Tôi chuyên tâm ăn thức ăn trên bàn để hiến tế cho lục phủ ngũ tạng của mình, bên tai lại nghe thấy trọng tâm của câu chuyện liền dời từ chuyện đi du học của Lục Bách Nghiêu đến trên người Tiểu Bàn vừa mới sinh con trai, một đám người ầm ĩ đòi gặp mặt vợ ngoại quốc của Tiểu Bàn cùng đứa con lai.
Tôi vùi đầu vào ăn uống lại nghe thấy Tiểu Bàn kêu tôi một tiếng, vừa mới ngẩng đầu liền thấy anh ta nâng ly hướng về phía tôi: "Hạ Cận, tuy rằng hiện tại mình đã kết hôn nhưng nói thật là trung học mình đã thầm mến cậu. Haha, hiện tại cái gì cũng không nói tới nữa, mình mời cậu một ly."
Tiểu Bàn thầm mến tôi?
Tôi kinh ngạc một lúc mới có phản ứng lại, lúc trước khi Lục Bách Nghiêu nói thích tôi tôi còn chưa có tâm nhãn nhìn ra được thì càng đừng nói đến Tiểu Bàn.
Tôi cũng nghiêm túc nâng ly cạn chén với cậu ta. Đợi tới lúc xong tiệc, trừ bỏ Lục Bách Nghiêu thì những người khác đều đầu váng mắt hoa cả.
Ly mà quán bar cung cấp tính thì thì không chỉ lớn hơn ly ruợu bình thường một số, mời rượu bây giờ cũng là cụng ly nhưng ngoại trừ cụng rượu ngoại thì cũng chỉ cần tùy ý uống một chút coi như xong nào có giống tôi trực tiếp trút vào trong miệng. Hiện giờ sau khi tôi cạn một ly vẫn khí định thần nhàn gắp thức ăn tức thì mọi người đều nhìn đến u mê.
"Hạ Cận, cậu thật cừ!" Tiểu Bàn dựng thẳng ngón tay cái, vẻ mặt bội phục khi nói chuyện cũng cứng rắn uống sạch rượu trong ly sau cùng cả người lảo đảo ngồi xuống.
Tôi cười vài tiếng tiếp tục gắp rau củ lấp đầy lục phủ ngủ tạng, khi còn làm ở công ty thì tôi bị lãnh đạo bồi dưỡng thành tiểu thư bồi rượu có kinh nghiệm, tửu lượng cũng đã sớm luyện thành, một ly rượu này cũng không tính là gì cả.
Sau khi ăn xong bữa cơm trừ bỏ mấy người đàn ông vẫn còn đang cụng rượu ở bên kia thì đại đa số các cô gái đều đã vây quanh bục kara, Hoàng Vũ Vi đứng mũi chịu sào hát bài "Nói yêu em" của Thái Y Lâm.
Tôi rất ấn tượng với bài hát này, ngay tại bữa tiệc sinh nhật của Lục Bách Nghiêu thời trung học, lúc đó anh ta mời bạn cùng lớp đến ktv, Hoàng Vũ Vi cũng đã hát bài này để thổ lộ với anh ta sau đó bị anh ta ậm ờ cự tuyệt.
Tôi nhớ rõ ràng từng chi tiết trong buổi tiệc sinh nhật đó không chỉ vì ngày đó là lần đầu tiên tôi uống rượu mà cũng bởi vì vào buổi tối kia tôi bị Lục Bách Nghiêu cướp đi nụ hôn đầu tiên.
Đây là một ca khúc cũ, giai điệu động lòng người, nghe nhiều nên thuộc. Trước lúc hát Hoàng Vũ Vi đã cầm micro lên nhìn về phía Lục Bách Nghiêu nói một câu: "Bài hát này chỉ vì cậu mà hát lên!"
Khí thế cụng rượu ngất trời bên đám đàn ông kia nhất thời chấm dứt, tiếng huýt gió vang lên như sấm, ánh mắt ái muội của mọi người di chuyển trên người Lục Bách Nghiêu và Hoàng Vũ Vi.
Đợi cho câu đầu tiên của bài hát là "Thế giới của em cho dù có dũng khí đặc biệt cũng khó nói thành lời." bắt đầu, Hoàng Vũ Vi đã cởi bỏ áo ngoài vừa cầm micro hát vừa nhảy vũ đạo nóng bỏng.
Vốn cô ta trời sinh trước sau lồi lõm phối hợp với điệu múa khiêu gợi lại càng chọc nội tâm người ta ngứa ngáy cho dù con gái là tôi nhìn cũng cảm thấy lồng ngực chấn động huống chi là đàn ông.
Hát được vài câu cô ta cầm micro chậm chậm bước đến bên người Lục Bách Nghiêu cuối cùng dựa sát vào anh ta nhảy múa uốn éo. So sánh với giọng hát của Thái Y Lâm thì âm sắc của Hoàng Vũ Vi càng triền miên kiều mị hơn. Một câu một câu đều giống như lửa cháy nháy mắt có thể lan cả đồng cỏ.
"Tình yêu đi qua không có dự đoán trước được kết cục.
Ngày đó lại phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Hoài nghi của em là tất cả đáp án mà anh đã rõ ràng.
Xoay, xoay liền thật sư gặp Mr.right."
Đợi cho bài hát kết thúc, Hoàng Vũ Vi đã đứng bên cạnh Lục Bách Nghiêu, một tay vòng qua cổ anh ta, một tay cầm micro, giọng nói dịu dàng: "Chờ mong anh là Mr.right của em!"
Mọi người lập tức trêu chọc cùng vỗ tay không ngừng, ánh mắt tập trung về phía Lục Bách Nghiêu muốn quan sát phản ứng của anh ta.
Nhưng mãi đến sau cùng Lục Bách Nghiêu cũng chỉ nhàn nhạt cười, trên mặt cũng không quá kích động.
Ánh mắt nóng bỏng của anh ta nhìn về tôi, cầm ly rượu trên tay, nhấm nháp....
Editor: Mèo (coki)
Động tác của hai người chúng tôi lúc này thật sự là muốn bao nhiêu đen tối có bấy nhiêu đen tối thậm chí tôi còn không dám hô hấp chỉ sơ bộ ngực di động chạm tới người anh ta thì đại sói xám Lục Bách Nghiêu này sẽ thịt tôi mất.
Vì thế tình cảnh liền biến thành như vậy: một nam một nữ, nam trên nữ dưới, trung gian là khe hở đủ phủ một lớp bụi. Khụ khụ tuy rằng khe hở này có chút nhỏ nhưng có còn hơn không nhưng hình ảnh quan trọng nhất chính là một nam một nữ đó đang mắt to trừng mắt nhỏ…..
Tôi: Anh đứng lên đi!
Lục Bách Nghiêu: Không đứng!
Tôi: Mau đứng lên!
Lục Bách Nghiêu: Không đứng!
Tôi: Anh thật sự không thấy chán hả?
Lục Bách Nghiêu: Không chán.
Tôi: Đồ lưu manh!
Lục Bách Nghiêu: Khen rất tốt!
Tôi:……..
Hai người đang giằng co thì hai tay đang chống dưới sàn của Lục Bách Nghiêu giật giật, tôi vui sướng nghĩ rốt cuộc người này cũng thông suốt muốn đứng lên rồi. Không nghĩ tới anh ta một tay chống lên cao một chút tay còn lại cũng kéo tôi lên theo. Động tác có hệ số siêu khó như vậy mà Lục Bách Nghiêu lại làm rất thành thạo, tôi thật sự phục anh ta luôn rồi!
Thân thể của tôi bị anh ta nâng lên, chính thức tạm biệt khoảng thời gian cùng sàn nhà sống chết dây dưa. Tôi cảm giác thân mình nhẹ bẫng sau đó cảm thấy ipad cứng ngắc ở sau lưng biến mất………..Cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm cảm giác thoải mái là ra sao!
A!
Ipad!
Đầu óc của tôi vừa hiện lên hai chữ ipad thì Lục Bách Nghiêu đã một tay nâng tôi một tay lấy được ipad đang nằm ở dưới lưng.
Còn quan tâm trinh tiết cái quái gì nữa, tuyệt đối không để cho tên khốn Lục Bách Nghiêu này thực hiện được mưu đồ.
Tôi liều mạng giữ lấy tay trái anh ta nhưng người này chính là Thiết Ngưu, còn khủng bố hơn bò tót trong đấu bò Tây Ban Nha nữa.
Không lâu sau đó anh ta đã dọn dẹp hết tất cả chướng ngại vật, mắt thấy anh ta sắp lấy được ipad thì dưới tình thế cấp bách, tôi liền rướn người lên, trực tiếp trình diễn tiết mục “Cường hôn Lục Bách Nghiêu”……..
Hai đôi môi bất ngờ dính sát một chỗ!
Mang theo hơi thở ấm áp!
Là người chủ động “Bá Vương ngạnh thượng cung” nhưng thời điểm hai đôi môi dán vào nhau thì tôi liền sợ đến run rẩy…
Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi sợ hãi……..
Trong đầu của tôi hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có, sau đó Lục Bách Nghiêu liền nghiêng người lên trước, dùng đầu lưỡi của mình đẩy hai cánh môi của tôi làm cho nụ hôn này sâu thêm.
Không biết bắt đầu từ khi nào thì tôi đã đáp lại nụ hôn sâu này, Lục Bách Nghiêu cảm giác được tôi chủ động, ánh mắt sáng quắc mang theo ý cười, một bàn tay giữ lấy cái ót của tôi làm cho mặt tôi càng kề sát vào mặt anh ta, động tác trên môi cũng chưa dừng lại một chút nào.
Khoảng cách hai người gần đến mức thậm chí tôi có thể cảm giác được một cách rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực của Lục Bách Nghiêu, một tiếng lại một tiếng làm lay động nội tâm của tôi.
Không biết qua bao lâu nụ hôn sâu này mới chấm dứt. Tôi cố gắng hít thở từng hơi một giống như con cá phơi thây trên bờ cát. Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu mặt không hồng tâm không động đang ở bên cạnh, trong lòng liền buồn bực, vì sao ở trước mặt anh ta tôi lại thất bại như vậy, mà anh ta làm việc lại không bao giờ giống với người bình thường.
Đợi chút, anh ta đang làm cái gì?
Trên tay anh ta có cái gì đó, màu trắng, mẹ nó, đó không phải là ipad của tôi sao?
“Lục Bách Nghiêu! Anh mau trả lại cho em!” Tôi kêu to muốn đoạt lại ipad trên tay Lục Bách Nghiêu. Người này đang nghiên cứu ipad thì bị tôi tập kích .
Vì thế, hỗn chiến chính thức bắt đầu………
Tôi ghé vào trên người Lục Bách Nghiêu, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mục tiêu, nhất định phải đoạt lại sau đó xóa lịch sử tìm kiếm, bằng không một đời anh minh, trinh tiết….gì gì đó của tôi đều bị hủy hết.
Nhiều lần mắt thấy sẽ lấy được nhưng đều bị Lục Bách Nghiêu né tránh, cuối cùng cả người tôi dùng tư thế cưỡi ngựa ngồi lên trên người Lục Bách Nghiêu, hai đùi đè lên hai cánh tay anh ta, sau đó dùng cả hai tay cố gắng cướp cái ipad trên tay anh ta.
Thay vào đó chân của người này rất dài, mặc dù tôi đang chiếm ưu thế nhưng muốn công phá được cái thành trì này thì còn cần phải liều chết mà đánh! Liều chết! Liều chết!
Cuối cùng khi tôi cướp được thì cái ipad cũng ở trong trạng thái gần hư hỏng: “Lục Bách Nghiêu, anh có đưa hay không?”
Thái độ Lục Bách Nghiêu rất kiên quyết: “Xem xong liền đưa cho em.”
Tôi liền than thở khóc lóc: “Lục đại gia, Lục thiếu gia, Lục thái tử, mau trả cho em đi……….”
Lục đại gia trực tiếp từ chối: “Có gọi như thế cũng vô dụng!”
“Vậy nên gọi là gì? Tâm lý của tôi chuyển động rất nhanh, trong đầu hiện lên đủ loại từ nịnh hót chết không đền mạng.
“Khụ khụ….” Trên mặt Lục Bách Nghiêu bỗng nhiên xuất hiện ửng hồng kì dị, sau đó anh ta mới mở miệng nói: “Kêu một tiếng chồng, anh liền đưa cho em.”