Ở sau lưng, hai nữ hộ lí nhiều chuyện ngượng ngùng rời khỏi văn phòng, tôi bồn chồn nhìn Trương Húc, nói một câu “Mình ở bên ngoài chờ cậu” rồi cũng theo ra ngoài.
Ngồi trên băng ghế dài ở hành lanh bệnh viện, trong đầu tôi không ngừng hồi tưởng lại những lời Trương Húc nói lúc nãy. Lời vừa rồi anh nói, là nghiêm túc hay là gặp phải tình huống này vì ngại thân phận bạn học cũ cho nên muốn giúp tôi giải vây hay là không hi vọng người khác khinh bỉ tôi?
Phụ nữ hám tiền……………………..
Lời nói của nữ hộ lí tóc ngắn vừa rồi còn lãng vãng bên tai làm tôi cảm thấy cực kỳ buồn bực lại không thể nào phát tiết.
Hạ Cận , tại sao mi lại thất bại như vậy!
Trương Húc mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài, đã thay áo blouse trắng ở trên người thành áo khoác dài màu nâu nhạt, làm cho cả người cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
“Gần bệnh viện mới mở một nhà hàng không tệ lắm, chúng ta đi thử đi.” Trương Húc mỉm cười nhìn tôi, cả người bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Ừ.” Tôi gật đầu, toàn bộ đầu mình lui vào trong khăn quàng cổ, lúc này nhìn tôi giống như một con đà điểu, tự cuộn chính mình vào bên trong, khoanh vùng phạm vi hoạt động.
Trương Húc đi ở phía trước, tôi theo sau nhìn bóng lưng anh. Bóng lưng yên tĩnh được phủ lên một tầng ánh chiều tà, cả người thấp thoáng trong nắng chiều nhìn có vẻ rực rỡ.
Tôi từng mê muội say đắm người đàn ông này mười năm, từng ngồi bên cạnh anh, cùng anh bước qua từng năm trung học. Tôi nhìn theo bóng lưng anh rồi nâng bước chậm chậm đuổi theo.Đối với trò chơi truy đuổi này tôi đã quá mệt mỏi nhưng vẫn hi vọng có thể chạm vào hạnh phúc bên cạnh, hy vọng thầm mến ánh mặt trời này biến thành thực tế yêu say đắm.
Buổi tối, tôi cùng Trương Húc dùng cơm tại một nhà hàng Italia mới mở, làm người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là món điểm tâm ngọt. Ăn đồ ngọt dễ dàng làm cho người ta trở nên vui vẻ. Cảm giác ngọt ngào tràn ra trong miệng làm cho chua xót trong lòng cũng từ từ phai nhạt đi vài phần.
Sau khi ăn xong, hai người lại tới rạp chiếu phim xem một bộ phim mới chiếu hot nhất hiện nay, là phim hài kịch. Mặc dù không bằng các bộ phim bom tấn của Hollywood làm người ta kích thích nhưng trong này lại có không ít chi tiết hài hước, chọc cho người xem ôm bụng cười to.
Tiêu tiền xem phim không phải là để mua một phần vui vẻ, vậy là đủ rồi, không phải sao?
Sau khi kết thúc bộ phim, Trương Húc lái xe đưa tôi về nhà. Sau khi đến dưới lầu, anh trước sau vẫn như một phong độ thân sĩ giúp tôi mở cửa xe, đứng tại bậc thang dưới lầu cùng tôi chia tay.
Đang lúc tối nay tôi muốn chấm dứt hết tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên Trương Húc gọi tôi lại. Tôi xoay người nhìn anh đi về phía tôi: “Lúc trước ở văn phòng…………..”
Không đợi Trương Húc mở miệng nói xong, tôi liền vội vàng đáp lại, chỉ hi vọng ở trước mặt anh tôi không phải hèn mọn, ít nhất có thể lưu lại trong lòng anh hình ảnh kiêu ngạo của mình. “Trương Húc, lúc đó……………Mình biết cậu là giúp mình giải vây, yên tâm, mình thật sự không sao.”
Nghe tôi nói xong câu này, ánh mắt anh thoáng qua một chút kinh ngạc, sắc mặt đen tối mang theo vài phần không nói nên lời.
Làm sao vậy?
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu sao?
Vì sao lúc Trương Húc nghe tôi nói xong không có một tia an tâm giải thoát mà lại là vẻ mặt này…
Ban đêm mùa đông, hoàng hôn dày đặc, anh đứng trước mặt tôi, gằn từng tiếng: “Nhưng mà mình là nghiêm túc.”
Ở sau lưng, hai nữ hộ lí nhiều chuyện ngượng ngùng rời khỏi văn phòng, tôi bồn chồn nhìn Trương Húc, nói một câu “Mình ở bên ngoài chờ cậu” rồi cũng theo ra ngoài.
Ngồi trên băng ghế dài ở hành lanh bệnh viện, trong đầu tôi không ngừng hồi tưởng lại những lời Trương Húc nói lúc nãy. Lời vừa rồi anh nói, là nghiêm túc hay là gặp phải tình huống này vì ngại thân phận bạn học cũ cho nên muốn giúp tôi giải vây hay là không hi vọng người khác khinh bỉ tôi?
Phụ nữ hám tiền……………………..
Lời nói của nữ hộ lí tóc ngắn vừa rồi còn lãng vãng bên tai làm tôi cảm thấy cực kỳ buồn bực lại không thể nào phát tiết.
Hạ Cận , tại sao mi lại thất bại như vậy!
Trương Húc mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài, đã thay áo blouse trắng ở trên người thành áo khoác dài màu nâu nhạt, làm cho cả người cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
“Gần bệnh viện mới mở một nhà hàng không tệ lắm, chúng ta đi thử đi.” Trương Húc mỉm cười nhìn tôi, cả người bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Ừ.” Tôi gật đầu, toàn bộ đầu mình lui vào trong khăn quàng cổ, lúc này nhìn tôi giống như một con đà điểu, tự cuộn chính mình vào bên trong, khoanh vùng phạm vi hoạt động.
Trương Húc đi ở phía trước, tôi theo sau nhìn bóng lưng anh. Bóng lưng yên tĩnh được phủ lên một tầng ánh chiều tà, cả người thấp thoáng trong nắng chiều nhìn có vẻ rực rỡ.
Tôi từng mê muội say đắm người đàn ông này mười năm, từng ngồi bên cạnh anh, cùng anh bước qua từng năm trung học. Tôi nhìn theo bóng lưng anh rồi nâng bước chậm chậm đuổi theo.Đối với trò chơi truy đuổi này tôi đã quá mệt mỏi nhưng vẫn hi vọng có thể chạm vào hạnh phúc bên cạnh, hy vọng thầm mến ánh mặt trời này biến thành thực tế yêu say đắm.
Buổi tối, tôi cùng Trương Húc dùng cơm tại một nhà hàng Italia mới mở, làm người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là món điểm tâm ngọt. Ăn đồ ngọt dễ dàng làm cho người ta trở nên vui vẻ. Cảm giác ngọt ngào tràn ra trong miệng làm cho chua xót trong lòng cũng từ từ phai nhạt đi vài phần.
Sau khi ăn xong, hai người lại tới rạp chiếu phim xem một bộ phim mới chiếu hot nhất hiện nay, là phim hài kịch. Mặc dù không bằng các bộ phim bom tấn của Hollywood làm người ta kích thích nhưng trong này lại có không ít chi tiết hài hước, chọc cho người xem ôm bụng cười to.
Tiêu tiền xem phim không phải là để mua một phần vui vẻ, vậy là đủ rồi, không phải sao?
Sau khi kết thúc bộ phim, Trương Húc lái xe đưa tôi về nhà. Sau khi đến dưới lầu, anh trước sau vẫn như một phong độ thân sĩ giúp tôi mở cửa xe, đứng tại bậc thang dưới lầu cùng tôi chia tay.
Đang lúc tối nay tôi muốn chấm dứt hết tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên Trương Húc gọi tôi lại. Tôi xoay người nhìn anh đi về phía tôi: “Lúc trước ở văn phòng…………..”
Không đợi Trương Húc mở miệng nói xong, tôi liền vội vàng đáp lại, chỉ hi vọng ở trước mặt anh tôi không phải hèn mọn, ít nhất có thể lưu lại trong lòng anh hình ảnh kiêu ngạo của mình. “Trương Húc, lúc đó……………Mình biết cậu là giúp mình giải vây, yên tâm, mình thật sự không sao.”
Nghe tôi nói xong câu này, ánh mắt anh thoáng qua một chút kinh ngạc, sắc mặt đen tối mang theo vài phần không nói nên lời.
Làm sao vậy?
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu sao?
Vì sao lúc Trương Húc nghe tôi nói xong không có một tia an tâm giải thoát mà lại là vẻ mặt này…
Ban đêm mùa đông, hoàng hôn dày đặc, anh đứng trước mặt tôi, gằn từng tiếng: “Nhưng mà mình là nghiêm túc.”