Sau khi đại hội chấm dứt, Lôi Quang Đường không có ngày lành.
Linh Ẩn Đường, đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, thậm chí còn muốn hơn cả khi đối phó với Đạo Quang Đường. Bởi vì những lời tiên đoán của Lý Thiên Nhất đều thành hiện thực.
Bao gồm xả thân chiến.
Lý Thiên Nhất còn đang lau lau Ly Hỏa Kiếm của mình, trên mặt mang theo vui vẻ mong chờ đã lâu, một trận chiến này rốt cuộc cũng tới.
Cũng giống như phán đoán của Vương Mãnh, trận đầu tiên tất nhiên là Lý Thiên Nhất sẽ xuất chiến. Lý Thiên Nhất kiêu ngạo tuyệt không lợi dụng lúc người ta khó khăn. Mà hắn căn bản không quan tâm gì tới đại hội gì cả, hắn chỉ muốn so cao thấp với Vương Mãnh.
Ly Hỏa Kiếm tản mát ra hào quang, Lý Thiên Nhất dựng thẳng Ly Hỏa Kiếm, nhìn không chớp mắt: “Rốt cuộc muốn tới rồi, ngươi khẳng định rất tịch mịch, nhiều người như vậy không ngờ không thể cho ngươi xuất ra kiếm pháp bản thân!”
Có lẽ Vương Mãnh cũng không biết, hiểu hắn nhất không ngờ lại là Lý Thiên Nhất.
Mà ở Tổng Đường, đáng thương Cửu Thiên Hỏa Loan bị ống tay áo dày vò muốn chết.
“Tiểu Linh không được chạy, đi xuống!”
Cửu thiên Hỏa Loan bay lên cao cao, nha, ngốc mới đi xuống, bộ lông xinh đẹp của nó đã bị rớt đi vài cái rồi.
Triệu Lăng Huyên tức giận dậm chân, bỗng nhiên ngồi xuống dưới đất, nước mắt lưng tròng, thật sự rất đáng thương.
Cửu Thiên Hỏa Loan không có biện pháp gì với chiêu sát thủ này, đúng là ai dùng cũng tốt, chỉ có thể bay xuống.
“Rút thì rút đi, lưu lại cho ta mấy cái nha.”
Triệu Lăng Huyên ôm lấy cửu Thiên Hỏa Loan, nước mắt chảy mấy giọt không kìm nổi mới hạ xuống.
Cửu Thiên Hỏa Loan thở dài, đây không phải là nghiệt duyên thì là cái gì. Bản thân mình tấu xảo thế nào bị hắn mua phải, mua cũng mua rồi, vì sao tự nhiên lại lắm mồm nói cho chủ nhân biết.
Trưởng thành sớm cũng được, mối tình đầu cũng thế, Triệu Lăng Huyên chính là thích Vương Mãnh. Quả thực là tiếp xúc với nam hài không nhiều lắm, ở Triệu gia, nhất là uy nghiêm của Triệu Thiên Long, căn bản không có bạn cùng lứa nào dám nói chuyện với Triệu Lăng Huyên.
Chỉ có Vương Mãnh đối với nàng tốt như vậy, nghĩ tới Vương Mãnh ở chung với Dương Dĩnh Triệu Lăng Huyên càng thêm chua xót. Bởi vì về sau nàng không thể đi tìm Vương Mãnh được nữa, hắn sẽ cùng với Dương Dĩnh mà song túc song phi.
Cửu Thiên Hỏa Loan bất đắc dĩ lắc đầu, người thực sự là phức tạp, thích thì phải đi truy đuổi thôi, cần gì phải phiền toái như vậy.
Triêu Lăng Huyên đình chỉ khóc lóc, ngơ ngác nhìn cửu Thiên Hỏa Loan, Cửu Thiên Hỏa Loan bị nhìn xem mà sợ hãi.
“Tiểu Linh ngươi vừa nói cái gì?”
Cửu Thiên Hỏa Loan lẳng lặng truyền lại ý niệm vừa rồi của mình.
Triệu Lăng Huyên bỗng nhiên vỗ tay một cái nói: “Đúng vậy, ta làm sao lại quên mất chứ, đợi thêm vài năm nữa, chờ khi ta lớn, khẳng định sẽ xinh đẹp hơn Dương sư tỷ!”
Cửu Thiên Hỏa Loan thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cái này gọi là ý nghĩ sao, mặc kệ thế nào, vui vẻ là tốt rồi, nha đầu này thật khó hầu hạ.
“Tiểu Linh ngươi giỏi quá!”
…
Trận chiến thứ bảy, Linh Ẩn Lao.
Linh Ẩn phong vẫn im lặng từ trước tới giờ, lần đầu tiên náo nhiệt như vậy. Vô số đệ tử dũng mãnh tiến vào Linh Ẩn Phong, bọn họ muốn chứng kiến giờ khắc này.
“Quả thực là kỳ tích, Lôi Quang Đường không ngờ thật sự đánh lên được tới nơi này…”
“Ha ha, không thể tin nổi, xả thân chiến nha, thật là có người dám phát động xả thân chiến ở đại hội!”
“Có thể thắng sao?”
“Không biết, thật sự không biết, đây chính là Linh Ẩn Đường nha, nói thật ra, một chút cơ hội cũng không có!”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, tuy nhiên hướng về phần dũng khí này ta cũng muốn cấp cho Lôi Quang Đường một phần sức mạnh!”
“Đúng vậy, Thánh Đường nhiều năm qua không có người khí phách như vậy rồi.”
“Bằng không Dương sư tỷ làm sao nhìn trúng nam nhân đó chứ. Nam nhân là phải có khí phách, dũng cảm một chút mới có cơ hội.”
“Vương Mãnh tiểu tử này quả nhiên quá hạnh phúc!”
“Là trưởng lão.”
“Ha ha đại hội không phải còn chưa chấm dứt sao, như vậy khá thân cận một chút. Ngươi yên tâm, hắn sẽ không để ý, bằng hữu ở Lôi Quang Đường của ta nói Vương Mãnh rất bình dị dễ gần gũi, cho tới giờ chưa thể hiện ra ngoài cái giá gì cả. Hơn nữa còn là bạn chí cốt, đủ nghĩa khí, các ngươi nhìn, bên người hắn không phải người nào cũng không phải quá mạnh sao, đi theo người như vậy, còn cần gì nữa!”
“Người ta đó là huynh đệ cùng sinh cùng tử, có thể cùng một người như vậy làm huynh đệ, mới không uổng công sống cuộc đời này.”
“Ít nhất chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng môn, cũng có một phần vinh quang nha.”
“Đúng vậy, Lôi Quang Đường cũng là một phần tử của Thánh Đường. Ha ha, nói không chừng thật có thể xảy ra kỳ tích.”
“Nói nói là không phải đâu, hết thảy đều có khả năng, dù sao ta cũng tin tưởng!”
Quyết chiến Linh Ẩn Đường, đao kiếm tề minh.
Thánh Đường lúc ban đầu cũng không phải có chín phân đường, về sau Thánh Đường tăng mạnh bồi dưỡng các đệ tử mới dần dần hình thành lên chín phân đường. Mà Linh Ẩn Đường là một trong những phân đường lâu đời nhất, có được hào quang lịch sử. Từ Linh Ẩn Dường có không biết bao nhiêu cường giả đi ra danh chấn Tiểu Thiên. Thậm chí có người khai tông lập phái, có thành lập gia tộc tu hành ở thế giới Tiểu Thiên. Nhưng bất kể đi tới nơi nào, bọn họ đều không quên xuất thân Thánh Đường của mình, xuất thân Linh Ẩn.
Linh Ẩn Đường đại biểu cho vinh quang.
Đệ tử Linh Ẩn Đường học theo phong cách của Linh Ẩn Đường, có kiêu ngạo riêng của bọn họ nhưng đồng thời không bao giờ coi nhẹ đối thủ. Trong vẻ bình tĩnh của bọn họ lộ ra một loại nghị lực, bọn họ không ngại khiêu chiến.
Lần này bọn họ đối mặt với đối thủ đặc thù nhất từ trước tới nay.
So sánh với vẻ nho nhã và đạo cốt tiên phong của đệ tử Linh Ẩn Đường, cho dù là đệ tử Thánh Đường khác, hoàn toàn khác với phong cách của Lôi Quang Đường. Tới nơi này rồi, đối lập càng thêm rõ ràng.
Không ít đệ tử Lôi Quang Đường nhìn ngó đánh giá chung quanh, những đệ tử ba đường dưới bình thường rất ít khi tới ba đường trên. Càng không nói tới đệ tử Lôi Quang Đường, có thể vào được cửa núi hay không là một vấn đề.
Nhưng hôm nay, Lôi Quang Đường cũng là đối thủ của Linh Ẩn Đường, một đối thủ đủ cho Linh Ẩn Đường thận trọng, xả thân chiến!
Một trận chiến này cũng là một trận đấu tiêu điểm nhất trong đường chiến lần này. Số lượng người tới thậm chí còn nhiều hơn so với trận chiến với Đạo Quang Đường, đương nhiên bởi vì có Lý Thiên Nhất tồn tại.
Lý Thiên Nhất từ khi theo tổng đường tới Linh Ẩn Đường đã được nhiều người chú ý. Mà trên thực tế hắn quả thực rất nổi danh, cho tới bây giờ, cho dù là khiêu chiến ngoài sáng, hay lén lút khiêu chiến hắn cũng nhiều không đếm xuể. Nhưng kết quả đều là lấy thảm bại mà chấm dứt. Thiên tài từ nhỏ đã danh chân Thánh Đường này nghênh đóng trận chiến chính thức đầu tiên của mình ở Linh Ẩn Đường.
Lôi Quang Đường và Linh Ẩn Đường giao thủ, song phương đã tới rồi nhưng trưởng lão người chủ trì trận đấu còn chưa có tới.
Vương Mãnh bước lên đài đấu pháp thấy được Lý Thiên Nhất, Lý Thiên Nhất cũng nhìn sang bên này, chỉ cần nhìn ánh mắt, Vương Mãnh biết đối thủ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn và Lý Thiên Nhất trận chiến đầu tiên là danh bất chính ngôn bất thuận, thời điểm đó nhờ thần cách mà có lực uy hiếp. Mà đồng thời Lý Thiên Nhất cũng không có xuất toàn lực, một trận chiến này mới là trận chiến có ý nghĩa chân chính giữa hai người.
Đám người Trương mập mạp lại hưng phấn khẩn trương, nói không lo lắng là giả. Trương mập mạp sùng bái thần uy của Vương Mãnh cũng không thể không lo lắng. Trận thứ nhất chính là Lý Thiên Nhất, đánh với Lý Thiên Nhất cho dù thắng chỉ sợ cũng tiêu hao tới bảy tám phần rồi, tiếp theo còn có Minh Nhân trấn thủ. Huống chi Linh Ẩn Đường còn có ba cao thủ nữa, chỉ ngẫm lại cũng làm cho người ta phải sợ hãi rồi, lại càng không thể bỏ qua không đánh được.
Bên phía Lôi Quang Đường có nhiều hơn mấy gương mặt đặc biệt, Dương Dĩnh và mấy nữ đệ tử Phi Phượng Đường đã ở bên trong Lôi Quang Đường. Những chuyện này quả thực là tràn ngập một hương vị khác biệt, tình hình chung là cho dù quan hệ trên mức bình thường thì cũng nên duy trì khoảng cách nhất định. Nhưng nhìn bộ dạng của Dương Dĩnh dường nhưu không có tị hiềm cái gì cả.
Dương Dĩnh dù sao cũng quen thuộc với Linh Ẩn Đường hơn một chút, nói: “Ngươi phải cẩn thận, ngoại trừ Lý Thiên Nhất và Minh Nhân ra, bên Linh Ẩn Đường còn có ba người khác không dễ chọc đâu.” Dương Dĩnh vẻ mặt rất nghiêm trọng nói.
“Ba người khác bên Linh Ẩn Đường chắc là chọn ra từ bên trong Linh Ẩn tứ hổ đi, những người này thực lực tuy rằng không kém nhưng khẳng định không phải là đối thủ của Mãnh ca, nhiều lắm là tiêu hao một chút thôi.”
Trương mập mạp nói.
Dương Dĩnh hơi hơi lắc đầu nói: “Nhìn vị trí của bọn họ, lần này bên trong chính tuyển, linh ẩn tứ hổ chỉ có mình An Đạo, hai người còn lại, có một ta biết, Trương Nguyệt Nga, ba năm trước cũng đã tu thành Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm.”
Nhất thời mọi người cảm thấy hàn ý dày đặc, nhìn về phía một nữ tử bên Linh Ẩn Đường. Nữ nhân này dường như cũng ngạc nhiên đánh giá bọn họ.
“Phàm là ba đường trên nội tình so với chúng ta thâm hậu hơn rất nhiều. Trừ phi những đường chiến có ý nghĩa đặc thù, nếu không bọn họ không dùng toàn lực đâu. Xem ra lần này Linh Ẩn Đường đã hạ đủ vốn gốc rồi.”
Chu Khiêm cười khổ nói, vốn tưởng rằng đối phương nhiều lắm chỉ dùng Linh ẩn tứ hổ tới kéo dài tiêu hao một chút, lấy Vương Mãnh nắm chắc pháp thuật, vẫn là có cơ hội đánh hạ ba người rồi tái đấu với Minh Nhân. Nhưng mà hiện tại xem ra, linh ẩn tứ hổ chỉ có mạnh nhất là An Đạo lên chiến, hai người còn lại thực lực khẳng định chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn được.
Tất cả mọi người đều nghĩ tới điểm này, ngơ ngác nhìn nhau, cổ họng kêu lên mấy tiếng càu nhàu. Tất cả muốn nói lời nào đó bình tâm lại nhưng lừa người dối mình đều không thể làm được a.
Nói không chừng Trương Nguyệt Nga này thực lực có thể không kém so với Minh Nhân. Kỳ thực thời điểm đánh với Hoành Sơn Đường mọi người cũng có cảm giác rồi. Ngay cả Hoành Sơn Đường đều ẩn nấp thực lực, càng không nói tới ba đường trên này.
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo thì đang trò chuyện vui vẻ, mãi tới khi Kiều Thiên nhận ra Trương Nguyệt Nga và Lang Côn.
“Ngay cả Trương Nguyệt Nga và Lang Côn cũng xuất hiện, Minh Nhân cũng quá cẩn thận đi!” Kiều Thiên hơi bất đắc dĩ nói.
Cổ Tự đạo cũng nhận ra, hắn cũng không nghĩ tới Minh Nhân lại thận trọng tới mức độ này. Có cái chuôi đao nhọn là Lý Thiên Nhất ở phía trước, Vương Mãnh tỉ lệ thắng là gần như bằng không. Căn bản không tất yếu phải gọi Trương Nguyệt Nga với Lang Côn tới, nhưng Minh Nhân lại cố tình làm như vậy.
“Vương Mãnh một chút cơ hội cũng không có, hiện tại xem hắn có thể thắng được mấy trận.”
“Ha ha, mọi người đều tới đây xem sao, ta cá là hai trận!” Cổ Tự Đạo nói.
“Ồ xem ra ngươi rất xem trọng Vương Mãnh nha, ta cá hắn không qua được cửa của Lý Thiên Nhất!’
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo chống lại, Vương Mãnh tuy rằng rất đặc biệt, nhưng Lý Thiên Nhất là ai, thực lực của hắn không thể lấy tiêu chuẩn của Linh Ẩn Đường mà tính toán.
Linh Ẩn Đường xuất ra đội hình không cần thiết này vì chuẩn bị đấu với Vương Mãnh, càng như là thị uy, nói cho Đạo Quang Đường biết, bọn họ muốn tới.
“Dương sư muội sao lại ở bên phía của Vương Mãnh?” Trương Nguyệt Nga hơi hiếu kỳ hỏi.
“Nguyệt Nga sư tỷ, hai người quan hệ không tồi, thiếu chút nữa thành bạn lữ tu hành rồi. Tuy nhiên sau khi chứng thực là Dương sư tỷ dùng cách này để thoát thân khỏi đám người theo đuổi.” An Đạo nói.
Trương Nguyệt Nga nhìn lại Dương Dĩnh ở xa xa, lại nhìn Vương Mãnh lắc đầu nói: “Ha ha, Dương sư muội hồng loan tinh động, chỉ sợ diễn giả thành thực rồi.”
Mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm nửa ngày, chỉ cảm thấy Dương Dĩnh đẹp hơn, nhưng thật không nhìn ra cái gì khác, trong lòng cũng không kìm nổi hâm mộ.
Bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng rít gào, nguyên lực mênh mông giống như hà quang xuất hiện, một thân ảnh chậm rãi hạ xuống.
Các đệ tử sợ ngây người, Linh Ẩn Đường đệ tử không nhịn được kích động mà quỳ gối, đây là lần đầu tiên bọn họ tới đại hội, tổ sư giá lâm rồi.
Thuật tu tổ sư vô pháp vô thiên Ngô Pháp Thiên giá lâm.
Theo sát sau đó là một vầng sáng màu đỏ chậm rãi rơi xuống, hào quang tiêu tan, hiện ra chân thân. Đan tu tổ sư Chu Lạc Đan giá lâm.
Linh Ẩn Đường, đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, thậm chí còn muốn hơn cả khi đối phó với Đạo Quang Đường. Bởi vì những lời tiên đoán của Lý Thiên Nhất đều thành hiện thực.
Bao gồm xả thân chiến.
Lý Thiên Nhất còn đang lau lau Ly Hỏa Kiếm của mình, trên mặt mang theo vui vẻ mong chờ đã lâu, một trận chiến này rốt cuộc cũng tới.
Cũng giống như phán đoán của Vương Mãnh, trận đầu tiên tất nhiên là Lý Thiên Nhất sẽ xuất chiến. Lý Thiên Nhất kiêu ngạo tuyệt không lợi dụng lúc người ta khó khăn. Mà hắn căn bản không quan tâm gì tới đại hội gì cả, hắn chỉ muốn so cao thấp với Vương Mãnh.
Ly Hỏa Kiếm tản mát ra hào quang, Lý Thiên Nhất dựng thẳng Ly Hỏa Kiếm, nhìn không chớp mắt: “Rốt cuộc muốn tới rồi, ngươi khẳng định rất tịch mịch, nhiều người như vậy không ngờ không thể cho ngươi xuất ra kiếm pháp bản thân!”
Có lẽ Vương Mãnh cũng không biết, hiểu hắn nhất không ngờ lại là Lý Thiên Nhất.
Mà ở Tổng Đường, đáng thương Cửu Thiên Hỏa Loan bị ống tay áo dày vò muốn chết.
“Tiểu Linh không được chạy, đi xuống!”
Cửu thiên Hỏa Loan bay lên cao cao, nha, ngốc mới đi xuống, bộ lông xinh đẹp của nó đã bị rớt đi vài cái rồi.
Triệu Lăng Huyên tức giận dậm chân, bỗng nhiên ngồi xuống dưới đất, nước mắt lưng tròng, thật sự rất đáng thương.
Cửu Thiên Hỏa Loan không có biện pháp gì với chiêu sát thủ này, đúng là ai dùng cũng tốt, chỉ có thể bay xuống.
“Rút thì rút đi, lưu lại cho ta mấy cái nha.”
Triệu Lăng Huyên ôm lấy cửu Thiên Hỏa Loan, nước mắt chảy mấy giọt không kìm nổi mới hạ xuống.
Cửu Thiên Hỏa Loan thở dài, đây không phải là nghiệt duyên thì là cái gì. Bản thân mình tấu xảo thế nào bị hắn mua phải, mua cũng mua rồi, vì sao tự nhiên lại lắm mồm nói cho chủ nhân biết.
Trưởng thành sớm cũng được, mối tình đầu cũng thế, Triệu Lăng Huyên chính là thích Vương Mãnh. Quả thực là tiếp xúc với nam hài không nhiều lắm, ở Triệu gia, nhất là uy nghiêm của Triệu Thiên Long, căn bản không có bạn cùng lứa nào dám nói chuyện với Triệu Lăng Huyên.
Chỉ có Vương Mãnh đối với nàng tốt như vậy, nghĩ tới Vương Mãnh ở chung với Dương Dĩnh Triệu Lăng Huyên càng thêm chua xót. Bởi vì về sau nàng không thể đi tìm Vương Mãnh được nữa, hắn sẽ cùng với Dương Dĩnh mà song túc song phi.
Cửu Thiên Hỏa Loan bất đắc dĩ lắc đầu, người thực sự là phức tạp, thích thì phải đi truy đuổi thôi, cần gì phải phiền toái như vậy.
Triêu Lăng Huyên đình chỉ khóc lóc, ngơ ngác nhìn cửu Thiên Hỏa Loan, Cửu Thiên Hỏa Loan bị nhìn xem mà sợ hãi.
“Tiểu Linh ngươi vừa nói cái gì?”
Cửu Thiên Hỏa Loan lẳng lặng truyền lại ý niệm vừa rồi của mình.
Triệu Lăng Huyên bỗng nhiên vỗ tay một cái nói: “Đúng vậy, ta làm sao lại quên mất chứ, đợi thêm vài năm nữa, chờ khi ta lớn, khẳng định sẽ xinh đẹp hơn Dương sư tỷ!”
Cửu Thiên Hỏa Loan thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cái này gọi là ý nghĩ sao, mặc kệ thế nào, vui vẻ là tốt rồi, nha đầu này thật khó hầu hạ.
“Tiểu Linh ngươi giỏi quá!”
…
Trận chiến thứ bảy, Linh Ẩn Lao.
Linh Ẩn phong vẫn im lặng từ trước tới giờ, lần đầu tiên náo nhiệt như vậy. Vô số đệ tử dũng mãnh tiến vào Linh Ẩn Phong, bọn họ muốn chứng kiến giờ khắc này.
“Quả thực là kỳ tích, Lôi Quang Đường không ngờ thật sự đánh lên được tới nơi này…”
“Ha ha, không thể tin nổi, xả thân chiến nha, thật là có người dám phát động xả thân chiến ở đại hội!”
“Có thể thắng sao?”
“Không biết, thật sự không biết, đây chính là Linh Ẩn Đường nha, nói thật ra, một chút cơ hội cũng không có!”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, tuy nhiên hướng về phần dũng khí này ta cũng muốn cấp cho Lôi Quang Đường một phần sức mạnh!”
“Đúng vậy, Thánh Đường nhiều năm qua không có người khí phách như vậy rồi.”
“Bằng không Dương sư tỷ làm sao nhìn trúng nam nhân đó chứ. Nam nhân là phải có khí phách, dũng cảm một chút mới có cơ hội.”
“Vương Mãnh tiểu tử này quả nhiên quá hạnh phúc!”
“Là trưởng lão.”
“Ha ha đại hội không phải còn chưa chấm dứt sao, như vậy khá thân cận một chút. Ngươi yên tâm, hắn sẽ không để ý, bằng hữu ở Lôi Quang Đường của ta nói Vương Mãnh rất bình dị dễ gần gũi, cho tới giờ chưa thể hiện ra ngoài cái giá gì cả. Hơn nữa còn là bạn chí cốt, đủ nghĩa khí, các ngươi nhìn, bên người hắn không phải người nào cũng không phải quá mạnh sao, đi theo người như vậy, còn cần gì nữa!”
“Người ta đó là huynh đệ cùng sinh cùng tử, có thể cùng một người như vậy làm huynh đệ, mới không uổng công sống cuộc đời này.”
“Ít nhất chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng môn, cũng có một phần vinh quang nha.”
“Đúng vậy, Lôi Quang Đường cũng là một phần tử của Thánh Đường. Ha ha, nói không chừng thật có thể xảy ra kỳ tích.”
“Nói nói là không phải đâu, hết thảy đều có khả năng, dù sao ta cũng tin tưởng!”
Quyết chiến Linh Ẩn Đường, đao kiếm tề minh.
Thánh Đường lúc ban đầu cũng không phải có chín phân đường, về sau Thánh Đường tăng mạnh bồi dưỡng các đệ tử mới dần dần hình thành lên chín phân đường. Mà Linh Ẩn Đường là một trong những phân đường lâu đời nhất, có được hào quang lịch sử. Từ Linh Ẩn Dường có không biết bao nhiêu cường giả đi ra danh chấn Tiểu Thiên. Thậm chí có người khai tông lập phái, có thành lập gia tộc tu hành ở thế giới Tiểu Thiên. Nhưng bất kể đi tới nơi nào, bọn họ đều không quên xuất thân Thánh Đường của mình, xuất thân Linh Ẩn.
Linh Ẩn Đường đại biểu cho vinh quang.
Đệ tử Linh Ẩn Đường học theo phong cách của Linh Ẩn Đường, có kiêu ngạo riêng của bọn họ nhưng đồng thời không bao giờ coi nhẹ đối thủ. Trong vẻ bình tĩnh của bọn họ lộ ra một loại nghị lực, bọn họ không ngại khiêu chiến.
Lần này bọn họ đối mặt với đối thủ đặc thù nhất từ trước tới nay.
So sánh với vẻ nho nhã và đạo cốt tiên phong của đệ tử Linh Ẩn Đường, cho dù là đệ tử Thánh Đường khác, hoàn toàn khác với phong cách của Lôi Quang Đường. Tới nơi này rồi, đối lập càng thêm rõ ràng.
Không ít đệ tử Lôi Quang Đường nhìn ngó đánh giá chung quanh, những đệ tử ba đường dưới bình thường rất ít khi tới ba đường trên. Càng không nói tới đệ tử Lôi Quang Đường, có thể vào được cửa núi hay không là một vấn đề.
Nhưng hôm nay, Lôi Quang Đường cũng là đối thủ của Linh Ẩn Đường, một đối thủ đủ cho Linh Ẩn Đường thận trọng, xả thân chiến!
Một trận chiến này cũng là một trận đấu tiêu điểm nhất trong đường chiến lần này. Số lượng người tới thậm chí còn nhiều hơn so với trận chiến với Đạo Quang Đường, đương nhiên bởi vì có Lý Thiên Nhất tồn tại.
Lý Thiên Nhất từ khi theo tổng đường tới Linh Ẩn Đường đã được nhiều người chú ý. Mà trên thực tế hắn quả thực rất nổi danh, cho tới bây giờ, cho dù là khiêu chiến ngoài sáng, hay lén lút khiêu chiến hắn cũng nhiều không đếm xuể. Nhưng kết quả đều là lấy thảm bại mà chấm dứt. Thiên tài từ nhỏ đã danh chân Thánh Đường này nghênh đóng trận chiến chính thức đầu tiên của mình ở Linh Ẩn Đường.
Lôi Quang Đường và Linh Ẩn Đường giao thủ, song phương đã tới rồi nhưng trưởng lão người chủ trì trận đấu còn chưa có tới.
Vương Mãnh bước lên đài đấu pháp thấy được Lý Thiên Nhất, Lý Thiên Nhất cũng nhìn sang bên này, chỉ cần nhìn ánh mắt, Vương Mãnh biết đối thủ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn và Lý Thiên Nhất trận chiến đầu tiên là danh bất chính ngôn bất thuận, thời điểm đó nhờ thần cách mà có lực uy hiếp. Mà đồng thời Lý Thiên Nhất cũng không có xuất toàn lực, một trận chiến này mới là trận chiến có ý nghĩa chân chính giữa hai người.
Đám người Trương mập mạp lại hưng phấn khẩn trương, nói không lo lắng là giả. Trương mập mạp sùng bái thần uy của Vương Mãnh cũng không thể không lo lắng. Trận thứ nhất chính là Lý Thiên Nhất, đánh với Lý Thiên Nhất cho dù thắng chỉ sợ cũng tiêu hao tới bảy tám phần rồi, tiếp theo còn có Minh Nhân trấn thủ. Huống chi Linh Ẩn Đường còn có ba cao thủ nữa, chỉ ngẫm lại cũng làm cho người ta phải sợ hãi rồi, lại càng không thể bỏ qua không đánh được.
Bên phía Lôi Quang Đường có nhiều hơn mấy gương mặt đặc biệt, Dương Dĩnh và mấy nữ đệ tử Phi Phượng Đường đã ở bên trong Lôi Quang Đường. Những chuyện này quả thực là tràn ngập một hương vị khác biệt, tình hình chung là cho dù quan hệ trên mức bình thường thì cũng nên duy trì khoảng cách nhất định. Nhưng nhìn bộ dạng của Dương Dĩnh dường nhưu không có tị hiềm cái gì cả.
Dương Dĩnh dù sao cũng quen thuộc với Linh Ẩn Đường hơn một chút, nói: “Ngươi phải cẩn thận, ngoại trừ Lý Thiên Nhất và Minh Nhân ra, bên Linh Ẩn Đường còn có ba người khác không dễ chọc đâu.” Dương Dĩnh vẻ mặt rất nghiêm trọng nói.
“Ba người khác bên Linh Ẩn Đường chắc là chọn ra từ bên trong Linh Ẩn tứ hổ đi, những người này thực lực tuy rằng không kém nhưng khẳng định không phải là đối thủ của Mãnh ca, nhiều lắm là tiêu hao một chút thôi.”
Trương mập mạp nói.
Dương Dĩnh hơi hơi lắc đầu nói: “Nhìn vị trí của bọn họ, lần này bên trong chính tuyển, linh ẩn tứ hổ chỉ có mình An Đạo, hai người còn lại, có một ta biết, Trương Nguyệt Nga, ba năm trước cũng đã tu thành Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm.”
Nhất thời mọi người cảm thấy hàn ý dày đặc, nhìn về phía một nữ tử bên Linh Ẩn Đường. Nữ nhân này dường như cũng ngạc nhiên đánh giá bọn họ.
“Phàm là ba đường trên nội tình so với chúng ta thâm hậu hơn rất nhiều. Trừ phi những đường chiến có ý nghĩa đặc thù, nếu không bọn họ không dùng toàn lực đâu. Xem ra lần này Linh Ẩn Đường đã hạ đủ vốn gốc rồi.”
Chu Khiêm cười khổ nói, vốn tưởng rằng đối phương nhiều lắm chỉ dùng Linh ẩn tứ hổ tới kéo dài tiêu hao một chút, lấy Vương Mãnh nắm chắc pháp thuật, vẫn là có cơ hội đánh hạ ba người rồi tái đấu với Minh Nhân. Nhưng mà hiện tại xem ra, linh ẩn tứ hổ chỉ có mạnh nhất là An Đạo lên chiến, hai người còn lại thực lực khẳng định chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn được.
Tất cả mọi người đều nghĩ tới điểm này, ngơ ngác nhìn nhau, cổ họng kêu lên mấy tiếng càu nhàu. Tất cả muốn nói lời nào đó bình tâm lại nhưng lừa người dối mình đều không thể làm được a.
Nói không chừng Trương Nguyệt Nga này thực lực có thể không kém so với Minh Nhân. Kỳ thực thời điểm đánh với Hoành Sơn Đường mọi người cũng có cảm giác rồi. Ngay cả Hoành Sơn Đường đều ẩn nấp thực lực, càng không nói tới ba đường trên này.
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo thì đang trò chuyện vui vẻ, mãi tới khi Kiều Thiên nhận ra Trương Nguyệt Nga và Lang Côn.
“Ngay cả Trương Nguyệt Nga và Lang Côn cũng xuất hiện, Minh Nhân cũng quá cẩn thận đi!” Kiều Thiên hơi bất đắc dĩ nói.
Cổ Tự đạo cũng nhận ra, hắn cũng không nghĩ tới Minh Nhân lại thận trọng tới mức độ này. Có cái chuôi đao nhọn là Lý Thiên Nhất ở phía trước, Vương Mãnh tỉ lệ thắng là gần như bằng không. Căn bản không tất yếu phải gọi Trương Nguyệt Nga với Lang Côn tới, nhưng Minh Nhân lại cố tình làm như vậy.
“Vương Mãnh một chút cơ hội cũng không có, hiện tại xem hắn có thể thắng được mấy trận.”
“Ha ha, mọi người đều tới đây xem sao, ta cá là hai trận!” Cổ Tự Đạo nói.
“Ồ xem ra ngươi rất xem trọng Vương Mãnh nha, ta cá hắn không qua được cửa của Lý Thiên Nhất!’
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo chống lại, Vương Mãnh tuy rằng rất đặc biệt, nhưng Lý Thiên Nhất là ai, thực lực của hắn không thể lấy tiêu chuẩn của Linh Ẩn Đường mà tính toán.
Linh Ẩn Đường xuất ra đội hình không cần thiết này vì chuẩn bị đấu với Vương Mãnh, càng như là thị uy, nói cho Đạo Quang Đường biết, bọn họ muốn tới.
“Dương sư muội sao lại ở bên phía của Vương Mãnh?” Trương Nguyệt Nga hơi hiếu kỳ hỏi.
“Nguyệt Nga sư tỷ, hai người quan hệ không tồi, thiếu chút nữa thành bạn lữ tu hành rồi. Tuy nhiên sau khi chứng thực là Dương sư tỷ dùng cách này để thoát thân khỏi đám người theo đuổi.” An Đạo nói.
Trương Nguyệt Nga nhìn lại Dương Dĩnh ở xa xa, lại nhìn Vương Mãnh lắc đầu nói: “Ha ha, Dương sư muội hồng loan tinh động, chỉ sợ diễn giả thành thực rồi.”
Mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm nửa ngày, chỉ cảm thấy Dương Dĩnh đẹp hơn, nhưng thật không nhìn ra cái gì khác, trong lòng cũng không kìm nổi hâm mộ.
Bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng rít gào, nguyên lực mênh mông giống như hà quang xuất hiện, một thân ảnh chậm rãi hạ xuống.
Các đệ tử sợ ngây người, Linh Ẩn Đường đệ tử không nhịn được kích động mà quỳ gối, đây là lần đầu tiên bọn họ tới đại hội, tổ sư giá lâm rồi.
Thuật tu tổ sư vô pháp vô thiên Ngô Pháp Thiên giá lâm.
Theo sát sau đó là một vầng sáng màu đỏ chậm rãi rơi xuống, hào quang tiêu tan, hiện ra chân thân. Đan tu tổ sư Chu Lạc Đan giá lâm.