Đối với chuyện xin nghỉ phép để đi Thượng Hải tìm Trương Húc, ngay từ đầu trong lòng tôi tràn đầy vui mừng thì hiện tại lại hoàn toàn biến thành hai chữ “căm giận”.
Tôi bĩu môi nói: “Bây giờ tôi trở thành như vậy, ngay cả nhà cũng không thể quay về, còn đi Thượng Hải làm gì nữa.” Lúc này bộ dạng tôi giống y như quỷ, vì trốn tránh liên hoàn đoạt mệnh mười tám câu hỏi của Lão Phật Gia, ngay cả nhà cũng không thể về, nhà của Đồng Yến cũng không thể ở, mẹ cô ấy với mẹ tôi là đồng bọn cùng hội cùng thuyền mấy chục năm nay. Hai người gặp mặt thế nào cũng trò chuyện bát quái, giấu được mới lạ!
Mấy ngày nay anh đối xử với tôi như thế nào, tôi cộng lại rồi đó!
Tôi chống cây gậy, đi từng bước từng bước giống như con rùa. Lục Bách Nghiêu nhìn thấy tôi thì nói: “Tôi đưa cô trở về, mấy ngày này an phận một chút, ở trong nhà nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể.”
“Tôi không trở về nhà.” Vừa nghe đến hai chữ về nhà tôi liền nghĩ đến tư thế tra hỏi của Lão Phật Gia, trong nháy mắt da đầu run lên.
“Vậy cô ở chỗ nào?” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu nghi hoặc.
“Tôi……”Tôi nghẹn lời, nhất thời không thể tìm ra chỗ nào để ở lại. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vì lo cho độ dày của ví tiền, rốt cuộc tôi cũng đưa ra được một đáp án: “Giúp tôi đi tìm một khách sạn nhỏ tiện nghi đi.”
Lục Bách Nghiêu xem xét nhìn tôi: “Hạ Cận, vì sao cô phải trốn nhà đi bụi hả?”
Cũng không phải tôi muốn bỏ nhà ra đi mà là e ngại đoạt mệnh liên hoàn mười tám câu hỏi của Lão Phật Gia nên mới không dám về.
Hồi lâu tôi cũng không trả lời, thẳng đến khi Lục Bách Nghiêu mở miệng nói: “Nếu không có chỗ đi thì đến nhà tôi ở hai ngày đi.”
Tôi bĩu môi căm giận nói: “Tôi cũng không muốn đi nhà anh, không chừng gặp phải mẹ anh thì thế nào cũng sẽ cùng bà gây ra thế chiến thứ ba cho xem.”
Lần trước người này đã lấy ảnh chụp uy hiếp tôi làm vật hy sinh, bộ dạng của Lục phu nhân trong kí ức tôi vẫn còn mới mẻ, nếu phải gặp lại không biết còn náo loạn đến cái dạng gì.
“Tôi nói là hiện tại tôi đang ở nhà trọ, mẹ tôi sẽ không biết chỗ đó.”
Chỗ mà Lục Bách Nghiêu nói, lúc trước tôi đã cùng anh ta tới một lần, một người một hộ, bí ẩn, cực kỳ bí ẩn, chính là………………
Lục Bách Nghiêu khóe miệng hơi cong: “Cô phụ trách nội trợ, tiền thuê nhà miễn phí.”
Nấu cơm thì có nồi cơm điện. quét nhà thì có máy hút bụi, giặt quần áo thì có máy giặt, ngay cả rửa chén nhà anh ta cũng có máy tự động, mỗi ngày nhiều lắm tôi chỉ cần làm vài món thức ăn lại có thể được ở trong một tiểu khu xa hoa, haha, lời quá!
Thừa lúc Lục Bách Nghiêu còn chưa thay đổi ý, tôi lập tức quyết định chuyện này: “Thành giao.”
Trong lòng tôi đang tràn đầy vui mừng thì Lục Bách Nghiêu, cái người này lại đột nhiên lại không khách khí gõ lên đầu tôi một cái, thật không biết cái gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”: “Cô, nữ nhân này, rốt cuộc có biết xấu hổ không hả?”
“Tôi thì làm sao?” Tôi bị thái độ đột ngột thay đổi 360 độ của người này làm cho lọt vào sương mù.
“Cô, cái nữ nhân này, tôi là đàn ông, cô liền yên tâm ở cùng một chỗ với tôi như vậy?” Lục Bách Nghiêu nhìn xuống tôi nói, đúng, là nhìn xuống. Người này cao hơn tôi một cái đầu, tôi cao một 1m6 nhưng đứng trước mặt anh ta căn bản là không đủ nhìn! (cái này Mèo trải qua rồi nè, tủi thân khinh khủng)
Tôi lấy cây gậy chọc chọc bắp chân anh ta, e hèm, nói: “ Không phải bởi vì người đàn ông đó là anh sao, nếu là người khác thì tôi không có ngu như vậy đâu.
Ở trong mắt tôi, Lục Bách Nghiêu sẽ không đối với con tôm tép như tôi có tư tưởng không an phận. Đối với việc người này đánh giá “Nhìn xa mặt cũng không tệ, nhìn gần ngực không gợn sóng” tôi vẫn còn khắc cốt ghi tâm, cùng anh ta ở chung hay cùng gay ở chung cũng không có gì khác biệt. Đương nhiên ở trong mắt anh ta, trước sau vẫn xem tôi như là nam nhân mà đối xử thì càng không có cái gì gọi là……………..
Không biết vì sao tâm tình của Lục Bách Nghiêu đột nhiên chuyển biến tốt, nhìn độ cong trên khóe miệng của anh ta càng ngày càng lớn, tại sao tôi lại cứ có cảm giác…………….có chút sợ hãi. Mới vừa rồi tôi không có nói sai cái gì đi?
Tâm tình của Lục Bách Nghiêu cực kì tốt, cầm lấy cây gậy trong tay tôi, sau đó ……………….thế nhưng lại bế ngang tôi lên, là điển hình của kiểu “bế công chúa”!
Tuy rằng bình thường biểu hiện của tôi giống như “đàn ông thô lỗ, đàn bà chanh chua” do Đồng Yến đánh giá, nhưng trong lòng đối với kiểu ôm công chúa tất nhiên là cùng với nữ sinh giống nhau, đều ảo tưởng có một ngày như vậy.
Đó là……….thời điểm còn trẻ, đối với tình yêu vẫn còn mơ mộng.
Tôi tưởng rằng người đầu tiên ôm tôi theo kiểu công chúa này sẽ là Trương Húc, không nghĩ tới lại là Lục Bách Nghiêu.
Tay phải của anh ta nâng tôi lên. Tôi dán vào người anh, gần sát vị trí lồng ngực, cách một lớp áo gió dày tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim trầm ổn hữu lực truyền ra. Người anh ta tản ra hỗn hợp mùi thuốc lá cùng mùi cơ thể nhưng không làm cho tôi bài xích, ngược lại…………….có cảm giác ấm áp.
Tôi lẳng lặng nâng mắt nhìn anh ta, nhìn đến chiếc cằm gầy có những sợi lông tơ rất nhỏ. Chiếc cằm thon gọn, cho dù người trong lòng tôi là Trương Húc nhưng cũng không thể không thừa nhận trong hai mươi mấy năm cuộc đời, trong tất cả những người mà tôi đã gặp qua thì Lục Bách Nghiêu là người đẹp trai nhất.
Khóe miệng anh ta khẽ ngâm nga một câu hát, bước chân hướng ra ngoài mà đi, trong ngôn từ còn mang theo vài phần ngả ngớn: “Đi thôi, cùng anh về nhà nào!”
Dọc theo đường đi, tôi đều muốn chôn mặt trong ngực Lục Bách Nghiêu, da mặt anh ta luôn luôn dày nhưng người ta thì rất thẹn thùng.
Trong trí nhớ của tôi, khoảng cách từ phòng bệnh ở bệnh viện đến bãi đỗ xe không xa, nhưng chẳng biết tại sao Lục Bách Nghiêu lại ôm tôi đi lâu như vậy. Trong lúc đó tôi vẫn luôn luôn vùi đầu vào trong ngực Lục Bách Nghiêu, vì phòng ngừa người ta vây xem, ngay cả vụng trộm ló đầu ra cũng không có, đối với nghi vấn này cũng chỉ nghĩ ở trong lòng.
Không biết qua bâu lâu, hình như đã ra tới bên ngoài, không còn hệ thống sưởi ấm trong bệnh viện, gió lạnh đến thấu xương làm tôi không khỏi run người. Tôi cảm giác Lục Bách Nghiêu càng ôm tôi chặt hơn, tôi tham luyến hơi ấm trong lồng ngực anh ta. Trong chớp mắt đó cũng không nghĩ nhiều nữa liền dựa sát vào trên người anh.
Giọng nói của Lục Bách Nghiêu vang lên trên đầu tôi: “Chìa khóa xe ở trong túi, cô giúp tôi lấy ra đi.”
“Được.” Giọng nói tôi khàn đặc, ngay cả mở miệng cũng thấy khó khăn, trả lời một tiếng này không biết anh ta có nghe thấy được hay không, tay liền đưa vào trong túi quần anh ta từ bên trong lấy ra chìa khóa, bấm một cái, nhìn thấy cách đó không có một chiếc xe có đèn lóe sáng.
Lục Bách Nghiêu ôm tôi đến chỗ ghế lái phụ, cẩn thận giúp tôi thắt dây an toàn, sau đó đóng cửa lại, vòng qua ghế lái bên kia, đút nhanh chìa khóa vào, khởi động hệ thống sưởi: “ Dựa lưng vào ghế ngủ một chút, đến nhà tôi sẽ gọi cô.”