12.
Vừa xong bản kiểm điểm hơn nghìn chữ thì lại rặn tiếp hơn hai nghìn chữ nữa, tôi cảm giác mình sắp xuất bản sách luôn được rồi.
Vài ngày sau, kết quả thi thử hàng tháng cũng được thông báo.
Bảng điểm được dán ở bảng tin trước khu lớp học, một nhóm học sinh bu lại xem điểm.
"Tô Huân, cậu không đi xem điểm à?" Lý Tĩnh Thu hỏi tôi.
Tôi cúi đầu đọc sách, lắc đầu.
"Thế tớ đi một mình vậy."
Cô ấy cầm giấy bút, chạy đi.
Lý Tĩnh Thu quả thực rất buồn cười, học hành thì cứ như cưỡi ngựa xem hoa nhưng thi xong rồi lại rất để ý điểm số.
Tôi tiếp tục đọc sách, lát sau bỗng nhiên nghe được Lý Tĩnh Thu kinh ngạc gào lên: "Tô Huân!! Tiếng Anh cậu được điểm tuyệt đối!!”
Một câu thông báo ấy khiến cả lớp tôi dậy sóng, mọi người đồng loạt quay sang nhìn tôi, nhao nhao lên bàn tán.
Tôi bình tĩnh “Ồ” một tiếng.
Tiếng Anh lớp 12 dễ hơn mấy bài tiếng Anh hồi thi nghiên cứu sinh rất nhiều.
Lý Tĩnh Thu cầm quyển sổ nhỏ về chỗ ngồi, đưa điểm thi của tôi cho tôi xem rồi nói: “Cậu bỏ thi một môn nhưng so ra thì tổng điểm còn cao hơn cả điểm của ba đứa đứng bét lớp cộng lại.”
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua điểm của mình.
Tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối, Ngữ văn 135, nhưng Toán chỉ được 125.
Tôi nhíu mày.
Với điểm này, thi Bắc Đại còn khuya mới đỗ.
Tôi lại nắm chặt cây bút trong tay.
Buổi tối, khi giờ tự học kết thúc, mọi người gần về hết, tôi mới lại gần bảng điểm.
Tống Tri Diên hiển nhiên vẫn là người đứng đầu khối.
Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy là hơn chục cái tên, xa xôi không thể nào với tới.
Tôi đưa tay ra chạm nhẹ vào vị trí thứ nhất trên bảng điểm ấy.
Lòng tự nhủ một ngày nào đó tên tôi nhất định phải được ghi ở đây.
13.
Kể từ khi biết điểm, biết tôi bỏ thi một môn, mẹ và dượng tôi quản tôi chặt hơn bao giờ hết.
Mỗi tối, sau khi tan học, tôi đều phải về nhà trước giờ giới nghiêm.
Nhưng tôi sẽ không tự mình đa tình, cho rằng đó là hành động quan tâm, để ý, yêu thương tôi.
Bọn họ chỉ cảm thấy bị giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở và khiển trách là một chuyện rất mất mặt mà thôi.
Lúc mắng tôi, dượng còn chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, hời hợt chửi vài câu cho sướng miệng bon mồm xong thì lại nằm bẹp xuống sô pha, ăn ngon ngủ kỹ, chẳng may mảy quan tâm đến việc học hành của tôi.
Một cái chăn không thể đắp vừa hai loại người. Mẹ tôi sau khi cưới dượng thì cũng thay đổi, trở thành con người khác, không còn là mẹ tôi nữa.
Đã rất nhiều lần tôi khuyên mẹ nên ly hôn. Nhưng mỗi lần như thế, lời khuyên của tôi đều bị bà gạt phăng đi. Bà luôn nói rằng: “Ly hôn rồi thì sao nữa?”
Mẹ tôi thà phải sống trong cảnh tối tăm mặt mũi, nghe chửi qua ngày chứ nhất định không ly hôn, bởi vì bà đã và đang phụ thuộc quá nhiều vào chồng. Tôi vì thế mà cũng phải chịu đựng cùng mẹ. Mãi cho đến khi lên đại học, tôi mới thoát ra khỏi cái nhà u ám ấy, sống một cuộc đời thoải mái của riêng mình.
Hôm nay, khi tôi về nhà, bầu không khí có gì đó rất kỳ lạ.
Tôi chưa bao giờ thấy dượng dịu dàng, ôn hoà như hôm nay.
Dượng gọi tôi: “Tô Huân, dượng có việc muốn nói với con.”
Tôi cố nén cơn buồn nôn đã dâng lên đến tận cổ họng, đáp lại: “Có chuyện gì ạ?”
Mẹ tôi cúi đầu, đứng một bên. Trông bà có vẻ áy náy. Nhưng điều đặc biệt hơn hết vẫn là đôi gò má ửng hồng ấy, như hồi hộp, như chờ mong điều gì.
“Con sắp có em trai rồi.” Dượng nhìn vào bụng mẹ tôi với vẻ âu yếm, “con có vui không?”
Tôi lặng yên không nói gì cả.
Ngày ấy, sau khi tôi lên đại học rồi mẹ mới mang thai. Lần này tôi trở về quá khứ, có lẽ đã vô tình làm thay đổi một vài chuyện.
Dượng không so đo hay mắng mỏ gì trước thái độ lạnh nhạt của tôi, ông nói: “Dượng đã thương lượng với mẹ con rồi. Ngày nào con cũng đi sớm về muộn thế này ảnh hưởng rất xấu đến sức khoẻ của mẹ con. Chi bằng, trước khi thi đại học, con cứ chuyển vào ký túc xá trong trường…”
Tôi cong môi cười.
Mặt dượng lập tức đanh lại, giọng ông tràn ngập vẻ lạnh lùng, hoài nghi: “Mày cười thế là có ý gì?”
Tôi nhìn mẹ tôi, nhưng bà theo bản năng lại né tránh ánh mắt tôi.
Tôi cười tươi vô cùng: “Con cầu còn không được.”
Rời xa cái gia đình tồi tệ này, tôi mới có thể sống tốt hơn.
Sau khi tôi thu dọn đồ đạc chuyển vào ký túc xá, Lý Tĩnh Thu là người đầu tiên biết, cô ấy khiếp đảm nhìn tôi: “Tô Huân, cậu bị điên rồi à? Học sinh lớp 12 ở trong ký túc xá, bị bạn cùng phòng ảnh hưởng, không nghỉ ngơi đủ thì phải làm sao?”
“Không sao, tớ dễ vào giấc lắm.”
Nghỉ ngơi, ăn uống giữ gìn sức khoẻ cũng là một yếu tố quan trọng và cần thiết để nâng cao thành tích.
Sau khi ở lại trường, tôi dành thời gian cho việc học nhiều hơn.
Trong thư viện trường, ngày nào cũng như ngày nào, tôi là người đầu tiên đến, cũng là người cuối cùng rời đi.
Mỗi ngày, khi ngước lên bảng đếm ngược đến ngày thi đại học, khi quay đầu nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn qua khung cửa sổ, tôi biết ngày ấy vẫn đang tiến từng bước về phía tôi và điều duy nhất tôi cần làm ngay lúc này là cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nữa.
Ngày này năm sau, tôi sẽ ở đâu và là ai đây?
Cứ thế, mùa đông đã tràn về với trong cơn mưa tuyết đầu tiên.
Chỉ qua một đêm, tuyết đã phủ kín mặt đất.
Nhiều bạn lớp tôi chạy ra, lao vào trong tuyết, nhảy nhót, đuổi bắt, cười tươi rạng rỡ.
Cho đến tận bây giờ, tôi mới thực sự cảm nhận được sức trẻ lan ra khắp cơ thể mình, dâng ngập trong trái tim nóng bỏng tràn đầy hy vọng đang đập từng nhịp bồi hồi bên ngực trái.
Tết Nguyên Đán năm nay đến sớm hơn một tháng, nhà trường không tổ chức kỳ thi tháng nữa, cho chúng tôi thi cuối kỳ luôn.
Tôi vì thế mà cũng phải tận dụng tối đa thời gian cho việc học.
Vào đông, thời tiết lạnh hơn bao giờ hết và kỳ thi thì đã ở gần ngay trước mắt.
Đêm trước hôm thi cuối kỳ, tuyết lại rơi.
Mùa đông năm nay có vẻ nhiều tuyết hơn mọi năm.
Tối ấy, sau khi kết thúc tiết tự học, tôi đứng trước cửa lớp, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống giữa bầu trời đêm không trăng sao.
Tôi đang định bước vào trong màn tuyết phủ thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.
Là Tống Tri Diên.
Tôi dừng lại đứng chờ. Cậu ấy bước đến bên tôi, yên lặng hồi lâu mà chẳng nói năng gì.
Ánh đèn giữa hành lang của khu lớp học sáng lên, yếu ớt chiếu vào trong màn đêm đen đặc, khiến tôi nhìn rõ hơn những bông tuyết đang rơi, lại cũng phát hiện gương mặt nhìn nghiêng đẹp đến ngây người của chàng thiếu niên bên cạnh.
Tôi bần thần, mở lời: “Cậu…”
“Tô Huân này.”
Cậu ấy nhìn về phía tôi, đưa cho tôi một thứ.
Là một chiếc khăn len mang màu trắng tinh khôi.
"Cố lên nhé." Cậu ấy nói.
Đêm tuyết lạnh lẽo mà sao tôi lại có một cảm giác ấm áp đến lạ kỳ. Hơi ấm ấy truyền từ đầu ngón tay tôi, theo chiếc khăn ôm trọn cổ tôi rồi cứ thế lan rộng khắp cơ thể.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc mà kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc.
Sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng, tôi đặt bút xuống.
Trải qua tất thảy những thăng trầm, tôi không còn giữ được lòng nhiệt huyết, ngang ngược tranh đấu với bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn làm tốt việc của mình mà thôi.
Dù sao, có rất nhiều chuyện, cố cưỡng cầu sẽ phản tác dụng.
Kết thúc kỳ thi, các bạn lớp tôi hào hứng chuẩn bị về quê ăn Tết.
Có lẽ để chúng tôi đón năm mới một cách an yên, kết quả thi sẽ được công bố sau khi chúng tôi đi học lại.
Trong lớp, thầy Lưu đang giao bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông, cả lớp ai ai cũng la ó.
“Còn nửa năm nữa là thi đại học rồi. Một giây cũng khổng thể lãng phí!”
Mọi người nghe thế thì cũng hưởng ứng theo, khí thế rất hào hùng.
Tôi cúi đầu dọn dẹp sách vở.
Tôi cũng đã xếp lịch cho kỳ nghỉ đông này rồi, ngoài những việc thiết yếu như ăn uống ngủ nghỉ thì toàn bộ thời gian tôi sẽ dồn hết cho việc học.
Một giây, một phút cũng không thể lãnh phí.
Sau khi dặn dò xong, thầy Lưu cuối cùng cũng thả chúng tôi về.
Mọi người vỗ tay bôm bốp, ùa ra khỏi lớp, đi về phía phụ huynh rồi rời trường.
Trong dòng người cuồn cuộn ấy, tôi nhìn thấy Tống Tri Diên đang đứng đó không xa.
Tôi chen chúc đi đến bên cạnh cậu: "Tống Tri Diên."
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
"Cảm ơn cậu.”
Tôi kéo khăn quàng cổ lên, cười tươi rạng rỡ rồi nói: "Nghỉ đông vui vẻ nhé."
Giữa đám đông ồn ào chen chúc pha lẫn không biết bao nhiêu là tạp âm, giọng nói trong như suối của cậu ấy không hiểu sao lại lại đến bên tôi rất gần: “Cậu cũng vậy nhé.”