Mùa đông ở Tuyết Phong là mùa đẹp nhất trong năm, khắp nơi bao phủ bởi sắc trắng của Tố Mai – quốc hoa của Tuyết Phong, cũng là loài hoa Tuyết Tố Tây yêu thích nhất. Đằng sau Vong Ưu cư có rất nhiều Tố Mai, mỗi ngày Tuyết Tố Tây đều đến dưới tàng mai đứng ngẩn ngơ một chốc, ấy là thời gian y thấy thoải mái nhất. Dạo này y rất sợ ở cùng một chỗ với Hiên Viên Hạo Húc. Không hiểu vì sao, chỉ cần người đó lại gần, Tuyết Tố Tây sẽ thấy miệng trở nên khô khốc, tim đập thình thịch. Cái cảm giác không thể khống chế được nhịp tim khiến y muốn chạy trốn khỏi người kia. Nhưng hiện giờ đâu phải việc gì cũng theo ý muốn được. Y đã trở thành sủng vật của người đó, quan hệ này cứ như vậy duy trì được khá lâu rồi, và vẫn không mang lại kết quả gì…
Đêm qua nam nhân kia lại khiến y cả đêm mất ngủ. Hiên Viên Hạo Húc dạo này thường trở nên trầm mặc, ít nói, có khi dùng ánh mắt thâm trầm khó hiểu nhìn Tuyết Tố Tây, có khi ánh mắt lại mang vẻ sợ hãi như thể y sẽ biến mất vậy. Y đâu thể biến đi đâu chứ? Nam nhân kia sẽ dễ dàng buông tay sao?
―Chủ tử à, trời lạnh lắm, ngài mặc thêm áo vào đi.
Vị Tuyết nhìn thân hình ngày càng gầy đi của Tuyết Tố Tây, sao chủ tử không chịu chiếu cố bản thân chứ? Hiện giờ Người tựa như một cánh hoa mai, có thể bị hàn phong thổi bay bất cứ lúc nào.
―Ân, Vị Tuyết, hôm nay tuyết rơi thật đẹp, đúng không?
Sắc trắng nhàn nhạt của Tố Mai tô điểm cho những bông tuyết trắng muốt, ví như dòng suối thanh khiết gột rửa tâm hồn con người. Mùi hương kiền tịnh ấy khiến người ta lưu luyến muốn đứng ở đây cả đời, chẳng sợ sẽ vĩnh viễn trở thành một toà tuyết điêu(28).
―Vâng, tuyết ở Tuyết Phong của chúng ta đương nhiên là đẹp rồi, Tố Mai của chủ tử so với tuyết còn đẹp hơn ấy chứ, nhưng trong lòng Vị Tuyết, chủ tử vẫn là đẹp nhất.
Vị Tuyết cười hì hì trêu ghẹo Tuyết Tố Tây, thật ra nàng cũng không nói quá, vị trí chủ tử trong lòng nàng chẳng gì có thể sánh được.
―Nha đầu ngốc, sau này ngươi sẽ rời ta thôi.
(28)Toà tuyết điêu (座雪雕): tượng tuyết
Vị Tuyết cũng đã đến tuổi cập kê, có thiếu nữ nào giữ mãi tuổi thanh xuân đâu. Một ngày nào đó sẽ chỉ còn mình y sẽ cô đơn trên thế giới này, ngay cả người thân cũng sẽ không còn bên cạnh. Ngươi duy nhất có cùng huyết thống với y thì lại hận y thấu xương.
―Không có đâu, Vị Tuyết sẽ không xa chủ tử đâu. Vị Tuyết và Tiểu Lâu sẽ ở bên ngài cả đời.
Vị Tuyết bĩu môi, nàng không có muốn bỏ chủ tử lại.
―Ha ha ha, hảo, không ly khai, không ly khai. Thật là nói không lại nha đầu này.
―Chủ tử, lạnh quá, chúng ta trở về thôi. Nô tỳ sắc nhiệt thang cho ngài nhé?
Chủ tử mà không về sẽ lại nhiễm phong hàn mất, khi đó nàng và Tiểu Lâu không chỉ lo lắng cho chủ tử mà còn bị Phò mã gia xấu tính kia quở trách.
―Vị Tuyết, ngươi nói xem thế giới bên ngoài bức tường cao kia sẽ như nào?
Từ nhỏ đã được bảo hộ kín kẽ, Tuyết Tố Tây cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú thế giới bên ngoài. Y từng mong mình sẽ tự do nhưng trên thực tế lại càng bị giam hãm.
―Chủ tử bảo sao cơ?
―Không, không có gì, trở về thôi.
Tuyết Tố Tây thầm thì chỉ cho chính mình có thể nghe được, không cần ai trả lời, cũng không ai trả lời được.
―Cữu cữu…
Một thân hình nho nhỏ mập mập nhào đến Tuyết Tố Tây khi đó đang ở Vong Ưu cư, cuộn trong lòng Tuyết Tố Tây. Cái dáng hình tròn vo không biết là vì béo ú hay tại mặc nhiều. Tiếng gọi trong trẻo khiến trái tim phẳng lặng của Tuyết Tố Tây được khuấy động thêm mấy phần.
―Trần Nhi?!
Không tin vào mắt mình, Tuyết Tố Tây sửng sốt nhìn thân ảnh trong lòng. Sao Trần Nhi có thể đến đây, chẳng phải Hoàng tỷ vẫn hận ta sao?
―Cữu cữu, Trần Nhi nhớ cữu cữu lắm a!
Mùi hương trên người cữu cữu thật là dễ chịu, khiến cho người ta muốn ngửi bao nhiêu cũng không đủ, chỉ là mỗi lần muốn đi gặp cữu cữu, cả phụ thân và mẫu thân đều không cho càng khiến cậu muốn đến chỗ cữu cữu.
―Trần Nhi ngoan, cữu cữu cũng nhớ Trần Nhi lắm.
Hài tử này luôn mang vẻ hồn nhiên ngây ngô, dù cũng có lúc ra vẻ ông cụ non nhưng vẫn rất đáng yêu.
―Cữu cữu, Trần Nhi lúc nào cũng muốn đến thăm cữu cữu. Hôm nay Trần Nhi mới được cho đi, cữu cữu đừng giận Trần Nhi nhé.
Không hiểu phụ thân và mẫu thân có chuyện gì khúc mắc với cữu cữu, cậu vẫn cảm thấy thân thiết với cữu cữu hơn cả mẫu thân. Mẫu thân ngày càng trở nên kỳ lạ, đôi khi khiến cậu hoảng sợ.
―Không đâu, gặp Trần Nhi, cữu cữu cao hứng lắm đó nha.
Biết ngoại sanh hẳn đã mất rất nhiều công sức mới xin được đến gặp mình, Tuyết Tố Tây hiểu đứa nhỏ đã phải khó xử ra sao. Còn bản thân y thì không có đủ dũng khí để lên tiếng cầu xin việc gì đó.
―Xem ra, quyết định của ta không sai.
―Ách! Ngươi…
Nhìn nam nhân uy nghi phía trước lững thững đi đến, Tuyết Tố Tây hơi ngạc nhiên, y cũng đoán Trần Nhi sẽ tuyệt đối không tự nhiên đi đến gặp mình mà hẳn là được phụ thân cho phép nên mẫu thân mới không cản được.
―Phụ thân!
Hiên Viên Độc Trần thấy phụ thân, hai mắt sáng ngời đầy vẻ sùng bái. Phụ thân ngày càng có khí phách, thế mà hình như cữu cữu đang ôm mình bỗng nhiên run rẩy…
―Sao thế? Không muốn ta đến sao?
Vừa nãy còn vui vẻ, lúc này lông mày Tuyết Tố Tây chau lại khiến sắc mặt Hiên Viên Hạo Húc cũng thoáng biến. Hắn vì muốn có được nụ cười của người kia mới cho phép Trần Nhi đến gặp y, giờ y lại chẳng có vẻ cảm kích gì cả. Y chịu đựng đau khổ chưa đủ ư, vẫn chưa lĩnh giáo huấn ư?
―Ách, không, không có, cám ơn ngươi.
Tuy không muốn ở chung một chỗ với hắn, nhưng Tuyết Tố Tây vẫn hiểu hiện tại không nên chọc nam nhân này. Dù sao trước mặt Trần Nhi, hắn sẽ không dám làm gì y, có điều khi chỉ có hai ngươi còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Nhớ lại bao đêm khi chỉ có hai người, nam nhân kia điên cuồng chiếm đoạt mình khiến mặt y không chịu nổi mà đỏ au.
―Ngươi…
Tuyết Tố Tây bỗng dưng cố làm ra vẻ lấy lòng Hiên Viên Hạo Húc, khuôn mặt trắng ngần kiều diễm khiến tâm Hiên Viên Hạo Húc dao động.
―Phụ thân, sao không nói gì nha?
Chẳng hiểu sao hai người lớn bỗng dưng trầm mặc hẳn đi. Ánh mắt sáng rực của phụ thân khiến Hiên Viên Độc Trần thấy sợ hãi, phụ thân sinh khí với cữu cữu chăng? Cữu cữu ôn nhã hiền lành vậy mà vẫn không thể làm mẫu thân vui, mỗi lần nhắc đến lại làm mẫu thân biến sắc giống như muốn giết người.
―Nga, không có việc gì đâu. Trời rét, chúng ta vào trong thôi.
Tuyết hôm nay rơi những hạt nhỏ mịn, hàn khí thấm vào da thịt tê buốt, có mặc tuyết cừu nhưng đối với Hiên Viên Hạo Húc, Tuyết Tố Tây vẫn rất yếu ớt.
―Vị Tuyết, hâm nóng rượu rồi mang đến đây. Đêm nay ta muốn cùng chủ tử ngươi cộng ẩm mấy chén.
―Nô tỳ vâng mệnh.
―Lại đây. Quốc nhưỡng(29) của Thiên Triều dâng tặng đó, lại nếm thử chút đi.
Đêm khuya, Giản Mai hiên chỉ còn lại Hiên Viên Hạo Húc và Tuyết Tố Tây, Trần Nhi phấn khích quá mà ngủ quên trên nhuyễn tháp. Hiên Viên Hạo Húc muốn sai người đưa cậu về Đông cung nhưng cậu không muốn đi nên Hiên Viên Hạo Húc đành cho cậu ở đây, một phần cũng vì hắn không chống lại được ánh mắt cầu khẩn của Tuyết Tố Tây.
―Thôi, ta đã uống ba chén rồi.
Tuyết Tố Tây không muốn uống thêm, quốc nhưỡng của Thiên Triệu hơi nặng đối với y. Tuyết Tố Tây cảm giác dạ dày nóng như thiêu đốt, mắt hoa cả lên, người như mất đi gần hết khí lực.
―Nga, thế sao?
(29)Quốc nhưỡng (国酿): rượu đặc sản của một nước
Biết tửu lượng người này không cao nhưng thấy Tuyết Tố Tây vì quá chén mà trở nên nhu thuận, Hiên Viên Hạo Húc tất nhiên muốn y uống thêm chút nữa.
―Uống nữa nào, đầu ta choáng quá a… Ngươi… sao lại lúc ẩn lúc hiện thế này a?
Đã không nhận thức được người trước mặt là ai, Tuyết Tố Tây cố mở to hai mắt, chỉ thấy một mảnh sương mù phủ xung quanh, lông mi không ngừng nhấp nháy, con ngươi đen láy ướt át càng thúc Hiên Viên Hạo Húc dỗ y uống thêm.
―Không… không uống nữa… không uống…
Rượu trôi qua yết hầu, mãnh liệt đến mức thiêu cháy cả cơ thể Tuyết Tố Tây, khiến kẻ kia
càng thêm thích thú.
―Ngươi là đồ xấu xa, so với hắn càng xấu hơn… Ách, không phải… cũng xấu như hắn…
―Hắn là ai?
Ngữ khí làm nũng giống như đang ghen tỵ, giận dỗi tình nhân, xem ra quả là rượu khiến
tâm tính người ta thay đổi.
―Chính là… tỷ phu… Không phải… hắn không đáng là tỷ phu…
Trong lòng Tuyết Tố Tây, nam nhân kia đã không còn là tỷ phu nữa rồi.
―Ngươi… có hận hắn không?
Tuy biết mình đã khiến nam nhân hiền lành này chịu nhiều uỷ khuất nhưng hắn vẫn không muốn y chán ghét hắn, Hiên Viên Hạo Húc không nhịn được mà buột mồm hỏi.
―Hận! Đương nhiên là hận! Rất hận…
Chiếm đoạt ta, coi ta như một thứ đồ chơi, Tuyết Tố Tây ta là thiên chi kiêu tử(30), không
hận kẻ kia sao được?
―Hỗn đản, không được hận! Nghe không? Không được hận ta!
Trong thoáng chốc nghe tiếng lòng của người kia, Hiên Viên Hạo Húc không nén nổi cơn giận. Nam nhân Tuyết gia kia có quyền gì mà hận hắn, phải là hắn hận y mới đúng.
―Oa! Đau… thả ta ra…
(30)Thiên chi kiêu tử (天之骄子): con cưng của trời, ý chỉ được người người coi trọng
Bị bàn tay cứng như sắt nắm lấy, cánh tay mảnh khảnh tưởng chừng như sắp gãy rời, Tuyết Tố Tây kêu lên, hi vọng Hiên Viên Hạo Húc sẽ tha cho mình. Có lẽ sự đau đớn đã khắc sâu trong sâu thẳm lý trí, cộng thêm rượu vào, y rốt cuộc hạ mình lớn tiếng kêu đau, lại càng thêm khiến kẻ kia giận dữ hơn.
―Nói! Nói ngươi không hận ta! Nói!
Vì sao lại hận hắn? Hắn có cái gì không tốt? Lời Tuyết Tố Tây nói ra khiến Hiên Viên Hạo Húc thấy đau đớn tựa kim châm vào ngực, lý do trốn tránh làm hắn không chấp nhận nổi. Tuyết Tố Tây có tư cách sao?
―Ta… ta… ngô…
Chưa kịp nói gì, miệng đã bị phủ kín. Hiên Viên Hạo Húc không có đủ dũng khí nghe Tuyết
Tố Tây vì hắn nhận ra đáp án sẽ khiến hắn khó chịu.
Tuyết Tố Tây muốn nói gì đó nhưng đã không còn cơ hội nói, chỉ có thể bị động để nam nhân kia loạn động, dục vọng bên trong cũng theo đó mà trỗi dậy…
Đêm qua nam nhân kia lại khiến y cả đêm mất ngủ. Hiên Viên Hạo Húc dạo này thường trở nên trầm mặc, ít nói, có khi dùng ánh mắt thâm trầm khó hiểu nhìn Tuyết Tố Tây, có khi ánh mắt lại mang vẻ sợ hãi như thể y sẽ biến mất vậy. Y đâu thể biến đi đâu chứ? Nam nhân kia sẽ dễ dàng buông tay sao?
―Chủ tử à, trời lạnh lắm, ngài mặc thêm áo vào đi.
Vị Tuyết nhìn thân hình ngày càng gầy đi của Tuyết Tố Tây, sao chủ tử không chịu chiếu cố bản thân chứ? Hiện giờ Người tựa như một cánh hoa mai, có thể bị hàn phong thổi bay bất cứ lúc nào.
―Ân, Vị Tuyết, hôm nay tuyết rơi thật đẹp, đúng không?
Sắc trắng nhàn nhạt của Tố Mai tô điểm cho những bông tuyết trắng muốt, ví như dòng suối thanh khiết gột rửa tâm hồn con người. Mùi hương kiền tịnh ấy khiến người ta lưu luyến muốn đứng ở đây cả đời, chẳng sợ sẽ vĩnh viễn trở thành một toà tuyết điêu(28).
―Vâng, tuyết ở Tuyết Phong của chúng ta đương nhiên là đẹp rồi, Tố Mai của chủ tử so với tuyết còn đẹp hơn ấy chứ, nhưng trong lòng Vị Tuyết, chủ tử vẫn là đẹp nhất.
Vị Tuyết cười hì hì trêu ghẹo Tuyết Tố Tây, thật ra nàng cũng không nói quá, vị trí chủ tử trong lòng nàng chẳng gì có thể sánh được.
―Nha đầu ngốc, sau này ngươi sẽ rời ta thôi.
(28)Toà tuyết điêu (座雪雕): tượng tuyết
Vị Tuyết cũng đã đến tuổi cập kê, có thiếu nữ nào giữ mãi tuổi thanh xuân đâu. Một ngày nào đó sẽ chỉ còn mình y sẽ cô đơn trên thế giới này, ngay cả người thân cũng sẽ không còn bên cạnh. Ngươi duy nhất có cùng huyết thống với y thì lại hận y thấu xương.
―Không có đâu, Vị Tuyết sẽ không xa chủ tử đâu. Vị Tuyết và Tiểu Lâu sẽ ở bên ngài cả đời.
Vị Tuyết bĩu môi, nàng không có muốn bỏ chủ tử lại.
―Ha ha ha, hảo, không ly khai, không ly khai. Thật là nói không lại nha đầu này.
―Chủ tử, lạnh quá, chúng ta trở về thôi. Nô tỳ sắc nhiệt thang cho ngài nhé?
Chủ tử mà không về sẽ lại nhiễm phong hàn mất, khi đó nàng và Tiểu Lâu không chỉ lo lắng cho chủ tử mà còn bị Phò mã gia xấu tính kia quở trách.
―Vị Tuyết, ngươi nói xem thế giới bên ngoài bức tường cao kia sẽ như nào?
Từ nhỏ đã được bảo hộ kín kẽ, Tuyết Tố Tây cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú thế giới bên ngoài. Y từng mong mình sẽ tự do nhưng trên thực tế lại càng bị giam hãm.
―Chủ tử bảo sao cơ?
―Không, không có gì, trở về thôi.
Tuyết Tố Tây thầm thì chỉ cho chính mình có thể nghe được, không cần ai trả lời, cũng không ai trả lời được.
―Cữu cữu…
Một thân hình nho nhỏ mập mập nhào đến Tuyết Tố Tây khi đó đang ở Vong Ưu cư, cuộn trong lòng Tuyết Tố Tây. Cái dáng hình tròn vo không biết là vì béo ú hay tại mặc nhiều. Tiếng gọi trong trẻo khiến trái tim phẳng lặng của Tuyết Tố Tây được khuấy động thêm mấy phần.
―Trần Nhi?!
Không tin vào mắt mình, Tuyết Tố Tây sửng sốt nhìn thân ảnh trong lòng. Sao Trần Nhi có thể đến đây, chẳng phải Hoàng tỷ vẫn hận ta sao?
―Cữu cữu, Trần Nhi nhớ cữu cữu lắm a!
Mùi hương trên người cữu cữu thật là dễ chịu, khiến cho người ta muốn ngửi bao nhiêu cũng không đủ, chỉ là mỗi lần muốn đi gặp cữu cữu, cả phụ thân và mẫu thân đều không cho càng khiến cậu muốn đến chỗ cữu cữu.
―Trần Nhi ngoan, cữu cữu cũng nhớ Trần Nhi lắm.
Hài tử này luôn mang vẻ hồn nhiên ngây ngô, dù cũng có lúc ra vẻ ông cụ non nhưng vẫn rất đáng yêu.
―Cữu cữu, Trần Nhi lúc nào cũng muốn đến thăm cữu cữu. Hôm nay Trần Nhi mới được cho đi, cữu cữu đừng giận Trần Nhi nhé.
Không hiểu phụ thân và mẫu thân có chuyện gì khúc mắc với cữu cữu, cậu vẫn cảm thấy thân thiết với cữu cữu hơn cả mẫu thân. Mẫu thân ngày càng trở nên kỳ lạ, đôi khi khiến cậu hoảng sợ.
―Không đâu, gặp Trần Nhi, cữu cữu cao hứng lắm đó nha.
Biết ngoại sanh hẳn đã mất rất nhiều công sức mới xin được đến gặp mình, Tuyết Tố Tây hiểu đứa nhỏ đã phải khó xử ra sao. Còn bản thân y thì không có đủ dũng khí để lên tiếng cầu xin việc gì đó.
―Xem ra, quyết định của ta không sai.
―Ách! Ngươi…
Nhìn nam nhân uy nghi phía trước lững thững đi đến, Tuyết Tố Tây hơi ngạc nhiên, y cũng đoán Trần Nhi sẽ tuyệt đối không tự nhiên đi đến gặp mình mà hẳn là được phụ thân cho phép nên mẫu thân mới không cản được.
―Phụ thân!
Hiên Viên Độc Trần thấy phụ thân, hai mắt sáng ngời đầy vẻ sùng bái. Phụ thân ngày càng có khí phách, thế mà hình như cữu cữu đang ôm mình bỗng nhiên run rẩy…
―Sao thế? Không muốn ta đến sao?
Vừa nãy còn vui vẻ, lúc này lông mày Tuyết Tố Tây chau lại khiến sắc mặt Hiên Viên Hạo Húc cũng thoáng biến. Hắn vì muốn có được nụ cười của người kia mới cho phép Trần Nhi đến gặp y, giờ y lại chẳng có vẻ cảm kích gì cả. Y chịu đựng đau khổ chưa đủ ư, vẫn chưa lĩnh giáo huấn ư?
―Ách, không, không có, cám ơn ngươi.
Tuy không muốn ở chung một chỗ với hắn, nhưng Tuyết Tố Tây vẫn hiểu hiện tại không nên chọc nam nhân này. Dù sao trước mặt Trần Nhi, hắn sẽ không dám làm gì y, có điều khi chỉ có hai ngươi còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Nhớ lại bao đêm khi chỉ có hai người, nam nhân kia điên cuồng chiếm đoạt mình khiến mặt y không chịu nổi mà đỏ au.
―Ngươi…
Tuyết Tố Tây bỗng dưng cố làm ra vẻ lấy lòng Hiên Viên Hạo Húc, khuôn mặt trắng ngần kiều diễm khiến tâm Hiên Viên Hạo Húc dao động.
―Phụ thân, sao không nói gì nha?
Chẳng hiểu sao hai người lớn bỗng dưng trầm mặc hẳn đi. Ánh mắt sáng rực của phụ thân khiến Hiên Viên Độc Trần thấy sợ hãi, phụ thân sinh khí với cữu cữu chăng? Cữu cữu ôn nhã hiền lành vậy mà vẫn không thể làm mẫu thân vui, mỗi lần nhắc đến lại làm mẫu thân biến sắc giống như muốn giết người.
―Nga, không có việc gì đâu. Trời rét, chúng ta vào trong thôi.
Tuyết hôm nay rơi những hạt nhỏ mịn, hàn khí thấm vào da thịt tê buốt, có mặc tuyết cừu nhưng đối với Hiên Viên Hạo Húc, Tuyết Tố Tây vẫn rất yếu ớt.
―Vị Tuyết, hâm nóng rượu rồi mang đến đây. Đêm nay ta muốn cùng chủ tử ngươi cộng ẩm mấy chén.
―Nô tỳ vâng mệnh.
―Lại đây. Quốc nhưỡng(29) của Thiên Triều dâng tặng đó, lại nếm thử chút đi.
Đêm khuya, Giản Mai hiên chỉ còn lại Hiên Viên Hạo Húc và Tuyết Tố Tây, Trần Nhi phấn khích quá mà ngủ quên trên nhuyễn tháp. Hiên Viên Hạo Húc muốn sai người đưa cậu về Đông cung nhưng cậu không muốn đi nên Hiên Viên Hạo Húc đành cho cậu ở đây, một phần cũng vì hắn không chống lại được ánh mắt cầu khẩn của Tuyết Tố Tây.
―Thôi, ta đã uống ba chén rồi.
Tuyết Tố Tây không muốn uống thêm, quốc nhưỡng của Thiên Triệu hơi nặng đối với y. Tuyết Tố Tây cảm giác dạ dày nóng như thiêu đốt, mắt hoa cả lên, người như mất đi gần hết khí lực.
―Nga, thế sao?
(29)Quốc nhưỡng (国酿): rượu đặc sản của một nước
Biết tửu lượng người này không cao nhưng thấy Tuyết Tố Tây vì quá chén mà trở nên nhu thuận, Hiên Viên Hạo Húc tất nhiên muốn y uống thêm chút nữa.
―Uống nữa nào, đầu ta choáng quá a… Ngươi… sao lại lúc ẩn lúc hiện thế này a?
Đã không nhận thức được người trước mặt là ai, Tuyết Tố Tây cố mở to hai mắt, chỉ thấy một mảnh sương mù phủ xung quanh, lông mi không ngừng nhấp nháy, con ngươi đen láy ướt át càng thúc Hiên Viên Hạo Húc dỗ y uống thêm.
―Không… không uống nữa… không uống…
Rượu trôi qua yết hầu, mãnh liệt đến mức thiêu cháy cả cơ thể Tuyết Tố Tây, khiến kẻ kia
càng thêm thích thú.
―Ngươi là đồ xấu xa, so với hắn càng xấu hơn… Ách, không phải… cũng xấu như hắn…
―Hắn là ai?
Ngữ khí làm nũng giống như đang ghen tỵ, giận dỗi tình nhân, xem ra quả là rượu khiến
tâm tính người ta thay đổi.
―Chính là… tỷ phu… Không phải… hắn không đáng là tỷ phu…
Trong lòng Tuyết Tố Tây, nam nhân kia đã không còn là tỷ phu nữa rồi.
―Ngươi… có hận hắn không?
Tuy biết mình đã khiến nam nhân hiền lành này chịu nhiều uỷ khuất nhưng hắn vẫn không muốn y chán ghét hắn, Hiên Viên Hạo Húc không nhịn được mà buột mồm hỏi.
―Hận! Đương nhiên là hận! Rất hận…
Chiếm đoạt ta, coi ta như một thứ đồ chơi, Tuyết Tố Tây ta là thiên chi kiêu tử(30), không
hận kẻ kia sao được?
―Hỗn đản, không được hận! Nghe không? Không được hận ta!
Trong thoáng chốc nghe tiếng lòng của người kia, Hiên Viên Hạo Húc không nén nổi cơn giận. Nam nhân Tuyết gia kia có quyền gì mà hận hắn, phải là hắn hận y mới đúng.
―Oa! Đau… thả ta ra…
(30)Thiên chi kiêu tử (天之骄子): con cưng của trời, ý chỉ được người người coi trọng
Bị bàn tay cứng như sắt nắm lấy, cánh tay mảnh khảnh tưởng chừng như sắp gãy rời, Tuyết Tố Tây kêu lên, hi vọng Hiên Viên Hạo Húc sẽ tha cho mình. Có lẽ sự đau đớn đã khắc sâu trong sâu thẳm lý trí, cộng thêm rượu vào, y rốt cuộc hạ mình lớn tiếng kêu đau, lại càng thêm khiến kẻ kia giận dữ hơn.
―Nói! Nói ngươi không hận ta! Nói!
Vì sao lại hận hắn? Hắn có cái gì không tốt? Lời Tuyết Tố Tây nói ra khiến Hiên Viên Hạo Húc thấy đau đớn tựa kim châm vào ngực, lý do trốn tránh làm hắn không chấp nhận nổi. Tuyết Tố Tây có tư cách sao?
―Ta… ta… ngô…
Chưa kịp nói gì, miệng đã bị phủ kín. Hiên Viên Hạo Húc không có đủ dũng khí nghe Tuyết
Tố Tây vì hắn nhận ra đáp án sẽ khiến hắn khó chịu.
Tuyết Tố Tây muốn nói gì đó nhưng đã không còn cơ hội nói, chỉ có thể bị động để nam nhân kia loạn động, dục vọng bên trong cũng theo đó mà trỗi dậy…