Toàn bộ không hợp với người tu hành, nhất là tình huống của đệ tử mới, hoặc là một trưởng lão mới, càng là trưởng lão mới thăng cấp, hắn càng phải khiêm tốn. Mà hiện tại nhìn Tôn Trường Hưng, Lư Vận nhìn vẻ mặt bọn họ, trong ánh mắt dường như có thêm một tia kiêng kị.
Vương Mãnh bây giờ còn chưa là đối thủ của bọn họ, nhưng lấy thời gian, ai có thể ngăn cản được hắn?
Lôi Quang Đường, hai mươi năm một kiếm rốt cuộc cũng rút ra khỏi vỏ.
Dương Dĩnh nhìn thoáng qua Minh Nhân, Minh Nhân đương nhiên hiểu được có ý gì. Lúc này đại sư huynh Linh Ẩn Đường cũng không kìm nổi mà cười khổ. Phương Tường ở bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Đại sư huynh, thực lại bị Lý sư đệ đoán trúng rồi, chúng ta thật sự phải giao thủ với Lôi Quang Đường.”
Dương Dĩnh sửng sốt nói: “Lý sư đệ, thật sự cho rằng như vậy sao?”
Minh Nhân bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: “Hắn quả thực đã nói qua lời này, hiện tại không thừa nhận cũng không được. Có lẽ hắn và Vương Mãnh đều là một loại người, đều là kẻ điên.”
Từ trong miệng Minh Nhân nghe được đánh giá như vậy, Dương Dĩnh muốn cười nhưng lại cười không nổi. Bởi vì Vương Mãnh đã hướng tới bọn họ mà đi đến.
Đấu pháp trường huyên náo hồi lâu dần dần yên tĩnh lại, vạn chúng nhìn chăm chú một chút, Vương Mãnh mục tiêu hiển nhiên là Minh Nhân, hắn sẽ nói cái gì?
Hắn muốn làm gì?
Tuyên chiến sao?
Đám người Tống Chung cũng nhìn chằm chằm vào nơi này.
Vương Mãnh đi tới trước mặt Minh Nhân, chắp tay nói: “Trạm tiếp theo chính là Linh Ẩn Phong.”
Minh Nhân cũng chắp tay mỉm cười nói: “Ta và Lý sư đệ đã đợi lâu rồi.”
Chung quanh ồ lên tiếng khe khẽ, lời này dường như Linh Ẩn Đường đã sớm biết Lôi Quang Đường có thể đi tới một bước này rồi.
Kỳ thực bên trong các đường, am hiểu Lôi Quang Đường nhất chính là Linh Ẩn Đường. Hai đường từng cùng nhau huấn luyện, lấy ánh mắt của Minh Nhân liền biết Lôi Quang Đường cũng không phải yếu như ngoại giới vẫn đồn. Đương nhiên hắn cũng không nghĩ tới có một ngày như hôm nay. Vừa hơi bất ngờ, cũng không phải quá bất ngờ như người khác.
“Minh Nhân huynh, ta có đề nghị.”
“Chăm chú lắng nghe!” Minh Nhân gật gật đầu nói.
Mọi người vểnh tai, muốn biết giờ khắc này Vương Mãnh nói cái gì.
“Một trận chiến giữa Lôi Quang Đường và Linh Ẩn đường, ta nguyện ý một người xuất chiến.”
Tiên Nguyên Đường sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi bỗng nhiên bạo tạc rồi.
Lại thấy Xả Thân chiến!
Năm năm trước một lần đường chiến, Ninh Chí Viễn danh chấn Thánh Đường đã đánh qua một lần. Cái gọi là xả thân chiến, là trong đường chiến, nếu những thành viên khác bởi vì các loại nhân tố mà không thể xuất chiến, một người có thể thay thế xuất chiến, chỉ có thể là một người. Cũng phải nói, nhất định phải một người độc chiến năm người, xa luân chiến, không thể gián đoạn, vả lại nhất định phải toàn thắng mới có thể đoạt được thắng lợi.
Ninh Chí Viễn làm được một lần, bởi vậy kiếm pháp của hắn cũng được gọi thành Xả Thân kiếm. Sau trận chiến đó không có người nào dám khiêu chiến quyền uy của Ninh Chí Viễn.
Tuy nhiên không phải bên trong đại hội mà là một lần Đạo Quang Đường và Hoành Sơn Đường đường chiến.
Xả Thân chiến là một thanh kiếm hai lưỡi không có đường lui.
Mà lần này, Vương Mãnh đối mặt với phân đường đứng thứ hai Thánh Đường, Linh Ẩn Đường.
Hắn không ngờ dám phát ra xả thân chiến.
Tới nơi này rồi, tới hôm nay, tới con đường mà Vương Mãnh phải khiêng tất cả mọi người rồi.
Tất cả mọi người nhìn Minh Nhân.
Minh Nhân khẽ mỉm cười nói: “Ta ở Linh Ẩn Phong chờ ngươi!”
Nói xong mang theo đệ tử Linh Ẩn Đường ngự kiếm mà đi.
Ba ngày sau, Linh Ẩn Đường, xả thân kiếm.
Chưa bao giờ có một đại hội không giống bình thường như lần này.
Lôi Quang Đường liên tục thắng sáu trận, đồng thời cũng bị đẩy vào vách núi. Chủ lực đại tướng trọng thương gần hết, Vương Mãnh phát động xả thân chiến, chỉ sợ là con đường cuối cùng.
Nhưng lấy nguyên lực 20 tầng của Vương Mãnh, sau khi ứng chiến một trận thì thể lực cũng như nguyên lực còn lại bao nhiêu.
Hai trận? ba trận? hay bốn trận chứ?
Phải năm trận toàn thắng, Lôi Quang Đường mới có thể vượt ải được, dám vận dụng loại chiến pháp này, chính là liều mạng bất kể giá nào rồi.
Mà Linh Ẩn Đường đều có ai? Minh Nhân, Lý Thiên Nhất, An Đạo… tất cả đều là nhất đẳng cao thủ, vẫn là Phù kiếm song tuyệt, liệu có thể tới được số năm không?
Dương Dĩnh nhìn Vương Mãnh trên đấu pháp đài, tâm như nước của nàng, bỗng nhiên đập lên thình thịch.
Mà bên phía Lôi Quang Đường, Mã Điềm Nhi nắm chặt hai tay, yên lặng chúc phúc.
Lôi Quang Đường, nơi nơi đều là Lôi Quang Đường, nơi nơi đều là Vương Mãnh, nơi nơi đều là xả thân chiến.
Phát động xả thân chiến trong đại hội là một chuyện phi thường không sáng suốt. Một người lưng đeo tất cả trách nhiệm, đối mặt với năm đối thủ mạnh mẽ mà quyết chiến. Một khi phát động xả thân chiến, đối thủ chắc chắn liều mạng, tuyệt đối không thể thả ngươi được. Nếu chẳng may xả thân chiến hoàn thành, như vậy đối với phương diện cá nhân hay cả phân đường đều là đả kích nặng nề không thể chịu được.
Đều nói quan hệ Linh Ẩn Đường và Lôi Quang Đường phải tốt lắm, vốn đang suy nghĩ song phương có thể đánh một trận luận bàn chiến như ở Phi Phượng Đường không? Kết quả lại là xả thân chiến thảm thiết nhất.
Song phương đều không có đường lui.
Trương Lương xem như là ngư ông đắc lợi đi, thông qua đại hội lần này, mạng lưới tình báo của hắn cũng được khuếch trương nhanh chóng. Chẳng những tin tức có thể gửi đi, cũng là thu thập được tin tức. Hễ là cung cấp được tin tình báo đáng tin cậy, chỉ cần căn cứ vào giá trị của tin tình báo là có thể được trả thù lao. Từ giá trị cống hiến Thánh Đường, tới linh thạch, pháp khí, tiên kiếm, dược liệu,…Đối với người khác là rất khó, nhưng đối với mạng lưới của Trương Lương đều có biện pháp.
Đối với Lôi Quang Đường, hắn từ trước tới nay tận hết sức lực, không có Lôi Quang Đường quật khởi, mạng lưới tình báo của hắn cũng không có phát triển như vậy.
Số lần Công Tôn Vô Tình triệu kiến gần đây đã tăng nhiều, đều là hỏi về Vương Mãnh và Lôi Quang Đường. Hiển nhiên không chỉ có Công Tôn Vô Tình hỏi, mà đại sư huynh Ninh Chí Viễn cũng muốn biết.
Sau khi Vương Mãnh phát động xả thân chiến với Linh Ẩn Đường, bất kể là Đạo Quang Đường hay là Ninh Chí Viễn đều không thể không coi trọng.
Nhất là lực ảnh hưởng của Vương Mãnh hiện giờ, theo phương diện tốt mà nói, đây là thay đổi thời đại. Thời đại Ninh Chí Viễn thống trị Thánh Đường phân đường đã trôi qua, tiếp theo là thời đại của Vương Mãnh. Cho dù là Vương Mãnh thất bại xả thân chiến ở Linh Ẩn Đường, địa vị của hắn cũng được tạo lên rồi. Ngoại trừ Ninh Chí Viễn không người nào có thể so kịp, mà Ninh Chí Viễn khẳng định phải đi.
Thánh Đường chỉ còn lại mình Vương Mãnh, điều này cũng không có nghĩa là Ninh Chí Viễn mừng rỡ khi nhìn thấy tình huống này xảy ra. Ít nhất Trương Lương cũng không cho rằng như vậy, bất luận một vương giả nào, tới địa vị của Ninh Chí Viễn, chỉ sợ hắn phải rời khỏi, cũng không muốn bị người ta vội vàng đẩy đi.
Huống chi Vương Mãnh vẫn là Lôi Quang Đường, mà không phải là Đạo Quang Đường. Sau khi thăng tiến trưởng lão, quyền lực cùng vị trí phân đường của hắn mạnh yếu có quan hệ rất lớn.
Lôi Đình ở tổng đường có quyền nói chuyện nhỏ nhất, nhưng mấu chốt ở chỗ Lôi Quang Đường quá yếu. Trong một chút việc nhỏ, tất cả mọi người nhường Lôi Đình ba phần, nhưng có đại sự gì, Lôi Đình chỉ có thể giương mắt nhìn.
Một khi Ninh Chí Viễn rời khỏi, mà Vương Mãnh quật khởi, nhất là khi hắn bày ra lực ngưng tụ và thực lực cá nhân đáng sợ. Hơn nữa có Lôi Đình toàn lực ủng hộ, cùng với thiện cảm của Chu Phong, Chu Lạc Đan, Đạo Quang Đường nguy hiểm.
Phải biết rằng đối thủ thất bại chính là cơ hội cho mình, Triệu Thiên Long và Mã Hòa Tử cùng với phân đường của mình tranh đấu, cấp cho mình cơ hội phát triển. Mà trên thực tế mấy năm nay, Triệu gia cùng Mã gia cũng phát triển như vậy.
Trương Lương tuy rằng là đệ tử, nhưng lại rõ ràng điểm này, trong phương diện này Trương Lương trả lời đều là Vương Mãnh rất tùy ý, không có dã tâm gì, cuộc sống rất tùy tiện.
Đối mặt với Công Tôn Vô Tình, hắn cũng chỉ có thể làm được một bước này.
Vương Mãnh bây giờ còn chưa là đối thủ của bọn họ, nhưng lấy thời gian, ai có thể ngăn cản được hắn?
Lôi Quang Đường, hai mươi năm một kiếm rốt cuộc cũng rút ra khỏi vỏ.
Dương Dĩnh nhìn thoáng qua Minh Nhân, Minh Nhân đương nhiên hiểu được có ý gì. Lúc này đại sư huynh Linh Ẩn Đường cũng không kìm nổi mà cười khổ. Phương Tường ở bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Đại sư huynh, thực lại bị Lý sư đệ đoán trúng rồi, chúng ta thật sự phải giao thủ với Lôi Quang Đường.”
Dương Dĩnh sửng sốt nói: “Lý sư đệ, thật sự cho rằng như vậy sao?”
Minh Nhân bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: “Hắn quả thực đã nói qua lời này, hiện tại không thừa nhận cũng không được. Có lẽ hắn và Vương Mãnh đều là một loại người, đều là kẻ điên.”
Từ trong miệng Minh Nhân nghe được đánh giá như vậy, Dương Dĩnh muốn cười nhưng lại cười không nổi. Bởi vì Vương Mãnh đã hướng tới bọn họ mà đi đến.
Đấu pháp trường huyên náo hồi lâu dần dần yên tĩnh lại, vạn chúng nhìn chăm chú một chút, Vương Mãnh mục tiêu hiển nhiên là Minh Nhân, hắn sẽ nói cái gì?
Hắn muốn làm gì?
Tuyên chiến sao?
Đám người Tống Chung cũng nhìn chằm chằm vào nơi này.
Vương Mãnh đi tới trước mặt Minh Nhân, chắp tay nói: “Trạm tiếp theo chính là Linh Ẩn Phong.”
Minh Nhân cũng chắp tay mỉm cười nói: “Ta và Lý sư đệ đã đợi lâu rồi.”
Chung quanh ồ lên tiếng khe khẽ, lời này dường như Linh Ẩn Đường đã sớm biết Lôi Quang Đường có thể đi tới một bước này rồi.
Kỳ thực bên trong các đường, am hiểu Lôi Quang Đường nhất chính là Linh Ẩn Đường. Hai đường từng cùng nhau huấn luyện, lấy ánh mắt của Minh Nhân liền biết Lôi Quang Đường cũng không phải yếu như ngoại giới vẫn đồn. Đương nhiên hắn cũng không nghĩ tới có một ngày như hôm nay. Vừa hơi bất ngờ, cũng không phải quá bất ngờ như người khác.
“Minh Nhân huynh, ta có đề nghị.”
“Chăm chú lắng nghe!” Minh Nhân gật gật đầu nói.
Mọi người vểnh tai, muốn biết giờ khắc này Vương Mãnh nói cái gì.
“Một trận chiến giữa Lôi Quang Đường và Linh Ẩn đường, ta nguyện ý một người xuất chiến.”
Tiên Nguyên Đường sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi bỗng nhiên bạo tạc rồi.
Lại thấy Xả Thân chiến!
Năm năm trước một lần đường chiến, Ninh Chí Viễn danh chấn Thánh Đường đã đánh qua một lần. Cái gọi là xả thân chiến, là trong đường chiến, nếu những thành viên khác bởi vì các loại nhân tố mà không thể xuất chiến, một người có thể thay thế xuất chiến, chỉ có thể là một người. Cũng phải nói, nhất định phải một người độc chiến năm người, xa luân chiến, không thể gián đoạn, vả lại nhất định phải toàn thắng mới có thể đoạt được thắng lợi.
Ninh Chí Viễn làm được một lần, bởi vậy kiếm pháp của hắn cũng được gọi thành Xả Thân kiếm. Sau trận chiến đó không có người nào dám khiêu chiến quyền uy của Ninh Chí Viễn.
Tuy nhiên không phải bên trong đại hội mà là một lần Đạo Quang Đường và Hoành Sơn Đường đường chiến.
Xả Thân chiến là một thanh kiếm hai lưỡi không có đường lui.
Mà lần này, Vương Mãnh đối mặt với phân đường đứng thứ hai Thánh Đường, Linh Ẩn Đường.
Hắn không ngờ dám phát ra xả thân chiến.
Tới nơi này rồi, tới hôm nay, tới con đường mà Vương Mãnh phải khiêng tất cả mọi người rồi.
Tất cả mọi người nhìn Minh Nhân.
Minh Nhân khẽ mỉm cười nói: “Ta ở Linh Ẩn Phong chờ ngươi!”
Nói xong mang theo đệ tử Linh Ẩn Đường ngự kiếm mà đi.
Ba ngày sau, Linh Ẩn Đường, xả thân kiếm.
Chưa bao giờ có một đại hội không giống bình thường như lần này.
Lôi Quang Đường liên tục thắng sáu trận, đồng thời cũng bị đẩy vào vách núi. Chủ lực đại tướng trọng thương gần hết, Vương Mãnh phát động xả thân chiến, chỉ sợ là con đường cuối cùng.
Nhưng lấy nguyên lực 20 tầng của Vương Mãnh, sau khi ứng chiến một trận thì thể lực cũng như nguyên lực còn lại bao nhiêu.
Hai trận? ba trận? hay bốn trận chứ?
Phải năm trận toàn thắng, Lôi Quang Đường mới có thể vượt ải được, dám vận dụng loại chiến pháp này, chính là liều mạng bất kể giá nào rồi.
Mà Linh Ẩn Đường đều có ai? Minh Nhân, Lý Thiên Nhất, An Đạo… tất cả đều là nhất đẳng cao thủ, vẫn là Phù kiếm song tuyệt, liệu có thể tới được số năm không?
Dương Dĩnh nhìn Vương Mãnh trên đấu pháp đài, tâm như nước của nàng, bỗng nhiên đập lên thình thịch.
Mà bên phía Lôi Quang Đường, Mã Điềm Nhi nắm chặt hai tay, yên lặng chúc phúc.
Lôi Quang Đường, nơi nơi đều là Lôi Quang Đường, nơi nơi đều là Vương Mãnh, nơi nơi đều là xả thân chiến.
Phát động xả thân chiến trong đại hội là một chuyện phi thường không sáng suốt. Một người lưng đeo tất cả trách nhiệm, đối mặt với năm đối thủ mạnh mẽ mà quyết chiến. Một khi phát động xả thân chiến, đối thủ chắc chắn liều mạng, tuyệt đối không thể thả ngươi được. Nếu chẳng may xả thân chiến hoàn thành, như vậy đối với phương diện cá nhân hay cả phân đường đều là đả kích nặng nề không thể chịu được.
Đều nói quan hệ Linh Ẩn Đường và Lôi Quang Đường phải tốt lắm, vốn đang suy nghĩ song phương có thể đánh một trận luận bàn chiến như ở Phi Phượng Đường không? Kết quả lại là xả thân chiến thảm thiết nhất.
Song phương đều không có đường lui.
Trương Lương xem như là ngư ông đắc lợi đi, thông qua đại hội lần này, mạng lưới tình báo của hắn cũng được khuếch trương nhanh chóng. Chẳng những tin tức có thể gửi đi, cũng là thu thập được tin tức. Hễ là cung cấp được tin tình báo đáng tin cậy, chỉ cần căn cứ vào giá trị của tin tình báo là có thể được trả thù lao. Từ giá trị cống hiến Thánh Đường, tới linh thạch, pháp khí, tiên kiếm, dược liệu,…Đối với người khác là rất khó, nhưng đối với mạng lưới của Trương Lương đều có biện pháp.
Đối với Lôi Quang Đường, hắn từ trước tới nay tận hết sức lực, không có Lôi Quang Đường quật khởi, mạng lưới tình báo của hắn cũng không có phát triển như vậy.
Số lần Công Tôn Vô Tình triệu kiến gần đây đã tăng nhiều, đều là hỏi về Vương Mãnh và Lôi Quang Đường. Hiển nhiên không chỉ có Công Tôn Vô Tình hỏi, mà đại sư huynh Ninh Chí Viễn cũng muốn biết.
Sau khi Vương Mãnh phát động xả thân chiến với Linh Ẩn Đường, bất kể là Đạo Quang Đường hay là Ninh Chí Viễn đều không thể không coi trọng.
Nhất là lực ảnh hưởng của Vương Mãnh hiện giờ, theo phương diện tốt mà nói, đây là thay đổi thời đại. Thời đại Ninh Chí Viễn thống trị Thánh Đường phân đường đã trôi qua, tiếp theo là thời đại của Vương Mãnh. Cho dù là Vương Mãnh thất bại xả thân chiến ở Linh Ẩn Đường, địa vị của hắn cũng được tạo lên rồi. Ngoại trừ Ninh Chí Viễn không người nào có thể so kịp, mà Ninh Chí Viễn khẳng định phải đi.
Thánh Đường chỉ còn lại mình Vương Mãnh, điều này cũng không có nghĩa là Ninh Chí Viễn mừng rỡ khi nhìn thấy tình huống này xảy ra. Ít nhất Trương Lương cũng không cho rằng như vậy, bất luận một vương giả nào, tới địa vị của Ninh Chí Viễn, chỉ sợ hắn phải rời khỏi, cũng không muốn bị người ta vội vàng đẩy đi.
Huống chi Vương Mãnh vẫn là Lôi Quang Đường, mà không phải là Đạo Quang Đường. Sau khi thăng tiến trưởng lão, quyền lực cùng vị trí phân đường của hắn mạnh yếu có quan hệ rất lớn.
Lôi Đình ở tổng đường có quyền nói chuyện nhỏ nhất, nhưng mấu chốt ở chỗ Lôi Quang Đường quá yếu. Trong một chút việc nhỏ, tất cả mọi người nhường Lôi Đình ba phần, nhưng có đại sự gì, Lôi Đình chỉ có thể giương mắt nhìn.
Một khi Ninh Chí Viễn rời khỏi, mà Vương Mãnh quật khởi, nhất là khi hắn bày ra lực ngưng tụ và thực lực cá nhân đáng sợ. Hơn nữa có Lôi Đình toàn lực ủng hộ, cùng với thiện cảm của Chu Phong, Chu Lạc Đan, Đạo Quang Đường nguy hiểm.
Phải biết rằng đối thủ thất bại chính là cơ hội cho mình, Triệu Thiên Long và Mã Hòa Tử cùng với phân đường của mình tranh đấu, cấp cho mình cơ hội phát triển. Mà trên thực tế mấy năm nay, Triệu gia cùng Mã gia cũng phát triển như vậy.
Trương Lương tuy rằng là đệ tử, nhưng lại rõ ràng điểm này, trong phương diện này Trương Lương trả lời đều là Vương Mãnh rất tùy ý, không có dã tâm gì, cuộc sống rất tùy tiện.
Đối mặt với Công Tôn Vô Tình, hắn cũng chỉ có thể làm được một bước này.