Hậu sự của Lý Nhị Cô vẫn là nhờ có Vương Tam Hổ mới an bài thỏa đáng, Đinh Tráng từ lúc vợ y nhắm mặt lại, thì người cũng có chút ngây ngây ngẩn ngẩn, mỗi ngày cũng không biết đã trôi qua thế nào, Vương Tam Hổ biết y thương tâm quá độ, câu khuyên giải nào cũng đều nói rồi, nhưng không thấy hiệu quả, biết chuyện lần này nếu như Đinh Tráng không thể nghĩ thông, thì người khác có nói gì cũng không tác dụng, Đinh Tráng một đại nam nhân như vậy, cũng không có cách gì chiếu cố tốt tiểu oa nhi, trong một tháng đã xém để cho oa nhi của mình chết đói mấy lần, Vương Tam Hổ thực sự nhìn không nổi, liền đem oa nhi ôm về nhà hắn, để vợ hắn giúp nuôi dưỡng.
Bên cạnh Đinh Tráng không có oa nhi, lại càng thêm trầm mặc không nói, trừ đi kiếm sống, còn lại thì đều ngồi bên giường ngây ngẩn, trong đêm lại càng không chịu ngủ, luôn cảm thấy Lý Nhị Cô vẫn ở bên cạnh chưa từng rời đi, chỉ cần y không nhắm mắt, liền có thể rờ được thân thể của vợ, ấm áp, mềm mại. Từ khi trở về, y chưa từng có hành động thân mật nào với vợ, không phải y không nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nàng, mà chỉ là y cảm thấy thân thể này của bản thân đã không còn xứng đáng, hiện tại y đã hối hận rồi, y muốn lại được hôn lên mặt vợ, muốn lại được ôm thân thể của vợ, nhưng đã không thể rồi.
Cứ như thế lại chịu thêm mấy ngày, cũng không biết là do không chịu nổi nữa, hay là vì trầm mặc đơn côi chờ hiển linh, tối hôm nay Đinh Tráng vừa đụng giường liền nặng nề ngủ, trong lúc mông lung phản phất như nhìn thấy được nến đỏ hỉ trướng, bên tai ẩn ẩn nghe thấy tiếng hỉ nhạc, Lý Nhị Cô một thân giá y đỏ thắm ngồi bên cạnh giường cười mặn mà nhìn y, tuyệt diễm giống như đóa hoa loa kèn nở rộ, hoàn toàn giống như ngày đó bọn họ thành thân.
“Nhị Cô!” Đinh Tráng không nén nổi tình cảm đưa tay ra ôm chặt lấy, khóe miệng run rẩy ấn lên gương mặt nữ nhân, xúc cảm hơi ấm chứng thật hơi ấm của thân thể này, là Nhị Cô, thật sự là Nhị Cô trở về gặp y, y càng xiết chặt cánh tay, không bao giờ còn muốn để nàng đi nữa.
Một tiếng thở dốc nhẹ nhàng, lập tức bờ môi Đinh Tráng bị chặn lấy, khí tức nóng bỏng phả ra trên mặt, dẫn đến thân thể Đinh Tráng hơi hơi ngưng trệ, thần trí chợt tỉnh, lại không nhịn được khát vọng muốn ôm ôm vợ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn sống chết nhắm chặt mắt, tùy ý để thân thể chìm sâu dưới làn môi mang theo hơi ấm.
Đây là một đêm túng cuồng nằm ngoài dự liệu của Tô Hàn Giang.
Hắn vốn không nghĩ sẽ đến tìm Đinh Tráng, hắn không phải là yêu xà kia, sẽ không vì một người tâm không hướng đến mình mà cuồng si, một tên thô nhân mà thôi, hắn cũng không coi trọng. Nhưng mà hắn có thể quản được tâm của mình, lại không quản được chân của mình, muốn đến Lạc Bắc, Bạch Lãng giang là nơi nhất định phải qua, vừa nhìn thấy dòng sông nước trôi cuồn cuộn, hắn lại bất tri bất giác mà đi đến chỗ lần đầu gặp Đinh Tráng.
Ngay tại bến đò Phong Lâm, ngày đó, không chút đạo lý, hắn đối với một người mà bình thường mắt cũng không thèm liếc tới nảy sinh tâm tư trêu chọc, hiện tại nghĩ lại, cũng cảm thấy thật không thể tin, chỉ là càng khó ngờ rằng sau đó lại xảy ra những chuyện kia, liền phát giác nhân thế thật vô thường.
Khi sắp ly khai, hắn thấy một ngôi mộ mới, trên mặt bia có khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Nhị Cô. Vết chữ rất quen mắt, không phải chính là hai chữ hắn đã dạy thô nhân đó viết sao. Nữ nhân đoản mệnh, uổng phí thô nhân đó đã từ bỏ ngày tháng cẩm y ngọc thực, tâm tâm niệm niệm mong nhớ, vậy mà lại vô phúc đến mức này. Nếu như nữ nhân này đã vô phúc, hắn liền cũng không để ý trong Phụng Thê viên lại nuôi thêm một người nữa đâu, dù sao tên thô nhân đó dù có không nhìn thuận mắt thế nào, nhưng đặt lên giường cũng rất tốt, ủy khuất một chút lưu lại bên cạnh cả đời, cũng có thể mà.
Tô Hàn Giang nghĩ như vậy, liền đi tìm Đinh gia, đợi đến khi hắn tìm được Đinh gia, đã tối khuya. Đinh Tráng ngay cả cửa cũng không đóng chặt, vốn là muốn cho hồn phách Lý Nhị Cô thuận tiện đi vào, lúc này lại tiện cho Tô Hàn Giang, trong phòng một mảng hắc ám, nhưng không trở ngại gì với người nội lực thâm hậu như Tô Hàn Giang, vừa nhìn đã thấy tên thô nhân đang ngủ trên giường không yên ổn, tựa như trong mộng đang không ngừng chịu khổ.
“Nhất định là đang gọi nữ nhân đã chết đó.” Tô Hàn Giang càng nghĩ càng bực dọc, liền muốn lay tỉnh Đinh Tráng, ai biết hắn vừa mới đưa tay, liền bị Đinh Tráng bắt lấy, rồi cả người cũng đều bị Đinh Tráng ôm chặt, trên mặt một trận nhiệt ấm, bên tai nhưng lại nghe rõ ràng đôi môi ấn lên mặt hắn phát ra hai chữ “Nhị Cô”.”
Thật là đáng giận vô cùng, Tô Hàn Giang nghĩ cũng không nghĩ liền ngăn lại đôi môi Đinh Tráng, dùng môi của chính hắn, đợi Tô Hàn Giang ý thức được đây là đang hôn nhau, thì hắn đã hoàn toàn vô pháp khống chế cỗ dục vọng đang từ trong nội thể bản thân dâng trào lên, dục vọng tích lũy mấy tháng trời, hung mãnh đến ngay cả Tô Hàn Giang cũng cảm thấy kinh ngạc, lại thêm Đinh Tráng tuy rằng người rõ ràng đang mơ mơ hồ hồ, nhưng thân thể lại chủ động đáp lại, so với bất cứ lần nào trong quá khứ cũng đều điên cuồng hơn, dù là những ngày dùng thôi tình hương, cũng chưa từng chủ động như thế bao giờ.
Dưới tình thế này còn có thể khống chế được, thì chỉ có thánh nhân mà thôi. Tô Hàn Giang không phải là thánh nhân, lột sạch y phục của Đinh Tráng rồi liền gấp không đợi nổi áp người lên trên, rõ ràng là đã bị lửa dục xông lên gần như muốn phát cuồng, trong miệng vẫn còn nói: “Còn cho rằng ngươi là người thành thật, thì ra đều là giả, gia cũng không phải là yêu xà kia, ngươi đừng cho rằng gia đối với ngươi tốt lắm, nhiều nhất chỉ là mang ngươi về viện tử, cho ngươi cả đời sau không lo cơm áo…”
Đừng nói Đinh Tráng lúc này mơ màng căn bản không nghe được hắn nói cái gì, dù có nghe rõ, chỉ sợ cũng nghe không hiểu, không muốn nghe, không muốn nhìn, chỉ coi như đang nằm mơ, muốn được ôm vợ y một lần, nhưng mà thân dưới truyền đến một trận đau đớn, đã cường ngạnh bức y tỉnh táo lại, không phải Nhị Cô, không phải… vợ của y, trong bóng đêm y mở trừng đôi mắt tuyệt vọng, lúc này dù có muốn giãy dụa cũng không thể nữa rồi, chỉ có thể tùy theo động tác của Tô Hàn Giang mà chìm nổi trong biển dục.
Một đêm cuồng túng đến trời sáng, ngay cả Tô Hàn Giang cũng không thể trụ nổi mà ngủ mất, nhưng Đinh Tráng lại lảo đảo ngả nghiêng xuống giường, đến nhà của Vương Tam Hổ, vợ của hắn đang đút sữa dê cho tiểu oa nhi, lại bị Đinh Tráng một tay ôm mất oa nhi, quay người đi.
“Đinh huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Vợ Vương Tam Hổ không hiểu gì cả, đợi nàng bỏ chén xuống, đuổi theo sau lưng Đinh Tráng ra cửa, thì Đinh Tráng đã đi rất xa, nàng một nữ nhân không thể đi nhanh, đợi đến lúc gọi được Vương Tam Hổ, Đinh Tráng ngay cả thân ảnh cũng không thấy nữa.
Đinh Tráng không biết muốn đi đâu, chỉ ôm oa nhi vùi đầu đi mãi, nhưng trong bất giác lại đến trước phần mộ của Lý Nhị Cô, phía sau là nước sông cuồn cuộn, bên tai là tiếng gió rít gào.
Y nhìn mộ của vợ, trong khóe mắt từng trận đau xót, nhưng lại không rơi giọt nước mắt nào, ngây ngẩn đứng thật lâu, oa nhi trong lòng đột nhiên lớn tiếng khóc, lay tỉnh Đinh Tráng. Sau khi hồi thần lại, mới phát giác trên trời đang bay bay những bông tuyết bé nhỏ, rơi trên mặt oa nhi, hàn ý kích thích khiến oa nhi khóc lớn không ngừng.
Trận tuyết đầu tiên sau khi vào đông, lại rơi vào lúc này.
“Oa oa, đừng khóc, đừng khóc…” Đinh Tráng luống cuống vụng về dỗ dành, tiếng khóc của oa nhi khiến y càng thêm đau đớn, đang muốn thoát y phục của mình phủ lên cho tiểu oa nhi, ngay lúc đó trong tay lại trống rỗng, tiểu oa nhi không thấy nữa.
Đinh Tráng kinh hãi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Hàn Giang đang đứng trước mặt, trong tay đang ôm oa nhi của y, một tay khác đang vuốt lên người oa nhi, tiểu oa nhi lại không khóc nữa, mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn Tô Hàn Giang cười.
“Ngươi, ngươi… trả oa oa đây…”
“Oa nhi của ngươi?” Tô Hàn Giang nhìn nhìn oa nhi trong tay, giữa hai chân mày thật sự có chút giống với thô nhân, lại thấy Đinh Tráng bộ mặt khẩn trương, nhịn không được dùng tay trêu chọc tiểu oa nhi, khiến tiểu oa nhi càng cười to khả ái, thấy vậy Tô Hàn Giang cũng bắt đầu giãn ra khuôn mặt âm trầm vì tỉnh lại không thấy Đinh Tráng, “Gia thích oa nhi này, muốn mang về viện tử nuôi dưỡng, dạy nó đọc sách, dạy nó võ nghệ. Ngươi nếu không nỡ xa nó, thì liền theo gia cùng trở về viện thôi.”
Nói rồi, Tô Hàn Giang liền ôm tiểu oa nhi, quay người chậm rãi rời đi, Đinh Tráng cứng ngắc tại chỗ, nhìn theo Tô Hàn Giang mang oa nhi của y càng đi càng xa, tuyết lả tả rơi, phủ lên người, một sự hàn lạnh khắc cốt.
Năm năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đủ để cho một đứa trẻ mới sinh ngay cả cha cũng không biết gọi chỉ biết khóc oa oa, lớn thành trắng trắng mập mập, thành một nam hài nhi khả ái biết nói biết chạy biết gọi cha.
Đinh Tiểu Giang, oa nhi của Đinh Tráng, máu thịt duy nhất của y, là cội rễ sinh mạng của y, nhi tử y thương tận tâm can, lúc này chính là đang ôm bụng y oa oa oa khóc lớn, khóc đến không kịp thở, lớn lên có bảy, tám phần giống gương mặt nhỏ nhắn mà đỏ hồng của Lý Nhị Cô, mang theo hai hàng nước mắt, còn có hai dòng nước mũi.
“Sư phụ… ta muốn sư phụ… cha cha xấu… cha cha không mang Tiểu Giang đi tìm sư phụ…”
Sư phụ trong miệng Đinh Tiểu Giang, là một phụ thân khác trừ Đinh Tráng ra, là người mà Đinh Tiểu Giang thích nhất trong viện tử này. Nhưng mà, trong mắt của Đinh Tráng, Tô Hàn Giang là một tên ác quỷ lạnh băng băng, một người xấu giam giữ tự do của y, đoạt đi nhi tử của y.
Nhưng Đinh Tráng không hận Tô Hàn Giang, lúc bắt đầu là không dám, vì nhi tử, y không thể không run run rẩy rẩy mà theo Tô Hàn Giang trở về Phụng Thê viên, không thể không ủy khuất bản thân ăn chung ở chung ngủ chung với ác quỷ, thậm chí ngay cả quyền lợi đặt tên cho nhi tử, cũng bị Tô Hàn Giang vô tình cướp đoạt mất.
“Oa nhi này, gia thích…về sau nó chính là đồ đệ của gia, tên thì là Đinh Tiểu Giang…” Trong Phụng Thê viên, Tô Hàn Giang chính là trời, lời hắn nói không ai dám không nghe.
Trong lòng Đinh Tráng không tình nguyện, vì sao trong tên của nhi tử y, phải mang theo một chữ trong tên của ác quỷ. Tiểu hài tử nên đặt một cái tên tầm thường thì mới dễ nuôi, ví như Ngưu oa nhi, Hổ oa nhi gì đó, y hy vọng hài tử của bản thân sau khi trưởng thành khí lực cũng phải lớn một chút, giống như con trâu vậy, tốt nhất là nên hung ác một chút, giống như con hổ, như vậy mới sẽ không giống như bản thân bị người ức hiếp thế này, không dám phản kháng. Trong lòng Đinh Tráng nghĩ vậy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám nói ra, Tô Hàn Giang tên ác quỷ này một khi không cao hứng, buổi tối động tác trên giường sẽ đặc biệt mãnh liệt, thân thể Đinh Tráng tuy rằng đã dưỡng tốt hơn trước đây rất nhiều, nhưng cũng ăn không tiêu, một hai ngày không thể xuống giường là chuyện thường có.
Sau đó, Đinh Tráng dần dần cũng phát hiện, bỏ đi một số phương diện không nói. Tô Hàn Giang cũng thật rất dễ ở chung, chỉ cần y không biểu lộ ra ý tứ muốn đi, thì trên căn bản vô luận y có đề ra yêu cầu gì, Tô Hàn Giang đều đáp ứng. Nhưng là Đinh Tráng đối với mức độ ăn mặc đều không có yêu cầu gì đặc biệt, vải thô cơm tạp, y vẫn chịu được như thường, còn tâm tâm niệm niệm, chính là vẫn muốn đi, tuy không dám để lộ ra, nhưng trong lúc bình thường vẫn luôn dùng ánh mắt hướng ra bên ngoài bờ tường viện tử, tất cả đều rơi vào trong mắt Tô Hàn Giang, có lúc Tô Hàn Giang tức giận, ngay cả Đinh Tráng cũng không biết bản thân chỗ nào đã chọc đến tên ác quỷ này, nào có nghĩ đến được một nhãn thần trông ra ngoài của y đã gây ra họa.
Nói hơi xa rồi, quay lại nói về chuyện Đinh Tiểu Giang cái tên tiểu quỷ chỉ biết sư phụ không cần phụ thân này tại sao lại khóc.
Mùng ba tháng ba, cũng chính là một tháng trước, là ngày giỗ của thân nương Đinh Tiểu Giang Lý Nhị Cô, Đinh Tráng ở một góc hẻo lánh trong Phụng Thê viên, bày đặt án hương, chuẩn bị ba phần trái cây, bái tế thê tử. Đây tự nhiên là phải giấu Tô Hàn Giang, Nhờ sự trợ giúp của Cẩm Nguyệt, hiện tại nên gọi là Ngọc Nguyệt, lén lút bày ra. Lý Nhị Cô cái tên này trong Phụng Thê viên, tuyệt đối là một cấm kỵ, Tô Hàn Giang không cho phép y lại đi nhớ tới nữ nhân đó nữa, không cho bái tế. Nhưng mà Đinh Tráng lòng dạ quyết tâm, hằng năm ngày tết và thêm sinh tử hai ngày, y đều không sót một lần. Lần đầu tiên bị Tô Hàn Giang bắt ngay tại chỗ, y tuy bị dọa đến toàn thân đều run rẩy, nhưng vẫn dùng thân thể bảo hộ bàn cúng một chút cũng không chịu lui bước, khi trên gương mặt băng lãnh trước giờ của Tô Hàn Giang lộ ra biểu tình cuồng nộ hiếm thấy, Đinh Tráng gần như cho rằng bản thân sẽ bị ác quỷ này giết chết.
Nhưng mà, trên sự thật đến hiện tại y vẫn còn sống rất tốt, mà Tô Hàn Giang từ đó về sau, mỗi lần đến lúc qua năm mới luôn sẽ mất tích năm ba ngày. Thời gian lâu dài, mọi người cũng đều quen, chỉ là lần này, thời gian Tô Hàn Giang thất tung có hơi dài, tròn cả một tháng, còn chưa có quay lại. Đinh Tiểu Giang vốn dĩ chính là một ngày cũng không rời vị sư phụ này, mười ngày tám ngày, Đinh Tráng và Ngọc Nguyệt hai người, còn có thể dỗ dành được cho qua, nhưng lần này Tô Hàn Giang liên tục một tháng không về, Đinh Tiểu Giang từ hôm qua đã bắt đầu khóc nháo không thôi, nhất định đòi Đinh Tráng phải tìm Tô Hàn Giang về mới chịu, còn luôn mồm luôn miệng nói là Đinh Tráng đã khiến Tô Hàn Giang tức giận đi mất.
Miệng của tiểu oa nhi không biết chừng mực, cũng không biết những lời nháo loạn của nó, đã khiến phụ thân bị tổn thương, trong lòng thằng nhãi tiểu quỷ này chỉ có tên ác quỷ đó, căn bản không có một phụ thân là y. Đinh Tráng nếu như là nữ nhân, chỉ sợ ngay tại chỗ đã muốn một bên nước mắt một bên nước mũi mà lớn tiếng mắng chửi Đinh Tiểu Giang không có lương tâm, nhưng y không phải, cho dù trong lòng nghẹn khuất đến mức đêm đêm không ngủ ngon, hận không thể xem như bản thân trước giờ chưa từng sinh qua nhi tử này mới tốt, nhưng là khi trời sáng hễ thấy nhi tử khóc đến đôi mắt sưng đỏ, y liền mềm lòng, đáp ứng đi tìm Tô Hàn Giang. Tự nhiên, y sẽ không thừa nhận trong lòng y cũng ẩn ẩn có chút tâm tư lo lắng, tên ác quỷ đó, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi.
Đinh Tiểu Giang nghe thấy Đinh Tráng nguyện ý mang nó đi tìm Tô Hàn Giang, nhất thời cười tươi rói, nước mắt a nước mũi a, không còn chút gì.
Ngọc Nguyệt rất thông minh, sớm đã nhìn ra Đinh Tráng tâm mềm rồi, không đợi Đinh Tráng mở miệng, hắn đã ôm sẵn gói đồ hành trang, đợi ở trước cổng đại môn.
Đinh Tráng ôm Đinh Tiểu Giang, ở trước đại môn cùng Ngọc Nguyệt mắt to trừng mắt nhỏ, trừng hết nửa ngày, mới ngây ngốc hỏi: “Chúng ta đi đâu tìm đây?” Y cũng đâu biết mỗi lần Tô Hàn Giang thất tung là đi đến đâu đâu.
Ngọc Nguyệt nhoẻn miệng cười trộm, âm thầm vui vẻ một lát, mới nói: “Ta có hỏi qua Ngọc Tinh rồi, hắn nói, gia đa phần là đi đến Hồi Xuân y quán ở thành An Dương, tìm Tằng đại phu uống rượu.”
Đinh Tráng hồi tưởng lại, Tô Hàn Giang mỗi lần thất tung trở về, trên người luôn mang theo mùi vị rượu nồng đậm, lẽ nào mỗi lần đều là đến tìm Tằng đại phu uống rượu? Trong lòng y nghĩ vậy, nhưng lại không muốn hỏi, giống như nếu như hỏi, sẽ tỏ ra y rất quan tâm đến ác quỷ đó.
Hai lớn một nhỏ ba người, vội vã lên đường, dùng hết thời gian hai ngày vội vã đến An Dương thành, đến Hồi Xuân y quán. Họ không tìm thấy Tô Hàn Giang, chỉ có một mình Tằng đại phu ở đó.
“Các ngươi là?” Tằng đại phu đã có chút không thể nhận ra Đinh Tráng, dù sao bọn họ chỉ gặp nhau một lần từ năm năm trước.
Đinh Tráng ấp úng không nói gì, chính là không biết nên nói thế nào. Cũng nhờ Ngọc Nguyệt thông minh, biểu rõ thân phận, đi thẳng vào vấn đề hỏi tung tích của Tô Hàn Giang.
Tằng đại phu không có lập tức trả lời, ngược lại ý vị thâm trường nhìn nhìn Đinh Tráng, nhìn đến Đinh Tráng thấp thỏm bất an, mới nói Tô Hàn Giang đã đi được nhiều ngày rồi. Đinh Tráng mang theo Đinh Tiểu Giang vì không gặp được Tô Hàn Giang mà lại khóc nháo, thất vọng rời đi, lúc sắp đi, Tằng đại phu đuổi theo, nói một câu khiến y vô cùng khó hiểu.
“Trên thế gian này, tìm một người để yêu thích không phải dễ dàng, tìm một người yêu thích mình lại càng khó khăn, nếu như may mắn gặp được, càng phải nên trân trọng, đừng đợi đến khi mất đi rồi, mới cảm thấy hối hận.”
Tìm không được tung tích của Tô Hàn Giang, Đinh Tráng một đường chỉ có thể trở về Phụng Thê viên. Trên đường đi, lời nói của Tằng đại phu thỉnh thoảng lại đảo qua trong óc Đinh Tráng, Đinh Tráng dù có ngu ngốc, cũng là một người biết yêu, lúc đầu cùng với Lý Nhị Cô phu thê ân ái, ngày tháng không biết trôi qua tốt đẹp đến mức nào, mà năm năm nay, Tô Hàn Giang đối đãi y thế nào, dù là một người gỗ, cũng ẩn ẩn cảm thấy được, sự sợ hãi ban đầu cũng đã không còn sâu đậm nữa, hiện nay bị lời nói của Tằng đại phu điểm hóa, Đinh Tráng cũng có chút thông suốt. Lẽ nào… ác quỷ đó thích y sao?
Tuy nghĩ như thế, nhưng Đinh Tráng vẫn không thể tin tưởng, tuy rằng Đinh Tráng không quá rõ ràng thân phận địa vị của Tô Hàn Giang trên giang hồ, nhưng hành động cử chỉ được tu dưỡng của người ta, rõ là một nhân vật như thần tiên trên trời, sẽ thích một người đánh cá vừa xấu vừa ngốc như y, nghĩ thế nào, cũng không có khả năng.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Đinh Tráng, nửa điểm cũng không dám lưu lại, Đinh Tiểu Giang vẫn khóc nháo không thôi, Đinh Tráng dỗ mấy lần cũng không dỗ được, bó tay không biện pháp mang theo nhi tử trở về Phụng Thê viên, ai ngờ được, vừa vào cửa, liền nhìn thấy trong viện đang náo động ầm ầm, một đám đạo sĩ đang phe phẩy chuông làm đại pháp sự.
“Đây, đây là chuyện gì?” Đinh Tráng tròn mắt há mỏ hỏi Ngọc Tinh.
Ngọc Tinh lạnh lùng liếc nhìn y một cái, không thèm đáp. Hắn ở cạnh hầu hạ Tô Hàn Giang năm năm, lời nói cử chỉ cũng dần dần có chút giống Tô Hàn Giang rồi, không còn là một tiểu quan yếu thế cô lãnh như vì sao nữa rồi. Sau lưng Đinh Tráng chợt có chút phát lạnh, không dám hỏi nữa, vừa chuyển mắt, Đinh Tiểu Giang hài nhi này không biết chạy đi nơi nào.
Đinh Tráng đang muốn đi tìm, đột nhiên nghe thấy thanh âm yêu kiều làm nũng của Đinh Tiểu Giang, lòng y liền kinh hoảng, cách một hòn giả sơn thò đầu ra nhìn, thì thấy Tô Hàn Giang đang cong lưng vỗ vỗ lên đầu Đinh Tiểu Giang, Tô Hàn Giang không thích ôm hài tử, nhưng Đinh Tiểu Giang lại rất thích quấn lấy Tô Hàn Giang đòi ôm, Đinh Tráng vội vàng chạy qua, một tay ôm Đinh Tiểu Giang lên, vừa ngẩng đầu, liền thấy con ngươi màu đen tựa như băng đang trừng y.
“Gia, ngài trở về rồi.” Đinh Tráng nhút nhát lùi về sau vài bước, ánh mắt cũng buông xuống, chỉ dám nhìn mũi chân của mình, y nghe thấy tiếng tim của mình đập thật mạnh, lại không biết vì sao.
“…Ân.”
Qua rất lâu, Tô Hàn Giang mới ứng một tiếng, sau đó lại không nói gì nữa, đợi Đinh Tráng gom đủ dũng khí ngẩng đầu lên nữa, trước mắt đã không còn ai, chỉ có mấy phiến lá rơi trên mặt đất, bị gió thổi bay tới bay lui.
Ngọc Nguyệt không biết từ chỗ nào chạy ra, kéo tay Đinh Tráng nói: “Đinh tướng công, ngươi mau đến xem.”
Đinh Tráng mơ mơ hồ hồ bị hắn kéo đi, mới phát hiện, trong viện nhiều thêm hai phần mộ mới, Đinh Tráng không nhận biết được nhiều chữ, miễn cưỡng nhận ra được Đinh, Nhị, Cô ba chữ, đặc biệt là hai chữ Nhị Cô, rõ ràng là nét chính tay y viết.
“Đây… đây là…” Mộ của nương y và Nhị Cô.
Ngọc Nguyệt ở bên cạnh nói: “Vừa rồi ta có hỏi qua, thì ra mấy ngày nay gia trở về quê xưa của ngươi, đem phần một của Đinh đại nương và Đinh đại tẩu chuyển về viện, gia không chỉ mời đạo sĩ đến làm pháp sự cho các nàng, còn tìm thầy phong thủy, chọn một chỗ phong thủy tốt nhất trong viện để hạ táng, Đinh tướng công, gia đối với ngươi thật tốt.”
Đinh Tráng run tay, cứ liên tục mò lên chữ chính tay y đã viết năm năm trước, năm năm này, y không thời khắc nào là không muốn trở về, trở về thăm nương, thăm Nhị Cô, muốn nhỏ cổ trên mộ của các nàng, muốn mang Đinh Tiểu Giang đến cho các nàng xem, hôm nay, cuối cùng cũng như nguyện.
“Nương… Nhị Cô…”
Đinh Tráng quỳ trước mộ, nước mắt không kiềm được nữa mà rơi xuống.
Tô Hàn Giang đứng từ chỗ khá xa, trên mặt vẫn là không có biểu tình gì, chỉ là nhãn thần đang chăm chú nhìn trên thân Đinh Tráng không chịu dời đi, đã bán đứng tâm tư của hắn.
Đến tối, sau khi dỗ cho Đinh Tiểu Giang ngủ xong, Đinh Tráng mới chần chừ luống cuống vào phòng, cuối đầu, nói với Tô Hàn Giang đang khoanh chân ngồi trên giường: “Gia… tạ ơn ngài…đã mang nương ta và Nhị, Nhị Cô…”
Nghe đến hai chữ Nhị Cô, chân mày của Tô Hàn Giang bất giác lại cong lên, trong lòng vẫn là một trận không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dáng Đinh Tráng cuối đầu thuận mắt tràn đầy cảm kích, cũng lộ ra sắc mặt tốt hiếm thấy trong năm năm nay, hắn không kìm được nhớ tới lời của Tằng đại phu.
“Ngươi… ngươi cứ… cứ nhận đi thôi…chuyện tình, tình ái này, vốn chính là… chính là hữu tình sẽ, sẽ thua thiệt vô tình, tình thâm sẽ chịu tội hơn… tình nhạt… ngươi nếu thật tâm yêu thích Đinh, Đinh Tráng, liền đi tìm một số thứ mà trong lòng y muốn đến, cũng nói… nói không chừng…”
Tằng đại phu nói những lời này trong lúc đang say có thừa, nhưng lại khiến Tô Hàn Giang nghĩ rất lâu, hắn thích Đinh Tráng, xuy, đây làm sao có thể, một tên đánh cá bình bình thường lại không khiến cho người ta thích nổi, có điểm nào có thể khiến hắn nhìn thuận mắt đâu. Sở dĩ hắn lưu Đinh Tráng lại bên người, chẳng qua là xuất phát từ nhu cầu của thân thể thôi, chỉ có đem tên đánh cá vừa bình thường vừa không khiến người ta thích nổi này áp ở dưới thân, nhìn biểu tình y bị tình dục tiêm nhiễm mà mặt đỏ bừng, nghe tiếng rên rỉ lúc y không tự giác phát ra, cảm thụ sự nóng bỏng chặt chẽ trong nội thể của y, Tô Hàn Giang mới có cảm giác vui sướng khi được làm người.
Chỉ có Đinh Tráng, mới có thể khiến Tô Hàn Giang cảm thấy bản thân không phải là một hành thi (xác chết biết đi) băng lạnh. Chỉ có Đinh Tráng, mới có thể khiến Tô Hàn Giang cảm thấy khi ngủ có một thân thể ấm áp bên cạnh là một chuyện vui sướng thế nào. Cũng chỉ có Đinh Tráng, mới có thể khiến cho Tô Hàn Giang nảy sinh ra cảm giác bó tay không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhưng cảm giác của hắn đối với Đinh Tráng, cũng chỉ có thế mà thôi. Thứ Tô Hàn Giang yêu thích, bao gồm cả người, vĩnh viễn đều phải là mỹ lệ, giống như Đinh Tráng đây thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng là đạt được ngũ quan đoan chính, mập gầy thích hợp, mắt tai mũi miệng may mắn không có như người mọc dài sai vị trí, Tô Hàn Giang vĩnh viễn cũng sẽ không thích, càng đừng nói tới tình ái. Tự nhiên, Tô Hàn Giang làm sao cũng không thể thừa nhận hành động dời mộ của hắn là đang muốn làm cho Đinh Tráng vui lòng.
“Gia… cảm tạ ngài…”
Không có nghe thấy lời ứng đáp của Tô Hàn Giang, Đinh Tráng hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười, nỗ lực nghĩ muốn biểu đạt lòng cảm kích của bản thân.
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Hàn Giang nhìn thấy Đinh Tráng cười, nhưng lại là lần đầu tiên Đinh Tráng cười với hắn, năm năm này, Đinh Tráng đối cười với Đinh Tiểu Giang, cười với Ngọc Nguyệt, cười với Ngọc Tinh, cười với bất cứ người không liên can nào, chính là chưa từng cho hắn được một nửa nụ cười. Thật ra, tên ngốc nghếch này cười lên, hàm răng cũng thật trắng a.
Tô Hàn Giang đưa tay ra kéo, đẩy Đinh Tráng lên giường, ép thân thể này dưới thân. Một tháng rồi không có chạm vào Đinh Tráng, thân thể khi Đinh Tráng vừa bước vào cửa, đã không kìm được mà có phản ứng rồi, mà nụ cười đó, hiển nhiên càng có thêm tác dụng thúc tình, Tô Hàn Giang không cố kỵ một chút kinh hoảng phản kháng của Đinh Tráng, hai tay xé mở y phục.
Làn da màu cổ đồng dưới ánh đèn có một loại khỏe mạnh sáng bóng khác biệt, Tô Hàn Giang sớm đã biết nên làm sao để thân thể dưới thân này từ bỏ phản kháng, hắn trêu chọc vài cái, sự kháng cự của Đinh Tráng quả nhiên dần dần vô lực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, năm năm rồi, thủ đoạn gợi tình của Tô Hàn Giang càng lúc càng thành thục, Đinh Tráng thân thể đã quen với tình sự cũng càng lúc càng mẫn cảm, thân dưới đã ngẩng cao đầu, chỗ mật huyệt không tự chủ được cũng mở mở khép khép, phản phất như đang hướng về Tô Hàn Giang mời gọi.
Nhưng Tô Hàn Giang lại làm như không nhìn thấy, vẫn như cũ lúc có lúc không trêu chọc, dục vọng của hắn cũng đã muốn đạt đến đỉnh điểm, nhưng vẫn cố nhịn không tiến vào.
“Gia… gia…” Đinh Tráng nỉ non, tự động nâng hạ thân lên, giống như đang nài nỉ.
Vật cương cứng của Tô Hàn Giang để ở động khẩu ma sát tới lui, thấy hai mắt Đinh Tráng đã mê ly, hắn phục người xuống, chỉ để kề vào tai Đinh Tráng hỏi: “Nói cho gia… ngươi còn muốn đi không?”
Đinh Tráng nào có nghe rõ lời nói của hắn, chỉ là cứ một lần lại một lần gọi gia, lắt lư thắt lưng, khát cầu Tô Hàn Giang cho y được vui sướng.
“Nói cho gia… ngươi còn muốn đi không?” Tô Hàn Giang lại vẫn quyết hỏi cho rõ ràng, một lần lại một lần hỏi.
Không biết hỏi đến lần thứ mấy, cũng không biết Đinh Tráng rốt cuộc có nghe rõ không, hay chỉ là trong vô thức trả lời một câu: “Không… không đi nữa…”
Lời vừa nói ra, Tô Hàn Giang nhẹ gầm một tiếng, trong nháy mắt liền xỏ xuyên vào thân thể nhiệt hỏa của Đinh Tráng.
“A…”
Gần như đồng thời, Đinh Tráng phát ra một tiếng kêu không biết là do đau hay là do khoái lạc, thân thể không tự chủ được mà một trận co rút.
Cái này, coi như là lời hứa đi. Tô Hàn Giang thỏa mãn ôm Đinh Tráng, trầm trầm ngủ say.
Đinh Tráng mở mắt ra, nhìn ngọn nến sáp tàn, không đi nữa, y không bao giờ đi nữa, nương của y, thê của y, nhi của y, đều ở trong viện tử này rồi. Giọt sáp cuối cùng chầm chậm rơi xuống, Đinh Tráng quay mặt qua, nhìn gương mặt ngủ say của Tô Hàn Giang, một gương mặt thật đẹp, tên ác quỷ này… thật ra cũng không có xấu xa đến thế.
Ánh nến tắt ngóm, trong hắc ám, Đinh Tráng chậm rãi nhắm mắt lại, dựa gần vào bên cạnh Tô Hàn Giang, ngủ mất. Đêm còn dài, mộng còn dài, ngày tháng cũng còn dài, cái y có là thời gian, để từ từ hiểu rõ nam nhân bên cạnh này.
Bên cạnh Đinh Tráng không có oa nhi, lại càng thêm trầm mặc không nói, trừ đi kiếm sống, còn lại thì đều ngồi bên giường ngây ngẩn, trong đêm lại càng không chịu ngủ, luôn cảm thấy Lý Nhị Cô vẫn ở bên cạnh chưa từng rời đi, chỉ cần y không nhắm mắt, liền có thể rờ được thân thể của vợ, ấm áp, mềm mại. Từ khi trở về, y chưa từng có hành động thân mật nào với vợ, không phải y không nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nàng, mà chỉ là y cảm thấy thân thể này của bản thân đã không còn xứng đáng, hiện tại y đã hối hận rồi, y muốn lại được hôn lên mặt vợ, muốn lại được ôm thân thể của vợ, nhưng đã không thể rồi.
Cứ như thế lại chịu thêm mấy ngày, cũng không biết là do không chịu nổi nữa, hay là vì trầm mặc đơn côi chờ hiển linh, tối hôm nay Đinh Tráng vừa đụng giường liền nặng nề ngủ, trong lúc mông lung phản phất như nhìn thấy được nến đỏ hỉ trướng, bên tai ẩn ẩn nghe thấy tiếng hỉ nhạc, Lý Nhị Cô một thân giá y đỏ thắm ngồi bên cạnh giường cười mặn mà nhìn y, tuyệt diễm giống như đóa hoa loa kèn nở rộ, hoàn toàn giống như ngày đó bọn họ thành thân.
“Nhị Cô!” Đinh Tráng không nén nổi tình cảm đưa tay ra ôm chặt lấy, khóe miệng run rẩy ấn lên gương mặt nữ nhân, xúc cảm hơi ấm chứng thật hơi ấm của thân thể này, là Nhị Cô, thật sự là Nhị Cô trở về gặp y, y càng xiết chặt cánh tay, không bao giờ còn muốn để nàng đi nữa.
Một tiếng thở dốc nhẹ nhàng, lập tức bờ môi Đinh Tráng bị chặn lấy, khí tức nóng bỏng phả ra trên mặt, dẫn đến thân thể Đinh Tráng hơi hơi ngưng trệ, thần trí chợt tỉnh, lại không nhịn được khát vọng muốn ôm ôm vợ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn sống chết nhắm chặt mắt, tùy ý để thân thể chìm sâu dưới làn môi mang theo hơi ấm.
Đây là một đêm túng cuồng nằm ngoài dự liệu của Tô Hàn Giang.
Hắn vốn không nghĩ sẽ đến tìm Đinh Tráng, hắn không phải là yêu xà kia, sẽ không vì một người tâm không hướng đến mình mà cuồng si, một tên thô nhân mà thôi, hắn cũng không coi trọng. Nhưng mà hắn có thể quản được tâm của mình, lại không quản được chân của mình, muốn đến Lạc Bắc, Bạch Lãng giang là nơi nhất định phải qua, vừa nhìn thấy dòng sông nước trôi cuồn cuộn, hắn lại bất tri bất giác mà đi đến chỗ lần đầu gặp Đinh Tráng.
Ngay tại bến đò Phong Lâm, ngày đó, không chút đạo lý, hắn đối với một người mà bình thường mắt cũng không thèm liếc tới nảy sinh tâm tư trêu chọc, hiện tại nghĩ lại, cũng cảm thấy thật không thể tin, chỉ là càng khó ngờ rằng sau đó lại xảy ra những chuyện kia, liền phát giác nhân thế thật vô thường.
Khi sắp ly khai, hắn thấy một ngôi mộ mới, trên mặt bia có khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Nhị Cô. Vết chữ rất quen mắt, không phải chính là hai chữ hắn đã dạy thô nhân đó viết sao. Nữ nhân đoản mệnh, uổng phí thô nhân đó đã từ bỏ ngày tháng cẩm y ngọc thực, tâm tâm niệm niệm mong nhớ, vậy mà lại vô phúc đến mức này. Nếu như nữ nhân này đã vô phúc, hắn liền cũng không để ý trong Phụng Thê viên lại nuôi thêm một người nữa đâu, dù sao tên thô nhân đó dù có không nhìn thuận mắt thế nào, nhưng đặt lên giường cũng rất tốt, ủy khuất một chút lưu lại bên cạnh cả đời, cũng có thể mà.
Tô Hàn Giang nghĩ như vậy, liền đi tìm Đinh gia, đợi đến khi hắn tìm được Đinh gia, đã tối khuya. Đinh Tráng ngay cả cửa cũng không đóng chặt, vốn là muốn cho hồn phách Lý Nhị Cô thuận tiện đi vào, lúc này lại tiện cho Tô Hàn Giang, trong phòng một mảng hắc ám, nhưng không trở ngại gì với người nội lực thâm hậu như Tô Hàn Giang, vừa nhìn đã thấy tên thô nhân đang ngủ trên giường không yên ổn, tựa như trong mộng đang không ngừng chịu khổ.
“Nhất định là đang gọi nữ nhân đã chết đó.” Tô Hàn Giang càng nghĩ càng bực dọc, liền muốn lay tỉnh Đinh Tráng, ai biết hắn vừa mới đưa tay, liền bị Đinh Tráng bắt lấy, rồi cả người cũng đều bị Đinh Tráng ôm chặt, trên mặt một trận nhiệt ấm, bên tai nhưng lại nghe rõ ràng đôi môi ấn lên mặt hắn phát ra hai chữ “Nhị Cô”.”
Thật là đáng giận vô cùng, Tô Hàn Giang nghĩ cũng không nghĩ liền ngăn lại đôi môi Đinh Tráng, dùng môi của chính hắn, đợi Tô Hàn Giang ý thức được đây là đang hôn nhau, thì hắn đã hoàn toàn vô pháp khống chế cỗ dục vọng đang từ trong nội thể bản thân dâng trào lên, dục vọng tích lũy mấy tháng trời, hung mãnh đến ngay cả Tô Hàn Giang cũng cảm thấy kinh ngạc, lại thêm Đinh Tráng tuy rằng người rõ ràng đang mơ mơ hồ hồ, nhưng thân thể lại chủ động đáp lại, so với bất cứ lần nào trong quá khứ cũng đều điên cuồng hơn, dù là những ngày dùng thôi tình hương, cũng chưa từng chủ động như thế bao giờ.
Dưới tình thế này còn có thể khống chế được, thì chỉ có thánh nhân mà thôi. Tô Hàn Giang không phải là thánh nhân, lột sạch y phục của Đinh Tráng rồi liền gấp không đợi nổi áp người lên trên, rõ ràng là đã bị lửa dục xông lên gần như muốn phát cuồng, trong miệng vẫn còn nói: “Còn cho rằng ngươi là người thành thật, thì ra đều là giả, gia cũng không phải là yêu xà kia, ngươi đừng cho rằng gia đối với ngươi tốt lắm, nhiều nhất chỉ là mang ngươi về viện tử, cho ngươi cả đời sau không lo cơm áo…”
Đừng nói Đinh Tráng lúc này mơ màng căn bản không nghe được hắn nói cái gì, dù có nghe rõ, chỉ sợ cũng nghe không hiểu, không muốn nghe, không muốn nhìn, chỉ coi như đang nằm mơ, muốn được ôm vợ y một lần, nhưng mà thân dưới truyền đến một trận đau đớn, đã cường ngạnh bức y tỉnh táo lại, không phải Nhị Cô, không phải… vợ của y, trong bóng đêm y mở trừng đôi mắt tuyệt vọng, lúc này dù có muốn giãy dụa cũng không thể nữa rồi, chỉ có thể tùy theo động tác của Tô Hàn Giang mà chìm nổi trong biển dục.
Một đêm cuồng túng đến trời sáng, ngay cả Tô Hàn Giang cũng không thể trụ nổi mà ngủ mất, nhưng Đinh Tráng lại lảo đảo ngả nghiêng xuống giường, đến nhà của Vương Tam Hổ, vợ của hắn đang đút sữa dê cho tiểu oa nhi, lại bị Đinh Tráng một tay ôm mất oa nhi, quay người đi.
“Đinh huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Vợ Vương Tam Hổ không hiểu gì cả, đợi nàng bỏ chén xuống, đuổi theo sau lưng Đinh Tráng ra cửa, thì Đinh Tráng đã đi rất xa, nàng một nữ nhân không thể đi nhanh, đợi đến lúc gọi được Vương Tam Hổ, Đinh Tráng ngay cả thân ảnh cũng không thấy nữa.
Đinh Tráng không biết muốn đi đâu, chỉ ôm oa nhi vùi đầu đi mãi, nhưng trong bất giác lại đến trước phần mộ của Lý Nhị Cô, phía sau là nước sông cuồn cuộn, bên tai là tiếng gió rít gào.
Y nhìn mộ của vợ, trong khóe mắt từng trận đau xót, nhưng lại không rơi giọt nước mắt nào, ngây ngẩn đứng thật lâu, oa nhi trong lòng đột nhiên lớn tiếng khóc, lay tỉnh Đinh Tráng. Sau khi hồi thần lại, mới phát giác trên trời đang bay bay những bông tuyết bé nhỏ, rơi trên mặt oa nhi, hàn ý kích thích khiến oa nhi khóc lớn không ngừng.
Trận tuyết đầu tiên sau khi vào đông, lại rơi vào lúc này.
“Oa oa, đừng khóc, đừng khóc…” Đinh Tráng luống cuống vụng về dỗ dành, tiếng khóc của oa nhi khiến y càng thêm đau đớn, đang muốn thoát y phục của mình phủ lên cho tiểu oa nhi, ngay lúc đó trong tay lại trống rỗng, tiểu oa nhi không thấy nữa.
Đinh Tráng kinh hãi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Hàn Giang đang đứng trước mặt, trong tay đang ôm oa nhi của y, một tay khác đang vuốt lên người oa nhi, tiểu oa nhi lại không khóc nữa, mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn Tô Hàn Giang cười.
“Ngươi, ngươi… trả oa oa đây…”
“Oa nhi của ngươi?” Tô Hàn Giang nhìn nhìn oa nhi trong tay, giữa hai chân mày thật sự có chút giống với thô nhân, lại thấy Đinh Tráng bộ mặt khẩn trương, nhịn không được dùng tay trêu chọc tiểu oa nhi, khiến tiểu oa nhi càng cười to khả ái, thấy vậy Tô Hàn Giang cũng bắt đầu giãn ra khuôn mặt âm trầm vì tỉnh lại không thấy Đinh Tráng, “Gia thích oa nhi này, muốn mang về viện tử nuôi dưỡng, dạy nó đọc sách, dạy nó võ nghệ. Ngươi nếu không nỡ xa nó, thì liền theo gia cùng trở về viện thôi.”
Nói rồi, Tô Hàn Giang liền ôm tiểu oa nhi, quay người chậm rãi rời đi, Đinh Tráng cứng ngắc tại chỗ, nhìn theo Tô Hàn Giang mang oa nhi của y càng đi càng xa, tuyết lả tả rơi, phủ lên người, một sự hàn lạnh khắc cốt.
Năm năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đủ để cho một đứa trẻ mới sinh ngay cả cha cũng không biết gọi chỉ biết khóc oa oa, lớn thành trắng trắng mập mập, thành một nam hài nhi khả ái biết nói biết chạy biết gọi cha.
Đinh Tiểu Giang, oa nhi của Đinh Tráng, máu thịt duy nhất của y, là cội rễ sinh mạng của y, nhi tử y thương tận tâm can, lúc này chính là đang ôm bụng y oa oa oa khóc lớn, khóc đến không kịp thở, lớn lên có bảy, tám phần giống gương mặt nhỏ nhắn mà đỏ hồng của Lý Nhị Cô, mang theo hai hàng nước mắt, còn có hai dòng nước mũi.
“Sư phụ… ta muốn sư phụ… cha cha xấu… cha cha không mang Tiểu Giang đi tìm sư phụ…”
Sư phụ trong miệng Đinh Tiểu Giang, là một phụ thân khác trừ Đinh Tráng ra, là người mà Đinh Tiểu Giang thích nhất trong viện tử này. Nhưng mà, trong mắt của Đinh Tráng, Tô Hàn Giang là một tên ác quỷ lạnh băng băng, một người xấu giam giữ tự do của y, đoạt đi nhi tử của y.
Nhưng Đinh Tráng không hận Tô Hàn Giang, lúc bắt đầu là không dám, vì nhi tử, y không thể không run run rẩy rẩy mà theo Tô Hàn Giang trở về Phụng Thê viên, không thể không ủy khuất bản thân ăn chung ở chung ngủ chung với ác quỷ, thậm chí ngay cả quyền lợi đặt tên cho nhi tử, cũng bị Tô Hàn Giang vô tình cướp đoạt mất.
“Oa nhi này, gia thích…về sau nó chính là đồ đệ của gia, tên thì là Đinh Tiểu Giang…” Trong Phụng Thê viên, Tô Hàn Giang chính là trời, lời hắn nói không ai dám không nghe.
Trong lòng Đinh Tráng không tình nguyện, vì sao trong tên của nhi tử y, phải mang theo một chữ trong tên của ác quỷ. Tiểu hài tử nên đặt một cái tên tầm thường thì mới dễ nuôi, ví như Ngưu oa nhi, Hổ oa nhi gì đó, y hy vọng hài tử của bản thân sau khi trưởng thành khí lực cũng phải lớn một chút, giống như con trâu vậy, tốt nhất là nên hung ác một chút, giống như con hổ, như vậy mới sẽ không giống như bản thân bị người ức hiếp thế này, không dám phản kháng. Trong lòng Đinh Tráng nghĩ vậy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám nói ra, Tô Hàn Giang tên ác quỷ này một khi không cao hứng, buổi tối động tác trên giường sẽ đặc biệt mãnh liệt, thân thể Đinh Tráng tuy rằng đã dưỡng tốt hơn trước đây rất nhiều, nhưng cũng ăn không tiêu, một hai ngày không thể xuống giường là chuyện thường có.
Sau đó, Đinh Tráng dần dần cũng phát hiện, bỏ đi một số phương diện không nói. Tô Hàn Giang cũng thật rất dễ ở chung, chỉ cần y không biểu lộ ra ý tứ muốn đi, thì trên căn bản vô luận y có đề ra yêu cầu gì, Tô Hàn Giang đều đáp ứng. Nhưng là Đinh Tráng đối với mức độ ăn mặc đều không có yêu cầu gì đặc biệt, vải thô cơm tạp, y vẫn chịu được như thường, còn tâm tâm niệm niệm, chính là vẫn muốn đi, tuy không dám để lộ ra, nhưng trong lúc bình thường vẫn luôn dùng ánh mắt hướng ra bên ngoài bờ tường viện tử, tất cả đều rơi vào trong mắt Tô Hàn Giang, có lúc Tô Hàn Giang tức giận, ngay cả Đinh Tráng cũng không biết bản thân chỗ nào đã chọc đến tên ác quỷ này, nào có nghĩ đến được một nhãn thần trông ra ngoài của y đã gây ra họa.
Nói hơi xa rồi, quay lại nói về chuyện Đinh Tiểu Giang cái tên tiểu quỷ chỉ biết sư phụ không cần phụ thân này tại sao lại khóc.
Mùng ba tháng ba, cũng chính là một tháng trước, là ngày giỗ của thân nương Đinh Tiểu Giang Lý Nhị Cô, Đinh Tráng ở một góc hẻo lánh trong Phụng Thê viên, bày đặt án hương, chuẩn bị ba phần trái cây, bái tế thê tử. Đây tự nhiên là phải giấu Tô Hàn Giang, Nhờ sự trợ giúp của Cẩm Nguyệt, hiện tại nên gọi là Ngọc Nguyệt, lén lút bày ra. Lý Nhị Cô cái tên này trong Phụng Thê viên, tuyệt đối là một cấm kỵ, Tô Hàn Giang không cho phép y lại đi nhớ tới nữ nhân đó nữa, không cho bái tế. Nhưng mà Đinh Tráng lòng dạ quyết tâm, hằng năm ngày tết và thêm sinh tử hai ngày, y đều không sót một lần. Lần đầu tiên bị Tô Hàn Giang bắt ngay tại chỗ, y tuy bị dọa đến toàn thân đều run rẩy, nhưng vẫn dùng thân thể bảo hộ bàn cúng một chút cũng không chịu lui bước, khi trên gương mặt băng lãnh trước giờ của Tô Hàn Giang lộ ra biểu tình cuồng nộ hiếm thấy, Đinh Tráng gần như cho rằng bản thân sẽ bị ác quỷ này giết chết.
Nhưng mà, trên sự thật đến hiện tại y vẫn còn sống rất tốt, mà Tô Hàn Giang từ đó về sau, mỗi lần đến lúc qua năm mới luôn sẽ mất tích năm ba ngày. Thời gian lâu dài, mọi người cũng đều quen, chỉ là lần này, thời gian Tô Hàn Giang thất tung có hơi dài, tròn cả một tháng, còn chưa có quay lại. Đinh Tiểu Giang vốn dĩ chính là một ngày cũng không rời vị sư phụ này, mười ngày tám ngày, Đinh Tráng và Ngọc Nguyệt hai người, còn có thể dỗ dành được cho qua, nhưng lần này Tô Hàn Giang liên tục một tháng không về, Đinh Tiểu Giang từ hôm qua đã bắt đầu khóc nháo không thôi, nhất định đòi Đinh Tráng phải tìm Tô Hàn Giang về mới chịu, còn luôn mồm luôn miệng nói là Đinh Tráng đã khiến Tô Hàn Giang tức giận đi mất.
Miệng của tiểu oa nhi không biết chừng mực, cũng không biết những lời nháo loạn của nó, đã khiến phụ thân bị tổn thương, trong lòng thằng nhãi tiểu quỷ này chỉ có tên ác quỷ đó, căn bản không có một phụ thân là y. Đinh Tráng nếu như là nữ nhân, chỉ sợ ngay tại chỗ đã muốn một bên nước mắt một bên nước mũi mà lớn tiếng mắng chửi Đinh Tiểu Giang không có lương tâm, nhưng y không phải, cho dù trong lòng nghẹn khuất đến mức đêm đêm không ngủ ngon, hận không thể xem như bản thân trước giờ chưa từng sinh qua nhi tử này mới tốt, nhưng là khi trời sáng hễ thấy nhi tử khóc đến đôi mắt sưng đỏ, y liền mềm lòng, đáp ứng đi tìm Tô Hàn Giang. Tự nhiên, y sẽ không thừa nhận trong lòng y cũng ẩn ẩn có chút tâm tư lo lắng, tên ác quỷ đó, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi.
Đinh Tiểu Giang nghe thấy Đinh Tráng nguyện ý mang nó đi tìm Tô Hàn Giang, nhất thời cười tươi rói, nước mắt a nước mũi a, không còn chút gì.
Ngọc Nguyệt rất thông minh, sớm đã nhìn ra Đinh Tráng tâm mềm rồi, không đợi Đinh Tráng mở miệng, hắn đã ôm sẵn gói đồ hành trang, đợi ở trước cổng đại môn.
Đinh Tráng ôm Đinh Tiểu Giang, ở trước đại môn cùng Ngọc Nguyệt mắt to trừng mắt nhỏ, trừng hết nửa ngày, mới ngây ngốc hỏi: “Chúng ta đi đâu tìm đây?” Y cũng đâu biết mỗi lần Tô Hàn Giang thất tung là đi đến đâu đâu.
Ngọc Nguyệt nhoẻn miệng cười trộm, âm thầm vui vẻ một lát, mới nói: “Ta có hỏi qua Ngọc Tinh rồi, hắn nói, gia đa phần là đi đến Hồi Xuân y quán ở thành An Dương, tìm Tằng đại phu uống rượu.”
Đinh Tráng hồi tưởng lại, Tô Hàn Giang mỗi lần thất tung trở về, trên người luôn mang theo mùi vị rượu nồng đậm, lẽ nào mỗi lần đều là đến tìm Tằng đại phu uống rượu? Trong lòng y nghĩ vậy, nhưng lại không muốn hỏi, giống như nếu như hỏi, sẽ tỏ ra y rất quan tâm đến ác quỷ đó.
Hai lớn một nhỏ ba người, vội vã lên đường, dùng hết thời gian hai ngày vội vã đến An Dương thành, đến Hồi Xuân y quán. Họ không tìm thấy Tô Hàn Giang, chỉ có một mình Tằng đại phu ở đó.
“Các ngươi là?” Tằng đại phu đã có chút không thể nhận ra Đinh Tráng, dù sao bọn họ chỉ gặp nhau một lần từ năm năm trước.
Đinh Tráng ấp úng không nói gì, chính là không biết nên nói thế nào. Cũng nhờ Ngọc Nguyệt thông minh, biểu rõ thân phận, đi thẳng vào vấn đề hỏi tung tích của Tô Hàn Giang.
Tằng đại phu không có lập tức trả lời, ngược lại ý vị thâm trường nhìn nhìn Đinh Tráng, nhìn đến Đinh Tráng thấp thỏm bất an, mới nói Tô Hàn Giang đã đi được nhiều ngày rồi. Đinh Tráng mang theo Đinh Tiểu Giang vì không gặp được Tô Hàn Giang mà lại khóc nháo, thất vọng rời đi, lúc sắp đi, Tằng đại phu đuổi theo, nói một câu khiến y vô cùng khó hiểu.
“Trên thế gian này, tìm một người để yêu thích không phải dễ dàng, tìm một người yêu thích mình lại càng khó khăn, nếu như may mắn gặp được, càng phải nên trân trọng, đừng đợi đến khi mất đi rồi, mới cảm thấy hối hận.”
Tìm không được tung tích của Tô Hàn Giang, Đinh Tráng một đường chỉ có thể trở về Phụng Thê viên. Trên đường đi, lời nói của Tằng đại phu thỉnh thoảng lại đảo qua trong óc Đinh Tráng, Đinh Tráng dù có ngu ngốc, cũng là một người biết yêu, lúc đầu cùng với Lý Nhị Cô phu thê ân ái, ngày tháng không biết trôi qua tốt đẹp đến mức nào, mà năm năm nay, Tô Hàn Giang đối đãi y thế nào, dù là một người gỗ, cũng ẩn ẩn cảm thấy được, sự sợ hãi ban đầu cũng đã không còn sâu đậm nữa, hiện nay bị lời nói của Tằng đại phu điểm hóa, Đinh Tráng cũng có chút thông suốt. Lẽ nào… ác quỷ đó thích y sao?
Tuy nghĩ như thế, nhưng Đinh Tráng vẫn không thể tin tưởng, tuy rằng Đinh Tráng không quá rõ ràng thân phận địa vị của Tô Hàn Giang trên giang hồ, nhưng hành động cử chỉ được tu dưỡng của người ta, rõ là một nhân vật như thần tiên trên trời, sẽ thích một người đánh cá vừa xấu vừa ngốc như y, nghĩ thế nào, cũng không có khả năng.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Đinh Tráng, nửa điểm cũng không dám lưu lại, Đinh Tiểu Giang vẫn khóc nháo không thôi, Đinh Tráng dỗ mấy lần cũng không dỗ được, bó tay không biện pháp mang theo nhi tử trở về Phụng Thê viên, ai ngờ được, vừa vào cửa, liền nhìn thấy trong viện đang náo động ầm ầm, một đám đạo sĩ đang phe phẩy chuông làm đại pháp sự.
“Đây, đây là chuyện gì?” Đinh Tráng tròn mắt há mỏ hỏi Ngọc Tinh.
Ngọc Tinh lạnh lùng liếc nhìn y một cái, không thèm đáp. Hắn ở cạnh hầu hạ Tô Hàn Giang năm năm, lời nói cử chỉ cũng dần dần có chút giống Tô Hàn Giang rồi, không còn là một tiểu quan yếu thế cô lãnh như vì sao nữa rồi. Sau lưng Đinh Tráng chợt có chút phát lạnh, không dám hỏi nữa, vừa chuyển mắt, Đinh Tiểu Giang hài nhi này không biết chạy đi nơi nào.
Đinh Tráng đang muốn đi tìm, đột nhiên nghe thấy thanh âm yêu kiều làm nũng của Đinh Tiểu Giang, lòng y liền kinh hoảng, cách một hòn giả sơn thò đầu ra nhìn, thì thấy Tô Hàn Giang đang cong lưng vỗ vỗ lên đầu Đinh Tiểu Giang, Tô Hàn Giang không thích ôm hài tử, nhưng Đinh Tiểu Giang lại rất thích quấn lấy Tô Hàn Giang đòi ôm, Đinh Tráng vội vàng chạy qua, một tay ôm Đinh Tiểu Giang lên, vừa ngẩng đầu, liền thấy con ngươi màu đen tựa như băng đang trừng y.
“Gia, ngài trở về rồi.” Đinh Tráng nhút nhát lùi về sau vài bước, ánh mắt cũng buông xuống, chỉ dám nhìn mũi chân của mình, y nghe thấy tiếng tim của mình đập thật mạnh, lại không biết vì sao.
“…Ân.”
Qua rất lâu, Tô Hàn Giang mới ứng một tiếng, sau đó lại không nói gì nữa, đợi Đinh Tráng gom đủ dũng khí ngẩng đầu lên nữa, trước mắt đã không còn ai, chỉ có mấy phiến lá rơi trên mặt đất, bị gió thổi bay tới bay lui.
Ngọc Nguyệt không biết từ chỗ nào chạy ra, kéo tay Đinh Tráng nói: “Đinh tướng công, ngươi mau đến xem.”
Đinh Tráng mơ mơ hồ hồ bị hắn kéo đi, mới phát hiện, trong viện nhiều thêm hai phần mộ mới, Đinh Tráng không nhận biết được nhiều chữ, miễn cưỡng nhận ra được Đinh, Nhị, Cô ba chữ, đặc biệt là hai chữ Nhị Cô, rõ ràng là nét chính tay y viết.
“Đây… đây là…” Mộ của nương y và Nhị Cô.
Ngọc Nguyệt ở bên cạnh nói: “Vừa rồi ta có hỏi qua, thì ra mấy ngày nay gia trở về quê xưa của ngươi, đem phần một của Đinh đại nương và Đinh đại tẩu chuyển về viện, gia không chỉ mời đạo sĩ đến làm pháp sự cho các nàng, còn tìm thầy phong thủy, chọn một chỗ phong thủy tốt nhất trong viện để hạ táng, Đinh tướng công, gia đối với ngươi thật tốt.”
Đinh Tráng run tay, cứ liên tục mò lên chữ chính tay y đã viết năm năm trước, năm năm này, y không thời khắc nào là không muốn trở về, trở về thăm nương, thăm Nhị Cô, muốn nhỏ cổ trên mộ của các nàng, muốn mang Đinh Tiểu Giang đến cho các nàng xem, hôm nay, cuối cùng cũng như nguyện.
“Nương… Nhị Cô…”
Đinh Tráng quỳ trước mộ, nước mắt không kiềm được nữa mà rơi xuống.
Tô Hàn Giang đứng từ chỗ khá xa, trên mặt vẫn là không có biểu tình gì, chỉ là nhãn thần đang chăm chú nhìn trên thân Đinh Tráng không chịu dời đi, đã bán đứng tâm tư của hắn.
Đến tối, sau khi dỗ cho Đinh Tiểu Giang ngủ xong, Đinh Tráng mới chần chừ luống cuống vào phòng, cuối đầu, nói với Tô Hàn Giang đang khoanh chân ngồi trên giường: “Gia… tạ ơn ngài…đã mang nương ta và Nhị, Nhị Cô…”
Nghe đến hai chữ Nhị Cô, chân mày của Tô Hàn Giang bất giác lại cong lên, trong lòng vẫn là một trận không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dáng Đinh Tráng cuối đầu thuận mắt tràn đầy cảm kích, cũng lộ ra sắc mặt tốt hiếm thấy trong năm năm nay, hắn không kìm được nhớ tới lời của Tằng đại phu.
“Ngươi… ngươi cứ… cứ nhận đi thôi…chuyện tình, tình ái này, vốn chính là… chính là hữu tình sẽ, sẽ thua thiệt vô tình, tình thâm sẽ chịu tội hơn… tình nhạt… ngươi nếu thật tâm yêu thích Đinh, Đinh Tráng, liền đi tìm một số thứ mà trong lòng y muốn đến, cũng nói… nói không chừng…”
Tằng đại phu nói những lời này trong lúc đang say có thừa, nhưng lại khiến Tô Hàn Giang nghĩ rất lâu, hắn thích Đinh Tráng, xuy, đây làm sao có thể, một tên đánh cá bình bình thường lại không khiến cho người ta thích nổi, có điểm nào có thể khiến hắn nhìn thuận mắt đâu. Sở dĩ hắn lưu Đinh Tráng lại bên người, chẳng qua là xuất phát từ nhu cầu của thân thể thôi, chỉ có đem tên đánh cá vừa bình thường vừa không khiến người ta thích nổi này áp ở dưới thân, nhìn biểu tình y bị tình dục tiêm nhiễm mà mặt đỏ bừng, nghe tiếng rên rỉ lúc y không tự giác phát ra, cảm thụ sự nóng bỏng chặt chẽ trong nội thể của y, Tô Hàn Giang mới có cảm giác vui sướng khi được làm người.
Chỉ có Đinh Tráng, mới có thể khiến Tô Hàn Giang cảm thấy bản thân không phải là một hành thi (xác chết biết đi) băng lạnh. Chỉ có Đinh Tráng, mới có thể khiến Tô Hàn Giang cảm thấy khi ngủ có một thân thể ấm áp bên cạnh là một chuyện vui sướng thế nào. Cũng chỉ có Đinh Tráng, mới có thể khiến cho Tô Hàn Giang nảy sinh ra cảm giác bó tay không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhưng cảm giác của hắn đối với Đinh Tráng, cũng chỉ có thế mà thôi. Thứ Tô Hàn Giang yêu thích, bao gồm cả người, vĩnh viễn đều phải là mỹ lệ, giống như Đinh Tráng đây thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng là đạt được ngũ quan đoan chính, mập gầy thích hợp, mắt tai mũi miệng may mắn không có như người mọc dài sai vị trí, Tô Hàn Giang vĩnh viễn cũng sẽ không thích, càng đừng nói tới tình ái. Tự nhiên, Tô Hàn Giang làm sao cũng không thể thừa nhận hành động dời mộ của hắn là đang muốn làm cho Đinh Tráng vui lòng.
“Gia… cảm tạ ngài…”
Không có nghe thấy lời ứng đáp của Tô Hàn Giang, Đinh Tráng hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười, nỗ lực nghĩ muốn biểu đạt lòng cảm kích của bản thân.
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Hàn Giang nhìn thấy Đinh Tráng cười, nhưng lại là lần đầu tiên Đinh Tráng cười với hắn, năm năm này, Đinh Tráng đối cười với Đinh Tiểu Giang, cười với Ngọc Nguyệt, cười với Ngọc Tinh, cười với bất cứ người không liên can nào, chính là chưa từng cho hắn được một nửa nụ cười. Thật ra, tên ngốc nghếch này cười lên, hàm răng cũng thật trắng a.
Tô Hàn Giang đưa tay ra kéo, đẩy Đinh Tráng lên giường, ép thân thể này dưới thân. Một tháng rồi không có chạm vào Đinh Tráng, thân thể khi Đinh Tráng vừa bước vào cửa, đã không kìm được mà có phản ứng rồi, mà nụ cười đó, hiển nhiên càng có thêm tác dụng thúc tình, Tô Hàn Giang không cố kỵ một chút kinh hoảng phản kháng của Đinh Tráng, hai tay xé mở y phục.
Làn da màu cổ đồng dưới ánh đèn có một loại khỏe mạnh sáng bóng khác biệt, Tô Hàn Giang sớm đã biết nên làm sao để thân thể dưới thân này từ bỏ phản kháng, hắn trêu chọc vài cái, sự kháng cự của Đinh Tráng quả nhiên dần dần vô lực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, năm năm rồi, thủ đoạn gợi tình của Tô Hàn Giang càng lúc càng thành thục, Đinh Tráng thân thể đã quen với tình sự cũng càng lúc càng mẫn cảm, thân dưới đã ngẩng cao đầu, chỗ mật huyệt không tự chủ được cũng mở mở khép khép, phản phất như đang hướng về Tô Hàn Giang mời gọi.
Nhưng Tô Hàn Giang lại làm như không nhìn thấy, vẫn như cũ lúc có lúc không trêu chọc, dục vọng của hắn cũng đã muốn đạt đến đỉnh điểm, nhưng vẫn cố nhịn không tiến vào.
“Gia… gia…” Đinh Tráng nỉ non, tự động nâng hạ thân lên, giống như đang nài nỉ.
Vật cương cứng của Tô Hàn Giang để ở động khẩu ma sát tới lui, thấy hai mắt Đinh Tráng đã mê ly, hắn phục người xuống, chỉ để kề vào tai Đinh Tráng hỏi: “Nói cho gia… ngươi còn muốn đi không?”
Đinh Tráng nào có nghe rõ lời nói của hắn, chỉ là cứ một lần lại một lần gọi gia, lắt lư thắt lưng, khát cầu Tô Hàn Giang cho y được vui sướng.
“Nói cho gia… ngươi còn muốn đi không?” Tô Hàn Giang lại vẫn quyết hỏi cho rõ ràng, một lần lại một lần hỏi.
Không biết hỏi đến lần thứ mấy, cũng không biết Đinh Tráng rốt cuộc có nghe rõ không, hay chỉ là trong vô thức trả lời một câu: “Không… không đi nữa…”
Lời vừa nói ra, Tô Hàn Giang nhẹ gầm một tiếng, trong nháy mắt liền xỏ xuyên vào thân thể nhiệt hỏa của Đinh Tráng.
“A…”
Gần như đồng thời, Đinh Tráng phát ra một tiếng kêu không biết là do đau hay là do khoái lạc, thân thể không tự chủ được mà một trận co rút.
Cái này, coi như là lời hứa đi. Tô Hàn Giang thỏa mãn ôm Đinh Tráng, trầm trầm ngủ say.
Đinh Tráng mở mắt ra, nhìn ngọn nến sáp tàn, không đi nữa, y không bao giờ đi nữa, nương của y, thê của y, nhi của y, đều ở trong viện tử này rồi. Giọt sáp cuối cùng chầm chậm rơi xuống, Đinh Tráng quay mặt qua, nhìn gương mặt ngủ say của Tô Hàn Giang, một gương mặt thật đẹp, tên ác quỷ này… thật ra cũng không có xấu xa đến thế.
Ánh nến tắt ngóm, trong hắc ám, Đinh Tráng chậm rãi nhắm mắt lại, dựa gần vào bên cạnh Tô Hàn Giang, ngủ mất. Đêm còn dài, mộng còn dài, ngày tháng cũng còn dài, cái y có là thời gian, để từ từ hiểu rõ nam nhân bên cạnh này.