Hiện tại tôi cảm giác ngay cả nhìn Lục Bách Nghiêu một cái cả người đều mỏi mệt: "Tin tưởng? Em rất muốn tin tưởng anh nhưng em càng tin tưởng toàn bộ những gì mình đã thấy. Lục Bách Nghiêu, anh có động chân động tay vào chuyện đính hôn của em và Trương Húc hay không? Hay là anh đã giở thủ đoạn trên người em? Em thật đúng là có giá, được anh để mắt tới lại bỏ phí nhiều tinh lực như vậy. Em phải cảm ơn anh nhiều lần mới phải."
"Tiểu Cận, em đừng nói như vậy có được không?"
"Vậy anh hi vọng em nói cái gì?" Tôi hừ lạnh một tiếng hỏi lại: "Em cũng không phải là thầy tướng số ngồi ở quảng trường, không thể nói những lời mà anh thích nghe được!"
Sau khi nói xong tôi xoay người rời đi, trước mặt hai người này tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Lục Bách Nghiêu chạy tới muốn ngăn cản tôi nhưng bị tôi đẩy ra: "Đừng tới đây, Lục Bách Nghiêu, anh có biết anh làm cho em cảm thấy ghê tởm hay không?"
Tôi đối diện với bọn họ, lui về sau từng bước, Lục Bách Nghiêu không chút do dự tiến lên, Trương Húc đang đứng bên cạnh Lục Bách Nghiêu cũng có ý đồ muốn bước lại gần thì bị giọng nói lạnh băng của tôi ngăn lại: "Trương Húc, về sau anh và Lục Bách Nghiêu một người tôi cũng không muốn nhìn thấy."
Cảm giác tuyệt vọng điên cuồng xuất hiện trong lòng tôi làm cho toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.
Thời điểm biết được Trương Húc ngoại tình tôi cảm giác được trái tim mình đang vỡ ra từng mảnh nhỏ làm cho tôi sợ hãi không dám yêu thêm một lần nào nữa. Rốt cuộc đến khi tôi thu thập được mười phần dũng khí thật sự muốn cùng Lục Bách Nghiêu ở chung một chỗ, tôi buông xuống tôn nghiêm, buông xuống cá tính, buông xuống cả bản thân mình cố gắng yêu thêm một lần nữa, muốn quý trọng người đàn đông này, cố gắng đón ý nói hùa với người nhà anh ta chỉ vì muốn có thể sánh vai cùng nhau nhưng đáp án sau cùng lại cho tôi biết toàn bộ những gì mình đã làm chẳng qua chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.
A, chuyện này thật buồn cười.
Toàn bộ những gì tôi cố gắng thì kết quả chẳng qua chỉ là một trò hề!
Lúc bắt đầu tôi cho rằng chuyện chúng tôi yêu nhau giống như một vòng tròn vĩnh viễn không có điểm cuối nhưng cuối cùng chính Lục Bách Nghiêu đã làm cho tôi hiểu rõ hóa ra chúng tôi yêu nhau quả thật giống như một vòng tròn nhưng vĩnh viễn không có khởi đầu.
Tình yêu bắt đầu từ lời nói đối thì làm sao có thể ra hoa kết trái?
Nhưng đã từng gặp từng yêu nhau bây giờ làm sao có thể xem như không biết.
Quyết tâm cùng quân chấm dứt, không nói sinh tử chỉ nói tương tư.... .......
Không biết nằm ở trên giường khóc trong bao lâu nước mắt mới thoáng ngừng lại, tôi vẫn luôn cảm thấy nước mắt là một thứ yếu đuối cực kỳ nhưng lúc này ngoại trừ nó thì không còn gì có thể làm bạn giúp tôi tiếp tục chống đỡ nữa.
Ánh mắt khóc đến phát đau, tôi đứng dậy đi từ phòng ngủ ra phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mặt mình trong gương, ánh mắt sưng lên giống như quả hạch đào, bộ dáng tiều tụy như thế này không phải là dáng vẻ nên có của một cô dâu sắp cưới.
Tôi dùng khăn mặt lau khô những giọt nước mắt còn sót lại, hít một hơi thật sâu tận lực làm cho tâm tình của chính mình khôi phục lại bình tĩnh. Trước khi thi vào trường cao đẳng, baba chết thảm do bị tai nạn giao thông, thời điểm khó khăn như thế đều đã vượt qua thì bây giờ có gì là không thể vượt qua được?
Tôi lẳng lặng nhìn chính mình ở trong gương, một lần lại một lần nữa nói mình phải kiên cường, cho dù tất cả đều đã thay đổi nhưng mặc kệ lúc nào tôi đều không thể ngã xuống.
Tôi tự nói với mình: "Hạ Cận, mi phải cố lên!"
Tôi vỗ vỗ mặt mình tận lực nâng cao tinh thần sau đó mở đèn trong phòng ngủ, thu dọn quần ảo trong tủ bỏ vào trong vali.
Đã đi đến bước này nếu tiếp tục kéo dài chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Tôi lôi kéo cái vali, mở cửa phòng ngủ chuẩn bị rời đi ngay đêm nay. Lúc ngang qua phòng khách thì có một mùi khói thuốc gay mũi truyền đến, tôi nhìn thấy Lục Bách Nghiêu đang ngồi ở ghế sôpha, một tay kẹp chặt điếu thuốc còn chưa hết khói mà cái gạt tàn ở trước mặt anh ta đã đầy tàn thuốc.
Phòng khách không có bật đèn, rèm cửa được vén lên lộ ra ánh trăng nhàn nhạt, tôi nhìn thấy anh kẹp điếu thuốc chậm rãi đưa vào miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Người đàn ông này là người mà tôi đã từng yêu thương sâu đậm, yêu hàng lông mày đen như mực, yêu đôi mắt hoa đào xinh đẹp, yêu cái mũi cao thẳng, yêu đôi môi mỏng nhưng vào giờ phút này trong lồng ngực của tôi không có gì ngoài chán ghét, không muốn tới gần.
Tình yêu lúc tới thì oanh oanh liệt liệt đến cuối cùng khi phồn hoa tan hết thì cô đơn càng sâu thêm. Chúng tôi yêu nhau như chính nghĩa không hề chùn bước nhưng cuối cùng vẫn là chạy không thoát khỏi xiềng xích vận mệnh.
Tôi quay đầu không nhìn anh ta, đặt chìa khóa lên trên bàn sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
Thời điểm chân vừa mới bước đến cửa phòng thì vali đang cầm trên tay bị giữ lại, tay anh ta giữ chặt tay tôi lại ý đồ muốn ngăn cản.
Tôi lạnh lùng nói: "Buông ra."
"Không buông!"
"Buông ra!"
"Không buông!"
Tôi nâng mắt lạnh lùng nhìn anh ta: "Lục Bách Nghiêu , anh cảm thấy anh làm như vậy có ý nghĩa sao?"
Lời nói của Lục Bách Nghiêu tràn ngập kiên quyết: "Anh không cho em đi!"
Tôi cười lạnh: " Tim đã không còn nữa cho dù anh có mạnh mẽ ngăn người lại thì còn có ý nghĩa gì?"
Giọng nói của anh trầm trầm, bóng dáng cao lớn che khuất tôi: "Anh đã hôn qua em thì em phải là người phụ nữ của anh!"
A, Tôi có thể nói rằng anh đã hôn qua con Husky mới nuôi của Lão Phật Gia không? Lục Bách Nghiêu, chẳng lẽ anh nói rằng nó là con chó của anh sao?
Tôi mặc kệ lời nói của anh ta liều mạng bắt lấy cánh tay anh muốn giãy ra khỏi trói buộc sau đó rời khỏi người đàn ông giống như ác mà làm cho tôi sởn gai ốc này.
Mắt thấy tôi sắp thoát khỏi trói buộc của Lục Bách Nghiêu nhưng không nghĩ tới anh ta đột nhiên lại ôm lấy cả người tôi: " Em đã nói cả đời này đều sẽ không rời khỏi anh!"
Tôi hung hăng muốn né tránh, liều mạng kháng cự cái ôm của anh ta nhưng vẫn bị anh ta gắt gao ôm vào ngực như cũ làm tôi gần như không thở nổi.
Trong mắt tôi tràn đầy lệ: "Lục Bách Nghiêu, anh không xứng, anh hoàn toàn không xứng được em yêu."
Anh ta hôn tôi, hôn đến mức hô hấp tắc nghẽn: "Anh biết, toàn bộ đều do anh sai nhưng cũng đều vì anh yêu anh. Nếu để cho anh được lựa chọn một lần nữa anh vẫn sẽ chọn làm như vậy, anh không hối hận."
Nụ hôn nóng cháy lan tràn giữa răng môi, hỗn hợp hơi thở đàn ông và mùi thuốc lá dày đặc. Tôi nhắm mắt lại, cả thân thể cứng ngắc mặc cho Lục Bách Nghiêu không kiêng nể hôn lên thân thể tôi nhưng tôi lại không hề có cảm giác. Cái hôn này không chỉ chôn vùi đi tình yêu đã mất của tôi mà còn chôn vùi luôn cả nội tâm đang chết lặng.
Tôi không hề có cảm giác mà hứng thú của anh ta cũng không cao, quả nhiên không lâu sau anh ta liền buông ra, ánh mắt trầm trầm nhìn về phía tôi.
Trong ánh sáng mờ ảo tôi nói với anh ta: "Lục Bách Nghiêu, chúng ta chia tay đi."
Làm cho tất cả toàn bộ đều kết thúc vào đêm nay đi.
Vẻ mặt của anh ta bỗng nhiên hiện lên lạnh lẽo, một đôi mắt thẳng tắp bắn về phía tôi sau một lúc lâu thì dịu đi: "Vợ, ngày Cá tháng tư còn chưa tới, nói đùa như vậy không vui đâu."
Tôi lặp lại lời lúc nãy một lần nữa, kiên quyết nói: "Lục Bách Nghiêu, em nói thật, em muốn chia tay!"
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm tôi, đôi tay bắt lấy bả vai tôi ngày càng siết chặt, cực kỳ cố gắng áp chế tức giận ở trong lòng: "Vợ, em phải biết rằng cả đời này Lục Bách Nghiêu anh sẽ không buông tay em!"
Tôi trực tiếp đạp anh ta một cái: “ Lục Bách Nghiêu, máu dê của anh chắc được hình thành từ trong bào thai rồi.”
Sau khi tôi xuất ra hết các kỹ năng, cuối cùng cũng đuổi được cái tên sắc lang Lục Bách Nghiêu này đi. Rốt cuộc cũng có thể thỏa mãn giấc mộng ngâm suối nước nóng từ lâu.
Đang yên lặng hưởng thụ việc ngâm suối nước nóng một chút thì đầu óc của tôi liền thoáng qua các sự việc đã phát sinh mấy ngày trước đây: Tôi từng ăn mặc xinh đẹp xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn, sau đó Lục Bách Nghiêu đánh bị thương Trương Húc rồi mang tôi đi, tiếp đó tôi theo anh ta đến nơi xa lạ này….
Một chuyện một chuyện giống như một đoạn phim ngắn đang tua lại ở trong đầu tôi, chẳng qua chỉ là một ngày ngắn ngủi mà giống như tôi đã trải qua một vòng luân hồi sống chết..
Quên đi, trong lòng tôi tự nhũ.
Đúng như một câu nói thông dụng: Chỉ cần tâm tình sáng sủa thì cuộc sống sẽ không có trời mưa.
Tôi đắm chìm trong suối nước nóng, dần dần cả người cũng trở nên bình thản liền đứng lên.
“Ngâm lâu quá cũng không tốt, đi lên đi, anh giúp em mặc quần áo.” Một giọng nam vang lên ở trên đầu tôi, tôi chợt cả kinh, ánh mắt lập tức mở ra, giọng nói này………………là Lục Bách Nghiêu.
“Tại sao anh lại ở nơi này?” Thân thể của tôi vội vàng lui sau từng bước, trực tiếp cầm lấy khăn tắm che ở trước người, tôi ngâm một mình là tốt rồi, người này…….tại sao cũng tới đây?!
Lục Bách Nghiêu chớp chớp đôi mắt đang lóe sáng của mình, đặc biệt vô tội trả lời: “Tới giúp em mặc quần áo.”
Mặc dù từ trước đến nay mỗi khi Lục Bách Nghiêu nháy cặp mắt đào hoa sáng quắc của mình thì đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nhưng bây giờ khi tôi nhìn thấy đôi mắt này tại sao lại có cảm giác giống như một đôi mắt sói đang lóe ra u quang trong đêm tối?!
Tôi vừa xấu hổ vừa quẫn bách, chỉ hy vọng tên khốn kiếp Lục Bách Nghiêu này có thể biến đi nhanh một chút: “Lục Bách Nghiêu, mẹ nó, hiện tại anh chính là một tên sắc lang trắng trợn đó.”
“Dáng người này so với tưởng tượng của anh tốt hơn nhiều…”
Tôi thở phì phò nhìn chằm chằm anh ta: “Lục! Bách! Nghiêu! Anh mà còn nói thêm một câu nữa em sẽ rút từng cái răng của anh ra đó.”
“Em nỡ?” Lục Bách Nghiêu đưa tay phải ra, bỗng nhiên túm lấy tay tôi ở trong suối nước nóng, kéo đến trong ngực mình, một tay tôi vội vàng dùng khăn tăm ngăn cách giữa hai thân thể, lập tức trọng tâm không ổn định liền bị Lục Bách Nghiêu kéo đi.
Khóe miệng anh ta nâng lên nụ cười mập mờ vui vẻ, hai tay ôm tôi vào người, một cái tay của tôi dùng để cầm lấy khăn tắm bảo vệ thân thể trần trụi, tay còn lại dùng để ngăn cản anh ta, vì thế hai chúng tôi liền giằng co trong một tư thế vô cùng kì dị bên cạnh suối nước nóng.
Anh chợt kêu tên tôi, trong lời nói tràn ra lưu luyến nỉ non: “Hạ Cận.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, động tác túm khăn tắm vẫn không ngừng lại: “Ừ?”
Bỗng nhiên anh nói một câu như vậy: “Chúng ta kết hôn đi.”
Tôi khó có thể tin kêu lên: “A?”
Lần đầu tiên còn có thể nói là mình thất thần, không nghe rõ rốt cuộc là người này đang nói gì nhưng lần thứ hai, người này………….lại nói rõ ràng như thế…………..
Chắc hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư chứ?
Tôi ở trong lòng nghĩ đến nghi vấn này nhưng sau . giây liền hủy bỏ ý tưởng ngu ngốc này.
Ở mấy ngày trước, vào buổi chiều mà Trương Húc và tôi đính hôn, Lục Bách Nghiêu vừa mới tỏ tình với tôi, bây giờ lại đang cầu hôn tôi sao?
Tôi nhất thời sợ run, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Ha ha, ha ha……” Tôi khẽ cử động khóe miệng cứng ngắc: “Không nghĩ tới giá thị trường của em cũng không tệ lắm…”
Lúc trước vừa mới làm tiệc đính hôn biến thành một buổi hài kịch náo loạn, hôm nay lại có người cầu hôn với tôi, nếu là thường ngày khẳng định tôi đã vui mừng tựa như hoa nở, cảm khái ông trời cuối cùng cũng có mắt, rốt cuộc cũng có một người đàn ông nhìn thấy vẻ đẹp khả ái mê người đến ông trời cũng phải oán trách của tôi. Nhưng vào lúc này tôi vốn không có ý định quan tâm tới những thứ này nữa, thậm chí ngay cả việc tiếp nhận một đoạn tình cảm hoàn toàn mới cũng phải cần có thời gian để từ từ chấp nhận.
Lòng tôi rối loạn như một đoàn chỉ gai, nhưng rất tốt, cuối cùng thì Lục Bách Nghiêu cũng bỏ qua cho tôi: “Có phải anh…………quá nóng lòng hay không? Anh đi ra ngoài trước, em mặc quần áo đi, chuyện này để sau hãy nói.”
Nhìn bóng lưng ngượng ngùng rời đi của Lục Bách Nghiêu tôi không biết phải hình dung cảm giác trong lòng tôi bây giờ là gì, có chút chát chát, trong lòng giống như buồn bực, mắc nghẹn ở một nơi nào đó mà khó có thể thoát ra được.
Mãi cho đến lúc gần tối trong đầu óc của tôi vẫn còn lẩn quẩn hai cái tên.
Trương Húc………………….Lục Bách Nghiêu……………………
Lục Bách Nghiêu nói anh thích tôi suốt mười năm vậy tại sao lúc đầu anh lại cùng tôi đối nghịch khắp nơi đây? Lúc ấy thành tích học tập của tôi rất tốt nhưng bởi vì anh ta tham gia giải bóng rổ được giải nhất nên từ đó mọi người bắt đầu chú ý đến anh ta hơn tôi, khi đó bạn bè trong lớp biết chuyện còn bầu chúng tôi là “Cặp đôi khó có thể trở thành người yêu nhất”.
Tôi tỉ mỉ hồi tưởng lại từng chuyện từng chuyện thời trung học:
Ngày đầu tiên quen biết, anh ta khen đôi mắt của tôi rất đẹp, ngập nước long lanh.
Trong lúc đi học khi tôi tình cờ quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt hoa đào đang mỉm cười chói mắt.
Mới bắt đầu, cho dù chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều lắm nhưng tựa hồ quan hệ cũng không tệ, cũng không đến trình độ cứng nhắc……..Sau này không biết từ lúc nào, quan hệ của hai người dần dần trở nên đối địch đây?
Tôi cố gắng lục tìm trong đầu lại phát hiện ra mình hoàn toàn không nhớ gì cả, sau đó trong trí nhớ gần như tràn ngập hình ảnh đối địch của tôi và anh ta.
Trong một tiết học, anh ta chạy tới chỗ ngồi của Trương Húc sau đó ở ngay trước mặt tôi nói với Trương Húc không nên ngồi cùng bàn với Hạ Cận. Suy nghĩ khi đó muốn bóp chết Lục Bách Nghiêu tôi đều đã có, tôi thì thế nào? Thế nào hả?
Có một lần, thầy dạy Ngữ văn khen bài văn của anh ta, tôi là người luôn luôn kiêu ngạo với khả năng viết của mình nhưng lần này lại không được thầy khen bằng anh ta cho nên sau khi tan lớp một đống lớn nữ sinh vây quanh anh ta, hỏi mượn bài văn của anh ta. Tôi cũng hỏi anh ta, Lục Bách Nghiêu, bài văn cậu viết có thể cho tôi mượn xem một chút được không? Anh ta nhìn tôi, sắc mặt đang cười vui bỗng chốc chìm xuống. Tôi nhịn không được nữa, không thèm mượn!
Còn có một lần, không, là rất nhiều lần vào mùa đông, cả lớp đang ở trong sân trường chơi ném tuyết, mỗi lần anh ta đều sẽ làm một quả cầu thật lớn thừa lúc tôi chưa kịp chuẩn bị liền hung hăng ném lên người tôi. Cái tên khốn kiếp này, dám đánh lén sau lưng tôi! Tôi cầm một quả cầu tuyết cùng chạy tới chiến đấu với anh ta, cuối cùng chạy mệt, anh ta liền ngã xuống ở trên mặt tuyết, ngửa đầu vô lại nhìn tôi, một đôi tròng mắt so với tuyết còn sáng hơn. Anh ta nói này, cho mượn cái bao tay mang đi.