Quân Tử Thiều rất vui vẻ.
Nàng tựa vào trong ngực một chàng công tử đẹp trai, một chàng thiếu niên đẹp trai khác bóp chân cho nàng, còn một chàng nữa thì đang đút nàng ăn nho. Nàng vừa ăn nho vừa nói cảm ơn với Tả Cao: “Đa tạ ngươi nhé, Tiểu Cao, ngươi quả nhiên là trợ thủ tốt nhất của ta. Ngươi không biết chứ cả đời ta chưa từng thân mật với đàn ông đến thế này đâu, lại còn là đàn ông tuấn tú như vậy nữa… Chà chà, nhân gian quả nhiên là chỗ tốt, nếu ở Vô Phương giới của chúng ta, ta mà dám làm như thế thì đã bị đám đàn ông cương liệt kia đâm thủng thành cái sàng rồi.”
“Ặc…” Nghe xong, Tả Cao bưng vẻ mặt đau khổ định nói điều gì đó, nhưng còn chưa nói thành lời, một luồng rét lạnh bỗng ập tới trước mặt. Tả Cao và Quân Tử Thiều đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy cánh cửa rầm rầm mở ra chỉ trong khoảng khắc, một chàng trai tuấn tú xinh đẹp áo trắng tóc đen đứng ngay ngưỡng cửa, sau lưng hắn toàn là băng tuyết, thanh lâu vốn hoa mỹ náo nhiệt lúc này cứ như một vùng bình nguyên phủ băng ngàn dặm, con người cũng biến thành tượng đá.
Nhìn đến bạch y công tử, Tả Cao liền biết mình xong đời rồi, hai chân bủn rủn quỳ sụp xuống, mồm miệng ngày thường lanh lợi cũng bị dọa thành cà lăm: “Đế Đế Đế Đế quân…” Thấy Tả Cao quỳ gối, đám tiểu quan(1) luôn giỏi xem mặt đoán ý đang ở cạnh Quân Tử Thiều bèn lập tức lui ra, sau đó cũng quỳ xuống.
So với sự hoang mang rối loạn của Tả Cao, Quân Tử Thiều lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, đương nhiên, nàng cũng chỉ bình tĩnh ngoài mặt mà thôi, trong lòng đã triệt để đảo lộn từ rất sớm rồi. Nói thế nào đi nữa thì chuyện đi chơi kỹ viện bị người mình thích bắt tại trận như thế này, dù có vang dội đến đâu cũng không thể để người khác biết được.
Nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh của Quân Tử Thiều, Thanh Hoa bước tới, vung tay một cái, cửa lập tức bị đóng lại. Hắn nhàn nhã tiến đến bên bàn, tìm một tư thế thoải mái để ngồi, tự mình cầm lấy cái chén chưa ai dùng qua, rót đầy rượu vào.
Giữa lúc hắn làm những việc này, tất cả mọi người đều duy trì sự im lặng cao độ, rót xong rượu, bấy giờ hắn giống như mới nhận biết được tình hình xung quanh, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi dò: “Sao không ai nói gì hết vậy? Nên làm gì thì làm đi chứ.”
“Không phải ngươi đang đút nho sao?” Hắn chỉ một thiếu niên đẹp trai đang quỳ gối, nói với biểu cảm ‘đó là lẽ dĩ nhiên’: “Nhanh đi đút đi.”
“Tiểu…tiểu…tiểu nhân…” Thiếu niên quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy nói không thành tiếng. Thanh Hoa làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, bưng dĩa nho gần đấy lên rồi hỏi: “Ngươi không đút, ý là muốn ta làm hả?”
“Ặc…thật ra…ta cũng không phải muốn ăn nho đến mức đó đâu.” Trông thấy thiếu niên bị Thanh Hoa áp bức gay gắt, Quân Tử Thiều không nhịn được mở miệng định làm dịu bầu không khí. Vừa dứt lời, nàng liền nghe thấy một tiếng “xoảng” thật lớn vang lên, chính là tiếng dĩa nho trong tay Thanh Hoa nện xuống đất. Nụ cười trên mặt Thanh Hoa cũng thu lại, hắn lẳng lặng nhìn Quân Tử Thiều đang ngồi thật đoan chính ở bên cạnh, Quân Tử Thiều cưỡng ép lòng mình chịu đựng nỗi kinh hoảng lo sợ, phất phất tay với những người quỳ gối phía dưới, tất cả bèn lập tức lui ra, nhân tiện khép chặt cửa lớn.
Mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Quân Tử Thiều và Thanh Hoa, Quân Tử Thiều không nói, Thanh Hoa cũng không nói, qua hồi lâu, Thanh Hoa mới cong môi bảo: “Phàm nhân thường nói kẻ ngốc thì gan to, hôm nay ta mới hiểu, kẻ ngốc quả nhiên phải luôn đi kèm với gan to.”
“Ặc…” Từ xưa đến nay Quân Tử Thiều đều biết người trước mặt nàng ăn nói rất sắc bén, nhưng mà sắc bén trực tiếp cỡ này thì vẫn hiếm gặp lắm. Cho dù trước đây mỗi ngày đánh nàng, hắn cũng chưa từng trở nên bén nhọn như vậy.
Thanh Hoa đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Quân Tử Thiều, cuối người xuống nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu theo bản năng, lập tức đón lấy gương mặt của hắn, hai người mặt đối mặt cách nhau chỉ trong gang tấc, gần tới mức dường như có thể chạm đến hơi thở của đối phương, đôi mắt sâu thẫm như màn đên phản chiếu bản thân nàng, ánh mắt thâm trầm, tràn đầy những sắc thái nàng đoán không ra, xem cũng không rõ.
Thật lâu sau, sắc thái kỳ lạ đó mới dần dần phai nhạt khỏi đôi mắt hắn, lại thêm một lúc lâu, hắn mới nói: “Ta hỏi nàng một vấn đề được chứ?”
“Chàng hỏi đi.” Quân Tử Thiều híp mắt nở nụ cười.
“Năm vạn năm trước, nàng ở đâu?”
Vừa nghe thấy vấn đề này, Quân Tử Thiều liền sửng sốt. Lát sau, nàng mỉm cười: “Hồng hoang.”
Thanh Hoa không nói nữa, hắn lặng lẽ nhìn nàng, nhìn thật lâu, cuối cùng, hắn chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười đó mang bao cay đắng, rồi lại thấm đẫm vui mừng. Hắn vươn tay ra, nâng mặt nàng lên như nâng trân bảo tuyệt thế, chầm chậm nói: “Nàng thích ta.”
Nói một cách vô cùng khẳng định, không mảy may do dự.
Quân Tử Thiều chỉ ngạc nhiên trong phút chốc, rồi nàng nói tiếp: “Đó là tự nhiên, bằng không ta cũng không cần vượt ngàn dặm mà tới như thế.”
“Vậy thì,” hắn thở dài lên tiếng, “Chúng ta thành thân đi.”
“Chàng…nói cái gì?!” Giọng nói của Quân Tử Thiều có chút run run vì giật mình kinh ngạc. Thanh Hoa tĩnh lặng nhìn nàng, chầm chậm nói: “Chúng ta thành thân đi.”
(1) Tiểu quan: kỹ nam, đàn ông làm việc trong kỹ viện.
Quân Tử Thiều rất vui vẻ.
Nàng tựa vào trong ngực một chàng công tử đẹp trai, một chàng thiếu niên đẹp trai khác bóp chân cho nàng, còn một chàng nữa thì đang đút nàng ăn nho. Nàng vừa ăn nho vừa nói cảm ơn với Tả Cao: “Đa tạ ngươi nhé, Tiểu Cao, ngươi quả nhiên là trợ thủ tốt nhất của ta. Ngươi không biết chứ cả đời ta chưa từng thân mật với đàn ông đến thế này đâu, lại còn là đàn ông tuấn tú như vậy nữa… Chà chà, nhân gian quả nhiên là chỗ tốt, nếu ở Vô Phương giới của chúng ta, ta mà dám làm như thế thì đã bị đám đàn ông cương liệt kia đâm thủng thành cái sàng rồi.”
“Ặc…” Nghe xong, Tả Cao bưng vẻ mặt đau khổ định nói điều gì đó, nhưng còn chưa nói thành lời, một luồng rét lạnh bỗng ập tới trước mặt. Tả Cao và Quân Tử Thiều đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy cánh cửa rầm rầm mở ra chỉ trong khoảng khắc, một chàng trai tuấn tú xinh đẹp áo trắng tóc đen đứng ngay ngưỡng cửa, sau lưng hắn toàn là băng tuyết, thanh lâu vốn hoa mỹ náo nhiệt lúc này cứ như một vùng bình nguyên phủ băng ngàn dặm, con người cũng biến thành tượng đá.
Nhìn đến bạch y công tử, Tả Cao liền biết mình xong đời rồi, hai chân bủn rủn quỳ sụp xuống, mồm miệng ngày thường lanh lợi cũng bị dọa thành cà lăm: “Đế Đế Đế Đế quân…” Thấy Tả Cao quỳ gối, đám tiểu quan() luôn giỏi xem mặt đoán ý đang ở cạnh Quân Tử Thiều bèn lập tức lui ra, sau đó cũng quỳ xuống.
So với sự hoang mang rối loạn của Tả Cao, Quân Tử Thiều lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, đương nhiên, nàng cũng chỉ bình tĩnh ngoài mặt mà thôi, trong lòng đã triệt để đảo lộn từ rất sớm rồi. Nói thế nào đi nữa thì chuyện đi chơi kỹ viện bị người mình thích bắt tại trận như thế này, dù có vang dội đến đâu cũng không thể để người khác biết được.
Nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh của Quân Tử Thiều, Thanh Hoa bước tới, vung tay một cái, cửa lập tức bị đóng lại. Hắn nhàn nhã tiến đến bên bàn, tìm một tư thế thoải mái để ngồi, tự mình cầm lấy cái chén chưa ai dùng qua, rót đầy rượu vào.
Giữa lúc hắn làm những việc này, tất cả mọi người đều duy trì sự im lặng cao độ, rót xong rượu, bấy giờ hắn giống như mới nhận biết được tình hình xung quanh, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi dò: “Sao không ai nói gì hết vậy? Nên làm gì thì làm đi chứ.”
“Không phải ngươi đang đút nho sao?” Hắn chỉ một thiếu niên đẹp trai đang quỳ gối, nói với biểu cảm ‘đó là lẽ dĩ nhiên’: “Nhanh đi đút đi.”
“Tiểu…tiểu…tiểu nhân…” Thiếu niên quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy nói không thành tiếng. Thanh Hoa làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, bưng dĩa nho gần đấy lên rồi hỏi: “Ngươi không đút, ý là muốn ta làm hả?”
“Ặc…thật ra…ta cũng không phải muốn ăn nho đến mức đó đâu.” Trông thấy thiếu niên bị Thanh Hoa áp bức gay gắt, Quân Tử Thiều không nhịn được mở miệng định làm dịu bầu không khí. Vừa dứt lời, nàng liền nghe thấy một tiếng “xoảng” thật lớn vang lên, chính là tiếng dĩa nho trong tay Thanh Hoa nện xuống đất. Nụ cười trên mặt Thanh Hoa cũng thu lại, hắn lẳng lặng nhìn Quân Tử Thiều đang ngồi thật đoan chính ở bên cạnh, Quân Tử Thiều cưỡng ép lòng mình chịu đựng nỗi kinh hoảng lo sợ, phất phất tay với những người quỳ gối phía dưới, tất cả bèn lập tức lui ra, nhân tiện khép chặt cửa lớn.
Mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Quân Tử Thiều và Thanh Hoa, Quân Tử Thiều không nói, Thanh Hoa cũng không nói, qua hồi lâu, Thanh Hoa mới cong môi bảo: “Phàm nhân thường nói kẻ ngốc thì gan to, hôm nay ta mới hiểu, kẻ ngốc quả nhiên phải luôn đi kèm với gan to.”
“Ặc…” Từ xưa đến nay Quân Tử Thiều đều biết người trước mặt nàng ăn nói rất sắc bén, nhưng mà sắc bén trực tiếp cỡ này thì vẫn hiếm gặp lắm. Cho dù trước đây mỗi ngày đánh nàng, hắn cũng chưa từng trở nên bén nhọn như vậy.
Thanh Hoa đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Quân Tử Thiều, cuối người xuống nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu theo bản năng, lập tức đón lấy gương mặt của hắn, hai người mặt đối mặt cách nhau chỉ trong gang tấc, gần tới mức dường như có thể chạm đến hơi thở của đối phương, đôi mắt sâu thẫm như màn đên phản chiếu bản thân nàng, ánh mắt thâm trầm, tràn đầy những sắc thái nàng đoán không ra, xem cũng không rõ.
Thật lâu sau, sắc thái kỳ lạ đó mới dần dần phai nhạt khỏi đôi mắt hắn, lại thêm một lúc lâu, hắn mới nói: “Ta hỏi nàng một vấn đề được chứ?”
“Chàng hỏi đi.” Quân Tử Thiều híp mắt nở nụ cười.
“Năm vạn năm trước, nàng ở đâu?”
Vừa nghe thấy vấn đề này, Quân Tử Thiều liền sửng sốt. Lát sau, nàng mỉm cười: “Hồng hoang.”
Thanh Hoa không nói nữa, hắn lặng lẽ nhìn nàng, nhìn thật lâu, cuối cùng, hắn chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười đó mang bao cay đắng, rồi lại thấm đẫm vui mừng. Hắn vươn tay ra, nâng mặt nàng lên như nâng trân bảo tuyệt thế, chầm chậm nói: “Nàng thích ta.”
Nói một cách vô cùng khẳng định, không mảy may do dự.
Quân Tử Thiều chỉ ngạc nhiên trong phút chốc, rồi nàng nói tiếp: “Đó là tự nhiên, bằng không ta cũng không cần vượt ngàn dặm mà tới như thế.”
“Vậy thì,” hắn thở dài lên tiếng, “Chúng ta thành thân đi.”
“Chàng…nói cái gì?!” Giọng nói của Quân Tử Thiều có chút run run vì giật mình kinh ngạc. Thanh Hoa tĩnh lặng nhìn nàng, chầm chậm nói: “Chúng ta thành thân đi.”
() Tiểu quan: kỹ nam, đàn ông làm việc trong kỹ viện.