Tôi lôi kéo tay của anh ta: "Chuyện em có thai lại kinh động đến mọi người như vậy sao?"
Lục Bách Nghiêu gửi tin nhắn xong, tắt điện thoại di động một lần nữa, nằm xuống, mỉm cười vuốt mặt của tôi: "Dĩ nhiên, về phần vợ của anh, anh muốn nhìn toàn bộ quá trình thì mới có thể yên tâm."
Ngày hôm sau Lục Bách Nghiêu thật sự gọi người giúp việc đến nhưng ngoại trừ người giúp việc còn có cả mẹ của Lục Bách Ngiêu.
Bà xách tới một đống lớn thuốc bổ giúp bổ sung dinh dưỡng cho phụ nữ có thai khỏe mạnh, chỉ hận không thể dời cả nhà qua đây nên lúc tôi tỉnh dậy thấy phòng khách sắp bị ngập trong thuốc bổ thì trực tiếp ngu cả người.
Này… này… chuyện này. . . . . . Không phải là hàng giảm giá chứ?
Tôi kinh ngạc, miệng cả buổi cũng chưa khép lại được, nhìn bà giới thiệu từng loại thuốc bổ với tôi: "Tiểu Cận, thời điểm mẹ mua cũng đã suy nghĩ chu toàn giúp con rồi. Lúc con thức dậy thì ăn cái này trước, sau đó khoảng hai giờ thì ăn cái này, đợi đến sau khi ăn cơm trưa xong thì phải uống cái này, sau đó ngủ trưa thật ngon, chờ lúc tỉnh dậy thì ăn cái này, đến lúc đó cũng đã gần đến buổi tối rồi, ai da, con phải ghi nhớ cho thật kĩ, đây là trước bữa cơm tối, đây là sau bữa cơm tối, không được nhầm lẫn đâu đó, cái này phải ăn trước khi đi ngủ thì mới tốt. Tốt lắm, chắc là hết rồi, con thấy mẹ sắp xếp như thế nào?"
Mẹ Lục Bách Ngiêu bô bô nói một tràng làm tôi sửng sốt cả người giống như đang bị hôn mê, chẳng nhớ được cái quái gì cả, chỉ là thời điểm bà hỏi lại tôi thì tôi liền nhiệt tình giả ngu, gật đầu lia lịa: "Dạ dạ, con đã nhớ kĩ rồi, cám ơn mẹ."
Vốn tôi chỉ muốn đối phó với bà trước, đợi đến khi bà đi thì tôi sẽ lặng lẽ Ám độ Trần Thương* nhưng hiển nhiên là tôi đã đánh giá thấp sức chiến đấu của bà rồi bởi vì vừa đợi tôi nói hết câu "Con đã nhớ kĩ rồi." thì bà liền nói với tôi: "Vậy thì tốt, dựa theo những gì mẹ vừa mới nói con lặp lại đơn giản một lần cho mẹ nghe."
*Là kế thứ 8 trong 36 kế có nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Kế này được xây dựng dựa trên câu chuyện: Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
Vẻ mặt bà nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng khi tôi nghe được lại âm thầm hộc máu, tôi phục rồi. . . . . . Nói lại hả, tôi lau (mồ hôi) , làm sao tôi có thể nhớ hết mấy thứ này được? !
Tôi "nói quanh co" nửa ngày cũng không thể quanh co ra được, cuối cùng mẹ Lục Bách Nghiêu thật sự là không nhìn nổi nữa, đề nghị: "Nếu mà việc lặp lại có chút khó thì. . . . . ."
Tôi tràn đầy tin tưởng cho rằng bà sẽ nói: "Nếu việc lặp lại cho chút khó vậy thì coi như xong đi" sau đó tôi sẽ đợi cho bà nói xong câu này liền kiên định lạ thường từ chối: "Không thể như vậy được, mẹ chờ con một chút, nhất định con sẽ lặp lại không sai một chữ cho mẹ nghe." Hơn nữa ngay cả câu nói này tôi cũng đã quyết định là sẽ nói hai lần, kết quả tôi vừa chuẩn bị mở miệng nói"Không thể như vậy…" thì bên này bà đã nói tiếp: "Nếu việc lặp lại có chút khó khăn thì con tự sắp xếp thời gian uống đống thuốc bổ này là được."
Khi bà vừa nói đến từ “sắp xếp” thì đúng lúc tôi đang phun câu "Không thể như vậy được" ra miệng, tôi xin thề tôi tuyệt đối không phải là cố ý, chỉ là do suy nghĩ quá nhiều, sau đó nhanh mồm nhanh miệng nói ra mà chưa kịp suy nghĩ!
"Tiểu Cận, con nói “Không thể” cái gì vậy?" Bà không hiểu nhìn tôi.
Tôi bị bà dùng đôi mắt vô tội ngẩn ngơ nhìn mình thì không biết nên nói cái gì, cả gương mặt đều đỏ lên, sau đó chợt nhìn thấy dáng vẻ của bà giống như là đã hiểu ra gì đó.
Tôi đây còn chưa kịp mở miệng nói hết mà, chẳng lẽ bà đã nghe thấy tiếng lòng mãnh liệt của tôi, bà có hiểu được ý của tôi không? Đây coi như là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao?
Tôi trông đợi nhìn bà, sau đó vẻ mặt bà vui mừng nhìn lại tôi: "Thật là một đứa bé ngoan, mỗi câu nói của mẹ đều nghe kĩ, như vậy thì con cứ nói theo ý của mình đi."
Ánh mắt mẹ Lục Bách Nghiêu sáng lấp lánh nhìn tôi...ánh mắt tôi cũng sánh lấp lánh nhìn trần nhà, thật sự là đùa với lửa mà!
Nói lại…nói lại, nó biết tôi nhưng mà...tôi lại không biết nó!
Tôi nhìn một đống thuốc bổ trước mặt, trong đầu hoàn toàn hiện ra trạng thái "Phát điên", cuối cùng thực sự là bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể lặng lẽ dùng chân đá đá bắp chân Lục Bách Nghiêu, muốn anh nghĩ cách giúp tôi.
Sau đó Lục Bách Nghiêu thừa dịp bà không chú ý đến bên này, âm thầm nói bên lỗ tai tôi: "Bồi thường thịt, có chịu hay không?"
Tội vội vàng khoác thêm áo, nhanh chóng bước ra khỏi cửa đi xuống dưới lầu thì nhìn thấy Lục Bách Nghiêu đang dựa vào xe hút thuốc.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh hút thuốc, ở dưới đèn đường mờ nhạt bóng dáng anh kéo dài ra, khuốn mặt ẩn trong một mảnh u ám không nhìn rõ, tay phải cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, bỗng dưng làm cho người ta cảm giác không chân thật, cô đơn như vậy.
Tôi lẳng lặng đi về phía trước, tới gần mới phát hiện dưới chân anh đầy tàn thuốc. Trời ạ, rốt cuộc là anh đã đứng đây bao lâu? Anh nhìn thấy tôi liền vứt điếu thuốc xuống, dẫm nát dưới lòng bàn chân, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến.
Tôi cười yếu ớt, nói một câu vui đùa: “Nơi này nhiều tàn thuốc như vậy, ngày mai bị bác bảo vệ nhìn thấy xem bác có lấy chổi đánh anh không.”
Khuôn mặt nhợt nhạt nhíu chặt của anh giãn ra, bỗng nhiên ôm tôi vào trong lòng. Đầu anh chôn trong cổ tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ có chút ngứa: “Anh rất nhớ em.”
Tôi gắt gao ôm anh, áo khoác của anh mang theo một chút lạnh lẽo ban đêm, tôi lại giống như không biết. Cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi muốn nói cho anh biết khi đã đeo nhẫn của anh thì tôi đã quyết định cùng anh đi suốt cuộc đời.
Giống như một bài hát tôi đã từng nghe thấy: Chúng ta đi một vòng lâu như vậy mới gặp được nhau, so với ai khác em lại càng hiểu được tầm quan trọng của anh, lâu như vậy em mới quyết định, quyết định nắm lấy tay anh không rời.
Không biết qua bao lâu tôi mới nghe thấy giọng nói của anh nặng nề vang lên bên tai, anh hỏi tôi: “Vợ, nếu anh có làm chuyện gì có lỗi thì em có rời khỏi anh hay không?”
Tôi buông anh ra, nhìn một đôi tròng mắt lấp lánh ánh sao của anh: “Nói đi, có phải hồng nhan tri kỉ nào tới tìm anh không? Không phải là anh làm cho người ta to bụng rồi đấy chứ?”
Anh nhạt nhạt thở dài một tiếng, thanh âm rất nhẹ, tại đây, trong bóng đêm yên tĩnh này hoàn toàn nhỏ đến mức làm cho người ta không phát hiện được.
Anh trả lời, giọng nói vô cùng xác định: “Không có người khác, cho tới nay anh chỉ có mình em.”
Không biết có phải do chuyện của Trương Húc để lại bóng ma trong lòng tôi hay không mà hiện tại tôi cảm thấy chỉ cần Lục Bách Nghiêu toàn tâm toàn ý đối tốt với tôi thì tôi sẽ nguyện ý theo anh. Còn Trương Húc, từ nay về sau người này không bao giờ tồn tại trong thế giới của cô nãi nãi đây nữa.
Tôi vui cười, kiễng mũi chân nhéo nhéo mặt anh: “Không phải thì tốt, nếu anh không đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì làm sao em rời khỏi anh được?”
Không thể tưởng tượng được làn da của người này tốt như vậy, so với tôi còn mềm mại bóng loáng hơn, hai tay của tôi dừng trên gò má anh vậy mà lại quên buông tay ra.
Bàn tay to của anh nắm lấy tay tôi, sau đó mười ngón đan xen vào nhau. Anh hơi hơi cuối đầu, hôn lên tay tôi, đôi môi ấm áp chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo làm tôi có cảm giác cả người như bị giật điện, bị khóa chặt trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Bách Nghiêu, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người, Hạ Cận và Lục Bách Nghiêu
Không khí lạnh lạnh, anh hôn môi tôi, giọng nói lưu luyến: “Vợ, mặc kệ chuyện gì phát sinh đều không rời khỏi anh có được không?”
Bên trong giọng nói của anh mang theo vô tận quyến luyến: “Anh không thể rời khỏi em được….”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi lôi kéo tay của anh ta: "Chuyện em có thai lại kinh động đến mọi người như vậy sao?"
Lục Bách Nghiêu gửi tin nhắn xong, tắt điện thoại di động một lần nữa, nằm xuống, mỉm cười vuốt mặt của tôi: "Dĩ nhiên, về phần vợ của anh, anh muốn nhìn toàn bộ quá trình thì mới có thể yên tâm."
Ngày hôm sau Lục Bách Nghiêu thật sự gọi người giúp việc đến nhưng ngoại trừ người giúp việc còn có cả mẹ của Lục Bách Ngiêu.
Bà xách tới một đống lớn thuốc bổ giúp bổ sung dinh dưỡng cho phụ nữ có thai khỏe mạnh, chỉ hận không thể dời cả nhà qua đây nên lúc tôi tỉnh dậy thấy phòng khách sắp bị ngập trong thuốc bổ thì trực tiếp ngu cả người.
Này… này… chuyện này. . . . . . Không phải là hàng giảm giá chứ?
Tôi kinh ngạc, miệng cả buổi cũng chưa khép lại được, nhìn bà giới thiệu từng loại thuốc bổ với tôi: "Tiểu Cận, thời điểm mẹ mua cũng đã suy nghĩ chu toàn giúp con rồi. Lúc con thức dậy thì ăn cái này trước, sau đó khoảng hai giờ thì ăn cái này, đợi đến sau khi ăn cơm trưa xong thì phải uống cái này, sau đó ngủ trưa thật ngon, chờ lúc tỉnh dậy thì ăn cái này, đến lúc đó cũng đã gần đến buổi tối rồi, ai da, con phải ghi nhớ cho thật kĩ, đây là trước bữa cơm tối, đây là sau bữa cơm tối, không được nhầm lẫn đâu đó, cái này phải ăn trước khi đi ngủ thì mới tốt. Tốt lắm, chắc là hết rồi, con thấy mẹ sắp xếp như thế nào?"
Mẹ Lục Bách Ngiêu bô bô nói một tràng làm tôi sửng sốt cả người giống như đang bị hôn mê, chẳng nhớ được cái quái gì cả, chỉ là thời điểm bà hỏi lại tôi thì tôi liền nhiệt tình giả ngu, gật đầu lia lịa: "Dạ dạ, con đã nhớ kĩ rồi, cám ơn mẹ."
Vốn tôi chỉ muốn đối phó với bà trước, đợi đến khi bà đi thì tôi sẽ lặng lẽ Ám độ Trần Thương* nhưng hiển nhiên là tôi đã đánh giá thấp sức chiến đấu của bà rồi bởi vì vừa đợi tôi nói hết câu "Con đã nhớ kĩ rồi." thì bà liền nói với tôi: "Vậy thì tốt, dựa theo những gì mẹ vừa mới nói con lặp lại đơn giản một lần cho mẹ nghe."
*Là kế thứ 8 trong 36 kế có nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Kế này được xây dựng dựa trên câu chuyện: Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
Vẻ mặt bà nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng khi tôi nghe được lại âm thầm hộc máu, tôi phục rồi. . . . . . Nói lại hả, tôi lau (mồ hôi) , làm sao tôi có thể nhớ hết mấy thứ này được? !
Tôi "nói quanh co" nửa ngày cũng không thể quanh co ra được, cuối cùng mẹ Lục Bách Nghiêu thật sự là không nhìn nổi nữa, đề nghị: "Nếu mà việc lặp lại có chút khó thì. . . . . ."
Tôi tràn đầy tin tưởng cho rằng bà sẽ nói: "Nếu việc lặp lại cho chút khó vậy thì coi như xong đi" sau đó tôi sẽ đợi cho bà nói xong câu này liền kiên định lạ thường từ chối: "Không thể như vậy được, mẹ chờ con một chút, nhất định con sẽ lặp lại không sai một chữ cho mẹ nghe." Hơn nữa ngay cả câu nói này tôi cũng đã quyết định là sẽ nói hai lần, kết quả tôi vừa chuẩn bị mở miệng nói"Không thể như vậy…" thì bên này bà đã nói tiếp: "Nếu việc lặp lại có chút khó khăn thì con tự sắp xếp thời gian uống đống thuốc bổ này là được."
Khi bà vừa nói đến từ “sắp xếp” thì đúng lúc tôi đang phun câu "Không thể như vậy được" ra miệng, tôi xin thề tôi tuyệt đối không phải là cố ý, chỉ là do suy nghĩ quá nhiều, sau đó nhanh mồm nhanh miệng nói ra mà chưa kịp suy nghĩ!
"Tiểu Cận, con nói “Không thể” cái gì vậy?" Bà không hiểu nhìn tôi.
Tôi bị bà dùng đôi mắt vô tội ngẩn ngơ nhìn mình thì không biết nên nói cái gì, cả gương mặt đều đỏ lên, sau đó chợt nhìn thấy dáng vẻ của bà giống như là đã hiểu ra gì đó.
Tôi đây còn chưa kịp mở miệng nói hết mà, chẳng lẽ bà đã nghe thấy tiếng lòng mãnh liệt của tôi, bà có hiểu được ý của tôi không? Đây coi như là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao?
Tôi trông đợi nhìn bà, sau đó vẻ mặt bà vui mừng nhìn lại tôi: "Thật là một đứa bé ngoan, mỗi câu nói của mẹ đều nghe kĩ, như vậy thì con cứ nói theo ý của mình đi."
Ánh mắt mẹ Lục Bách Nghiêu sáng lấp lánh nhìn tôi...ánh mắt tôi cũng sánh lấp lánh nhìn trần nhà, thật sự là đùa với lửa mà!
Nói lại…nói lại, nó biết tôi nhưng mà...tôi lại không biết nó!
Tôi nhìn một đống thuốc bổ trước mặt, trong đầu hoàn toàn hiện ra trạng thái "Phát điên", cuối cùng thực sự là bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể lặng lẽ dùng chân đá đá bắp chân Lục Bách Nghiêu, muốn anh nghĩ cách giúp tôi.
Sau đó Lục Bách Nghiêu thừa dịp bà không chú ý đến bên này, âm thầm nói bên lỗ tai tôi: "Bồi thường thịt, có chịu hay không?"