Lôi Quang đường giao cho các nàng, Dương Dĩnh cùng Hồ Tĩnh tuyệt đối sẽ không tùy ý để người khác xằng bậy.
Kiều Thiên cùng Cổ Tự Đạo liếc nhau, bọn hắn đương nhiên biết rõ áp lực đến từ Triệu Quảng, cũng biết hiện tại Triệu gia thực lực rất cường thịnh.
Nhưng thế thì sao, tông chủ vẫn còn, gia tộc khác cũng không phải bị tiêu diệt, mấu chốt nhất chính là, Kiều Thiên cùng Cổ Tự Đạo cũng không muốn bị Triệu Quảng ăn sống nuốt tươi rồi. So sánh lại, Hồ Tĩnh cho bọn hắn một khát vọng sống mới, đều là người thông minh, nếu như làm ra thành tích, đoàn kết lại cũng không phải là không có lực lượng.
Lại nói, Ninh Chí Viễn cùng Vương Mãnh tuy rằng không ở đây, lại không phải là không có ảnh hưởng, bọn hắn cũng nhận được tin tức, tổng đường là phi thường coi trọng biểu hiện ở đại nguyên giới. Tuy rằng không biết cụ thể, nhưng cực kỳ trọng yếu, Vương Mãnh là từ trên người bọn họ sáng tạo ra kỳ tích, một mặt là thái độ của Hồ Tĩnh, còn phương diện khác chính là bọn họ tin tưởng Vương Mãnh.
“Nhân sinh cuộc sống luôn phải đánh cược một phen, Hồ sư muội thành ý mười phần, chúng ta cũng nên vì chính mình, vì thánh đường mà đụng một cái.”
Kiều Thiên biểu đạt thái độ của hắn, nếu là Bách Thảo Đường có thể nắm giữ được tài nguyên của chính mình, cần gì phải để ý tới việc lần nào cũng xếp thứ hai ngược từ dưới lên.
“Hai vị sư huynh, ta xuất thân là thương nhân ở thế gian, cái khác không biết, nhưng buôn bán lại rất rành rọt, vô luận linh thú, tiên thảo, hay là cái gì, càng lưu thông càng nhiều, có rất nhiều linh thạch, mọi người tu hành sẽ là làm chơi ăn thật chứ sao.”
Trương Tiểu Giang nói, hắn chính là quân sư quạt mo, những thứ không nói khác, Trương mập mạp suy nghĩ tuyệt đối linh hoạt, một khi tiến vào trong lĩnh vực của hắn, từng điểm quan trọng liên tục bày ra.
“Ha ha, chuyện này có thể thương lượng với Trương Lương, nếu như có thể chuẩn bị cho tốt, cũng là một công lớn.”
Kiều Thiên trên mặt đều tỏa sáng rồi.
Dương Dĩnh cùng Hồ Tĩnh trao đổi ánh mắt, đều mỉm cười hiểu ý.
Lôi Quang đường nếu như hiện tại dùng thân phận đệ nhất Phân đường cưỡng ép chấp chưởng chín phần đường khác, tất nhiên sẽ gặp phải một ít vấn đề. Triệu Quảng cường thế, những phân đường khác đều không cam lòng, vân... vân… vấn đề. Nếu cứ bị động như vậy, không bằng cột tất cả mọi người vào chung một sợi dây. Như vậy ít nhất không đến mức để cho Triệu Quảng muốn làm gì thì làm.
Triệu Lăng Huyên tuy nhiên thành công đến Lôi Quang đường, nhưng tình huống rất đặc thù. Triệu Thiên Long rất ước thúc, dường như cũng chỉ là trên danh nghĩa, nếu không phải ngại thể diện mình, nói không chừng liền trực tiếp cho Triệu Lăng Huyên chuyển đường.
Lực ảnh hưởng của vị lão tổ kia phi thường lớn.
Dương Dĩnh cùng Hồ Tĩnh cần phải làm là làm lớn mạnh Lôi Quang đường, để cho Vương Mãnh giảm nhẹ một chút áp lực khi chinh chiến ở đại nguyên giới!
Đảo mắt một tháng đi qua, tu chân học viện khảo thí muốn tới gần.
Tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị. Trong không gian chiến đấu chỉ là sinh tồn chiến, hơn nữa một hai trận cũng không có nghĩa gì cả, thời gian còn có, mà khảo thí thì là quan hệ đến môn phái của mình và cái nhìn của môn phái với mình, cũng nên cho môn phái tin tưởng. Cho nên mỗi người đều rất tích cực.
Hà Túy cùng Mộc Tử Thanh không thiếu được muốn sĩ diện, nhưng mà lần này hai người học thông minh, không có tìm nơi rất đắt tiền, xa hoa, mà là tìm một địa điểm có giá cả tương đối mềm.
“Lần khảo thí này phi thường trọng yếu, các ngươi nhất định phải chăm chú, đem tất cả khí lực của mình bày ra ngoài, ngàn vạn lần không được làm thánh đường mất mặt. Nếu là thánh đường bởi vì biểu hiện cá nhân mà bị hạ xuống, hắn sẽ là tội nhân!”
Hiển nhiên hắn ám chỉ Vương Mãnh trong tất cả những người đang ngồi đây. Những người khác vô luận như thế nào cũng đề rất tích cực, hơn nữa đều rất nghe lời, chỉ có Vương Mãnh này, vẫn là vắng họp vô cớ, không tham gia tập thể hoạt động, cũng không coi bọn họ là đại sư huynh.
Mà lần này Vương Mãnh lại không có tới, không phải nói cũng biết Hà Túy cùng Mộc Tử Thanh khó chịu thế nào rồi, ngay cả Mã Điềm Nhi cũng cho bọn hắn thể diện.
Ninh Chí Viễn cười khổ, hắn đã thông tri cho Vương Mãnh. Nhưng Vương Mãnh cũng không biết đang làm cái gì. Dường như sau lần nói chuyện kia lại càng khó tìm hơn nữa. Ninh Chí Viễn cũng buông tha cho, không trông cậy vào Vương Mãnh này được rồi.
“Hai vị sư huynh, ta nghĩ Vương Mãnh nhất định là có chuyện của hắn, hắn không phải loại người không chịu trách nhiệm.”
Mã Điềm Nhi nói ra, Mã Điềm Nhi tiến cảnh có thể nói là tiến triển cực nhanh, đi vào tu chân học viện, thật sự là một quyết định chính xác nhất của nàng. Nếu là ở thánh đường khả năng sẽ bị mai một đi rồi, nàng là thiên tài chân chính. Bên trong ngũ hành không có loại thiên phú nào mạnh mẽ tới mức có thể khiến cho yêu thú đi theo, hơn nữa tuyệt đối là tương đương cường hoành, tại thánh đường chỉ là xem như một loại năng lực tương đối đặc biệt năng lực. Nhưng mà ở tu chân học viện là nhìn năng lực theo đúng bản chất. đây là năng lực cực mạnh của nàng.
Hà Túy cùng Mộc Tử Thanh cũng kỳ quái, Mã Điềm Nhi cùng cái này Vương Mãnh quan hệ dường như rất bình thường, nhưng mà khi gặp loại chuyện này luôn nói đỡ cho Vương Mãnh. Hai người cũng không có để ý, chỉ cho là Mã Điềm Nhi làm người hiền lành, đối với ai cũng như vậy.
“Mã sư muội, không có quy củ sao thành được vuông tròn, nhìn xem biểu hiện của hắn ngày mai thế nào, nếu có thể vượt qua kiểm tra chúng ta cũng không nói gì. Nhưng là nếu hắn kéo lui thánh đường, chúng ta thật phải nghĩ biện pháp, cuộc sống sau này còn dài, cũng không thể để hắn một con sâu làm giàu nồi canh được!”
Mộc Tử Thanh nói ra, Mã Điềm Nhi rất hòa khí, Mộc Tử Thanh cùng Hà Túy là nhân vật thành tinh rồi, rất nhanh nắm bắt được tính cách của nàng, cho nên khi bày ra cái bộ dạng đại sư huynh rất không khách khí.
Mã Điềm Nhi quả nhiên không có phản bác, những người khác cũng không giúp được cái gì cả, Lý Thiên Nhất hiện tại mong muốn nhất chính là gặp người có vòng cung kiếm khí kia, những chuyện khác nhi không có hứng thú. Đường Uy thì lại càng không ngừng ăn uống.
Lúc này “con sâu” mặt mũi râu ria xồm xàm, trong khoảng thời gian này hắn thật đúng là vô cùng vất vả cần cù, không khác tiểu ong mật lắm, hắn chiến đấu bên trong tâm thần càng vất vả hơn.
Cuối cùng cũng tới lúc phải ra hít thở không khí rồi, Vương Mãnh thấy được bên trong tinh hoàn có nguyên một đám nhắc nhở.
... Một trong số đó dĩ nhiên là của Mã Điềm Nhi, thật sự là rất bất ngờ.
Vương Mãnh đưa vào một đạo nguyên lực, hình ảnh của Mã Điềm Nhi xuất hiện.
“Mã Điềm Nhi” dường như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi,”Sư huynh, ngươi có khỏe không, ngày mai là học viện khảo thí, chớ quên.”
Hình ảnh trở thành nhạt, tiêu tán.
Vương Mãnh không nhịn được mà cười cười, đúng vậy a, ngày mai sẽ là học viện khảo thí rồi, hắn đương nhiên biết rõ, bằng không hắn cũng không muốn đi ra. Gần đây trạng thái tu hành của hắn là rất tốt, Vương Mãnh chưa bao giờ khát khao bổ sung pháp thuật như vậy. Nhưng mà trải qua thời gian dài như vậy, cũng chỉ là biết kiếm tu, đợi kiếm tu chuẩn bị xong rồi, Vương Mãnh còn phải hiểu một chút phương thức của hắn, tu chân học viện có câu nói thật là có đạo lý, vô luận kiếm tu, phù tu, cung tu, thể tu, hay là Thánh, ma, tà, chẳng qua đều là phương thức truy cầu lực lượng mà thôi.
Vương Mãnh chí ở thánh đường, lại nhận được tà tu thần cách, cho nên bản thân hầu như không có bất kỳ trói buộc nào, xuất thân thế gian, cũng không có chấp niệm lớn như những người sinh ra và lớn lên ở thế giới tiểu thiên.
Hắn không có trói buộc nào.
Không gian chiến đấu.
Vương Mãnh cần phải lấp cái hố của mình, cũng là muốn tập thể dục trước cho ngày mai, ngày mai khảo thí cái khỉ gió gì thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Lúc cái tên ‘nặc danh’ xuất hiện trên bảng thông tin trước khi chiến đấu, cả không gian chiến đấu đều ngừng trong chốc lát, không khí vốn rất có áp lực, nhưng mà chỉ trong nháy mắt những {Tu Chân giả} đều hưng phấn.
Lần trước Triệu Vô Cực xuất ra phòng ngự trận siêu cường, nhưng kết quả lại bị hai đường vòng cung kiếm khí hoa lệ giây sát không chút nương tình.
Lần này thì sao?
Chẳng lẽ lại là hai đường vòng cung kiếm khí sao?
Vương Mãnh lẳng lặng đợi đối thủ, rất nhanh đối thủ xuất hiện, một người hoa lệ từ trong hư vô đi ra…
Thật sự phải dùng từ hoa lệ để hình dung. Một lục sắc trường bào lóe sáng, tơ vàng bên cạnh, trước ngực trường bào là một mị ảnh, trong tay cầm một cái cung lấp lánh kim quang, cái trán có chút giơ lên, nhìn lên trên người Vương Mãnh, toàn thân xuất ra khí chất quý tộc cao cao tại thượng.
Đối thủ cũng là tùy cơ hội chiến, khi thấy Vương Mãnh. Trên mặt rất tự nhiên hiện lên khinh miệt, toàn thân bình thường như vậy, có lẽ dùng kiếm Tinh cấp.
Nói đơn giản, chính là đồ bỏ đi.
Hiển nhiên chân nhân rất nổi danh, lại chỉ trong một phạm vi, đối với người ở cấp độ nào đó. Bọn hắn không có hứng thú, cũng sẽ không để ý.
“Thiên Kiêu tiểu thiên giới, nhìn cái mũi dài là biết ngay.”
“Người này toàn thân đều tràn đầy quang mang linh thạch nha.”
“Đó là Linh Hư trường bào, đây chính là Vương cấp, cho dù đến chiến trường nguyên lực tầng bốn mươi vẫn có thể dùng được.”
“Ai bảo Thiên Kiêu tiểu thiên giới thừa thãi linh thạch chứ, linh thạch còn nhiều hơn cả đá, người ta tùy tiện đá một cước cũng có thể đá đến linh thạch.”
Nhìn qua Tần Ngọc không biết làm sao lại tùy cơ hội đến một đối thủ như vậy, hoàn toàn không thể thể hiện được thực lực của mình à. Nhưng mà hắn cũng không thể buông tha một trận thắng được.
Chiến đấu bắt đầu.
Tần Ngọc lập tức trang bị Loan Phượng Cung nơi tay. Hào quang bắn ra bốn phía, một cung bắn ra, oanh kích tới Vương Mãnh.
Trong nháy mắt đấu pháp đài đều bị sáng lên bởi Loan Phượng cung bộc phát ra cường quang, giống như bị thiêu đốt vậy.
Có biện pháp không?
Không có biện pháp, cái này cung vừa ra tay, tất cả mọi người thở dài rồi, tên này thật không biết xấu hổ, vũ khí cũng là Vương cấp.
Vương Mãnh có thể cảm giác được áp lực cường đại đập vào mặt mình, chuôi cung trong tay đối phương là pháp khí!
Tùy tùy tiện tiện bắn một mũi tên, đã có hiệu quả như một đại chiêu.
Tần Ngọc cảm thấy mình cao quý hơn tất cả, con sâu cái kiến thì chỉ là con sâu cái kiến!
Trong mắt Thiêu Kiêu tiểu thiên giới, cái gì mới là tu chân?
Tu chân là so giàu có với người khác!
Vương Mãnh thân hình tránh gấp, chỉ là một mũi tên, cho dù hắn tránh được nhưng quần áo cũng bị xé ra nhiều mảnh nhỏ.
Uy lực này còn hung mãnh hơn so với kiếm khí nha.
Tần Ngọc khóe miệng nổi lên một nụ cười khinh miệt, “Đối với người nghèo mà nói, phản kháng vô vị cũng chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi.”
Vèo... Vèo... Vèo...
Lại là ba mũi tên vô cùng hoa lệ, cả đấu pháp đài giống như không chịu nổi uy lực như muốn rung lên vậy.
Tần Ngọc này nhiều lắm chỉ có hai mươi sáu tầng bảy nguyên lực, nhưng là thông qua pháp khí làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối trong tay, đủ để phát huy ra uy lực khủng bố ngoài 30 tầng, uy lực này là cấp bậc ở đại nguyên giới.
Ba mũi tên cùng tới, phương pháp né tránh có rất nhiều, nhưng mà mũi tên đầu tiên đã nói ra một vấn đề, không thể né tránh dễ dàng được.
Nhưng Vương Mãnh thân hình bay bổng, thoạt nhìn né tránh vô cùng khó khăn, nhưng là ba mũi tên này cũng chỉ bay qua người hắn.
Tần Ngọc ngẩn người, tỷ lệ thắng của hắn là ba mươi mốt thắng, chín thua, vì đề cao tỷ lệ thắng hắn đã bỏ số tiền lớn để mua Bạo Liệt Loan Phượng cung này, trong cung ẩn chứa Vương cấp pháp trận, chỉ cần đưa vào nguyên lực là bộc phát ra sức chiến đấu siêu cường, đây không phải là đồ rác rưởi ở tiểu thiên giới mà là thứ tốt xuất xứ từ Tinh Minh.
Hắn có thể cảm nhận được chung quanh một mảnh hâm mộ, ghen ghét, hận, nhưng thì thế nào chứ?
Nhưng mà tên rác rưởi trước mặt này lại có thể tránh thoát được hai lần công kích, thật để cho hắn có chút mất mặt, xem ra nếu không dùng chút bản lĩnh thì thật phiền toái.
Nguyên lực nổ bung, Loan Phượng cung hừng hực thiêu đốt, cái ấn ký Loan Phượng khom lưng trên thân cung giống như là muốn giương cánh bay ra vậy.
“Phượng Tường Sát!”
Ông ~~~~~~ Rầm!
Mũi tên bay ra ngoài như trọng pháo bắn ra, hung mãnh thẳng hướng Vương Mãnh, mà Vương Mãnh buông tha cho thời gian công kích tốt nhất, kỳ thật cũng không phải là thời gian tốt nhất để công kích gì cả. Bởi vì Loan Phượng cung là Vương cấp pháp khí, căn bản không cần thời gian quá dài để chuẩn bị công kích.
Công kích của đối phương vừa ra, đôi mắt của Vương Mãnh cũng tuôn ra hàn quang lạnh thấu xương!
Nguyên lực hừng hực thiêu đốt trường kiếm trong tay.
Kiều Thiên cùng Cổ Tự Đạo liếc nhau, bọn hắn đương nhiên biết rõ áp lực đến từ Triệu Quảng, cũng biết hiện tại Triệu gia thực lực rất cường thịnh.
Nhưng thế thì sao, tông chủ vẫn còn, gia tộc khác cũng không phải bị tiêu diệt, mấu chốt nhất chính là, Kiều Thiên cùng Cổ Tự Đạo cũng không muốn bị Triệu Quảng ăn sống nuốt tươi rồi. So sánh lại, Hồ Tĩnh cho bọn hắn một khát vọng sống mới, đều là người thông minh, nếu như làm ra thành tích, đoàn kết lại cũng không phải là không có lực lượng.
Lại nói, Ninh Chí Viễn cùng Vương Mãnh tuy rằng không ở đây, lại không phải là không có ảnh hưởng, bọn hắn cũng nhận được tin tức, tổng đường là phi thường coi trọng biểu hiện ở đại nguyên giới. Tuy rằng không biết cụ thể, nhưng cực kỳ trọng yếu, Vương Mãnh là từ trên người bọn họ sáng tạo ra kỳ tích, một mặt là thái độ của Hồ Tĩnh, còn phương diện khác chính là bọn họ tin tưởng Vương Mãnh.
“Nhân sinh cuộc sống luôn phải đánh cược một phen, Hồ sư muội thành ý mười phần, chúng ta cũng nên vì chính mình, vì thánh đường mà đụng một cái.”
Kiều Thiên biểu đạt thái độ của hắn, nếu là Bách Thảo Đường có thể nắm giữ được tài nguyên của chính mình, cần gì phải để ý tới việc lần nào cũng xếp thứ hai ngược từ dưới lên.
“Hai vị sư huynh, ta xuất thân là thương nhân ở thế gian, cái khác không biết, nhưng buôn bán lại rất rành rọt, vô luận linh thú, tiên thảo, hay là cái gì, càng lưu thông càng nhiều, có rất nhiều linh thạch, mọi người tu hành sẽ là làm chơi ăn thật chứ sao.”
Trương Tiểu Giang nói, hắn chính là quân sư quạt mo, những thứ không nói khác, Trương mập mạp suy nghĩ tuyệt đối linh hoạt, một khi tiến vào trong lĩnh vực của hắn, từng điểm quan trọng liên tục bày ra.
“Ha ha, chuyện này có thể thương lượng với Trương Lương, nếu như có thể chuẩn bị cho tốt, cũng là một công lớn.”
Kiều Thiên trên mặt đều tỏa sáng rồi.
Dương Dĩnh cùng Hồ Tĩnh trao đổi ánh mắt, đều mỉm cười hiểu ý.
Lôi Quang đường nếu như hiện tại dùng thân phận đệ nhất Phân đường cưỡng ép chấp chưởng chín phần đường khác, tất nhiên sẽ gặp phải một ít vấn đề. Triệu Quảng cường thế, những phân đường khác đều không cam lòng, vân... vân… vấn đề. Nếu cứ bị động như vậy, không bằng cột tất cả mọi người vào chung một sợi dây. Như vậy ít nhất không đến mức để cho Triệu Quảng muốn làm gì thì làm.
Triệu Lăng Huyên tuy nhiên thành công đến Lôi Quang đường, nhưng tình huống rất đặc thù. Triệu Thiên Long rất ước thúc, dường như cũng chỉ là trên danh nghĩa, nếu không phải ngại thể diện mình, nói không chừng liền trực tiếp cho Triệu Lăng Huyên chuyển đường.
Lực ảnh hưởng của vị lão tổ kia phi thường lớn.
Dương Dĩnh cùng Hồ Tĩnh cần phải làm là làm lớn mạnh Lôi Quang đường, để cho Vương Mãnh giảm nhẹ một chút áp lực khi chinh chiến ở đại nguyên giới!
Đảo mắt một tháng đi qua, tu chân học viện khảo thí muốn tới gần.
Tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị. Trong không gian chiến đấu chỉ là sinh tồn chiến, hơn nữa một hai trận cũng không có nghĩa gì cả, thời gian còn có, mà khảo thí thì là quan hệ đến môn phái của mình và cái nhìn của môn phái với mình, cũng nên cho môn phái tin tưởng. Cho nên mỗi người đều rất tích cực.
Hà Túy cùng Mộc Tử Thanh không thiếu được muốn sĩ diện, nhưng mà lần này hai người học thông minh, không có tìm nơi rất đắt tiền, xa hoa, mà là tìm một địa điểm có giá cả tương đối mềm.
“Lần khảo thí này phi thường trọng yếu, các ngươi nhất định phải chăm chú, đem tất cả khí lực của mình bày ra ngoài, ngàn vạn lần không được làm thánh đường mất mặt. Nếu là thánh đường bởi vì biểu hiện cá nhân mà bị hạ xuống, hắn sẽ là tội nhân!”
Hiển nhiên hắn ám chỉ Vương Mãnh trong tất cả những người đang ngồi đây. Những người khác vô luận như thế nào cũng đề rất tích cực, hơn nữa đều rất nghe lời, chỉ có Vương Mãnh này, vẫn là vắng họp vô cớ, không tham gia tập thể hoạt động, cũng không coi bọn họ là đại sư huynh.
Mà lần này Vương Mãnh lại không có tới, không phải nói cũng biết Hà Túy cùng Mộc Tử Thanh khó chịu thế nào rồi, ngay cả Mã Điềm Nhi cũng cho bọn hắn thể diện.
Ninh Chí Viễn cười khổ, hắn đã thông tri cho Vương Mãnh. Nhưng Vương Mãnh cũng không biết đang làm cái gì. Dường như sau lần nói chuyện kia lại càng khó tìm hơn nữa. Ninh Chí Viễn cũng buông tha cho, không trông cậy vào Vương Mãnh này được rồi.
“Hai vị sư huynh, ta nghĩ Vương Mãnh nhất định là có chuyện của hắn, hắn không phải loại người không chịu trách nhiệm.”
Mã Điềm Nhi nói ra, Mã Điềm Nhi tiến cảnh có thể nói là tiến triển cực nhanh, đi vào tu chân học viện, thật sự là một quyết định chính xác nhất của nàng. Nếu là ở thánh đường khả năng sẽ bị mai một đi rồi, nàng là thiên tài chân chính. Bên trong ngũ hành không có loại thiên phú nào mạnh mẽ tới mức có thể khiến cho yêu thú đi theo, hơn nữa tuyệt đối là tương đương cường hoành, tại thánh đường chỉ là xem như một loại năng lực tương đối đặc biệt năng lực. Nhưng mà ở tu chân học viện là nhìn năng lực theo đúng bản chất. đây là năng lực cực mạnh của nàng.
Hà Túy cùng Mộc Tử Thanh cũng kỳ quái, Mã Điềm Nhi cùng cái này Vương Mãnh quan hệ dường như rất bình thường, nhưng mà khi gặp loại chuyện này luôn nói đỡ cho Vương Mãnh. Hai người cũng không có để ý, chỉ cho là Mã Điềm Nhi làm người hiền lành, đối với ai cũng như vậy.
“Mã sư muội, không có quy củ sao thành được vuông tròn, nhìn xem biểu hiện của hắn ngày mai thế nào, nếu có thể vượt qua kiểm tra chúng ta cũng không nói gì. Nhưng là nếu hắn kéo lui thánh đường, chúng ta thật phải nghĩ biện pháp, cuộc sống sau này còn dài, cũng không thể để hắn một con sâu làm giàu nồi canh được!”
Mộc Tử Thanh nói ra, Mã Điềm Nhi rất hòa khí, Mộc Tử Thanh cùng Hà Túy là nhân vật thành tinh rồi, rất nhanh nắm bắt được tính cách của nàng, cho nên khi bày ra cái bộ dạng đại sư huynh rất không khách khí.
Mã Điềm Nhi quả nhiên không có phản bác, những người khác cũng không giúp được cái gì cả, Lý Thiên Nhất hiện tại mong muốn nhất chính là gặp người có vòng cung kiếm khí kia, những chuyện khác nhi không có hứng thú. Đường Uy thì lại càng không ngừng ăn uống.
Lúc này “con sâu” mặt mũi râu ria xồm xàm, trong khoảng thời gian này hắn thật đúng là vô cùng vất vả cần cù, không khác tiểu ong mật lắm, hắn chiến đấu bên trong tâm thần càng vất vả hơn.
Cuối cùng cũng tới lúc phải ra hít thở không khí rồi, Vương Mãnh thấy được bên trong tinh hoàn có nguyên một đám nhắc nhở.
... Một trong số đó dĩ nhiên là của Mã Điềm Nhi, thật sự là rất bất ngờ.
Vương Mãnh đưa vào một đạo nguyên lực, hình ảnh của Mã Điềm Nhi xuất hiện.
“Mã Điềm Nhi” dường như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi,”Sư huynh, ngươi có khỏe không, ngày mai là học viện khảo thí, chớ quên.”
Hình ảnh trở thành nhạt, tiêu tán.
Vương Mãnh không nhịn được mà cười cười, đúng vậy a, ngày mai sẽ là học viện khảo thí rồi, hắn đương nhiên biết rõ, bằng không hắn cũng không muốn đi ra. Gần đây trạng thái tu hành của hắn là rất tốt, Vương Mãnh chưa bao giờ khát khao bổ sung pháp thuật như vậy. Nhưng mà trải qua thời gian dài như vậy, cũng chỉ là biết kiếm tu, đợi kiếm tu chuẩn bị xong rồi, Vương Mãnh còn phải hiểu một chút phương thức của hắn, tu chân học viện có câu nói thật là có đạo lý, vô luận kiếm tu, phù tu, cung tu, thể tu, hay là Thánh, ma, tà, chẳng qua đều là phương thức truy cầu lực lượng mà thôi.
Vương Mãnh chí ở thánh đường, lại nhận được tà tu thần cách, cho nên bản thân hầu như không có bất kỳ trói buộc nào, xuất thân thế gian, cũng không có chấp niệm lớn như những người sinh ra và lớn lên ở thế giới tiểu thiên.
Hắn không có trói buộc nào.
Không gian chiến đấu.
Vương Mãnh cần phải lấp cái hố của mình, cũng là muốn tập thể dục trước cho ngày mai, ngày mai khảo thí cái khỉ gió gì thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Lúc cái tên ‘nặc danh’ xuất hiện trên bảng thông tin trước khi chiến đấu, cả không gian chiến đấu đều ngừng trong chốc lát, không khí vốn rất có áp lực, nhưng mà chỉ trong nháy mắt những {Tu Chân giả} đều hưng phấn.
Lần trước Triệu Vô Cực xuất ra phòng ngự trận siêu cường, nhưng kết quả lại bị hai đường vòng cung kiếm khí hoa lệ giây sát không chút nương tình.
Lần này thì sao?
Chẳng lẽ lại là hai đường vòng cung kiếm khí sao?
Vương Mãnh lẳng lặng đợi đối thủ, rất nhanh đối thủ xuất hiện, một người hoa lệ từ trong hư vô đi ra…
Thật sự phải dùng từ hoa lệ để hình dung. Một lục sắc trường bào lóe sáng, tơ vàng bên cạnh, trước ngực trường bào là một mị ảnh, trong tay cầm một cái cung lấp lánh kim quang, cái trán có chút giơ lên, nhìn lên trên người Vương Mãnh, toàn thân xuất ra khí chất quý tộc cao cao tại thượng.
Đối thủ cũng là tùy cơ hội chiến, khi thấy Vương Mãnh. Trên mặt rất tự nhiên hiện lên khinh miệt, toàn thân bình thường như vậy, có lẽ dùng kiếm Tinh cấp.
Nói đơn giản, chính là đồ bỏ đi.
Hiển nhiên chân nhân rất nổi danh, lại chỉ trong một phạm vi, đối với người ở cấp độ nào đó. Bọn hắn không có hứng thú, cũng sẽ không để ý.
“Thiên Kiêu tiểu thiên giới, nhìn cái mũi dài là biết ngay.”
“Người này toàn thân đều tràn đầy quang mang linh thạch nha.”
“Đó là Linh Hư trường bào, đây chính là Vương cấp, cho dù đến chiến trường nguyên lực tầng bốn mươi vẫn có thể dùng được.”
“Ai bảo Thiên Kiêu tiểu thiên giới thừa thãi linh thạch chứ, linh thạch còn nhiều hơn cả đá, người ta tùy tiện đá một cước cũng có thể đá đến linh thạch.”
Nhìn qua Tần Ngọc không biết làm sao lại tùy cơ hội đến một đối thủ như vậy, hoàn toàn không thể thể hiện được thực lực của mình à. Nhưng mà hắn cũng không thể buông tha một trận thắng được.
Chiến đấu bắt đầu.
Tần Ngọc lập tức trang bị Loan Phượng Cung nơi tay. Hào quang bắn ra bốn phía, một cung bắn ra, oanh kích tới Vương Mãnh.
Trong nháy mắt đấu pháp đài đều bị sáng lên bởi Loan Phượng cung bộc phát ra cường quang, giống như bị thiêu đốt vậy.
Có biện pháp không?
Không có biện pháp, cái này cung vừa ra tay, tất cả mọi người thở dài rồi, tên này thật không biết xấu hổ, vũ khí cũng là Vương cấp.
Vương Mãnh có thể cảm giác được áp lực cường đại đập vào mặt mình, chuôi cung trong tay đối phương là pháp khí!
Tùy tùy tiện tiện bắn một mũi tên, đã có hiệu quả như một đại chiêu.
Tần Ngọc cảm thấy mình cao quý hơn tất cả, con sâu cái kiến thì chỉ là con sâu cái kiến!
Trong mắt Thiêu Kiêu tiểu thiên giới, cái gì mới là tu chân?
Tu chân là so giàu có với người khác!
Vương Mãnh thân hình tránh gấp, chỉ là một mũi tên, cho dù hắn tránh được nhưng quần áo cũng bị xé ra nhiều mảnh nhỏ.
Uy lực này còn hung mãnh hơn so với kiếm khí nha.
Tần Ngọc khóe miệng nổi lên một nụ cười khinh miệt, “Đối với người nghèo mà nói, phản kháng vô vị cũng chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi.”
Vèo... Vèo... Vèo...
Lại là ba mũi tên vô cùng hoa lệ, cả đấu pháp đài giống như không chịu nổi uy lực như muốn rung lên vậy.
Tần Ngọc này nhiều lắm chỉ có hai mươi sáu tầng bảy nguyên lực, nhưng là thông qua pháp khí làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối trong tay, đủ để phát huy ra uy lực khủng bố ngoài 30 tầng, uy lực này là cấp bậc ở đại nguyên giới.
Ba mũi tên cùng tới, phương pháp né tránh có rất nhiều, nhưng mà mũi tên đầu tiên đã nói ra một vấn đề, không thể né tránh dễ dàng được.
Nhưng Vương Mãnh thân hình bay bổng, thoạt nhìn né tránh vô cùng khó khăn, nhưng là ba mũi tên này cũng chỉ bay qua người hắn.
Tần Ngọc ngẩn người, tỷ lệ thắng của hắn là ba mươi mốt thắng, chín thua, vì đề cao tỷ lệ thắng hắn đã bỏ số tiền lớn để mua Bạo Liệt Loan Phượng cung này, trong cung ẩn chứa Vương cấp pháp trận, chỉ cần đưa vào nguyên lực là bộc phát ra sức chiến đấu siêu cường, đây không phải là đồ rác rưởi ở tiểu thiên giới mà là thứ tốt xuất xứ từ Tinh Minh.
Hắn có thể cảm nhận được chung quanh một mảnh hâm mộ, ghen ghét, hận, nhưng thì thế nào chứ?
Nhưng mà tên rác rưởi trước mặt này lại có thể tránh thoát được hai lần công kích, thật để cho hắn có chút mất mặt, xem ra nếu không dùng chút bản lĩnh thì thật phiền toái.
Nguyên lực nổ bung, Loan Phượng cung hừng hực thiêu đốt, cái ấn ký Loan Phượng khom lưng trên thân cung giống như là muốn giương cánh bay ra vậy.
“Phượng Tường Sát!”
Ông ~~~~~~ Rầm!
Mũi tên bay ra ngoài như trọng pháo bắn ra, hung mãnh thẳng hướng Vương Mãnh, mà Vương Mãnh buông tha cho thời gian công kích tốt nhất, kỳ thật cũng không phải là thời gian tốt nhất để công kích gì cả. Bởi vì Loan Phượng cung là Vương cấp pháp khí, căn bản không cần thời gian quá dài để chuẩn bị công kích.
Công kích của đối phương vừa ra, đôi mắt của Vương Mãnh cũng tuôn ra hàn quang lạnh thấu xương!
Nguyên lực hừng hực thiêu đốt trường kiếm trong tay.