tuy rằng cảnh tượng mẫu từ tử hiếu như thế rất khó thấy, đặc biệt lại là tứ mặt than, nhưng Dận Nhưng vẫn không thể không tiến lên quấy rầy, vẻ mặt sợ hãi nhìn Đức phi “Đức nương nương, tứ đệ không có việc gì chứ? Cô không phải cố ý.”
Đức phi sửng sốt, có chút phức tạp nhìn Dận Nhưng, Dận Nhưng vừa nãy thiếu chút nữa quăng ngã Dận Chân, nhưng bởi sơ suất này, nàng mới có thể ôm lấy Dận Chân mà chính mình đã lâu chưa từng được ôm lấy , trong lòng không thể nói rõ là trách hắn hay là cảm kích hắn mới tốt? Khi đang rối rắm, đã thấy Dận Nhưng có chút nghịch ngợm nháy mắt, vì thế liền sáng tỏ, lập tức hồi đáp “Tứ a ca không có việc gì, Thái tử không cần lo lắng.”
Dận Nhưng lộ ra biểu tình thoải mái “Hoàn hảo tứ đệ không có việc gì, bằng không hoàng a mã mà biết khẳng định sẽ trách ta.” Lập tức cười tủm tỉm vươn hai tay“ Vậy Đức nương nương, ngài đem tứ đệ đưa cô đi. Thời điểm không còn sớm, cô cùng tứ đệ cũng nên đi trở về.”
Đức phi có chút không muốn, theo bản năng ôm chặt lão tứ.
Lúc này, bà vú của Dận Chân rốt cục cố lấy dũng khí, run rẩy tiến lên, nơm nớp lo sợ mở miệng “Thái tử gia, Đức tần nương nương, vẫn là để nô tài đến đây đi, nếu để tứ a ca mệt thì sẽ không tốt.”
Lúc này nếu không buông, Đức phi cũng không dám tái ôm lão tứ, trong cung nhiều người nhiều miệng, nếu truyền ra cái gì, cuối cùng vẫn là hại cho đứa con của mình.
Ngay khi Đức phi chậm rãi nới lỏng tay, tứ bánh bao lại bỗng nhiên cúi đầu kêu một tiếng “Ngạch nương……….”
Tâm Đức phi run lên, cường cười cúi đầu nhìn đứa nhỏ mình hoài thai mười tháng rồi lại tân tân khổ khổ mới sinh hạ mà chỉ có hai đến ba lượt được ôm “Tứ a ca………..”
Tứ bánh bao lại tới gần Đức phi, cúi đầu nói “Ngạch nương, Dận Chân hiểu được.”
Đức phi chấn động, khi cúi đầu, đã thấy Dận Chân nghiêm túc chuyên chú nhìn mình, trong ánh mắt hàm chứa nhụ mộ thật sâu.
[ Nhụ mộ: Trẻ con thích quấn quýt cha mẹ ]
Bà vú vội vàng ôm lấy Dận Chân, khi Thái tử đối Đức tần đã hoảng hốt nói vài câu cát tường xong, đang muốn lánh đi, Dận Nhưng lại cười tủm tỉm tiến lên, sờ sờ tứ bánh bao còn nhìn chằm chằm hốc mắt Đức phi có chút ửng đỏ “Tứ đệ, hôm nay nhị ca không cẩn thận dọa đến ngươi, ngày khác nhị ca sẽ bồi thương cho ngươi a.”
Tứ bánh bao lấy lại tinh thần nhìn Dận Nhưng, thấp giọng nói “Cám ơn nhị ca.”
Dận Nhưng chọn mi, là hắn cảm giác sai sao? Tổng cảm thấy câu cám ơn này của Dận Chân bao hàm thâm ý?? Quên đi, dù sao tứ đệ của hắn cho đến bây giờ cũng không thể xem thường .
Nhìn người dần dần đi xa, Đức phi rốt cuộc không thể cố nén, nước mắt cứ như vậy mà rơi. Dận Nhưng nhìn Đức phi một lúc lâu, cảm thấy cảm xúc Đức phi hơi hảo lên, mới tiến lên, nhẹ giọng nói “Đức nương nương, xin bảo trọng thân thể, Dận Nhưng cáo lui trước.”
Đức phi nhìn Dận Nhưng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu ý bảo.
Dận Nhưng khinh đạm cười, xoay người chậm rãi rời đi.
Đức phi nhìn bóng dáng Dận Nhưng, trong lòng cảm thấy Thái tử có chút không giống thường.
—————————————-
Đợi khi trở về Thừa Kiền cung không lâu, thánh chỉ đã hạ xuống .
Bởi vì Thái tử điện tiền thất nghi, phạt Thái tử gia đi đến trước Càn Thanh cung quỳ hai canh giờ.
Thánh chỉ này vừa xuống, lời đồn “ Thái tử thất sủng” cũng bắt đầu tản ra. Ở Vô Dật trai, thái độ hoàng đế đối Thái tử đã được tất cả mọi người xem ở trong mắt, hoàng đế tựa hồ không thích Thái tử, vì thế lời đồn Thái tử thất sủng cũng sinh ra, mà lúc này, thánh chỉ mạc danh kỳ diệu này hạ xuống cũng lại thỏa mãn đúng như lời đồn, vì thế mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.
Đại a ca ngồi ở thư phòng nhà mình, nở nụ cười.
Nạp Lan Minh Châu ngồi ở hoa viên nhà mình, nở nụ cười.
Tác Ngạch Đồ ở thư phòng nhà mình, nhăn mày đi tới đi lui.
Thái hoàng thái hậu ngồi ở Từ Hòa trong cung nghe Tô Ma Lạp Cô nói xong tiền căn hậu quả mới nhẹ nhàng thở dài.
Tứ a ca ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ sâu xa, làm khuôn mặt đáng nhẽ hồn nhiên lại giống đại nhân, cả người tản ra uy nghi.
Mà nhân vật chính của chúng ta, Thái tử điện hạ của chúng ta, sau khi tiếp nhận thánh chỉ, nhìn nhìn, trong lòng cười lạnh, cái gì điện tiền thất nghi, không phải là ta để cho lão tứ cùng Đức phi đoàn tụ một chút sao? Không phải là muốn cảnh cáo ta đừng làm động tác như thế sao? Để Lữ công công vẻ mặt lo âu thu hảo thánh chỉ, mang theo Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử, Thái tử gia vẻ mặt hờ hững nện bước hướng Càn Thanh cung xuất phát.
Khang Hi, đời này, ta chỉ làm vì mình ta.
Mắt nhìn đại môn Càn Thanh cung, nhạt nhẽo cười, gạt vạt áo dài, Thái tử gia liền quỳ xuống.
Không nhìn ánh mắt giật mình lăng ngốc của bọn thị vệ, bọn thái giám quanh mình, cứ như vậy quỳ xuống.
Mà Cố đại công công đang muốn tiến lên chào hỏi cùng cũng muốn uyển chuyển nhắc nhở Thái tử gia vài câu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt của Thái tử gia, chỉ cảm thấy ngàn phân rối rắm vạn phần bất ngôn. Thái tử gia a, từ lúc nào ngài nghe lời như thế a? Nói quỳ liền quỳ?? Chẳng lẽ ngài đã quên, đi vào Càn Thanh cung, trước tiên, người cũng phải làm cái thỉnh an nha, chẳng lẽ ngài còn ngại ngài hiện tại bị trách phạt quá nhẹ sao?
Nhìn Khang Hi xa giá đi xa rồi biến mất ở chỗ rẽ, Dận Nhưng mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hai biểu hiện của Khang Hi hôm nay hoàn toàn bất đồng với nhau: Vô Dật trai lãnh tình coi thường, ngự hoa viên ôn nhu từ ái, lại một lần nữa xác minh một câu — so với nữ nhân càng thiện biến hỗn đản!! Tái liên tưởng tới mọi chuyện kiếp trước, lúc ban đầu sủng ái cùng cuối cùng đa nghi nghi kỵ, động cái là quở trách, vẻ mặt Dận Nhưng biến lãnh một chút, tuy rằng không thể bỏ qua nhu mộ thật sâu trong tâm khi được Khang Hi ôm, nhưng càng không thể bỏ qua được cảnh giác đã thâm căn cố đế ở kiếp trước lẫn kiếp này với Khang hi, Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử ở phía sau nhìn vẻ mặt chủ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không hẹn mà gặp liếc nhau một cái, sau trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.
“Yên tâm, chuyện tình vừa mới, gia sẽ không trách các ngươi.” Dận Nhưng xoay người nhìn biểu tình Tiểu Thuận Tử và Tiểu Tốt Tử kinh sợ cùng lo lắng sâu trong đáy mắt, thản nhiên mở miệng nói, thời điểm chỉ có ba người bọn họ, Dận Nhưng cũng không tự xưng cô ( tiếng tự xưng của vương hầu thời PK ), khi ở trước mặt người khác thì mới không còn cách nào khác mà xưng như thế, còn nếu ở một tình mà còn cố tình tự xưng cô, cũng không phải người cô đơn, không đúng, mình thật đúng là người cô đơn, tại tử cấm thành này, có ai thực đem mình làm thân nhân đâu chứ?
Chuyển qua hành lang, đang chuẩn bị đi vào một con đường nhỏ để quay về Thừa Kiền cung, đã thấy một tiểu bánh bao phấn điêu ngọc mài đang vụng về chậm rãi chạy lại đây.
Dận Nhưng ngẩn ra, tiểu bánh bao mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy rằng tựa hồ chỉ có ba đến bốn tuổi, nhưng nhìn khuôn mặt kia có thể đoán đó là tứ mặt than ( mặt co quắt hay khó chịu ).
Chẳng lẽ tiểu tử này đã mặt than từ trong bụng mẹ nha?? Dận Nhưng khóe miệng cong lên, nhất thời có chút thú vị, vì thế dừng lại không động, nhìn tiểu bánh bao từng bước một cong vẹo đi , cố tình không cho bà vú cùng thái giám đi theo ở phía sau ôm, cố chấp từng bước một đi tới, khóe miệng vừa kéo, tính tình cố chấp này chẳng lẽ cũng từ trong bụng mẹ đã có?
Ngẫm lại tính tình Đức phi, cũng có thể, bất công với lão thập tứ đến mức đó mà, cuối cùng còn nhất định không chịu nhận phong vị thái hậu, náo loạn đến mức mẫu tử trở mặt thành thù………..
Ai, lão tứ này, tuy rằng sẽ đạt được mong muốn, đáng tiếc huynh đệ phản bội, mẫu tử thành thù, ngay cả đứa con cuối cùng cũng đứng ở bên lão bát, tuy rằng lão thập tam vẫn duy trì hắn, đáng tiếc không bao lâu liền chết, điều này đáng giá sao?
Bất quá, so với mình vẫn hảo hơn, ít nhất bên người hắn còn có lão thập tam, mà bên người mình lại chỉ còn lại có Tiểu Thuận Tử ……..
Sách, nghĩ mấy chuyện này để làm gì, Dận Nhưng nhớ tới ba ba mụ mụ, trong lòng lại ấm, khi luân hồi chẳng phải mình đã có rất nhiều thứ sao?
Nhìn tứ bánh bao đi lại vất vả, trong lòng có chút buồn cười, khi đang muốn tiến lên, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn chỗ tựa ở núi giả bên trái hành lang có vạt váy?? Ánh mắt hơi hơi nhíu lại, ai? Ai hưng trí đến mức nhìn trộm mình? Hay là nhìn trộm lão tứ?
Vì thế, tiến lên vài bước, tiến lên chụp tới phía trước, nghĩ muốn đem tiểu bánh bao ôm lấy, lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống, này, này lão tứ không có việc gì sao mặc nhiều như vậy làm gì?!
Có chút xấu hổ cùng bi phẫn trừng mắt nhìn lão tứ một cái, đã thấy trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của lão tứ hiện lên cái gì đó, trong lòng có chút cả kinh, ánh mắt này của lão tứ dường như không bình thường. Nhưng ý niệm trong đầu này cũng chỉ là chợt lóe mà qua, lập tức tạm thời bị ném tới một bên. Ôm lấy lão tứ, khóe miệng câu lên nụ cười “Tiểu tứ, hôm nay hảo không?”
“Đệ đệ cấp Thái tử ca ca thỉnh an.” Thanh âm Tứ bánh bao nhu nhu dễ nghe. Khuôn mặt cũng ra vẻ lão thành cung kính.
Một tiểu bánh bao bốn tuổi trang thành lão đại nhân làm chi a! Dận Nhưng cũng không nói gì.
Dận Nhưng nhớ rõ, thời điểm tiểu tứ còn nhỏ, cảm tình của mình cùng hắn thật đúng là không tồi, lúc ấy, bởi vì tiểu tứ được Đông nương nương nuôi nấng, thân phận ở trong toàn bộ hoàng cung được cho là người duy nhất có thể đánh đồng cùng mình , hơn nữa Khang Hi hay thay đổi kia cũng ám chỉ mình phải cùng lão tứ thân cận nhiều hơn, vì thế, mình cũng liền ngốc hồ hồ đích thực đem người ta làm thân đệ đệ, đáng tiếc nha đáng tiếc, cuối cùng, cũng là đệ đệ được mình coi như thân đệ này cho mình một đả kích trí mạng.
Hiện giờ sống lại, nhìn tiểu tứ vẫn cứ là tiểu bánh bao, vẻ mặt cung kính, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, Dận Nhưng mỉm cười, có chút tò mò, đời này không muốn tranh giành cái ghế kia, thế thì quan hệ của mình cùng các huynh đệ sẽ thế nào?
Sờ sờ đầu tứ bánh bao, Dận Nhưng nghĩ thầm, lúc này vẫn đem hắn làm đệ đệ của mình đi.
“Đến, nhị ca ôm ngươi đi một chút.” Dận Nhưng cười tủm tỉm nói, có chút cố hết sức ôm tiểu bánh bao, ra vẻ hứng thú tiêu sái vài bước, nhóm thái giám cùng bà vú phía sau kinh hãi run rẩy đi theo, hận không thể tiến lên ôm lấy tứ a ca, người vừa tiến lên lại bị Dận Nhưng cười tủm tỉm dùng lí do “Ca ca muôn ôm đệ đệ” làm cảnh huynh hữu đệ cung để cự tuyệt .
Sauk hi lòng vòng vài bước, Dận Nhưng thành công thấy được người ở sau núi giả. Vốn tưởng rằng là cung nữ hoặc là thái giám linh tinh, lại không nghĩ rằng đó là — Đức phi?
Vẻ mặt Dận Nhưng hiện lên kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt, nhìn Đức phi gắt gao che miệng, khóe mắt phiếm lệ quang, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm tứ bánh bao, Dận Nhưng liền ngộ, trong thiên hạ vốn không có người mẫu thân nào không thương đứa con của mình, cho dù cuối cùng Đức phi cùng lão tứ đi đến mức như thế, nhưng lúc ban đầu, Đức phi vẫn yêu lão tứ, chỉ là không biết tự lúc nào phân tình cảm này bị tiêu ma thôi …………
Trong lòng thở dài, một tay cố ý rồi như vô tình vẫy lui nhóm thái giám bà vú đang muốn tiến lên, Dận Nhưng tiến lên, vẻ mặt vô tội mở miệng “Đức nương nương, ngài tới thăm Dận Nhưng sao?” Vừa nói vừa muốn tiến lên chào, ra vẻ ngây thơ không biết thân mình mình lảo đảo, kết quả tứ bánh bao khi nhìn đến Đức phi bỗng nhiên thân mình cứng đờ rồi ngã khỏi vòng tay của hắn trong tiếng kinh hô của mọi người, mà ngay trong nháy mắt này, Đức phi lại vọt đi lên, một bên sợ hãi kêu “Dận Chân!” Một bên dũng mãnh phi thường ôm lấy tứ bánh bao.
Tứ bánh bao kinh ngạc nhìn vẻ mặt khẩn trương đau lòng của Đức phi, nước mắt không ngừng rơi xuống .
Đức phi nghĩ tới tứ bánh bao bị dọa, vội vàng ôm Dận Chân, một bên nhẹ nhàng vỗ một bên khẩn trương an ủi “Chớ sợ chớ sợ, ngoan, Dận Chân không sợ nga, ngạch nương ở đây………” Đức phi lại bởi vì khẩn trương cùng kích động, ngay cả hai chữ ngạch nương cũng nói ra, Dận Nhưng kinh hãi, cái này đã phạm húy kiêng kị .
Mà nhóm thái giám cung nữ bà vú bị động tác Dận Nhưng dọa đến đứng hình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng muốn tiến lên, lại bị Dận Nhưng liếc mắt đến mức lại đông lạnh cứng đờ trở lại.
Quay đầu lại, nhìn đôi tay nhỏ bé của tứ bánh bao gắt gao kéo quần áo Đức phi, vùi đầu ở trên vai Đức phi, thân mình run lên, Dận Nhưng không tiếng động thở dài.
Tuy rằng cảnh tượng mẫu từ tử hiếu như thế rất khó thấy, đặc biệt lại là tứ mặt than, nhưng Dận Nhưng vẫn không thể không tiến lên quấy rầy, vẻ mặt sợ hãi nhìn Đức phi “Đức nương nương, tứ đệ không có việc gì chứ? Cô không phải cố ý.”
Đức phi sửng sốt, có chút phức tạp nhìn Dận Nhưng, Dận Nhưng vừa nãy thiếu chút nữa quăng ngã Dận Chân, nhưng bởi sơ suất này, nàng mới có thể ôm lấy Dận Chân mà chính mình đã lâu chưa từng được ôm lấy , trong lòng không thể nói rõ là trách hắn hay là cảm kích hắn mới tốt? Khi đang rối rắm, đã thấy Dận Nhưng có chút nghịch ngợm nháy mắt, vì thế liền sáng tỏ, lập tức hồi đáp “Tứ a ca không có việc gì, Thái tử không cần lo lắng.”
Dận Nhưng lộ ra biểu tình thoải mái “Hoàn hảo tứ đệ không có việc gì, bằng không hoàng a mã mà biết khẳng định sẽ trách ta.” Lập tức cười tủm tỉm vươn hai tay“ Vậy Đức nương nương, ngài đem tứ đệ đưa cô đi. Thời điểm không còn sớm, cô cùng tứ đệ cũng nên đi trở về.”
Đức phi có chút không muốn, theo bản năng ôm chặt lão tứ.
Lúc này, bà vú của Dận Chân rốt cục cố lấy dũng khí, run rẩy tiến lên, nơm nớp lo sợ mở miệng “Thái tử gia, Đức tần nương nương, vẫn là để nô tài đến đây đi, nếu để tứ a ca mệt thì sẽ không tốt.”
Lúc này nếu không buông, Đức phi cũng không dám tái ôm lão tứ, trong cung nhiều người nhiều miệng, nếu truyền ra cái gì, cuối cùng vẫn là hại cho đứa con của mình.
Ngay khi Đức phi chậm rãi nới lỏng tay, tứ bánh bao lại bỗng nhiên cúi đầu kêu một tiếng “Ngạch nương……….”
Tâm Đức phi run lên, cường cười cúi đầu nhìn đứa nhỏ mình hoài thai mười tháng rồi lại tân tân khổ khổ mới sinh hạ mà chỉ có hai đến ba lượt được ôm “Tứ a ca………..”
Tứ bánh bao lại tới gần Đức phi, cúi đầu nói “Ngạch nương, Dận Chân hiểu được.”
Đức phi chấn động, khi cúi đầu, đã thấy Dận Chân nghiêm túc chuyên chú nhìn mình, trong ánh mắt hàm chứa nhụ mộ thật sâu.
[ Nhụ mộ: Trẻ con thích quấn quýt cha mẹ ]
Bà vú vội vàng ôm lấy Dận Chân, khi Thái tử đối Đức tần đã hoảng hốt nói vài câu cát tường xong, đang muốn lánh đi, Dận Nhưng lại cười tủm tỉm tiến lên, sờ sờ tứ bánh bao còn nhìn chằm chằm hốc mắt Đức phi có chút ửng đỏ “Tứ đệ, hôm nay nhị ca không cẩn thận dọa đến ngươi, ngày khác nhị ca sẽ bồi thương cho ngươi a.”
Tứ bánh bao lấy lại tinh thần nhìn Dận Nhưng, thấp giọng nói “Cám ơn nhị ca.”
Dận Nhưng chọn mi, là hắn cảm giác sai sao? Tổng cảm thấy câu cám ơn này của Dận Chân bao hàm thâm ý?? Quên đi, dù sao tứ đệ của hắn cho đến bây giờ cũng không thể xem thường .
Nhìn người dần dần đi xa, Đức phi rốt cuộc không thể cố nén, nước mắt cứ như vậy mà rơi. Dận Nhưng nhìn Đức phi một lúc lâu, cảm thấy cảm xúc Đức phi hơi hảo lên, mới tiến lên, nhẹ giọng nói “Đức nương nương, xin bảo trọng thân thể, Dận Nhưng cáo lui trước.”
Đức phi nhìn Dận Nhưng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu ý bảo.
Dận Nhưng khinh đạm cười, xoay người chậm rãi rời đi.
Đức phi nhìn bóng dáng Dận Nhưng, trong lòng cảm thấy Thái tử có chút không giống thường.
—————————————-
Đợi khi trở về Thừa Kiền cung không lâu, thánh chỉ đã hạ xuống .
Bởi vì Thái tử điện tiền thất nghi, phạt Thái tử gia đi đến trước Càn Thanh cung quỳ hai canh giờ.
Thánh chỉ này vừa xuống, lời đồn “ Thái tử thất sủng” cũng bắt đầu tản ra. Ở Vô Dật trai, thái độ hoàng đế đối Thái tử đã được tất cả mọi người xem ở trong mắt, hoàng đế tựa hồ không thích Thái tử, vì thế lời đồn Thái tử thất sủng cũng sinh ra, mà lúc này, thánh chỉ mạc danh kỳ diệu này hạ xuống cũng lại thỏa mãn đúng như lời đồn, vì thế mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.
Đại a ca ngồi ở thư phòng nhà mình, nở nụ cười.
Nạp Lan Minh Châu ngồi ở hoa viên nhà mình, nở nụ cười.
Tác Ngạch Đồ ở thư phòng nhà mình, nhăn mày đi tới đi lui.
Thái hoàng thái hậu ngồi ở Từ Hòa trong cung nghe Tô Ma Lạp Cô nói xong tiền căn hậu quả mới nhẹ nhàng thở dài.
Tứ a ca ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ sâu xa, làm khuôn mặt đáng nhẽ hồn nhiên lại giống đại nhân, cả người tản ra uy nghi.
Mà nhân vật chính của chúng ta, Thái tử điện hạ của chúng ta, sau khi tiếp nhận thánh chỉ, nhìn nhìn, trong lòng cười lạnh, cái gì điện tiền thất nghi, không phải là ta để cho lão tứ cùng Đức phi đoàn tụ một chút sao? Không phải là muốn cảnh cáo ta đừng làm động tác như thế sao? Để Lữ công công vẻ mặt lo âu thu hảo thánh chỉ, mang theo Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử, Thái tử gia vẻ mặt hờ hững nện bước hướng Càn Thanh cung xuất phát.
Khang Hi, đời này, ta chỉ làm vì mình ta.
Mắt nhìn đại môn Càn Thanh cung, nhạt nhẽo cười, gạt vạt áo dài, Thái tử gia liền quỳ xuống.
Không nhìn ánh mắt giật mình lăng ngốc của bọn thị vệ, bọn thái giám quanh mình, cứ như vậy quỳ xuống.
Mà Cố đại công công đang muốn tiến lên chào hỏi cùng cũng muốn uyển chuyển nhắc nhở Thái tử gia vài câu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt của Thái tử gia, chỉ cảm thấy ngàn phân rối rắm vạn phần bất ngôn. Thái tử gia a, từ lúc nào ngài nghe lời như thế a? Nói quỳ liền quỳ?? Chẳng lẽ ngài đã quên, đi vào Càn Thanh cung, trước tiên, người cũng phải làm cái thỉnh an nha, chẳng lẽ ngài còn ngại ngài hiện tại bị trách phạt quá nhẹ sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn Khang Hi xa giá đi xa rồi biến mất ở chỗ rẽ, Dận Nhưng mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hai biểu hiện của Khang Hi hôm nay hoàn toàn bất đồng với nhau: Vô Dật trai lãnh tình coi thường, ngự hoa viên ôn nhu từ ái, lại một lần nữa xác minh một câu — so với nữ nhân càng thiện biến hỗn đản!! Tái liên tưởng tới mọi chuyện kiếp trước, lúc ban đầu sủng ái cùng cuối cùng đa nghi nghi kỵ, động cái là quở trách, vẻ mặt Dận Nhưng biến lãnh một chút, tuy rằng không thể bỏ qua nhu mộ thật sâu trong tâm khi được Khang Hi ôm, nhưng càng không thể bỏ qua được cảnh giác đã thâm căn cố đế ở kiếp trước lẫn kiếp này với Khang hi, Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử ở phía sau nhìn vẻ mặt chủ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không hẹn mà gặp liếc nhau một cái, sau trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.
“Yên tâm, chuyện tình vừa mới, gia sẽ không trách các ngươi.” Dận Nhưng xoay người nhìn biểu tình Tiểu Thuận Tử và Tiểu Tốt Tử kinh sợ cùng lo lắng sâu trong đáy mắt, thản nhiên mở miệng nói, thời điểm chỉ có ba người bọn họ, Dận Nhưng cũng không tự xưng cô ( tiếng tự xưng của vương hầu thời PK ), khi ở trước mặt người khác thì mới không còn cách nào khác mà xưng như thế, còn nếu ở một tình mà còn cố tình tự xưng cô, cũng không phải người cô đơn, không đúng, mình thật đúng là người cô đơn, tại tử cấm thành này, có ai thực đem mình làm thân nhân đâu chứ?
Chuyển qua hành lang, đang chuẩn bị đi vào một con đường nhỏ để quay về Thừa Kiền cung, đã thấy một tiểu bánh bao phấn điêu ngọc mài đang vụng về chậm rãi chạy lại đây.
Dận Nhưng ngẩn ra, tiểu bánh bao mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy rằng tựa hồ chỉ có ba đến bốn tuổi, nhưng nhìn khuôn mặt kia có thể đoán đó là tứ mặt than ( mặt co quắt hay khó chịu ).
Chẳng lẽ tiểu tử này đã mặt than từ trong bụng mẹ nha?? Dận Nhưng khóe miệng cong lên, nhất thời có chút thú vị, vì thế dừng lại không động, nhìn tiểu bánh bao từng bước một cong vẹo đi , cố tình không cho bà vú cùng thái giám đi theo ở phía sau ôm, cố chấp từng bước một đi tới, khóe miệng vừa kéo, tính tình cố chấp này chẳng lẽ cũng từ trong bụng mẹ đã có?
Ngẫm lại tính tình Đức phi, cũng có thể, bất công với lão thập tứ đến mức đó mà, cuối cùng còn nhất định không chịu nhận phong vị thái hậu, náo loạn đến mức mẫu tử trở mặt thành thù………..
Ai, lão tứ này, tuy rằng sẽ đạt được mong muốn, đáng tiếc huynh đệ phản bội, mẫu tử thành thù, ngay cả đứa con cuối cùng cũng đứng ở bên lão bát, tuy rằng lão thập tam vẫn duy trì hắn, đáng tiếc không bao lâu liền chết, điều này đáng giá sao?
Bất quá, so với mình vẫn hảo hơn, ít nhất bên người hắn còn có lão thập tam, mà bên người mình lại chỉ còn lại có Tiểu Thuận Tử ……..
Sách, nghĩ mấy chuyện này để làm gì, Dận Nhưng nhớ tới ba ba mụ mụ, trong lòng lại ấm, khi luân hồi chẳng phải mình đã có rất nhiều thứ sao?
Nhìn tứ bánh bao đi lại vất vả, trong lòng có chút buồn cười, khi đang muốn tiến lên, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn chỗ tựa ở núi giả bên trái hành lang có vạt váy?? Ánh mắt hơi hơi nhíu lại, ai? Ai hưng trí đến mức nhìn trộm mình? Hay là nhìn trộm lão tứ?
Vì thế, tiến lên vài bước, tiến lên chụp tới phía trước, nghĩ muốn đem tiểu bánh bao ôm lấy, lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống, này, này lão tứ không có việc gì sao mặc nhiều như vậy làm gì?!
Có chút xấu hổ cùng bi phẫn trừng mắt nhìn lão tứ một cái, đã thấy trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của lão tứ hiện lên cái gì đó, trong lòng có chút cả kinh, ánh mắt này của lão tứ dường như không bình thường. Nhưng ý niệm trong đầu này cũng chỉ là chợt lóe mà qua, lập tức tạm thời bị ném tới một bên. Ôm lấy lão tứ, khóe miệng câu lên nụ cười “Tiểu tứ, hôm nay hảo không?”
“Đệ đệ cấp Thái tử ca ca thỉnh an.” Thanh âm Tứ bánh bao nhu nhu dễ nghe. Khuôn mặt cũng ra vẻ lão thành cung kính.
Một tiểu bánh bao bốn tuổi trang thành lão đại nhân làm chi a! Dận Nhưng cũng không nói gì.
Dận Nhưng nhớ rõ, thời điểm tiểu tứ còn nhỏ, cảm tình của mình cùng hắn thật đúng là không tồi, lúc ấy, bởi vì tiểu tứ được Đông nương nương nuôi nấng, thân phận ở trong toàn bộ hoàng cung được cho là người duy nhất có thể đánh đồng cùng mình , hơn nữa Khang Hi hay thay đổi kia cũng ám chỉ mình phải cùng lão tứ thân cận nhiều hơn, vì thế, mình cũng liền ngốc hồ hồ đích thực đem người ta làm thân đệ đệ, đáng tiếc nha đáng tiếc, cuối cùng, cũng là đệ đệ được mình coi như thân đệ này cho mình một đả kích trí mạng.
Hiện giờ sống lại, nhìn tiểu tứ vẫn cứ là tiểu bánh bao, vẻ mặt cung kính, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, Dận Nhưng mỉm cười, có chút tò mò, đời này không muốn tranh giành cái ghế kia, thế thì quan hệ của mình cùng các huynh đệ sẽ thế nào?
Sờ sờ đầu tứ bánh bao, Dận Nhưng nghĩ thầm, lúc này vẫn đem hắn làm đệ đệ của mình đi.
“Đến, nhị ca ôm ngươi đi một chút.” Dận Nhưng cười tủm tỉm nói, có chút cố hết sức ôm tiểu bánh bao, ra vẻ hứng thú tiêu sái vài bước, nhóm thái giám cùng bà vú phía sau kinh hãi run rẩy đi theo, hận không thể tiến lên ôm lấy tứ a ca, người vừa tiến lên lại bị Dận Nhưng cười tủm tỉm dùng lí do “Ca ca muôn ôm đệ đệ” làm cảnh huynh hữu đệ cung để cự tuyệt .
Sauk hi lòng vòng vài bước, Dận Nhưng thành công thấy được người ở sau núi giả. Vốn tưởng rằng là cung nữ hoặc là thái giám linh tinh, lại không nghĩ rằng đó là — Đức phi?
Vẻ mặt Dận Nhưng hiện lên kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt, nhìn Đức phi gắt gao che miệng, khóe mắt phiếm lệ quang, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm tứ bánh bao, Dận Nhưng liền ngộ, trong thiên hạ vốn không có người mẫu thân nào không thương đứa con của mình, cho dù cuối cùng Đức phi cùng lão tứ đi đến mức như thế, nhưng lúc ban đầu, Đức phi vẫn yêu lão tứ, chỉ là không biết tự lúc nào phân tình cảm này bị tiêu ma thôi …………
Trong lòng thở dài, một tay cố ý rồi như vô tình vẫy lui nhóm thái giám bà vú đang muốn tiến lên, Dận Nhưng tiến lên, vẻ mặt vô tội mở miệng “Đức nương nương, ngài tới thăm Dận Nhưng sao?” Vừa nói vừa muốn tiến lên chào, ra vẻ ngây thơ không biết thân mình mình lảo đảo, kết quả tứ bánh bao khi nhìn đến Đức phi bỗng nhiên thân mình cứng đờ rồi ngã khỏi vòng tay của hắn trong tiếng kinh hô của mọi người, mà ngay trong nháy mắt này, Đức phi lại vọt đi lên, một bên sợ hãi kêu “Dận Chân!” Một bên dũng mãnh phi thường ôm lấy tứ bánh bao.
Tứ bánh bao kinh ngạc nhìn vẻ mặt khẩn trương đau lòng của Đức phi, nước mắt không ngừng rơi xuống .
Đức phi nghĩ tới tứ bánh bao bị dọa, vội vàng ôm Dận Chân, một bên nhẹ nhàng vỗ một bên khẩn trương an ủi “Chớ sợ chớ sợ, ngoan, Dận Chân không sợ nga, ngạch nương ở đây………” Đức phi lại bởi vì khẩn trương cùng kích động, ngay cả hai chữ ngạch nương cũng nói ra, Dận Nhưng kinh hãi, cái này đã phạm húy kiêng kị .
Mà nhóm thái giám cung nữ bà vú bị động tác Dận Nhưng dọa đến đứng hình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng muốn tiến lên, lại bị Dận Nhưng liếc mắt đến mức lại đông lạnh cứng đờ trở lại.
Quay đầu lại, nhìn đôi tay nhỏ bé của tứ bánh bao gắt gao kéo quần áo Đức phi, vùi đầu ở trên vai Đức phi, thân mình run lên, Dận Nhưng không tiếng động thở dài.
Tuy rằng cảnh tượng mẫu từ tử hiếu như thế rất khó thấy, đặc biệt lại là tứ mặt than, nhưng Dận Nhưng vẫn không thể không tiến lên quấy rầy, vẻ mặt sợ hãi nhìn Đức phi “Đức nương nương, tứ đệ không có việc gì chứ? Cô không phải cố ý.”
Đức phi sửng sốt, có chút phức tạp nhìn Dận Nhưng, Dận Nhưng vừa nãy thiếu chút nữa quăng ngã Dận Chân, nhưng bởi sơ suất này, nàng mới có thể ôm lấy Dận Chân mà chính mình đã lâu chưa từng được ôm lấy , trong lòng không thể nói rõ là trách hắn hay là cảm kích hắn mới tốt? Khi đang rối rắm, đã thấy Dận Nhưng có chút nghịch ngợm nháy mắt, vì thế liền sáng tỏ, lập tức hồi đáp “Tứ a ca không có việc gì, Thái tử không cần lo lắng.”
Dận Nhưng lộ ra biểu tình thoải mái “Hoàn hảo tứ đệ không có việc gì, bằng không hoàng a mã mà biết khẳng định sẽ trách ta.” Lập tức cười tủm tỉm vươn hai tay“ Vậy Đức nương nương, ngài đem tứ đệ đưa cô đi. Thời điểm không còn sớm, cô cùng tứ đệ cũng nên đi trở về.”
Đức phi có chút không muốn, theo bản năng ôm chặt lão tứ.
Lúc này, bà vú của Dận Chân rốt cục cố lấy dũng khí, run rẩy tiến lên, nơm nớp lo sợ mở miệng “Thái tử gia, Đức tần nương nương, vẫn là để nô tài đến đây đi, nếu để tứ a ca mệt thì sẽ không tốt.”
Lúc này nếu không buông, Đức phi cũng không dám tái ôm lão tứ, trong cung nhiều người nhiều miệng, nếu truyền ra cái gì, cuối cùng vẫn là hại cho đứa con của mình.
Ngay khi Đức phi chậm rãi nới lỏng tay, tứ bánh bao lại bỗng nhiên cúi đầu kêu một tiếng “Ngạch nương……….”
Tâm Đức phi run lên, cường cười cúi đầu nhìn đứa nhỏ mình hoài thai mười tháng rồi lại tân tân khổ khổ mới sinh hạ mà chỉ có hai đến ba lượt được ôm “Tứ a ca………..”
Tứ bánh bao lại tới gần Đức phi, cúi đầu nói “Ngạch nương, Dận Chân hiểu được.”
Đức phi chấn động, khi cúi đầu, đã thấy Dận Chân nghiêm túc chuyên chú nhìn mình, trong ánh mắt hàm chứa nhụ mộ thật sâu.
[ Nhụ mộ: Trẻ con thích quấn quýt cha mẹ ]
Bà vú vội vàng ôm lấy Dận Chân, khi Thái tử đối Đức tần đã hoảng hốt nói vài câu cát tường xong, đang muốn lánh đi, Dận Nhưng lại cười tủm tỉm tiến lên, sờ sờ tứ bánh bao còn nhìn chằm chằm hốc mắt Đức phi có chút ửng đỏ “Tứ đệ, hôm nay nhị ca không cẩn thận dọa đến ngươi, ngày khác nhị ca sẽ bồi thương cho ngươi a.”
Tứ bánh bao lấy lại tinh thần nhìn Dận Nhưng, thấp giọng nói “Cám ơn nhị ca.”
Dận Nhưng chọn mi, là hắn cảm giác sai sao? Tổng cảm thấy câu cám ơn này của Dận Chân bao hàm thâm ý?? Quên đi, dù sao tứ đệ của hắn cho đến bây giờ cũng không thể xem thường .
Nhìn người dần dần đi xa, Đức phi rốt cuộc không thể cố nén, nước mắt cứ như vậy mà rơi. Dận Nhưng nhìn Đức phi một lúc lâu, cảm thấy cảm xúc Đức phi hơi hảo lên, mới tiến lên, nhẹ giọng nói “Đức nương nương, xin bảo trọng thân thể, Dận Nhưng cáo lui trước.”
Đức phi nhìn Dận Nhưng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu ý bảo.
Dận Nhưng khinh đạm cười, xoay người chậm rãi rời đi.
Đức phi nhìn bóng dáng Dận Nhưng, trong lòng cảm thấy Thái tử có chút không giống thường.
—————————————-
Đợi khi trở về Thừa Kiền cung không lâu, thánh chỉ đã hạ xuống .
Bởi vì Thái tử điện tiền thất nghi, phạt Thái tử gia đi đến trước Càn Thanh cung quỳ hai canh giờ.
Thánh chỉ này vừa xuống, lời đồn “ Thái tử thất sủng” cũng bắt đầu tản ra. Ở Vô Dật trai, thái độ hoàng đế đối Thái tử đã được tất cả mọi người xem ở trong mắt, hoàng đế tựa hồ không thích Thái tử, vì thế lời đồn Thái tử thất sủng cũng sinh ra, mà lúc này, thánh chỉ mạc danh kỳ diệu này hạ xuống cũng lại thỏa mãn đúng như lời đồn, vì thế mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.
Đại a ca ngồi ở thư phòng nhà mình, nở nụ cười.
Nạp Lan Minh Châu ngồi ở hoa viên nhà mình, nở nụ cười.
Tác Ngạch Đồ ở thư phòng nhà mình, nhăn mày đi tới đi lui.
Thái hoàng thái hậu ngồi ở Từ Hòa trong cung nghe Tô Ma Lạp Cô nói xong tiền căn hậu quả mới nhẹ nhàng thở dài.
Tứ a ca ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ sâu xa, làm khuôn mặt đáng nhẽ hồn nhiên lại giống đại nhân, cả người tản ra uy nghi.
Mà nhân vật chính của chúng ta, Thái tử điện hạ của chúng ta, sau khi tiếp nhận thánh chỉ, nhìn nhìn, trong lòng cười lạnh, cái gì điện tiền thất nghi, không phải là ta để cho lão tứ cùng Đức phi đoàn tụ một chút sao? Không phải là muốn cảnh cáo ta đừng làm động tác như thế sao? Để Lữ công công vẻ mặt lo âu thu hảo thánh chỉ, mang theo Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử, Thái tử gia vẻ mặt hờ hững nện bước hướng Càn Thanh cung xuất phát.
Khang Hi, đời này, ta chỉ làm vì mình ta.
Mắt nhìn đại môn Càn Thanh cung, nhạt nhẽo cười, gạt vạt áo dài, Thái tử gia liền quỳ xuống.
Không nhìn ánh mắt giật mình lăng ngốc của bọn thị vệ, bọn thái giám quanh mình, cứ như vậy quỳ xuống.
Mà Cố đại công công đang muốn tiến lên chào hỏi cùng cũng muốn uyển chuyển nhắc nhở Thái tử gia vài câu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt của Thái tử gia, chỉ cảm thấy ngàn phân rối rắm vạn phần bất ngôn. Thái tử gia a, từ lúc nào ngài nghe lời như thế a? Nói quỳ liền quỳ?? Chẳng lẽ ngài đã quên, đi vào Càn Thanh cung, trước tiên, người cũng phải làm cái thỉnh an nha, chẳng lẽ ngài còn ngại ngài hiện tại bị trách phạt quá nhẹ sao?