Nói là cùng đi chuẩn bị nhưng tôi thì biết cái gì đâu, toàn là sư béo dỏm một bên mua sắm một bên giải thích. Hắn giảng dễ hiểu sát thực tế, tăng cường cho tôi thêm rất nhiều kinh nghiệm trong việc chọn đồ thám hiểm, dù tôi không chắc mình cần cái kinh nghiệm đấy làm gì.
Xong xuôi công việc, chúng tôi ngồi ăn trưa ngay tại quán nướng ven đường. Cơn đói khát tích tụ ba bốn ngày trời dâng lên, khiến tôi hành động như cuồng phong dã thú càn quét khắp bàn.
“Chộ kìa!”
Sư béo dỏm dùng chai bia nốc dở đẩy vai tôi, hất hàm chỉ tôi nhìn lên tivi treo trong góc quán. Tivi đang chiếu bản tin thời sự thế giới, về một vụ tai nạn máy bay tư nhân ở Pháp. Bản tin rất ngắn, tôi vừa xem thì hết.
Tôi cúi đầu tiếp tục điên cuồng gắp thức ăn. Sư béo dỏm đã dừng đũa, hắn vừa uống bia vừa nhìn tôi đăm đăm, cứ như sợ tôi xúc động thổ huyết vậy.
Chúng tôi im lặng giằng co hồi lâu, rốt cuộc sư béo dỏm chịu thua trước. Hắn ném chai rỗng sang một bên, đứng dậy gãi đầu gãi tai, cuối cùng kéo ghế ngồi sát tôi, hỏi:
“Mi nói chi đi chớ?”
“Nói gì?” Tôi giả vờ không hiểu, hỏi lại.
“Thì,” Hắn chỉ phía tivi, giờ đã chuyển sang phát sóng cuộc thi bóng chuyền bãi biển.
Sư béo dỏm huýt sáo, quên luôn chủ đề đang bàn.
Tôi và nốt miếng cơm cuối, ợ dài, khui một chai bia nốc cạn.
“Jịt Jẹ.” Tôi cười vỗ mặt bàn thu hút sự chú ý của sư béo dỏm “Anh trả bữa này, tôi cho anh phương thức liên hệ của hoa khôi áo vàng tóc ngắn trên tivi.”
"Khoác!"
Sư béo dỏm cười mắng nhưng vẫn đứng lên thanh toán tiền. Tôi lấy thêm mấy lon bia, chọn một ít đồ nhắm, lại nghĩ tới thằng em ở khách sạn, quyết định gói về cho nó vài ba món nướng đặc sản. Sư béo dỏm ra cửa thấy tôi tay xách nách mang, hừ mũi khinh bỉ.
“Nỏ phại mi chi, mi hào phóng gớm.”
Tôi đưa cho sư béo dỏm xách một túi, rồi thọc tay vào quần lần điện thoại. May là lúc bà Diêu bắt cóc tôi, còn tiện tay cầm cho tôi cái di động.
“Mạng cụa mi ở đây nỏ gọi đạc đâu.” Sư béo dỏm nhắc nhở tôi.
“Biết biết.” Tôi đáp, chìa cho hắn xem cái tôi vừa tìm được “Tôi cho anh số của gái, anh còn chê chắc.”
Tôi đưa hắn xem một tấm ảnh chụp chung, phóng to vào cô nàng hấp dẫn ở chính giữa.
“Mịa! Thật à?” Sư béo dỏm tròn mắt rú lên “Nỏ phại bạn gấy mi chớ?”
“Không.” Tôi nhìn sư béo dỏm đang hân hoan vẫy đuôi liền bồi thêm câu “Vợ sắp cưới của anh em tôi đấy.”
Sư béo dỏm đờ người, tức giận ném điện thoại trả tôi.
“Chú Vịt, mi thất đức quá!”
“Như nhau, như nhau.”
“Từ chối cắm sừng enh em cụa enh em. Chứ tau mừ tán là độ liền.”
Sư béo dỏm ôm ngực tỏ vẻ vì nghĩa diệt thân, hắn muốn chọc tôi cười, nên cố tình làm điệu bộ rất khoa trương.
Nhưng tôi cười không nổi.
“Jịt Jẹ anh ngại gì chứ.”
Sư béo dỏm dừng làm trò, ngơ ngác nhìn tôi.
“Anh không coi tôi là anh em thì việc gì phải ngại.” Tôi lạnh lùng bảo hắn.
- --------------
Chú thích:
Nhìn kìa!
Cậu nói gì đi chứ.
Không phải cậu chi, cậu hào phóng gớm.
Mạng của cậu ở đây không gọi được đâu.
Không phải bạn gái cậu chứ?
Từ chối cắm sừng anh em của anh em. Chứ tao mà tán là đổ liền.
Xong xuôi công việc, chúng tôi ngồi ăn trưa ngay tại quán nướng ven đường. Cơn đói khát tích tụ ba bốn ngày trời dâng lên, khiến tôi hành động như cuồng phong dã thú càn quét khắp bàn.
“Chộ kìa!”
Sư béo dỏm dùng chai bia nốc dở đẩy vai tôi, hất hàm chỉ tôi nhìn lên tivi treo trong góc quán. Tivi đang chiếu bản tin thời sự thế giới, về một vụ tai nạn máy bay tư nhân ở Pháp. Bản tin rất ngắn, tôi vừa xem thì hết.
Tôi cúi đầu tiếp tục điên cuồng gắp thức ăn. Sư béo dỏm đã dừng đũa, hắn vừa uống bia vừa nhìn tôi đăm đăm, cứ như sợ tôi xúc động thổ huyết vậy.
Chúng tôi im lặng giằng co hồi lâu, rốt cuộc sư béo dỏm chịu thua trước. Hắn ném chai rỗng sang một bên, đứng dậy gãi đầu gãi tai, cuối cùng kéo ghế ngồi sát tôi, hỏi:
“Mi nói chi đi chớ?”
“Nói gì?” Tôi giả vờ không hiểu, hỏi lại.
“Thì,” Hắn chỉ phía tivi, giờ đã chuyển sang phát sóng cuộc thi bóng chuyền bãi biển.
Sư béo dỏm huýt sáo, quên luôn chủ đề đang bàn.
Tôi và nốt miếng cơm cuối, ợ dài, khui một chai bia nốc cạn.
“Jịt Jẹ.” Tôi cười vỗ mặt bàn thu hút sự chú ý của sư béo dỏm “Anh trả bữa này, tôi cho anh phương thức liên hệ của hoa khôi áo vàng tóc ngắn trên tivi.”
"Khoác!"
Sư béo dỏm cười mắng nhưng vẫn đứng lên thanh toán tiền. Tôi lấy thêm mấy lon bia, chọn một ít đồ nhắm, lại nghĩ tới thằng em ở khách sạn, quyết định gói về cho nó vài ba món nướng đặc sản. Sư béo dỏm ra cửa thấy tôi tay xách nách mang, hừ mũi khinh bỉ.
“Nỏ phại mi chi, mi hào phóng gớm.”
Tôi đưa cho sư béo dỏm xách một túi, rồi thọc tay vào quần lần điện thoại. May là lúc bà Diêu bắt cóc tôi, còn tiện tay cầm cho tôi cái di động.
“Mạng cụa mi ở đây nỏ gọi đạc đâu.” Sư béo dỏm nhắc nhở tôi.
“Biết biết.” Tôi đáp, chìa cho hắn xem cái tôi vừa tìm được “Tôi cho anh số của gái, anh còn chê chắc.”
Tôi đưa hắn xem một tấm ảnh chụp chung, phóng to vào cô nàng hấp dẫn ở chính giữa.
“Mịa! Thật à?” Sư béo dỏm tròn mắt rú lên “Nỏ phại bạn gấy mi chớ?”
“Không.” Tôi nhìn sư béo dỏm đang hân hoan vẫy đuôi liền bồi thêm câu “Vợ sắp cưới của anh em tôi đấy.”
Sư béo dỏm đờ người, tức giận ném điện thoại trả tôi.
“Chú Vịt, mi thất đức quá!”
“Như nhau, như nhau.”
“Từ chối cắm sừng enh em cụa enh em. Chứ tau mừ tán là độ liền.”
Sư béo dỏm ôm ngực tỏ vẻ vì nghĩa diệt thân, hắn muốn chọc tôi cười, nên cố tình làm điệu bộ rất khoa trương.
Nhưng tôi cười không nổi.
“Jịt Jẹ anh ngại gì chứ.”
Sư béo dỏm dừng làm trò, ngơ ngác nhìn tôi.
“Anh không coi tôi là anh em thì việc gì phải ngại.” Tôi lạnh lùng bảo hắn.
- --------------
Chú thích:
Nhìn kìa!
Cậu nói gì đi chứ.
Không phải cậu chi, cậu hào phóng gớm.
Mạng của cậu ở đây không gọi được đâu.
Không phải bạn gái cậu chứ?
Từ chối cắm sừng anh em của anh em. Chứ tao mà tán là đổ liền.