"Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ hả!” Nữ tu sĩ nóng nảy lớn tiếng, "Ta hỏi ngươi có mua hay không..., mỗi thứ một vạn, đều là giá tốt cả."
"Là thượng phẩm linh thạch?"
"Nói nhảm, bằng không thì ta muốn một đống đá làm gì, nhìn ngươi như vậy, không giống như có thể mua được a...."
Lời này đúng là chọt trúng chỗ hiểm Vương Mãnh, hắn là kẻ nghèo hàn, vốn có chút tích góp, kết quả trong Thiên Hỏa trong đỉnh đều bị luyện hết, mặt nạ kia rất giống loại nhìn thấy trong Cực Đạo Minh, nếu có thứ như vậy, trong tương lai có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Vương Mãnh cầm mặt nạ lục lọi thoáng một phát, tính chất cùng loại ở Cực Đạo Minh không sai biệt lắm, địa phương này chắc sẽ không có vật của Quỷ Phủ Thần Công Môn chứ?
Lão bản đoạt lấy mặt nạ trong tay Vương Mãnh, "Tiểu tử, ngươi tinh mắt thật đấy, đây chính là hàng tốt từ Quỷ Phủ Thần Công Môn, một vạn khối, thật sự tiện nghi cho ngươi rồi. Ngươi có tiền hay không? Nếu không có tiền thì đi mượn, trộm cắp ăn cướp, mặt hàng tốt kiểu này quá hạn là không còn đâu."
Mấy tu sĩ ở bên nhịn không được bật cười "Đồ vật của Quỷ Phủ Thần Công Môn đều là bảo vật vô giá, ngươi bán một vạn thì thật là phá giá"
Những người này vừa nhìn vật trên gian hàng thì cũng biết đây là một nữ lừa đảo.
'Thôi đi mấy pa ơi..., toàn lũ có mắt không tròng, đồ của bổn tiểu thư chỉ bán cho những người biết nhìn hàng."
Nữ tu chân bắt chéo, nhìn Vương Mãnh, "Thế nào, cho ngươi một canh giờ đi gom góp, ta nói ngươi nghe này, nhìn giữa trán ngươi đầy đặn, tiền đồ bất khả hạn lượng, nhưng con đường tu chân khó khăn đủ bề, không trang bị cho mình, cẩn thận chết non a...."
Vương Mãnh dở khóc dở cười, phương thức bán hàng kiểu này thì cũng quá lừa bố rồi, Vương Mãnh cũng không xác định mặt nạ này là thật hay giả, coi như là đúng loại mặt nạ ở Cực Đạo Minh thì cũng vô dụng, cảm giác như chưa thành phẩm, mặc dù có thể che dấu bộ mặt thật, nhưng ai cũng biết tìm theo khí tức, hắn cần nhất chính là một vật có thể cái biến khí chất và dung mạo..
Nhưng mà đừng nói là một vạn, một trăm linh thạch hắn cũng cầm không ra.
"Không được, cám ơn." Vương Mãnh đứng lên.
"Ai, ai. Bằng hữu, chớ vội đi..., chúng ta thương lượng lại, ta ở chỗ này bày hàng đã nhiều ngày, còn chưa có người mở hàng, chúng ta thương lượng lại, tám ngàn, thế nào?"
Vương Mãnh cười khổ lắc đầu."Ta nếu có khẳng định sẽ mua. Vấn đề là trên người ta một cũng không có."
Con ngươi nữ tu lưu manh đảo một vòng, "Trên người ngươi có thứ gì quý hay không? Chúng ta trao đổi. Ta bán toàn là hàng thật giá thật."
Vương Mãnh thầm nghĩ trong lòng, nơi đây ngoại trừ cái mặt nạ nửa thật nửa giả này, còn lại toàn là hàng giả giá thật.
"Ta nhìn như vậy. Ngươi cho là ta có vật đáng giá gì sao?"
Vương Mãnh mở ra tay.
Nữ tu lưu manh đánh giá Vương Mãnh, nhéo nhéo cái mũi, "Ngươi nha, trên người có hào quang, hẳn là có thứ gì đáng giá, không ngại thì lấy ra, nói không chừng ta có hứng thú."
Vương Mãnh dở khóc dở cười, thằng này chẳng lẽ có chức nghiệp nữ trộm? Dường như đã cảm ứng được bên trong Mệnh Hải hắn có Long tinh nhưng mà ánh mắt căn bản không thể nhìn ra được.
"Đợi ta gom góp đủ linh thạch, ngươi mà chưa bán, thì bán cho ta đi."
Vương Mãnh vẫy vẫy tay, nữ tu bất đắc dĩ buông tay ra, "Này, tiểu tử nghèo, bất kể thế nào. Ngươi là người đầu tiên hứng thú với đồ đạc của ta, lưu lại cái tên đi."
"Vương Mãnh."
Vương Mãnh vẫy vẫy tay, hắn quyết định không nhìn, dù tiện nghi, cũng cần linh thạch. Trừ phi hắn đi đoạt.
Trước mặt một đám tu sĩ quần áo ngăn nắp, xe lớn hào quang bắn ra bốn phía. Đúng là đệ tử Thanh Vân tông.
Vừa nhìn người Thanh Vân tông đến, chung quanh cả đám hưng phấn kêu la mời hàng, những đệ tử này trước giờ đều ra tay rất xa xỉ a.
"Dịch Phàm, địa phương này không có gì ý nghĩa, buổi tối đi đấu giá hội, ngươi muốn cái gì đều có thể trực tiếp mua lấy, ta còn thiếu nợ một lễ vật chúc mừng ngươi tiến vào Tiểu Viên Mãn."
Bộ Thanh Vân nói ra.
Núi xanh Lưu Vân, Thanh Vân tông là môn phái đại biểu cho thánh tu, chỉ cần nhìn bên ngoài cũng làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
"Tùy tiện nhìn xem đi, đồ vật trên đấu giá tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, đôi khi nơi đây ngược lại sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."(Đang ở khu chợ nhé!)
"Ha ha, xem như là sửa mái nhà dột, được thôi, dù sao lần này chủ yếu là chúc mừng ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được."
Bộ Kinh Vân ngược lại không sao cả, chẳng qua có chút khó chịu khi người ngoài cứ nhìn chằm chằm vào. Mặt khác đệ tử Thanh Vân tông rất hưng phấn, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo, bình thường đều ở trong sơn môn tu hành, khó được đi ra ngoài, chứng kiến sự hâm mộ của người ngoài, tất nhiên cảm nhận được vinh quang khi là đệ tử Thanh Vân tông.
Đám người nhào lên, Vương Mãnh lắc đầu, bị người lấn đến đằng sau, nữ tu lưu manh kia vọt ra, gia nhập vào hàng ngũ tự biên tự diễn, khiến cho Vương Mãnh dở khóc dở cười.
Rời khỏi đám đông, bỗng nhiên tóc gáy Vương dựng thẳng lên, cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc khiến hắn chú ý.
Trịnh Đại Thế!
Hắn cũng tới!
Trong nháy mắt hắn chỉ muốn động thủ **, nhưng Trịnh Đại Thế cũng không chú ý tới hắn, Vương Mãnh liền khống chế cảm xúc của mình lại.
Không đến Tiểu Viên Mãn, khẳng định không phải đối thủ của Trịnh Đại Thế, giờ nhất định phải nhẫn.
Trịnh Đại Thế đột nhiên quay đầu lại, dường như có ai đang nhìn hắn, nhưng chỉ nhìn thấy biển người, chẳng lẽ là ảo giác?
Trịnh Đại Thế hoàn toàn không đếm xỉa đến lời Minh Nhân đã từng nói: đánh rắm, chết tiệt, khốn khiếp, chỉ có được mệnh tốt, Thánh Tượng vừa ra đời khoa tay múa chân với hắn, Vương Mãnh là hắn tiêu diệt, có gì mà nghi vấn chứ, nhưng mà Trịnh Đại Thế vừa vặn mượn cơ hội đi ra làm chuyện của mình. (Chắc phái ra điều tra chuyện VM cmnr)
Long huyệt khai mở, với hắn cũng là cơ hội tốt, Thánh Tượng ưu thế ở chỗ năng lực của nó xác thực rất cường hãn, nhưng Mệnh Khí cũng có ưu thế của nó, nhất là phương diện tiến cấp, Mệnh Khí có thể mượn nhờ ngoại lực, tăng lên lực lượng.
Trong Tu Chân Giới, thứ quyết định tôn nghiêm không phải là hư danh, mà là sức chiến đấu.
Trong tay Trịnh Đại Thế đã có Thiên Hỏa đỉnh, tương đương có được một nửa Mệnh Khí, tất nhiên phải đi Long huyệt tìm cơ duyên tiếp theo.
Ánh mắt đảo qua dòng người cũng không phát hiện cái gì khác thường, khẽ lắc đầu.
Ở bên ngoài, thân phận Trịnh Đại Thế là một gã tán tu, nhưng ngạo khí trên khuôn mặt lãnh khốc không ít chút nào, so với người Thanh Vân tông cũng không kém bao nhiêu, đối với Thanh Vân tông truy phủng* biểu thị rất khinh thường.
(*Truy phủng: Cười to mà đến chăng? Ai biết góp ý giúp :v – L )
Có một ngày, khi Thánh nữ điện hạ nhận định thời cơ đã đến, thiên hạ này đều phải quỳ dưới chân Cực Đạo Minh.
Hắn đang mong đợi ngày đó đến.
Vương Mãnh về đến lữ điếm, tận khả năng làm mình tỉnh táo lại, Cực Đạo Minh chỗ nào cũng có, hắn mới đến Thiên Long Bất Tử Thành, Trịnh Đại Thế liền đuổi theo, trong ánh mắt chỉ có chút địch ý, thì mém tí nữa đã bị phát hiện.
Mặc kệ Trịnh Đại Thế biết hắn còn sống hay không, xem ra hành trình đi Long huyệt chính là Hỏa Trung Thủ Lật* rồi.
(*Hỏa Trung Thủ Lật: lấy dẻ trong lửa).
Cùng Tiểu Viên Mãn cao thủ giao thủ một lần, Vương Mãnh đối với lực lượng của mình cũng có nhận thức rõ ràng. Hơn nữa thằng này lần trước còn sử dụng Mệnh Khí, đây mới là tổn thương, nhưng Vương Mãnh có thể cảm giác được đối phương trốn không thoát kiếm của hắn, hiện tại hắn cần nhất là tăng lên cảnh giới.
Vương Mãnh không phải là Mạc Sơn. Hắn đã bắt đầu tìm con đường của mình, không nhất định lập tức tìm được, nhưng bây giờ Vương Mãnh có thể tùy tâm sở dục đi thử.
Trước khi tiến vào Long huyệt. Nên làm cho kiếm sử dụng tiện tay một chút là tốt nhất.
Nhưng Trịnh Đại Thế đã đến, có khả năng người Cực Đạo Minh khác cũng ẩn núp trong đó, đau đầu nhất là, địch tối ta sáng, theo Mặc Thần được biết, Cực Đạo Minh rất thần bí, nhất là nhân vật trọng yếu, có khả năng người bên cạnh ngươi cũng chính là người Cực Đạo Minh.
Những người kia thông qua được Cực Đạo Minh khảo thí, Cực Đạo Minh biết sử dụng uy bức lợi dụ. Có thể nói dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào làm cho đối phương gia nhập, chỉ cần ngươi có chỗ cầu, vô luận là mỹ nữ, tài nguyên, hay quyền thế, chỉ cần ngươi có **. Cho dù là một vị trí tông chủ của một môn phái bọn hắn cũng có thể nghĩ biện pháp lấy tới, đương nhiên yêu cầu phải phù hợp với năng lực.
Một đường tu hành, là cần cái gì?
Chính là cái này, mà Cực Đạo Minh có thể thỏa mãn. Đây cũng là đạo lý hắn tồn tại.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Vương Mãnh cùng Cực Đạo Minh đối đầu. Bản thân không cảm thấy gì là không tốt..., hắn còn muốn làm đủ loại bài học, dù Cực Đạo Minh khổng lồ, nhưng Vương Mãnh cũng không sợ hãi gì.
Thông suốt nhân quả, dám đem Hoàng Đế kéo xuống ngựa, ngàn vạn lần đừng cho hắn tìm được sơ hở, nếu không nhất định hắn sẽ làm cho Cực Đạo Minh hối hận không kịp.
Vương Mãnh đem ngũ hành ** vận hành một chu thiên, nhờ lão Mặc chiếu cố, thương thế giờ đã khỏi hẳn, đôi khi Vương Mãnh tự hỏi, đến tột cùng ai cứu được hắn, nhưng hắn biết Mặc Thần cũng không có phát hiện dấu vết gì để lại, hay là tác dụng của Thần Cách?
Vận hành hết một chu thiên, tinh thaanfh Vương Mãnh trở nên rất sảng khoái, cũng từ trong cơn kích động khi thấy Trịnh Đại Thế tỉnh táo lại.
Nghiên cứu Long tinh bên trong Mệnh Hải, thứ đồ chơi này thực thần bí như vậy sao?
Vật có thể để vào Tâm Hải đều có linh tính tương đối, Long tinh chìm trong Mệnh Hải Vương Mãnh nằm an an ổn ổn, nếu nói là bảo vật, thì sao tác dụng gì cũng chẳng có.
Người trung niên Long Tộc kia,. . . Dường như vấn đề này không cần mình phải suy tính, hiện tại phải làm như thế nào mới thừa cơ vào Long huyệt mà không bị Cực Đạo Minh phát hiện.
Ở luôn trong lữ điếm khẳng định sẽ không được, Vương Mãnh đeo mũ mềm lên, thay đổi bộ quần áo, thu liễm khí tức, chỉ cần không phải người quá quen thuộc thì sẽ không đến mức dễ dàng phát hiện ra.
Nói gì thì nói trước khi bắt đầu xuất phát phải bắt đến tay một thanh hảo kiếm.
Thiên Long Bất Tử Thành xuất hiện nhiều hơn bốn người trẻ tuổi, so sánh với Thanh Vân tông, xác thực rất ít khi thấy bóng dáng.
Lăng Phỉ vẫn lạnh như băng, Hoa Kiếm Vũ cùng Cơ Như Sơn thì lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn, hành trình đến Long huyệt lần này đối với bọn họ cũng rất trọng yếu, nếu vận khí tốt, có khả năng cải biến vận mệnh của bọn hắn.
Nói như vậy, so sánh với Thánh Tượng tăng lên, Mệnh Khí cơ hội càng nhiều một ít.
Lâm Tĩnh Hạo trên tay cầm một chiếc quạt tinh xảo, đoạn quạt nói, "Ta thấy phong cảnh nơi đây coi như không tệ, Lăng Phỉ tỷ tỷ, nếu không ngày mai ta đi du ngoạn một chút đi?"
Hoa Kiếm Vũ cùng Cơ Như Sơn hai mặt nhìn nhau, đối với Lâm Tĩnh Hạo này. . . Thật không biết nên nói gì cho phải, tiểu tử này cả một đoạn đường dài đều một bộ vô sỉ như vậy, nhìn từ trên xuống dưới thì làm gì có điểm phong thái nào giống với cao thủ Tiểu Viên Mãn cơ chứ?
Cây quạt mở ra, phía trên có viết hai chữ —— "Thiện nhân".
"Tĩnh Hạo, ngươi có thể hay không đem ngươi cây quạt thu lại!"
Mặc dù rất quen thuộc rồi, thế nhưng là Lăng Phỉ cũng có chút chịu không được tính cách của Lâm Tĩnh Hạo, xuất thân Ma tu, hơn nữa còn là môn phái lớn nhất Tinh Minh —— Vô Huyễn Ma Tông Thiếu tông chủ, thế nhưng mà. . ..mỗi ngày ồn ào muốn làm người tốt, hơn nữa thằng này thật đúng là muốn tự thể nghiệm, còn muốn xin gia nhập môn phái Thánh tu, chỉ tiếc là y bị tất cả môn phái Thánh Tu ở Tinh Minh cự tuyệt.
Trừ phi bị điên, chứ môn phái thánh tu nào dám thu loại ma đầu này.
"Là thượng phẩm linh thạch?"
"Nói nhảm, bằng không thì ta muốn một đống đá làm gì, nhìn ngươi như vậy, không giống như có thể mua được a...."
Lời này đúng là chọt trúng chỗ hiểm Vương Mãnh, hắn là kẻ nghèo hàn, vốn có chút tích góp, kết quả trong Thiên Hỏa trong đỉnh đều bị luyện hết, mặt nạ kia rất giống loại nhìn thấy trong Cực Đạo Minh, nếu có thứ như vậy, trong tương lai có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Vương Mãnh cầm mặt nạ lục lọi thoáng một phát, tính chất cùng loại ở Cực Đạo Minh không sai biệt lắm, địa phương này chắc sẽ không có vật của Quỷ Phủ Thần Công Môn chứ?
Lão bản đoạt lấy mặt nạ trong tay Vương Mãnh, "Tiểu tử, ngươi tinh mắt thật đấy, đây chính là hàng tốt từ Quỷ Phủ Thần Công Môn, một vạn khối, thật sự tiện nghi cho ngươi rồi. Ngươi có tiền hay không? Nếu không có tiền thì đi mượn, trộm cắp ăn cướp, mặt hàng tốt kiểu này quá hạn là không còn đâu."
Mấy tu sĩ ở bên nhịn không được bật cười "Đồ vật của Quỷ Phủ Thần Công Môn đều là bảo vật vô giá, ngươi bán một vạn thì thật là phá giá"
Những người này vừa nhìn vật trên gian hàng thì cũng biết đây là một nữ lừa đảo.
'Thôi đi mấy pa ơi..., toàn lũ có mắt không tròng, đồ của bổn tiểu thư chỉ bán cho những người biết nhìn hàng."
Nữ tu chân bắt chéo, nhìn Vương Mãnh, "Thế nào, cho ngươi một canh giờ đi gom góp, ta nói ngươi nghe này, nhìn giữa trán ngươi đầy đặn, tiền đồ bất khả hạn lượng, nhưng con đường tu chân khó khăn đủ bề, không trang bị cho mình, cẩn thận chết non a...."
Vương Mãnh dở khóc dở cười, phương thức bán hàng kiểu này thì cũng quá lừa bố rồi, Vương Mãnh cũng không xác định mặt nạ này là thật hay giả, coi như là đúng loại mặt nạ ở Cực Đạo Minh thì cũng vô dụng, cảm giác như chưa thành phẩm, mặc dù có thể che dấu bộ mặt thật, nhưng ai cũng biết tìm theo khí tức, hắn cần nhất chính là một vật có thể cái biến khí chất và dung mạo..
Nhưng mà đừng nói là một vạn, một trăm linh thạch hắn cũng cầm không ra.
"Không được, cám ơn." Vương Mãnh đứng lên.
"Ai, ai. Bằng hữu, chớ vội đi..., chúng ta thương lượng lại, ta ở chỗ này bày hàng đã nhiều ngày, còn chưa có người mở hàng, chúng ta thương lượng lại, tám ngàn, thế nào?"
Vương Mãnh cười khổ lắc đầu."Ta nếu có khẳng định sẽ mua. Vấn đề là trên người ta một cũng không có."
Con ngươi nữ tu lưu manh đảo một vòng, "Trên người ngươi có thứ gì quý hay không? Chúng ta trao đổi. Ta bán toàn là hàng thật giá thật."
Vương Mãnh thầm nghĩ trong lòng, nơi đây ngoại trừ cái mặt nạ nửa thật nửa giả này, còn lại toàn là hàng giả giá thật.
"Ta nhìn như vậy. Ngươi cho là ta có vật đáng giá gì sao?"
Vương Mãnh mở ra tay.
Nữ tu lưu manh đánh giá Vương Mãnh, nhéo nhéo cái mũi, "Ngươi nha, trên người có hào quang, hẳn là có thứ gì đáng giá, không ngại thì lấy ra, nói không chừng ta có hứng thú."
Vương Mãnh dở khóc dở cười, thằng này chẳng lẽ có chức nghiệp nữ trộm? Dường như đã cảm ứng được bên trong Mệnh Hải hắn có Long tinh nhưng mà ánh mắt căn bản không thể nhìn ra được.
"Đợi ta gom góp đủ linh thạch, ngươi mà chưa bán, thì bán cho ta đi."
Vương Mãnh vẫy vẫy tay, nữ tu bất đắc dĩ buông tay ra, "Này, tiểu tử nghèo, bất kể thế nào. Ngươi là người đầu tiên hứng thú với đồ đạc của ta, lưu lại cái tên đi."
"Vương Mãnh."
Vương Mãnh vẫy vẫy tay, hắn quyết định không nhìn, dù tiện nghi, cũng cần linh thạch. Trừ phi hắn đi đoạt.
Trước mặt một đám tu sĩ quần áo ngăn nắp, xe lớn hào quang bắn ra bốn phía. Đúng là đệ tử Thanh Vân tông.
Vừa nhìn người Thanh Vân tông đến, chung quanh cả đám hưng phấn kêu la mời hàng, những đệ tử này trước giờ đều ra tay rất xa xỉ a.
"Dịch Phàm, địa phương này không có gì ý nghĩa, buổi tối đi đấu giá hội, ngươi muốn cái gì đều có thể trực tiếp mua lấy, ta còn thiếu nợ một lễ vật chúc mừng ngươi tiến vào Tiểu Viên Mãn."
Bộ Thanh Vân nói ra.
Núi xanh Lưu Vân, Thanh Vân tông là môn phái đại biểu cho thánh tu, chỉ cần nhìn bên ngoài cũng làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
"Tùy tiện nhìn xem đi, đồ vật trên đấu giá tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, đôi khi nơi đây ngược lại sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."(Đang ở khu chợ nhé!)
"Ha ha, xem như là sửa mái nhà dột, được thôi, dù sao lần này chủ yếu là chúc mừng ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được."
Bộ Kinh Vân ngược lại không sao cả, chẳng qua có chút khó chịu khi người ngoài cứ nhìn chằm chằm vào. Mặt khác đệ tử Thanh Vân tông rất hưng phấn, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo, bình thường đều ở trong sơn môn tu hành, khó được đi ra ngoài, chứng kiến sự hâm mộ của người ngoài, tất nhiên cảm nhận được vinh quang khi là đệ tử Thanh Vân tông.
Đám người nhào lên, Vương Mãnh lắc đầu, bị người lấn đến đằng sau, nữ tu lưu manh kia vọt ra, gia nhập vào hàng ngũ tự biên tự diễn, khiến cho Vương Mãnh dở khóc dở cười.
Rời khỏi đám đông, bỗng nhiên tóc gáy Vương dựng thẳng lên, cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc khiến hắn chú ý.
Trịnh Đại Thế!
Hắn cũng tới!
Trong nháy mắt hắn chỉ muốn động thủ **, nhưng Trịnh Đại Thế cũng không chú ý tới hắn, Vương Mãnh liền khống chế cảm xúc của mình lại.
Không đến Tiểu Viên Mãn, khẳng định không phải đối thủ của Trịnh Đại Thế, giờ nhất định phải nhẫn.
Trịnh Đại Thế đột nhiên quay đầu lại, dường như có ai đang nhìn hắn, nhưng chỉ nhìn thấy biển người, chẳng lẽ là ảo giác?
Trịnh Đại Thế hoàn toàn không đếm xỉa đến lời Minh Nhân đã từng nói: đánh rắm, chết tiệt, khốn khiếp, chỉ có được mệnh tốt, Thánh Tượng vừa ra đời khoa tay múa chân với hắn, Vương Mãnh là hắn tiêu diệt, có gì mà nghi vấn chứ, nhưng mà Trịnh Đại Thế vừa vặn mượn cơ hội đi ra làm chuyện của mình. (Chắc phái ra điều tra chuyện VM cmnr)
Long huyệt khai mở, với hắn cũng là cơ hội tốt, Thánh Tượng ưu thế ở chỗ năng lực của nó xác thực rất cường hãn, nhưng Mệnh Khí cũng có ưu thế của nó, nhất là phương diện tiến cấp, Mệnh Khí có thể mượn nhờ ngoại lực, tăng lên lực lượng.
Trong Tu Chân Giới, thứ quyết định tôn nghiêm không phải là hư danh, mà là sức chiến đấu.
Trong tay Trịnh Đại Thế đã có Thiên Hỏa đỉnh, tương đương có được một nửa Mệnh Khí, tất nhiên phải đi Long huyệt tìm cơ duyên tiếp theo.
Ánh mắt đảo qua dòng người cũng không phát hiện cái gì khác thường, khẽ lắc đầu.
Ở bên ngoài, thân phận Trịnh Đại Thế là một gã tán tu, nhưng ngạo khí trên khuôn mặt lãnh khốc không ít chút nào, so với người Thanh Vân tông cũng không kém bao nhiêu, đối với Thanh Vân tông truy phủng* biểu thị rất khinh thường.
(*Truy phủng: Cười to mà đến chăng? Ai biết góp ý giúp :v – L )
Có một ngày, khi Thánh nữ điện hạ nhận định thời cơ đã đến, thiên hạ này đều phải quỳ dưới chân Cực Đạo Minh.
Hắn đang mong đợi ngày đó đến.
Vương Mãnh về đến lữ điếm, tận khả năng làm mình tỉnh táo lại, Cực Đạo Minh chỗ nào cũng có, hắn mới đến Thiên Long Bất Tử Thành, Trịnh Đại Thế liền đuổi theo, trong ánh mắt chỉ có chút địch ý, thì mém tí nữa đã bị phát hiện.
Mặc kệ Trịnh Đại Thế biết hắn còn sống hay không, xem ra hành trình đi Long huyệt chính là Hỏa Trung Thủ Lật* rồi.
(*Hỏa Trung Thủ Lật: lấy dẻ trong lửa).
Cùng Tiểu Viên Mãn cao thủ giao thủ một lần, Vương Mãnh đối với lực lượng của mình cũng có nhận thức rõ ràng. Hơn nữa thằng này lần trước còn sử dụng Mệnh Khí, đây mới là tổn thương, nhưng Vương Mãnh có thể cảm giác được đối phương trốn không thoát kiếm của hắn, hiện tại hắn cần nhất là tăng lên cảnh giới.
Vương Mãnh không phải là Mạc Sơn. Hắn đã bắt đầu tìm con đường của mình, không nhất định lập tức tìm được, nhưng bây giờ Vương Mãnh có thể tùy tâm sở dục đi thử.
Trước khi tiến vào Long huyệt. Nên làm cho kiếm sử dụng tiện tay một chút là tốt nhất.
Nhưng Trịnh Đại Thế đã đến, có khả năng người Cực Đạo Minh khác cũng ẩn núp trong đó, đau đầu nhất là, địch tối ta sáng, theo Mặc Thần được biết, Cực Đạo Minh rất thần bí, nhất là nhân vật trọng yếu, có khả năng người bên cạnh ngươi cũng chính là người Cực Đạo Minh.
Những người kia thông qua được Cực Đạo Minh khảo thí, Cực Đạo Minh biết sử dụng uy bức lợi dụ. Có thể nói dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào làm cho đối phương gia nhập, chỉ cần ngươi có chỗ cầu, vô luận là mỹ nữ, tài nguyên, hay quyền thế, chỉ cần ngươi có **. Cho dù là một vị trí tông chủ của một môn phái bọn hắn cũng có thể nghĩ biện pháp lấy tới, đương nhiên yêu cầu phải phù hợp với năng lực.
Một đường tu hành, là cần cái gì?
Chính là cái này, mà Cực Đạo Minh có thể thỏa mãn. Đây cũng là đạo lý hắn tồn tại.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Vương Mãnh cùng Cực Đạo Minh đối đầu. Bản thân không cảm thấy gì là không tốt..., hắn còn muốn làm đủ loại bài học, dù Cực Đạo Minh khổng lồ, nhưng Vương Mãnh cũng không sợ hãi gì.
Thông suốt nhân quả, dám đem Hoàng Đế kéo xuống ngựa, ngàn vạn lần đừng cho hắn tìm được sơ hở, nếu không nhất định hắn sẽ làm cho Cực Đạo Minh hối hận không kịp.
Vương Mãnh đem ngũ hành ** vận hành một chu thiên, nhờ lão Mặc chiếu cố, thương thế giờ đã khỏi hẳn, đôi khi Vương Mãnh tự hỏi, đến tột cùng ai cứu được hắn, nhưng hắn biết Mặc Thần cũng không có phát hiện dấu vết gì để lại, hay là tác dụng của Thần Cách?
Vận hành hết một chu thiên, tinh thaanfh Vương Mãnh trở nên rất sảng khoái, cũng từ trong cơn kích động khi thấy Trịnh Đại Thế tỉnh táo lại.
Nghiên cứu Long tinh bên trong Mệnh Hải, thứ đồ chơi này thực thần bí như vậy sao?
Vật có thể để vào Tâm Hải đều có linh tính tương đối, Long tinh chìm trong Mệnh Hải Vương Mãnh nằm an an ổn ổn, nếu nói là bảo vật, thì sao tác dụng gì cũng chẳng có.
Người trung niên Long Tộc kia,. . . Dường như vấn đề này không cần mình phải suy tính, hiện tại phải làm như thế nào mới thừa cơ vào Long huyệt mà không bị Cực Đạo Minh phát hiện.
Ở luôn trong lữ điếm khẳng định sẽ không được, Vương Mãnh đeo mũ mềm lên, thay đổi bộ quần áo, thu liễm khí tức, chỉ cần không phải người quá quen thuộc thì sẽ không đến mức dễ dàng phát hiện ra.
Nói gì thì nói trước khi bắt đầu xuất phát phải bắt đến tay một thanh hảo kiếm.
Thiên Long Bất Tử Thành xuất hiện nhiều hơn bốn người trẻ tuổi, so sánh với Thanh Vân tông, xác thực rất ít khi thấy bóng dáng.
Lăng Phỉ vẫn lạnh như băng, Hoa Kiếm Vũ cùng Cơ Như Sơn thì lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn, hành trình đến Long huyệt lần này đối với bọn họ cũng rất trọng yếu, nếu vận khí tốt, có khả năng cải biến vận mệnh của bọn hắn.
Nói như vậy, so sánh với Thánh Tượng tăng lên, Mệnh Khí cơ hội càng nhiều một ít.
Lâm Tĩnh Hạo trên tay cầm một chiếc quạt tinh xảo, đoạn quạt nói, "Ta thấy phong cảnh nơi đây coi như không tệ, Lăng Phỉ tỷ tỷ, nếu không ngày mai ta đi du ngoạn một chút đi?"
Hoa Kiếm Vũ cùng Cơ Như Sơn hai mặt nhìn nhau, đối với Lâm Tĩnh Hạo này. . . Thật không biết nên nói gì cho phải, tiểu tử này cả một đoạn đường dài đều một bộ vô sỉ như vậy, nhìn từ trên xuống dưới thì làm gì có điểm phong thái nào giống với cao thủ Tiểu Viên Mãn cơ chứ?
Cây quạt mở ra, phía trên có viết hai chữ —— "Thiện nhân".
"Tĩnh Hạo, ngươi có thể hay không đem ngươi cây quạt thu lại!"
Mặc dù rất quen thuộc rồi, thế nhưng là Lăng Phỉ cũng có chút chịu không được tính cách của Lâm Tĩnh Hạo, xuất thân Ma tu, hơn nữa còn là môn phái lớn nhất Tinh Minh —— Vô Huyễn Ma Tông Thiếu tông chủ, thế nhưng mà. . ..mỗi ngày ồn ào muốn làm người tốt, hơn nữa thằng này thật đúng là muốn tự thể nghiệm, còn muốn xin gia nhập môn phái Thánh tu, chỉ tiếc là y bị tất cả môn phái Thánh Tu ở Tinh Minh cự tuyệt.
Trừ phi bị điên, chứ môn phái thánh tu nào dám thu loại ma đầu này.