Đàm Chương Nguyệt một người đi kinh thành, Tiêu Dực vẫn như cũ mỗi ngày tuần tra một hồi nhà xưởng, sau đó toàn tâm toàn ý chăm sóc Diệp Khê. Bởi vì đường sá xa xôi cho nên Đàm Chương Nguyệt sau đi kinh thành chỉ gửi một phong thư về cho Tiêu Dực, trong thư nói rõ tất cả đều tốt, Tiêu Dực biết thế cũng yên tâm. Về phần Hoàng thượng ban thưởng cho cái gì, thời gian này có xảy ra chuyện gì hay không Tiêu Dực đều không biết. Mãi cho đến hai tháng sau Đàm Chương Nguyệt từ kinh thành trở về.
Không cần nói, ban thưởng cho tất nhiên là hoàng kim bạc trắng đều có, cũng không thiếu một ít đồ chơi kỳ lạ trong cung, làm cho An đại thúc, An Vụ và Diệp Khê đều xem không chớp mắt. Tiêu Dực cười ha ha khuyến khích Diệp Khê: “Thật tốt là chúng ta đã trở lại, Khê Nhi chạy nhanh chọn vài thứ mình thích đi, đợi lát nữa bị An ca ca chàng giành chọn trước lấy đi thì không còn nữa.”
An Vụ trừng mắt liếc cô một cái: “Ta còn muốn cướp đồ với Diệp ca nhi sao?”
Mấy người đều cười, Đàm Chương Nguyệt ho hai tiếng, nói: “Tiêu Dực, chuyện đó, ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”
“Nói đi, chuyện gì?”
Đàm Chương Nguyệt thả người ôm lấy Tiêu Dực: “Ô…. Tiêu Dực, ta thật xin lỗi ngươi.”
Tiêu Dực bị hoảng sợ, thấy nàng ôm chặt mình như thế chỉ cảm thấy buồn cười, kéo mở tay nàng nói: “Ngươi nói đi, ngươi làm chuyện gì thật có lỗi với ta?”
“Ta gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng nói chúng ta làm ra cung tiễn này lợi nước lợi dân. Vì thế sẽ chỉ hôn gả cho một người Hoàng tử cho ta, ta đã nói, ta đã cưới phu. Sau đó Hoàng thượng liền cho ta một chức quan, để cho ta đảm nhiệm chức Ngự sử đại phu*; còn ban thưởng phủ đệ để cho ta ngoại trừ giám thị chế tạo cung tiễn còn muốn lưu động các nơi quân doanh dạy bắn cung.”
(*Ngự sử đại phu: chuyên can gián, kiểm soát các quan.)
Tiêu Dực mỉm cười gật đầu: “Thật là tốt nha Đàm Chương Nguyệt, dám lăn lộn làm quan. Ngươi là vị quan đầu tiên của thôn Thanh Dương chúng ta đó, thật tốt thật tốt, về sau cần phải che chở cho ta đó.”
An đại thúc và An Vụ cũng mở to mắt: “Ngươi làm quan?”
“Đúng vậy, ta làm quan.” Đàm Chương Nguyệt gật gật đầu, vừa khóc nói: “Thật xin lỗi nha Tiêu Dực, vốn là chức quan này hẳn là ngươi làm. Nhưng Hoàng thượng muốn ta phải chọn một giữa Hoàng tử và chức quan, ta chỉ có thể chọn làm quan.”
Tiêu Dực cười lớn chụp vai nàng: “Nói cái gì chứ, chúng ta không phải là tỷ muội ư? Hơn nữa, ta lại không muốn làm quan, cho nên ngươi không cần cảm thấy thật có lỗi với ta.”
Đàm Chương Nguyệt hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi… ngươi nói sự thật? Ngươi không muốn làm quan? Nhưng ngươi trước kia nói rất muốn làm quan mà.”
“Ngươi cũng nói đó là trước kia, hiện tại ta thật sự không muốn làm quan.” Thấy nàng vẫn nghi ngờ mà nhìn mình, Tiêu Dực lại trịnh trọng nói: “Ngươi cũng biết những chuyện trước kia ta cũng không nhớ, nhưng ta thật sự không muốn làm quan, ta chỉ muốn cùng Khê Nhi ở thôn Thanh Dương trải qua những ngày tháng bình bình đạm đạm. Cho nên, ngươi thật sự không cần cảm thấy có lỗi với ta, hơn nữa, ngươi làm quan, ta thật vui mừng.” Tiêu Dực giúp nàng sửa cổ áo phía sau, cười nói: “Về sau chính là quan, cũng không thể ăn nói cư xử không suy nghĩ nữa.”
Đàm Chương Nguyệt cũng không đếm xỉa Tiêu Dực lại mắng nàng ngốc, chỉ thấy cảm động ôm lấy nàng nói: “Tiêu Dực, ngươi thật tốt với ta, như vậy cũng không trách ta, ngươi có biết hay không trong lòng ta cảm thấy áy náy tự trách, phần vinh quang này rõ ràng nên là của ngươi.”
Tiêu Dực vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi được rồi, ta thật không muốn làm quan, phần vinh quang này là ngươi tự mình cố gắng kiếm được; hơn nữa lén lút nói cho ngươi biết, ta cũng không hiếm lạ danh dự gì đó. Cho nên ngươi cũng đừng mãi nghĩ đến việc này, cũng đừng mãi ôm ta, ta là sở hữu đặc biệt của Khê Nhi, chỉ có thể để cho Khê Nhi nhà ta ôm.”
Diệp Khê cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng. Tiêu Dực lại còn hôn một cái thật to trên mặt hắn làm cho mặt hắn càng hồng thêm, chọc An đại thúc và An Vụ che miệng cười. Đàm Chương Nguyệt sửng sốt một hồi rồi cười ha ha vài tiếng, lại một biểu cảm không chịu nổi: “Tiêu Dực, loại chuyện này ngươi có thể về nhà lại làm hay không?”
Tiêu Dực một mặt đắc ý: “Ta hôn phu lang của ta cũng không phải không dám gặp người, sao vẫn phải về nhà?” Diệp Khê xấu hổ đến giấu mặt trong vào trong lòng cô, lại chọc ba người kia cười ha ha một hồi.
Cười xong, Đàm Chương Nguyệt lại thấm thấm cổ họng: “Tiêu Dực, chuyện đó, ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi.”
Tiêu Dực cảm thấy Đàm Chương Nguyệt dây dưa kéo dài có chút buồn cười, nhưng cũng kiên nhẫn nói: “Nói đi, lại là chuyện thật có lỗi với ta hả?”
“Lần này không phải, là chuyện tốt, bất quá, ta cũng không biết đối với ngươi có tính là chuyện tốt hay không, cho nên ta không dám giúp ngươi quyết định.”
Tiêu Dực vô tình ôm lấy Diệp Khê ngồi vào một bên, thuận miệng nói: “Chuyện gì tốt? Nói ra nghe một chút.”
“Hoàng thượng hạ chỉ, đem Tam hoàng tử tứ hôn cho ngươi.”
!!! Sấm sét giữa trời quang, Tiêu Dực hơn một hồi mới hồi phục lại tinh thần, không xác định nói: “Ngươi… vừa mới nói cái gì?”
“Hoàng thượng hạ chỉ đem Tam hoàng tử tứ hôn cho ngươi.”
Tiêu Dực cọ đứng lên bổ nhào qua túm vạt áo của Đàm Chương Nguyệt: “Ngươi đang nói đùa phải không?”
Đàm Chương Nguyệt có chút bị bộ dáng của Tiêu Dực dọa sợ, vội la lên: “Sao ta có thể lấy loại chuyện này ra nói đùa chứ? Ngươi… ngươi đây là cao hứng hay là mất hứng?”
“Ngươi nhìn ta giống như bộ dáng cao hứng hả?” Tiêu Dực rống to: “Ngươi có từ chối hay không?”
Đàm Chương Nguyệt bị rống liên tục lui về sau: “Ta…. ta nào dám từ chối? Đó chính là Hoàng thượng hạ chỉ, bất quá, ta cũng không có đồng ý giúp ngươi. Ta không có tiếp thánh chỉ, ta nói để cho tự ngươi đến kinh thành tiếp thánh chỉ.” Đàm Chương Nguyệt rút vạt áo của mình từ trong tay Tiêu Dực túm lấy: “Ngươi… ngươi đừng như vậy, ngươi sẽ dọa đến tiểu muội phu.”
Khê Nhi? Tiêu Dực quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Khê hai mắt rưng rưng nhìn cô. Tiêu Dực lại không thể làm gì khác đành phải đi qua ôm hắn vào trong ngực kêu khẽ: “Khê Nhi, Khê Nhi.”
“Thê chủ, ngài muốn kết hôn với Hoàng tử có phải hay không?”
“Ta không cưới.”
Diệp Khê mặc dù đơn thuần, nhưng biết được Hoàng thượng hạ chỉ cũng không phải là thê chủ nói không cưới là có thể không cưới. Lúc này thì nước mắt tạch tạch rơi xuống, nhưng cũng không dám như lúc trước yêu cầu nàng không cần cưới, chính là chui đầu vào trong lòng nàng ô ô khóc, khóc làm cho Tiêu Dực đau lòng.
“Khê Nhi, ta không cưới, Khê Nhi đừng khóc, ta thật sự không cưới.”
Đàm Chương Nguyệt thở dài: “Không phải ngươi nói không cưới thì có thể không cưới.”
Tiêu Dực trừng qua: “Ngươi cũng không phải không cưới sao?”
“Ta đó là còn chưa có hạ chỉ, nhưng ngươi chỉ đều hạ...... ngươi đừng trừng ta, ta có cầu tình với Hoàng thượng. Ta nói nếu không chờ ta trở về đổi cho Tiêu Dực tự mình đến để cho Hoàng tử nhìn xem. Nếu Hoàng tử coi trọng nàng lại tứ hôn cũng không muộn cho nên Hoàng thượng đồng ý.” Đàm Chương Nguyệt nói xong một hơi, nhìn sắc mặt của Tiêu Dực dịu đi một chút thì mình mới sâu kín thở hổn hển một hơi.
Tiêu Dực nói: “Nói như vậy, việc này còn có thể thay đổi?”
Đàm Chương Nguyệt gật đầu, thật sự không dám nói nàng cảm thấy khả năng thay đổi không lớn. Dù sao Tiêu Dực xinh đẹp hơn nàng, Hoàng tử không có đạo lý gì chướng mắt nàng ta.
Tiêu Dực cũng yên tâm rất nhiều, có thể thay đổi là tốt rồi, cô nhất định sẽ không cưới Hoàng tử. Tiêu Dực cúi đầu hôn lên khóe mắt của Diệp Khê: “Khê Nhi đừng lo lắng, đã muốn ta đi thì ta sẽ đi lên kinh xem thử. Khê Nhi yên tâm, ta nhất định có thể giải quyết, chàng ở nhà không cần suy nghĩ nhiều, nhất định phải chăm sóc cho mình thật tốt, chăm sóc cho cục cưng nữa có biết không?”
Diệp Khê gật đầu, Tiêu Dực giúp hắn lau nước mắt, dịu dàng nói: “Nín khóc, khóc hại thân, cũng không tốt cho cục cưng.”
Diệp Khê nâng tay áo lên lung tung lau vài cái ở trên mặt, hít hít mũi nói: “Ta không khóc, ta và cục cưng cùng chờ thê chủ trở về.”
“Ừ, ta còn muốn trở về xem cục cưng của chúng ta sinh ra nữa. Khê Nhi là người lớn phải chăm sóc thật tốt cho cục cưng trong bụng, phải nghĩ thông suốt phóng khoáng, ăn nhiều cơm, không thể làm cho cục cưng đói, ta sẽ đi rất nhanh rồi trở về.”
Diệp Khê gật đầu, dùng sức ép nước mắt trở về, sau đó lộ ra một nụ cười xấu xí: “Ta sẽ chăm sóc cho cục cưng thật tốt, thê chủ yên tâm đi, ta và cục cưng chờ thê chủ trở về.”
Tiêu Dực xoa xoa đầu của hắn, ấn hôn lên trán hắn một cái.
* * *
Đối với chuyện lên kinh, Tiêu Dực lại thật ra không vội, lại ở nhà bên cạnh Diệp Khê ba bốn ngày chờ tâm tình của hắn tốt lên một chút mới từ từ thu xếp gói đồ ngồi trên xe ngựa đi kinh thành. Diệp Khê cũng luôn luôn kiên cường cười, nhìn xe ngựa của nàng biến mất nhìn không thấy ở chỗ rẽ mới xoay người trở về.
Đóng cửa lại rồi vào trong phòng, ngồi lên trên thảm, hai con thỏ nhỏ im lặng ngồi xổm bên cạnh hắn. Diệp Khê mím mím môi, lại ép nước mắt trong hốc trở về, vuốt bụng nói: “Cục cưng, mẫu thân của con là người lợi hại nhất, cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng không làm khó được nàng, cho nên nàng có thể giải quyết chuyện này.”
“Cục cưng, con phải ngoan ngoãn, chúng ta cùng chờ mẫu thân của con trở về nha.”
“Cục cưng, mẫu thân con nói muốn trở về nhìn con sinh ra.” Diệp Khê dừng một chút, thở dài một hơi: “Ta thật hy vọng con đã sinh ra ngoài, như vậy ta có thể đi cùng mẫu thân con lên kinh thành. Thê chủ, ta rất nhớ ngài. Thê chủ, ta sẽ chăm sóc cục cưng thật tốt.”
Hắn muốn chăm sóc thật tốt cho mình, chăm sóc cho cục cưng, mới không muốn làm chuyện này lộn xộn lên, thê chủ sẽ giải quyết. Diệp Khê dựa lưng vào giường ngồi ở trên thảm, tay tùy ý cầm một quyển sách đến lật, lật qua lật lại cũng không đủ tĩnh tâm mà xem. Diệp Khê để sách sang một bên, con thỏ nhỏ ủi ủi đùi hắn, hắn đưa tay sờ sờ con thỏ nhỏ: “Tiểu Viên, Tiểu Bạch, các ngươi tự mình chơi đi.” Sau đó ngồi một chỗ ngẩn người.
Cũng không biết ngồi bao lâu, ngoài cửa dường như vang lên tiếng đập cửa. Lúc Diệp Khê đứng lên chân mềm một chút, ngồi lâu bất động cho nên chân đã tê rần. Diệp Khê xoa xoa chân, chờ chân không còn tê rần nữa mới chậm rãi đi ra ngoài mở cửa, là An đại thúc ở bên ngoài.
“Diệp ca nhi, con có khỏe không?” An đại thúc nhìn mắt của hắn, có chút hồng, nhưng không giống như bộ dáng đã khóc.
“Con không sao.” Tay Diệp Khê đặt ở trên bụng của mình, giọng nói không lớn nhưng lại rất kiên định: “Con sẽ chăm sóc cho cục cưng thật tốt.”
An đại thúc tiến lên kéo cổ tay hắn: “Đi thôi, đi qua nhà đại thúc ăn cơm.”
* * *
Tiêu Dực mặc dù lúc ở trong nhà nhìn như một chút cũng không gấp, nhưng khi ra khỏi thôn Thanh Dương lại thúc giục xa phu vội vàng đánh con ngựa đi, dọc theo đường đi ngựa không dừng vó, vẫn đi gần hai mươi ngày mới đến kinh thành. Xa phu quen thuộc đưa Tiêu Dực đến dịch quán, dịch quán đại khái cũng biết cô sẽ đến, an bày xong thức ăn chỗ ở thật tốt cho cô, nói sẽ thông báo chuyện cô đã đến kinh thành.
Tiêu Dực cũng biết việc này gấp cũng không được, đành phải nghe theo an bài ở dịch quán. Qua ba bốn ngày vẫn không có ai gọi đến, người đến là một ít thương nhân kinh thành không biết từ đâu nghe được chuyện cô đến kinh thành. Mỗi ngày đều có mười mấy hai mươi cái thiệp gặp mặt, Tiêu Dực nhặt vài cái quan trọng xem. Mặc dù hiện tại không có làm ăn lui tới, nhưng là khó bảo toàn khi nào thì cần liên kết quan hệ; lại nói, nàng cũng không có thể từ chối mãi. Nếu không Đàm Chương Nguyệt về sau không thể làm việc với mọi người được tốt.
Như vậy rốt cuộc chờ đến buổi tối ngày thứ năm, trong dịch quán đón tiếp một người khách, phải nói là trong phòng Tiêu Dực đón tiếp một người khách.
Cởi áo choàng che mặt màu đen ra, gương mặt của người nọ được nâng lên làm cho Tiêu Dực nhìn đều ngây người.
Đẹp!
Ngoại trừ chữ này ra Tiêu Dực thật sự không tìm thấy chữ thứ hai đến dung nhan của hắn. Nam nhân này, cái gì hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn cũng không đủ để hình dung, vẫn là chỉ có thể dùng chữ thông dụng nhất này: Đẹp!
Bên cạnh nam nhân chỉ mang theo một hộ vệ, nam nhân ngồi ở trước mặt cô, hộ vệ đứng ở phía sau hắn. Nam nhân khẽ mở môi nói: “Ngươi chính là Tiêu Dực?”
Nghe giọng nói giống như suối trong ngọt ngào một hồi Tiêu Dực mới giật mình trả lời: “Ta chính là Tiêu Dực, thật có lỗi.”
“Thật có lỗi cái gì?”
Tiêu Dực cười cười, hào phóng nói: “Thật có lỗi đã nhìn ngươi đến ngây người. Xin hỏi công tử là ai?”
Nam tử không dự đoán được nàng sẽ nói trắng ra như vậy, sắc mặt hơi hơi ửng hồng đứng lên, nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.
“Ta là Nhược Liễu, Tam hoàng tử - Phượng Nhược Liễu.”