Nhưng mà dù là điều kiện nào đi nữa thì Thánh Đường cũng không thể thực hiện nổi.
Chuyện này phát sinh quá đột ngột, không thể nghĩ tới La Hiền lại quản cả việc này.
Chẳng lẽ đây cũng là một chiêu ngọc thạch câu phần cuối cùng của Vạn Ma Giáo?
Sau khi biết được Vạn Ma Giáo đã được ma luyện trận doanh bảo vệ, thánh đường đã phải đình chỉ tiến thêm một bước hành động, nhưng Vạn Ma Giáo đột nhiên bắt cóc Phạm Hồng, kết quả lại thất bại bị diệt... chuyện này...
Đệ tử ma tu đôi khi làm việc theo kiểu hại người không lợi ích gì như thế này, theo như lời của Vương Mãnh, ngày đó, bên trong những người bị giết không có Điền Phong, mà Điền Phong lại biến mất không thấy gì nữa. Nếu như đây là khổ nhục kế của hắn, một kế này hiển nhiên là thành công.
Hà Túy muốn tìm Vương Mãnh thương lượng, lại không tìm thấy Vương Mãnh.
Hỏa Thần tiểu thiên giới rất yên tĩnh, không có người nào tới nơi này làm bạn cùng Vương Mãnh, cho nên tu hành cũng rất thanh tĩnh, chỉ có điều loại phương thức tu hành này không phải người nào cũng thích hợp.
Vương Mãnh ngay ở bên cạnh hỏa hải, không cảm thụ được cực nóng, chung quanh tất cả đều là đủ loại dị thú, tuy nhiên chỉ nhìn chằm chằm mà không cách nào công kích.
Dần dần Vương Mãnh thân thể lơ lửng, hướng về phía bên trong hỏa hải, cấm địa của {Tu Chân giả} mà trôi nổi qua.
Đến giữa hỏa hải, thân thể Vương Mãnh ngừng lại, chung quanh sóng sánh từng vòng chuyển động, giống như đang bảo vệ Vương Mãng vậy.
“Tiểu hỏa nhi, từ lúc nào ngươi có ý thức vậy?” Lúc này Vương Mãnh đang ở bên trong tâm hải của mình, mà tiểu hỏa nhi lại bị thần thức hấp dẫn tiến vào.
Bên trong tâm hải của Vương Mãnh, tiểu hỏa nhi biến thành một ngọn lửa nhỏ hình người.
“Chủ nhân, ta cũng không biết, chỉ là đột nhiên tỉnh lại, sau đó sẽ biết một vài sự tình, về sau {Tu Chân giả} phát hiện điểm này, bọn họ bắt đầu công kích chúng ta, chúng ta được hỏa tâm dẫn dắt mà bắt đầu phản kích.”
Tiểu hỏa nhi vô cùng hiếu kỳ với nơi thần kỳ này, hoàn toàn là một bảo bảo (em bé sơ sinh) hiếu kỳ.
Vương Mãnh gãi gãi đầu, hắn phát hiện ra ở bên trong hỏa hải này có thể làm cho Ngũ Hành chi hỏa lớn mạnh, đan hỏa của hắn đã được tăng cường, trong tâm hải đại biểu Ngũ Hành chi hỏa, ngũ mang tinh lực vẫn còn liên tục không ngừng bổ sung.
Tiểu hỏa nhi là bị hút vào ngoài ý muốn, Vương Mãnh đối với tiểu hỏa nhi này tràn ngập tò mò, mà lòng hiếu kỳ của tiểu hỏa nhi lại càng cường thịnh, khả năng cảm nhận được thần thức, tiểu hỏa nhi tự nhiên thuần phục Vương Mãnh.
“Tiểu hỏa nhi, bản Hỏa Diễm Toàn Thư kia đã từng là của {Tu Chân giả} hay sao?”
Tiểu hỏa nhi lắc đầu, “Chủ nhân, ta cũng không biết từ nơi nào đến, nó một mực chìm ở phía dưới, rất có lực lượng.”
Vương Mãnh gật gật đầu, đâu chỉ có lực lượng, quyển sách kia làm cho hắn rất là đau đầu.
Vương Mãnh không có ý định bỏ qua cái cơ hội này, ít nhất phải làm cho Ngũ Hành ngũ mang, tinh hỏa lực hoàn toàn bổ sung xong.
Nói như vậy, đã có Hỏa Thần tiểu thiên giới, khẳng định là cũng có bốn loại tiểu thiên giới khác tương tự thế này tồn tại, nếu từng nơi đều có thể làm cho hắn bổ sung lực lượng, Ngũ Hành đại pháp giai đoạn thứ ba tất không thành vấn đề.
Ngũ Hành thể chất mang đến lực lượng cường đại, nhưng lại mang tới trở ngại rất lớn cho việc tăng trưởng thực lực của hắn. Vương Mãnh có khi đã nghĩ nếu ngư Vọng Thiên không có Ma Thần Giáo ủng hộ, một người có thể có vận khí tốt như vậy hay không.
Tiểu hỏa nhi rất ưa thích đứng ở bên trong tâm hải của Vương Mãnh, nó rất sợ hãi quang mang thông thiên kia, Vương Mãnh trong lúc tu hành, tiểu hỏa nhi cũng thành thành thật thật ngồi ở một bên, cũng giống như đang tu hành vậy.
Chung quanh hỏa hải, dị thú yên lặng trong chốc lát về sau lại bắt đầu táo bạo rồi, Vương Mãnh ba người lần trước đi sớm, không được nhìn thấy trận đại chiến giữa các dị thú. Các loại pháp thuật hỏa hệ tự nhiên bay múa đầy trời, còn có công kích hung mãnh, đứng thành một đoàn, giết tới thiên hôn địa ám.
Bất luận pháp tắc gì đều có đạo cân đối, Hỏa Thần tiểu thiên giới dị thú sinh mệnh lực ương ngạnh lại cường đại, lực sinh dục cũng không yếu, tự nhiên sinh ra đời rất cao, nhưng tự nhiên đều có một phương thức đào thải khác nhau. Ngoại trừ lúc chúng yên lặng nghĩ ngơi bên cạnh hỏa hải ra, những thời gian khác đều là chiến đấu liên miên, công kích mạnh mẽ táo bạo chính là tính chất tiên thiên của ngũ hành chi hỏa.
Giết chóc cuồng bạo nổi lên chung quanh hỏa hải cũng không hề đứt đoạn, khuếch tán đến khắp các nơi trong Hỏa thần tiểu thiên giới.
Mà loại ác chiến này phảng phất như muốn tô điểm thêm phương thức tu hành của Vương Mãnh, hắn hiện tại cảm giác phi thường lớn.
Vương Mãnh tu hành tại Hỏa Thần tiểu thiên giới, nhưng đám người Hà Túy thì đang sứt đầu mẻ trán.
Thánh đường trận doanh thành lập thành công, Tưởng Tình Tình đến rồi, Hà Túy cũng tìm được hai {Tu Chân giả} mệnh ngân hơn ba mươi tầng gom góp góp cho đủ số, trước tiên đem trận doanh xác nhận ở bách chiến các, đã tới một bước này rồi, bọn họ không có khả năng bỏ dở nửa chừng, bọn họ gọi căn cứ của mình là tiểu Thánh Đường.
Nhưng là không nghĩ tới chính là trận doanh vừa mới thành lập, bọn họ đã bị ma luyện trận doanh tuyên chiến, hai tu chân giả mà Hà Túy tìm tới lập tức rời khỏi trận doanh, phân rõ giới hạn với Hà Túy.
Bên trong Tiểu Thánh Đường, tất cả mọi người có chút mặt ủ mày chau.
“Muốn chiến thì chiến, hắn có gì mà phải sợ, ta làm tiên phong!” Lý Thiên Nhất lông mày ngưng tụ nói ra.
Ma luyện trận doanh một khi phát động tuyên chiến, lập tức liền có không ít thành viên của ma luyện trận doanh khởi xướng khiêu chiến toàn diện, trước mắt còn đang chính thức khiêu chiến, nếu không phải tiếp nhận, trời mới biết sẽ còn có ám chiêu gì.
“Vương Mãnh đi đâu vậy, trong thời điểm mấu chốt này hắn lại không ở đây.” Ninh Chí Viễn cười khổ nói.
s
“Ninh sư huynh, chúng ta không thể chuyện gì cũng dựa vào Vương Mãnh, thánh đường là thánh đường của mọi người, muốn chiến, không có gì lớn!” Lý Thiên Nhất nói ra. Vương Mãnh là người đáng tin cậy, nhưng lại không thể chuyện gì cũng trông cậy vào hắn. Hắn phát hiện mọi người hiện tại có chút ỷ lại vào Vương Mãnh, đây không phải là hiện tượng gì tốt cả.
“Ta đồng ý với cách nhìn của Lý sư đệ, bọn hắn muốn chiến thì chiến, thánh đường chúng ta cũng không sợ bọn hắn!” Mã Điềm Nhi gần đây ôn nhu nói như chém đinh chặt sắt.
Hà Túy trầm tư một chút nói, “Chiến, nhưng mà mọi người gần đây không được rời khỏi tu chân học viện, cũng không được đi tiểu thiên giới khác chấp hành nhiệm vụ, phòng ngừa bị người theo đuôi.”
“Tưởng sư tỷ, thật xin lỗi, ngươi vừa tới đã liên lụy tới ngươi rồi.” Phạm Hồng nói ra.
Tưởng Tình Tình mỉm cười, “Đã gia nhập thánh đường, tất cả mọi người nên cùng tiến thối như vậy, không phải chỉ là người của ma luyện trận doanh thôi sao, ai sợ ai!”
Thánh đường bắt đầu nghênh đón ma luyện trận doanh khiêu chiến, hoặc là chính là bị người ức hiếp, hoặc là chính là phản kháng, về phần sau khi phản kháng có kết quả gì, thì không được biết rồi.
Hỏa Thần tiểu thiên giới, trong một hỏa hải rộng hơn vạn dặm, ngọn lửa màu sắc rất kỳ quái, phía trên ngọn lửa còn có một {Tu Chân giả} đang lơ lửng, hào quang cũng giống như chính hỏa hải vậy.
Thời gian đối với người tu luyện trôi qua rất nhanh, Vương Mãnh mở mắt.
Đứng lên, người y nguyên lơ lửng phía trên hỏa hải, Ngũ Hành chi hỏa của hắn đã hoàn toàn tràn đầy, cũng không thể hấp thu được nữa, mà hơn một tháng ở trong này hắn rốt cục chinh phục được hỏa diễm toàn thư, đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được pháp khí cường đại thế nào.
“Tiểu hỏa nhi, ngươi thật sự muốn theo ta đi?”
Hỏa hải bốc lên, rơi vào tay hắn, khẳng định ý đồ.
Vương Mãnh tâm thần bắt đầu trở nên mạnh mẽ, cho đến thần thức xuất hiện, cùng hỏa hải ý thức ngưng tụ một chỗ, bên trên hỏa hải sóng lửa ngập trời, không ngừng bốc lên ngưng tụ. Dị thú chung quanh lại càng hoảng sợ, vội vàng né tránh, một ít dị thú không kịp đào tẩu trực tiếp bị cuốn vào hỏa hải hóa thành một bộ phận của hỏa hải.
Đứng bên trong hỏa hải đang bốc lên vô số ngọn lửa, Vương Mãnh giống như là thiên thần hàng lâm vậy, trong tay của hắn nhiều hơn một quyển sách.
“Dùng danh nghĩa của thần, ban thưởng cho sinh mệnh này hình thể, thoát ly trói buộc, từ nay về sau sẽ có sinh mệnh tuần hoàn.”
Hỏa Diễm Toàn Thư hào quang bắn ra bốn phía, trong hỏa hải dần dần hiện ra một ngọn lửa, ngọn lửa này mới vừa xuất hiện lập tức có xu thế tiêu tán đi, nhưng thần thức lập tức bao bọc lại ngọn lửa này, làm cho tâm tình của nó cũng dần dần củng cố.
Màu sắc dần dần rõ ràng hơn, một ngọn lửa mập mạp sinh ra đời.
Ngọn lửa nhỏ kinh ngạc nhìn qua tay chân của mình, cao hứng loạn nhảy nhảy loạn.
Cái này là tinh hoa của Ngũ Hành chi hỏa, cho dù là hỏa hải ý thức, muốn lấy ra pháp thuật ngũ hành hệ hỏa bên trong Hỏa Diệm Toàn Thư cũng phải cần tâm thần cường đại hơn, mà thần thức của Vương Mãnh làm cái này dư dả.
... Hỏa nhân (người lửa) này có bộ dạng hơi giống Trương mập mạp...
“Tiểu gia hỏa, về sau ngươi nên gọi là tiểu hỏa miêu miêu(mầm lửa nhỏ) đi nha.” Vương Mãnh cũng không nhịn được mà sờ lên ba dúm ngọn lửa trên đầu tiểu hỏa miêu miêu, đúng là đáng yêu muốn chết.
Tiểu hỏa miêu miêu mừng rỡ như điên nhìn xem thân thể của mình, vui vẻ gật đầu.
Mà mất đi ý thức, hỏa hải thoáng cái khôi phục yên tĩnh, biến thành hỏa hỏa bình thường, dị thú chung quanh hỏa hải cũng một mảnh mờ mịt, hỏa hải ý thức này mất đi đã không liên lạc được với đám dị thú chung quanh đây, không đầy một lát sau, bầy dị thú bắt đầu náo loạn lên.
Vương Mãnh là nhìn thấy cục diện bạo loạn của đám dị thú, hiện tại tiểu hỏa miêu miêu là sinh mệnh ấu thể, xem như là một loại linh thú, mất đi hỏa hải, lực lượng phi thường suy yếu, nhưng tâm trí lại đề cao không ít.
“Chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi.” Vương Mãnh biết rõ đàn yêu thú này lúc nào cũng có thể bộc phát. Hai người nếu như không đi đã có thể biến thành điểm tâm rồi, những tinh hoa ngũ hành như tiểu hỏa miêu miêu đều là đồ vật đại bổ của các loại dị thú này.
Ném ra Đoạn Thiên Nhai, Vương Mãnh phóng lên trời, quan sát cảnh sắc của Hỏa Thần tiểu thiên giới, tiểu hỏa nhi hưng phấn vui vẻ, nó chưa từng thấy qua bên ngoài hỏa hải, cũng không nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể có tay có chân, có thể rời đi.
“Đừng quá hưng phấn, ngươi té xuống sẽ thành lương thực trong miệng bọn chúng đấy.”
Vương Mãnh sờ lên đầu tiểu hỏa nhi, cảm giác ấm áp thật thoải mái.
Tiểu hỏa nhi lập tức nắm chặt Vương Mãnh, tiểu hỏa nhi mới sinh ra lá gan cũng rất nhỏ.
Bỗng nhiên bên trên bầu trời truyền tới mấy tiếng kêu to, tiếng gió phá không. Đoạn Thiên Nhai lập tức xoay tròn một đường cong cực lớn, một con hỏa hồng yêu thú giống như lợi kiếm sát qua bên người.
Thắng gấp, một tiếng tru lên, ngọn lửa phun tới.
Vương Mãnh thu hồi tiểu hỏa nhi vào trong túi càn khôn, Đoạn Thiên Nhai cấp tốc bay xuống, mà dị thú sau lưng dốc sức liều mạng đuổi theo. Dị thú này đầu có chút giống Cửu Thiên Hỏa Loan, nhưng tướng mạo lại hung mãnh khó coi hơn, từng đạo hỏa tiễn liều mạng phun tới.
Vương Mãnh tuy rằng không biết tên gọi của dị thú này là gì, nhưng lúc nhìn thấy dị thú chiến đấu, tương đối bá đạo, dị thú trên mặt đất quả thực chính là như lương thực trong miệng nó vậy, ta cần ta cứ lấy.
Rầm rầm rầm...
Mặt đất một hồi bạo liệt, ngọn lửa bốc hơi, Vương Mãnh vừa rơi xuống đất lập tức tránh ra, nhưng mà dị thú phi hành cực lớn này lại tương đối linh xảo, cũng không có đi theo mà lao xuống, mà chạy như điên song song với mặt đất. Vương Mãnh tuy rằng có thể mượn rừng cây để né tránh, nhưng dị thú này như là có thể nhìn xuyên qua được vậy, từng bước ép sát, không ngừng phun ra hỏa diễm.
Vương Mãnh đang chuyên tâm tránh né gia hỏa hung mãnh trên không trung, trên mặt đất đột nhiên luồn lên từng mảnh hỏa thứ.
Cho dù Vương Mãnh có tính tình tốt mấy cũng không chịu được, Đoạn Thiên Nhai giết ra, ngăn cản lại dị thú. Nhưng một chiêu công kích này cũng không được, hỏa thứ đều tấn công vào cây cối ở chung quanh. Dị thú trên không trung cũng không có ý tứ buông lỏng chút nào, mục tiêu của nó không phải là Vương Mãnh, mà là tiểu hỏa nhi, loại tinh hoa của Ngũ Hành chi hỏa này đối với dị thú có sức hấp dẫn mãnh liệt.
Vương Mãnh không ngừng chém giết, vòng cung kiếm khí tung hoành bốn phía, quét rơi một mảnh lại một mảnh, đúng là càng ít càng nhiều, công kích càng hung mãnh càng làm cho hỏa thứ công kích tới những cây lớn, hơn nữa từ trên không trung xa xôi truyền tới nhiều tiếng hô của dị thú khác, hiển nhiên là bị bên này hấp dẫn rồi.
Chuyện này phát sinh quá đột ngột, không thể nghĩ tới La Hiền lại quản cả việc này.
Chẳng lẽ đây cũng là một chiêu ngọc thạch câu phần cuối cùng của Vạn Ma Giáo?
Sau khi biết được Vạn Ma Giáo đã được ma luyện trận doanh bảo vệ, thánh đường đã phải đình chỉ tiến thêm một bước hành động, nhưng Vạn Ma Giáo đột nhiên bắt cóc Phạm Hồng, kết quả lại thất bại bị diệt... chuyện này...
Đệ tử ma tu đôi khi làm việc theo kiểu hại người không lợi ích gì như thế này, theo như lời của Vương Mãnh, ngày đó, bên trong những người bị giết không có Điền Phong, mà Điền Phong lại biến mất không thấy gì nữa. Nếu như đây là khổ nhục kế của hắn, một kế này hiển nhiên là thành công.
Hà Túy muốn tìm Vương Mãnh thương lượng, lại không tìm thấy Vương Mãnh.
Hỏa Thần tiểu thiên giới rất yên tĩnh, không có người nào tới nơi này làm bạn cùng Vương Mãnh, cho nên tu hành cũng rất thanh tĩnh, chỉ có điều loại phương thức tu hành này không phải người nào cũng thích hợp.
Vương Mãnh ngay ở bên cạnh hỏa hải, không cảm thụ được cực nóng, chung quanh tất cả đều là đủ loại dị thú, tuy nhiên chỉ nhìn chằm chằm mà không cách nào công kích.
Dần dần Vương Mãnh thân thể lơ lửng, hướng về phía bên trong hỏa hải, cấm địa của {Tu Chân giả} mà trôi nổi qua.
Đến giữa hỏa hải, thân thể Vương Mãnh ngừng lại, chung quanh sóng sánh từng vòng chuyển động, giống như đang bảo vệ Vương Mãng vậy.
“Tiểu hỏa nhi, từ lúc nào ngươi có ý thức vậy?” Lúc này Vương Mãnh đang ở bên trong tâm hải của mình, mà tiểu hỏa nhi lại bị thần thức hấp dẫn tiến vào.
Bên trong tâm hải của Vương Mãnh, tiểu hỏa nhi biến thành một ngọn lửa nhỏ hình người.
“Chủ nhân, ta cũng không biết, chỉ là đột nhiên tỉnh lại, sau đó sẽ biết một vài sự tình, về sau {Tu Chân giả} phát hiện điểm này, bọn họ bắt đầu công kích chúng ta, chúng ta được hỏa tâm dẫn dắt mà bắt đầu phản kích.”
Tiểu hỏa nhi vô cùng hiếu kỳ với nơi thần kỳ này, hoàn toàn là một bảo bảo (em bé sơ sinh) hiếu kỳ.
Vương Mãnh gãi gãi đầu, hắn phát hiện ra ở bên trong hỏa hải này có thể làm cho Ngũ Hành chi hỏa lớn mạnh, đan hỏa của hắn đã được tăng cường, trong tâm hải đại biểu Ngũ Hành chi hỏa, ngũ mang tinh lực vẫn còn liên tục không ngừng bổ sung.
Tiểu hỏa nhi là bị hút vào ngoài ý muốn, Vương Mãnh đối với tiểu hỏa nhi này tràn ngập tò mò, mà lòng hiếu kỳ của tiểu hỏa nhi lại càng cường thịnh, khả năng cảm nhận được thần thức, tiểu hỏa nhi tự nhiên thuần phục Vương Mãnh.
“Tiểu hỏa nhi, bản Hỏa Diễm Toàn Thư kia đã từng là của {Tu Chân giả} hay sao?”
Tiểu hỏa nhi lắc đầu, “Chủ nhân, ta cũng không biết từ nơi nào đến, nó một mực chìm ở phía dưới, rất có lực lượng.”
Vương Mãnh gật gật đầu, đâu chỉ có lực lượng, quyển sách kia làm cho hắn rất là đau đầu.
Vương Mãnh không có ý định bỏ qua cái cơ hội này, ít nhất phải làm cho Ngũ Hành ngũ mang, tinh hỏa lực hoàn toàn bổ sung xong.
Nói như vậy, đã có Hỏa Thần tiểu thiên giới, khẳng định là cũng có bốn loại tiểu thiên giới khác tương tự thế này tồn tại, nếu từng nơi đều có thể làm cho hắn bổ sung lực lượng, Ngũ Hành đại pháp giai đoạn thứ ba tất không thành vấn đề.
Ngũ Hành thể chất mang đến lực lượng cường đại, nhưng lại mang tới trở ngại rất lớn cho việc tăng trưởng thực lực của hắn. Vương Mãnh có khi đã nghĩ nếu ngư Vọng Thiên không có Ma Thần Giáo ủng hộ, một người có thể có vận khí tốt như vậy hay không.
Tiểu hỏa nhi rất ưa thích đứng ở bên trong tâm hải của Vương Mãnh, nó rất sợ hãi quang mang thông thiên kia, Vương Mãnh trong lúc tu hành, tiểu hỏa nhi cũng thành thành thật thật ngồi ở một bên, cũng giống như đang tu hành vậy.
Chung quanh hỏa hải, dị thú yên lặng trong chốc lát về sau lại bắt đầu táo bạo rồi, Vương Mãnh ba người lần trước đi sớm, không được nhìn thấy trận đại chiến giữa các dị thú. Các loại pháp thuật hỏa hệ tự nhiên bay múa đầy trời, còn có công kích hung mãnh, đứng thành một đoàn, giết tới thiên hôn địa ám.
Bất luận pháp tắc gì đều có đạo cân đối, Hỏa Thần tiểu thiên giới dị thú sinh mệnh lực ương ngạnh lại cường đại, lực sinh dục cũng không yếu, tự nhiên sinh ra đời rất cao, nhưng tự nhiên đều có một phương thức đào thải khác nhau. Ngoại trừ lúc chúng yên lặng nghĩ ngơi bên cạnh hỏa hải ra, những thời gian khác đều là chiến đấu liên miên, công kích mạnh mẽ táo bạo chính là tính chất tiên thiên của ngũ hành chi hỏa.
Giết chóc cuồng bạo nổi lên chung quanh hỏa hải cũng không hề đứt đoạn, khuếch tán đến khắp các nơi trong Hỏa thần tiểu thiên giới.
Mà loại ác chiến này phảng phất như muốn tô điểm thêm phương thức tu hành của Vương Mãnh, hắn hiện tại cảm giác phi thường lớn.
Vương Mãnh tu hành tại Hỏa Thần tiểu thiên giới, nhưng đám người Hà Túy thì đang sứt đầu mẻ trán.
Thánh đường trận doanh thành lập thành công, Tưởng Tình Tình đến rồi, Hà Túy cũng tìm được hai {Tu Chân giả} mệnh ngân hơn ba mươi tầng gom góp góp cho đủ số, trước tiên đem trận doanh xác nhận ở bách chiến các, đã tới một bước này rồi, bọn họ không có khả năng bỏ dở nửa chừng, bọn họ gọi căn cứ của mình là tiểu Thánh Đường.
Nhưng là không nghĩ tới chính là trận doanh vừa mới thành lập, bọn họ đã bị ma luyện trận doanh tuyên chiến, hai tu chân giả mà Hà Túy tìm tới lập tức rời khỏi trận doanh, phân rõ giới hạn với Hà Túy.
Bên trong Tiểu Thánh Đường, tất cả mọi người có chút mặt ủ mày chau.
“Muốn chiến thì chiến, hắn có gì mà phải sợ, ta làm tiên phong!” Lý Thiên Nhất lông mày ngưng tụ nói ra.
Ma luyện trận doanh một khi phát động tuyên chiến, lập tức liền có không ít thành viên của ma luyện trận doanh khởi xướng khiêu chiến toàn diện, trước mắt còn đang chính thức khiêu chiến, nếu không phải tiếp nhận, trời mới biết sẽ còn có ám chiêu gì.
“Vương Mãnh đi đâu vậy, trong thời điểm mấu chốt này hắn lại không ở đây.” Ninh Chí Viễn cười khổ nói.
s
“Ninh sư huynh, chúng ta không thể chuyện gì cũng dựa vào Vương Mãnh, thánh đường là thánh đường của mọi người, muốn chiến, không có gì lớn!” Lý Thiên Nhất nói ra. Vương Mãnh là người đáng tin cậy, nhưng lại không thể chuyện gì cũng trông cậy vào hắn. Hắn phát hiện mọi người hiện tại có chút ỷ lại vào Vương Mãnh, đây không phải là hiện tượng gì tốt cả.
“Ta đồng ý với cách nhìn của Lý sư đệ, bọn hắn muốn chiến thì chiến, thánh đường chúng ta cũng không sợ bọn hắn!” Mã Điềm Nhi gần đây ôn nhu nói như chém đinh chặt sắt.
Hà Túy trầm tư một chút nói, “Chiến, nhưng mà mọi người gần đây không được rời khỏi tu chân học viện, cũng không được đi tiểu thiên giới khác chấp hành nhiệm vụ, phòng ngừa bị người theo đuôi.”
“Tưởng sư tỷ, thật xin lỗi, ngươi vừa tới đã liên lụy tới ngươi rồi.” Phạm Hồng nói ra.
Tưởng Tình Tình mỉm cười, “Đã gia nhập thánh đường, tất cả mọi người nên cùng tiến thối như vậy, không phải chỉ là người của ma luyện trận doanh thôi sao, ai sợ ai!”
Thánh đường bắt đầu nghênh đón ma luyện trận doanh khiêu chiến, hoặc là chính là bị người ức hiếp, hoặc là chính là phản kháng, về phần sau khi phản kháng có kết quả gì, thì không được biết rồi.
Hỏa Thần tiểu thiên giới, trong một hỏa hải rộng hơn vạn dặm, ngọn lửa màu sắc rất kỳ quái, phía trên ngọn lửa còn có một {Tu Chân giả} đang lơ lửng, hào quang cũng giống như chính hỏa hải vậy.
Thời gian đối với người tu luyện trôi qua rất nhanh, Vương Mãnh mở mắt.
Đứng lên, người y nguyên lơ lửng phía trên hỏa hải, Ngũ Hành chi hỏa của hắn đã hoàn toàn tràn đầy, cũng không thể hấp thu được nữa, mà hơn một tháng ở trong này hắn rốt cục chinh phục được hỏa diễm toàn thư, đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được pháp khí cường đại thế nào.
“Tiểu hỏa nhi, ngươi thật sự muốn theo ta đi?”
Hỏa hải bốc lên, rơi vào tay hắn, khẳng định ý đồ.
Vương Mãnh tâm thần bắt đầu trở nên mạnh mẽ, cho đến thần thức xuất hiện, cùng hỏa hải ý thức ngưng tụ một chỗ, bên trên hỏa hải sóng lửa ngập trời, không ngừng bốc lên ngưng tụ. Dị thú chung quanh lại càng hoảng sợ, vội vàng né tránh, một ít dị thú không kịp đào tẩu trực tiếp bị cuốn vào hỏa hải hóa thành một bộ phận của hỏa hải.
Đứng bên trong hỏa hải đang bốc lên vô số ngọn lửa, Vương Mãnh giống như là thiên thần hàng lâm vậy, trong tay của hắn nhiều hơn một quyển sách.
“Dùng danh nghĩa của thần, ban thưởng cho sinh mệnh này hình thể, thoát ly trói buộc, từ nay về sau sẽ có sinh mệnh tuần hoàn.”
Hỏa Diễm Toàn Thư hào quang bắn ra bốn phía, trong hỏa hải dần dần hiện ra một ngọn lửa, ngọn lửa này mới vừa xuất hiện lập tức có xu thế tiêu tán đi, nhưng thần thức lập tức bao bọc lại ngọn lửa này, làm cho tâm tình của nó cũng dần dần củng cố.
Màu sắc dần dần rõ ràng hơn, một ngọn lửa mập mạp sinh ra đời.
Ngọn lửa nhỏ kinh ngạc nhìn qua tay chân của mình, cao hứng loạn nhảy nhảy loạn.
Cái này là tinh hoa của Ngũ Hành chi hỏa, cho dù là hỏa hải ý thức, muốn lấy ra pháp thuật ngũ hành hệ hỏa bên trong Hỏa Diệm Toàn Thư cũng phải cần tâm thần cường đại hơn, mà thần thức của Vương Mãnh làm cái này dư dả.
... Hỏa nhân (người lửa) này có bộ dạng hơi giống Trương mập mạp...
“Tiểu gia hỏa, về sau ngươi nên gọi là tiểu hỏa miêu miêu(mầm lửa nhỏ) đi nha.” Vương Mãnh cũng không nhịn được mà sờ lên ba dúm ngọn lửa trên đầu tiểu hỏa miêu miêu, đúng là đáng yêu muốn chết.
Tiểu hỏa miêu miêu mừng rỡ như điên nhìn xem thân thể của mình, vui vẻ gật đầu.
Mà mất đi ý thức, hỏa hải thoáng cái khôi phục yên tĩnh, biến thành hỏa hỏa bình thường, dị thú chung quanh hỏa hải cũng một mảnh mờ mịt, hỏa hải ý thức này mất đi đã không liên lạc được với đám dị thú chung quanh đây, không đầy một lát sau, bầy dị thú bắt đầu náo loạn lên.
Vương Mãnh là nhìn thấy cục diện bạo loạn của đám dị thú, hiện tại tiểu hỏa miêu miêu là sinh mệnh ấu thể, xem như là một loại linh thú, mất đi hỏa hải, lực lượng phi thường suy yếu, nhưng tâm trí lại đề cao không ít.
“Chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi.” Vương Mãnh biết rõ đàn yêu thú này lúc nào cũng có thể bộc phát. Hai người nếu như không đi đã có thể biến thành điểm tâm rồi, những tinh hoa ngũ hành như tiểu hỏa miêu miêu đều là đồ vật đại bổ của các loại dị thú này.
Ném ra Đoạn Thiên Nhai, Vương Mãnh phóng lên trời, quan sát cảnh sắc của Hỏa Thần tiểu thiên giới, tiểu hỏa nhi hưng phấn vui vẻ, nó chưa từng thấy qua bên ngoài hỏa hải, cũng không nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể có tay có chân, có thể rời đi.
“Đừng quá hưng phấn, ngươi té xuống sẽ thành lương thực trong miệng bọn chúng đấy.”
Vương Mãnh sờ lên đầu tiểu hỏa nhi, cảm giác ấm áp thật thoải mái.
Tiểu hỏa nhi lập tức nắm chặt Vương Mãnh, tiểu hỏa nhi mới sinh ra lá gan cũng rất nhỏ.
Bỗng nhiên bên trên bầu trời truyền tới mấy tiếng kêu to, tiếng gió phá không. Đoạn Thiên Nhai lập tức xoay tròn một đường cong cực lớn, một con hỏa hồng yêu thú giống như lợi kiếm sát qua bên người.
Thắng gấp, một tiếng tru lên, ngọn lửa phun tới.
Vương Mãnh thu hồi tiểu hỏa nhi vào trong túi càn khôn, Đoạn Thiên Nhai cấp tốc bay xuống, mà dị thú sau lưng dốc sức liều mạng đuổi theo. Dị thú này đầu có chút giống Cửu Thiên Hỏa Loan, nhưng tướng mạo lại hung mãnh khó coi hơn, từng đạo hỏa tiễn liều mạng phun tới.
Vương Mãnh tuy rằng không biết tên gọi của dị thú này là gì, nhưng lúc nhìn thấy dị thú chiến đấu, tương đối bá đạo, dị thú trên mặt đất quả thực chính là như lương thực trong miệng nó vậy, ta cần ta cứ lấy.
Rầm rầm rầm...
Mặt đất một hồi bạo liệt, ngọn lửa bốc hơi, Vương Mãnh vừa rơi xuống đất lập tức tránh ra, nhưng mà dị thú phi hành cực lớn này lại tương đối linh xảo, cũng không có đi theo mà lao xuống, mà chạy như điên song song với mặt đất. Vương Mãnh tuy rằng có thể mượn rừng cây để né tránh, nhưng dị thú này như là có thể nhìn xuyên qua được vậy, từng bước ép sát, không ngừng phun ra hỏa diễm.
Vương Mãnh đang chuyên tâm tránh né gia hỏa hung mãnh trên không trung, trên mặt đất đột nhiên luồn lên từng mảnh hỏa thứ.
Cho dù Vương Mãnh có tính tình tốt mấy cũng không chịu được, Đoạn Thiên Nhai giết ra, ngăn cản lại dị thú. Nhưng một chiêu công kích này cũng không được, hỏa thứ đều tấn công vào cây cối ở chung quanh. Dị thú trên không trung cũng không có ý tứ buông lỏng chút nào, mục tiêu của nó không phải là Vương Mãnh, mà là tiểu hỏa nhi, loại tinh hoa của Ngũ Hành chi hỏa này đối với dị thú có sức hấp dẫn mãnh liệt.
Vương Mãnh không ngừng chém giết, vòng cung kiếm khí tung hoành bốn phía, quét rơi một mảnh lại một mảnh, đúng là càng ít càng nhiều, công kích càng hung mãnh càng làm cho hỏa thứ công kích tới những cây lớn, hơn nữa từ trên không trung xa xôi truyền tới nhiều tiếng hô của dị thú khác, hiển nhiên là bị bên này hấp dẫn rồi.