Vương Mãnh thì đang lẳng lặng quan sát chiến cuộc, không khẩn trương như những người khác. Hắn rất hiểu Hồ Tĩnh, lấy tính cách của Hồ Tĩnh, tất không thể bị động như vậy được.
Hơn nữa cho dù có thương tích trong người, nhưng ở trong chiến đấu, lấy ý chí của Hồ Tĩnh khẳng định là có thể khắc chế được, không có khả năng biến thành tình huống như vậy.
Nếu nói Hồ Tĩnh còn có một phần thắng, thì đó phải ở chỗ tính cách của Uông Thanh.
Uông Thanh càng đánh càng ngạo khí, nữ nhân quả thực rất tinh tế, nhưng một khi ghen tị, lại dễ dàng quên hết tất cả. Uông Thanh cũng không biết là mình đã hoàn toàn quên hết tất cả rồi, chỉ có là cảm thấy hoàn toàn khống chế cục diện mà thôi.
Đối thủ phản kích ngày càng loạn, chiến đấu giữa đan tu cũng không thể có một kích trí mạng như kiếm tu hay thể tu được. Cho dù là có ưu thế nhất định cũng phải từng bước áp chế mà dàn chiến thắng, huống chi Hồ Tĩnh vẫn là có chút bản lĩnh.
Vương Mãnh trầm tĩnh, Hồ Tĩnh chính là Hồ Tĩnh, nếu Hồ Tĩnh muốn đánh bừa, vậy thì thật sự kết thúc rồi. Nhưng cứ như vậy là nói, Hồ Tĩnh tất nhiên là có hậu chiêu, nhưng tới cùng là hậu chiêu gì, Vương Mãnh cũng không biết, hiển nhiên người khác cũng không thể biết được.
Hồ Tĩnh quả thực là chờ cơ hội, nhưng nàng căn bản không có hậu chiêu gì, đây là khiêu chiến lớn nhất mà nàng phải đối mặt.
Bất luận một trận chiến nào cũng có cơ hội của mình, cho dù nó chỉ là cơ hội lướt qua.
Uông Thanh ngày càng đắc ý, nhất là cảm nhận được ngôn luận chung quanh đã nghịch chuyển. Hơn nữa là ánh mắt của các đệ tử Tiên Nguyên Đường, nàng đã thỏa mãn hư vinh thật lớn rồi.
Về phần bên phía Lôi Quang Đường, hiện tại cũng hoàn toàn yên lặng, không một tiếng động.
Chấm dứt như vậy sao?
Hiển nhiên quá tiện nghi cho Uông Thanh rồi, mấu chốt nhất ở đại hội này là cái gì?
Chính là phô bày ra bản lĩnh của mình, nhất là trước mặt sư phụ, đây là cơ hội cỡ nào chứ. Nàng rất hiểu sư phụ mình, tuy rằng hòa hảo với Chu Phong, nhưng khẳng định vẫn hy vọng mình có thể làm cho nàng vẻ vang, lại có thể biểu hiện trước mặt Chu tổ sư.
Thắng lợi qua loa cùng thắng lợi hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Uông Thanh áp lực bắt đầu có chút chậm lại, nguyên lực đã xảy ra biến hóa nho nhỏ.
Một tia biến hóa này bị Hồ Tĩnh tinh tường bắt được, đối thủ chuẩn bị sát chiêu.
Đan tu tuy rằng ít sát chiêu nhưng luôn phải có, lấy thực lực của Uông Thanh, hơn nữa ngũ hành thuộc tính của nàng, chỉ có một khả năng.
Đây cũng là cơ hội cuối cùng của Hồ Tĩnh, một khi đoán sai, Hồ Tĩnh là tất bại, nàng phải đánh cuộc lần này.
Uông Thanh là bày ra hoàn toàn tâm tư ghen tức, tuy rằng hơi chậm lại tiết tấu một chút, nhưng Hồ Tĩnh đối diện thực lực hiển nhiên không đầy đủ. Hơn nữa thương thế như vậy lúc này hiển nhiên đã không còn năng lực phản kích.
Nếu chính là thắng lợi bình thường thì tổn hại thanh danh của nàng quá.
Cọ cọ…
Hỏa phù liên tiếp với độc liên chú, tỏa tâm thuật, đánh thẳng vào Hồ Tĩnh đối diện.
Uông Thanh lấy tư thế bạo mở nguyên lực như tiên tử vậy, lập tức hàn khí bắn ra bốn phía, nàng là ngũ hành chủ hỏa, hàm thủy, cũng không phải chỉ có Hồ Tĩnh mới có thể.
Một tấm phù lục đầy hàn khí được điểm ra.
Đây cũng không phải là băng phách phù cấp thấp, mà là băng bạo phù.
Đan tu thuật tu lấy công kích hỏa phù là chính, rất ít người ngũ hành. Hồ Tĩnh dùng trước mắt cũng chỉ có băng phách phù cấp thấp, mà Uông Thanh chiêu thức này không thể nghi ngờ là nói cho mọi người, cũng không phải chỉ có Hồ Tĩnh mới có thể tu hành được hai loại ngũ hành pháp thuật.
Nàng cũng được, hơn nữa còn mạnh hơn.
Băng bạo phù cũng không có đánh ra, dưới chân Uông Thanh xuất hiện trận pháp, băng phách lực hùng hậu phát ra.
Thánh Đường đan pháp bách trượng băng!
Đây là pháp thuật đan tu khó luyện, đầu tiên là phải khống chế được băng bạo phù, tiếp theo lấy băng bạo phù làm dẫn, đồng thời tạo ra chân nguyên bát quái phù lục trận. Sau khi phù hợp có thể phóng ra lực sát thương mạnh mẽ của Bách Trượng Băng.
Truyền thuyết, Chu tổ sư đã từng dùng qua một lần, kêu là uy phong băng phong vạn dặm!
Lư Vận trong lòng khen ngợi, đứa nhỏ này chẳng những thông minh, còn có thể hiểu ý tổ sư, tuy rằng có chút cẩn thận , nhưng tu hành một đạo, ai mà không như vậy?
Nhìn thuật pháp bách trượng băng của Uông Thanh, Tiên Nguyên Đường cũng phải kêu lên trầm trồ khen ngợi. Nhưng Lương nguyên lại nhíu mày, phía sau còn có Linh Ẩn Đường, Uông Thanh này quả là quá thích khoe khoang rồi. Đối với thân truyền đệ tử của trưởng lão Lư Vận này, Lương Nguyên kỳ thực cũng có chút đau đầu. Bản thân mình mới là đại sư huynh của Tiên Nguyên Đường, nhưng nhiều tình huống Uông Thanh này rất thích làm thay. Hắn rõ ràng đã chế định ra tiết tấu trận đấu, kết quả Uông Thanh lại muốn phá vỡ.
Làm cho mọi người phải khiếp sợ là lúc Uông Thanh chuẩn bị thi triển ra bách trượng băng, Hồ Tĩnh bị đánh cho không còn lực trả đòn đột nhiên lại tuôn ra nguyên lực mạnh nhất từ đầu tới giờ.
Hỏa phù trên hai tay đã sớm chuẩn bị tốt, nháy mắt oanh ra ngoài.
Chỉ có điều lúc này ném hai loại hỏa phù rách nát ra thì có lợi ích gì?
Uông Thanh cũng sửng sốt, thậm chí lười đối phó, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó cả người trong nháy mắt đã phát lạnh, vội vàng ra tay.
Nhưng đồng thời khống chế băng bạo phù còn có chân nguyên bát quái phù trận đối với nàng mà nói cũng là rất hao tổn tinh thần. Cho nên muốn nhanh chóng phản ứng làm gì dễ dàng như vậy.
Mà Hồ Tĩnh lúc này không giống như người bị thương, hai mắt tuôn ra hào quang sáng lạn.
“Băng hỏa dong dung phá!”
Mượn băng bạo phù của đối phương mà gọi ra băng hỏa dong dung phá?
Điều này có thể sao?
Hồ Tĩnh trong mắt lóe ra hào quang tự tin, nàng liều mạng!
Từ khi thấy Vương Mãnh mượn lực lượng hỏa phù xuất ra hỏa long pháp, nàng luôn nghĩ mình cũng có thể làm được.
Liều lĩnh thử một lần.
Đưa mình tới chỗ chết sau đó sinh.
Trong nháy mắt Uông Thanh cũng nghĩ tới điểm này, nhưng ý nghĩ tiếp theo lại là làm gì có khả năng chứ.
Đây là băng bạo phù của mình, nàng làm sao có thể khống chế được.
Nhưng băng bạo phù trong tay cũng không thể khống chế mà giơ tới hỏa phù.
Quả thực Hồ Tĩnh đương nhiên còn chưa tới tiêu chuẩn khống chế được phù lục của đối thủ. Chẳng qua trong lúc vô tình nàng sử dụng lực pháp tắc, băng hỏa dong dung phá vốn là lý giải tầng sâu của thủy hỏa, khi bị áp chế tới trình độ nhất định, liền khiến cho tạo ra một loại lực hấp dẫn khủng bố, sinh ra lực công kích siêu cường.
Đơn giản mà nói, nước có thể dập tắt được lửa, nhưng đôi khi có thể giúp tăng thế.
Uông Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn băng bạo phù thoát ly khỏi chân nguyên bát quái phù trận của mình mà hướng tới hỏa phù của Hồ Tĩnh.
Mặt đất nổ tung, Hồ Tĩnh đột nhiên hợp hai tay làm một, quát lên một tiếng: “Bạo!”
Một đạo bạch quang nổ tung, thiên địa chấn động.
Trong nháy mắt, Uông Thanh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không thể chống cự thổi tới thân thể nhỏ bé của nàng.
Rầm.
Lại được thấy Băng Hỏa Dong Dung phá!
Thật lâu sau, băng hỏa dong dung phá mới bình ổn, trên đấu pháp đài đã không thấy bóng dáng của Uông Thanh.
Trong một mảnh hỗn loạn xa xa, đệ tử Tiên Nguyên Đường ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ Uông Thanh lên, nàng đã ngất rồi, cả người bùng nổ rách tung tóe.
Trên đấu pháp đài, Hồ Tĩnh sắc mặt tái nhợt, mặt ửng đỏ, đây là vui sướng, nàng đã thành công.
Hồ Tĩnh lực lĩnh ngộ có thể nói là siêu tuyệt, đương nhiên đây là có ví dụ của Vương Mãnh lúc trước, Hồ Tĩnh có thể tự đi hỏi, tự mình thử nghiệm.
Nhưng cuối cùng, thắng lợi là dựa vào lòng dũng cảm của nàng.
Hồ Tĩnh nhìn Vương Mãnh đang khoa chân múa tay, đưa ra một thủ thế thắng lợi, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Lư Vận trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới phản ứng lại được, vội vàng tuyên bố Lôi Quang Đường thắng lợi, chính mình thì vội vội vàng vàng đi xem tình huống của Uông Thanh.
Lương Nguyên mới chân chính bị tức điên, ngu xuẩn, còn định chơi cái gì nữa.
Tuy nhiên cũng tốt, cuối cùng một hồi cũng là do trận chiến của hắn và Vương Mãnh quyết định. Phải hắn mới có thể đánh tan được lớp áo khoác của Vương Mãnh.
Hơn nữa cho dù có thương tích trong người, nhưng ở trong chiến đấu, lấy ý chí của Hồ Tĩnh khẳng định là có thể khắc chế được, không có khả năng biến thành tình huống như vậy.
Nếu nói Hồ Tĩnh còn có một phần thắng, thì đó phải ở chỗ tính cách của Uông Thanh.
Uông Thanh càng đánh càng ngạo khí, nữ nhân quả thực rất tinh tế, nhưng một khi ghen tị, lại dễ dàng quên hết tất cả. Uông Thanh cũng không biết là mình đã hoàn toàn quên hết tất cả rồi, chỉ có là cảm thấy hoàn toàn khống chế cục diện mà thôi.
Đối thủ phản kích ngày càng loạn, chiến đấu giữa đan tu cũng không thể có một kích trí mạng như kiếm tu hay thể tu được. Cho dù là có ưu thế nhất định cũng phải từng bước áp chế mà dàn chiến thắng, huống chi Hồ Tĩnh vẫn là có chút bản lĩnh.
Vương Mãnh trầm tĩnh, Hồ Tĩnh chính là Hồ Tĩnh, nếu Hồ Tĩnh muốn đánh bừa, vậy thì thật sự kết thúc rồi. Nhưng cứ như vậy là nói, Hồ Tĩnh tất nhiên là có hậu chiêu, nhưng tới cùng là hậu chiêu gì, Vương Mãnh cũng không biết, hiển nhiên người khác cũng không thể biết được.
Hồ Tĩnh quả thực là chờ cơ hội, nhưng nàng căn bản không có hậu chiêu gì, đây là khiêu chiến lớn nhất mà nàng phải đối mặt.
Bất luận một trận chiến nào cũng có cơ hội của mình, cho dù nó chỉ là cơ hội lướt qua.
Uông Thanh ngày càng đắc ý, nhất là cảm nhận được ngôn luận chung quanh đã nghịch chuyển. Hơn nữa là ánh mắt của các đệ tử Tiên Nguyên Đường, nàng đã thỏa mãn hư vinh thật lớn rồi.
Về phần bên phía Lôi Quang Đường, hiện tại cũng hoàn toàn yên lặng, không một tiếng động.
Chấm dứt như vậy sao?
Hiển nhiên quá tiện nghi cho Uông Thanh rồi, mấu chốt nhất ở đại hội này là cái gì?
Chính là phô bày ra bản lĩnh của mình, nhất là trước mặt sư phụ, đây là cơ hội cỡ nào chứ. Nàng rất hiểu sư phụ mình, tuy rằng hòa hảo với Chu Phong, nhưng khẳng định vẫn hy vọng mình có thể làm cho nàng vẻ vang, lại có thể biểu hiện trước mặt Chu tổ sư.
Thắng lợi qua loa cùng thắng lợi hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Uông Thanh áp lực bắt đầu có chút chậm lại, nguyên lực đã xảy ra biến hóa nho nhỏ.
Một tia biến hóa này bị Hồ Tĩnh tinh tường bắt được, đối thủ chuẩn bị sát chiêu.
Đan tu tuy rằng ít sát chiêu nhưng luôn phải có, lấy thực lực của Uông Thanh, hơn nữa ngũ hành thuộc tính của nàng, chỉ có một khả năng.
Đây cũng là cơ hội cuối cùng của Hồ Tĩnh, một khi đoán sai, Hồ Tĩnh là tất bại, nàng phải đánh cuộc lần này.
Uông Thanh là bày ra hoàn toàn tâm tư ghen tức, tuy rằng hơi chậm lại tiết tấu một chút, nhưng Hồ Tĩnh đối diện thực lực hiển nhiên không đầy đủ. Hơn nữa thương thế như vậy lúc này hiển nhiên đã không còn năng lực phản kích.
Nếu chính là thắng lợi bình thường thì tổn hại thanh danh của nàng quá.
Cọ cọ…
Hỏa phù liên tiếp với độc liên chú, tỏa tâm thuật, đánh thẳng vào Hồ Tĩnh đối diện.
Uông Thanh lấy tư thế bạo mở nguyên lực như tiên tử vậy, lập tức hàn khí bắn ra bốn phía, nàng là ngũ hành chủ hỏa, hàm thủy, cũng không phải chỉ có Hồ Tĩnh mới có thể.
Một tấm phù lục đầy hàn khí được điểm ra.
Đây cũng không phải là băng phách phù cấp thấp, mà là băng bạo phù.
Đan tu thuật tu lấy công kích hỏa phù là chính, rất ít người ngũ hành. Hồ Tĩnh dùng trước mắt cũng chỉ có băng phách phù cấp thấp, mà Uông Thanh chiêu thức này không thể nghi ngờ là nói cho mọi người, cũng không phải chỉ có Hồ Tĩnh mới có thể tu hành được hai loại ngũ hành pháp thuật.
Nàng cũng được, hơn nữa còn mạnh hơn.
Băng bạo phù cũng không có đánh ra, dưới chân Uông Thanh xuất hiện trận pháp, băng phách lực hùng hậu phát ra.
Thánh Đường đan pháp bách trượng băng!
Đây là pháp thuật đan tu khó luyện, đầu tiên là phải khống chế được băng bạo phù, tiếp theo lấy băng bạo phù làm dẫn, đồng thời tạo ra chân nguyên bát quái phù lục trận. Sau khi phù hợp có thể phóng ra lực sát thương mạnh mẽ của Bách Trượng Băng.
Truyền thuyết, Chu tổ sư đã từng dùng qua một lần, kêu là uy phong băng phong vạn dặm!
Lư Vận trong lòng khen ngợi, đứa nhỏ này chẳng những thông minh, còn có thể hiểu ý tổ sư, tuy rằng có chút cẩn thận , nhưng tu hành một đạo, ai mà không như vậy?
Nhìn thuật pháp bách trượng băng của Uông Thanh, Tiên Nguyên Đường cũng phải kêu lên trầm trồ khen ngợi. Nhưng Lương nguyên lại nhíu mày, phía sau còn có Linh Ẩn Đường, Uông Thanh này quả là quá thích khoe khoang rồi. Đối với thân truyền đệ tử của trưởng lão Lư Vận này, Lương Nguyên kỳ thực cũng có chút đau đầu. Bản thân mình mới là đại sư huynh của Tiên Nguyên Đường, nhưng nhiều tình huống Uông Thanh này rất thích làm thay. Hắn rõ ràng đã chế định ra tiết tấu trận đấu, kết quả Uông Thanh lại muốn phá vỡ.
Làm cho mọi người phải khiếp sợ là lúc Uông Thanh chuẩn bị thi triển ra bách trượng băng, Hồ Tĩnh bị đánh cho không còn lực trả đòn đột nhiên lại tuôn ra nguyên lực mạnh nhất từ đầu tới giờ.
Hỏa phù trên hai tay đã sớm chuẩn bị tốt, nháy mắt oanh ra ngoài.
Chỉ có điều lúc này ném hai loại hỏa phù rách nát ra thì có lợi ích gì?
Uông Thanh cũng sửng sốt, thậm chí lười đối phó, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó cả người trong nháy mắt đã phát lạnh, vội vàng ra tay.
Nhưng đồng thời khống chế băng bạo phù còn có chân nguyên bát quái phù trận đối với nàng mà nói cũng là rất hao tổn tinh thần. Cho nên muốn nhanh chóng phản ứng làm gì dễ dàng như vậy.
Mà Hồ Tĩnh lúc này không giống như người bị thương, hai mắt tuôn ra hào quang sáng lạn.
“Băng hỏa dong dung phá!”
Mượn băng bạo phù của đối phương mà gọi ra băng hỏa dong dung phá?
Điều này có thể sao?
Hồ Tĩnh trong mắt lóe ra hào quang tự tin, nàng liều mạng!
Từ khi thấy Vương Mãnh mượn lực lượng hỏa phù xuất ra hỏa long pháp, nàng luôn nghĩ mình cũng có thể làm được.
Liều lĩnh thử một lần.
Đưa mình tới chỗ chết sau đó sinh.
Trong nháy mắt Uông Thanh cũng nghĩ tới điểm này, nhưng ý nghĩ tiếp theo lại là làm gì có khả năng chứ.
Đây là băng bạo phù của mình, nàng làm sao có thể khống chế được.
Nhưng băng bạo phù trong tay cũng không thể khống chế mà giơ tới hỏa phù.
Quả thực Hồ Tĩnh đương nhiên còn chưa tới tiêu chuẩn khống chế được phù lục của đối thủ. Chẳng qua trong lúc vô tình nàng sử dụng lực pháp tắc, băng hỏa dong dung phá vốn là lý giải tầng sâu của thủy hỏa, khi bị áp chế tới trình độ nhất định, liền khiến cho tạo ra một loại lực hấp dẫn khủng bố, sinh ra lực công kích siêu cường.
Đơn giản mà nói, nước có thể dập tắt được lửa, nhưng đôi khi có thể giúp tăng thế.
Uông Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn băng bạo phù thoát ly khỏi chân nguyên bát quái phù trận của mình mà hướng tới hỏa phù của Hồ Tĩnh.
Mặt đất nổ tung, Hồ Tĩnh đột nhiên hợp hai tay làm một, quát lên một tiếng: “Bạo!”
Một đạo bạch quang nổ tung, thiên địa chấn động.
Trong nháy mắt, Uông Thanh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không thể chống cự thổi tới thân thể nhỏ bé của nàng.
Rầm.
Lại được thấy Băng Hỏa Dong Dung phá!
Thật lâu sau, băng hỏa dong dung phá mới bình ổn, trên đấu pháp đài đã không thấy bóng dáng của Uông Thanh.
Trong một mảnh hỗn loạn xa xa, đệ tử Tiên Nguyên Đường ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ Uông Thanh lên, nàng đã ngất rồi, cả người bùng nổ rách tung tóe.
Trên đấu pháp đài, Hồ Tĩnh sắc mặt tái nhợt, mặt ửng đỏ, đây là vui sướng, nàng đã thành công.
Hồ Tĩnh lực lĩnh ngộ có thể nói là siêu tuyệt, đương nhiên đây là có ví dụ của Vương Mãnh lúc trước, Hồ Tĩnh có thể tự đi hỏi, tự mình thử nghiệm.
Nhưng cuối cùng, thắng lợi là dựa vào lòng dũng cảm của nàng.
Hồ Tĩnh nhìn Vương Mãnh đang khoa chân múa tay, đưa ra một thủ thế thắng lợi, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Lư Vận trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới phản ứng lại được, vội vàng tuyên bố Lôi Quang Đường thắng lợi, chính mình thì vội vội vàng vàng đi xem tình huống của Uông Thanh.
Lương Nguyên mới chân chính bị tức điên, ngu xuẩn, còn định chơi cái gì nữa.
Tuy nhiên cũng tốt, cuối cùng một hồi cũng là do trận chiến của hắn và Vương Mãnh quyết định. Phải hắn mới có thể đánh tan được lớp áo khoác của Vương Mãnh.