Lục Bách Nghiêu kêu bồi bàn tiến vào, theo ý của tôi gọi một đống lớn đồ ăn, ánh mắt lười biếng: “Không muốn lấy ảnh của cô sao?”
“Khốn kiếp, nhanh đưa điện thoại ra đây.” Tôi đá bắp chân của hắn, ý bảo đừng có đánh trống lảng.
Lục Bách Nghiêu không tình nguyện lấy điên thoại ra, ném qua tôi. Hay thật, đây là một đống lớn tiền mặt vậy mà anh ta cứ vậy ném đi.
“Mật mã.” Tôi cầm điện thoại của anh ta lại phát hiện điện thoại bị khóa.
Tên Lục Bách Nghiêu keo kiệt này lại không chịu nói cho tôi biết mật mã, trực tiếp đi tới, lấy di động trong tay tôi bấm vài cái liền mở khóa, cuối cùng vẫn không quên trừng mắt liếc tôi một cái: “Ngu ngốc.”
Tôi: “…..”
Rõ ràng anh ta cài đặt mật mã, tôi giải không được là chuyện kinh thiên địa nghĩa, vậy mà người này lại nói tôi đần.
Vì ảnh chụp tôi nhẫn, không cùng với người dài mà không lớn, đồ con nít so đo. Đôi mắt tôi chăm chú nhìn anh ta xóa bỏ tấm ảnh chụp thê thảm kia mới an tâm thu hồi tầm mắt. Không thể không nói, tấm ảnh này, thật sự rất vô duyên.
“Thành thật khai báo, ảnh này chụp khi nào?” Tôi cắn răng kiễng chân, bộ dạng khởi binh hỏi tội.
“Lúc cô uống rượu say ngủ ở nhà tôi.”
Tôi tức giận nhìn anh ta: “Lục Bách Nghiêu, cái người này, thế mà lại lợi dụng lúc tôi say rượu làm ra chuyện này đối với tôi.”
“Nếu không có cô phối hợp, tôi có muốn làm cũng làm không được.” Lục Bách Nghiêu trả lời, mặt không đỏ, tâm không động.
“Khốn kiếp! Cặn bã! Một đống cặn bã!”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Da mặt Lục Bách Nghiêu đã sớm luyện tới trình độ thành đồng vách sắt, hơn nữa lúc tôi chửi anh ta, anh ta còn mỉm cười nói một câu “cảm ơn đã khích lệ” làm tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đúng lúc này bồi bàn bưng thức ăn vào, tôi vùi đầu vào ăn cơm, không thèm để ý đến tên đáng ghét này nữa.
“Lại không có người giành ăn với cô, làm gì giống như quỷ chết đói vậy?” Tôi vừa ngẩng đẩu liền thấy vị đại thiếu gia này tự phụ dùng đũa ăn cơm, kiểu cách, ưu nhã.
“Tôi đói, cái gì cũng chưa ăn liền chạy tới đây, đã sớm đói đến phát điên rồi. Lúc cô nãi nãi ăn cơm thì đừng xem mồm vào, cẩn thẩn tôi xem anh như thịt mà cắn.” Tôi trả lời một câu, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
Lục Bách Nghiêu nhộn nhạo kêu, làm bộ dáng “ Tiểu Thẩm Dương”: “Đến đây, đến đây cắn tôi đi.”
Tôi nhịn không được văng tục một câu: “ Lục Bách Nghiêu, con mẹ anh chứ.”
“Mẹ nó, lão tử sống nhiều năm như vậy, lần đầu bị người ta chửi như thế này.”
“Tôi chỉ nói lên tiếng lòng bình thường của dân chúng thôi.” Tôi nâng mắt nhìn anh ta, bình tĩnh cắn thìa nói.
Bỗng Lục Bách Nghiêu đến ngồi xuống bên cạnh tôi, một tay nắm cằm tôi, uy hiếp nói: “Hạ Cận, đừng cho là tôi không trị được cô.”
Tôi di dời cái cằm đang bị Lục Bách Nghiêu nắm, cúi đầu ăn miếng cơm cuối cùng, ăn no, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn liền học bộ dáng “Tiểu Thẩm Dương” kia của anh ta: " Anh đến đây, đến đây đi~~”
Tôi không biết sự tình phát triển đến mức này rốt cuộc là sai lầm là ở đâu. Vừa nhìn thấy cổ họng Lục Bách Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hoa đào sáng quắc nhìn tôi thì tôi liền luống cuống không biết làm sao cả.
“Anh làm sao vậy?” Tôi vỗ vỗ mặt Lục Bách Nghiêu, xác định xem hồn anh ta có phải bị câu mất rồi không, tại sao lại kỳ lạ như vây.
Mẹ nó, cái khuông mặt kia nhỏ nhỏ, trắng trắng, hồng hồng làm tâm thần người ta nhộn nhạo, nếu tôi là sắc nữ thì đảm bảo trực tiếp Bá Vương ngạnh thượng cung anh ta rồi. Đáng tiếc tôi đã sớm nhìn thấu bản chất người này từ lâu, bề ngoài bảnh bao bên trong đê tiện, hơn nữa lại nảy sinh tình ý với Trương Húc của tôi, cho nên giờ phút này tôi phải thật bình tĩnh nếu không còn đâu là khí tiết.
Nhưng giây tiếp theo đôi mắt của tôi không cẩn thận nhìn xuống, không thể ngờ lại nhìn đến anh ta………………….cứng rắn?!!!!
• Tiểu Thẩm Dương là con cừu lười trong phim hoạt hình Sói xám và Cừu vui vẻ á.
• Về sau còn thêm mấy nhân vật nữa như Hôi Thái Lang (sói xám), Tiểu Hồng Mao (Vợ sói xám) nữa nha. Bây giờ Mèo nói trước về sau sẽ không nhắc lại nữa.
Lục Bách Nghiêu kêu bồi bàn tiến vào, theo ý của tôi gọi một đống lớn đồ ăn, ánh mắt lười biếng: “Không muốn lấy ảnh của cô sao?”
“Khốn kiếp, nhanh đưa điện thoại ra đây.” Tôi đá bắp chân của hắn, ý bảo đừng có đánh trống lảng.
Lục Bách Nghiêu không tình nguyện lấy điên thoại ra, ném qua tôi. Hay thật, đây là một đống lớn tiền mặt vậy mà anh ta cứ vậy ném đi.
“Mật mã.” Tôi cầm điện thoại của anh ta lại phát hiện điện thoại bị khóa.
Tên Lục Bách Nghiêu keo kiệt này lại không chịu nói cho tôi biết mật mã, trực tiếp đi tới, lấy di động trong tay tôi bấm vài cái liền mở khóa, cuối cùng vẫn không quên trừng mắt liếc tôi một cái: “Ngu ngốc.”
Tôi: “…..”
Rõ ràng anh ta cài đặt mật mã, tôi giải không được là chuyện kinh thiên địa nghĩa, vậy mà người này lại nói tôi đần.
Vì ảnh chụp tôi nhẫn, không cùng với người dài mà không lớn, đồ con nít so đo. Đôi mắt tôi chăm chú nhìn anh ta xóa bỏ tấm ảnh chụp thê thảm kia mới an tâm thu hồi tầm mắt. Không thể không nói, tấm ảnh này, thật sự rất vô duyên.
“Thành thật khai báo, ảnh này chụp khi nào?” Tôi cắn răng kiễng chân, bộ dạng khởi binh hỏi tội.
“Lúc cô uống rượu say ngủ ở nhà tôi.”
Tôi tức giận nhìn anh ta: “Lục Bách Nghiêu, cái người này, thế mà lại lợi dụng lúc tôi say rượu làm ra chuyện này đối với tôi.”
“Nếu không có cô phối hợp, tôi có muốn làm cũng làm không được.” Lục Bách Nghiêu trả lời, mặt không đỏ, tâm không động.
“Khốn kiếp! Cặn bã! Một đống cặn bã!”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Da mặt Lục Bách Nghiêu đã sớm luyện tới trình độ thành đồng vách sắt, hơn nữa lúc tôi chửi anh ta, anh ta còn mỉm cười nói một câu “cảm ơn đã khích lệ” làm tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đúng lúc này bồi bàn bưng thức ăn vào, tôi vùi đầu vào ăn cơm, không thèm để ý đến tên đáng ghét này nữa.
“Lại không có người giành ăn với cô, làm gì giống như quỷ chết đói vậy?” Tôi vừa ngẩng đẩu liền thấy vị đại thiếu gia này tự phụ dùng đũa ăn cơm, kiểu cách, ưu nhã.
“Tôi đói, cái gì cũng chưa ăn liền chạy tới đây, đã sớm đói đến phát điên rồi. Lúc cô nãi nãi ăn cơm thì đừng xem mồm vào, cẩn thẩn tôi xem anh như thịt mà cắn.” Tôi trả lời một câu, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
Lục Bách Nghiêu nhộn nhạo kêu, làm bộ dáng “ Tiểu Thẩm Dương”: “Đến đây, đến đây cắn tôi đi.”
Tôi nhịn không được văng tục một câu: “ Lục Bách Nghiêu, con mẹ anh chứ.”
“Mẹ nó, lão tử sống nhiều năm như vậy, lần đầu bị người ta chửi như thế này.”
“Tôi chỉ nói lên tiếng lòng bình thường của dân chúng thôi.” Tôi nâng mắt nhìn anh ta, bình tĩnh cắn thìa nói.
Bỗng Lục Bách Nghiêu đến ngồi xuống bên cạnh tôi, một tay nắm cằm tôi, uy hiếp nói: “Hạ Cận, đừng cho là tôi không trị được cô.”
Tôi di dời cái cằm đang bị Lục Bách Nghiêu nắm, cúi đầu ăn miếng cơm cuối cùng, ăn no, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn liền học bộ dáng “Tiểu Thẩm Dương” kia của anh ta: " Anh đến đây, đến đây đi~~”
Tôi không biết sự tình phát triển đến mức này rốt cuộc là sai lầm là ở đâu. Vừa nhìn thấy cổ họng Lục Bách Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hoa đào sáng quắc nhìn tôi thì tôi liền luống cuống không biết làm sao cả.
“Anh làm sao vậy?” Tôi vỗ vỗ mặt Lục Bách Nghiêu, xác định xem hồn anh ta có phải bị câu mất rồi không, tại sao lại kỳ lạ như vây.
Mẹ nó, cái khuông mặt kia nhỏ nhỏ, trắng trắng, hồng hồng làm tâm thần người ta nhộn nhạo, nếu tôi là sắc nữ thì đảm bảo trực tiếp Bá Vương ngạnh thượng cung anh ta rồi. Đáng tiếc tôi đã sớm nhìn thấu bản chất người này từ lâu, bề ngoài bảnh bao bên trong đê tiện, hơn nữa lại nảy sinh tình ý với Trương Húc của tôi, cho nên giờ phút này tôi phải thật bình tĩnh nếu không còn đâu là khí tiết.
Nhưng giây tiếp theo đôi mắt của tôi không cẩn thận nhìn xuống, không thể ngờ lại nhìn đến anh ta………………….cứng rắn?!!!!
• Tiểu Thẩm Dương là con cừu lười trong phim hoạt hình Sói xám và Cừu vui vẻ á.
• Về sau còn thêm mấy nhân vật nữa như Hôi Thái Lang (sói xám), Tiểu Hồng Mao (Vợ sói xám) nữa nha. Bây giờ Mèo nói trước về sau sẽ không nhắc lại nữa.