Mấy ngày nay lịch trình của Lý Khải Duệ còn trống nên có thể tập trung vào quay《 Scandal 》.
Mà vụ kiện của Trần Đan Đan cũng đã kết thúc, lúc này tôi mới có thể thật sự thở phào tập trung vào công việc. Con trai Giang Dã bị dư luận của xã hội lên án, pháp luật trừng trị. Trần Đan Đan cũng vì không sợ cường quyền, dám đưa mọi chuyện ra ánh sáng nên được ca tụng là sứ giả chính nghĩa, nhà báo có tinh thần trách nhiệm nhất của năm. Từ một paparazzi chuyển thành nhà báo, cũng là một sự chuyển biến vô cùng tốt đẹp.
Hướng phát triển của các phương tiện thông tin đại chúng rất kỳ lạ.. Nó có khiến bạn hứng thú với những gì nó muốn truyền tải, kích thích dây thần kinh của bạn, tất cả đều nằm trong dự tính của nó hết. Trần Đan Đan có tinh thần chính nghĩa, điều này không thể nghi ngờ, nhưng danh hiệu nhà báo có tinh thần trách nhiệm nhất của năm này, tôi cũng chỉ có thể cười mà không nói. Trong tình hình hiện nay, ước chừng những điều giới truyền thông cần là một nhân vật anh hùng. Đã từng làm hai loại nghề nghiệp đối lập là paparazzi và minh tinh, coi như tôi cũng hiểu rõ một số điều. Dựa theo cách nói của Tống Minh Thành, nếu cuối cùng tôi không thể nổi tiếng được thì cũng coi như có nhiều bài học quý giá.
Giới nào có quy tắc của giới đó, bạn có thể không bị đào thải chính là thành công. Mà hiện tại, tôi lại cảm thấy có chút khổ não.
Bây giờ còn đang tiến hành giai đoạn trước khi quay《 Scandal 》, tôi hết mặc quần áo dân tộc, hàng hiệu, lại bắt chước trào lưu trang phục Hàn, Nhật, không có phong cách riêng, không phải minh cũng không có khí chất, thương hiệu của nữ diễn viên chính, ung dung tự tại. Giai đoạn này chủ yếu là đi tuyên truyền, tham gia các buổi biểu diễn muôn màu muôn vẻ, biến hóa khôn lường của giới showbiz, đối với kỹ năng diễn xuất cũng không có gì gọi là thử thách. Giới showbiz đối với khán giả đều rất mới lạ. Việc vủa tôi chỉ là dẫn đường, dẫn mọi người tiến vào thế giới của《 Scandal 》.
Điều tôi lo lắng chính là những điều vẫn còn ở phía sau, diễn cặp cùng Lý Khải Duệ.
“Không vui à? Bộ dạng hiện tại của cậu nhìn quê mùa quá, giống như con gà chọi thua trận trở về, còn bày ra bộ mặt ủ dột, chẳng ra thể thống gì cả. Vừa rồi khi bước vào tớ còn tưởng nhân viên của đoàn làm phim ngồi đây cơ.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tô Đình, hóa ra là đi diễn về, đã cao lại còn mặc một chiếc legging cạp cao. Dạo trước khi đi tuyên truyền, tôi cũng mặc một chiếc như này, đem so với cô ấy thật đúng là khác nhau một trời một vực. Lại nghĩ đến vai diễn của Liễu Sơ Lãng, tiểu thư nhà giàu kết hợp với nam chính thanh mai trúc mã, quả thực rất hợp với hoàn cảnh thực tế của cô ta.
Vừa rồi trên đường đến Tô Đình có gặp A Quang, làm loạn ầm ĩ đòi cùng tới xem tôi đóng phim. Hiện tại, A Quang đang chống tay lên thắt lưng đứng ở bên cạnh.
“Thẩm Miên, những gì sắp diễn ra không cần tôi phải nói nữa chứ, có rất nhiều người đến đây để xem khả năng diễn xuất thật sự của cô đây. Còn nữa, cô nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với nam diễn viên chính Kay đấy. Giữa hai người là tình yêu sâu đậm, mỗi ánh mắt, hành động của cơ thể phải thể hiện được tình cảm, không phải chỉ dựa vào mỗi khả năng diễn xuất là được đâu. Còn nữa, lát nữa Tống thiếu sẽ qua đây, sau đó cùng nhau đi ăn cơm, cô nhanh chóng thay cái bộ quê mùa trên người này ra.”
Tôi vô lực gật đầu, còn hai mắt Tô Đình thì sáng lên: “Tống thiếu nào? Tống Minh Nguyên hay Tống Minh Thành?” Kể từ khi cô ấy biết Tống nhị thiếu gia thích mỹ nữ đầy đặn, đã chuyển ánh mắt hướng về Tống đại thiếu gia.
“Anh ấy lạnh lùng như vậy, tuấn tú như vậy, tao nhã lễ độ nhã lễ độ như vậy, rất tự lập như vậy, mạnh mẽ như vậy, xuất chúng như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là kẻ phàm phu tục tử, có cái nhìn thiển cận giống như Tống nhị thiếu gia, chỉ nhìn ngực mà không nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp khiến trái tim đập thình thịch như tớ.”
Thiên chân vạn xác (vô cùng chân thực, chính xác), đây là những lời tâng bốc mà Tô Đình nói lúc đó, nói liền một hơi không nghỉ. Cho nên khi A Quang nói cho cô ấy biết người tới là Tống nhị thiếu gia Tống Minh Thành, Tô Đình tỏ ra vô cùng thất vọng. Vì vậy tôi cũng khiến cô ấy họa vô đơn chí mà tố giác cô ấy nữa, cái gì mà mỹ nhân xinh đẹp khiến trái tim đập thình thịch, lại còn muốn người ta hiểu rõ trái tim và tấm lòng nữa.
“Quên đi, còn có Lý Khải Duệ mà. Tớ cũng thích anh ấy. Cậu không phải là vì diễn cặp với anh ấy mà muốn tăng cường quan hệ tình cảm sao? Bàn ăn cơm là chất xúc tác giúp tăng cường tình hữu nghị. Thẩm Miên, cậu phải lên dây cót tinh thần để đối phó với anh ấy.”
Tô Đình nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khi thực hành nỗi muộn phiền của tôi vẫn còn rất to.
Lúc A Quang sắp xếp chỗ ngồi trên bàn ăn khiến người ta cảm thấy có chút mờ ám. Bên tay trái tôi là Lý Khải Duệ, bên tay phải là Tống Minh Thành, Tô Đình không còn cách nào khác bị sắp xếp sang bàn khác. A Quang dùng lý do vô cùng chính đáng trấn áp cô ấy: “Cô vốn dĩ là đi ăn trực còn phàn nàn về chỗ ngồi cái gì.” Cuối cùng nháy mắt với tôi, ý là, cố gắng lấy lòng hai người bên cạnh cho tốt.
A Quang gần đây đã đề xuất với tôi ba phương án, một là có quan hệ yêu đương với Tống Minh Thành, hai là có quan hệ yêu đương với Hàn Tiềm, cuối cùng là có quan hệ yêu đương với Lý Khải Duệ.
Lý Khải Duệ tôi không biết được, nhưng hai người phía trước thì kết quả đã hiện rõ. Quan hệ của tôi và Tống Minh Thành rất tốt, thân mật tới mức anh ta không coi tôi là phụ nữ, hận không thể đêm bao cao su màu gì, vị gì đều cầm đến thảo luận với tôi để chọn ra cái tâm đắc nhất. Quan hệ của tôi và Hàn Tiềm cũng rất tốt. Anh không thích đùa với con mèo cao quý cảu anh mà đổi thành trêu đùa tôi.
Lần này A Quang muốn tôi xác định quan hệ yêu đương với Lý Khải Duệ, áp lực của tôi rất lớn.
Mà anh ấy sắp xếp chỗ ngồi, hình như là tôi cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (Dịch sát nghĩa là nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước. Ở đây hiểu là những người sống gần, ở gần dễ có điều kiện ưu tiên, cũng dùng để chỉ những ai đó lợi dụng địa vị của mình mà có được lợi ích ưu tiên nào đó), hai nhân vật quan trọng đều ngồi bên cạnh. Đáng tiếc anh ta đã quên, vĩnh viễn không nên sắp xếp cho nam minh tinh nổi tiếng ngồi cùng bàn với con em nhà giàu. Nữ minh tinh trong giới showbiz, không phải gả cho con em nhà giàu thì chính là gả cho đồng nghiệp. Vì vậy, giữa nam minh tinh và con em nhà giàu vĩnh viễn xảy ra cạnh tranh đối nghịch, thậm chí có thể đây là cuộc gặp mặt với kẻ thù mang nỗi hận cướp vợ, hàm ý bên trong đặc biệt khiến người ta đỏ mắt.
Mà nam minh tinh nổi tiếng luôn yếu thế hơn con em nhà giàu. Những kẻ con em nhà giàu trời sinh đã áp đảo đám nghệ sĩ bởi họ có cha mẹ giàu có. Còn nam minh tinh nổi tiếng kia, nếu như không có hàng nghìn hàng vạn fan hâm mộ thì dĩ nhiên càng không dễ dàng buông tha cánh cửa dẫn đến thành công, để có cảm giác ngồi trên vạn người.
Tống Minh Thành vì muốn lấy lòng Hàn Lam Lam nên mới đến thăm hỏi, mà trên đường Hàn Lam Lam có việc nên đi trước, chỉ còn lại một mình anh ta mời khách rồi thanh toán. Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Cũng may anh ta hai (hai ở đây là tiếng lóng, chỉ những người ngốc nghếch, ngây ngô,…), hơn nữa lại rất nhiều tiền cũng rất phóng khoáng.
Ban đầu Lý Khải Duệ cũng không mong muốn diễn cặp với tôi, bữa tiệc đêm đó đã thấy được thái độ của nhà tài trợ với tôi, khả năng lớn là đã hiểu lầm tôi là nhân vật dựa vào thế lực không minh bạch, chắc rất khinh thường tôi, sắp xếp chỗ ngồi như thế này có phần hơi lúng túng, chỉ thấy anh ta cố gắng duy trì tư thái uống rượu rồi ăn, không nói nhiều lời.
Tống Minh Thành cũng uống rượu, đáng tiếc anh ta không chỉ có tửu lượng không tốt, mà ngay cả khả năng bình phẩm, thưởng rượu cũng rất kém. Khi bữa cơm không thú vị này sắp kết thúc, anh ta lôi kéo tôi không cho đi.
“Miên Miên, tôi hỏi cô một vấn đề, cô trả lời đúng, tôi sẽ tặng cô một chiếc Hummer. Cô mau nói chấp nhận khiêu chiến của tôi đi! Sẵn sàng chấp nhận câu hỏi của tôi! Mau lên!”
Phần lớn người trên bàn đã giải tán, Tống Minh Thành lại kiên quyết giữ tôi lại, tôi không quên liếc mắt sang Lý Khải Duệ đang định rời chỗ nhờ giúp đỡ, cuối cùng anh ta cũng còn chút lương tâm không bỏ đi, đỡ Tống Minh Thành. Lúc này người này còn đang nói lảm nhảm, đại khái thấy bên cạnh ngoài tôi ra còn có thêm một người lại càng như bị bệnh.
“Ai trong hai người, người nào đoán ra tôi mặc quần lót màu gì, tôi sẽ tặng cho người đó một chiếc Hummer!”
Lý Khải Duệ liếc mắt nhìn tôi: “Binh thường anh ta đều như thế sao?”
Tôi nhìn tên Tống Minh Thành vẫn còn đang gào thét “mau tới đoán màu quần lót của tôi”, có loại suy nghĩ muốn lập tức phủi tay mặc kệ, giả bộ như cho tới bây giờ tôi mới biết người này kích động như vậy.
Vẻ mặt Lý Khải Duệ mang nhiều hàm ý, lời nói cũng rất hàm ý, hai chữ “bình thường”, hiển nhiên là nhận định tôi và cái tên Tống nhị thiếu gia có mối quan hệ mà không muốn ai biết.
Tôi cảm thấy trong tình cảnh này không phải thời điểm tốt để bắt đầu kế hoạch tán tỉnh Lý Khải Duệ, đành quay sang nói với Tống Minh Thành: “Báo vằn. Anh câm miệng lại cho tôi.”
Nhị thiếu gia hài lòng khi nhận được câu trả lời, quả nhiên không còn om sòm nữa.
Không chỉ có màu sắc, kể cả kiểu dáng, nhị thiếu gia cho tới bây giờ chỉ thích mỗi một loại. Không uổng công lần trước tôi nhìn thấy trong vali du lịch của anh ta một chồng quần lót báo vằn. Cũng khó mà tưởng tượng được anh ta lại trung thành với một loại kiểu dáng quần lót lâu như vậy.
Lý Khải Duệ nghe tôi nói một cậu như vậy, ánh mắt càng thêm ý vị thâm trường: “Thẩm Miên, tôi thật đúng là phục cô sát đất, khó trách Nhan An An lại nói, cô nhận được vai diễn này là do kim chủ của cô ấy không đủ mạnh. Hơn nữa cô còn thông minh như vậy, đem tất cả những mánh khóe của paparazzi ra áp dụng lên người đàn ông, vững vàng nắm giữ trong tay. A, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tôi đột nhiên nhớ tới ánh mắt thâm tình của A Quang trước khi rời đi sau khi đã sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, hình như muốn nói cho tôi, “Giáo chủ, có gắng giải quyết hai vị hộ pháp bên cạnh cô cho êm đẹp. Tôi đang tạo điều kiện cho cô đó”. Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn nói cho anh ta biết: “Trưởng lão, hộ pháp bênphải giáo chủ đã trúng phải thập hương nhuyễn cốt tán, đã sớm bất tỉnh nhân sự rồi. Hộ pháp bên trái vẫn khỏe mạnh nhưng hình như muốn tạo phản.
Cũng may có Lý Khải Duệ giúp một tay mới có thể đưa Tống Minh Thành lên xe được.
Tôi còn nhớ Tống Minh Thành từng kể cho tôi nghe một câu chuyện cười. Một người đàn ông say rượu trở về nhà, không cẩn thận vào nhầm chuồng lợn. Sau đó, hắn ta vừa sờ bụng con lợn mẹ vừa cảm thán: “Bà xã, em mới mua cái áo lông mới à, lại còn không cài hàng áo trước ngực nữa chứ!”
Vì vậy, khi Lý Khải Duệ hỏi tôi nên đưa Tống Minh Thành về đâu, tôi không chút do dự nói cho anh ta biết, đưa về nhà chính của Tống gia.
Thật ra Tống Minh Thành có nàh riêng, nhưng khi nhìn thây dáng vẻ say rượu của anh ta, lại liên tưởng tới câu chuyện cười mà anh ta kể, bên cạnh đó sau khi anh ta uống rượu mọi thói hư tật xấu lộ hết cả ra không sót cái nào, tôi thấy đêm nay để anh ta lại một mình có vẻ không ổn lắm. Chỉ hy vọng trong nhà chính của Tống gia lúc này, anh trai ba cười của Tống Minh Thành đã ngủ tồi. Nếu không tuyệt đối lại là một hồi tai bay vạ gió. (Thế nào là ba cười của anh trai Tống Minh Thành đã nói ở chương 11, bạn nào không nhớ có thể mở lại xem nhé!)
Đáng tiếc, mộng tưởng luôn luôn tươi đẹp, còn thực tế thì luôn không trọn vẹn.
Khi tôi và Lý Khải Duệ đỡ Tống Minh Thành đến nơi thấy cánh cửa mở ra, Tống Minh Nguyên đang mặt lạnh đứng cạnh cửa. Dáng người anh ta rất cao, có lẽ do nguyên nhân tuổi tác nên so với Tống Minh Thành càng lộ vẻ chững chạc trưởng thành, cũng rất anh tuấn. Vừa không có dáng vẻ khờ khạo của nhị thiếu gia, lại có khí chất của một đế vương. Đặc biệt kết hợp với tư thế đứng dựa vào cửa của anh ta, đơn giản như Tô Đình đã nói vậy, giống như một bức điêu khắc tuyệt đẹp.
Tôi yên lặng nhìn anh ta. Phải thừa nhận, đúng là điêu khắc. Đáng tiếc là Cổng địa ngục của Rodin*, bức điêu khắc đang hét to: “Từ chỗ này các ngươi đi theo ta sẽ vào thành phố của sợ khổ đau, từ chỗ này theo ta vào sẽ rơi xuống vực sâu tội ác, các ngươi muốn đi vào thì hãy đem tất cả hy vọng ném ra sau đầu đi!”
“Thẩm tiểu thư, dạo này vẫn khỏe chứ?” Anh ta vừa cười vừa nói với tôi. Vừa nhận lấy em trai Tống nhị từ tay Lý Khải Duệ, vừa quay sang gật đầu một cái coi như chào hỏi Lý Khải Duệ.
“Hai người chắc cũng uống không ít rượu, vào trong uống chén trà, nghỉ ngơi rồi hãy đi.”
Tôi vẫy vẫy tay tỏ ý từ chối, đáng tiếc Lý Khải Duệ giữ tay tôi lại, nhìn Tống Minh Nguyên cười cười, sau đó kéo tôi bước thẳng vào cửa lớn.
Tôi liều mạng muốn lùi lại phía sau, Lý Khải Duệ véo một cái vào tay tôi, nháy mắt với tôi: “Chẳng lẽ cô theo Tống Minh Thành lâu như vậy không biết được thực quyền nằm trong tay anh trai anh ta hay sao?”
Tôi biết Lý Khải Duệ vẫn luôn nóng lòng muốn trở thành một nhà chế tác phim độc lập, phen này đại khái là muốn kéo Tống gia đầu tư vào.
Đáng tiếc tôi rất muốn nói cho anh ta biết, tôi và Tống Minh Thành quen biết nhiều năm như vậy tình bạn còn quý giá hơn tiền bạc, không phải là không biết anh trai anh ta nắm thực quyền, mà là muốn từ trong tay Tống ba cười một chỗ tốt mà không phải trả giá cao thì thực sự là… muốn chết!
Mà vụ kiện của Trần Đan Đan cũng đã kết thúc, lúc này tôi mới có thể thật sự thở phào tập trung vào công việc. Con trai Giang Dã bị dư luận của xã hội lên án, pháp luật trừng trị. Trần Đan Đan cũng vì không sợ cường quyền, dám đưa mọi chuyện ra ánh sáng nên được ca tụng là sứ giả chính nghĩa, nhà báo có tinh thần trách nhiệm nhất của năm. Từ một paparazzi chuyển thành nhà báo, cũng là một sự chuyển biến vô cùng tốt đẹp.
Hướng phát triển của các phương tiện thông tin đại chúng rất kỳ lạ.. Nó có khiến bạn hứng thú với những gì nó muốn truyền tải, kích thích dây thần kinh của bạn, tất cả đều nằm trong dự tính của nó hết. Trần Đan Đan có tinh thần chính nghĩa, điều này không thể nghi ngờ, nhưng danh hiệu nhà báo có tinh thần trách nhiệm nhất của năm này, tôi cũng chỉ có thể cười mà không nói. Trong tình hình hiện nay, ước chừng những điều giới truyền thông cần là một nhân vật anh hùng. Đã từng làm hai loại nghề nghiệp đối lập là paparazzi và minh tinh, coi như tôi cũng hiểu rõ một số điều. Dựa theo cách nói của Tống Minh Thành, nếu cuối cùng tôi không thể nổi tiếng được thì cũng coi như có nhiều bài học quý giá.
Giới nào có quy tắc của giới đó, bạn có thể không bị đào thải chính là thành công. Mà hiện tại, tôi lại cảm thấy có chút khổ não.
Bây giờ còn đang tiến hành giai đoạn trước khi quay《 Scandal 》, tôi hết mặc quần áo dân tộc, hàng hiệu, lại bắt chước trào lưu trang phục Hàn, Nhật, không có phong cách riêng, không phải minh cũng không có khí chất, thương hiệu của nữ diễn viên chính, ung dung tự tại. Giai đoạn này chủ yếu là đi tuyên truyền, tham gia các buổi biểu diễn muôn màu muôn vẻ, biến hóa khôn lường của giới showbiz, đối với kỹ năng diễn xuất cũng không có gì gọi là thử thách. Giới showbiz đối với khán giả đều rất mới lạ. Việc vủa tôi chỉ là dẫn đường, dẫn mọi người tiến vào thế giới của《 Scandal 》.
Điều tôi lo lắng chính là những điều vẫn còn ở phía sau, diễn cặp cùng Lý Khải Duệ.
“Không vui à? Bộ dạng hiện tại của cậu nhìn quê mùa quá, giống như con gà chọi thua trận trở về, còn bày ra bộ mặt ủ dột, chẳng ra thể thống gì cả. Vừa rồi khi bước vào tớ còn tưởng nhân viên của đoàn làm phim ngồi đây cơ.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tô Đình, hóa ra là đi diễn về, đã cao lại còn mặc một chiếc legging cạp cao. Dạo trước khi đi tuyên truyền, tôi cũng mặc một chiếc như này, đem so với cô ấy thật đúng là khác nhau một trời một vực. Lại nghĩ đến vai diễn của Liễu Sơ Lãng, tiểu thư nhà giàu kết hợp với nam chính thanh mai trúc mã, quả thực rất hợp với hoàn cảnh thực tế của cô ta.
Vừa rồi trên đường đến Tô Đình có gặp A Quang, làm loạn ầm ĩ đòi cùng tới xem tôi đóng phim. Hiện tại, A Quang đang chống tay lên thắt lưng đứng ở bên cạnh.
“Thẩm Miên, những gì sắp diễn ra không cần tôi phải nói nữa chứ, có rất nhiều người đến đây để xem khả năng diễn xuất thật sự của cô đây. Còn nữa, cô nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với nam diễn viên chính Kay đấy. Giữa hai người là tình yêu sâu đậm, mỗi ánh mắt, hành động của cơ thể phải thể hiện được tình cảm, không phải chỉ dựa vào mỗi khả năng diễn xuất là được đâu. Còn nữa, lát nữa Tống thiếu sẽ qua đây, sau đó cùng nhau đi ăn cơm, cô nhanh chóng thay cái bộ quê mùa trên người này ra.”
Tôi vô lực gật đầu, còn hai mắt Tô Đình thì sáng lên: “Tống thiếu nào? Tống Minh Nguyên hay Tống Minh Thành?” Kể từ khi cô ấy biết Tống nhị thiếu gia thích mỹ nữ đầy đặn, đã chuyển ánh mắt hướng về Tống đại thiếu gia.
“Anh ấy lạnh lùng như vậy, tuấn tú như vậy, tao nhã lễ độ nhã lễ độ như vậy, rất tự lập như vậy, mạnh mẽ như vậy, xuất chúng như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là kẻ phàm phu tục tử, có cái nhìn thiển cận giống như Tống nhị thiếu gia, chỉ nhìn ngực mà không nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp khiến trái tim đập thình thịch như tớ.”
Thiên chân vạn xác (vô cùng chân thực, chính xác), đây là những lời tâng bốc mà Tô Đình nói lúc đó, nói liền một hơi không nghỉ. Cho nên khi A Quang nói cho cô ấy biết người tới là Tống nhị thiếu gia Tống Minh Thành, Tô Đình tỏ ra vô cùng thất vọng. Vì vậy tôi cũng khiến cô ấy họa vô đơn chí mà tố giác cô ấy nữa, cái gì mà mỹ nhân xinh đẹp khiến trái tim đập thình thịch, lại còn muốn người ta hiểu rõ trái tim và tấm lòng nữa.
“Quên đi, còn có Lý Khải Duệ mà. Tớ cũng thích anh ấy. Cậu không phải là vì diễn cặp với anh ấy mà muốn tăng cường quan hệ tình cảm sao? Bàn ăn cơm là chất xúc tác giúp tăng cường tình hữu nghị. Thẩm Miên, cậu phải lên dây cót tinh thần để đối phó với anh ấy.”
Tô Đình nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khi thực hành nỗi muộn phiền của tôi vẫn còn rất to.
Lúc A Quang sắp xếp chỗ ngồi trên bàn ăn khiến người ta cảm thấy có chút mờ ám. Bên tay trái tôi là Lý Khải Duệ, bên tay phải là Tống Minh Thành, Tô Đình không còn cách nào khác bị sắp xếp sang bàn khác. A Quang dùng lý do vô cùng chính đáng trấn áp cô ấy: “Cô vốn dĩ là đi ăn trực còn phàn nàn về chỗ ngồi cái gì.” Cuối cùng nháy mắt với tôi, ý là, cố gắng lấy lòng hai người bên cạnh cho tốt.
A Quang gần đây đã đề xuất với tôi ba phương án, một là có quan hệ yêu đương với Tống Minh Thành, hai là có quan hệ yêu đương với Hàn Tiềm, cuối cùng là có quan hệ yêu đương với Lý Khải Duệ.
Lý Khải Duệ tôi không biết được, nhưng hai người phía trước thì kết quả đã hiện rõ. Quan hệ của tôi và Tống Minh Thành rất tốt, thân mật tới mức anh ta không coi tôi là phụ nữ, hận không thể đêm bao cao su màu gì, vị gì đều cầm đến thảo luận với tôi để chọn ra cái tâm đắc nhất. Quan hệ của tôi và Hàn Tiềm cũng rất tốt. Anh không thích đùa với con mèo cao quý cảu anh mà đổi thành trêu đùa tôi.
Lần này A Quang muốn tôi xác định quan hệ yêu đương với Lý Khải Duệ, áp lực của tôi rất lớn.
Mà anh ấy sắp xếp chỗ ngồi, hình như là tôi cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (Dịch sát nghĩa là nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước. Ở đây hiểu là những người sống gần, ở gần dễ có điều kiện ưu tiên, cũng dùng để chỉ những ai đó lợi dụng địa vị của mình mà có được lợi ích ưu tiên nào đó), hai nhân vật quan trọng đều ngồi bên cạnh. Đáng tiếc anh ta đã quên, vĩnh viễn không nên sắp xếp cho nam minh tinh nổi tiếng ngồi cùng bàn với con em nhà giàu. Nữ minh tinh trong giới showbiz, không phải gả cho con em nhà giàu thì chính là gả cho đồng nghiệp. Vì vậy, giữa nam minh tinh và con em nhà giàu vĩnh viễn xảy ra cạnh tranh đối nghịch, thậm chí có thể đây là cuộc gặp mặt với kẻ thù mang nỗi hận cướp vợ, hàm ý bên trong đặc biệt khiến người ta đỏ mắt.
Mà nam minh tinh nổi tiếng luôn yếu thế hơn con em nhà giàu. Những kẻ con em nhà giàu trời sinh đã áp đảo đám nghệ sĩ bởi họ có cha mẹ giàu có. Còn nam minh tinh nổi tiếng kia, nếu như không có hàng nghìn hàng vạn fan hâm mộ thì dĩ nhiên càng không dễ dàng buông tha cánh cửa dẫn đến thành công, để có cảm giác ngồi trên vạn người.
Tống Minh Thành vì muốn lấy lòng Hàn Lam Lam nên mới đến thăm hỏi, mà trên đường Hàn Lam Lam có việc nên đi trước, chỉ còn lại một mình anh ta mời khách rồi thanh toán. Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Cũng may anh ta hai (hai ở đây là tiếng lóng, chỉ những người ngốc nghếch, ngây ngô,…), hơn nữa lại rất nhiều tiền cũng rất phóng khoáng.
Ban đầu Lý Khải Duệ cũng không mong muốn diễn cặp với tôi, bữa tiệc đêm đó đã thấy được thái độ của nhà tài trợ với tôi, khả năng lớn là đã hiểu lầm tôi là nhân vật dựa vào thế lực không minh bạch, chắc rất khinh thường tôi, sắp xếp chỗ ngồi như thế này có phần hơi lúng túng, chỉ thấy anh ta cố gắng duy trì tư thái uống rượu rồi ăn, không nói nhiều lời.
Tống Minh Thành cũng uống rượu, đáng tiếc anh ta không chỉ có tửu lượng không tốt, mà ngay cả khả năng bình phẩm, thưởng rượu cũng rất kém. Khi bữa cơm không thú vị này sắp kết thúc, anh ta lôi kéo tôi không cho đi.
“Miên Miên, tôi hỏi cô một vấn đề, cô trả lời đúng, tôi sẽ tặng cô một chiếc Hummer. Cô mau nói chấp nhận khiêu chiến của tôi đi! Sẵn sàng chấp nhận câu hỏi của tôi! Mau lên!”
Phần lớn người trên bàn đã giải tán, Tống Minh Thành lại kiên quyết giữ tôi lại, tôi không quên liếc mắt sang Lý Khải Duệ đang định rời chỗ nhờ giúp đỡ, cuối cùng anh ta cũng còn chút lương tâm không bỏ đi, đỡ Tống Minh Thành. Lúc này người này còn đang nói lảm nhảm, đại khái thấy bên cạnh ngoài tôi ra còn có thêm một người lại càng như bị bệnh.
“Ai trong hai người, người nào đoán ra tôi mặc quần lót màu gì, tôi sẽ tặng cho người đó một chiếc Hummer!”
Lý Khải Duệ liếc mắt nhìn tôi: “Binh thường anh ta đều như thế sao?”
Tôi nhìn tên Tống Minh Thành vẫn còn đang gào thét “mau tới đoán màu quần lót của tôi”, có loại suy nghĩ muốn lập tức phủi tay mặc kệ, giả bộ như cho tới bây giờ tôi mới biết người này kích động như vậy.
Vẻ mặt Lý Khải Duệ mang nhiều hàm ý, lời nói cũng rất hàm ý, hai chữ “bình thường”, hiển nhiên là nhận định tôi và cái tên Tống nhị thiếu gia có mối quan hệ mà không muốn ai biết.
Tôi cảm thấy trong tình cảnh này không phải thời điểm tốt để bắt đầu kế hoạch tán tỉnh Lý Khải Duệ, đành quay sang nói với Tống Minh Thành: “Báo vằn. Anh câm miệng lại cho tôi.”
Nhị thiếu gia hài lòng khi nhận được câu trả lời, quả nhiên không còn om sòm nữa.
Không chỉ có màu sắc, kể cả kiểu dáng, nhị thiếu gia cho tới bây giờ chỉ thích mỗi một loại. Không uổng công lần trước tôi nhìn thấy trong vali du lịch của anh ta một chồng quần lót báo vằn. Cũng khó mà tưởng tượng được anh ta lại trung thành với một loại kiểu dáng quần lót lâu như vậy.
Lý Khải Duệ nghe tôi nói một cậu như vậy, ánh mắt càng thêm ý vị thâm trường: “Thẩm Miên, tôi thật đúng là phục cô sát đất, khó trách Nhan An An lại nói, cô nhận được vai diễn này là do kim chủ của cô ấy không đủ mạnh. Hơn nữa cô còn thông minh như vậy, đem tất cả những mánh khóe của paparazzi ra áp dụng lên người đàn ông, vững vàng nắm giữ trong tay. A, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tôi đột nhiên nhớ tới ánh mắt thâm tình của A Quang trước khi rời đi sau khi đã sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, hình như muốn nói cho tôi, “Giáo chủ, có gắng giải quyết hai vị hộ pháp bên cạnh cô cho êm đẹp. Tôi đang tạo điều kiện cho cô đó”. Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn nói cho anh ta biết: “Trưởng lão, hộ pháp bênphải giáo chủ đã trúng phải thập hương nhuyễn cốt tán, đã sớm bất tỉnh nhân sự rồi. Hộ pháp bên trái vẫn khỏe mạnh nhưng hình như muốn tạo phản.
Cũng may có Lý Khải Duệ giúp một tay mới có thể đưa Tống Minh Thành lên xe được.
Tôi còn nhớ Tống Minh Thành từng kể cho tôi nghe một câu chuyện cười. Một người đàn ông say rượu trở về nhà, không cẩn thận vào nhầm chuồng lợn. Sau đó, hắn ta vừa sờ bụng con lợn mẹ vừa cảm thán: “Bà xã, em mới mua cái áo lông mới à, lại còn không cài hàng áo trước ngực nữa chứ!”
Vì vậy, khi Lý Khải Duệ hỏi tôi nên đưa Tống Minh Thành về đâu, tôi không chút do dự nói cho anh ta biết, đưa về nhà chính của Tống gia.
Thật ra Tống Minh Thành có nàh riêng, nhưng khi nhìn thây dáng vẻ say rượu của anh ta, lại liên tưởng tới câu chuyện cười mà anh ta kể, bên cạnh đó sau khi anh ta uống rượu mọi thói hư tật xấu lộ hết cả ra không sót cái nào, tôi thấy đêm nay để anh ta lại một mình có vẻ không ổn lắm. Chỉ hy vọng trong nhà chính của Tống gia lúc này, anh trai ba cười của Tống Minh Thành đã ngủ tồi. Nếu không tuyệt đối lại là một hồi tai bay vạ gió. (Thế nào là ba cười của anh trai Tống Minh Thành đã nói ở chương 11, bạn nào không nhớ có thể mở lại xem nhé!)
Đáng tiếc, mộng tưởng luôn luôn tươi đẹp, còn thực tế thì luôn không trọn vẹn.
Khi tôi và Lý Khải Duệ đỡ Tống Minh Thành đến nơi thấy cánh cửa mở ra, Tống Minh Nguyên đang mặt lạnh đứng cạnh cửa. Dáng người anh ta rất cao, có lẽ do nguyên nhân tuổi tác nên so với Tống Minh Thành càng lộ vẻ chững chạc trưởng thành, cũng rất anh tuấn. Vừa không có dáng vẻ khờ khạo của nhị thiếu gia, lại có khí chất của một đế vương. Đặc biệt kết hợp với tư thế đứng dựa vào cửa của anh ta, đơn giản như Tô Đình đã nói vậy, giống như một bức điêu khắc tuyệt đẹp.
Tôi yên lặng nhìn anh ta. Phải thừa nhận, đúng là điêu khắc. Đáng tiếc là Cổng địa ngục của Rodin*, bức điêu khắc đang hét to: “Từ chỗ này các ngươi đi theo ta sẽ vào thành phố của sợ khổ đau, từ chỗ này theo ta vào sẽ rơi xuống vực sâu tội ác, các ngươi muốn đi vào thì hãy đem tất cả hy vọng ném ra sau đầu đi!”
“Thẩm tiểu thư, dạo này vẫn khỏe chứ?” Anh ta vừa cười vừa nói với tôi. Vừa nhận lấy em trai Tống nhị từ tay Lý Khải Duệ, vừa quay sang gật đầu một cái coi như chào hỏi Lý Khải Duệ.
“Hai người chắc cũng uống không ít rượu, vào trong uống chén trà, nghỉ ngơi rồi hãy đi.”
Tôi vẫy vẫy tay tỏ ý từ chối, đáng tiếc Lý Khải Duệ giữ tay tôi lại, nhìn Tống Minh Nguyên cười cười, sau đó kéo tôi bước thẳng vào cửa lớn.
Tôi liều mạng muốn lùi lại phía sau, Lý Khải Duệ véo một cái vào tay tôi, nháy mắt với tôi: “Chẳng lẽ cô theo Tống Minh Thành lâu như vậy không biết được thực quyền nằm trong tay anh trai anh ta hay sao?”
Tôi biết Lý Khải Duệ vẫn luôn nóng lòng muốn trở thành một nhà chế tác phim độc lập, phen này đại khái là muốn kéo Tống gia đầu tư vào.
Đáng tiếc tôi rất muốn nói cho anh ta biết, tôi và Tống Minh Thành quen biết nhiều năm như vậy tình bạn còn quý giá hơn tiền bạc, không phải là không biết anh trai anh ta nắm thực quyền, mà là muốn từ trong tay Tống ba cười một chỗ tốt mà không phải trả giá cao thì thực sự là… muốn chết!