“Ta tán thành Tiết tông chủ, theo tin tức mà ta biết, Ma Nhận thành lần này có thể sẽ xuất động toàn lực, chúng ta nên vậy dựa vào địa lợi triển khai phản kích.”
“Bảo hiểm ... tốt nhất thông tri những thành thị khác, nếu là nguy cơ khả năng cần bọn hắn cứu viện.”
“Dương tông chủ, chẳng lẽ Tuyết Nguyệt Thành chúng ta lại còn sợ Ma Nhận thành sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chúng ta lại không phải lần đầu tiên cùng Ma Nhận thành giao thủ, muốn đánh hạ Tuyết Nguyệt Thành của chúng ta, bọn hắn còn cần phải có một bộ hàm răng chắc hơn.”
Ma tu đại quân dùng môn phái làm đơn vị bắt đầu hướng phía Tuyết Nguyệt Thành xuất phát rồi, Vương Mãnh lại núp vào, hắn cũng là suy nghĩ hồi lâu mới làm quyết định này.
Ma Nhận thành dưới tình huống bình thường chỉ có mười hai vị tông chủ, hơn nữa còn có năm người lần đại chiến trước đã bị thương nặng, mà lần này thậm chí có mười ba hiển nhiên là mời ngoại viện, mà tin tức này chỉ sợ bên phía Thánh tu là không biết.
Vương Mãnh rất muốn đem tin tức này truyền đi, nhưng mà ý nghĩ này rất nhanh bị bóp chết trong trứng nước, tất cả ma tu đều là giương giương mắt hổ, hơi chút cử động nhất định sẽ bị diệt rơi, cho nên hắn nghĩ ra một kế.
Vạn tên ma tu bao vây Tuyết Nguyệt thành, Tiết Chung Nam đám người hiển nhiên cũng là không có ngờ tới, quy mô này hiển nhiên vượt qua năng lực của Ma Nhận thành.
Đám người Tiết Chung Nam cùng những thánh tu lơ lửng trên không trung Tuyết Nguyệt Thành, mặt sắc mặt ngưng trọng, cho dù có ưu thế Tuyết Nguyệt Thành phòng ngự, nhưng có thể ngăn cản được hay không cũng là vấn đề, lần này ma tu công tác giữ bí mật làm được thật tốt quá.
Cừu nhân tương kiến hết sức đỏ mắt, đại chiến cơ hồ vừa tiếp xúc là toàn diện bộc phát, cung tu tuôn ra đầy trời quang mang. Đại viên mãn tông chủ thì là ngồi trong trấn, quan sát đến chiếm cứ.
Tuyết Nguyệt Thành hào quang bắn ra bốn phía, cực lớn phòng ngự trận pháp ngăn cản ma tu cung tiễn công kích, mà Thánh tu cung tu bắt đầu một vòng luân phiên oanh kích xé rách trận tuyến của ma tu, một vòng phát ra, là một mảnh ma tu đệ tử ngã xuống.
Bên trong tất cả các tiểu thiên giới, đệ tử ma tu số lượng rõ ràng siêu việt Thánh tu, bây giờ đang ở không gian sát lục, thậm chí những thành viên bên trong Tinh Minh, ma tu cũng là chiếm cứ thượng phong.
Mượn ưu thế phòng thủ của Tuyết Nguyệt Thành, đám người Tiết Chung Nam không chút nào cao hứng lên được bởi vì những người chết đều là đám ma tu pháo hôi mà thôi. Tuyết Nguyệt Thành hiện tại Thánh tu chỉ có hơn ba nghìn người, ma tu gấp mấy lần bọn hắn, chút tổn thất này không đáng kể chút nào.
Cung tu đối oanh tốt một thời gian ngắn, đây là cung tu tiêu hao, {Tu Chân giả} đại chiến cũng là tương đối thảm thiết, nhất là loại công thành chiến này, hoàn toàn có thể dùng ưng chiến để hình dung.
Cung tu với ưu thế tầm bắn xa đã trọn vẹn đối công năm canh giờ, lúc cung tu thế nhược xuống, vô số kiếm tu che khuất bầu trời bay lên, kiếm khí bay lên không.
Tiết Chung Nam rút kiếm ra tay, “Thánh đường đệ tử, lên!”
Trong đám người Từ Hoảng rút ra kiếm bay lên trên không trung, hướng về phía đại quân ma tu trước mặt mà giết tới.
Lịch lãm rèn luyện mấy năm bên trong không gian sát lục này, Từ Hoảng đã muốn đột phá nguyên lực năm mươi tầng trở thành một viên mãnh tướng của Thánh Đường.
Vô số kiếm khí trước mặt mà đến, từng mảnh kiếm tu lập tức ngã xuống, vô luận là pháp khí hay là phòng ngự trận pháp, đối mặt với quần thể công kích như vậy, cơ hồ là không có sức phản kháng.
Đám người tông chủ đang giằng co với nhau, bên phía ma tu có mười ba người, Thánh tu bên này chỉ có bảy người, gần như một phải chọi hai, đến trình độ đại viên mãn, chiến đấu giữa các vị tông chủ đôi khi có thể đấu mấy tháng đều không nhất định phân ra thắng bại, nhưng hai đối một mà nói..., lại là một chuyện khác.
Đám tông chủ đều không động, chỉ có tiến vào trong chiến tranh cuối cùng, những cao thủ đại viên mãn này mới ra tay.
Chiến đấu loại này không có một con đường nào để lùi lại, một khi mất đi thành trì trấn thủ thì, tất cả các môn phái lệ thuộc vào nó sẽ mất đi không gian sinh tồn tại đại nguyên giới, rất có thể bị trực tiếp xoá tên, địa vị sẽ biến mất khỏi đại nguyên giới địa, cho dù ở tiểu thiên giới của mình chỉ sợ cũng rất khó sinh tồn.
Đại nguyên giới nguy hiểm rất lớn, nhưng tài nguyên cùng tốc độ phát triển không một nơi nào khác có thể bằng được.
Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Bên phía ma tu tin tưởng mười phần, lần này là đột nhiên tập kích, nhưng trên thực tế cũng không sợ Thánh tu biết rõ ma tu thế lực chính là trội hơn Thánh tu, nếu thật bị Tuyết Nguyệt Thành biết rõ cũng không có gì lớn, những thành thị khác cũng không dám trợ giúp, nếu không nơi mình phòng ngự lại bị những ma tu khác phá được vậy thì thật sự muốn khóc cũng không kịp.
Dương Kỳ biểu lộ ngưng trọng, “Một trận chiến này giao cho ta đi.”
“Dương tông chủ ngươi là thành chủ, lần này để cho ta lên đi.”
Tiết Chung Nam nói ra, người thứ nhất lên trước tám chín phần mười là phải hy sinh, cho dù không chết cũng phải trọng thương, dựa vào thành thị, có thể hấp thu Tuyết Nguyệt Thành lực lượng, một mình hắn có thể ngăn trở bốn người nhưng kết quả tốt nhất cũng là trọng thương, Tuyết Nguyệt Thành vì vậy đã phải hy sinh ba vị tông chủ.
Nhìn thấy tình huống trước mắt, chư vị tông chủ cũng biết, đây không phải một hồi chiến đấu bình thường nữa rồi, tình huống tốt nhất là hi sinh một cao thủ đại viên mãn, nếu không phải tốt, hậu quả cũng dễ dàng nghĩ ra được.
Hiện tại cũng đến phiên Thánh Đường.
Dương kỳ gật gật đầu, “Tiết tông chủ, thánh đường đệ tử chính là đệ tử Thiên Hồng giáo ta!”
Tiết Chung Nam gật gật đầu, cũng nên có người đứng ra, năm vị tông chủ khác cũng cùng một chỗ gật đầu, biểu lộ ngưng trọng, một khi cục diện nhất định phải mất, mỗi một lần đại chiến, đều có thể sẽ hi sinh một vị cao thủ. Nếu không mỗi lần phát động chiến đấu lớn như vậy, bên phía công kích đều phải tiêu hao tài nguyên với con số thiên văn, chỉ sợ Thánh tu thật sự ngăn không được.
Thánh tu thế cục không ổn, đối mặt với cục diện phải có người hi sinh này, tà tu khả năng có đường lui, nhưng Thánh tu lại không có đường lui.
Tuyết Nguyệt Thành trên trời dưới đất, kiếm quang bắn ra bốn phía, nguyên khí tung hoành, sát khí phóng lên trời, nhưng Ma Nhận thành lại phi thường yên tĩnh.
Đêm đã khuya.
Vương Mãnh cũng đã ẩn nấp một hồi lâu rồi, hắn suy nghĩ hồi lâu, đừng nói hắn mới 35 tầng, coi như là Đại viên mãn, chỉ sợ đi qua cũng là chịu chết, nhưng là đổi một góc độ khác, nếu là đến rút củi dưới đáy nồi, biết đâu lại có kỳ diệu thì sao?
Chiến tranh là phải dựa vào mưu lược, nó cũng giống như đánh nhau lúc trước. Vương Mãnh đều cố gắng bắt được đầu lĩnh đánh cho một trận, chỉ cần đánh ngã được đầu lĩnh chiến đấu coi như xong.
Vương Mãnh đương nhiên là không thể đánh ngã được tông sư đại viên mãn, nhưng rất hiển nhiên, trong không gian sát lục này, tác dụng của thành thị trọng yếu phi thường, hiện tại phần đông ma tu đệ tử lên một lượt chiến trường. Ma Nhận thành tuy nhiên còn để lại một chút, nhưng Vương Mãnh sợ nhất đại viên mãn tông chủ hiển nhiên một tên cũng không để lại, kỳ thật bọn hắn căn bản cũng không nghĩ ra sẽ có người ở tại chỗ này, hơn nữa lá gan lớn như thế. Phá hư thành thị trực tiếp nhất chính là phá hư Ma Nhận thành pháp trận hạch tâm, hủy pháp trận hạch tâm, thành thị thì phế đi một nửa.
Vương Mãnh cũng là liều mạng một lần.
Đêm dài, một thân ảnh lặng lẽ chạy về phía chủ tháp trận.
Ma tu thủ vệ chẳng qua chỉ là đệ tử hơn ba mươi tầng, thở cái chết.
“Trời ơi chán quá... mỗi lần đều chỉ có thể làm người canh cổng, ta nghe nói đi chiến trường nhặt được thứ gì đó đều có thể phát đại tài!”
“Chúng ta bây giờ ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cũng không có, thành thành thật thật thủ vệ đi, hơn nữa, loại đại chiến này nguy cơ tứ phía, chết lúc nào là không thể biết được đâu.”
“Trong môn phái ta có một tên mới vừa tiến vào bốn mươi tầng, kết quả vận khí thật tốt, lần trước đại chiến nhặt được một thanh bảo kiếm hỏa thuộc tính, tại trước mặt chúng ta đắc sắt một hồi mà.”
“Chỉ mong hắn lần này cũng có vận khí tốt như vậy, ngươi cho rằng thánh tu toàn người bất tài sao.”
“Cũng đúng, lão tử nguyền rủa hắn về không được.”
Hai người ngươi một ly ta một ly uống vào, Vương Mãnh tĩnh im ắng đi vào bên trong.
Hai đệ tử ma tu cũng tương đối tín nhiệm pháp trận báo động trước, nếu là có người không có phận sự tiến vào, phòng ngự pháp trận sẽ lập tức khởi động, trừ phi là cao thủ đại viên mãn, nếu không chính là lão tổ đến cũng vô dụng.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại gặp phải loại người quái thai như Vương Mãnh, loại trận pháp hay mấy cái gì gì đó tương tự, Vương Mãnh cũng có thể sử dụng thần thức để lừa gạt.
Rốt cục, Vương Mãnh đi tới được hạch tâm pháp trận của thành thị này, nơi này là trung tâm vận chuyển động lực của cả tòa thành này, công thủ trong chiến đấu, một cao thủ đại viên mãn cũng có thể mượn cổ lực lượng này, đạt được thông thiên thần lực, đây cũng là một loại ưu thế rất rõ ràng, một trong nguyên nhân mà ma tu đối với thành thị thánh tu cũng chỉ có thể chậm rãi tiêu hao.
Đẩy cửa ra, Vương Mãnh bị hết thảy trước mắt làm cho sợ ngây người.
Một đống linh thạch cực lớn bày ra trước mặt Vương Mãnh giống như một ngọn núi nhỏ vậy, dù là Vương chân nhân cũng là loại người chứng kiến qua nhiều thứ đáng kinh ngạc rồi, nhưng khi nhìn thấy số lượng linh thạch khổng lồ như vậy cũng sợ ngây người.
Từ khi hỏa hải ý thức chuyển thành tồn tại như linh thú, tiểu hỏa nhi nhu cầu cần linh thạch càng ngày càng mãnh liệt, so với {Tu Chân giả} còn mạnh hơn, ăn linh thạch cũng giống như ăn cơm vậy.
Nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, trên ót của tiểu hỏa nhi đột nhiên bừng sáng lên giống như trăm hoa đua nở vậy.
“Chủ nhân, ta có thể ăn được nó không?”
Đổ mồ hôi, Vương Mãnh ngây ngốc một chút, “Ngươi không sợ ăn no quá mà chết sao!”
Vương Mãnh thấp giọng nói ra, nhìn qua đống linh thạch cực lớn này, chẳng những rất nhức đầu, phẩm chất của nó cũng hoàn toàn khác với những loại linh thạch vớ vẩn mà những tu chân giả bình thường sử dụng, toàn thân mượt mà, linh khí vờn quanh, nhưng không tiêu tán, khó trách có thể chèo chống vận chuyển cả một tòa thành thị. Không thể không nói Tinh Minh thật là một địa phương thần kỳ cùng quỷ quái, cũng khó trách các đại môn phái đều tình nguyện nghe theo”Hắn”.
Kéo lại tiểu hỏa nhi đang kích động, địa phương trọng yếu như vậy, dùng ma tu cẩn thận, hoặc là não tàn mới có thể không phái cao thủ trấn thủ, hoặc chính là căn bản không sợ người khác tới.
Tâm thần đảo qua, không có phát hiện bất cứ dị thường nào, nhưng khi dùng thần thức đảo qua, Vương Mãnh nhìn thấy trên mặt đất rậm rạp chằng chịt tất cả đều là phù trận.
Phù trận hắn có thể nhận ra không nhiều lắm, trên cơ bản cũng là loại hình chỉ cần đụng vào là vạn kiếp bất phục, còn có rất nhiều là căn bản cũng không nhận ra, trời mới biết đụng chạm vào sẽ biến thành cái gì.
Linh thạch nhiều như vậy mà không thể lấy xuống được một khối nào, thật sự không phải Lôi Quang Vương chân nhân phong cách, xem ra chỉ có thể hỏa diễm toàn thư nổ tung nó.
Ngay khi Vương Mãnh đang tự hỏi cái này trong chốc lát, tiểu hỏa nhi đã kìm nén không được rồi, ngăn cản không nổi hấp dẫn của thức ăn.
Vương Mãnh cả kinh, muốn ngăn cản thực sự không còn kịp nữa, nhưng là rất nhanh phát sinh một màn làm cho Vương Mãnh trố mắt rụt cả lưỡi.
Tiểu gia hỏa này đang ăn trận pháp...
Cái này cũng có thể ăn sao?
Trận pháp đụng phải tiểu hỏa nhi cũng không có khởi động, mà tiểu hỏa nhi giống như là đầu bếp róc thịt trâu vậy, từ từ ăn trận pháp, không bao lâu một cái phù trận đã bị tiểu hỏa nhi ăn hết sạch rồi.
Ăn xong rồi tiểu hỏa nhi sờ lên cái ót, “Không thể ăn.”
Sau đó ngơ ngác xem phù trận mạnh mẽ trước mắt, đôi mắt chuyển rời lên đống linh thạch phía trước, rồi lại vùi đầu mà ăn tiếp.
Có lẽ do sức hấp dẫn của linh thạch quá khổng lồ, tiểu hỏa nhi liều mạng ăn, vậy mà mở ra nguyên một con đường xuyên qua tổ hợp thiên địa trận pháp.
Đúng lúc tiểu hỏa nhi đang hưng phấn chuẩn bị tiến tới cái bánh ngọt lớn của mình thì bị một người nào đó ôm lấy, nhấc lên.
Vương Mãnh lục lọi trong đám linh thạch cực lớn, cái này thật sự là nguồn năng lượng khủng bố nha, chỉ tiếc nuốt đi không nổi.
Thần thức đảo qua, linh thạch này cũng không phải là tự nhiên, dường như cũng phải trải qua một loại tổ hợp nào đó mới hình thành, nhưng xác định là không có vấn đề gì, lúc này mới buông lỏng tiểu hỏa nhi ra, tiểu hỏa nhi vọt nhanh tới.
“Bảo hiểm ... tốt nhất thông tri những thành thị khác, nếu là nguy cơ khả năng cần bọn hắn cứu viện.”
“Dương tông chủ, chẳng lẽ Tuyết Nguyệt Thành chúng ta lại còn sợ Ma Nhận thành sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chúng ta lại không phải lần đầu tiên cùng Ma Nhận thành giao thủ, muốn đánh hạ Tuyết Nguyệt Thành của chúng ta, bọn hắn còn cần phải có một bộ hàm răng chắc hơn.”
Ma tu đại quân dùng môn phái làm đơn vị bắt đầu hướng phía Tuyết Nguyệt Thành xuất phát rồi, Vương Mãnh lại núp vào, hắn cũng là suy nghĩ hồi lâu mới làm quyết định này.
Ma Nhận thành dưới tình huống bình thường chỉ có mười hai vị tông chủ, hơn nữa còn có năm người lần đại chiến trước đã bị thương nặng, mà lần này thậm chí có mười ba hiển nhiên là mời ngoại viện, mà tin tức này chỉ sợ bên phía Thánh tu là không biết.
Vương Mãnh rất muốn đem tin tức này truyền đi, nhưng mà ý nghĩ này rất nhanh bị bóp chết trong trứng nước, tất cả ma tu đều là giương giương mắt hổ, hơi chút cử động nhất định sẽ bị diệt rơi, cho nên hắn nghĩ ra một kế.
Vạn tên ma tu bao vây Tuyết Nguyệt thành, Tiết Chung Nam đám người hiển nhiên cũng là không có ngờ tới, quy mô này hiển nhiên vượt qua năng lực của Ma Nhận thành.
Đám người Tiết Chung Nam cùng những thánh tu lơ lửng trên không trung Tuyết Nguyệt Thành, mặt sắc mặt ngưng trọng, cho dù có ưu thế Tuyết Nguyệt Thành phòng ngự, nhưng có thể ngăn cản được hay không cũng là vấn đề, lần này ma tu công tác giữ bí mật làm được thật tốt quá.
Cừu nhân tương kiến hết sức đỏ mắt, đại chiến cơ hồ vừa tiếp xúc là toàn diện bộc phát, cung tu tuôn ra đầy trời quang mang. Đại viên mãn tông chủ thì là ngồi trong trấn, quan sát đến chiếm cứ.
Tuyết Nguyệt Thành hào quang bắn ra bốn phía, cực lớn phòng ngự trận pháp ngăn cản ma tu cung tiễn công kích, mà Thánh tu cung tu bắt đầu một vòng luân phiên oanh kích xé rách trận tuyến của ma tu, một vòng phát ra, là một mảnh ma tu đệ tử ngã xuống.
Bên trong tất cả các tiểu thiên giới, đệ tử ma tu số lượng rõ ràng siêu việt Thánh tu, bây giờ đang ở không gian sát lục, thậm chí những thành viên bên trong Tinh Minh, ma tu cũng là chiếm cứ thượng phong.
Mượn ưu thế phòng thủ của Tuyết Nguyệt Thành, đám người Tiết Chung Nam không chút nào cao hứng lên được bởi vì những người chết đều là đám ma tu pháo hôi mà thôi. Tuyết Nguyệt Thành hiện tại Thánh tu chỉ có hơn ba nghìn người, ma tu gấp mấy lần bọn hắn, chút tổn thất này không đáng kể chút nào.
Cung tu đối oanh tốt một thời gian ngắn, đây là cung tu tiêu hao, {Tu Chân giả} đại chiến cũng là tương đối thảm thiết, nhất là loại công thành chiến này, hoàn toàn có thể dùng ưng chiến để hình dung.
Cung tu với ưu thế tầm bắn xa đã trọn vẹn đối công năm canh giờ, lúc cung tu thế nhược xuống, vô số kiếm tu che khuất bầu trời bay lên, kiếm khí bay lên không.
Tiết Chung Nam rút kiếm ra tay, “Thánh đường đệ tử, lên!”
Trong đám người Từ Hoảng rút ra kiếm bay lên trên không trung, hướng về phía đại quân ma tu trước mặt mà giết tới.
Lịch lãm rèn luyện mấy năm bên trong không gian sát lục này, Từ Hoảng đã muốn đột phá nguyên lực năm mươi tầng trở thành một viên mãnh tướng của Thánh Đường.
Vô số kiếm khí trước mặt mà đến, từng mảnh kiếm tu lập tức ngã xuống, vô luận là pháp khí hay là phòng ngự trận pháp, đối mặt với quần thể công kích như vậy, cơ hồ là không có sức phản kháng.
Đám người tông chủ đang giằng co với nhau, bên phía ma tu có mười ba người, Thánh tu bên này chỉ có bảy người, gần như một phải chọi hai, đến trình độ đại viên mãn, chiến đấu giữa các vị tông chủ đôi khi có thể đấu mấy tháng đều không nhất định phân ra thắng bại, nhưng hai đối một mà nói..., lại là một chuyện khác.
Đám tông chủ đều không động, chỉ có tiến vào trong chiến tranh cuối cùng, những cao thủ đại viên mãn này mới ra tay.
Chiến đấu loại này không có một con đường nào để lùi lại, một khi mất đi thành trì trấn thủ thì, tất cả các môn phái lệ thuộc vào nó sẽ mất đi không gian sinh tồn tại đại nguyên giới, rất có thể bị trực tiếp xoá tên, địa vị sẽ biến mất khỏi đại nguyên giới địa, cho dù ở tiểu thiên giới của mình chỉ sợ cũng rất khó sinh tồn.
Đại nguyên giới nguy hiểm rất lớn, nhưng tài nguyên cùng tốc độ phát triển không một nơi nào khác có thể bằng được.
Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Bên phía ma tu tin tưởng mười phần, lần này là đột nhiên tập kích, nhưng trên thực tế cũng không sợ Thánh tu biết rõ ma tu thế lực chính là trội hơn Thánh tu, nếu thật bị Tuyết Nguyệt Thành biết rõ cũng không có gì lớn, những thành thị khác cũng không dám trợ giúp, nếu không nơi mình phòng ngự lại bị những ma tu khác phá được vậy thì thật sự muốn khóc cũng không kịp.
Dương Kỳ biểu lộ ngưng trọng, “Một trận chiến này giao cho ta đi.”
“Dương tông chủ ngươi là thành chủ, lần này để cho ta lên đi.”
Tiết Chung Nam nói ra, người thứ nhất lên trước tám chín phần mười là phải hy sinh, cho dù không chết cũng phải trọng thương, dựa vào thành thị, có thể hấp thu Tuyết Nguyệt Thành lực lượng, một mình hắn có thể ngăn trở bốn người nhưng kết quả tốt nhất cũng là trọng thương, Tuyết Nguyệt Thành vì vậy đã phải hy sinh ba vị tông chủ.
Nhìn thấy tình huống trước mắt, chư vị tông chủ cũng biết, đây không phải một hồi chiến đấu bình thường nữa rồi, tình huống tốt nhất là hi sinh một cao thủ đại viên mãn, nếu không phải tốt, hậu quả cũng dễ dàng nghĩ ra được.
Hiện tại cũng đến phiên Thánh Đường.
Dương kỳ gật gật đầu, “Tiết tông chủ, thánh đường đệ tử chính là đệ tử Thiên Hồng giáo ta!”
Tiết Chung Nam gật gật đầu, cũng nên có người đứng ra, năm vị tông chủ khác cũng cùng một chỗ gật đầu, biểu lộ ngưng trọng, một khi cục diện nhất định phải mất, mỗi một lần đại chiến, đều có thể sẽ hi sinh một vị cao thủ. Nếu không mỗi lần phát động chiến đấu lớn như vậy, bên phía công kích đều phải tiêu hao tài nguyên với con số thiên văn, chỉ sợ Thánh tu thật sự ngăn không được.
Thánh tu thế cục không ổn, đối mặt với cục diện phải có người hi sinh này, tà tu khả năng có đường lui, nhưng Thánh tu lại không có đường lui.
Tuyết Nguyệt Thành trên trời dưới đất, kiếm quang bắn ra bốn phía, nguyên khí tung hoành, sát khí phóng lên trời, nhưng Ma Nhận thành lại phi thường yên tĩnh.
Đêm đã khuya.
Vương Mãnh cũng đã ẩn nấp một hồi lâu rồi, hắn suy nghĩ hồi lâu, đừng nói hắn mới 35 tầng, coi như là Đại viên mãn, chỉ sợ đi qua cũng là chịu chết, nhưng là đổi một góc độ khác, nếu là đến rút củi dưới đáy nồi, biết đâu lại có kỳ diệu thì sao?
Chiến tranh là phải dựa vào mưu lược, nó cũng giống như đánh nhau lúc trước. Vương Mãnh đều cố gắng bắt được đầu lĩnh đánh cho một trận, chỉ cần đánh ngã được đầu lĩnh chiến đấu coi như xong.
Vương Mãnh đương nhiên là không thể đánh ngã được tông sư đại viên mãn, nhưng rất hiển nhiên, trong không gian sát lục này, tác dụng của thành thị trọng yếu phi thường, hiện tại phần đông ma tu đệ tử lên một lượt chiến trường. Ma Nhận thành tuy nhiên còn để lại một chút, nhưng Vương Mãnh sợ nhất đại viên mãn tông chủ hiển nhiên một tên cũng không để lại, kỳ thật bọn hắn căn bản cũng không nghĩ ra sẽ có người ở tại chỗ này, hơn nữa lá gan lớn như thế. Phá hư thành thị trực tiếp nhất chính là phá hư Ma Nhận thành pháp trận hạch tâm, hủy pháp trận hạch tâm, thành thị thì phế đi một nửa.
Vương Mãnh cũng là liều mạng một lần.
Đêm dài, một thân ảnh lặng lẽ chạy về phía chủ tháp trận.
Ma tu thủ vệ chẳng qua chỉ là đệ tử hơn ba mươi tầng, thở cái chết.
“Trời ơi chán quá... mỗi lần đều chỉ có thể làm người canh cổng, ta nghe nói đi chiến trường nhặt được thứ gì đó đều có thể phát đại tài!”
“Chúng ta bây giờ ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cũng không có, thành thành thật thật thủ vệ đi, hơn nữa, loại đại chiến này nguy cơ tứ phía, chết lúc nào là không thể biết được đâu.”
“Trong môn phái ta có một tên mới vừa tiến vào bốn mươi tầng, kết quả vận khí thật tốt, lần trước đại chiến nhặt được một thanh bảo kiếm hỏa thuộc tính, tại trước mặt chúng ta đắc sắt một hồi mà.”
“Chỉ mong hắn lần này cũng có vận khí tốt như vậy, ngươi cho rằng thánh tu toàn người bất tài sao.”
“Cũng đúng, lão tử nguyền rủa hắn về không được.”
Hai người ngươi một ly ta một ly uống vào, Vương Mãnh tĩnh im ắng đi vào bên trong.
Hai đệ tử ma tu cũng tương đối tín nhiệm pháp trận báo động trước, nếu là có người không có phận sự tiến vào, phòng ngự pháp trận sẽ lập tức khởi động, trừ phi là cao thủ đại viên mãn, nếu không chính là lão tổ đến cũng vô dụng.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại gặp phải loại người quái thai như Vương Mãnh, loại trận pháp hay mấy cái gì gì đó tương tự, Vương Mãnh cũng có thể sử dụng thần thức để lừa gạt.
Rốt cục, Vương Mãnh đi tới được hạch tâm pháp trận của thành thị này, nơi này là trung tâm vận chuyển động lực của cả tòa thành này, công thủ trong chiến đấu, một cao thủ đại viên mãn cũng có thể mượn cổ lực lượng này, đạt được thông thiên thần lực, đây cũng là một loại ưu thế rất rõ ràng, một trong nguyên nhân mà ma tu đối với thành thị thánh tu cũng chỉ có thể chậm rãi tiêu hao.
Đẩy cửa ra, Vương Mãnh bị hết thảy trước mắt làm cho sợ ngây người.
Một đống linh thạch cực lớn bày ra trước mặt Vương Mãnh giống như một ngọn núi nhỏ vậy, dù là Vương chân nhân cũng là loại người chứng kiến qua nhiều thứ đáng kinh ngạc rồi, nhưng khi nhìn thấy số lượng linh thạch khổng lồ như vậy cũng sợ ngây người.
Từ khi hỏa hải ý thức chuyển thành tồn tại như linh thú, tiểu hỏa nhi nhu cầu cần linh thạch càng ngày càng mãnh liệt, so với {Tu Chân giả} còn mạnh hơn, ăn linh thạch cũng giống như ăn cơm vậy.
Nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, trên ót của tiểu hỏa nhi đột nhiên bừng sáng lên giống như trăm hoa đua nở vậy.
“Chủ nhân, ta có thể ăn được nó không?”
Đổ mồ hôi, Vương Mãnh ngây ngốc một chút, “Ngươi không sợ ăn no quá mà chết sao!”
Vương Mãnh thấp giọng nói ra, nhìn qua đống linh thạch cực lớn này, chẳng những rất nhức đầu, phẩm chất của nó cũng hoàn toàn khác với những loại linh thạch vớ vẩn mà những tu chân giả bình thường sử dụng, toàn thân mượt mà, linh khí vờn quanh, nhưng không tiêu tán, khó trách có thể chèo chống vận chuyển cả một tòa thành thị. Không thể không nói Tinh Minh thật là một địa phương thần kỳ cùng quỷ quái, cũng khó trách các đại môn phái đều tình nguyện nghe theo”Hắn”.
Kéo lại tiểu hỏa nhi đang kích động, địa phương trọng yếu như vậy, dùng ma tu cẩn thận, hoặc là não tàn mới có thể không phái cao thủ trấn thủ, hoặc chính là căn bản không sợ người khác tới.
Tâm thần đảo qua, không có phát hiện bất cứ dị thường nào, nhưng khi dùng thần thức đảo qua, Vương Mãnh nhìn thấy trên mặt đất rậm rạp chằng chịt tất cả đều là phù trận.
Phù trận hắn có thể nhận ra không nhiều lắm, trên cơ bản cũng là loại hình chỉ cần đụng vào là vạn kiếp bất phục, còn có rất nhiều là căn bản cũng không nhận ra, trời mới biết đụng chạm vào sẽ biến thành cái gì.
Linh thạch nhiều như vậy mà không thể lấy xuống được một khối nào, thật sự không phải Lôi Quang Vương chân nhân phong cách, xem ra chỉ có thể hỏa diễm toàn thư nổ tung nó.
Ngay khi Vương Mãnh đang tự hỏi cái này trong chốc lát, tiểu hỏa nhi đã kìm nén không được rồi, ngăn cản không nổi hấp dẫn của thức ăn.
Vương Mãnh cả kinh, muốn ngăn cản thực sự không còn kịp nữa, nhưng là rất nhanh phát sinh một màn làm cho Vương Mãnh trố mắt rụt cả lưỡi.
Tiểu gia hỏa này đang ăn trận pháp...
Cái này cũng có thể ăn sao?
Trận pháp đụng phải tiểu hỏa nhi cũng không có khởi động, mà tiểu hỏa nhi giống như là đầu bếp róc thịt trâu vậy, từ từ ăn trận pháp, không bao lâu một cái phù trận đã bị tiểu hỏa nhi ăn hết sạch rồi.
Ăn xong rồi tiểu hỏa nhi sờ lên cái ót, “Không thể ăn.”
Sau đó ngơ ngác xem phù trận mạnh mẽ trước mắt, đôi mắt chuyển rời lên đống linh thạch phía trước, rồi lại vùi đầu mà ăn tiếp.
Có lẽ do sức hấp dẫn của linh thạch quá khổng lồ, tiểu hỏa nhi liều mạng ăn, vậy mà mở ra nguyên một con đường xuyên qua tổ hợp thiên địa trận pháp.
Đúng lúc tiểu hỏa nhi đang hưng phấn chuẩn bị tiến tới cái bánh ngọt lớn của mình thì bị một người nào đó ôm lấy, nhấc lên.
Vương Mãnh lục lọi trong đám linh thạch cực lớn, cái này thật sự là nguồn năng lượng khủng bố nha, chỉ tiếc nuốt đi không nổi.
Thần thức đảo qua, linh thạch này cũng không phải là tự nhiên, dường như cũng phải trải qua một loại tổ hợp nào đó mới hình thành, nhưng xác định là không có vấn đề gì, lúc này mới buông lỏng tiểu hỏa nhi ra, tiểu hỏa nhi vọt nhanh tới.