Con mẹ nó, cái này không phải rõ ràng là một tập nhật kí của tôi ở công ty sao? Tôi nhìn qua những bài báo sáo rỗng chợt cảm thấy thì ra là tôi còn có thể có thông minh như thế, đến nổi quyết tâm "Không bắt được đại gia cao phú suất thì không phải là người”?!
Vốn là tôi cho rằng báo viết như vậy đã là quá tuyệt rồi không ngờ tôi lật thêm mấy trang vậy mà lại nhìn thấy thêm một bài báo tài hoa tuyệt thế hơn nữa! Ai da, lại còn nói tôi là công chúa của một nước nhỏ ở Châu Phi kết hôn với Lục Bách Nghiêu chỉ vì lợi ích thuần túy, con mẹ nó bọn họ thấy tôi đây “trắng noãn” như công chúa Châu Phi sao? !
Cuối cùng tôi trực tiếp ném toàn bộ những tờ báo này cho Lục Bách Nghiêu, sau đó Lục Bách Nghiêu lại ném những thứ này cho Lục Kỳ Ngôn xử lý, qua đến ngày hôm sau thì những tin tức tương tự như vậy trên báo chí đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thế giới rốt cuộc lại an tĩnh nhưng mà ngừng không được mấy ngày thì những quy tắc ngầm của Hoàng Vũ Vi lại bị đưa ra ánh sáng!
Vừa bắt đầu là một đoạn video, chính xác là một đoạn video quay lén ở tình huống Hoàng Vũ Vi không biết chuyện, về sau như một quả bom đột ngột nổ tung trong giới Giải Trí, nói bình thường cuộc sống của Hoàng Vũ Vi không đứng đắn ra sao.
Mặc dù ở thời đại này chiến tranh nổ ra liên miên nhưng nhân vật chính chiếm cứ trang đầu trong những ngày qua vẫn là nữ MC nổi danh cùng với giám đốc đài truyền hình " í é í é này nọ ", mọi người đều tỏ ra vô cùng hứng khởi, đăng đủ loại bình luận châm chọc chỉ trích, kết quả là web đăng video bị sập, như vậy thì chuyện này không thể tiếp tục được nữa. . . . . .
Mấy ngày trước đây là xì căng đan với Thái Tử Gia Lục thị, hôm nay lại với giám đốc đài truyền hình, không ít người trên mạng khen bình luận: Giường của cô lại có người đến người đi vội vàng như vậy hả. . . . . . (bình luận của chị Cận)
Mà tôi lại vô cùng không có khí tiết hí hửng thích bình luận của mình!
Vì vậy chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủn đã có hơn một ngàn lượt khen, quả nhiên… quả nhiên, đúng là bản sắc đàn ông, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới!
Lại nói chỉ cần nhìn thấy Hoàng Vũ Vi là tôi đã thấy ghét rồi, tuy nói khi đó trời xui đất khiến bởi vì một số nguyên nhân sâu xa khiến cho thiếu chút nữa cô ta bị một lão già cưỡng gian nhưng rốt cuộc không có trực tiếp quan hệ đến tôi đúng không ?
Lúc ấy chuyện tình này rất huyên náo nhưng tất cả mọi người chỉ biết là trong một lớp nào đó có một nữ sinh thiếu chút nữa bị cưỡng gian nhưng không biết là ai, vậy mà sau đó cô ta lại nói cho các bạn học biết tôi chính là người đó. (thật ra chính là bà Hoàng Vũ Vi)
Vừa bắt đầu tôi và Hoàng Vũ Vi còn là chị em tốt, ai có thể nghĩ tới về sau vì một Lục Bách Nghiêu nam nhan họa thủy, tiếp đó lại bởi vì một ông già bỉ ổi mà hai người bước về hai phía đối nghịch với nhau, cuối cùng đến khi Hoàng Vũ Vi chuyển trường mới ổn định lại, không ngờ gần đây cô ta lại xuất hiện trước mặt tôi.
Mặc dù việc đạp cô ta một đạp lúc đang thất thế là không trượng nghĩa nhưng đối mặt với những chuyện cô ta làm lúc xưa, còn có ý đồ nhúng chàm người đàn ông của tôi, chỉ bình luận phát tiết bất mãn đã là vô cùng khách khí rồi!
Thời điểm tôi lên web đọc bình luận thì Lục Bách Nghiêu đang ngồi ở bên cạnh tôi, đeo bám dai dẳng muốn tôi tắt máy vi tính, lên giường ngủ sớm một chút. Đừng cho là tôi không biết người này muốn làm gì, kiên quyết muốn dụ tôi lên giường sau đó chiếm tiện nghi của tôi!
Tôi cũng không biết tại sao từ sau khi phát hiện mình mang thai thì người đàn ông vốn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng này lại trở nên đàn bà như vậy, không phải một lát lôi kéo tôi hôn một cái thì chính là chỉ chốc lát nữa sẽ lôi kéo tôi ôm một cái, thuận tiện ở trên người tôi liếm mút một chút.
Hiện tại mới 8 giờ tối, Lục Bách Nghiêu liền lấy lí do phải đi ngủ sớm lôi tôi lên giường. Tôi chết sống không muốn ngủ sớm như vậy liền cố ý gây khó khăn cho anh ta: "Lục đại thiếu gia, đối với chuyện này anh có ý kiến gì không? Nói thử đi ~"
Bên này Lục Bách Nghiêu đã gấp rút lắm rồi, đôi mắt liếc nhìn màn hình máy tính đang hiện lên tin tức về giám đốc đài truyền hình, nhẹ nhàng nói một câu: "Cho dù có xấu hơn nữa cũng có quyền nói yêu thương, nói tới thế giới tràn đầy yêu."
Tôi đang muốn phản bác một câu thì thân thể trực tiếp bị Lục Bách Nghiêu kéo lên: "Vợ, chồng thân ái của em đang chờ em nói yêu thương đây này " (Mục đích của câu trên là mở đường cho câu này:3) Cuối cùng người này vẫn không quên sử dụng cặp mắt đào hoa của mình: "Come on, ba¬by!"
Tôi tức đến mức thổ huyết, thiếu chút nữa trực tiếp phun lên trên mặt Lục Bách Nghiêu: "Tại sao em cảm thấy gần đây anh trở nên đàn bà vậy!"
Ai có thể biết cảm giác của tôi lúc này không? Thân là một “nữ hán tử”, chồng của mình còn đẹp hơn mình coi như xong nhưng mà giơ tay nhấc chân lại trắng trợn quyến rũ như vậy là không được, cho dù tôi là một “nữ hán tử” chiến đấu dũng cảm thì cũng bị đánh bại!
Lục Bách Nghiêu e hèm một tiếng: "Lúc sau sẽ cho em thấy chồng em oai phong hùng dũng khí thế bừng bừng như thế nào để cho em trở nên dịu dàng một chút!"
Cuối cùng tôi liền bị người này ném lên giường. . . . . .
Lục Bách Nghiêu nằm ở bên cạnh tôi, quan sát tôi từ trên xuống dưới, do dự: "Vợ, em nói hôm nay chúng ta nên bắt đầu từ đâu mới tốt đây?"
Tôi nằm ở trên giường tức đến giơ chân, mỗi lần người này lôi tôi lên giường bởi vì có đứa bé nên không thể làm gì được, cho nên liền nghĩ ra đủ cách để chiếm tiện nghi của tôi!
Tôi trực tiếp quát lên: "Lục Bách Nghiêu, muốn chém muốn giết thì nhanh lên một chút!"
Lục Bách Nghiêu cố làm bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra: "Ai nha, thì ra là vợ anh nóng lòng à?"
Người này tuyệt đối là cố ý!
Tôi dùng 100% để đánh cuộc!
Cuối cùng tôi chịu thua: "Đúng là em nóng lòng!"
Tôi thật sự là nóng lòng đến độ muốn trực tiếp đạp anh ta xuống giường!
Lục Bách Nghiêu hôn lên cái miệng nhỏ của tôi, cợt nhã nhìn tôi: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chồng tới đây ~"
“Đồng đại tiểu thư, cái cậu gọi là “điều kiện đại thúc” ở đâu rồi? Cứ như vậy bị bác sĩ Lưu dùng một tay cầm dao mổ chém chết sao?” Năm đó Đồng Yến luôn bày ra bộ mặt háo sắc tới chảy nước miếng đối với các kiểu đại thúc đẹp trai, tôi suốt đời cũng khó quên. Tuy rằng tôi biết trong khoảng thời gian này quan hệ của Lưu Chi Dương cùng cô ấy không đơn giản nhưng không nghĩ tới tiến độ của hai người lại nhảy tới kết hôn nhanh như vậy.
Ngữ khí của Đồng Yến tràn đầy buồn bực: “Khụ Khụ, mình cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng mà………”
Nghe thấy cô ấy trầm mặc một lúc lâu, tôi bất tri bất giác kêu to: “Không phải là cậu có thai mới kết hôn đấy chứ?!”
“Ha ha……..Ha ha…….”
“Đồng Tiểu Yến, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
“Tóm lại là lần này lão nương thua trong tay thằng nhãi đó!” Cho dù cách điện thoại tôi vẫn có thể nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Đồng Yến, mẹ nó, cô ấy thật sự mang bầu! Sức chiến đấu của bác sĩ Lưu Chi Dương đúng là mạnh mẽ, nhanh như vậy mà đã có thể thu thập được yêu nghiệt Đồng Yến này!
Tôi cố ý trêu chọc: “Tại sao lại tức giận như vậy? Con dê ở chung với con chim yến, đúng là trời sinh một đôi.”
Đồng Yến nhận ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của tôi, trả lời lại một cách chế giễu: “Con nhóc kia, đừng tưởng rằng có thái tử gia Lục Bách Nghiêu làm chỗ dựa thì vô pháp vô thiên, tháng sau mình kết hôn, tiền mừng của cậu phải lấy gấp đôi.”
Mẹ nó, lão nương đã phải gánh vác chức phù dâu, không nghĩ tới còn bị tống tiền!
“Đồng Tiểu Yến, không bằng cậu đi cướp ngân hàng còn hơn.”
“Mình không cướp ngân hàng, mình cướp Lục Bách Nghiêu, hắc hắc…”
Đồng Yến đang cố dùng sức cười ở trong điện thoại không nghĩ tới một giọng nam trầm truyền đến, muốn bao nhiêu lạnh có bấy nhiêu lạnh : “Em nói cái gì?”
Giọng của Lưu Chi Dương!
Vốn dĩ tôi đang muốn cầu tình giúp Đồng Yến để cho Lưu Chi Dương để cô ấy được toàn thây nhưng trong điện thoại vang lên vài tiếng động vô nghĩa sau đó trực tiếp bị cắt đứt. Tôi chỉ có năng lực yên lặng cầu nguyện giúp Đồng Yến, hy vọng cô ấy còn có thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
Vừa cùng Đồng Yến nói chuyện xong thì chợt nghe thấy có người mở cửa, tôi nghĩ là Lão Phật Gia và ba Lưu đã về nên đứng dậy ra mở cửa thì vừa vặn hai bên cùng mở.
“Mẹ, ba Lưu, con………..con đã trở về.” Tôi cố gắng tận lực làm cho lời nói của mình thông thuận một ít nhưng vừa ra khỏi miệng vẫn có phần lo lắng, giọng đều đều buồn chán. Tuy rằng tôi đã là người trưởng thành nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi bỏ nhà đi lâu như vậy. Vốn tôi tưởng rằng Lão Phật Gia sẽ xông lên thu thập tôi nhưng không nghĩ tới tuy rằng bà xông lên nhưng là để hung hăng ôm tôi, nước mắt rơi từng giọt từng giọt ở trên lưng tôi.
"Con nhóc chết tiệt này, những ngày qua đi đâu vậy, ngay cả điện thoại tin nhắn cũng không có..." Lão Phật Gia cúi đầu sau lưng tôi, nước mắt tí tách tuôn rơi, trực tiếp để chỉ số áy náy của tôi tăng vọt như hỏa tiễn.
"Mẹ, con sai lầm rồi, sau lần này nhất định không để cho mẹ lo lắng nữa. Mẹ đừng khóc, được không?" Tôi vội vàng an ủi Lão Phật Gia, trong khoảng thời gian này trải qua nhiều chuyện như vậy thật ra người mà tôi cảm thấy phải xin lỗi nhất chính là Lão Phật Gia và ba Lưu. Vì hôn sự của tôi và Trương Húc mà ban đầu tới nhà ở hai người cũng muốn đem đi bán, đến cuối cùng tiệc đính hôn trở thành vở hài kịch thì tôi liền bỏ đi, để lại cục diện rối rắm cho hai người bọn họ, ngoại trừ một tiếng xin lỗi thì thật sự tôi không biết mình nên nói cái gì mới đúng.
“Không có chuyện gì, con trở lại là tốt rồi.” Ba Lưu vỗ nhẹ lưng Lão Phật Gia, mặc dù hai người mới tái hôn không lâu nhưng chỉ bằng một cái ánh mắt cũng có thể nhận ra ba Lưu đối với Lão Phật Gia thật sự quý trọng cùng yêu mến.
Bọn họ gặp nhau khi tuổi già sức yếu, cho dù cuộc sống có ngắn nhưng trong khoảng thời gian cuối cùng có thể nắm tay một người khác từ từ già đi không phải là chuyện lãng mạn nhất cuộc đời này sao?
“Đúng rồi, mẹ, hai người vừa mới đi đâu vậy?” Đợi đến khi cảm xúc của Lão Phật Gia từ từ bình tĩnh lại nhìn thấy hai người vừa trở về thì tôi liền vội vàng đổi đề tài.
Lão Phật Gia dùng khăn giấy lau nước mắt, thở dài nói: “Đến bệnh viện, xem đứa bé Trương Húc kia một chút.”
Trương Húc?
Tôi đối với thần kinh thô của mình có chút ão não, nói mãi tại sao lại quên Trương Húc đang tồn tại trên thế giới này đây.
Lão Phật Gia nhìn tôi, thấm thía nói: “Tuy rằng mẹ không biết trong lúc đó hai đứa đã xảy ra chuyện gì như dù sao muốn từ hôn thì hai nhà đều mất mặt mũi. Trương Húc nói tất cả đều là lỗi của nó để cho mẹ không đành lòng trách cứ con nhưng bây giờ đứa nhỏ này còn nằm ở trên giường bệnh, đã từng thiếu một chút nữa là trở thành con rể của mẹ, mẹ nhìn nó cũng có chút không đành lòng.”
Tôi cúi đầu, thần sắc có chút buồn bực: “Mẹ, con không muốn nhắc đến anh ta, dù sao con và anh ta cũng xong rồi. Con đáp ứng mẹ năm nay nhất định sẽ đóng gói gả ra ngoài, trên đời này nam nhân hai chân vẫn còn nhiều mà.”
“Con nhóc này, nói chuyện thật không đứng đắn, con gái của mẹ có thể tùy tiện gả cho một thằng đàn ông hai chân sao? Tuy nhà chúng ta không phải là đại phú đại quý nhưng mặc kệ là lúc nào thì con cũng là bảo bối trong lòng mẹ, không thể tùy tiện gả ra ngoài.” Không biết có phải trái tim của Lão Phật Gia bị mùa xuân thứ hai làm cho dễ chịu đi hay không mà tự nhiên nói chuyện đều chuyển hướng ba trăm sáu mươi độ, thật đúng là làm cho tôi có chút giật mình.
“Đến đây, ăn hoa quả đi, ba rửa cả rồi.” Ba Lưu cầm táo từ phòng bếp đi ra, một đám tươi ngon mọng nước làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Tôi cầm quả táo đặt lên miệng cắn nhìn Lão Phật Gia và ba Lưu đang ngồi trước mặt mình trong lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Mặc kệ khi nào phát sinh chuyện gì, bọn học vẫn đều đứng về phía tôi, làm cảng tránh gió cho tôi, làm hậu thuẫn kiên cố nhất.
Đợi một lúc tôi liền về phòng gọi điện thoại cho Lục Bách Nghiêu, muốn hỏi tình huống của mẹ anh kết quả điện thoại vừa thông thì chợt nghe anh ta gầm lên giận dữ: “Con mẹ nó, cậu xong chưa?”
Tay đang cầm điện thoại không tự giác run lên, lời nói vừa ra đến miệng liền bị nuốt trở lại. Bình thường Lục Bách Nghiêu nhìn qua giống như một người hay cợt nhã, không chút để ý nhưng khi nóng giận lên lại đáng sợ như vậy.
Dừng một chút, thẳng đến khi tôi bình thường trở lại mới dám mở miệng nói chuyện: “Lục Bách Nghiêu, anh không sao chứ?”
“Tại sao lại là em?” Giọng nói của Lục Bách Nghiêu kiềm chế lại, giải thích với tôi: “Thật xin lỗi, vừa rồi không phải anh nói em, anh còn tưởng rằng…………..Quên đi, không nói nữa.”
Tôi thì thào nói: “Không có việc gì, em chỉ muốn hỏi tình trạng mẹ anh một chút, có nặng lắm không?”
“Bà không có việc gì, anh còn có chút chuyện, tối sẽ gọi lại cho em.”
Lục Bách Nghiêu gấp gáp ngắt điện thoại chắc là có chuyện gì cần phải xử lí. Tôi nhìn màn hình dần dần tối đi trong lòng hình như có chút buồn bã, không biết làm thế nào để hình dung tâm tình lúc này của mình, giống như trong lòng có một tảng đá lớn đang đè ép tới mức không thở nổi, cả người buồn bực hốt hoảng.
Mãi cho đến lúc nửa đêm, tôi đang ngủ mơ mơ màng màng thì điện thoại ở dưới gối vang lên, là Lục Bách Nghiêu.
Tôi nhận điện sau đó nghe anh nói: “Anh đang ở dưới lầu nhà em.”