“Vậy càng không thể thả ngươi về.” Bùi Nhược Ngu nhẹ nhàng lật người hắn áp sát vào ngực mình, gắt gao ôm lấy thắt lưng mảnh mai kia, còn đè lên một chân hắn, “Đêm nay ngủ với ta!”
——–
Vừa về nhà, Bùi Nhược Ngu bước vào cửa liền cười hắc hắc với Tô Diên Trạch. Tô Diên Trạch nhìn hắn một lát rồi cúi đầu, đến khi một lần nữa ngước mắt lên Bùi Nhược Ngu đã chạy tới giường hắn, thần sắc vụng trộm khẩn trương.
Lại giấu thứ gì nữa đây… Tô Diên Trạch lật một trang sách, vờ như không phát hiện.
Quả nhiên, lúc ăn cơm Bùi phu nhân lau miệng xong bắt đầu nói: “Thất vương gia hôm nay phát thiệp, nói mồng tám tháng này là sinh thần của cô nương nhà ngài ấy, sẽ bày yến hội trong phủ, mời chúng ta đến thưởng hoa. Ta nhận thiệp rồi, định dẫn con cùng Trạch Nhi theo.”
“Hay quá.” Bùi Nhược Ngu ngốn một miệng đầy cơm, sau đó vươn đũa gắp đồ ăn, đúng lúc đối diện sắc mặt Tô Diên Trạch, thân thể run lên, thiếu chút nữa phun ra.
Bùi phu nhân lấy làm lạ, bèn quay sang nhìn Tô Diên Trạch, “Sao vậy? Trạch Nhi có chuyện gì?”
“A? Dạ không có.” Tô Diên Trạch cười đến ngoan hiền nhu thuận, “Nghe nói tiểu quận chúa đó là minh châu trên tay Thất vương gia, lần này hẳn là mời không ít người?”
“Lưu phu nhân phủ Thượng thư, Đỗ phu nhân phủ Học sĩ, còn có Trương phu nhân, Hứa phu nhân…” Bùi phu nhân xòe ngón tay đến các bằng hữu của nàng, đột nhiên thở dài: “Phải chi trước kia sinh thêm một tiểu nữ nữa thì tốt quá, chúng ta cũng bày ra vài cái Thưởng hoa hội, phục sức thật đẹp, ai nhìn vào cũng thích. Nhưng rốt cuộc chỉ có mỗi Ngu Nhi… À Ngu Nhi, ta nhớ vài hôm trước tiên sinh nói con lại ngủ gà ngủ gật ở lớp học sáng?”
“Con ăn no rồi, hôm nay còn có bài tập, con về phòng đọc sách trước, mẹ nhớ nghỉ ngơi sớm một chút ~” Bùi Nhược Ngu vội vàng uống hớp canh cuối cùng vỗ trán làm ra vẻ sực nhớ, kéo theo Tô Diên Trạch, gót chân như bôi dầu một đường vọt về phòng.
“Đừng sợ đừng sợ…” Tô Diên Trạch bị hắn kéo cho nghẹn đỏ cả mặt, gân cổ hét lên hại Bùi Nhược Ngu lập tức hồn phi phách tán binh giải quy thiên: “—— Ta sẽ không nói cho bá mẫu biết thật ra lớp buổi chiều ngươi cũng đã trốn hết ba ngày!”
Bùi Nhược Ngu vào phòng liền ném Tô Diên Trạch lên giường, sau đó đè xuống, “Tô Diên Trạch hai ngày nay ngươi rất kiêu ngạo!”
Tô Diên Trạch cười đến thở không ra hơi, dùng cánh tay cố sức đẩy cằm hắn đi, “Uy, Bùi Nhược Ngu ngươi sờ mông xem, đuôi sói lại lộ ra rồi kìa!”
“Ta sẽ áp ngươi tên Quách tiên sinh giả nam này!” Nhưng Bùi Nhược Ngu trái lại không giống ngày thưòng cứ được nước lấn tới nằm đè lên người hắn, mà rất dứt khoát ngồi lên, vuốt vuốt y phục, nhướn mày, “Bổn thiếu gia vốn là người chăm chỉ học hành, huống chi hôm nay vừa mua sách mới, tự nhiên phải chong đèn đọc khuya, con đường cầu học còn dài, không thể để thời gian lãng phí.”
“Ai nha thiếu gia ngài đây đã thông suốt rồi sao?” Tô Diên Trạch nằm trên gối không muốn nhúc nhích, cả đầu cũng lười lắc, “Nhưng ta không tin.”
Bùi Nhược Ngu cười hắc hắc, cũng không nhiều lời, vô cùng quân tử tiêu sái xoay người, cởi hài phóng lên giường, rút một quyển sách che trước mặt, lại để lộ một bên mắt, cong thành hình cung giảo hoạt.
“Duy thiên hạ chí thành, vi năng kinh luân thiên hạ chi đại kinh, lập thiên hạ chi đại bản, tri thiên địa chi hóa dục —— “
Tô Diên Trạch nghe hắn cố ý kéo dài giọng, đột nhiên buồn ngủ, vốn định lật mấy trang sách trong tay giờ cũng lười lật, mí mắt cụp xuống, cứ thế ngủ đi. Thanh âm ngây ngô kia bị kéo theo vào mộng, như lơ lửng xoay tròn, giữa không trung sinh ra chút ngọt ngào ngoài ý muốn.
Lúc mở mắt ra một lần nữa đã là giữa khuya, trong phòng tựa hồ có một lớp khí lạnh phủ quanh người, Tô Diên Trạch rụt cổ, mơ mơ màng màng đưa tay kéo chăn.
Sau đó nghe thấy từ bên kia phòng truyền đến tiếng loát xoát, Tô Diên Trạch miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn qua, phát hiện trong màn Bùi Nhược Ngu còn sáng đèn.
“Hắn thật sự đọc sách cả đêm?”
Bởi vì quá hiếu kỳ, Tô Diên Trạch triệt để tỉnh ngủ, hắn xuống giường khoác y phục lên, lặng lẽ đi qua bên kia. Mặc dù trong lòng gần như đã đinh ninh sẽ thấy cảnh tượng ‘nhất định là đang ôm đèn ngủ khò’, Tô Diên Trạch vẫn nhẹ nhàng vén màn hắn lên nhìn thử, nhưng trái lại phát hiện Bùi Nhược Ngu đang nằm sấp ở đó cầm một quyển sách xem đến hứng thú.
“… Bùi Nhược Ngu ngươi thật siêng năng a.”
Tô Diên Trạch cười hì hì định tỏ ý khích lệ, nhưng phản ứng mãnh liệt của Bùi Nhược Ngu quả thật dọa cho hắn hoảng hồn.
“A a a a ——” Bùi Nhược Ngu một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh (cá chép tung người =)))ngồi bật dậy, nhìn Tô Diên Trạch đang trừng mắt thật to chấn kinh chưa định, “Ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì lén lút như ma hiện ở đây?!”
Tô Diên Trạch thiếu chút nữa trực tiếp té xỉu, sắc mặt trắng bệch, “Ngươi làm gì phản ứng mạnh như vậy?” Ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống bìa sách trong tay hắn, chương mục màu đỏ thẫm bị ánh đèn che khuất hơn phân nửa, thật sự nhìn không rõ lắm. Không khỏi nghi vấn trùng trùng, “… Ngươi rốt cuộc đang xem thứ gì?”
“Sách a.” Bùi Nhược Ngu lý lẽ hùng hồn chớp chớp mắt, nói xong dời cây nến ở đầu giường qua định thổi tắt, lại bị Tô Diên Trạch một tay đẩy ra, xoát một tiếng rút quyển sách dưới thân hắn. “… Uy uy uy!”
“Dương, đài, bí, sử?” Tô Diên Trạch từng chữ từng chữ đọc tên sách, trước giờ hắn chưa nghe qua quyển sách này, vì vậy một bên né tránh móng vuốt đoạt sách lại của Bùi Nhược Ngu, một bên tức tốc lật vài trang, nhưng mấy chữ vừa đập vào mắt, từ mặt đến cổ liền đỏ bừng.
Bùi Nhược Ngu cảm giác được nhãn thần hắn biến hóa, bèn ngả đầu nằm xuống giả vờ ngủ, dốc toàn lực bày ra bộ dáng mơ màng ‘ta cái gì cũng không biết thực ra là ngươi đang mộng du’, mãi cho đến khi sau lưng bị Tô Diên Trạch cũng dốc toàn lực thúc một quyền mới ‘oa’ một tiếng ngồi dậy.
“Bùi đại thiếu gia ngươi đốt đuốc soi đêm miệt mài đọc thứ này thật có thể nói là mê li thật có thể nói là vong ngã a.” Tô Diên Trạch một phát ấn sách vào mặt hắn, “Ngươi vượt mọi khó khăn gian khổ ở đây cần cù nghiên tập như vậy chi bằng thuận tiện bò luôn ra ngoài leo lên đầu tường đối diện ánh trăng thoả thích mà tru hai tiếng!”
Bùi Nhược Ngu đỏ mặt, đành làm ra vẻ thẹn quá hóa giận, văn không được thì dùng võ, một phen bắt lấy cổ tay Tô Diên Trạch, nhẹ nhàng kéo qua, dứt khoát ôm hắn vào lòng sau đó ấn xuống giường.
“Uy ngươi…” Tô Diên Trạch liều cái mạng nhỏ mà giãy dụa, lúc này mới phát hiện Bùi Nhược Ngu ngoài việc có đôi mắt đẹp hình thể đẹp khí lực cũng đặc biệt kinh người, một khi bị hắn áp mình hoàn toàn trốn không thoát.
“Ai nha nha, Tiểu Trạch Nhi ngươi lại không ngoan rồi.” Bùi Nhược Ngu mỉm cười tà ác, “Độc miệng là không nên —— Tại ai qua đây trước? Hắc hắc… ‘Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên’, ta bất luận làm gì cũng chỉ làm trong màn trong trướng của mình thôi, ai bảo ngươi lại cố ý chạy tới tự chui đầu vào lưới? Có thể thấy là ngươi cố ý a ~ “
“Hồ, ngôn, loạn, ngữ!” Tô Diên Trạch khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không hề tỏ vẻ yếu đuối, “Thứ loạn thất bát tao đó… Bùi Nhược Ngu đầu ngươi cũng thật linh hoạt, bình thường văn chương không thuộc được một thiên, còn dâm thư trái lại nhớ không ít.” Khẽ động hai tay bị hắn kiềm hãm, cau mày trừng hắn, “Được rồi được rồi ta không quản ngươi nữa… Ngươi buông ra đi, ta về giường coi chuyện này như một hồi mộng, tuyệt đối sẽ không nói với người khác ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đê tiện bao nhiêu xấu xa bao nhiêu hạ lưu bao nhiêu dâm tà!” Nói xong còn vô hạn thiện lương chính trực nhìn hắn.
“Vậy càng không thể thả ngươi về.” Bùi Nhược Ngu nhẹ nhàng lật người hắn áp sát vào ngực mình, gắt gao ôm lấy thắt lưng mảnh mai kia, còn đè lên một chân hắn, “Đêm nay ngủ với ta!”
“Chết đi!” Tô Diên Trạch đột nhiên thúc một bên khuỷu tay đáp lễ, vừa vặn trúng ngay cằm hắn, làm Bùi Nhược Ngu đau đến nhe răng. Tô Diên Trạch thừa cơ thoát khỏi vòng kiềm hãm, thuận tay xách gối đè hắn xuống, thở hổn hển cười nói: “Ta không dám nhận phúc phần đó, ngươi cứ ôm xuân hoa thu nguyệt gì đó trong sách của ngươi mà chờ tinh tẫn nhân vong đi!”
Bùi Nhược Ngu từ bên dưới gối vươn móng vuốt ra, thình lình nắm lấy eo hắn. Vì vậy Tô Diên Trạch còn chưa kịp nói xong lại bị hắn kéo qua, một lần nữa áp dưới thân.
Tô Diên Trạch vừa định la lên, Bùi Nhược Ngu lại đặt một ngón tay lên môi hắn cực khẽ cực khẽ ‘suỵt’ một tiếng. Tô Diên Trạch nhìn biểu tình thần thần bí bí của hắn, còn ngỡ hắn đã nghe thấy động tĩnh gì, liền tức tốc nín thở.
Bùi Nhược Ngu cười thầm, thừa cơ hội này, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn.
Xúc cảm nào đó…
Từ trên môi ôn nhu vỗ về, lan khắp da thịt kết thành một lớp vỏ mỏng, như băng tuyết vừa tan chảy nhưng khơi lên từng lớp từng lớp nhạy cảm tinh tế.
Khoảnh khắc ấy trước mắt Tô Diên Trạch là một mảnh mông lung, chỉ còn lại khóe mắt đuôi mày mà hắn ngắm mãi không chán kia, từng đường nét hoặc anh lãng hoặc đĩnh bạt, mang theo chút mơ hồ, phóng túng bao phủ khắp đất trời của hắn.
Cho dù hắn bướng bỉnh quật cường sợ mất mặt, nhưng vẫn luyến tiếc.
Luyến tiếc không nỡ buông ra xúc cảm mỹ hảo này.
Mãi cho đến lúc Tô Diên Trạch phát giác một đôi tay đang lén lút luồn vào bên trong y phục mình, mới đột nhiên tỉnh táo lại.
“Bùi Nhược Ngu!”
“Ân?” Thiếu niên hàm hồ đáp một tiếng, ý thức cũng đã mặc cho bàn tay tham lam không gì bằng kia vuốt ve da thịt mịn màng của đối phương. Trên trán đột nhiên trúng một thứ gì đó.
Phách. Thanh thúy vang vọng. Một tờ giấy rũ xuống, khuất ánh đèn vẫn nhìn rõ được bút tích quen thuộc trên đó ghi năm nào tháng nào ‘Chịu bao gian lao cũng tuyệt không phản kháng để Tô Diên Trạch tùy ý sai bảo trong XX ngày’ vân vân.
Bùi Nhược Ngu ngẩn ra.
Tiếp đó chợt nghe thấy thanh âm lảnh lót hữu lực nhưng thập phần sát khí tương tự như khẩu hiệu trừ tà ‘Ác ma biến đi’ của Tô Diên Trạch.
“Lăn, xuống, cho, ta!”
Tô Diên Trạch dốc toàn lực một cước đạp hắn ra. Sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống giường phủi phủi tay, ân cần mỉm cười với Bùi Nhược Ngu còn đang ngơ ngác ngồi dưới đất.
“Nội trong ba tháng, có gan đến gần ta nửa bước,” Huơ huơ quyển sách thu được trên tay, “Tự mình gánh chịu hậu quả.”
“A?!”
Tô Diên Trạch về giường rúc vào ổ chăn, khuôn mặt nóng bừng như phát sốt, trở mình tới lui một hồi, không biết qua bao lâu mới mơ mơ màng màng ngủ đi. Bất quá hắn gặp một giấc mộng, gần như khiến hắn cười ra tiếng.
Hắn mơ thấy cây nguyệt quý trên bệ đá, cá nhỏ trong hồ; ánh sao rọi vào mặt nước, cả hồ gợn sóng lăn tăn.
Còn có Bùi Nhược Ngu, hắn nằm úp trên đầu tường viện, ngửa mặt đối diện với vầng trăng tròn tru lên suốt một đêm, thê thê thảm thảm thiết thiết.
——–
Vừa về nhà, Bùi Nhược Ngu bước vào cửa liền cười hắc hắc với Tô Diên Trạch. Tô Diên Trạch nhìn hắn một lát rồi cúi đầu, đến khi một lần nữa ngước mắt lên Bùi Nhược Ngu đã chạy tới giường hắn, thần sắc vụng trộm khẩn trương.
Lại giấu thứ gì nữa đây… Tô Diên Trạch lật một trang sách, vờ như không phát hiện.
Quả nhiên, lúc ăn cơm Bùi phu nhân lau miệng xong bắt đầu nói: “Thất vương gia hôm nay phát thiệp, nói mồng tám tháng này là sinh thần của cô nương nhà ngài ấy, sẽ bày yến hội trong phủ, mời chúng ta đến thưởng hoa. Ta nhận thiệp rồi, định dẫn con cùng Trạch Nhi theo.”
“Hay quá.” Bùi Nhược Ngu ngốn một miệng đầy cơm, sau đó vươn đũa gắp đồ ăn, đúng lúc đối diện sắc mặt Tô Diên Trạch, thân thể run lên, thiếu chút nữa phun ra.
Bùi phu nhân lấy làm lạ, bèn quay sang nhìn Tô Diên Trạch, “Sao vậy? Trạch Nhi có chuyện gì?”
“A? Dạ không có.” Tô Diên Trạch cười đến ngoan hiền nhu thuận, “Nghe nói tiểu quận chúa đó là minh châu trên tay Thất vương gia, lần này hẳn là mời không ít người?”
“Lưu phu nhân phủ Thượng thư, Đỗ phu nhân phủ Học sĩ, còn có Trương phu nhân, Hứa phu nhân…” Bùi phu nhân xòe ngón tay đến các bằng hữu của nàng, đột nhiên thở dài: “Phải chi trước kia sinh thêm một tiểu nữ nữa thì tốt quá, chúng ta cũng bày ra vài cái Thưởng hoa hội, phục sức thật đẹp, ai nhìn vào cũng thích. Nhưng rốt cuộc chỉ có mỗi Ngu Nhi… À Ngu Nhi, ta nhớ vài hôm trước tiên sinh nói con lại ngủ gà ngủ gật ở lớp học sáng?”
“Con ăn no rồi, hôm nay còn có bài tập, con về phòng đọc sách trước, mẹ nhớ nghỉ ngơi sớm một chút ~” Bùi Nhược Ngu vội vàng uống hớp canh cuối cùng vỗ trán làm ra vẻ sực nhớ, kéo theo Tô Diên Trạch, gót chân như bôi dầu một đường vọt về phòng.
“Đừng sợ đừng sợ…” Tô Diên Trạch bị hắn kéo cho nghẹn đỏ cả mặt, gân cổ hét lên hại Bùi Nhược Ngu lập tức hồn phi phách tán binh giải quy thiên: “—— Ta sẽ không nói cho bá mẫu biết thật ra lớp buổi chiều ngươi cũng đã trốn hết ba ngày!”
Bùi Nhược Ngu vào phòng liền ném Tô Diên Trạch lên giường, sau đó đè xuống, “Tô Diên Trạch hai ngày nay ngươi rất kiêu ngạo!”
Tô Diên Trạch cười đến thở không ra hơi, dùng cánh tay cố sức đẩy cằm hắn đi, “Uy, Bùi Nhược Ngu ngươi sờ mông xem, đuôi sói lại lộ ra rồi kìa!”
“Ta sẽ áp ngươi tên Quách tiên sinh giả nam này!” Nhưng Bùi Nhược Ngu trái lại không giống ngày thưòng cứ được nước lấn tới nằm đè lên người hắn, mà rất dứt khoát ngồi lên, vuốt vuốt y phục, nhướn mày, “Bổn thiếu gia vốn là người chăm chỉ học hành, huống chi hôm nay vừa mua sách mới, tự nhiên phải chong đèn đọc khuya, con đường cầu học còn dài, không thể để thời gian lãng phí.”
“Ai nha thiếu gia ngài đây đã thông suốt rồi sao?” Tô Diên Trạch nằm trên gối không muốn nhúc nhích, cả đầu cũng lười lắc, “Nhưng ta không tin.”
Bùi Nhược Ngu cười hắc hắc, cũng không nhiều lời, vô cùng quân tử tiêu sái xoay người, cởi hài phóng lên giường, rút một quyển sách che trước mặt, lại để lộ một bên mắt, cong thành hình cung giảo hoạt.
“Duy thiên hạ chí thành, vi năng kinh luân thiên hạ chi đại kinh, lập thiên hạ chi đại bản, tri thiên địa chi hóa dục —— “
Tô Diên Trạch nghe hắn cố ý kéo dài giọng, đột nhiên buồn ngủ, vốn định lật mấy trang sách trong tay giờ cũng lười lật, mí mắt cụp xuống, cứ thế ngủ đi. Thanh âm ngây ngô kia bị kéo theo vào mộng, như lơ lửng xoay tròn, giữa không trung sinh ra chút ngọt ngào ngoài ý muốn.
Lúc mở mắt ra một lần nữa đã là giữa khuya, trong phòng tựa hồ có một lớp khí lạnh phủ quanh người, Tô Diên Trạch rụt cổ, mơ mơ màng màng đưa tay kéo chăn.
Sau đó nghe thấy từ bên kia phòng truyền đến tiếng loát xoát, Tô Diên Trạch miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn qua, phát hiện trong màn Bùi Nhược Ngu còn sáng đèn.
“Hắn thật sự đọc sách cả đêm?”
Bởi vì quá hiếu kỳ, Tô Diên Trạch triệt để tỉnh ngủ, hắn xuống giường khoác y phục lên, lặng lẽ đi qua bên kia. Mặc dù trong lòng gần như đã đinh ninh sẽ thấy cảnh tượng ‘nhất định là đang ôm đèn ngủ khò’, Tô Diên Trạch vẫn nhẹ nhàng vén màn hắn lên nhìn thử, nhưng trái lại phát hiện Bùi Nhược Ngu đang nằm sấp ở đó cầm một quyển sách xem đến hứng thú.
“… Bùi Nhược Ngu ngươi thật siêng năng a.”
Tô Diên Trạch cười hì hì định tỏ ý khích lệ, nhưng phản ứng mãnh liệt của Bùi Nhược Ngu quả thật dọa cho hắn hoảng hồn.
“A a a a ——” Bùi Nhược Ngu một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh (cá chép tung người =)))ngồi bật dậy, nhìn Tô Diên Trạch đang trừng mắt thật to chấn kinh chưa định, “Ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì lén lút như ma hiện ở đây?!”
Tô Diên Trạch thiếu chút nữa trực tiếp té xỉu, sắc mặt trắng bệch, “Ngươi làm gì phản ứng mạnh như vậy?” Ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống bìa sách trong tay hắn, chương mục màu đỏ thẫm bị ánh đèn che khuất hơn phân nửa, thật sự nhìn không rõ lắm. Không khỏi nghi vấn trùng trùng, “… Ngươi rốt cuộc đang xem thứ gì?”
“Sách a.” Bùi Nhược Ngu lý lẽ hùng hồn chớp chớp mắt, nói xong dời cây nến ở đầu giường qua định thổi tắt, lại bị Tô Diên Trạch một tay đẩy ra, xoát một tiếng rút quyển sách dưới thân hắn. “… Uy uy uy!”
“Dương, đài, bí, sử?” Tô Diên Trạch từng chữ từng chữ đọc tên sách, trước giờ hắn chưa nghe qua quyển sách này, vì vậy một bên né tránh móng vuốt đoạt sách lại của Bùi Nhược Ngu, một bên tức tốc lật vài trang, nhưng mấy chữ vừa đập vào mắt, từ mặt đến cổ liền đỏ bừng.
Bùi Nhược Ngu cảm giác được nhãn thần hắn biến hóa, bèn ngả đầu nằm xuống giả vờ ngủ, dốc toàn lực bày ra bộ dáng mơ màng ‘ta cái gì cũng không biết thực ra là ngươi đang mộng du’, mãi cho đến khi sau lưng bị Tô Diên Trạch cũng dốc toàn lực thúc một quyền mới ‘oa’ một tiếng ngồi dậy.
“Bùi đại thiếu gia ngươi đốt đuốc soi đêm miệt mài đọc thứ này thật có thể nói là mê li thật có thể nói là vong ngã a.” Tô Diên Trạch một phát ấn sách vào mặt hắn, “Ngươi vượt mọi khó khăn gian khổ ở đây cần cù nghiên tập như vậy chi bằng thuận tiện bò luôn ra ngoài leo lên đầu tường đối diện ánh trăng thoả thích mà tru hai tiếng!”
Bùi Nhược Ngu đỏ mặt, đành làm ra vẻ thẹn quá hóa giận, văn không được thì dùng võ, một phen bắt lấy cổ tay Tô Diên Trạch, nhẹ nhàng kéo qua, dứt khoát ôm hắn vào lòng sau đó ấn xuống giường.
“Uy ngươi…” Tô Diên Trạch liều cái mạng nhỏ mà giãy dụa, lúc này mới phát hiện Bùi Nhược Ngu ngoài việc có đôi mắt đẹp hình thể đẹp khí lực cũng đặc biệt kinh người, một khi bị hắn áp mình hoàn toàn trốn không thoát.
“Ai nha nha, Tiểu Trạch Nhi ngươi lại không ngoan rồi.” Bùi Nhược Ngu mỉm cười tà ác, “Độc miệng là không nên —— Tại ai qua đây trước? Hắc hắc… ‘Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên’, ta bất luận làm gì cũng chỉ làm trong màn trong trướng của mình thôi, ai bảo ngươi lại cố ý chạy tới tự chui đầu vào lưới? Có thể thấy là ngươi cố ý a ~ “
“Hồ, ngôn, loạn, ngữ!” Tô Diên Trạch khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không hề tỏ vẻ yếu đuối, “Thứ loạn thất bát tao đó… Bùi Nhược Ngu đầu ngươi cũng thật linh hoạt, bình thường văn chương không thuộc được một thiên, còn dâm thư trái lại nhớ không ít.” Khẽ động hai tay bị hắn kiềm hãm, cau mày trừng hắn, “Được rồi được rồi ta không quản ngươi nữa… Ngươi buông ra đi, ta về giường coi chuyện này như một hồi mộng, tuyệt đối sẽ không nói với người khác ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đê tiện bao nhiêu xấu xa bao nhiêu hạ lưu bao nhiêu dâm tà!” Nói xong còn vô hạn thiện lương chính trực nhìn hắn.
“Vậy càng không thể thả ngươi về.” Bùi Nhược Ngu nhẹ nhàng lật người hắn áp sát vào ngực mình, gắt gao ôm lấy thắt lưng mảnh mai kia, còn đè lên một chân hắn, “Đêm nay ngủ với ta!”
“Chết đi!” Tô Diên Trạch đột nhiên thúc một bên khuỷu tay đáp lễ, vừa vặn trúng ngay cằm hắn, làm Bùi Nhược Ngu đau đến nhe răng. Tô Diên Trạch thừa cơ thoát khỏi vòng kiềm hãm, thuận tay xách gối đè hắn xuống, thở hổn hển cười nói: “Ta không dám nhận phúc phần đó, ngươi cứ ôm xuân hoa thu nguyệt gì đó trong sách của ngươi mà chờ tinh tẫn nhân vong đi!”
Bùi Nhược Ngu từ bên dưới gối vươn móng vuốt ra, thình lình nắm lấy eo hắn. Vì vậy Tô Diên Trạch còn chưa kịp nói xong lại bị hắn kéo qua, một lần nữa áp dưới thân.
Tô Diên Trạch vừa định la lên, Bùi Nhược Ngu lại đặt một ngón tay lên môi hắn cực khẽ cực khẽ ‘suỵt’ một tiếng. Tô Diên Trạch nhìn biểu tình thần thần bí bí của hắn, còn ngỡ hắn đã nghe thấy động tĩnh gì, liền tức tốc nín thở.
Bùi Nhược Ngu cười thầm, thừa cơ hội này, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn.
Xúc cảm nào đó…
Từ trên môi ôn nhu vỗ về, lan khắp da thịt kết thành một lớp vỏ mỏng, như băng tuyết vừa tan chảy nhưng khơi lên từng lớp từng lớp nhạy cảm tinh tế.
Khoảnh khắc ấy trước mắt Tô Diên Trạch là một mảnh mông lung, chỉ còn lại khóe mắt đuôi mày mà hắn ngắm mãi không chán kia, từng đường nét hoặc anh lãng hoặc đĩnh bạt, mang theo chút mơ hồ, phóng túng bao phủ khắp đất trời của hắn.
Cho dù hắn bướng bỉnh quật cường sợ mất mặt, nhưng vẫn luyến tiếc.
Luyến tiếc không nỡ buông ra xúc cảm mỹ hảo này.
Mãi cho đến lúc Tô Diên Trạch phát giác một đôi tay đang lén lút luồn vào bên trong y phục mình, mới đột nhiên tỉnh táo lại.
“Bùi Nhược Ngu!”
“Ân?” Thiếu niên hàm hồ đáp một tiếng, ý thức cũng đã mặc cho bàn tay tham lam không gì bằng kia vuốt ve da thịt mịn màng của đối phương. Trên trán đột nhiên trúng một thứ gì đó.
Phách. Thanh thúy vang vọng. Một tờ giấy rũ xuống, khuất ánh đèn vẫn nhìn rõ được bút tích quen thuộc trên đó ghi năm nào tháng nào ‘Chịu bao gian lao cũng tuyệt không phản kháng để Tô Diên Trạch tùy ý sai bảo trong XX ngày’ vân vân.
Bùi Nhược Ngu ngẩn ra.
Tiếp đó chợt nghe thấy thanh âm lảnh lót hữu lực nhưng thập phần sát khí tương tự như khẩu hiệu trừ tà ‘Ác ma biến đi’ của Tô Diên Trạch.
“Lăn, xuống, cho, ta!”
Tô Diên Trạch dốc toàn lực một cước đạp hắn ra. Sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống giường phủi phủi tay, ân cần mỉm cười với Bùi Nhược Ngu còn đang ngơ ngác ngồi dưới đất.
“Nội trong ba tháng, có gan đến gần ta nửa bước,” Huơ huơ quyển sách thu được trên tay, “Tự mình gánh chịu hậu quả.”
“A?!”
Tô Diên Trạch về giường rúc vào ổ chăn, khuôn mặt nóng bừng như phát sốt, trở mình tới lui một hồi, không biết qua bao lâu mới mơ mơ màng màng ngủ đi. Bất quá hắn gặp một giấc mộng, gần như khiến hắn cười ra tiếng.
Hắn mơ thấy cây nguyệt quý trên bệ đá, cá nhỏ trong hồ; ánh sao rọi vào mặt nước, cả hồ gợn sóng lăn tăn.
Còn có Bùi Nhược Ngu, hắn nằm úp trên đầu tường viện, ngửa mặt đối diện với vầng trăng tròn tru lên suốt một đêm, thê thê thảm thảm thiết thiết.