Nhìn đệ tử Lôi Quang Đường đang chúc mừng nhiệt liệt, Kinh Diễm Vân không kìm nổi thở dài, kết quả như vậy đại khái cũng là tốt nhất, khó trách Chu tổ sư xem trọng hắn như vậy.
Phi Phượng đường huyết đấu với Lôi Quang cũng không phải không có phần thắng, dù sao Vương Mãnh cũng chỉ có một. Nhưng chẳng qua đây cũng không phải là phong cách của Phi Phượng Đường, kết quả như vậy cũng coi như tâm phục khẩu phục.
Chỉ có điều Phi Phượng Đường chỉ là một bước đệm giảm xóc, khảo nghiệm chân chính mới bắt đầu thôi.
Ba phân đường mạnh nhất Thánh Đường, nơi này mới là nơi tinh anh tụ tập.
Mặc kệ thế nào, Lôi Quang Đường thắng, hôm nay, bọn họ có thể quên hết mà chúc mừng.
Trong tiếng hoan hô, Vương Mãnh khua tay một chút.
Bên ngoài đám người, Mã Điềm Nhi cười rất vui vẻ, nhẹ nhàng vỗ tay.
Hiện tại những gì Lôi Quang Đường làm được có thể được gọi là một kỳ tích rồi.
Bọn họ sáng tạo ra kỷ lục trước nay chưa từng có, năm lần thắng liên tiếp.
Vương Mãnh và Dương Dĩnh đối chiến một trận sau này vô số đệ tử trẻ tuổi tôn sùng là kinh điển. Nhưng lúc này mọi người vẫn nói chuyện say sưa về đối quyết Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền.
Một trận chiến này, lực ảnh hưởng không chỉ có trong vòng tròn đệ tử, mà ảnh hưởng tới cả thế lực đối lập của các tổ sư nữa.
Ban đầu Lôi Đình lão hủ này không có thế lực nào ủng hộ, cho nên những tổ sư khác mới không để ý tới hắn, chuyện gì cũng bỏ qua. Nhưng hiện tại đã khác rồi, Lôi Quang Đường quật khởi, hơn nữa đạt tới một tình trạng kinh người.
Vương Mãnh, Hồ Tĩnh và đám đệ tử trẻ tuổi đủ để chống đỡ Lôi Quang Đường, tới một bước này đã không phải là vấn đề phù dung sớm nở tối tàn nữa rồi.
Thấy tình thế trước mắt của Lôi Quang Đường, nếu còn tiếp tục đi xuống như vậy, hơn nữa số tài nguyên dày cộp, cùng với lực ảnh hưởng, cũng có thể đoán được. Tương lai vài năm nữa đều là thời khắc phong cảnh của Lôi Quang Đường, Đạo Quang tuy mạnh, nhưng đã tiến vào bình cảnh, không gian tăng lên là có hạn.
Mà đây là chuyện Triệu Thiên Long, Mã Hòa Tử tuyệt đối không muốn thấy.
Lý Tu Văn từ trước tới giờ vẫn mặc kệ chuyện này, Chu Lạc Đan thì hạ tiền vốn rất lớn trên người Vương Mãnh, hiển nhiên muốn cùng Lôi Đình đứng chung một góc độ. Lôi Đình cũng không phải ngốc, hắn không phải không muốn Lôi Quang Đường lớn mạnh, chỉ có điều không có bản lĩnh đó mà thôi. Hiện tại cơ hội tới, khẳng định sẽ nắm lấy.
Triệu Thiên Long, Mã Hòa Tử vất vả quản lý gia tộc tới cục diện này khẳng định không muốn thất bại trong gang tấc. Chỉ tiếc người của bọn họ không có năng lực ngăn cản Lôi Quang Đường, hiện tại chỉ có thể nhìn vào Tiên Nguyên.
Chỉ cần Chu lạc Đan không nhẹ tay, Tiên Nguyên Đường lấy ba thắng một, thế thắng là không thể nghi ngờ.
Thực lực của ba đường trên là rất đáng tin, huống chi Tiên Nguyên đường đã vì đại hội lần này mà chuẩn bị rất nhiều.
Điểm này thì Chu Lạc Đan rất rõ ràng, nàng chưa kịp phát sầu vì chuyện này.
Chu Phong đã gấp tới độ xoay quanh rồi, Lư Vận ở bên cạnh gần đây tính tình đã kiềm chế nhiều rồi, đổi lại ở trước đây đã sớm đối chọi rồi.
“Lão Chu đừng đi loạn nữa, bọn họ tới một bước này đã là không tồi lắm rồi.”
“Sớm biết như vậy, đan dược ta đã không luyện.”
Chu Phong cũng không nghĩ tới sẽ như thế này, lúc trước Tiên Nguyên Đường bị Linh Ẩn Đường hung hăng ức hiếp. Hơn nữa có Lý Thiên Nhất gia nhập, Linh Ẩn Đường là yên ổn ở bên trên Tiên Nguyên đường rồi. Tiên Nguyên Đường là trong phạm vi thế lực của Chu gia, Chu gia đương nhiên không thể mặc kệ như vậy được.
Linh Ẩn Đường rất không phúc hậu, đào tới được Lý Thiên Nhất, đương nhiên Tiên Nguyên Đường cũng biết, đây không phải vì đối phó bọn họ mà là đối phó với Đạo Quang Đường.
Nhưng kế hoạch không ngờ lại có biến hóa, ai ngờ được Lôi Quang Đường lại quấy rối tất cả. Dùng một đội hình không hoàn chỉnh, nhưng lại nhiều lần sáng tạo ra kỳ tích, Tiên Nguyên Đường cũng không dám xem thường.
Nhưng hiện tại Chu Phong lại hoàn toàn đứng phía bên Vương Mãnh, lão Chu nhớ tới chuyện này vội vội vàng vàng đi tìm tổ sư.
“Ăn đã ăn rồi, chẳng lẽ có thể nhổ ra sao? Lão Chu, không thể bất công như vậy chứ?”
“Việc này cũng không liên quan tới ta, ngươi cũng không được quấy rối. Lôi Quang Đường năm lần thắng liên tiếp đã đủ vinh quang rồi. Đôi khi quá mức thuận lợi cũng không tốt lắm, thất bại ngược lại là kinh nghiệm quý giá.”
Chu Lạc Đan nói, bất kể nàng xem trọng Vương Mãnh thế nào, vn đều là người của Lôi Quang Đường. Mà Tiên Nguyên đường là của nàng. Về tình về lý chuyện này nàng không thể can thiệp được, hiện tại có một sự thật rất tàn khốc xảy ra trước mắt. Hoặc là trở thành hòn đá kê chân cho Lôi Quang Đường, hoặc là chặt đứt truyền thuyết anh hùng.
Lôi Quang Đường đã không còn là người khiêu chiến bình thường nữa, đại hội này cũng không đơn giản như những lần trước, bên trong ẩn chứa cái gì đó ngoài chiến đấu rồi.
Bao gồm cả tổ sư cũng có suy xét khác nhau, Thánh Đường luôn luôn do bốn đại gia tộc khống chế. Chu Lạc Đan nói như thế nào cũng là người đứng đầu Chu gia. Vương Mãnh xuất hiện chẳng những nhấc lên phong trào của những đệ tử bình thường, trong đám trưởng lão cũng sinh ra ảnh hưởng không nhỏ. Bốn đại gia tộc thật muốn tổng hợp lại, chẳng qua là một bộ phận nhỏ của Thánh Đường. Tất cả dựa vào bốn đại tổ sư và uy vọng tích lũy nhiều năm qua mới có thể vững vàng ngăn chặn được mọi người. Trong đó không ít người muốn dựa vào Lôi Đình, giống như Từ Hoảng, Vương Bạc Đương… Bọn họ không thích bầu không khí của gia tộc, nhưng lại không cam lòng bị áp chế, lúc này chỉ cần Lôi Đình đăng cao hô lớn, sẽ hình thành một lực lượng khổng lồ vượt qua tầm ảnh hưởng của gia tộc.
Thẳng thắn mà nói, Chu Lạc Đan cũng không phản đối, nhưng cũng không đi ủng hộ, càng không thể hy sinh Tiên Nguyên Đường được.
Vương Mãnh nếu có bản lĩnh, tự mình bước qua thôi.
Một đường tu hành, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình.
Chu Lạc Đan cảnh cáo Chu phong vài câu, người này ngốc với Vương Mãnh lâu như vậy, sớm bị tẩy não rồi, lúc nào cũng suy nghĩ cho Lôi Quang Đường.
Ra khỏi tổ sư điện, Lư Vận đã khuyên Chu Phong: “Ngươi đừng không có việc gì đi làm cho tổ sư tức giận, chuyện này hiện giờ rất mẫn cảm. Lôi Quang Đường hiện giờ tuy nổi bật, nhưng ở phương diện nào đó, Triệu Thiên Long tổ sư, và Mã Hòa Tử tổ sư đang có ý bất mãn rồi.”
Chu Phong tức giận chà chà chân nói: “Cho nên nói ta không được làm phiền nữa chứ gì.”
“Được rồi, đừng nóng giận, có một số việc, chỉ có thể dựa vào bọn họ. Các tổ sư có khó xử của mình, làm đệ tử cũng phải hiểu chứ, lại nói hiện giờ Lôi Quang Đường cũng tốt lắm rồi.”
Lư Vận khuyên giải nói, nữ nhân có tình yêu làm dịu, lập tức trở nên dịu dàng đi nhiều. Nhưng thật ra Chu Phong cũng ngày càng có khí phách.
“Ngươi nói, bọn chúng có thể muốn …”
Chu Phong nói một nửa, Lư Vận vội vàng làm cái thủ thế, Triệu gia và Mã gia cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Nhất là Mã gia, đã kết thù kết oán, nếu không phải Chu Phong có địa vị đặc thù, chỉ sợ khó mà thoát khỏi vận mệnh bị đuổi đi.
“Đề phòng cho tốt một chút, đại hội như thế, hẳn không tới mức. Nhưng ngươi cũng không thể xằng bậy, nếu chẳng may bị người nắm được nhược điểm, ngược lại làm hại bọn họ.”
“Ta cũng không giúp được gì, tình huống hiện giờ của Lôi Quang Đường rất kém cỏi. Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang còn chưa khỏi hẳn, chỉ trông vào Vương Mãnh, Tác Minh và Chu Khiêm tuyệt đối là không thể qua được một cửa của Tiên Nguyên Đường này.”
“Lão Chu, đừng như vậy, ngươi cũng phải ngẫm lại cho tổ sư chứ. Hơn nữa, bọn họ phải làm chuyện mà người thường không thể làm được, nhất định phải trả giá càng nhiều. Đối với bọn họ mà nói cũng là một lần khảo nghiệm. Huống chi quyền khiêu chiến là trong tay bọn họ, cũng có thể lựa chọn buông tha mà.”
Lư Vận nói tới một điểm quan trọng.
Sau khi kết thúc một trận chiến với Phi Phượng Đường, Lôi Quang Đường cũng không lựa chọn lập tức khiêu chiến. Trước mắt mọi người ngầm thừa nhận, Lôi Quang Đường tiếp theo sẽ chiến Tiên Nguyên đường, nhưng chính thức tuyên chiến còn chưa phát ra.
Tới tình trạng này rồi, rất nhiều đệ tử Lôi Quang Đường đã tương đối thỏa mãn, danh lợi toàn bộ đã có, nhưng nếu tiếp tục khiêu chiến, thật sự rất khó.
Một khi không cẩn thận sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Đáng giá sao?
Người một khi thỏa mãn, liền dễ dàng nhụt chí, không còn ý chí chiến đấu, nói gì thắng lợi?
Đôi khi địch nhân lớn nhất không phải là đối thủ mà là chính mình.
Trở ngại đáng sợ nhất không phải là thất bại, mà là thắng lợi.
Lúc trước tất cả mọi người đều nghẹn một hơi, hiện tại vấn đề đáng sợ nhất đã xuất hiện.
Lôi Quang Đường hiện tại đã danh lợi song thu, mà tình hình thực tế trước mặt là, đội hình không chỉnh tề. Chu Khiêm Tác Minh tuy rằng không có trọng thương, nhưng liên tục chiến đầu cường độ cao không khỏi có tai họa ngầm.
Chủ lực Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang thương thế chưa lành, không thể miễn cưỡng lên đấu. Mã Điềm Nhi và Liễu Mi thì không cần phải nói.
Bọn họ chiến đấu tiếp thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Cái gì nên thỏa mãn thì nên thỏa mãn, liều mạng chiến đấu là vì lý do gì?
Tuy nhiên vấn đề này không phải của đệ tử Lôi Quang Đường mà là của đám người Vương Mãnh.
Tiếp tục? hay là thu quân đây.
Đáng sợ nhất đó chính là lựa chọn ở trong tay bọn họ. Tiên Nguyên Đường sẽ không ép buộc bọn họ, trưởng lão cũng không, tổ sư lại càng không.
Có lẽ tới nơi này thì dừng lại, đúng là lựa chọn tốt nhất với mọi người.
Lôi Đình không muốn tham dự vào đấu tranh gia tộc, không có nghĩa là hắn không hiểu cái gì. Lôi Quang Đường cạnh sắc đã lộ ra, đã tới tình trạng không thể khống chế nổi rồi, nếu tiếp tục đi xuống, không phải là chuyện tốt gì.
Lôi Đình lựa chọn ủng hộ quyết định của đám nhỏ.
Bọn họ đã cố gắng chiến đấu tới bây giờ, vậy để bọn họ tự quyết định đi.
Đường là do mình chọn, bất kể kết quả thế nào, cũng không hối hận.
Lôi Quang Các, mọi người tụ tập một chỗ, đây là vấn đề không thể không đối mặt.
Lôi Quang Đường cũng không phải độc đoán, mọi người cùng một chỗ, là vì chiến đấu vì mục đích chung.
Vương Mãnh không thể nghi ngờ là muốn tiếp tục chiến đấu xuống, bất kể là trong chiến đấu đoạt được cái gì đi nữa, vẫn nhận thức được bổn ý của Thánh Tu, hắn sẽ lựa chọn nếm thử.
Thẳng thắn mà nói, đối với những người khác, chiến đấu không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Không khí hơi ngưng trệ, không ai mở miệng trước.
Vương Mãnh là trưởng lão, hắn muốn chứng minh năng lực cá nhân hoàn toàn có thể bày ra ở cá nhân chiến.
Nhưng Vương Mãnh dẫn dắt Lôi Quang Đường đi tới nơi này, trở thành một loại khiêu chiến, hình thành một loại khí thế dũng cảm tiến tới. Nếu bị khóa lại, đúng là đối với người khác mà nói nó là một loại thắng lợi nhưng đối với Vương Mãnh mà nói lại là một hồi thất bại không rõ đầu đuôi, thậm chí ảnh hưởng tới tu vi của hắn.
Mà đây không thể hình dung ra được, bởi vì không tới cảnh giới kia, cũng không thể lý giải bằng lời được.
Mọi người liền nghẹn như vậy, cuối cùng Trương mập mạp cũng giương nanh múa vuốt, kêu lên: “Không làm nữa, ta nói các ngươi đấu không lại Mãnh ca mà, thật là…”
“Trương Tiểu Giang, ngươi dám hơi chút nhẫn nại sao?” Hồ Tĩnh cười nói.
“Trương mập mạp, ngươi phải mời khách nha, chính mình đưa ra cái chủ ý ôi th, bản thân lại không kìm nổi.” Chu Khiêm nói.
Mã Điềm Nhi và Liễu Mi cười cười, kỳ thực tới bước này, mọi người đã đạt thành nhận thức chung, vẫn đi xuống tiếp. Bọn họ không muốn dừng lại, tuy rằng phía trước càng khó, nhưng dừng lại có phải là lựa chọn tốt nhất không? Nhưng nội tâm lại cảm giác đó là lựa chọn kém cỏi nhất.
Bởi vì nếu dừng lại, sau này trên đường tu hành nếu gặp phải chuyện như vậy, có phải sẽ dừng lại lần nữa không?
Dừng lại nhiều lần, sẽ thành thói quen.
Mà một đường tu hành, bất kể là thánh ma tà, đều dùng phương pháp của chính mình để đoạt thiên lực.
Loại tâm an nhàn, tuyệt đối không thể có.
“Mãnh ca, tiếp theo đánh với Tiên Nguyên Đường, ta muốn lên!” Trương Tiểu Giang nói.
Phi Phượng đường huyết đấu với Lôi Quang cũng không phải không có phần thắng, dù sao Vương Mãnh cũng chỉ có một. Nhưng chẳng qua đây cũng không phải là phong cách của Phi Phượng Đường, kết quả như vậy cũng coi như tâm phục khẩu phục.
Chỉ có điều Phi Phượng Đường chỉ là một bước đệm giảm xóc, khảo nghiệm chân chính mới bắt đầu thôi.
Ba phân đường mạnh nhất Thánh Đường, nơi này mới là nơi tinh anh tụ tập.
Mặc kệ thế nào, Lôi Quang Đường thắng, hôm nay, bọn họ có thể quên hết mà chúc mừng.
Trong tiếng hoan hô, Vương Mãnh khua tay một chút.
Bên ngoài đám người, Mã Điềm Nhi cười rất vui vẻ, nhẹ nhàng vỗ tay.
Hiện tại những gì Lôi Quang Đường làm được có thể được gọi là một kỳ tích rồi.
Bọn họ sáng tạo ra kỷ lục trước nay chưa từng có, năm lần thắng liên tiếp.
Vương Mãnh và Dương Dĩnh đối chiến một trận sau này vô số đệ tử trẻ tuổi tôn sùng là kinh điển. Nhưng lúc này mọi người vẫn nói chuyện say sưa về đối quyết Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền.
Một trận chiến này, lực ảnh hưởng không chỉ có trong vòng tròn đệ tử, mà ảnh hưởng tới cả thế lực đối lập của các tổ sư nữa.
Ban đầu Lôi Đình lão hủ này không có thế lực nào ủng hộ, cho nên những tổ sư khác mới không để ý tới hắn, chuyện gì cũng bỏ qua. Nhưng hiện tại đã khác rồi, Lôi Quang Đường quật khởi, hơn nữa đạt tới một tình trạng kinh người.
Vương Mãnh, Hồ Tĩnh và đám đệ tử trẻ tuổi đủ để chống đỡ Lôi Quang Đường, tới một bước này đã không phải là vấn đề phù dung sớm nở tối tàn nữa rồi.
Thấy tình thế trước mắt của Lôi Quang Đường, nếu còn tiếp tục đi xuống như vậy, hơn nữa số tài nguyên dày cộp, cùng với lực ảnh hưởng, cũng có thể đoán được. Tương lai vài năm nữa đều là thời khắc phong cảnh của Lôi Quang Đường, Đạo Quang tuy mạnh, nhưng đã tiến vào bình cảnh, không gian tăng lên là có hạn.
Mà đây là chuyện Triệu Thiên Long, Mã Hòa Tử tuyệt đối không muốn thấy.
Lý Tu Văn từ trước tới giờ vẫn mặc kệ chuyện này, Chu Lạc Đan thì hạ tiền vốn rất lớn trên người Vương Mãnh, hiển nhiên muốn cùng Lôi Đình đứng chung một góc độ. Lôi Đình cũng không phải ngốc, hắn không phải không muốn Lôi Quang Đường lớn mạnh, chỉ có điều không có bản lĩnh đó mà thôi. Hiện tại cơ hội tới, khẳng định sẽ nắm lấy.
Triệu Thiên Long, Mã Hòa Tử vất vả quản lý gia tộc tới cục diện này khẳng định không muốn thất bại trong gang tấc. Chỉ tiếc người của bọn họ không có năng lực ngăn cản Lôi Quang Đường, hiện tại chỉ có thể nhìn vào Tiên Nguyên.
Chỉ cần Chu lạc Đan không nhẹ tay, Tiên Nguyên Đường lấy ba thắng một, thế thắng là không thể nghi ngờ.
Thực lực của ba đường trên là rất đáng tin, huống chi Tiên Nguyên đường đã vì đại hội lần này mà chuẩn bị rất nhiều.
Điểm này thì Chu Lạc Đan rất rõ ràng, nàng chưa kịp phát sầu vì chuyện này.
Chu Phong đã gấp tới độ xoay quanh rồi, Lư Vận ở bên cạnh gần đây tính tình đã kiềm chế nhiều rồi, đổi lại ở trước đây đã sớm đối chọi rồi.
“Lão Chu đừng đi loạn nữa, bọn họ tới một bước này đã là không tồi lắm rồi.”
“Sớm biết như vậy, đan dược ta đã không luyện.”
Chu Phong cũng không nghĩ tới sẽ như thế này, lúc trước Tiên Nguyên Đường bị Linh Ẩn Đường hung hăng ức hiếp. Hơn nữa có Lý Thiên Nhất gia nhập, Linh Ẩn Đường là yên ổn ở bên trên Tiên Nguyên đường rồi. Tiên Nguyên Đường là trong phạm vi thế lực của Chu gia, Chu gia đương nhiên không thể mặc kệ như vậy được.
Linh Ẩn Đường rất không phúc hậu, đào tới được Lý Thiên Nhất, đương nhiên Tiên Nguyên Đường cũng biết, đây không phải vì đối phó bọn họ mà là đối phó với Đạo Quang Đường.
Nhưng kế hoạch không ngờ lại có biến hóa, ai ngờ được Lôi Quang Đường lại quấy rối tất cả. Dùng một đội hình không hoàn chỉnh, nhưng lại nhiều lần sáng tạo ra kỳ tích, Tiên Nguyên Đường cũng không dám xem thường.
Nhưng hiện tại Chu Phong lại hoàn toàn đứng phía bên Vương Mãnh, lão Chu nhớ tới chuyện này vội vội vàng vàng đi tìm tổ sư.
“Ăn đã ăn rồi, chẳng lẽ có thể nhổ ra sao? Lão Chu, không thể bất công như vậy chứ?”
“Việc này cũng không liên quan tới ta, ngươi cũng không được quấy rối. Lôi Quang Đường năm lần thắng liên tiếp đã đủ vinh quang rồi. Đôi khi quá mức thuận lợi cũng không tốt lắm, thất bại ngược lại là kinh nghiệm quý giá.”
Chu Lạc Đan nói, bất kể nàng xem trọng Vương Mãnh thế nào, vn đều là người của Lôi Quang Đường. Mà Tiên Nguyên đường là của nàng. Về tình về lý chuyện này nàng không thể can thiệp được, hiện tại có một sự thật rất tàn khốc xảy ra trước mắt. Hoặc là trở thành hòn đá kê chân cho Lôi Quang Đường, hoặc là chặt đứt truyền thuyết anh hùng.
Lôi Quang Đường đã không còn là người khiêu chiến bình thường nữa, đại hội này cũng không đơn giản như những lần trước, bên trong ẩn chứa cái gì đó ngoài chiến đấu rồi.
Bao gồm cả tổ sư cũng có suy xét khác nhau, Thánh Đường luôn luôn do bốn đại gia tộc khống chế. Chu Lạc Đan nói như thế nào cũng là người đứng đầu Chu gia. Vương Mãnh xuất hiện chẳng những nhấc lên phong trào của những đệ tử bình thường, trong đám trưởng lão cũng sinh ra ảnh hưởng không nhỏ. Bốn đại gia tộc thật muốn tổng hợp lại, chẳng qua là một bộ phận nhỏ của Thánh Đường. Tất cả dựa vào bốn đại tổ sư và uy vọng tích lũy nhiều năm qua mới có thể vững vàng ngăn chặn được mọi người. Trong đó không ít người muốn dựa vào Lôi Đình, giống như Từ Hoảng, Vương Bạc Đương… Bọn họ không thích bầu không khí của gia tộc, nhưng lại không cam lòng bị áp chế, lúc này chỉ cần Lôi Đình đăng cao hô lớn, sẽ hình thành một lực lượng khổng lồ vượt qua tầm ảnh hưởng của gia tộc.
Thẳng thắn mà nói, Chu Lạc Đan cũng không phản đối, nhưng cũng không đi ủng hộ, càng không thể hy sinh Tiên Nguyên Đường được.
Vương Mãnh nếu có bản lĩnh, tự mình bước qua thôi.
Một đường tu hành, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình.
Chu Lạc Đan cảnh cáo Chu phong vài câu, người này ngốc với Vương Mãnh lâu như vậy, sớm bị tẩy não rồi, lúc nào cũng suy nghĩ cho Lôi Quang Đường.
Ra khỏi tổ sư điện, Lư Vận đã khuyên Chu Phong: “Ngươi đừng không có việc gì đi làm cho tổ sư tức giận, chuyện này hiện giờ rất mẫn cảm. Lôi Quang Đường hiện giờ tuy nổi bật, nhưng ở phương diện nào đó, Triệu Thiên Long tổ sư, và Mã Hòa Tử tổ sư đang có ý bất mãn rồi.”
Chu Phong tức giận chà chà chân nói: “Cho nên nói ta không được làm phiền nữa chứ gì.”
“Được rồi, đừng nóng giận, có một số việc, chỉ có thể dựa vào bọn họ. Các tổ sư có khó xử của mình, làm đệ tử cũng phải hiểu chứ, lại nói hiện giờ Lôi Quang Đường cũng tốt lắm rồi.”
Lư Vận khuyên giải nói, nữ nhân có tình yêu làm dịu, lập tức trở nên dịu dàng đi nhiều. Nhưng thật ra Chu Phong cũng ngày càng có khí phách.
“Ngươi nói, bọn chúng có thể muốn …”
Chu Phong nói một nửa, Lư Vận vội vàng làm cái thủ thế, Triệu gia và Mã gia cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Nhất là Mã gia, đã kết thù kết oán, nếu không phải Chu Phong có địa vị đặc thù, chỉ sợ khó mà thoát khỏi vận mệnh bị đuổi đi.
“Đề phòng cho tốt một chút, đại hội như thế, hẳn không tới mức. Nhưng ngươi cũng không thể xằng bậy, nếu chẳng may bị người nắm được nhược điểm, ngược lại làm hại bọn họ.”
“Ta cũng không giúp được gì, tình huống hiện giờ của Lôi Quang Đường rất kém cỏi. Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang còn chưa khỏi hẳn, chỉ trông vào Vương Mãnh, Tác Minh và Chu Khiêm tuyệt đối là không thể qua được một cửa của Tiên Nguyên Đường này.”
“Lão Chu, đừng như vậy, ngươi cũng phải ngẫm lại cho tổ sư chứ. Hơn nữa, bọn họ phải làm chuyện mà người thường không thể làm được, nhất định phải trả giá càng nhiều. Đối với bọn họ mà nói cũng là một lần khảo nghiệm. Huống chi quyền khiêu chiến là trong tay bọn họ, cũng có thể lựa chọn buông tha mà.”
Lư Vận nói tới một điểm quan trọng.
Sau khi kết thúc một trận chiến với Phi Phượng Đường, Lôi Quang Đường cũng không lựa chọn lập tức khiêu chiến. Trước mắt mọi người ngầm thừa nhận, Lôi Quang Đường tiếp theo sẽ chiến Tiên Nguyên đường, nhưng chính thức tuyên chiến còn chưa phát ra.
Tới tình trạng này rồi, rất nhiều đệ tử Lôi Quang Đường đã tương đối thỏa mãn, danh lợi toàn bộ đã có, nhưng nếu tiếp tục khiêu chiến, thật sự rất khó.
Một khi không cẩn thận sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Đáng giá sao?
Người một khi thỏa mãn, liền dễ dàng nhụt chí, không còn ý chí chiến đấu, nói gì thắng lợi?
Đôi khi địch nhân lớn nhất không phải là đối thủ mà là chính mình.
Trở ngại đáng sợ nhất không phải là thất bại, mà là thắng lợi.
Lúc trước tất cả mọi người đều nghẹn một hơi, hiện tại vấn đề đáng sợ nhất đã xuất hiện.
Lôi Quang Đường hiện tại đã danh lợi song thu, mà tình hình thực tế trước mặt là, đội hình không chỉnh tề. Chu Khiêm Tác Minh tuy rằng không có trọng thương, nhưng liên tục chiến đầu cường độ cao không khỏi có tai họa ngầm.
Chủ lực Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang thương thế chưa lành, không thể miễn cưỡng lên đấu. Mã Điềm Nhi và Liễu Mi thì không cần phải nói.
Bọn họ chiến đấu tiếp thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Cái gì nên thỏa mãn thì nên thỏa mãn, liều mạng chiến đấu là vì lý do gì?
Tuy nhiên vấn đề này không phải của đệ tử Lôi Quang Đường mà là của đám người Vương Mãnh.
Tiếp tục? hay là thu quân đây.
Đáng sợ nhất đó chính là lựa chọn ở trong tay bọn họ. Tiên Nguyên Đường sẽ không ép buộc bọn họ, trưởng lão cũng không, tổ sư lại càng không.
Có lẽ tới nơi này thì dừng lại, đúng là lựa chọn tốt nhất với mọi người.
Lôi Đình không muốn tham dự vào đấu tranh gia tộc, không có nghĩa là hắn không hiểu cái gì. Lôi Quang Đường cạnh sắc đã lộ ra, đã tới tình trạng không thể khống chế nổi rồi, nếu tiếp tục đi xuống, không phải là chuyện tốt gì.
Lôi Đình lựa chọn ủng hộ quyết định của đám nhỏ.
Bọn họ đã cố gắng chiến đấu tới bây giờ, vậy để bọn họ tự quyết định đi.
Đường là do mình chọn, bất kể kết quả thế nào, cũng không hối hận.
Lôi Quang Các, mọi người tụ tập một chỗ, đây là vấn đề không thể không đối mặt.
Lôi Quang Đường cũng không phải độc đoán, mọi người cùng một chỗ, là vì chiến đấu vì mục đích chung.
Vương Mãnh không thể nghi ngờ là muốn tiếp tục chiến đấu xuống, bất kể là trong chiến đấu đoạt được cái gì đi nữa, vẫn nhận thức được bổn ý của Thánh Tu, hắn sẽ lựa chọn nếm thử.
Thẳng thắn mà nói, đối với những người khác, chiến đấu không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Không khí hơi ngưng trệ, không ai mở miệng trước.
Vương Mãnh là trưởng lão, hắn muốn chứng minh năng lực cá nhân hoàn toàn có thể bày ra ở cá nhân chiến.
Nhưng Vương Mãnh dẫn dắt Lôi Quang Đường đi tới nơi này, trở thành một loại khiêu chiến, hình thành một loại khí thế dũng cảm tiến tới. Nếu bị khóa lại, đúng là đối với người khác mà nói nó là một loại thắng lợi nhưng đối với Vương Mãnh mà nói lại là một hồi thất bại không rõ đầu đuôi, thậm chí ảnh hưởng tới tu vi của hắn.
Mà đây không thể hình dung ra được, bởi vì không tới cảnh giới kia, cũng không thể lý giải bằng lời được.
Mọi người liền nghẹn như vậy, cuối cùng Trương mập mạp cũng giương nanh múa vuốt, kêu lên: “Không làm nữa, ta nói các ngươi đấu không lại Mãnh ca mà, thật là…”
“Trương Tiểu Giang, ngươi dám hơi chút nhẫn nại sao?” Hồ Tĩnh cười nói.
“Trương mập mạp, ngươi phải mời khách nha, chính mình đưa ra cái chủ ý ôi th, bản thân lại không kìm nổi.” Chu Khiêm nói.
Mã Điềm Nhi và Liễu Mi cười cười, kỳ thực tới bước này, mọi người đã đạt thành nhận thức chung, vẫn đi xuống tiếp. Bọn họ không muốn dừng lại, tuy rằng phía trước càng khó, nhưng dừng lại có phải là lựa chọn tốt nhất không? Nhưng nội tâm lại cảm giác đó là lựa chọn kém cỏi nhất.
Bởi vì nếu dừng lại, sau này trên đường tu hành nếu gặp phải chuyện như vậy, có phải sẽ dừng lại lần nữa không?
Dừng lại nhiều lần, sẽ thành thói quen.
Mà một đường tu hành, bất kể là thánh ma tà, đều dùng phương pháp của chính mình để đoạt thiên lực.
Loại tâm an nhàn, tuyệt đối không thể có.
“Mãnh ca, tiếp theo đánh với Tiên Nguyên Đường, ta muốn lên!” Trương Tiểu Giang nói.