1.
Trò hề phát sinh khi tôi đến công ty tìm Chu Mục.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra. Tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng đánh đấm vang lên.
Giọng của mẹ Chu Mục. “Chu Mục đã kết hôn, sao cô lại quay về!? Mẹ cô đã cướp bố Chu Mục, cô lại quay về cướp con trai tôi sao? Đồ khốn kiếp này!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ Tống, người cả đời nhã nhặn trọng thể diện lại cuồng loạn như vậy.
Còn Chu Mục thì bảo vệ người trong lòng thật chặt, tựa như bảo vệ một vật quý báu nhất trên đời.
Tôi muốn lên tiếng gọi anh: “Chu…” thì bị ai đó đẩy một cái, cánh tay va vào góc bàn, lời gọi chưa dứt đã chuyển thành tiếng kêu đau: “A!”
Chu Mục nhìn về phía tôi, vội vã đẩy người trong lòng ra như định đến đỡ tôi. Chỉ là ngay giây sau đó, thấy mẹ Tống vớ được một chậu cây mọng nước, anh lập tức không hề do dự xoay người, lại bảo vệ cô gái kia.
Chậu hoa đập chính xác vào đầu anh. M.á.u trên đầu Chu Mục rơi xuống trong nháy mắt.
Xung quanh náo loạn cả lên. Tôi nghe tiếng mẹ Tống đau lòng gọi tên anh: “Tiểu Mục!”
Cô gái trong lòng anh giọng nức nở: “Anh không sao chứ, A Mục?”
Còn có tiếng Chu Mục như thở dài, giọng rất nhẹ, rất nhẹ: “Em không sao là tốt rồi…”
2.
Trò hề kết thúc bằng việc Chu Mục bị đập bất tỉnh được đưa đến bệnh viện.
Trước khi rời đi, anh kéo tay tôi, cuối cùng chỉ hạ giọng gọi: “Tiểu Tân…”
Mẹ Tống nói về nhà sẽ giải thích với tôi, bảo tôi đến bệnh viện thăm Chu Mục trước.
Chạng vạng tối. Khi tôi đến, Trình Chi, bạn của Chu Mục đang đứng trước cửa phòng bệnh. Vừa thấy tôi, anh ấy định lên tiếng thì tôi đã siết chặt cổ tay anh ấy. Anh ấy bị đau nên im lặng.
Cửa phòng bệnh khép hờ. Tôi nghe thấy giọng nữ nũng nịu bên trong: “Anh nếm thử một miếng đi, em cố ý học để làm cho anh~”
Mặt Chu Mục thả lỏng, khẽ thở dài: “Vi Vi, em không cần…”
Lời còn chưa dứt, mắt cô gái đã rưng rưng, khiến người ta đau lòng. Chu Mục ngậm miệng, ngoan ngoãn nuốt muỗng cháo cô ấy đút.
Nếu tôi nhìn không nhầm thì trên mặt anh thoáng hiện vẻ đau đớn.
Bị bỏng rồi.
“Vi Vi” thoạt nhìn có vẻ không giống người biết chăm sóc người khác.
Trình Chi dùng tay kia kéo góc áo tôi, mặt ủ rũ.
Tôi thả lỏng bàn tay đang siết tay anh ấy ra, chỗ xương cổ tay anh ấy đã đỏ ửng. “Xin lỗi…”
“Không sao, chị dâu, ừm, cô ấy là… anh Mục…”
“Tôi biết.”
Anh ấy ngẩn người, còn định nói gì thêm. Tiếng trong phòng bệnh chợt lớn lên, hình như Trần Vi đang khóc.
“Vì em không yên tâm về anh! Anh vì em mà bị thương, chẳng lẽ ngay cả tư cách quan tâm anh em cũng không có sao! A Mục. Chúng ta rõ ràng, rõ ràng… yêu nhau như thế.”
Trong phòng có tiếng vải cọ sát nhau, hình như Chu Mục đang ôm lấy cô ấy. Âm thanh trong phòng bệnh lại hạ thấp xuống, như đôi tình nhân đang thì thầm.
“Chị dâu.” Trình Chi lại gọi tôi, giọng run run, “Chị đừng khóc.”
Sờ lên mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Thật mất mặt. Tôi cúi đầu, che đôi mắt đẫm lệ của mình.
“Tôi đi trước.”
3.
Ba năm trước tôi kết hôn với Chu Mục.
Khi đó tôi học xong về nước, ba mẹ tổ chức tiệc chào mừng.
Chu Mục lái xe đến đón tôi. Tiếng nhạc trong xe không làm giảm bớt sự e dè giữa chúng tôi sau ba năm không gặp.
Cùng với cảm giác hơi thấp thỏm khi ở một mình với người mình đã yêu thầm nhiều năm.
Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện câu có câu không.
Khi chuẩn bị xuống xe, dây an toàn lại không mở ra được. Tôi luống cuống tay chân.
Chu Mục bật cười khẽ, cúi người mở giúp tôi. Hương đàn hương nhẹ nhàng quẩn quanh nơi chóp mũi. Người tôi cứng đờ.
Chu Mục ngước lên thấy phản ứng của tôi thì giơ tay xoa xoa đầu tôi: “Mấy năm không gặp, sao lại xa lạ vậy? Khi còn bé không phải nói sẽ lấy anh sao?”
Chu Mục rất ít khi đùa như thế này. Mặt tôi đỏ như sắp bốc cháy, tim như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.
Cảm giác không thực này tiếp tục kéo dài đến tận bữa tiệc.
Anh cầm hoa, bày tỏ trước mặt bố mẹ hai bên. Dưới ánh đèn rực rỡ, chàng trai tôi đã yêu thầm hơn mười năm, khóe mắt nụ cười đầy dịu dàng.
“Cuối cùng anh chờ được đến khi em quay lại. Tiểu Tân.”
Giấc mơ vô số lần thời thiếu nữ cứ vậy mà thành hiện thực.
Lúc đó tôi nghĩ. Chắc hẳn mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
4.
Cuộc sống sau kết hôn cũng xem như ngọt ngào. Chu Mục rất biết chăm sóc người khác.
Nước đường đỏ trong kỳ kinh nguyệt, đổ bệnh thì chăm sóc bên cạnh một bước không rời, sinh hoạt hàng ngày chu đáo tỉ mỉ quan tâm.
Tôi chỉ nghĩ, anh đối xử với tôi tốt như vậy. Tôi cũng muốn đối xử với anh tốt hơn thế.
Sau này tôi mới biết, đây đều là do anh vì Trần Vi mà mài giũa tính tính tốt đến vậy.
Nếu không có bài đăng mà bạn tôi tình cờ lướt thấy chia sẻ lại. Có lẽ cả đời tôi chẳng hay biết gì.
5.
“Tôi yêu con gái của ‘người thứ ba’ của bố mình, tôi nên làm gì đây?”
“Tôi biết là không nên, nhưng tôi không thể kiểm soát được lòng mình.”
“Em ấy rất đáng yêu, như một đứa trẻ vậy. Em luôn ôm tôi làm nũng, nói muốn ở bên tôi cả đời.”
“Chuyện của chúng tôi bị mẹ phát hiện, bà không đồng ý chúng tôi ở bên nhau.”
“Tôi và W ở bên nhau, mẹ tôi làm ầm lên đòi tự sát, ép chúng tôi chia tay.”
“Tôi không muốn làm mẹ đau lòng. Nhưng cũng không muốn làm W khổ sở.”
- -- “Chủ bài (đăng) điên rồi sao? Mẹ anh phải khổ sở biết bao nhiêu?”
- -- “Ủng hộ chủ bài, yêu nhau sao phải chia tay?”
“Mẹ ép quá tàn nhẫn. Bà cầm dao hỏi tôi, rốt cuộc là cần W hay cần bà.”
“Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi phát hiện hình như mẹ đã già đi rất nhiều.”
“Tôi không thể có lỗi với mẹ.”
- -- “Còn W thì sao! Không phải anh nói muốn ở bên cô ấy cả đời sao?”
- -- “Đừng làm mẹ anh đau lòng nữa.”
“Tôi chia tay với W.”
“Mẹ tôi vẫn lo lắng, bà thúc giục tôi mau kết hôn.”
“Cô em gái hàng xóm chơi thân từ bé đi du học đã về, mẹ em thường nói, em rất thích tôi.”
“Mẹ tôi bảo tôi nhanh chóng kết hôn.”
“…”
“Tôi cầu hôn với ‘thanh mai”.
- -- “? Chủ bài, anh đang làm gì vậy??”
- -- “Chủ bài, người anh có lỗi lại nhiều thêm một người.”
- -- “W thì thế nào! Người anh có lỗi nhất chính là cô ấy.”
- -- “Đừng BE, đừng BE, đừng BE huhuhu.”
Bài đăng cuối cùng này kết thúc ở chủ bài trả lời một câu hỏi.
Anh ấy nói hôm nay anh kết hôn. Sau này sẽ là chồng người khác.
Có người hỏi anh: Vậy W thì sao? Anh còn yêu cô ấy không?
Anh nói ---
Yêu.
Ngày trả lời là lúc 10:15 sáng ngày 14 tháng 7 năm XX.
Ngày đó là hôn lễ của tôi với Chu Mục.
10 giờ sáng.
Tôi ngồi trong phòng, mặc váy cưới xinh đẹp, trang điểm cẩn thận.
Bạn thân tôi đứng cạnh cửa, chờ chú rể đến chặn cửa.
Lúc ấy tôi nghĩ.
Tôi sắp lấy người mà tôi đã thích mười năm.
Thật tốt.
Trò hề phát sinh khi tôi đến công ty tìm Chu Mục.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra. Tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng đánh đấm vang lên.
Giọng của mẹ Chu Mục. “Chu Mục đã kết hôn, sao cô lại quay về!? Mẹ cô đã cướp bố Chu Mục, cô lại quay về cướp con trai tôi sao? Đồ khốn kiếp này!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ Tống, người cả đời nhã nhặn trọng thể diện lại cuồng loạn như vậy.
Còn Chu Mục thì bảo vệ người trong lòng thật chặt, tựa như bảo vệ một vật quý báu nhất trên đời.
Tôi muốn lên tiếng gọi anh: “Chu…” thì bị ai đó đẩy một cái, cánh tay va vào góc bàn, lời gọi chưa dứt đã chuyển thành tiếng kêu đau: “A!”
Chu Mục nhìn về phía tôi, vội vã đẩy người trong lòng ra như định đến đỡ tôi. Chỉ là ngay giây sau đó, thấy mẹ Tống vớ được một chậu cây mọng nước, anh lập tức không hề do dự xoay người, lại bảo vệ cô gái kia.
Chậu hoa đập chính xác vào đầu anh. M.á.u trên đầu Chu Mục rơi xuống trong nháy mắt.
Xung quanh náo loạn cả lên. Tôi nghe tiếng mẹ Tống đau lòng gọi tên anh: “Tiểu Mục!”
Cô gái trong lòng anh giọng nức nở: “Anh không sao chứ, A Mục?”
Còn có tiếng Chu Mục như thở dài, giọng rất nhẹ, rất nhẹ: “Em không sao là tốt rồi…”
2.
Trò hề kết thúc bằng việc Chu Mục bị đập bất tỉnh được đưa đến bệnh viện.
Trước khi rời đi, anh kéo tay tôi, cuối cùng chỉ hạ giọng gọi: “Tiểu Tân…”
Mẹ Tống nói về nhà sẽ giải thích với tôi, bảo tôi đến bệnh viện thăm Chu Mục trước.
Chạng vạng tối. Khi tôi đến, Trình Chi, bạn của Chu Mục đang đứng trước cửa phòng bệnh. Vừa thấy tôi, anh ấy định lên tiếng thì tôi đã siết chặt cổ tay anh ấy. Anh ấy bị đau nên im lặng.
Cửa phòng bệnh khép hờ. Tôi nghe thấy giọng nữ nũng nịu bên trong: “Anh nếm thử một miếng đi, em cố ý học để làm cho anh~”
Mặt Chu Mục thả lỏng, khẽ thở dài: “Vi Vi, em không cần…”
Lời còn chưa dứt, mắt cô gái đã rưng rưng, khiến người ta đau lòng. Chu Mục ngậm miệng, ngoan ngoãn nuốt muỗng cháo cô ấy đút.
Nếu tôi nhìn không nhầm thì trên mặt anh thoáng hiện vẻ đau đớn.
Bị bỏng rồi.
“Vi Vi” thoạt nhìn có vẻ không giống người biết chăm sóc người khác.
Trình Chi dùng tay kia kéo góc áo tôi, mặt ủ rũ.
Tôi thả lỏng bàn tay đang siết tay anh ấy ra, chỗ xương cổ tay anh ấy đã đỏ ửng. “Xin lỗi…”
“Không sao, chị dâu, ừm, cô ấy là… anh Mục…”
“Tôi biết.”
Anh ấy ngẩn người, còn định nói gì thêm. Tiếng trong phòng bệnh chợt lớn lên, hình như Trần Vi đang khóc.
“Vì em không yên tâm về anh! Anh vì em mà bị thương, chẳng lẽ ngay cả tư cách quan tâm anh em cũng không có sao! A Mục. Chúng ta rõ ràng, rõ ràng… yêu nhau như thế.”
Trong phòng có tiếng vải cọ sát nhau, hình như Chu Mục đang ôm lấy cô ấy. Âm thanh trong phòng bệnh lại hạ thấp xuống, như đôi tình nhân đang thì thầm.
“Chị dâu.” Trình Chi lại gọi tôi, giọng run run, “Chị đừng khóc.”
Sờ lên mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Thật mất mặt. Tôi cúi đầu, che đôi mắt đẫm lệ của mình.
“Tôi đi trước.”
3.
Ba năm trước tôi kết hôn với Chu Mục.
Khi đó tôi học xong về nước, ba mẹ tổ chức tiệc chào mừng.
Chu Mục lái xe đến đón tôi. Tiếng nhạc trong xe không làm giảm bớt sự e dè giữa chúng tôi sau ba năm không gặp.
Cùng với cảm giác hơi thấp thỏm khi ở một mình với người mình đã yêu thầm nhiều năm.
Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện câu có câu không.
Khi chuẩn bị xuống xe, dây an toàn lại không mở ra được. Tôi luống cuống tay chân.
Chu Mục bật cười khẽ, cúi người mở giúp tôi. Hương đàn hương nhẹ nhàng quẩn quanh nơi chóp mũi. Người tôi cứng đờ.
Chu Mục ngước lên thấy phản ứng của tôi thì giơ tay xoa xoa đầu tôi: “Mấy năm không gặp, sao lại xa lạ vậy? Khi còn bé không phải nói sẽ lấy anh sao?”
Chu Mục rất ít khi đùa như thế này. Mặt tôi đỏ như sắp bốc cháy, tim như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.
Cảm giác không thực này tiếp tục kéo dài đến tận bữa tiệc.
Anh cầm hoa, bày tỏ trước mặt bố mẹ hai bên. Dưới ánh đèn rực rỡ, chàng trai tôi đã yêu thầm hơn mười năm, khóe mắt nụ cười đầy dịu dàng.
“Cuối cùng anh chờ được đến khi em quay lại. Tiểu Tân.”
Giấc mơ vô số lần thời thiếu nữ cứ vậy mà thành hiện thực.
Lúc đó tôi nghĩ. Chắc hẳn mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
4.
Cuộc sống sau kết hôn cũng xem như ngọt ngào. Chu Mục rất biết chăm sóc người khác.
Nước đường đỏ trong kỳ kinh nguyệt, đổ bệnh thì chăm sóc bên cạnh một bước không rời, sinh hoạt hàng ngày chu đáo tỉ mỉ quan tâm.
Tôi chỉ nghĩ, anh đối xử với tôi tốt như vậy. Tôi cũng muốn đối xử với anh tốt hơn thế.
Sau này tôi mới biết, đây đều là do anh vì Trần Vi mà mài giũa tính tính tốt đến vậy.
Nếu không có bài đăng mà bạn tôi tình cờ lướt thấy chia sẻ lại. Có lẽ cả đời tôi chẳng hay biết gì.
5.
“Tôi yêu con gái của ‘người thứ ba’ của bố mình, tôi nên làm gì đây?”
“Tôi biết là không nên, nhưng tôi không thể kiểm soát được lòng mình.”
“Em ấy rất đáng yêu, như một đứa trẻ vậy. Em luôn ôm tôi làm nũng, nói muốn ở bên tôi cả đời.”
“Chuyện của chúng tôi bị mẹ phát hiện, bà không đồng ý chúng tôi ở bên nhau.”
“Tôi và W ở bên nhau, mẹ tôi làm ầm lên đòi tự sát, ép chúng tôi chia tay.”
“Tôi không muốn làm mẹ đau lòng. Nhưng cũng không muốn làm W khổ sở.”
- -- “Chủ bài (đăng) điên rồi sao? Mẹ anh phải khổ sở biết bao nhiêu?”
- -- “Ủng hộ chủ bài, yêu nhau sao phải chia tay?”
“Mẹ ép quá tàn nhẫn. Bà cầm dao hỏi tôi, rốt cuộc là cần W hay cần bà.”
“Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi phát hiện hình như mẹ đã già đi rất nhiều.”
“Tôi không thể có lỗi với mẹ.”
- -- “Còn W thì sao! Không phải anh nói muốn ở bên cô ấy cả đời sao?”
- -- “Đừng làm mẹ anh đau lòng nữa.”
“Tôi chia tay với W.”
“Mẹ tôi vẫn lo lắng, bà thúc giục tôi mau kết hôn.”
“Cô em gái hàng xóm chơi thân từ bé đi du học đã về, mẹ em thường nói, em rất thích tôi.”
“Mẹ tôi bảo tôi nhanh chóng kết hôn.”
“…”
“Tôi cầu hôn với ‘thanh mai”.
- -- “? Chủ bài, anh đang làm gì vậy??”
- -- “Chủ bài, người anh có lỗi lại nhiều thêm một người.”
- -- “W thì thế nào! Người anh có lỗi nhất chính là cô ấy.”
- -- “Đừng BE, đừng BE, đừng BE huhuhu.”
Bài đăng cuối cùng này kết thúc ở chủ bài trả lời một câu hỏi.
Anh ấy nói hôm nay anh kết hôn. Sau này sẽ là chồng người khác.
Có người hỏi anh: Vậy W thì sao? Anh còn yêu cô ấy không?
Anh nói ---
Yêu.
Ngày trả lời là lúc 10:15 sáng ngày 14 tháng 7 năm XX.
Ngày đó là hôn lễ của tôi với Chu Mục.
10 giờ sáng.
Tôi ngồi trong phòng, mặc váy cưới xinh đẹp, trang điểm cẩn thận.
Bạn thân tôi đứng cạnh cửa, chờ chú rể đến chặn cửa.
Lúc ấy tôi nghĩ.
Tôi sắp lấy người mà tôi đã thích mười năm.
Thật tốt.