Khó chịu, nôn mửa, không muốn ăn, thích ngủ, những triệu chứng mang thai này Diệp Khêđều gặp qua, An Vụ mang thai cũng chính là như thế. Bởi vậy khi trên người mình xuất hiện triệu chứng giống như vậy, Diệp Khê tuyệt đối không giống tâm tình mạnh mẽ như những dựng phu khác. Trong suy nghĩ của hắn, mang thai chính là chuyện vui vẻ nhất, có chút không khoẻ kia cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Những ngày thê chủ không có ở nhà, Diệp Khê vẫn giống như trước đây. Ngoại trừ nấu cơm cho mình ăn, cho gà ăn cho con thỏ ăn, chuyện gì cũng không cần làm; rãnh rỗi liền lắc lắc đi tìm An Vụ và An đại thúc nói chuyện phiếm, học một chút kinh nghiệm của dựng phu, mệt nhọc liền chui vào trong chăn đi ngủ, tỉnh ngủ liền đứng lên nấu cơm ăn, khó chịu liền vỗ bộ ngực ngừng một chút, sau đó nên làm gì thì làm. Về phần ăn, trước kia hắn cũng không kén chọn, bây giờ nhìn đến thứ gì cũng không muốn ăn, đó khẳng định là vấn đề của cục cưng.
Cho nên Diệp Khê luôn vuốt cái bụng vẫn còn thật bằng phẳng của mình nói chuyện với cục cưng: “Cục cưng ngoan, không thể kiêng ăn, phải ăn nhiều hơn thân mình mới có thể tốt được.” Sau đó nấu một nồi canh xương nhỏ thật thơm, nấu thêm chút thức ăn chay, lại lấy thêm dưa chua tự mình làm ra ăn, giữa khuya nếu còn lại đói thì ăn thêm vài trái cây. Diệp Khê cảm thấy mặc kệ cục cưng có muốn ăn hay không, hắn đều phải ăn no, không thể để cho cục cưng đói.
Ngoại trừ chăm sóc tốt cho bản thân, thời gian còn lại chính là đếm ngày chờ thê chủ trở về. Thê chủ nói nửa tháng sẽ trở lại, nhưng là hiện tại đã hơn hai mươi ngày mà nàng vẫn chưa trở về. Diệp Khê mím mím môi: “Nói chuyện không giữ lời!”
Diệp Khê nói nhỏ nhớ kỹ, một bên lên mặc áo lông thỏ của hắn, đầu mùa xuân trời còn có chút lạnh, hắn muốn mang con thỏ nhỏ đi ra ngoài hái rau dại. An đại thúc nói phải đi lại nhiều, đến lúc đó mới dễ sinh.
Diệp Khê lại cẩn thận kiểm tra thân mình một lần, xác định không có chỗ nào sẽ bị đông lạnh, mới gọi hai con thỏ đến chân mình: “Tiểu Viên, Tiểu Bạch, đi.” Diệp Khê mang theo cái sọt nhỏ, hai con thỏ nhỏ đi theo phía sau hắn. Diệp Khê nhếch môi cười, hắn hiện tại có thê chủ, có phòng mới, có gà con, còn có con thỏ nhỏ, trong bụng còn có cục cưng, thật tốt!
Chỗ hái rau dại cũng không xa, đầu thôn bên kia cỏ đều là một mảnh nối tiếp một mảnh, thời tiết này đúng là lúc cỏ phát triển xanh tốt. Diệp Khê mang theo con thỏ nhỏ đi qua một đoạn đường, rất xa thấy phía trước có hai nam nhân đang cãi nhau. Diệp Khê không thích náo nhiệt nên cũng không muốn tới nhìn, liền xoay người đi vòng ra sau một nhà khác, nhưng tiềng ồn ào kia lại nghe được rõ rành mạch:
“Ngươi tiểu tiện nhân này, quyến rũ thê chủ ta!”
Diệp Khê trừng mắt nhìn, đây không phải là tiếng Diệp Lan ca ca của hắn sao?
“Là do chính ngươi không tốt, tự xem lại tính tình của ngươi đi, một hắc phu, nếu ta là nữ nhân ta cũng không cần ngươi.”
Ưm, tiếng này thật không biết. Diệp Khê đứng ở kia góc nhà kia nghe được, bên kia còn đang ầm ỹ:
“Ngươi không biết xấu hổ, thân mình không sạch sẽ còn muốn bước vào thôn chúng ta!”
“A, muốn nói không sạch sẽ, ai so được với ngươi? Đúng, ta tiểu quan đi ra từ thanh lâu, ta từ lúc sinh ra chỉ mới hầu hạ ba nữ nhân. Còn ngươi, bên ngoài là công tử trong trắng thuần khiết, ai biết ngươi lúc trước có bị Tiêu Tú tài phá thân hay không, về sau lại còn muốn đi quyến rũ thê chủ nhà người khác? Đáng tiếc thật, Tiêu Tú tài người ta nhìn cũng không muốn liếc nhìn ngươi một cái, đưa lên cửa cũng không có người muốn, thật mất mặt!”
“Ngươi nói bậy! Xem ta có xé rách miệng của ngươi hay không!”
“Ai nha, có con hổ đực kìa! Tam tiểu thư, cứu mạng---”
“Ngươi đứng lại! Đừng chạy!”
“Tam tiểu thư, cứu mạng----”
Tiếng ồn ào càng xa, Diệp Khê nói với hai con thỏ nhỏ: “Tiểu Bạch, Tiểu Viên, chúng ta cũng đi thôi.”
* * *
Diệp Khê hái được một giỏ rau dại nhỏ, mang theo hai con thỏ nhỏ trở về liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa, còn có một người vừa khéo từ trên xe ngựa bước xuống. Diệp Khê kinh ngạc một hồi, cho rằng mình nhìn hoa mắt, chờ hắn xoa xoa mắt xong, người nọ đã một mặt lưu manh nở nụ cười: “Tiểu Khê Nhi là biết ta đã trở về, cho nên đứng ở cửa nghênh đón à?”
“Thê chủ!” Diệp Khê hoan hô một tiếng, đi lên phía trước nhảy lên dùng hai tay ôm cổ của nàng. Cái sọt nhỏ trên tay mắc vào tóc Tiêu Dực, kéo da đầu làm cô đau một hồi. Bất quá Tiêu Dực cố gắng không kêu đau, cô bị Diệp Khê dọa tới mức tim đều đập nhanh mấy nhịp: “Khê Nhi, ngươi coi chừng một chút.” Đang mang thai còn sôi nổi như vậy, cũng không sợ làm ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng.
“Thê chủ, Khê Nhi rất nhớ ngài, cục cưng cũng rất nhớ ngài......” Diệp Khê nói xong liền bắt đầu nghẹn ngào. Tiêu Dực ôm hắn nhẹ nhàng dỗ: “Ta cũng rất nhớ Khê Nhi, Khê Nhi đừng khóc.”
Diệp Khê cắn cắn môi, nở nụ cười: “Ta mới không khóc đâu, An đại thúc nói khóc hại thân thể, không tốt cho cục cưng.” Diệp Khê tựa đầu vào trong hõm vai của Tiêu Dực, giống như tranh công nói: “Thê chủ, Khê Nhi thật hết lòng chăm sóc cho mình, chăm sóc cho cục cưng của chúng ta đó.”
Tiêu Dực an ủi xoa xoa đầu của hắn: “Khê Nhi thật ngoan, Khê Nhi như thế này, có thể làm cho ta thật yên tâm.” Mặc dù biết hắn rất tốt, nhưng luôn luôn lo lắng, hiện tại tận mắt thấy hắn thật sự tốt liền an tâm rất nhiều. Khê Nhi vốn nhát gan, mang thai lại ở nhà một mình, hiện tại so với tưởng tượng của cô thì kiên cường, lạc quan hơn nhiều.
Tiêu Dực cầm lấy cái sọt nhỏ của hắn, ôm lấy hắn nói: “Khê Nhi, chúng ta về nhà đi.”
“Được, về nhà.” Diệp Khê gọi con thỏ nhỏ cùng nhau trở về, lại bĩu môi nói: “Vì thê chủ thật yên tâm về ta, cho nên mới nói không giữ lời chứ gì?”
Tiêu Dực hôn yêu lên khóe mắt của hắn: “Chỗ nào nói chuyện không giữ lời? Ừ, vẫn là ôm Khê Nhi mới cảm thấy hạnh phúc.”
“Ta cũng cảm thấy có thê chủ ở bên cạnh rất hạnh phúc.” Diệp Khê nói lời này là thật tâm thật lòng, thật tình thật lòng xong rồi vẫn còn nhớ hỏi nàng: “Vậy thê chủ ngài nói nửa tháng trở về, nhưng đã đi hai mươi lăm ngày, không phải là nói chuyện không giữ lời sao?”
Tiêu Dực xoa xoa Thái Dương, Tiểu Khê Nhi khi nào thì học được so đo như vậy? Bất quá quả thật là bản thân không đúng, đành phải nhận sai: “Là… là ta không đúng, Khê Nhi tha thứ cho ta đi.”
Diệp Khê áp sát vào người nàng: “Ta lại không có giận thê chủ, ta biết thê chủ không phải cố ý không trở lại, là vì bụng An ca ca đã lớn, thê chủ mới để cho Đàm tiểu thư về trước đến thăm An ca ca, An ca ca cũng rất nhớ thương Đàm tiểu thư.”
Tiêu Dực nở nụ cười trấn an, chặt chẽ ôm hắn: “Khê Nhi, ngươi nói tại sao ta có thể cưới được ngươi vậy.”
“A?” Diệp Khê chớp mắt mấy cái, ảm đạm nói: “Thê chủ cưới sai rồi.” Nghĩ nghĩ vội nói: “Thê chủ, ngài không muốn cưới ta sao?”
Tiêu Dực bật cười: “Khê Nhi, sao ta có thể không muốn cưới ngươi chứ, cục cưng của chúng ta đều có, sao lại còn suy nghĩ miên man?”
Đúng nha, Diệp Khê sờ sờ bụng: “Ta muốn sinh nữ nhi cho thê chủ.”
Tiêu Dực cười cười, không muốn cho hắn áp lực: “Sinh nữ nhi hoặc là nhi tử đều tốt, kỳ thật, ta nghĩ muốn một nhi tử giống như Khê Nhi vậy.”
Diệp Khê có chút kinh ngạc: “Vì sao? Không phải người người đều thích nữ nhi à?”
“Ai nói? Ta chỉ thích nhi tử, đều nói, nhi tử là áo bông nhỏ bên người mẫu thân.”
Diệp Khê nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Ai nói vậy? Ta cũng chưa nghe nói qua lời này.”
Tiêu Dực cười ha ha: “Thê chủ của ngươi nói.”
Diệp Khê nhẹ nhàng đánh nàng một cái vừa bật cười, thật tốt, thê chủ thích nhi tử, vậy vạn nhất hắn sinh nhi tử cũng sẽ không bị thê chủ mắng. Nghĩ như vậy, Diệp Khê cũng bắt đầu thoải mái, thoải mái xong mới nhớ tới thê chủ vừa trở về còn chưa có ăn cơm, lại vội hỏi: “Thê chủ, ngài đi nghỉ ngơi trước, Khê Nhi đi nấu cơm.”
Tiêu Dực giữ chặt hắn: “Khê Nhi không vội, ta đã ăn qua, nhưng lại mang về thật nhiều đồ ăn vặt cho Khê Nhi đây.” Vừa vặn mã xa* kiêm người hầu đi theo Tiêu Dực trở về cầm một gói đồ lớn tiến vào. Tiêu Dực cho nàng đem gói đồ đó thả trong phòng khách, nói với Diệp Khê: “Cũng không biết Khê Nhi muốn ăn cái gì, cho nên mua nhiều một chút, đợi Khê Nhi tự mình xem thử.”
(*Mã xa: người điều khiển xe ngựa.)
“Vậy còn thê chủ đi đâu?”
“Ta muốn đi tắm rửa trước.”
* * *
Tuy rằng là phu thê, lúc Tiêu Dực tắm rửa Diệp Khê cũng ngượng ngùng ngồi ngốc ở một bên. Vì vậy tự mình đi vào trong sảnh xem cái gói đồ to kia thê chủ mang về cho hắn đồ ăn vặt gì. Vừa mở ra, liền làm cho Diệp Khê mừng rỡ cười toe tóe, bánh gạo nếp ngọt, đậu phộng đường, hạch đào, ô mai, đậu phọng cà vỏ, các loại hoa quả, còn có hai xâu kẹo hồ lô đỏ au. Diệp Khê không khách khí mà cầm lấy một xâu cắn một cái, quả nhiên vừa chua lại vừa ngọt, ăn ngon vô cùng. Diệp Khê hạnh phúc híp mắt.
Lấy đến cái chén lớn đựng mấy thứ ăn, lại cầm kẹo hồ lô mình thích nhất, Diệp Khê ôm con thỏ nhỏ vào phòng ngủ. So với phòng khách trống rỗng, hắn thích chơi vui vẻ ở trong phòng ngủ của hắn và thê chủ thường xử dụng. Bởi vì trong đó có nhiều hơi thở của thê chủ, sẽ làm hắn an tâm một cách khó hiểu.
Tiêu Dực tắm rửa xong tiến vào liền nhìn đến Diệp Khê dựa lưng vào giường ngồi ở trên thảm, trên đùi có một tấm vải trải giường, cầm một xâu kẹo hồ lô ăn ngon lành. Tiêu Dực cũng chỉ có thể lắc đầu: “Khê Nhi, sao lại ngồi dưới đất? Trên đất lạnh, ngồi trên giường đi.”
“Không lạnh, ta có lót một tấm chăn ở dưới rồi.” Diệp Khê kéo ra chăn một góc, quả nhiên phía dưới có lót một tấm chăn.
“Vậy cũng không thể cố chấp, sinh bệnh sẽ nghiêm trọng.” Tiêu Dực ôm Diệp Khê lên trên giường, lót một cái đệm sau lưng hắn sau đó lại kéo chăn phủ lên người hắn, bưng chén đựng đồ ăn vặt của hắn trên đất thả lên trên tủ đầu giường cho hắn có thể lấy dễ dàng, chính mình cũng trèo lên giường.
“Thê chủ.” Tiêu Dực vừa lên giường, Diệp Khê liền tự động nhích qua. Tiêu Dực ôm hắn vào trong lòng, cằm để ở trên trán hắn, nhẹ giọng nói: “Khê Nhi, ta sẽ ở nhà vài ngày, nhà xưởng bên kia cần phải có người, Khê Nhi nếu không chê phiền, đi nhà xưởng với ta được không?”
“A? Thê chủ, ta cũng có thể đi hả?” Diệp Khê có chút kích động, như vậy, hắn sẽ không cần phải tách khỏi thê chủ nữa.
Tiêu Dực đau lòng ôm chặt hắn: “Để Khê Nhi một mình ở nhà ta thật sự lo lắng, mặc dù nhà xưởng bên kia có chút gian khổ, nhưng Khê Nhi ở bên cạnh ta ta sẽ yên tâm một chút; còn có An ca ca ngươi bụng cũng lớn, không đến hai tháng nữa là phải sinh. Đàm Chương Nguyệt vẫn cũng chưa có thể ở bên cạnh hắn thật tốt, cũng nên để cho nàng ở bên cạnh hắn nhiều một chút. Bụng Khê Nhi còn nhỏ, đi lại cũng tiện một chút, đi với ta đến nhà xưởng ta bận bao nhiêu cũng luôn có thể chăm sóc ngươi, cũng để cho Đàm Chương Nguyệt trở về nhiều ở bên cạnh An ca ca ngươi, đợi đến lúc sinh sản nàng cũng có thể chăm sóc tốt.”
“Được, ta đi cùng thê chủ.” Diệp Khê đồng ý xong lại có chút lo lắng: “Vậy gà và con thỏ nhỏ thì sao?”
“Mang đến nhà Đàm Chương Nguyệt, chỉ là Khê Nhi phải vất vả bôn ba chịu khổ.”
“Khê Nhi muốn ở bên cạnh thê chủ, chỉ cần ở bên cạnh thê chủ, có khổ bao nhiêu cũng không thấy khổ.” Diệp Khê nói xong, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái, lại thấp giọng làm nũng nói: “Thê chủ, mang theo con thỏ nhỏ đi được không? Lúc ngài bận Khê Nhi cũng không có ai ở bên chơi.”
Tiêu Dực vuốt vuốt tóc của hắn, cuối cùng không phản đối: “Khê Nhi nói mang theo thì mang theo.”
Diệp Khê vui vẻ hôn nàng một cái: “Cám ơn thê chủ, thê chủ là thê chủ tốt nhất thế gian này!”
Tiêu Dực xoa bóp mặt hắn: “Đều đã học được lời dỗ ngọt người ta rồi.”