Nửa đêm, trên giường.
“Có thích khách! Bắt thích khách!”
Thích khách che mặt: “Ha ha!! Đây chính là cái tên Võ Lâm Minh Chủ tế da nộn thịt đó?”
Lau mồ hôi: “Tại hạ chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, sao có thể là Võ Lâm Minh Chủ.”
Đem Triệu Hồng kéo về phía sau: “Ngươi muốn là gì? Ngươi muốn giết muốn chém thì nhằm vào ta, không được động tay đối với Triệu Hồng, hắn không có võ công.”
“Hắc hắc, lại một tên tiểu bạch kiểm… Hai tên tiểu bạch kiểm không chuyện gì lại nằm cùng một giường, có thể làm chuyện gì tốt chớ? Xem đại gia ta đến thay trời hành đạo, vặt lông hai con thỏ các ngươi!”
“Ngươi dám! Ta Lâm Cảnh dù bất tài cũng là Võ Lâm Minh Chủ, sao có thể để cho bọn đạo chích các ngươi làm càn ở trong Võ Lâm Minh.”
“Hắc hắc, ngươi cho ông nội đây là tiểu hài tử mười tuổi hở? Trúng mê dược Nhuyễn cốt tán đặc chết của Hác Đại Lôi ta rồi, còn làm được anh hùng chắc?”
“Ngươi… ngươi vô sỉ!”
“Hắc hắc, con thỏ nhỏ à, Hác đại hiệp ta bình sinh ghét nhất mấy tên tiểu bạch kiểm như các ngươi, ngươi chờ chết đi!!”
Thời gian nửa chén trà trôi qua.
“Ngươi muốn động thủ cũng nhanh lên chút!”
“Câm miệng, không thấy ông nội đây vừa bị thương ở tay sao?? Tên tiểu súc sinh nào dám dùng ám khí! Thực đê tiên!”
Xì!!
“Cái đồ ẻo là chỉ biết trốn sau lưng ngươi khác, ngươi cười cái gì!! Lão tử đập chết ngươi!
“Triệu Hồng, nguy hiểm!”
Một trận hoảng loạn.
“Minh Chủ, ngươi không sao chứ? Đêu là ta không tốt, nếu như ta có một chút võ công…”
“Không có việc gì, tên tiểu tặc kia… chết rồi sao?”
“Ân, đã chết, Minh Chủ, ngươi chảy máu kìa… Minh Chủ… Đại ca… Thực có lỗi…”
“Chớ khóc, người cũng đã gọi ta một tiếng địa ca rồi, ngày sau chúng ta chính là huynh đệ, đệ đệ gặp nạn, làm đại ca như ta há có thể ngồi xem?”
“Đại ca, ta thực cảm động…”
Thập: sập bẫy rồi, đồ ngu =))
Nửa đêm, trên giường.
“Có thích khách! Bắt thích khách!”
Thích khách che mặt: “Ha ha!! Đây chính là cái tên Võ Lâm Minh Chủ tế da nộn thịt đó?”
Lau mồ hôi: “Tại hạ chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, sao có thể là Võ Lâm Minh Chủ.”
Đem Triệu Hồng kéo về phía sau: “Ngươi muốn là gì? Ngươi muốn giết muốn chém thì nhằm vào ta, không được động tay đối với Triệu Hồng, hắn không có võ công.”
“Hắc hắc, lại một tên tiểu bạch kiểm… Hai tên tiểu bạch kiểm không chuyện gì lại nằm cùng một giường, có thể làm chuyện gì tốt chớ? Xem đại gia ta đến thay trời hành đạo, vặt lông hai con thỏ các ngươi!”
“Ngươi dám! Ta Lâm Cảnh dù bất tài cũng là Võ Lâm Minh Chủ, sao có thể để cho bọn đạo chích các ngươi làm càn ở trong Võ Lâm Minh.”
“Hắc hắc, ngươi cho ông nội đây là tiểu hài tử mười tuổi hở? Trúng mê dược Nhuyễn cốt tán đặc chết của Hác Đại Lôi ta rồi, còn làm được anh hùng chắc?”
“Ngươi… ngươi vô sỉ!”
“Hắc hắc, con thỏ nhỏ à, Hác đại hiệp ta bình sinh ghét nhất mấy tên tiểu bạch kiểm như các ngươi, ngươi chờ chết đi!!”
Thời gian nửa chén trà trôi qua.
“Ngươi muốn động thủ cũng nhanh lên chút!”
“Câm miệng, không thấy ông nội đây vừa bị thương ở tay sao?? Tên tiểu súc sinh nào dám dùng ám khí! Thực đê tiên!”
Xì!!
“Cái đồ ẻo là chỉ biết trốn sau lưng ngươi khác, ngươi cười cái gì!! Lão tử đập chết ngươi!
“Triệu Hồng, nguy hiểm!”
Một trận hoảng loạn.
“Minh Chủ, ngươi không sao chứ? Đêu là ta không tốt, nếu như ta có một chút võ công…”
“Không có việc gì, tên tiểu tặc kia… chết rồi sao?”
“Ân, đã chết, Minh Chủ, ngươi chảy máu kìa… Minh Chủ… Đại ca… Thực có lỗi…”
“Chớ khóc, người cũng đã gọi ta một tiếng địa ca rồi, ngày sau chúng ta chính là huynh đệ, đệ đệ gặp nạn, làm đại ca như ta há có thể ngồi xem?”
“Đại ca, ta thực cảm động…”
Thập: sập bẫy rồi, đồ ngu =))