Không riêng gì đối thủ, ngay cả bên phía Lôi Quang Đường cũng đều xem không hiểu. Kỳ thực mọi người dần dần phát hiện ra Vương Mãnh rất mạnh, nhưng không ai có thể biết được Vương Mãnh mạnh nhất ở nơi nào.
Khống chế? Pháp thuật? rất mờ ảo rồi.
“Chẳng lẽ là Lôi Đình tổ sư?” Hà Tử Uyên thì thào nói.
Khẳng định là như vậy, khó trách Lôi tổ sư tới tìm Vương Mãnh từng chuyến một như vậy, vốn tưởng rằng là đoán tạo, hóa ra chân chính mục đích là truyền thụ kỹ năng lực tu cho hắn.
Thể tu Lôi Quang Đường phải sống lại, hóa ra thực lực chân chính của Vương Mãnh không phải là đan tu, cũng không phải là kiếm tu, mà là thể tu, truyền thống mạnh nhất của Lôi Quang Đường.
Toàn trường ánh mắt nghi hoặc, khe khẽ bàn tán. Cương Luyện thủy chung vẫn không thể lấy đầu mình ra được.
Đường Uy cười sang sảng nói: “Vương trưởng lão thân thủ tốt, tuy nhiên xuống tay cũng quá độc ác một chút đi.”
Hắn ra hiệu đệ tử lôi Cương Luyện ra ngoài, vừa làm thấp đi Cương Luyện lại cho Vương Mãnh một đao.
Vương Mãnh nhìn thoáng qua Đường Uy cười nói: “Ngọc bất trác bất thành khí (ngọc không mài không tốt), nếu hắn đã tôn xưng ta là trưởng lão, ta tự nhiên phải lấy thân phận trưởng lão ra mà dạy bảo hắn một phen. Nghiêm khắc với hắn mới là muốn tốt cho hắn!”
Vương Mãnh nói một câu hoàn toàn trả lại Hoành Sơn Đường, nếu các ngươi muốn lấy thân phân trưởng lão của ta ra làm trò, vậy đừng trách ta lấy thân phận trưởng lão ra giáo huấn các ngươi một chút.
Cương Luyện bị kéo đi ra, cả người mềm nhũn, một kích của Vương Mãnh đánh thẳng tới mệnh môn của hắn. Mệnh môn thiếu chút nữa bị phá, cả người không còn một chút khí lực nào cả, giống như mì sợi bị người lôi đi ra ngoài.
Nếu Hồ Tĩnh có chuyện gì, Vương Mãnh tuyệt đối không ngại đưa đối phương đi tây thiên.
“Trời a, Mãnh ca, khi nào thì ngươi học phương pháp công kích của Thể Tu vậy, rất đẹp trai, rất phong độ!”
Trương Tiểu Giang lập tức nhảy lên đón, Vương Mãnh khẽ mỉm cười nói: “Vạn pháp tương đồng, đều là cách sử dụng nguyên lực mà thôi!”
Lời này rơi vào trong tay đám đệ tử thể tu Hoành Sơn Đường, giống như là châm chọc một phen. Nhưng bên phía Lôi Quang Đường thì lại lớn tiếng reo hò.
Hoành Sơn Đường không ngừng khiêu khích đã kích phát ra tà ý trong lòng Vương Mãnh. Cho nên hắn mới sử dụng thể tu thuật, cái này gọi là lấy của người trả lại người (hay gọi là gậy ông đập lưng ông cũng được).
Hồng Bàn sau giây phút kích động cũng khôi phục lại bình tĩnh. Hắn có thể xác định được đây là trò quỷ mà Lôi Đình sử dụng sau lưng. Nghe nói kẻ này thiên phú dị bẩm khiến cho không ít tổ sư thích thú, vốn tưởng rằng là tin đồn, xem ra là có thật rồi.
Vừa rồi Cương Luyện công kích, Vương Mãnh mỗi lần ngăn cản kỳ thực đều là kết quả nguyên lực đánh trúng. Lúc phòng ngự nguyên lực tập trung tới tay, lúc công kích thì nguyên lực bùng nổ một chút.
Chẳng qua người khác không thể làm được như hắn mà thôi, đem nguyên lực tập trung lại một điểm như vậy, loại lợi dụng nguyên lực này ngay cả các trưởng lão thể tu cũng khó sử dụng.
Vương Mãnh đi tới bên cạnh Hồ Tĩnh, Liễu Mi và Mã Điềm Nhi đã cấp cho Hồ Tĩnh sử dụng Hộ Tâm Đan. Hai người trên mặt còn có chút lo lắng, kỳ thực Mã Điềm Nhi và Liễu Mi tính cách đều không thích hợp chiến đấu.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồ Tĩnh, Vương Mãnh trong lòng không ngờ sinh ra một chút không đành lòng.
Bất kể là Vương Mãnh ở kiếp này hay kiếp trước, từ trước tới giờ đều thờ phụng lực lượng tối thượng. Hắn không ngừng rảo bước tiến lên phía trước, gặp được bị thương linh tinh hay suy sụp là không thể tránh khỏi, cho nên cũng không cảm giác.
Áp chế vẻ mặt khác thường ở trong lòng Vương Mãnh nói: “Tiểu Tĩnh không có việc gì chứ?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hồ Tĩnh lộ ra nụ cười vui vẻ: “Một chút thương thế nhỏ, chỉ tiếc thua.”
Vương Mãnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Còn lại giao cho chúng ta là được rồi!”
“Tĩnh Tĩnh, yên tâm đi, ta nhất định sẽ bao thù cho ngươi, nhất định đánh đối phương…”
Bị Liễu Mi trừng mắt nhìn, Trương mập mạp mới dừng miệng lại, nhưng phẫn nộ trên mặt là có thể nghĩ.
Cương Luyện rõ ràng là đã hạ thủ nặng tay, nếu không Hồ Tĩnh cũng không chịu thương thế nặng như vậy khi thắng bại đã phân.
“Mãnh ca, ngươi xuống tay rất nhẹ, nếu là ta, khẳng định sẽ giẫm nát đầu của hắn.”
Trương Tiểu Giang nói.
“Yên tâm đi, đôi khi còn sống cũng chưa chắc là tốt hơn so với chết.”
Vương Mãnh thản nhiên nói, một cước của hắn đánh thẳng vào mệnh môn của đối phương, đây đúng là trừng phạt với Cương Luyện.
Hai bên đều có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhìn bộ dạng của Cương Luyện Hoàng Phong cũng giận dữ, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác.
Hắn ở dưới nhìn xem rất rõ ràng, Vương Mãnh một chiêu này tàn nhẫn vô cùng. Hơn nữa năng lực thể tu của hắn vô cùng thuần thục, giống như là đã tu luyện rất nhiều năm rồi, chỉ có như vậy mới ở nguyên lực 15 tầng có thể phát huy ra được tới mức tận cùng như vậy.
Cương Luyện mặc dù có 19 tầng nguyên lực, oanh ra một quyền, lại công kích, liên tục công kích như vậy, cuối cùng đánh trúng được đối thủ thì nguyên lực tiêu hao không hề ít. Mà Vương Mãnh mỗi một quyền đánh ra, nguyên lực chưa từng có tiêu tan đi nửa phần, nguyên lực 15 tầng toàn bộ đánh trúng mục tiêu, sau đó bùng nổ.
Đây là lực khống chế khủng bố cỡ nào chứ, chỉ có người trải qua trăm trận chiến mới có thể thể dẫn lực lợi hại như vậy. Đây cũng là lý do vì sao Vương Mãnh ở phía trước có thể qua ải chém tướng, hắn tuy rằng chỉ có 15 tầng nguyên lực, nhưng lại có thể phát huy những nguyên lực này tới mức tận cùng, làm cho hao tổn rơi xuống mức thấp nhất.
Thật là đáng sợ, tiểu tử này luyện như thế nào vậy!
Nếu thiên phú như vậy, con mẹ nó vậy thiên phú của những người khác là bằng giấy à.
Nhưng thật ra Đường Uy không ngờ lại bình tĩnh như vậy, kỳ thực với hắn mà nói, Cương Luyện đánh thắng một ván nhưng lại bị hung hăng giáo huấn không có gì tốt hơn nữa. Tiểu tử này nếu đã có tâm phản nghịch, vậy thì hủy đi hay hơn.
“Hoàng Phong, trận thứ ba giao cho ngươi, ngươi và Cương Luyện là huynh đệ, phải làm như thế nào, ta không cần phải nói nhiều chứ. Ta vừa nhìn thấy khí tức của Cương Luyện, sợ rằng đã bị phế đi rồi!”
Dường Uy chưa dứt lời, Hoàng Phong tức giận càng uy, hung hăng nhìn về phía Lôi Quang Đường, đi thẳng lên trên sân đấu.
“Hoàng Phong, ai tới tìm!”
Trương Tiểu Giang đã sớm không chịu nổi rồi, nhảy lên: “Quản ngươi là Hoàng Phong hay Mã Phong cái gì, lão tử bắn bạo hết!”
“Ngươi cẩn thận đấy!” Hồ Tĩnh nói, xem ra tin tức tình báo trước khi đường chiến là chính xác. Cương Luyện và Hoàng Phong đều là cao thủ ở ngoài về, đủ khí sát phạt, hơi chút vô ý là không chết cũng trọng thương.
“Yên tâm đi, đừng nói chuyện nữa, ta đi xem.”
Vương Mãnh đi tới bên sân đấu, Trương Tiểu Giang đã nhảy lên trên.
Trước mắt Lôi Quang Đường và Hoành Sơn Đường là một đều ngang tay nhau, sĩ khí vốn được Cương Luyện lập lên đã bị chính hắn phế bỏ đi. Cũng may thắng được một trận, cũng không bị thất bại trong gang tấc.
Hoàng Phong có một loại tuấn mỹ yêu dị: “Tiểu mập mạp, ta sẽ cho ngươi hiểu thế nào là muốn sống không được muốn chết không xong!”
“Tử nhân yêu, ngươi cùng tên ngu ngốc kia có phải có một chân không?”
Trương mập mạp ánh mắt sắc bén ra sao chứ.
Hoàng Phong ánh mắt như bốc hỏa, nhằm thẳng vào Trương Tiểu Giang.
Hoàng Phong thật có chút nương nhờ vào vũ khí của hắn, mà vũ khí của hắn cũng cực kỳ đặc thù trong thể tu.
Một đạo hàn quang chợt hướng tới Trương Tiểu Giang.
Trương mập mạp vội vàng kinh hãi, né tránh đi, nhưng trên trán vẫn bị vẽ một vết máu, nếu chậm một chút, sọ não khẳng định bị xuyên thủng.
Hàn quang kia là một cây châm.
Đuôi châm này còn có một sợi dây trong suốt gắn kết nữa.
Đây là vũ khí của Hoàng Phong, Hoàng Phong Châm, khó lòng phòng bị, bình thường bên ngoài bôi độc. Đây quả là vũ khí giết người cực kỳ lợi hại, chẳng qua đại hội Thánh Đường, khẳng định là không thể dùng độc.
Bởi vì vũ khí quá mức âm độc, hơn nữa dáng người của hắn không giống như thể tu bình thường. Cho nên kiêng kị nhất là người khác lấy chuyện này mà nói, hơn nữa Trương mập mạp lại trực tiếp điểm huyệt chết của hắn, cách nói lại vô cùng tàn nhẫn.
Khống chế? Pháp thuật? rất mờ ảo rồi.
“Chẳng lẽ là Lôi Đình tổ sư?” Hà Tử Uyên thì thào nói.
Khẳng định là như vậy, khó trách Lôi tổ sư tới tìm Vương Mãnh từng chuyến một như vậy, vốn tưởng rằng là đoán tạo, hóa ra chân chính mục đích là truyền thụ kỹ năng lực tu cho hắn.
Thể tu Lôi Quang Đường phải sống lại, hóa ra thực lực chân chính của Vương Mãnh không phải là đan tu, cũng không phải là kiếm tu, mà là thể tu, truyền thống mạnh nhất của Lôi Quang Đường.
Toàn trường ánh mắt nghi hoặc, khe khẽ bàn tán. Cương Luyện thủy chung vẫn không thể lấy đầu mình ra được.
Đường Uy cười sang sảng nói: “Vương trưởng lão thân thủ tốt, tuy nhiên xuống tay cũng quá độc ác một chút đi.”
Hắn ra hiệu đệ tử lôi Cương Luyện ra ngoài, vừa làm thấp đi Cương Luyện lại cho Vương Mãnh một đao.
Vương Mãnh nhìn thoáng qua Đường Uy cười nói: “Ngọc bất trác bất thành khí (ngọc không mài không tốt), nếu hắn đã tôn xưng ta là trưởng lão, ta tự nhiên phải lấy thân phận trưởng lão ra mà dạy bảo hắn một phen. Nghiêm khắc với hắn mới là muốn tốt cho hắn!”
Vương Mãnh nói một câu hoàn toàn trả lại Hoành Sơn Đường, nếu các ngươi muốn lấy thân phân trưởng lão của ta ra làm trò, vậy đừng trách ta lấy thân phận trưởng lão ra giáo huấn các ngươi một chút.
Cương Luyện bị kéo đi ra, cả người mềm nhũn, một kích của Vương Mãnh đánh thẳng tới mệnh môn của hắn. Mệnh môn thiếu chút nữa bị phá, cả người không còn một chút khí lực nào cả, giống như mì sợi bị người lôi đi ra ngoài.
Nếu Hồ Tĩnh có chuyện gì, Vương Mãnh tuyệt đối không ngại đưa đối phương đi tây thiên.
“Trời a, Mãnh ca, khi nào thì ngươi học phương pháp công kích của Thể Tu vậy, rất đẹp trai, rất phong độ!”
Trương Tiểu Giang lập tức nhảy lên đón, Vương Mãnh khẽ mỉm cười nói: “Vạn pháp tương đồng, đều là cách sử dụng nguyên lực mà thôi!”
Lời này rơi vào trong tay đám đệ tử thể tu Hoành Sơn Đường, giống như là châm chọc một phen. Nhưng bên phía Lôi Quang Đường thì lại lớn tiếng reo hò.
Hoành Sơn Đường không ngừng khiêu khích đã kích phát ra tà ý trong lòng Vương Mãnh. Cho nên hắn mới sử dụng thể tu thuật, cái này gọi là lấy của người trả lại người (hay gọi là gậy ông đập lưng ông cũng được).
Hồng Bàn sau giây phút kích động cũng khôi phục lại bình tĩnh. Hắn có thể xác định được đây là trò quỷ mà Lôi Đình sử dụng sau lưng. Nghe nói kẻ này thiên phú dị bẩm khiến cho không ít tổ sư thích thú, vốn tưởng rằng là tin đồn, xem ra là có thật rồi.
Vừa rồi Cương Luyện công kích, Vương Mãnh mỗi lần ngăn cản kỳ thực đều là kết quả nguyên lực đánh trúng. Lúc phòng ngự nguyên lực tập trung tới tay, lúc công kích thì nguyên lực bùng nổ một chút.
Chẳng qua người khác không thể làm được như hắn mà thôi, đem nguyên lực tập trung lại một điểm như vậy, loại lợi dụng nguyên lực này ngay cả các trưởng lão thể tu cũng khó sử dụng.
Vương Mãnh đi tới bên cạnh Hồ Tĩnh, Liễu Mi và Mã Điềm Nhi đã cấp cho Hồ Tĩnh sử dụng Hộ Tâm Đan. Hai người trên mặt còn có chút lo lắng, kỳ thực Mã Điềm Nhi và Liễu Mi tính cách đều không thích hợp chiến đấu.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồ Tĩnh, Vương Mãnh trong lòng không ngờ sinh ra một chút không đành lòng.
Bất kể là Vương Mãnh ở kiếp này hay kiếp trước, từ trước tới giờ đều thờ phụng lực lượng tối thượng. Hắn không ngừng rảo bước tiến lên phía trước, gặp được bị thương linh tinh hay suy sụp là không thể tránh khỏi, cho nên cũng không cảm giác.
Áp chế vẻ mặt khác thường ở trong lòng Vương Mãnh nói: “Tiểu Tĩnh không có việc gì chứ?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hồ Tĩnh lộ ra nụ cười vui vẻ: “Một chút thương thế nhỏ, chỉ tiếc thua.”
Vương Mãnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Còn lại giao cho chúng ta là được rồi!”
“Tĩnh Tĩnh, yên tâm đi, ta nhất định sẽ bao thù cho ngươi, nhất định đánh đối phương…”
Bị Liễu Mi trừng mắt nhìn, Trương mập mạp mới dừng miệng lại, nhưng phẫn nộ trên mặt là có thể nghĩ.
Cương Luyện rõ ràng là đã hạ thủ nặng tay, nếu không Hồ Tĩnh cũng không chịu thương thế nặng như vậy khi thắng bại đã phân.
“Mãnh ca, ngươi xuống tay rất nhẹ, nếu là ta, khẳng định sẽ giẫm nát đầu của hắn.”
Trương Tiểu Giang nói.
“Yên tâm đi, đôi khi còn sống cũng chưa chắc là tốt hơn so với chết.”
Vương Mãnh thản nhiên nói, một cước của hắn đánh thẳng vào mệnh môn của đối phương, đây đúng là trừng phạt với Cương Luyện.
Hai bên đều có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhìn bộ dạng của Cương Luyện Hoàng Phong cũng giận dữ, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác.
Hắn ở dưới nhìn xem rất rõ ràng, Vương Mãnh một chiêu này tàn nhẫn vô cùng. Hơn nữa năng lực thể tu của hắn vô cùng thuần thục, giống như là đã tu luyện rất nhiều năm rồi, chỉ có như vậy mới ở nguyên lực 15 tầng có thể phát huy ra được tới mức tận cùng như vậy.
Cương Luyện mặc dù có 19 tầng nguyên lực, oanh ra một quyền, lại công kích, liên tục công kích như vậy, cuối cùng đánh trúng được đối thủ thì nguyên lực tiêu hao không hề ít. Mà Vương Mãnh mỗi một quyền đánh ra, nguyên lực chưa từng có tiêu tan đi nửa phần, nguyên lực 15 tầng toàn bộ đánh trúng mục tiêu, sau đó bùng nổ.
Đây là lực khống chế khủng bố cỡ nào chứ, chỉ có người trải qua trăm trận chiến mới có thể thể dẫn lực lợi hại như vậy. Đây cũng là lý do vì sao Vương Mãnh ở phía trước có thể qua ải chém tướng, hắn tuy rằng chỉ có 15 tầng nguyên lực, nhưng lại có thể phát huy những nguyên lực này tới mức tận cùng, làm cho hao tổn rơi xuống mức thấp nhất.
Thật là đáng sợ, tiểu tử này luyện như thế nào vậy!
Nếu thiên phú như vậy, con mẹ nó vậy thiên phú của những người khác là bằng giấy à.
Nhưng thật ra Đường Uy không ngờ lại bình tĩnh như vậy, kỳ thực với hắn mà nói, Cương Luyện đánh thắng một ván nhưng lại bị hung hăng giáo huấn không có gì tốt hơn nữa. Tiểu tử này nếu đã có tâm phản nghịch, vậy thì hủy đi hay hơn.
“Hoàng Phong, trận thứ ba giao cho ngươi, ngươi và Cương Luyện là huynh đệ, phải làm như thế nào, ta không cần phải nói nhiều chứ. Ta vừa nhìn thấy khí tức của Cương Luyện, sợ rằng đã bị phế đi rồi!”
Dường Uy chưa dứt lời, Hoàng Phong tức giận càng uy, hung hăng nhìn về phía Lôi Quang Đường, đi thẳng lên trên sân đấu.
“Hoàng Phong, ai tới tìm!”
Trương Tiểu Giang đã sớm không chịu nổi rồi, nhảy lên: “Quản ngươi là Hoàng Phong hay Mã Phong cái gì, lão tử bắn bạo hết!”
“Ngươi cẩn thận đấy!” Hồ Tĩnh nói, xem ra tin tức tình báo trước khi đường chiến là chính xác. Cương Luyện và Hoàng Phong đều là cao thủ ở ngoài về, đủ khí sát phạt, hơi chút vô ý là không chết cũng trọng thương.
“Yên tâm đi, đừng nói chuyện nữa, ta đi xem.”
Vương Mãnh đi tới bên sân đấu, Trương Tiểu Giang đã nhảy lên trên.
Trước mắt Lôi Quang Đường và Hoành Sơn Đường là một đều ngang tay nhau, sĩ khí vốn được Cương Luyện lập lên đã bị chính hắn phế bỏ đi. Cũng may thắng được một trận, cũng không bị thất bại trong gang tấc.
Hoàng Phong có một loại tuấn mỹ yêu dị: “Tiểu mập mạp, ta sẽ cho ngươi hiểu thế nào là muốn sống không được muốn chết không xong!”
“Tử nhân yêu, ngươi cùng tên ngu ngốc kia có phải có một chân không?”
Trương mập mạp ánh mắt sắc bén ra sao chứ.
Hoàng Phong ánh mắt như bốc hỏa, nhằm thẳng vào Trương Tiểu Giang.
Hoàng Phong thật có chút nương nhờ vào vũ khí của hắn, mà vũ khí của hắn cũng cực kỳ đặc thù trong thể tu.
Một đạo hàn quang chợt hướng tới Trương Tiểu Giang.
Trương mập mạp vội vàng kinh hãi, né tránh đi, nhưng trên trán vẫn bị vẽ một vết máu, nếu chậm một chút, sọ não khẳng định bị xuyên thủng.
Hàn quang kia là một cây châm.
Đuôi châm này còn có một sợi dây trong suốt gắn kết nữa.
Đây là vũ khí của Hoàng Phong, Hoàng Phong Châm, khó lòng phòng bị, bình thường bên ngoài bôi độc. Đây quả là vũ khí giết người cực kỳ lợi hại, chẳng qua đại hội Thánh Đường, khẳng định là không thể dùng độc.
Bởi vì vũ khí quá mức âm độc, hơn nữa dáng người của hắn không giống như thể tu bình thường. Cho nên kiêng kị nhất là người khác lấy chuyện này mà nói, hơn nữa Trương mập mạp lại trực tiếp điểm huyệt chết của hắn, cách nói lại vô cùng tàn nhẫn.