“Là do tiểu tử Vương Mãnh này, đừng nói là đám người Tác Minh, Chu Khiêm, ngay cả ta cũng bị hắn lây nhiễm rồi. Tốt xấu gì ta cũng là trưởng lão Đan Tu đứng đầu Thánh Đường, kết quả lại biến thành người hầu của bọn họ.”
Chu Phong cũng không kìm nổi cười khổ nói, hắn thích ở cùng một chỗ với đám người Vương Mãnh, mới đầu tưởng chơi thân, hiện tại xem ra, là nhiệt tình và vô tư của nhóm người Vương Mãnh này đã lây nhiễm cho hắn.
Vì mục tiêu, vì hùng mạnh, vì vinh quang mà cố gắng, mà chiến đấu, không có gì đáng trách. Nhưng những người này là vì Lôi Quang Đường, vì toàn bộ phân đường mà chiến đấu, mà không phải vì chính mình muốn nổi danh.
Không muốn lại được!
Cho nên mới dám hi sinh.
Chu Lạc Đan gật gật đầu, nói: “Thiên tài trên tu hành, vài chục năm khẳng định sẽ có một vài người, nhưng giống như Vương Mãnh mà nói, mấy trăm năm xuất hiện một người đã là không sai lầm rồi.”
Chu Phong gật gật đầu nói: “Những người như vậy ở thế giới hiện tại càng khó mà sinh tồn, tổ sư ngài phải bảo vệ hắn à!”
Người tu hành là ích kỷ, trong Thánh Đường cũng không ngoại lệ, người như Vương Mãnh trong lúc vô tình sẽ đắc tội không ít người. Thậm chí còn có nhiều kẻ thù, cho dù hắn có thiên phú, nhưng thời gian tu hành ngắn sao có thể bù lại được.
“Yên tâm đi, Thánh Đường vẫn là Thánh Đường, không phải là Ma Đường!”
Trên người Chu Lạc Đan đột nhiên tản ra lực lượng và kiên trì của một vị tổ sư.
Lôi Quang Đường đánh bại Hoành Sơn Đường tin tức này đã truyền đi khắp toàn bộ Thánh Đường, nhiệt tình tăng vọt. Thánh Đường vốn một mảnh yên tĩnh bởi vì Lôi Quang Đường mà trở nên sôi trào lên.
Tới một bước này, hiển nhiên lôi đấu đường hội sẽ tiếp tục đánh xống, tuyệt không dừng lại, bọn họ đã từ bỏ ý nghĩ thắng bại trong lòng, chỉ là chiến đấu vì lòng tin và lòng kiên trì.
Mục tiêu giống nhau, nhưng mỗi người đều kiên trì vì một việc gì đó lại khác nhau.
Lôi Quang Đường.
Hồ Tĩnh nằm băng bó trên giường, sắc mặt còn có chút trắng bệch, tinh thần đỡ hơn một chút, nhưng lại không thể khiến vết thương khỏi hẳn.
Vương Mãnh ngồi ở bên cạnh, những người khác đều đã rời khỏi. Một trận chiến với Phi Phượng Đường, Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang là không thể lên sàn đấu. Hồ Tĩnh nội thương nhất định phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trương Tiểu Giang chỉ bị thương ngoài da, nhưng khá nặng, nhất là mấy cái châm đã động tới xương cốt rồi, cho dù là lấy thể chất của người tu hành cũng không thể không chịu khổ một chút. Nhưng mà hiện tại mập mạp đã có Liễu mỹ nhân chiếu cố, ngược lại coi như là khoái hoạt trong thống khổ rồi. Hơn nữa bởi vì Trương mập mạp ngày càng có bá khí, Liễu sư tỷ cũng ngày càng dịu dàng hơn.
Nữ nhân dịu dàng quyết định bởi nam nhân của nàng hùng mạnh tới trình độ nào kỳ thực cũng có đạo lý nhất định của nó.
“Muốn uống nước sao?” Vương Mãnh hỏi.
Hồ Tĩnh hơi hơi lắc đầu nói: “Hiếm thấy thời điểm ngươi dịu dàng như vậy đấy.”
Vương Mãnh xấu hổ cười cười nói: “Ta luôn luôn cẩu thả, lại thích gây chuyện, mọi người đi theo ta cũng chịu không ít đau khổ.”
“Không nên chuyện gì cũng đưa lên người mình cả, chúng ta chiến đấu vì vinh quang của Lôi Quang Đường. Không có ngươi, cũng sẽ như vậy mà thôi. Nếu đã trở thành người tu hành, sẽ không nghĩ tới mệnh dài quá trăm tuổi!”
Hồ Tĩnh nhìn thoáng qua Vương Mãnh nói.
“Tiểu Tĩnh, lý tưởng của ngươi là cái gì?” Vương Mãnh hỏi, ở trong nhiều người như vậy, Hồ Tĩnh là người duy nhất hắn có thể nói chuyện được.
“Ta rất đơn giản, cứ như vậy mà cố gắng đi tiếp.”
Hồ Tĩnh cười rất tươi.
“Ta rất khâm phục lòng dạ của ngươi, bất kể đối mặt với chuyện gì, cũng có thể tìm được tiết tấu của mình.”
“Kỳ thực ngươi rất rõ ràng mình muốn cái gì, ta nhớ rõ ngươi đã nói, ngươi có một đối thủ hùng mạnh, ngươi muốn chiến thắng hắn.”
Vương Mãnh cười khổ: “Đối thủ của ta không chỉ hùng mạnh, còn có thế lực khổng lồ.”
“Có bao nhiêu lớn?”
“Có khả năng còn khủng bố hơn cả Thánh đường này.”
“Bất kể đối thủ có hùng mạnh thế nào, ngươi cũng không phải chỉ có một mình, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu.”
Hồ Tĩnh kiên định nói.
Vương Mãnh lộ ra ý hiểu cười cười nói: “Có những lời này của ngươi là đủ rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Mục tiêu của chúng ta là kéo Đạo Quang Đường xuống ngựa!”
Hồ Tĩnh gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt, nghe tiếng bước chân của Vương Mãnh càng lúc càng xa.
“Lý tưởng sao? Chính là cùng ngươi đi xuống từng bước từng bước một…”
Từ mệnh ngân hai tầng rác rưởi đến cường giả hai mươi tầng, nếu ba năm trước đây có người nói như vậy, đại khái tất cả mọi người đều nói đầu ngươi có tật hả.
Nhưng rõ ràng sự thật là ở trước mắt, không chỉ có như vậy, còn có thể dẫn dắt được Lôi Quang Đường sắp bị đào thải tới nơi sống lại.
Ngay tại mấy tháng trước mọi người vẫn còn thảo luận Lôi Quang Đường còn có thể tồn tại được hay không. Nhưng hiện tại Lôi Quang Đường đã trở thành điển hình của Thánh Đường.
Các đệ tử bất kể có thân phận như thế nào, mệnh ngân tầng thứ thế nào, không ai không thảo luận về kỳ tích Lôi Quang Đường.
Mà điều làm cho tất cả mọi người cảm thấy hứng thú chính là vì sao Vương Mãnh lại lợi hại như vậy.
Cố gắng, chăm chỉ, tất cả các từ ngữ dạng như vậy đều đặt trên người Vương Mãnh. Hắn thông qua kiên trì không ngừng nỗ lực, từng thiên phú được hắn kích phát ra, mới có được uy lực như hôm nay.
Không thể nói ông trời đều công bằng với mỗi người, nhưng một người được sinh ra, không tới mức một chút thiên phú cũng không có, chỉ có điều cần phải đi khai quật mà thôi.
Vương Mãnh dùng cố gắng của chính mình, biến cái không tưởng thành hiện thực.
Không chỉ như thế, hắn còn kéo Lôi Quang Đường, Hồ Tĩnh, Trương Tiểu Giang, đều giống như mình. Nếu nói Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang là tới từ cùng một nơi với Vương Mãnh, thậm chí nói ba người thiên phú đều tốt lắm, vậy còn Tác Minh và Chu Khiêm thì sao?
Hai người này hóa ra đều là tiểu nhân vật không chút danh tiếng nào, nhưng hiện tại đều có thể liều mạng đi ra.
Hiện tượng Lôi Quang Đường đã chấn động Thánh Đường, dù sao thiên tài cũng chỉ có một số ít, từng người tu hành đều ôm ấp hy vọng vô hạn khi đi vào thế giới Tiểu Thiên, đi vào Thánh Đường. Nhưng tu hành mấy năm, thậm chí sau hơn mười năm, lại phát hiện ra giấc mộng và sự thật tới gần lắm rồi. Tu hành buồn tẻ và chán nản, thậm chí còn muốn đối mặt với nguy hiểm tới tính mạng, bọn họ không nhìn thấy hy vọng. Nhưng Lôi Quang Đường thắng lợi không riêng gì là thắng lợi của Lôi Quang Đường, nó đã châm lửa cho bọn họ rồi.
Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên hai người tự nhiên trở thành cán sự của Lôi Quang Đường. Đám người Vương Mãnh chuẩn bị chiến đấu trận sau, hiển nhiên không thể ứng phó nổi việc này. Hơn nữa cho dù ứng phó thì cũng không thể thuận buồm xuôi gió như Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên được. Hai người ở Thánh Đường một thời gian dài rồi, hơn nữa cũng rất rõ ràng tình huống ở đây.
Ngoại trừ Lôi Quang Đường trở nên càng ngày càng náo nhiệt, nhiệm vụ phân đường trên cơ bản đã bị càn quét sạch. Những đệ tử phân đường khác cũng muốn lây chút không khí vui mừng ở Lôi Quang Đường.
Thậm chí không hề ít đệ tử muốn chuyển tới Lôi Quang Đường, có chút thực lực đúng là không kém. Đặc biệt bọn họ cảm nhận được sự đoàn kết ở Lôi Quang Đường, bầu không khí hoàn toàn khác với các phân đường khác.
Sau ba ngày, Lôi Quang Đường sẽ khiêu chiến Phi Phượng Đường, Lôi Quang Đường sẽ lại gặp một cửa ải khó khăn, so với Hoành Sơn Đường càng mạnh hơn nhiều. Không chỉ như vậy, còn có một vấn đề rất lớn nữa, mỹ nhân quan! (Anh hùng khó qua ải mỹ nhân quan!”
Quan hệ của Vương Mãnh và Dương Dĩnh lại được đặt lên trên bàn.
“Các ngươi nói Vương Mãnh và Dương Dĩnh rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Khó mà nói, thực sự khó mà nói, cảm giác bên trong có bí mật, nhìn không giống tình lữ. Nhưng nếu không phải là tình lữ, thì tại sao hai người lại cùng xuất hiện chứ?”
“Dương sư tỷ tuệ nhãn biết anh hùng, biết Vương trưởng lão không phải là phàm nhân?”
“Chó má, khi đó Vương tưởng lão có trình độ gì chứ, ngươi tin sao?”
“Đúng vậy, mặc kệ nó đi, dù sao tới lúc đó lên Phi Phượng Đường đánh giá chẳng phải rõ sao?”
“Khẳng định là có không ít người nha, ta nghe nói người ba phân đường trên cũng toàn lực xuất động. Lôi Quang Đường có thể bước qua Phi Phượng Đường hay không là mấu chốt, điểm quyết định để khiêu chiến ba đường phía trên. Chỉ nghĩ thôi mà cả người đã run rẩy nha!”
Chu Phong cũng không kìm nổi cười khổ nói, hắn thích ở cùng một chỗ với đám người Vương Mãnh, mới đầu tưởng chơi thân, hiện tại xem ra, là nhiệt tình và vô tư của nhóm người Vương Mãnh này đã lây nhiễm cho hắn.
Vì mục tiêu, vì hùng mạnh, vì vinh quang mà cố gắng, mà chiến đấu, không có gì đáng trách. Nhưng những người này là vì Lôi Quang Đường, vì toàn bộ phân đường mà chiến đấu, mà không phải vì chính mình muốn nổi danh.
Không muốn lại được!
Cho nên mới dám hi sinh.
Chu Lạc Đan gật gật đầu, nói: “Thiên tài trên tu hành, vài chục năm khẳng định sẽ có một vài người, nhưng giống như Vương Mãnh mà nói, mấy trăm năm xuất hiện một người đã là không sai lầm rồi.”
Chu Phong gật gật đầu nói: “Những người như vậy ở thế giới hiện tại càng khó mà sinh tồn, tổ sư ngài phải bảo vệ hắn à!”
Người tu hành là ích kỷ, trong Thánh Đường cũng không ngoại lệ, người như Vương Mãnh trong lúc vô tình sẽ đắc tội không ít người. Thậm chí còn có nhiều kẻ thù, cho dù hắn có thiên phú, nhưng thời gian tu hành ngắn sao có thể bù lại được.
“Yên tâm đi, Thánh Đường vẫn là Thánh Đường, không phải là Ma Đường!”
Trên người Chu Lạc Đan đột nhiên tản ra lực lượng và kiên trì của một vị tổ sư.
Lôi Quang Đường đánh bại Hoành Sơn Đường tin tức này đã truyền đi khắp toàn bộ Thánh Đường, nhiệt tình tăng vọt. Thánh Đường vốn một mảnh yên tĩnh bởi vì Lôi Quang Đường mà trở nên sôi trào lên.
Tới một bước này, hiển nhiên lôi đấu đường hội sẽ tiếp tục đánh xống, tuyệt không dừng lại, bọn họ đã từ bỏ ý nghĩ thắng bại trong lòng, chỉ là chiến đấu vì lòng tin và lòng kiên trì.
Mục tiêu giống nhau, nhưng mỗi người đều kiên trì vì một việc gì đó lại khác nhau.
Lôi Quang Đường.
Hồ Tĩnh nằm băng bó trên giường, sắc mặt còn có chút trắng bệch, tinh thần đỡ hơn một chút, nhưng lại không thể khiến vết thương khỏi hẳn.
Vương Mãnh ngồi ở bên cạnh, những người khác đều đã rời khỏi. Một trận chiến với Phi Phượng Đường, Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang là không thể lên sàn đấu. Hồ Tĩnh nội thương nhất định phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trương Tiểu Giang chỉ bị thương ngoài da, nhưng khá nặng, nhất là mấy cái châm đã động tới xương cốt rồi, cho dù là lấy thể chất của người tu hành cũng không thể không chịu khổ một chút. Nhưng mà hiện tại mập mạp đã có Liễu mỹ nhân chiếu cố, ngược lại coi như là khoái hoạt trong thống khổ rồi. Hơn nữa bởi vì Trương mập mạp ngày càng có bá khí, Liễu sư tỷ cũng ngày càng dịu dàng hơn.
Nữ nhân dịu dàng quyết định bởi nam nhân của nàng hùng mạnh tới trình độ nào kỳ thực cũng có đạo lý nhất định của nó.
“Muốn uống nước sao?” Vương Mãnh hỏi.
Hồ Tĩnh hơi hơi lắc đầu nói: “Hiếm thấy thời điểm ngươi dịu dàng như vậy đấy.”
Vương Mãnh xấu hổ cười cười nói: “Ta luôn luôn cẩu thả, lại thích gây chuyện, mọi người đi theo ta cũng chịu không ít đau khổ.”
“Không nên chuyện gì cũng đưa lên người mình cả, chúng ta chiến đấu vì vinh quang của Lôi Quang Đường. Không có ngươi, cũng sẽ như vậy mà thôi. Nếu đã trở thành người tu hành, sẽ không nghĩ tới mệnh dài quá trăm tuổi!”
Hồ Tĩnh nhìn thoáng qua Vương Mãnh nói.
“Tiểu Tĩnh, lý tưởng của ngươi là cái gì?” Vương Mãnh hỏi, ở trong nhiều người như vậy, Hồ Tĩnh là người duy nhất hắn có thể nói chuyện được.
“Ta rất đơn giản, cứ như vậy mà cố gắng đi tiếp.”
Hồ Tĩnh cười rất tươi.
“Ta rất khâm phục lòng dạ của ngươi, bất kể đối mặt với chuyện gì, cũng có thể tìm được tiết tấu của mình.”
“Kỳ thực ngươi rất rõ ràng mình muốn cái gì, ta nhớ rõ ngươi đã nói, ngươi có một đối thủ hùng mạnh, ngươi muốn chiến thắng hắn.”
Vương Mãnh cười khổ: “Đối thủ của ta không chỉ hùng mạnh, còn có thế lực khổng lồ.”
“Có bao nhiêu lớn?”
“Có khả năng còn khủng bố hơn cả Thánh đường này.”
“Bất kể đối thủ có hùng mạnh thế nào, ngươi cũng không phải chỉ có một mình, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu.”
Hồ Tĩnh kiên định nói.
Vương Mãnh lộ ra ý hiểu cười cười nói: “Có những lời này của ngươi là đủ rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Mục tiêu của chúng ta là kéo Đạo Quang Đường xuống ngựa!”
Hồ Tĩnh gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt, nghe tiếng bước chân của Vương Mãnh càng lúc càng xa.
“Lý tưởng sao? Chính là cùng ngươi đi xuống từng bước từng bước một…”
Từ mệnh ngân hai tầng rác rưởi đến cường giả hai mươi tầng, nếu ba năm trước đây có người nói như vậy, đại khái tất cả mọi người đều nói đầu ngươi có tật hả.
Nhưng rõ ràng sự thật là ở trước mắt, không chỉ có như vậy, còn có thể dẫn dắt được Lôi Quang Đường sắp bị đào thải tới nơi sống lại.
Ngay tại mấy tháng trước mọi người vẫn còn thảo luận Lôi Quang Đường còn có thể tồn tại được hay không. Nhưng hiện tại Lôi Quang Đường đã trở thành điển hình của Thánh Đường.
Các đệ tử bất kể có thân phận như thế nào, mệnh ngân tầng thứ thế nào, không ai không thảo luận về kỳ tích Lôi Quang Đường.
Mà điều làm cho tất cả mọi người cảm thấy hứng thú chính là vì sao Vương Mãnh lại lợi hại như vậy.
Cố gắng, chăm chỉ, tất cả các từ ngữ dạng như vậy đều đặt trên người Vương Mãnh. Hắn thông qua kiên trì không ngừng nỗ lực, từng thiên phú được hắn kích phát ra, mới có được uy lực như hôm nay.
Không thể nói ông trời đều công bằng với mỗi người, nhưng một người được sinh ra, không tới mức một chút thiên phú cũng không có, chỉ có điều cần phải đi khai quật mà thôi.
Vương Mãnh dùng cố gắng của chính mình, biến cái không tưởng thành hiện thực.
Không chỉ như thế, hắn còn kéo Lôi Quang Đường, Hồ Tĩnh, Trương Tiểu Giang, đều giống như mình. Nếu nói Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang là tới từ cùng một nơi với Vương Mãnh, thậm chí nói ba người thiên phú đều tốt lắm, vậy còn Tác Minh và Chu Khiêm thì sao?
Hai người này hóa ra đều là tiểu nhân vật không chút danh tiếng nào, nhưng hiện tại đều có thể liều mạng đi ra.
Hiện tượng Lôi Quang Đường đã chấn động Thánh Đường, dù sao thiên tài cũng chỉ có một số ít, từng người tu hành đều ôm ấp hy vọng vô hạn khi đi vào thế giới Tiểu Thiên, đi vào Thánh Đường. Nhưng tu hành mấy năm, thậm chí sau hơn mười năm, lại phát hiện ra giấc mộng và sự thật tới gần lắm rồi. Tu hành buồn tẻ và chán nản, thậm chí còn muốn đối mặt với nguy hiểm tới tính mạng, bọn họ không nhìn thấy hy vọng. Nhưng Lôi Quang Đường thắng lợi không riêng gì là thắng lợi của Lôi Quang Đường, nó đã châm lửa cho bọn họ rồi.
Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên hai người tự nhiên trở thành cán sự của Lôi Quang Đường. Đám người Vương Mãnh chuẩn bị chiến đấu trận sau, hiển nhiên không thể ứng phó nổi việc này. Hơn nữa cho dù ứng phó thì cũng không thể thuận buồm xuôi gió như Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên được. Hai người ở Thánh Đường một thời gian dài rồi, hơn nữa cũng rất rõ ràng tình huống ở đây.
Ngoại trừ Lôi Quang Đường trở nên càng ngày càng náo nhiệt, nhiệm vụ phân đường trên cơ bản đã bị càn quét sạch. Những đệ tử phân đường khác cũng muốn lây chút không khí vui mừng ở Lôi Quang Đường.
Thậm chí không hề ít đệ tử muốn chuyển tới Lôi Quang Đường, có chút thực lực đúng là không kém. Đặc biệt bọn họ cảm nhận được sự đoàn kết ở Lôi Quang Đường, bầu không khí hoàn toàn khác với các phân đường khác.
Sau ba ngày, Lôi Quang Đường sẽ khiêu chiến Phi Phượng Đường, Lôi Quang Đường sẽ lại gặp một cửa ải khó khăn, so với Hoành Sơn Đường càng mạnh hơn nhiều. Không chỉ như vậy, còn có một vấn đề rất lớn nữa, mỹ nhân quan! (Anh hùng khó qua ải mỹ nhân quan!”
Quan hệ của Vương Mãnh và Dương Dĩnh lại được đặt lên trên bàn.
“Các ngươi nói Vương Mãnh và Dương Dĩnh rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Khó mà nói, thực sự khó mà nói, cảm giác bên trong có bí mật, nhìn không giống tình lữ. Nhưng nếu không phải là tình lữ, thì tại sao hai người lại cùng xuất hiện chứ?”
“Dương sư tỷ tuệ nhãn biết anh hùng, biết Vương trưởng lão không phải là phàm nhân?”
“Chó má, khi đó Vương tưởng lão có trình độ gì chứ, ngươi tin sao?”
“Đúng vậy, mặc kệ nó đi, dù sao tới lúc đó lên Phi Phượng Đường đánh giá chẳng phải rõ sao?”
“Khẳng định là có không ít người nha, ta nghe nói người ba phân đường trên cũng toàn lực xuất động. Lôi Quang Đường có thể bước qua Phi Phượng Đường hay không là mấu chốt, điểm quyết định để khiêu chiến ba đường phía trên. Chỉ nghĩ thôi mà cả người đã run rẩy nha!”