Chuyện Tiêu Dực đả thương người rất nhanh liền điều tra rõ ràng, thôn trưởng bởi vì Tiêu Dực không mang theo người nhà của bà lên núi săn thú mà ghi hận trong lòng, hơn nữa lần tuyển cử thôn trưởng này lại có hơn phân nửa thôn dân tuyển Tiêu Dực. Thôn trưởng chính là sợ hãi mất đi ví trí này của bà, vì vậy suy nghĩ ra biện pháp đi báo án vu khống cho Tiêu Dực chịu kiện cáo. Vì thế cổ động đại nữ nhi ở trong nha môn gác cổng lớn đưa mẫu đơn kiện. Đáng tiếc thôn trưởng tự cho là thông minh, chuyển tảng đá đập ngược lên chân của mình, bị hỏi một câu liền không nhịn được toàn nói lung tung.
Cứ như vậy, mọi người trong thôn đã biết chuyện thôn trưởng bởi vì sợ vị trí thôn trưởng của mình bị Tiêu Dực đoạt mà đổ oan cho nàng, lại nhìn vị thôn trưởng kia liền đều dẫn theo người một nhà khinh bỉ, mà người chọn Tiêu Dực làm thôn trưởng càng ngày càng nhiều.
Đàm Chương Nguyệt còn đang vuốt vuốt mông đau: “Tiêu Dực, mông của ta đều là bị ngươi liên lụy, ngươi phải mời ta ăn cơm.” Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt mặc dù bị đánh mấy cây, nhưng kỳ thật cũng không phải rất nặng, chính là ăn đau vẫn là không tránh được. Đàm Chương Nguyệt bị đánh nhiều hơn mấy cây, mông đều xanh tím một mảng to.
Đàm Chương Nguyệt nói chưa dứt lời, vừa nói Tiêu Dực liền tức giận: “Chính là ngươi đi treo tên của ta gây ra, ngươi còn dám nói là ta liên lụy ngươi? Ta thật hối hận tự chịu năm cây, ta nên gọi đại nhân đánh ngươi thêm mấy cây!”
Đàm Chương Nguyệt một phen ôm lên bả vai của Tiêu Dực: “Hắc hắc, Tiêu Dực, ta biết ngươi rất tốt với ta, ta đây mời ngươi ăn cơm được không?”
Mời ăn cơm tất nhiên là tốt, nhưng ăn xong một bữa cơm vẫn không đủ để trong lòng Diệp Khê xóa bỏ không trách tội Đàm Chương Nguyệt. Buổi tối lúc nằm trên giường, Diệp Khê vuốt bụng còn đang phình to nói: “Đều là nàng ta làm hại thê chủ bị đánh oan.”
Tiêu Dực ôm hắn vào trong ngực dỗ dành: “Là chính ta tự nguyện bị đánh, nàng cũng là bởi vì giúp ta mắng thôn trưởng thôi, cho nên mới bị đánh, Khê Nhi không nên trách nàng.”
“Nhưng là thê chủ đều bị đau.”
“Khê Nhi giúp ta xoa xoa sẽ không đau.”
“Ừ.” Diệp Khê đồng ý, thật sự đưa tay đến phía sau của Tiêu Dực vo vê: “Thê chủ, hôm nay phu lang Trương gia cách vách nói với ta, nhà hắn tuyển ngài làm thôn trưởng, còn có mấy nhà đối diện cũng nói nhà hắn cũng chọn là ngài đấy.”
“Vậy Khê Nhi chọn ai?”
“Ta? Ta đương nhiên chọn thê chủ rồi.”
Tiêu Dực ôm hắn chặt thêm một chút, tay để trên mông nhỏ của hắn ăn đậu hủ, cười hỏi: “Khê Nhi muốn làm phu lang của thôn trưởng?”
“Ta muốn làm phu lang của thê chủ.”
Tiêu Dực cười xấu xa, xoay người đặt hắn ở dưới thân: “Được, cho ngươi làm.”
* * *
Rất nhanh đến ngày chính thức chọn thôn trưởng, nói là chính thức chọn, cũng bất quá là người của quan phủ tới làm công tác thống kê một chút số phiếu đề cử của mỗi người, công bố một chút ai là người được mọi người tuyển ra làm thôn trưởng mà thôi. Buổi tuyển cử của thôn Thanh Dương diễn ra trên sân phơi lúa của thôn dân, một ngày này, mọi người trong thôn sẽ đi tới sân. Tiêu Dực là người được đề cử càng thêm phải đến.
Diệp Khê từ khi rời giường liền bắt đầu lo lắng quần áo của Tiêu Dực, từ trong tủ quần áo to ôm ra một núi quần áo nhỏ. Diệp Khê rất là tự trách: “Thê chủ, đều do ta không có làm cho ngài quần áo xinh đẹp, hiện tại không có gì để mặc.” Diệp Khê nghiêng đầu nghĩ, hắn cả ngày đều làm cái gì thế? Như thế nào cũng không có làm vài bộ quần áo cho thê chủ? Hắn mỗi ngày chính là nấu cơm cho thê chủ ăn, đút cho gà ăn, luyện luyện chữ. Sau đó chính là xem sách tranh, chơi với con thỏ nhỏ, xem nòng nọc nhỏ. Sau đó ăn cái gì...... hở, giống như… hắn đều chỉ ăn chơi.
Một bàn tay xoa đầu của hắn: “Khê Nhi, đang nghĩ cái gì thế?”
Đầu Diệp Khê càng cúi xuống: “Thê chủ, thật xin lỗi, ta đều không có làm chuyện chính, không có làm quần áo, cũng không có đan dây xích tay.”
Tiêu Dực bật cười: “Khê Nhi làm phu lang của ta, chuyện chính chủ yếu chính là nấu cơm cho ta ăn, còn có......”
“Còn có cái gì?”
Tiêu Dực cắn lỗ tai của hắn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Còn có theo ta làm chuyện trên giường.”
“Ưm......” Diệp Khê đỏ mặt đứng lên, vội vàng đưa tay đẩy nàng ra một chút: “Ngài nhanh đi thay quần áo đi.”
Tiêu Dực cười ha ha đi thay một bộ tốt Diệp Khê đã chọn ra, Diệp Khê nhìn thấy thành thật gật đầu: “Thê chủ thật đẹp.”
Tiêu Dực xoa bóp mặt của hắn: “Thê chủ rất đẹp sẽ bị người khác nhớ thương.”
Tiêu Dực vốn cũng là nói giỡn, Diệp Khê nghe xong liền quan tâm, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy thê chủ thật sự rất đẹp, gần đến khi ra cửa rốt cuộc giữ nàng lại: “Thê chủ không cần mặc cái này, cái này không tốt.”
Tiêu Dực nhìn nhìn bản thân: “Thế nào không tốt?”
“Khó coi, đổi bộ khác một lần nữa đi.” Diệp Khê kéo nàng đi vào trong phòng: “Thê chủ thật đẹp, nhưng là mặc bộ quần áo này sẽ không đẹp, thê chủ đổi bộ khác một lần nữa đi.”
Tiêu Dực lắc đầu, kiên nhẫn đi theo hắn. Vào phòng, Diệp Khê lại chọn hơn nửa ngày, khi cảm thấy bộ thê chủ mình mặc ở nhà trên người đều là đẹp, ép buộc sau một lúc lâu, rốt cuộc chọn ra một bộ bụi bặm nhăn nhúm đến: “Thê chủ, mặc bộ này tốt nhất.”
Tiêu Dực nhấc bộ quần áo tới nhìn nhìn: “Tiểu Khê Nhi, bộ này không phải là bộ lần đó ta săn heo rừng mặc sao? Đều rách nát.”
“Ta khâu lại, thê chủ mặc bộ này là tốt nhất, sẽ làm cho mọi người nhớ tới sự tích anh dũng của ngài.” Diệp Khê tích cực giúp nàng cầm quần áo thay, Tiêu Dực nhấc tay lên nhìn nhìn khuỷu tay, chỗ bị rách quả nhiên là đã được khâu lại. Bất quá khâu xiêu xiêu vẹo vẹo, vá vụn còn xót rất nhiều.
Tiêu Dực cười: “Cũng tốt, như vậy nam tử đều biết đến thê chủ của Khê Nhi rất lợi hại, đều không biết bọn họ hâm mộ Khê Nhi thế nào đâu, khẳng định cũng nghĩ muốn người thê chủ lợi hại như vậy.”
Diệp Khê đưa tay giúp nàng mang đai lưng lên dừng một chút, tiếp theo bắt đầu giúp nàng cởi quần áo: “Thê chủ vẫn là đừng mặc cái này.”
“Vì sao? Cái này rất tốt.”
“Hở, cái này rất rách.”
Ép buộc hơn phân nửa buổi sáng, Diệp Khê rốt cuộc chọn một bộ không phải thật dễ nhìn cũng không có quần áo nói lên sự tích anh dũng từng có cho Tiêu Dực mặc vào. Sau đó tự mình thay một bộ quần áo xinh đẹp -- hắn muốn thật đẹp, đẹp mắt hơn những nam tử khác. Chờ hai người đi đến sân lúa, trên sân lúa đã có rất nhiều người, người người thấy Tiêu Dực đều chào hỏi cô, người của quan phủ mang bảng tuyển cử ra chuyển ra trên bàn. Tiêu Dực nhìn nhìn, cảm giác tuyển cử này rất long trọng, giống như đi tuyển cử đại biểu lớn.
Tiêu gia tự nhiên là ngồi chung với Đàm gia, bụng An Vụ đã có chút lớn, Diệp Khê đưa tay sờ sờ ở trên bụng hắn, rất là hâm mộ: “Không biết khi nào thì ta mới có cục cưng.”
An Vụ an ủi hắn: “Đừng nóng vội, sẽ có.”
Diệp Khê nhớ tới cùng thê chủ làm chuyện sẽ làm cho nam nhân có cục cưng này liền không nhịn được đỏ mặt. An Vụ chỉ liếc mắt một cái liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói toạc ra, chỉ là kéo An đại thúc nói chuyện phiếm với hắn: “Diệp ca nhi hôm nay rất xinh đẹp nha, ta xem trong đây chỉ có ngươi là người xinh đẹp nhất liền chúc mừng ngươi.”
Diệp Khê cười híp mắt, như vậy mới tốt chứ, như vậy thê chủ sẽ không nhìn nam tử khác.
“Đùng đùng đùng đùng!” Người của quan phủ gõ đồng la ở trên đài, trong sân liền an tĩnh lại, một nữ tử trung niên đi lên trên đài: “Hiện tại bắt đầu công tác thống kê số phiếu, mời hai vị thôn dân đi lên và người của quan phủ làm công tác thống kê.”
“Ta đến ta đến.” Đàm Chương Nguyệt như Mao Toại tự tiến cử* đi lên, bên kia lại thêm một Triệu A Lực đi lên, người của quan phủ lấy thẻ tre ở trên bảng tuyển cử xuống, hai vị thôn dân cùng thôn đếm chung một chỗ bên kia.
Tiêu Dực ngồi bên cạnh Diệp Khê, Lí Cát ngồi một nhà bên kia. Tiêu Dực hỏi Lí Cát: “Lí tỷ, tuyển cử này có thể sắp xếp gian lận hay không? Tỷ như cùng một người đi treo vài cái?”
“Sẽ không, bảng tuyển cử này mỗi ngày đều có người của quan phủ trông coi, nhà ai treo thẻ tre cho ai cũng đều phải ghi lại, hơn nữa là ban ngày nâng tới đến tối nâng trở về, không ai có cơ hội gian lận.”
“Đã như vậy, mọi người không phải không thích thôn trưởng hay sao? Trước kia như thế nào không chọn người khác?”
“Còn không phải lo lắng bà ta tới trả thù sao, đây không phải do ngươi đánh các nàng, các nàng mới không dám làm gì ngươi, chúng ta thế này mới dám chọn ngươi sao? Bằng không, chúng ta cũng sợ bà ta tìm ngươi gây phiền toái.”
Tiêu Dực thở dài: “Kỳ thật, nữ nhi của bà cũng chính là người giữa cửa lớn nha môn, không tính là thế lực gì, không cần sợ nữ nhi của bà ta.”
Lí Cát cười he he: “Chúng ta đều nghe Đàm Chương Nguyệt nói, trước kia không biết, cho rằng có liên quan với nha môn chính là có thế lực.”
“Đùng đùng!” Trên đài lại bắt đầu gõ đồng la: “Trải qua kiểm tra, lần này từ thôn dân tuyển ra thôn trưởng là, Tiêu Dực.”
Tiếng nói trên đài vừa dứt, phía dưới thôn dân đều vui vẻ cười, chung quanh đều bắt đầu chúc Tiêu Dực: “Chúc mừng chúc mừng!” Tiêu Dực cũng bận cúi đầu khom lưng: “Đa tạ đã giúp đỡ, đa tạ đã giúp đỡ!” Diệp Khê cũng được bọn nam tử bên cạnh chúc mừng, trên đài đã có người gọi: “Mời tân thôn trưởng Tiêu Dực lên đài.”
Nữ nhân trẻ tuổi gần đó thích náo nhiệt vây quanh Tiêu Dực đưa nàng lên đài, nữ nhân thân mặc quan phục nói: “Ta là quản lý thôn Trấn Trưởng, gọi Mã Khai, về sau quan phủ có chuyện gì muốn thông báo, đều là từ ta đến nói cho ngươi biết. Sau đó ngươi phụ trách thông báo đến người dân trong thôn, phối hợp với quan phủ nói rõ mọi chuyện. Trong thôn có chuyện gì khó khăn giải quyết không được, ngươi sẽ đến tìm ta, những chuyện khác trong ngày thường phải chú ý mai này chúng ta sẽ có người nói cho ngươi biết. Hiện tại, ngươi trước hết phát biểu vài câu với thôn dân đi.”
Tiêu Dực nhìn xem người dưới đài, cõi lòng các nàng đều đầy chờ mong nhìn cô. Tiêu Dực còn có chút đau đầu. Hít một hơi thật sâu, đem những lời trước kia khi họp thường xuyên trình bày mà nói hết ra: “Các vị hương thân, ta chưa bao giờ nghĩ tới phải làm thôn trưởng, cho nên lúc biết được rất nhiều người muốn chọn ta làm thôn trưởng. Ta thật sự thật cảm động, loại cảm động này là xuất phát từ các ngươi tín nhiệm ta, xuất phát từ các ngươi giúp đỡ ta, ta thật sự thật ngoài ý muốn. Hôm nay, ta thật sự lên làm thôn trưởng, về sau, ta sẽ cố gắng làm một thôn trưởng tốt, mang theo tất cả mọi người cùng chung cố gắng, làm cho mọi người đều sống qua những ngày tốt nhất.”
Người phía dưới hoan hô một hồi, Tiêu Dực đi theo Mã đại nhân cùng nhau xuống đài, bắt đầu đi theo lão thôn trưởng trước kia làm nhiệm vụ bàn giao. Từ hôm nay trở đi, cô chính là thôn trưởng, ôi!
(*Mao Toại tự tiến cử mình: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Bình Nguyên Quân liệt truyện”.
Năm 251 công nguyên, thủ đô Hàm Đan nước Triệu bị quân Tần bao vây. Vua Triệu vội vàng cử Thừa tướng Bình Nguyên Quân sang du thuyết nước Sở cùng hợp sức đánh trả quân Tần. Bình Nguyên Quân phụng chỉ liền nhanh chóng tuyển chọn 20 người có tài năng đi theo, nhưng qua sàng lọc chỉ được 19 người, còn thiếu một mà chẳng tìm được người nào xứng đáng cả. Bấy giờ, có một người tên Mao Toại đến gặp Bình Nguyên Quân và nói rằng: “Xin ngài để tôi đi theo cho đủ số”.
Bình Nguyên Quân không quen biết Mao Toại, cũng chưa nghe ai nói về người này nên không dám nhận lời. Mao Toại thấy vậy mạnh dạn nói: “Nếu như ngài sớm để ý thì tôi đã trở thành chiếc dùi nhọn trong bọc vải đâm thủng ra ngoài từ lâu rồi. Nay ngài hãy thử bỏ tôi vào trong bọc có được không?”. Bình Nguyên Quân nghe vậy bèn nhận lời để Mao Toại cùng đi.
Khi đoàn người đến nước Sở, vua Sở kiên quyết tỏ ý không muốn hợp sức với nước Triệu, Mao Toại thấy Bình Nguyên Quân đang không biết đối đáp ra sao liền bước ra toan mở miệng, thì bị vua Sở quát tháo đuổi ra ngoài. Mao Toại tức giận cầm kiếm sấn đến gần vua Sở quát lên rằng: “Tôi hiện đứng gần đại vương chỉ trong gang tấc, tính mạng của đại vương đang nằm trong tay tôi, dù nước Sở có mạnh đến mấy cũng không thể cứu được đại vương”.
Vua Sở sợ khiếp vía, Mao Toại bèn hạ thấp giọng phân tích rõ mối lợi hại của việc hai nước hợp sức, lời lẽ rất sắc bén khiến vua Sở cuối cùng phải nhận lời .
Hiên nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Mao Toại tự tiến” để ví với hiện tượng tự mình tiến cử mình đi làm một công việc nào đó.)
Chuyện Tiêu Dực đả thương người rất nhanh liền điều tra rõ ràng, thôn trưởng bởi vì Tiêu Dực không mang theo người nhà của bà lên núi săn thú mà ghi hận trong lòng, hơn nữa lần tuyển cử thôn trưởng này lại có hơn phân nửa thôn dân tuyển Tiêu Dực. Thôn trưởng chính là sợ hãi mất đi ví trí này của bà, vì vậy suy nghĩ ra biện pháp đi báo án vu khống cho Tiêu Dực chịu kiện cáo. Vì thế cổ động đại nữ nhi ở trong nha môn gác cổng lớn đưa mẫu đơn kiện. Đáng tiếc thôn trưởng tự cho là thông minh, chuyển tảng đá đập ngược lên chân của mình, bị hỏi một câu liền không nhịn được toàn nói lung tung.
Cứ như vậy, mọi người trong thôn đã biết chuyện thôn trưởng bởi vì sợ vị trí thôn trưởng của mình bị Tiêu Dực đoạt mà đổ oan cho nàng, lại nhìn vị thôn trưởng kia liền đều dẫn theo người một nhà khinh bỉ, mà người chọn Tiêu Dực làm thôn trưởng càng ngày càng nhiều.
Đàm Chương Nguyệt còn đang vuốt vuốt mông đau: “Tiêu Dực, mông của ta đều là bị ngươi liên lụy, ngươi phải mời ta ăn cơm.” Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt mặc dù bị đánh mấy cây, nhưng kỳ thật cũng không phải rất nặng, chính là ăn đau vẫn là không tránh được. Đàm Chương Nguyệt bị đánh nhiều hơn mấy cây, mông đều xanh tím một mảng to.
Đàm Chương Nguyệt nói chưa dứt lời, vừa nói Tiêu Dực liền tức giận: “Chính là ngươi đi treo tên của ta gây ra, ngươi còn dám nói là ta liên lụy ngươi? Ta thật hối hận tự chịu năm cây, ta nên gọi đại nhân đánh ngươi thêm mấy cây!”
Đàm Chương Nguyệt một phen ôm lên bả vai của Tiêu Dực: “Hắc hắc, Tiêu Dực, ta biết ngươi rất tốt với ta, ta đây mời ngươi ăn cơm được không?”
Mời ăn cơm tất nhiên là tốt, nhưng ăn xong một bữa cơm vẫn không đủ để trong lòng Diệp Khê xóa bỏ không trách tội Đàm Chương Nguyệt. Buổi tối lúc nằm trên giường, Diệp Khê vuốt bụng còn đang phình to nói: “Đều là nàng ta làm hại thê chủ bị đánh oan.”
Tiêu Dực ôm hắn vào trong ngực dỗ dành: “Là chính ta tự nguyện bị đánh, nàng cũng là bởi vì giúp ta mắng thôn trưởng thôi, cho nên mới bị đánh, Khê Nhi không nên trách nàng.”
“Nhưng là thê chủ đều bị đau.”
“Khê Nhi giúp ta xoa xoa sẽ không đau.”
“Ừ.” Diệp Khê đồng ý, thật sự đưa tay đến phía sau của Tiêu Dực vo vê: “Thê chủ, hôm nay phu lang Trương gia cách vách nói với ta, nhà hắn tuyển ngài làm thôn trưởng, còn có mấy nhà đối diện cũng nói nhà hắn cũng chọn là ngài đấy.”
“Vậy Khê Nhi chọn ai?”
“Ta? Ta đương nhiên chọn thê chủ rồi.”
Tiêu Dực ôm hắn chặt thêm một chút, tay để trên mông nhỏ của hắn ăn đậu hủ, cười hỏi: “Khê Nhi muốn làm phu lang của thôn trưởng?”
“Ta muốn làm phu lang của thê chủ.”
Tiêu Dực cười xấu xa, xoay người đặt hắn ở dưới thân: “Được, cho ngươi làm.”
Rất nhanh đến ngày chính thức chọn thôn trưởng, nói là chính thức chọn, cũng bất quá là người của quan phủ tới làm công tác thống kê một chút số phiếu đề cử của mỗi người, công bố một chút ai là người được mọi người tuyển ra làm thôn trưởng mà thôi. Buổi tuyển cử của thôn Thanh Dương diễn ra trên sân phơi lúa của thôn dân, một ngày này, mọi người trong thôn sẽ đi tới sân. Tiêu Dực là người được đề cử càng thêm phải đến.
Diệp Khê từ khi rời giường liền bắt đầu lo lắng quần áo của Tiêu Dực, từ trong tủ quần áo to ôm ra một núi quần áo nhỏ. Diệp Khê rất là tự trách: “Thê chủ, đều do ta không có làm cho ngài quần áo xinh đẹp, hiện tại không có gì để mặc.” Diệp Khê nghiêng đầu nghĩ, hắn cả ngày đều làm cái gì thế? Như thế nào cũng không có làm vài bộ quần áo cho thê chủ? Hắn mỗi ngày chính là nấu cơm cho thê chủ ăn, đút cho gà ăn, luyện luyện chữ. Sau đó chính là xem sách tranh, chơi với con thỏ nhỏ, xem nòng nọc nhỏ. Sau đó ăn cái gì...... hở, giống như… hắn đều chỉ ăn chơi.
Một bàn tay xoa đầu của hắn: “Khê Nhi, đang nghĩ cái gì thế?”
Đầu Diệp Khê càng cúi xuống: “Thê chủ, thật xin lỗi, ta đều không có làm chuyện chính, không có làm quần áo, cũng không có đan dây xích tay.”
Tiêu Dực bật cười: “Khê Nhi làm phu lang của ta, chuyện chính chủ yếu chính là nấu cơm cho ta ăn, còn có......”
“Còn có cái gì?”
Tiêu Dực cắn lỗ tai của hắn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Còn có theo ta làm chuyện trên giường.”
“Ưm......” Diệp Khê đỏ mặt đứng lên, vội vàng đưa tay đẩy nàng ra một chút: “Ngài nhanh đi thay quần áo đi.”
Tiêu Dực cười ha ha đi thay một bộ tốt Diệp Khê đã chọn ra, Diệp Khê nhìn thấy thành thật gật đầu: “Thê chủ thật đẹp.”
Tiêu Dực xoa bóp mặt của hắn: “Thê chủ rất đẹp sẽ bị người khác nhớ thương.”
Tiêu Dực vốn cũng là nói giỡn, Diệp Khê nghe xong liền quan tâm, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy thê chủ thật sự rất đẹp, gần đến khi ra cửa rốt cuộc giữ nàng lại: “Thê chủ không cần mặc cái này, cái này không tốt.”
Tiêu Dực nhìn nhìn bản thân: “Thế nào không tốt?”
“Khó coi, đổi bộ khác một lần nữa đi.” Diệp Khê kéo nàng đi vào trong phòng: “Thê chủ thật đẹp, nhưng là mặc bộ quần áo này sẽ không đẹp, thê chủ đổi bộ khác một lần nữa đi.”
Tiêu Dực lắc đầu, kiên nhẫn đi theo hắn. Vào phòng, Diệp Khê lại chọn hơn nửa ngày, khi cảm thấy bộ thê chủ mình mặc ở nhà trên người đều là đẹp, ép buộc sau một lúc lâu, rốt cuộc chọn ra một bộ bụi bặm nhăn nhúm đến: “Thê chủ, mặc bộ này tốt nhất.”
Tiêu Dực nhấc bộ quần áo tới nhìn nhìn: “Tiểu Khê Nhi, bộ này không phải là bộ lần đó ta săn heo rừng mặc sao? Đều rách nát.”
“Ta khâu lại, thê chủ mặc bộ này là tốt nhất, sẽ làm cho mọi người nhớ tới sự tích anh dũng của ngài.” Diệp Khê tích cực giúp nàng cầm quần áo thay, Tiêu Dực nhấc tay lên nhìn nhìn khuỷu tay, chỗ bị rách quả nhiên là đã được khâu lại. Bất quá khâu xiêu xiêu vẹo vẹo, vá vụn còn xót rất nhiều.
Tiêu Dực cười: “Cũng tốt, như vậy nam tử đều biết đến thê chủ của Khê Nhi rất lợi hại, đều không biết bọn họ hâm mộ Khê Nhi thế nào đâu, khẳng định cũng nghĩ muốn người thê chủ lợi hại như vậy.”
Diệp Khê đưa tay giúp nàng mang đai lưng lên dừng một chút, tiếp theo bắt đầu giúp nàng cởi quần áo: “Thê chủ vẫn là đừng mặc cái này.”
“Vì sao? Cái này rất tốt.”
“Hở, cái này rất rách.”
Ép buộc hơn phân nửa buổi sáng, Diệp Khê rốt cuộc chọn một bộ không phải thật dễ nhìn cũng không có quần áo nói lên sự tích anh dũng từng có cho Tiêu Dực mặc vào. Sau đó tự mình thay một bộ quần áo xinh đẹp -- hắn muốn thật đẹp, đẹp mắt hơn những nam tử khác. Chờ hai người đi đến sân lúa, trên sân lúa đã có rất nhiều người, người người thấy Tiêu Dực đều chào hỏi cô, người của quan phủ mang bảng tuyển cử ra chuyển ra trên bàn. Tiêu Dực nhìn nhìn, cảm giác tuyển cử này rất long trọng, giống như đi tuyển cử đại biểu lớn.
Tiêu gia tự nhiên là ngồi chung với Đàm gia, bụng An Vụ đã có chút lớn, Diệp Khê đưa tay sờ sờ ở trên bụng hắn, rất là hâm mộ: “Không biết khi nào thì ta mới có cục cưng.”
An Vụ an ủi hắn: “Đừng nóng vội, sẽ có.”
Diệp Khê nhớ tới cùng thê chủ làm chuyện sẽ làm cho nam nhân có cục cưng này liền không nhịn được đỏ mặt. An Vụ chỉ liếc mắt một cái liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói toạc ra, chỉ là kéo An đại thúc nói chuyện phiếm với hắn: “Diệp ca nhi hôm nay rất xinh đẹp nha, ta xem trong đây chỉ có ngươi là người xinh đẹp nhất liền chúc mừng ngươi.”
Diệp Khê cười híp mắt, như vậy mới tốt chứ, như vậy thê chủ sẽ không nhìn nam tử khác.
“Đùng đùng đùng đùng!” Người của quan phủ gõ đồng la ở trên đài, trong sân liền an tĩnh lại, một nữ tử trung niên đi lên trên đài: “Hiện tại bắt đầu công tác thống kê số phiếu, mời hai vị thôn dân đi lên và người của quan phủ làm công tác thống kê.”
“Ta đến ta đến.” Đàm Chương Nguyệt như Mao Toại tự tiến cử đi lên, bên kia lại thêm một Triệu A Lực đi lên, người của quan phủ lấy thẻ tre ở trên bảng tuyển cử xuống, hai vị thôn dân cùng thôn đếm chung một chỗ bên kia.
Tiêu Dực ngồi bên cạnh Diệp Khê, Lí Cát ngồi một nhà bên kia. Tiêu Dực hỏi Lí Cát: “Lí tỷ, tuyển cử này có thể sắp xếp gian lận hay không? Tỷ như cùng một người đi treo vài cái?”
“Sẽ không, bảng tuyển cử này mỗi ngày đều có người của quan phủ trông coi, nhà ai treo thẻ tre cho ai cũng đều phải ghi lại, hơn nữa là ban ngày nâng tới đến tối nâng trở về, không ai có cơ hội gian lận.”
“Đã như vậy, mọi người không phải không thích thôn trưởng hay sao? Trước kia như thế nào không chọn người khác?”
“Còn không phải lo lắng bà ta tới trả thù sao, đây không phải do ngươi đánh các nàng, các nàng mới không dám làm gì ngươi, chúng ta thế này mới dám chọn ngươi sao? Bằng không, chúng ta cũng sợ bà ta tìm ngươi gây phiền toái.”
Tiêu Dực thở dài: “Kỳ thật, nữ nhi của bà cũng chính là người giữa cửa lớn nha môn, không tính là thế lực gì, không cần sợ nữ nhi của bà ta.”
Lí Cát cười he he: “Chúng ta đều nghe Đàm Chương Nguyệt nói, trước kia không biết, cho rằng có liên quan với nha môn chính là có thế lực.”
“Đùng đùng!” Trên đài lại bắt đầu gõ đồng la: “Trải qua kiểm tra, lần này từ thôn dân tuyển ra thôn trưởng là, Tiêu Dực.”
Tiếng nói trên đài vừa dứt, phía dưới thôn dân đều vui vẻ cười, chung quanh đều bắt đầu chúc Tiêu Dực: “Chúc mừng chúc mừng!” Tiêu Dực cũng bận cúi đầu khom lưng: “Đa tạ đã giúp đỡ, đa tạ đã giúp đỡ!” Diệp Khê cũng được bọn nam tử bên cạnh chúc mừng, trên đài đã có người gọi: “Mời tân thôn trưởng Tiêu Dực lên đài.”
Nữ nhân trẻ tuổi gần đó thích náo nhiệt vây quanh Tiêu Dực đưa nàng lên đài, nữ nhân thân mặc quan phục nói: “Ta là quản lý thôn Trấn Trưởng, gọi Mã Khai, về sau quan phủ có chuyện gì muốn thông báo, đều là từ ta đến nói cho ngươi biết. Sau đó ngươi phụ trách thông báo đến người dân trong thôn, phối hợp với quan phủ nói rõ mọi chuyện. Trong thôn có chuyện gì khó khăn giải quyết không được, ngươi sẽ đến tìm ta, những chuyện khác trong ngày thường phải chú ý mai này chúng ta sẽ có người nói cho ngươi biết. Hiện tại, ngươi trước hết phát biểu vài câu với thôn dân đi.”
Tiêu Dực nhìn xem người dưới đài, cõi lòng các nàng đều đầy chờ mong nhìn cô. Tiêu Dực còn có chút đau đầu. Hít một hơi thật sâu, đem những lời trước kia khi họp thường xuyên trình bày mà nói hết ra: “Các vị hương thân, ta chưa bao giờ nghĩ tới phải làm thôn trưởng, cho nên lúc biết được rất nhiều người muốn chọn ta làm thôn trưởng. Ta thật sự thật cảm động, loại cảm động này là xuất phát từ các ngươi tín nhiệm ta, xuất phát từ các ngươi giúp đỡ ta, ta thật sự thật ngoài ý muốn. Hôm nay, ta thật sự lên làm thôn trưởng, về sau, ta sẽ cố gắng làm một thôn trưởng tốt, mang theo tất cả mọi người cùng chung cố gắng, làm cho mọi người đều sống qua những ngày tốt nhất.”
Người phía dưới hoan hô một hồi, Tiêu Dực đi theo Mã đại nhân cùng nhau xuống đài, bắt đầu đi theo lão thôn trưởng trước kia làm nhiệm vụ bàn giao. Từ hôm nay trở đi, cô chính là thôn trưởng, ôi!
(Mao Toại tự tiến cử mình: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Bình Nguyên Quân liệt truyện”.
Năm công nguyên, thủ đô Hàm Đan nước Triệu bị quân Tần bao vây. Vua Triệu vội vàng cử Thừa tướng Bình Nguyên Quân sang du thuyết nước Sở cùng hợp sức đánh trả quân Tần. Bình Nguyên Quân phụng chỉ liền nhanh chóng tuyển chọn người có tài năng đi theo, nhưng qua sàng lọc chỉ được người, còn thiếu một mà chẳng tìm được người nào xứng đáng cả. Bấy giờ, có một người tên Mao Toại đến gặp Bình Nguyên Quân và nói rằng: “Xin ngài để tôi đi theo cho đủ số”.
Bình Nguyên Quân không quen biết Mao Toại, cũng chưa nghe ai nói về người này nên không dám nhận lời. Mao Toại thấy vậy mạnh dạn nói: “Nếu như ngài sớm để ý thì tôi đã trở thành chiếc dùi nhọn trong bọc vải đâm thủng ra ngoài từ lâu rồi. Nay ngài hãy thử bỏ tôi vào trong bọc có được không?”. Bình Nguyên Quân nghe vậy bèn nhận lời để Mao Toại cùng đi.
Khi đoàn người đến nước Sở, vua Sở kiên quyết tỏ ý không muốn hợp sức với nước Triệu, Mao Toại thấy Bình Nguyên Quân đang không biết đối đáp ra sao liền bước ra toan mở miệng, thì bị vua Sở quát tháo đuổi ra ngoài. Mao Toại tức giận cầm kiếm sấn đến gần vua Sở quát lên rằng: “Tôi hiện đứng gần đại vương chỉ trong gang tấc, tính mạng của đại vương đang nằm trong tay tôi, dù nước Sở có mạnh đến mấy cũng không thể cứu được đại vương”.
Vua Sở sợ khiếp vía, Mao Toại bèn hạ thấp giọng phân tích rõ mối lợi hại của việc hai nước hợp sức, lời lẽ rất sắc bén khiến vua Sở cuối cùng phải nhận lời .
Hiên nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Mao Toại tự tiến” để ví với hiện tượng tự mình tiến cử mình đi làm một công việc nào đó.)