Xoay người ngồi dậy, phủ thêm áo khoác, đi hướng cửa phòng, mở ra, quả nhiên, trong viện, người nào đó trong lòng của hắn đang vung một cây đại đao luyện đến hăng say, có chút bất đắc dĩ tựa vào trên khung cửa, trong lòng nghĩ, có tinh thần như vậy sao? Lần tới tuyệt đối không để hắn ở mặt trên!
[ Má ơi hỗ công hay anh Nhược ở mặt dưới vậy hả zời ……..Tan nát cõi lòng của em ]
“Dung Nhược? Ngươi tỉnh rồi?” Đầu đầy mồ hôi, người nào đó vội vàng chạy tới, đi tiến lên, cao thấp đánh giá, nhếch miệng cười, có chút đắc ý mở miệng “Ta xem bộ dáng ngươi hảo mệt chết đi, sao không ngủ thêm một hồi?”
Nạp Lan Dung Nhược tà liếc hắn một cái, thấy hắn không chút nào che dấu đắc ý, hoặc là tên ngu ngốc này cho tới bây giờ cũng đều không hiểu cái gì kêu che dấu, không khỏi căm tức trong lòng, đắc ý cái gì? Hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng mở miệng “Ngủ không được”
Người nào đó có chút lấy lòng tiến lên từng bước, nịnh nọt cười “Nếu không, ta cùng ngươi ngủ tiếp một hồi?”
Nạp Lan Dung Nhược lại hừ nhẹ một tiếng, xoay người, chậm rì rì đi hồi giường, người nào đó vội vàng đuổi kịp, ân cần muốn đỡ một phen, lại thoáng nhìn ánh mắt Nạp Lan Dung Nhược trầm sâm lại tựa tiếu phi tiếu âm, vội vàng thu hồi.
Dựa vào trên giường, mắt xếch mị hoặc hẹp dài hơi hơi nhíu lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười như có như không, thấy người nào đó có chút dại ra mà đứng, tựa hồ không thể di chuyển, si ngốc theo dõi hắn, ý cười không khỏi càng sâu, mở ra hai tay, hạ giọng thoáng mang theo dụ hoặc “Lại đây Cách Nhĩ Phân”
Cách Nhĩ Phân đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhanh bước tiến lên, khi đang muốn vội vàng cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới bản thân một thân là mồ hôi, đang muốn ngẩng đầu, lại bỗng nhiên bị một cỗ đại lực mạnh mẽ ôm lấy, sau đó một cái thiên toàn địa chuyển, đã bị đặt ở trên giường.
Tiếp theo, là vội vàng mãnh liệt hôn.
Thật vất vả mới được thở dốc, Cách Nhĩ Phân nhíu mày, đẩy Nạp Lan Dung Nhược ra, nghĩ tới người này thực thích sạch sẽ, liền thấp giọng nói “Đứng lên! Ta một thân đều là mồ hôi ”
Nạp Lan Dung Nhược gợi lên khóe miệng tà khí cười “Không có việc gì, dù sao đợi lúc nữa ta sẽ ôm ngươi đi tắm.”
Cách Nhĩ Phân nghe xong, ngẩn người, thế này mới phát hiện trong mắt Nạp Lan Dung Nhược thâm trầm dục vọng, mà ngay sau đó, Nạp Lan Dung Nhược liền cúi đầu liếm hôn cổ y, một đôi tay cũng bắt đầu ở trên người y nhóm lửa..
Cách Nhĩ Phân phản thủ ôm chặt cổ Nạp Lan Dung Nhược, thừa dịp ý thức chưa chìm vào luân hãm, thanh âm khàn khàn mở miệng “Lần sau để cho ta ở mặt trên”
Nạp Lan Dung Nhược không đáp, chỉ là hôn sâu liền phong giam lời nói người ở dưới.
*************
Nạp Lan Dung Nhược nghĩ, cả đời này có 3 sự kiện mà hắn vĩnh viễn đều ghi khắc.
Kiện thứ nhất, là Cách Nhĩ Phân cùng hắn đua ngựa.
Đó là tháng tám mười một năm trước, cuối thu khí sảng.
Cách Nhĩ Phân chạy qua hắn rất xa, lại kéo ngựa quay đầu, đắc ý sang sảng cười lớn.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn y, tuy rằng thua, nhưng không biết vì sao, nhìn Cách Nhĩ Phân sang sảng đắc ý cười như vậy, tâm tình của hắn thong thả chậm rãi hảo lên.
Sau lại, hắn bắt đầu không tự giác tiếp cận, đợi đến gần sau, phát hiện, Cách Nhĩ Phân nhìn qua thực kiêu ngạo, ngoài ý muốn cũng rất hảo ở chung.
Trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt liền lộ ra cái đó.
Không cố tình che dấu, hoặc là nói, thân là nhi tử trưởng của Tác Tương, y khinh thường che dấu.
Mà hắn, nhi tử của Nạp Lan Minh Châu, nhưng không có che dấu tâm tư, không phải vì khinh thường. Mà là nói, hắn có thể, chính là, hắn không cần mà thôi.
Khi trực ca ở Càn Thanh cung, nhìn y cùng thị vệ khác nháo nháo ầm ĩ, hắn luôn nghĩ, nếu, Tác Tương không có phong quang vô hạn,Cách Nhĩ Phân ngươi còn có thể vô tâm vô phế cười to như vậy sao? Hắn thừa nhận, trong lòng hắn tổng cảm thấy mạt cười kia cùng ánh mặt trời giống nhau, tươi cười thực chói mắt, chói mắt khiến hắn luôn muốn xóa đi, sau đó …
Sau đó làm cái gì? Hắn lại theo bản năng không dám nghĩ tiếp.
Nhưng không lâu, Tác Tương bị điều nhiệm đến Quảng Đông, Tác phủ lập tức liền lạnh lẽo, mà bọn thị vệ ngày xưa cùng Cách Nhĩ Phân thường thường nháo cùng một chỗ, có chút lãnh đạm thực rõ ràng, hắn ở một bên nhìn, ở trên giáo tràng,Cách Nhĩ Phân một người vung đại đao, Cách Nhĩ Phân luyện tập thực nghiêm túc, ánh mắt trước sau như một, rất sáng, không có gì nản lòng cùng tức giận. Hắn không khỏi đi vào giáo tràng, tùy tay cầm lấy một phen ngân thương, liền cùng y giao thủ.
Cách Nhĩ Phân vừa mới bắt đầu còn ngây người một chút, lập tức cả cười, vẫn là mạt tươi cười chói mắt giống như ánh mặt trời, tâm hắn thoáng cái run rẩy, lập tức trầm mặc không nói, tiến lên giao thủ.
Kết quả là hắn một thương giao đấu với Cách Nhĩ Phân đại đao,Cách Nhĩ Phân thực ảo não, sau đó rất là tức giận trừng mắt.
Bộ dáng trừng mắt kia, không biết vì sao làm cho hắn bật cười.
“Lần sau ta khẳng định sẽ thắng ngươi!”Cách Nhĩ Phân nghiến răng nghiến lợi.
“Hảo hảo” Hắn không tự giác khinh hống, lập tức cười cười “Ngươi thua, phải mời ta uống rượu chứ.”
“Đi!” Ngoài dự kiến của hắn ,Cách Nhĩ Phân rất là sảng khoái đáp ứng.
Lần uống rượu đó, là một lần mà hắn uống tối vui vẻ.Cách Nhĩ Phân không hiểu thi từ, đối chính sự triều đình cũng không phải thực hiểu biết, hiểu biết tinh thông duy nhất đại khái chính là đánh giặc linh tinh đi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ, nghe Cách Nhĩ Phân khinh thường văn nhân, sau đó quanh co lòng vòng trào phúng mình cả ngày vũ văn lộng mặc, hắn cảm thấy rất thú vị.
Sau lần uống rượu đó, hắn bắt đầu mỗi ngày ở giáo tràng đi quanh, bắt đầu ở cửa cùng, chờ người mà khi thấy hắn sẽ kinh ngạc nhưng rồi lại rất tự nhiên đi uống rượu cùng hắn, sau đó, chậm rãi, ngày hư nhàn, hắn sẽ đi tới Tác phủ, nhìn y luyện võ, ngẫu nhiên hống y cùng đi dạo ngõ nhỏ, tìm chút tân kì nào đó.
Sau đó, hắn cố để ý từng chút, người kia thích cười to, thích uống rượu, luôn thích châm chọc hắn, nhưng sau mỗi lần châm chọc lại nghẹn nghẹn khuất khuất xin lỗi.
Hắn thích cái gì? Tối muốn làm cái gì? Thích uống rượu gì? Thích nhất loại điểm tâm như thế nào? Thích ăn đồ ăn gì? Thích màu gì?
Sau một quà trình tìm hiểu, hắn như nịch thủy trầm mê.
Dần dần, hắn có thói quen, ở thời điểm làm trách nhiệm của một thị vệ, nhìn xem Cách Nhĩ Phân có ở đó hay không, ở cửa cung chờ người không được, sẽ không đi. Đi Tác phủ tìm không thấy người, hắn sẽ đến mấy ngõ nhỏ mà tìm.
Hắn nghĩ, đại khái, chính mình có lẽ điên rồi đi. Đêm đó, hắn Cách Nhĩ Phân ngồi ở ngõ nhỏ từng ngụm từng ngụm rót rượu vào miệng, thấy hắn còn thầm kêu hồ li, hắn nghĩ bản thân mình thật sự điên rồi.
Hắn đã thành thân, hắn cũng đã có một đứa con tròn một tháng tuổi.
Nhưng lòng hắn tràn đầy hình ảnh của nam nhân trước mắt này.
Chỉ là, tương tư tương vọng bất tương thân, thiên vị thùy xuân? Hoặc là nên nói, độc tư tương vọng bất tương thân.
[ Câu này trích từ một từ khúc của Nạp Lan
“Nhất sinh nhất đại nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn
Tương tư tương vọng bất tương thân, thiên vi thùy xuân?”
“Một đời một kiếp một đôi người, binh đao cho tiêu hồn đôi nơi
Tương tư tương vọng chẳng tương thân, hỏi xuân còn vì ai?”
Câu sau là: Hoặc là nên nói, chỉ một người tương vọng nên chẳng tương thân ]
***********************
Chuyện thứ hai,Cách Nhĩ Phân rốt cục tiếp nhận hắn.
Truy đuổi lâu như vậy,Cách Nhĩ Phân rốt cục tiếp nhận hắn rồi.
Nhớ rõ buổi tối ngày đó, hắn đi Tác phủ, lại không gặp, đại quản gia nói, Cách Nhĩ Phân đi ngõ Bát Đại, hắn vừa nghe, nhất thời tức giận. Ngõ Bát Đại là địa phương gì!? Y cũng dám đi?!
Tức giận, hắn vọt tới ngõ Bát Đại, ở một nơi gọi là hoa lâu bắt được Cách Nhĩ Phân,Cách Nhĩ Phân đang uống rượu, cũng rất thanh tỉnh, lúc ấy, trầm mặc không giẫy dụa tùy ý hắn kéo đi, lúc ấy hắn liền nên phát hiện không quá đúng? Người này sao an phận như vậy? Hơn nữa lúc ấy còn không có cả một tùy tùng?
Ở trong ngõ nhỏ âm u, hắn nhịn không được phát hỏa.
Cách Nhĩ Phân lại miễn cưỡng nhìn hắn, thời điểm cơn tức của hắn chính vượng, y lại thốt ra một câu “Ngươi không để gia tìm nữ nhân?! Chẳng lẽ muốn gia tìm nam nhân?!”
“Ngươi, nam nhân nữ nhân đều không chuẩn tìm!” Hắn giận dữ.
“Ta đây tìm ai?? Gia là một nam nhân!”
“Ngươi chỉ có thể tìm ta!” Giận dữ, hắn không chút nghĩ ngợi thốt ra.
Sau đó,Cách Nhĩ Phân liền đi lên, cười đến thật là gian trá “Đây chính là ngươi nói, vậy gia sẽ không khách khí!”
Ở trong điền trang của hắn, sau một phen tình sự hàm sướng lâm li, hắn cúi đầu hôn,Cách Nhĩ Phân lại đẩy hắn ra, khi hắn kinh ngạc là lúc y nghiêm túc nói “Ngây giờ ngươi có thể viết một thủ từ không, có một câu, ta thực thích.”
“Ân?”
“Nhất sinh nhất đại nhất song nhân.” [ Nguyệt: Ngước lên trên để ghép hai câu dzô nhé ]
“Ngươi từng hỏi ta vì cái gì không cưới thê? Khi đó, không phải quá quen thân với ngươi, cho nên không nói cho ngươi, bởi vì ngạch nương ta. Trong lòng ngạch nương ta có a mã, trong lòng a mã lại không chỉ có mình ngạch nương. Ta từng thề với mình, tương lai nhất định phải ‘Nhất sinh nhất đại nhất song nhân’. Dung Nhược, ta biết, ngươi đã thành hôn. Có nhi tử rồi. Đây là chuyện tình không có biện pháp, nhưng nếu tương lai ngươi không thể ‘Nhất sinh nhất đại nhất song nhân’, như vậy ta tuyệt không sẽ bỏ rơi ngươi.”
Y nhìn thật chăm chú, cam tâm tình nguyện nằm ở dưới thân hắn, nay mắt đã đỏ ngầu, có chút nghẹn ngào nói đến đây.
Hắn biết, cả đời này, Nạp Lan Dung Nhược hắn cũng không sẽ thả Cách Nhĩ Phân đi.
******************
Chuyện thứ ba, là một sự kiện mà hắn tối không muốn nhớ rõ, hận không thể chưa bao giờ phát sinh, lại khắc sâu khắc sâu ở trong lòng.
Đêm đó, ở tiệm rượu Bình An, Cách Nhĩ Phân diện vô biểu tình nói nếu không có chuyện quan trọng, không cần tái kiến.
Hắn lúc ấy ngây ngẩn cả người.
Cách Nhĩ Phân thành thân sau một tháng, hắn thật vất vả hẹn y đi ra, y lại nói không cần tái kiến?
Khi đó, nhìn y không chút nào lưu luyến xoay người, hắn không thể ức chế xông lên trước, đưa y ôm chặt lấy, y lại mạnh tránh khai. Khi hắn muốn tiến lên trước, một cây đao lạnh lùng đặt tại trên cổ hắn.
“Ta nói rồi, ngươi nếu không thể làm được, sẽ không nên đến trêu chọc ta. Hiện tại, ta không cần mạng của ngươi, ngươi nên thấy may mắn.” ngữ khí của Cách Nhĩ Phân băng lãnh.
Hắn kinh ngạc nhìn Cách Nhĩ Phân chậm rãi thu hồi đao, lạnh lùng xoay người, nhưng không cách nào nhúc nhích, không phải chột dạ, không phải khiếp đảm, là sợ hãi! Cái loại ánh mắt tuyệt nhiên này của Cách Nhĩ Phân, làm cho hắn sinh ra một loại sợ hãi trong đáy lòng.
Hắn, có phải sẽ mất đi Cách Nhĩ Phân hay không?
Mà sau, mặc kệ hắn làm cái gì, nói cái gì,Cách Nhĩ Phân đều không thèm nghe thèm thấy, nói không để ý tới liền thật sự không để ý tới.
Đến cuối cùng,Cách Nhĩ Phân bị ép tới nóng nảy, thế nhưng khi giáp mặt lại đưa ra một con búp bê do hắn tự tay làm, búp bê thực xấu, ném vào điếm cổ ngoạn ( cửa hàng đồ chơi =)). Đã nhớ chưa, lúc Thái tử gia đi xem hí bị tóm cổ đó =)) )
Hắn khi đó chỉ cảm thấy lòng tràn đầy tuyệt vọng. Nhưng sau lại vẫn nhịn không được mà vào cổ ngoạn điếm lấy ra.
Đến nay, hắn đều không thể quên ngay một màn lúc đó.
Sau lại, hòa hảo,Cách Nhĩ Phân nói lúc ấy y thật sự không muốn tái kiến hắn. Bởi vì không thể tha thứ hắn lại vì buộc y thành hôn mà dùng cái loại phương pháp này. Càng không thể tha thứ là, rõ ràng biết ngạch nương y là vì cái gì mà chết, lại vẫn buộc y đi thú một nữ nhân y không thích?!
Hắn không nói gì để chống chế, trong lòng căm hận, chỉ có thể gắt gao ôm Cách Nhĩ Phân, một lần lại một lần nói thực xin lỗi.
*********************
Nay, hắn cùng Cách Nhĩ Phân đều tự gánh vác trọng trách trước triều đình, trách nhiệm gia tộc, không thể ở cùng một chỗ, mỗi lần cùng một chỗ cũng đều trốn tránh a mã hắn cùng Tác Tương, ngẫu nhiên có thể ở tại thôn trang vài ngày liền cảm thấy thật mỹ mãn.
“Dung Nhược ”Cách Nhĩ Phân không thích gọi hắn là Tính Đức, khi sinh khí thì gọi hắn là hồ ly.
“Ân?” Hắn cúi đầu, nhìn bộ dáng y mơ hồ liền thấy ngứa trong lòng.
“Đi ra ngoài!”Cách Nhĩ Phân cố gắng mở mắt ra, cáu giận trừng hắn, rõ ràng là trừng mắt, nhưng sau tình sự thì liền cảm thấy thực mê người, muốn cho hắn đi ra ngoài sao? Hắn cười nhẹ, cố ý gẩy gẩy ( gẩy cái gì thì.. ựa ~ ~ em chong sáng không giải thích nhiều ), liền nghe thấy thanh âm Cách Nhĩ Phân thở dốc cùng không thể ức chế run run.
Cách Nhĩ Phân gắt gao ôm eo hắn, tuy là cáu giận, cũng không cự tuyệt, mà hắn cúi người, ôm lại, thấp giọng nói “Đáp ứng ta, lần sau tỉnh lại phải nói với ta”
“Ân?”Cách Nhĩ Phân thực nghi hoặc.
“Cách Nhĩ Phân đừng lưu lại một mình ta”
Thời điểm nào cũng đừng lưu lại một mình ta. Trên chiến trường, ngươi mang lương thảo đến có biết lòng ta có bao nhiêu sợ hãi không? Thời điểm ngươi không lưu tình chút nào xoay người, có biết lòng ta có bao nhiêu sợ hãi không?
Nhất sinh nhất đại nhất song nhân, là ngươi sở cầu, cũng là của ta mong muốn.