Tô Diên Trạch bật cười cốc đầu hắn, ngươi họ Bùi ta họ Tô, gì mà người một nhà, sớm muộn gì cũng phải xa nhau.
“Ta đã nói không xa nhau thì nhất định sẽ không xa nhau.”
Lúc Bùi Nhược Ngu nói câu này trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc kiên định xưa nay chưa từng có, khiến Tô Diên Trạch đến giờ vẫn nhớ rất rõ.
——–
Trông mưa biết thời tiết.
Sinh thần của tiểu quận chúa nhà Thất vương gia lại ngay ngày mưa dầm, đêm trước trăng đã bị bao phủ trong mây đen nặng nề hơi nước, hôm sau trời vừa tảng sáng, mưa bụi đã tí tách không ngừng.
Thất vương gia trái lại càng thêm hưng phấn, vui vẻ nói ‘Ngày đó tiểu nữ chào đời trời cũng lất phất mưa, có thể thấy là hỷ vũ a hỷ vũ!’, một bên vội lệnh hạ nhân thu dọn tất cả những đình các rộng rãi trong viện, giờ giấc y theo thiệp mời không đổi.
Lúc đám người Bùi Nhược Ngu chạy tới, bởi vì tiểu quận chúa vẫn chưa ra khỏi phòng, bọn họ bèn tạm ngồi trong các trú mưa.
Tuy trời mưa tầm tã, nhưng người đến vẫn tấp nập không dứt, các vị khách vừa bước vào đại môn, liền có hạ nhân trong phủ che ô, một bên cười bồi một bên khom người nghênh đón.
“Người vừa vào chính là Tam vương gia, lúc riêng tư Tam vương gia với Thất vương gia giao tình tốt nhất, còn người kia, tướng mạo xinh đẹp đứng bên cạnh chính là Cửu vương gia, nhỏ tuổi nhất trong các vị vương gia, nghe nói với Hoàng thượng còn… Ai nha!” Đỗ Đình Trúc đang nghiêm túc giơ ngón tay vừa đếm vừa kể với người bên cạnh, đột nhiên bốp một tiếng, sau đầu trong lúc lơ đãng bị vỗ một phát.
Đỗ Đình Trúc ôm đầu quay ra sau, Trương Hoài Dao phách một tiếng xòe quạt, chen vào ngồi kế bên hắn, bưng tách trà đưa tới miệng, “Chuyện không liên quan tới mình thì đừng nói.”
“… Ô.” Đỗ Đình Trúc im lặng, ngoan ngoãn ngồi đó phụng phịu xoa đầu.
Tô Diên Trạch ngồi dựa vào lan can.
Bên dưới là hồ nước xanh biếc an tĩnh, những con cá đỏ rực nhàn nhã bơi loanh quanh, từ vùng nước nông vẽ nên đường cong diễm lệ lặn vào trong hồ. Tô Diên Trạch chán nghe đám người cùng bàn náo nhiệt luận đàm thiên nam hải bắc, bèn ôm lan can nhìn xuống, cá của Thất vương gia hẳn là toàn giống hiếm lạ, con nào con nấy đều xinh đẹp quý phái —— nước như yên chi, cá như huyết ngọc, lại thêm sơn tiền thạch hậu bên bờ, tràn ngập sắc thu. Từng gốc cây đều thấm đẫm nước mưa nên thơ không gì sánh được, lại in bóng trên mặt hồ, phi thường đẹp mắt.
Tô Diên Trạch ngắm đến thất thần, tiện tay nhấc chung rượu của mình, rót nửa chung xuống, bầy cá tranh nhau hứng, chỉ trong một lúc, đã say hết vài con.
“Cá thì có gì đẹp, ban nãy nghe người ta nói ở Tây sương dựng một hí đài, chúng ta đi xem xem?” Bùi Nhược Ngu bước qua kéo Tô Diên Trạch, hắn uống hết hai chung rượu, đôi má đã ửng hồng. Tô Diên Trạch nghĩ nghĩ, đứng dậy đi theo hắn.
Mưa phùn lất phất.
Trời vào thu nói sao cũng có hơi lạnh, Bùi Nhược Ngu vốn uống chút rượu nhạt bị gió thổi đến đau bụng, hắn vừa rời bàn liền khẩn trương chạy tới mao xí, nói là cực gấp phải giải quyết, tới giờ vẫn chưa ra.
Tô Diên Trạch ở tiểu đình bên kia đợi đến buồn chán, hắn mang theo biểu tình khẳng định ‘tám phần mười là bị lọt luôn rồi’ trông ra ngoài. Ngoài đình trời dệt một màn mưa dày đặc, vô số hạt mưa nhỏ bé nghiêng ngả trong gió nhẹ, lần lượt rơi xuống đọng lại thành vũng nhỏ trên mái đình bát giác, tích đầy rồi lại tràn ra, như xâu thành chuỗi men theo rãnh ngói mà chảy, trông như tấm mành trân châu nhà ai.
Bên tai là tiếng mưa ào ạt rơi trên mặt nước, ngoài ra, tiếng người liên miên bất tuyệt cũng đã lặng lẽ thấm vào thổ nhưỡng.
Vạn vật vô thanh.
Bên đình mấy đóa hoa cúc vàng đang kiêu hãnh ngẩng cao đầu, nhụy hoa gần như đã thành hồ, mùi hương ngan ngát lan theo cánh hoa ngời sáng. Tô Diên Trạch đang ngắm đến xuất thần, chợt bị động tĩnh cách đó không xa truyền đến nhiễu loạn tư duy.
“Ay da!”
Cách mấy tầng hoa cảnh trùng trùng điệp điệp, một tiểu cô nương bị ngã ở đầu bên kia. Xiêm y lộng lẫy xòe ra bị kéo vào trong nước, chiếc ô trúc xanh cũng lăn lông lốc sang một bên, nan ô bị gãy hết phân nửa.
Tô Diên Trạch đứng lên, đang cân nhắc xem có nên qua đó hay không, từ một bên tầm nhìn đã có một thân ảnh quen thuộc vọt ra.
“Cô nương bị sao vậy?” Bùi Nhược Ngu chạy tới giúp nàng nhặt ô lên, “Không có việc gì chứ?”
“Rêu trơn quá nên bị trượt…” Tiểu cô nương nhíu mày xoa mắt cá chân, bỗng nhiên ngẩng đầu dùng cặp mắt đen long lanh nhìn Bùi Nhược Ngu, “Ngươi là ai?”
“Ta họ Bùi, phi y bùi,” (*) Bùi Nhược Ngu thấy nàng lạ mặt, phục sức lại hoa quý, bèn nghĩ hẳn là tiểu thư nhà ai, đưa tay định kéo nàng đứng lên. “Bùi Nhược Ngu.”
“Bùi… Nhược Ngư?” Tiểu cô nương vui vẻ cười khúc khích, “Ngươi giống như con cá kia?”
“Ách…” Bùi Nhược Ngu ngẩn ra, cũng cười theo, “Là Ngu trong ‘đại trí giả ngu’.”
Tiểu cô nương bị trật khớp chân, giãy nửa ngày vẫn không sao đứng lên được, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng nắm lấy tay Bùi Nhược Ngu.
Bùi Nhược Ngu dìu nàng dậy, “Khoan hãy vội, qua bên đó trú mưa đã.”
“… Ta phải đi về a!” Tiểu cô nương cúi đầu nhìn chiếc quần in hoa của mình, nóng ruột đến sắp chảy nước mắt, tức giận dậm chân, nhưng cơn đau ập đến khiến nàng như liệt cả nửa người thiếu chút nữa ngã lăn quay. Cũng may Bùi Nhược Ngu nhanh tay đỡ lấy.
“Đừng động.” Bùi Nhược Ngu dùng vai kẹp ô, nhấc tiểu cô nương kia như bắt gà đặt xuống bên dưới mái hiên, nước mưa theo khe hở nhỏ xuống ướt cả trán nàng.
Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng, cũng không phản ứng gì với hắn, tự cảm thấy búi tóc được tỉ mỉ bới lên giờ cũng loạn thất bát tao bết trên trán, muốn đi mà không dám đi, vô cùng chật vật, chỉ biết gân cổ kêu loạn: “A Lê!! A Hoa!! Các ngươi chạy đi đâu cả rồi?!”
Nhưng căn bản không ai đáp lại.
Bùi Nhược Ngu xem thử chân nàng, có lẽ bị trật luôn rồi, sưng vù khá to. Hồi bé mình cũng từng bị trật, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế kia đến giờ vẫn chưa thể quên, khó trách nàng cứ khóc không ngừng như thế.
“Ta cõng cô nương về phòng, tìm đại phu đến xem.” Bùi Nhược Ngu nhìn trái nhìn phải thấy không có ai giúp đỡ, bèn đưa lưng về phía nàng ngồi xuống.
“A?” Tiểu cô nương sửng sốt, do dự có nên ngồi lên hay không.
“Mau lên.”
“… Nga.” Vươn tay vịn vai hắn, xúc cảm vững chãi xa lạ nhưng đáng tin cậy, từ bàn tay qua cánh tay truyền tới trên mặt, lại lắng xuống tim.
“Cầm ô đi,” Bùi Nhược Ngu đứng lên, “Đừng để ướt.”
“… Nga.”
Mưa lúc to lúc nhỏ, thỉnh thoảng lại phiêu bạt đến da thịt lộ bên ngoài, đặc biệt nhạy cảm.
Tiểu cô nương đỏ mặt, kiều diễm như một đóa hoa.
Mãi đến khi giao tiểu cô nương kia cho hai tiểu nha hoàn đang thất kinh, Bùi Nhược Ngu mới nhớ tới Tô Diên Trạch, vội vã chạy về, nhưng bốn bề đã không còn thấy bóng dáng hắn.
Cuối cũng cũng tìm được Tô đồng học đang dương dương tự đắc uống trà hàn huyên ở trong tiểu các tiếp khách lúc đầu.
“Ngươi lại chạy trở về? Hại ta tìm mệt chết được!” Bùi Nhược Ngu lau đi nước trên mặt, tay áo lẫn vai áo đều ướt một mảng, lộ ra sắc áo bên trong. Tiếp đó có người ở bên cạnh ồn ào nói ‘Bùi Nhược Ngu ngươi vừa nhảy xuống bắt cá sao?’
“Nga? Ta chờ ngươi không được, nên đi xem kịch trước a.”
“Sau đó thì sao, diễn tuồng nào vậy?” Bùi Nhược Ngu một phát đẩy người kia ra, chen vào ngồi kế bên Tô Diên Trạch.
“Chẳng qua là anh hùng cứu mỹ nhân, không có gì đáng xem.” Tô Diên Trạch phủi phủi tay, liếc hắn một cái thật sắc, “Đích thực không có gì hay ho.”
Bùi Nhược Ngu ngơ ngác, mơ hồ cảm thấy có điểm không ổn, nhưng lại không nói ra được là điểm nào.
Tô Diên Trạch cũng không đếm xỉa hắn nữa, quay sang cười nói với bọn Trương Hoài Dao, Bùi Nhược Ngu rầu rĩ ngồi một hồi, y phục trên người ẩm ướt lạnh lẽo, tựa hồ đang thấm dần vào trong cơ thể, cực kỳ khó chịu.
Lúc này bỗng nhiên có một nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, chính là người tên A Lê ở bên cạnh tiểu cô nương kia, nàng quét mắt nhìn khắp đám người, đoạn trực tiếp đi đến trước mặt Bùi Nhược Ngu, “Bùi công tử, tiểu thư cho mời ngài.”
Bùi Nhược Ngu gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Đi đâu?” Lại không tự chủ được nhìn Tô Diên Trạch, “Đi làm gì?”
“Công tử theo ta sẽ biết.” Tiểu nha hoàn nhoẻn miệng cười duyên.
Tô Diên Trạch tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, “—— Vậy Bùi công tử đi thong thả.” Nhãn thần thâm thúy khó dò.
Bùi Nhược Ngu liếc tà hắn, phủi phủi y phục đứng lên.
“Đi thôi.”
Rốt cuộc lê la dùng xong bữa trưa, mới có người đến báo ‘Tiểu quận chúa thân thể không khỏe, khó ra ngoài gặp khách, mong chư vị thứ lỗi’ rồi đuổi đám công tử trác táng này đi. Chỉ có Thất vương gia và vương phi ngồi giữa vòng vây khách quý, cười đến xán lạn.
Tô Diên Trạch cảm khái, yến tiệc sinh thần trực tiếp biến thành một trường thân hữu hội.
Nhưng gia hỏa Bùi Nhược Ngu vẫn chưa trở về.
Tô Diên Trạch sau khi cắn hết hạt hướng dương cả bàn xong chỉnh chu lại y sam, nói mình có hơi đau đầu xin cáo lui trước.
Hôm qua, phụ thân ở Giang Nam lại gửi thư, bảo tân di nương đã sinh cho mình một đệ đệ, bọn họ ở bên đó an tâm thoải mái tận hưởng niềm vui gia đình, lần này gởi thư chỉ để nhắc nhở Tô Diên Trạch nhớ nhanh chóng thu xếp ngôi nhà ở kinh thành, hoặc bán hoặc cho thuê đều tùy hắn.
Còn lại là về chuyện du ngoạn.
Mùa xuân năm tới là thi Đình rồi, trước thời điểm đó, bọn họ còn dự định chuẩn bị cho mình ra ngoài du ngoạn.
Kỳ thực du ngoạn cũng tốt.
Tô Diên Trạch không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến đây đều thấy đau lòng, những năm gần đây số lần phụ thân đến kinh thành càng ngày càng ít, vốn đã có ý định cư ở đây nhưng rồi trớ trêu kết thân ở Giang Nam, còn lại một mình mình trông giữ ngôi nhà rộng lớn trống trải.
Lúc định dọn đi, liền bị Bùi Nhược Ngu giữ lại nói không được đi, bất luận thế nào cũng không được, rằng ngươi từ nhỏ đã quen sống ở đây cớ gì trưởng thành rồi lại đòi đi, rằng ta đã xem ngươi là người của Bùi gia nên nói sao cũng không cho ngươi đi.
Tô Diên Trạch bật cười cốc đầu hắn, ngươi họ Bùi ta họ Tô, gì mà người một nhà, sớm muộn gì cũng phải xa nhau.
“Ta đã nói không xa nhau thì nhất định sẽ không xa nhau.”
Lúc Bùi Nhược Ngu nói câu này trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc kiên định xưa nay chưa từng có, khiến Tô Diên Trạch đến giờ vẫn nhớ rất rõ.
Ngươi nói không xa nhau thì nhất định sẽ không xa nhau.
Vậy nếu như…
Nếu như, vạn nhất, biết đâu, có thể, một ngày nào đó…
Tô Diên Trạch sống mũi cay cay, hắn tựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài, người trên đường thưa thớt, mưa liên miên suốt ngày, nhuộm cả con phố quạnh quẽ thành một màu xám tro, vừa nặng nề vừa u ám.
—— Ngươi đột nhiên muốn xa nhau thì sao?
———-
(*) Phi y bùi: nghĩa là chữ phi (非) và chữ y (衣) ghép lại thành chữ Bùi(裴)
“Ta đã nói không xa nhau thì nhất định sẽ không xa nhau.”
Lúc Bùi Nhược Ngu nói câu này trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc kiên định xưa nay chưa từng có, khiến Tô Diên Trạch đến giờ vẫn nhớ rất rõ.
——–
Trông mưa biết thời tiết.
Sinh thần của tiểu quận chúa nhà Thất vương gia lại ngay ngày mưa dầm, đêm trước trăng đã bị bao phủ trong mây đen nặng nề hơi nước, hôm sau trời vừa tảng sáng, mưa bụi đã tí tách không ngừng.
Thất vương gia trái lại càng thêm hưng phấn, vui vẻ nói ‘Ngày đó tiểu nữ chào đời trời cũng lất phất mưa, có thể thấy là hỷ vũ a hỷ vũ!’, một bên vội lệnh hạ nhân thu dọn tất cả những đình các rộng rãi trong viện, giờ giấc y theo thiệp mời không đổi.
Lúc đám người Bùi Nhược Ngu chạy tới, bởi vì tiểu quận chúa vẫn chưa ra khỏi phòng, bọn họ bèn tạm ngồi trong các trú mưa.
Tuy trời mưa tầm tã, nhưng người đến vẫn tấp nập không dứt, các vị khách vừa bước vào đại môn, liền có hạ nhân trong phủ che ô, một bên cười bồi một bên khom người nghênh đón.
“Người vừa vào chính là Tam vương gia, lúc riêng tư Tam vương gia với Thất vương gia giao tình tốt nhất, còn người kia, tướng mạo xinh đẹp đứng bên cạnh chính là Cửu vương gia, nhỏ tuổi nhất trong các vị vương gia, nghe nói với Hoàng thượng còn… Ai nha!” Đỗ Đình Trúc đang nghiêm túc giơ ngón tay vừa đếm vừa kể với người bên cạnh, đột nhiên bốp một tiếng, sau đầu trong lúc lơ đãng bị vỗ một phát.
Đỗ Đình Trúc ôm đầu quay ra sau, Trương Hoài Dao phách một tiếng xòe quạt, chen vào ngồi kế bên hắn, bưng tách trà đưa tới miệng, “Chuyện không liên quan tới mình thì đừng nói.”
“… Ô.” Đỗ Đình Trúc im lặng, ngoan ngoãn ngồi đó phụng phịu xoa đầu.
Tô Diên Trạch ngồi dựa vào lan can.
Bên dưới là hồ nước xanh biếc an tĩnh, những con cá đỏ rực nhàn nhã bơi loanh quanh, từ vùng nước nông vẽ nên đường cong diễm lệ lặn vào trong hồ. Tô Diên Trạch chán nghe đám người cùng bàn náo nhiệt luận đàm thiên nam hải bắc, bèn ôm lan can nhìn xuống, cá của Thất vương gia hẳn là toàn giống hiếm lạ, con nào con nấy đều xinh đẹp quý phái —— nước như yên chi, cá như huyết ngọc, lại thêm sơn tiền thạch hậu bên bờ, tràn ngập sắc thu. Từng gốc cây đều thấm đẫm nước mưa nên thơ không gì sánh được, lại in bóng trên mặt hồ, phi thường đẹp mắt.
Tô Diên Trạch ngắm đến thất thần, tiện tay nhấc chung rượu của mình, rót nửa chung xuống, bầy cá tranh nhau hứng, chỉ trong một lúc, đã say hết vài con.
“Cá thì có gì đẹp, ban nãy nghe người ta nói ở Tây sương dựng một hí đài, chúng ta đi xem xem?” Bùi Nhược Ngu bước qua kéo Tô Diên Trạch, hắn uống hết hai chung rượu, đôi má đã ửng hồng. Tô Diên Trạch nghĩ nghĩ, đứng dậy đi theo hắn.
Mưa phùn lất phất.
Trời vào thu nói sao cũng có hơi lạnh, Bùi Nhược Ngu vốn uống chút rượu nhạt bị gió thổi đến đau bụng, hắn vừa rời bàn liền khẩn trương chạy tới mao xí, nói là cực gấp phải giải quyết, tới giờ vẫn chưa ra.
Tô Diên Trạch ở tiểu đình bên kia đợi đến buồn chán, hắn mang theo biểu tình khẳng định ‘tám phần mười là bị lọt luôn rồi’ trông ra ngoài. Ngoài đình trời dệt một màn mưa dày đặc, vô số hạt mưa nhỏ bé nghiêng ngả trong gió nhẹ, lần lượt rơi xuống đọng lại thành vũng nhỏ trên mái đình bát giác, tích đầy rồi lại tràn ra, như xâu thành chuỗi men theo rãnh ngói mà chảy, trông như tấm mành trân châu nhà ai.
Bên tai là tiếng mưa ào ạt rơi trên mặt nước, ngoài ra, tiếng người liên miên bất tuyệt cũng đã lặng lẽ thấm vào thổ nhưỡng.
Vạn vật vô thanh.
Bên đình mấy đóa hoa cúc vàng đang kiêu hãnh ngẩng cao đầu, nhụy hoa gần như đã thành hồ, mùi hương ngan ngát lan theo cánh hoa ngời sáng. Tô Diên Trạch đang ngắm đến xuất thần, chợt bị động tĩnh cách đó không xa truyền đến nhiễu loạn tư duy.
“Ay da!”
Cách mấy tầng hoa cảnh trùng trùng điệp điệp, một tiểu cô nương bị ngã ở đầu bên kia. Xiêm y lộng lẫy xòe ra bị kéo vào trong nước, chiếc ô trúc xanh cũng lăn lông lốc sang một bên, nan ô bị gãy hết phân nửa.
Tô Diên Trạch đứng lên, đang cân nhắc xem có nên qua đó hay không, từ một bên tầm nhìn đã có một thân ảnh quen thuộc vọt ra.
“Cô nương bị sao vậy?” Bùi Nhược Ngu chạy tới giúp nàng nhặt ô lên, “Không có việc gì chứ?”
“Rêu trơn quá nên bị trượt…” Tiểu cô nương nhíu mày xoa mắt cá chân, bỗng nhiên ngẩng đầu dùng cặp mắt đen long lanh nhìn Bùi Nhược Ngu, “Ngươi là ai?”
“Ta họ Bùi, phi y bùi,” (*) Bùi Nhược Ngu thấy nàng lạ mặt, phục sức lại hoa quý, bèn nghĩ hẳn là tiểu thư nhà ai, đưa tay định kéo nàng đứng lên. “Bùi Nhược Ngu.”
“Bùi… Nhược Ngư?” Tiểu cô nương vui vẻ cười khúc khích, “Ngươi giống như con cá kia?”
“Ách…” Bùi Nhược Ngu ngẩn ra, cũng cười theo, “Là Ngu trong ‘đại trí giả ngu’.”
Tiểu cô nương bị trật khớp chân, giãy nửa ngày vẫn không sao đứng lên được, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng nắm lấy tay Bùi Nhược Ngu.
Bùi Nhược Ngu dìu nàng dậy, “Khoan hãy vội, qua bên đó trú mưa đã.”
“… Ta phải đi về a!” Tiểu cô nương cúi đầu nhìn chiếc quần in hoa của mình, nóng ruột đến sắp chảy nước mắt, tức giận dậm chân, nhưng cơn đau ập đến khiến nàng như liệt cả nửa người thiếu chút nữa ngã lăn quay. Cũng may Bùi Nhược Ngu nhanh tay đỡ lấy.
“Đừng động.” Bùi Nhược Ngu dùng vai kẹp ô, nhấc tiểu cô nương kia như bắt gà đặt xuống bên dưới mái hiên, nước mưa theo khe hở nhỏ xuống ướt cả trán nàng.
Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng, cũng không phản ứng gì với hắn, tự cảm thấy búi tóc được tỉ mỉ bới lên giờ cũng loạn thất bát tao bết trên trán, muốn đi mà không dám đi, vô cùng chật vật, chỉ biết gân cổ kêu loạn: “A Lê!! A Hoa!! Các ngươi chạy đi đâu cả rồi?!”
Nhưng căn bản không ai đáp lại.
Bùi Nhược Ngu xem thử chân nàng, có lẽ bị trật luôn rồi, sưng vù khá to. Hồi bé mình cũng từng bị trật, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế kia đến giờ vẫn chưa thể quên, khó trách nàng cứ khóc không ngừng như thế.
“Ta cõng cô nương về phòng, tìm đại phu đến xem.” Bùi Nhược Ngu nhìn trái nhìn phải thấy không có ai giúp đỡ, bèn đưa lưng về phía nàng ngồi xuống.
“A?” Tiểu cô nương sửng sốt, do dự có nên ngồi lên hay không.
“Mau lên.”
“… Nga.” Vươn tay vịn vai hắn, xúc cảm vững chãi xa lạ nhưng đáng tin cậy, từ bàn tay qua cánh tay truyền tới trên mặt, lại lắng xuống tim.
“Cầm ô đi,” Bùi Nhược Ngu đứng lên, “Đừng để ướt.”
“… Nga.”
Mưa lúc to lúc nhỏ, thỉnh thoảng lại phiêu bạt đến da thịt lộ bên ngoài, đặc biệt nhạy cảm.
Tiểu cô nương đỏ mặt, kiều diễm như một đóa hoa.
Mãi đến khi giao tiểu cô nương kia cho hai tiểu nha hoàn đang thất kinh, Bùi Nhược Ngu mới nhớ tới Tô Diên Trạch, vội vã chạy về, nhưng bốn bề đã không còn thấy bóng dáng hắn.
Cuối cũng cũng tìm được Tô đồng học đang dương dương tự đắc uống trà hàn huyên ở trong tiểu các tiếp khách lúc đầu.
“Ngươi lại chạy trở về? Hại ta tìm mệt chết được!” Bùi Nhược Ngu lau đi nước trên mặt, tay áo lẫn vai áo đều ướt một mảng, lộ ra sắc áo bên trong. Tiếp đó có người ở bên cạnh ồn ào nói ‘Bùi Nhược Ngu ngươi vừa nhảy xuống bắt cá sao?’
“Nga? Ta chờ ngươi không được, nên đi xem kịch trước a.”
“Sau đó thì sao, diễn tuồng nào vậy?” Bùi Nhược Ngu một phát đẩy người kia ra, chen vào ngồi kế bên Tô Diên Trạch.
“Chẳng qua là anh hùng cứu mỹ nhân, không có gì đáng xem.” Tô Diên Trạch phủi phủi tay, liếc hắn một cái thật sắc, “Đích thực không có gì hay ho.”
Bùi Nhược Ngu ngơ ngác, mơ hồ cảm thấy có điểm không ổn, nhưng lại không nói ra được là điểm nào.
Tô Diên Trạch cũng không đếm xỉa hắn nữa, quay sang cười nói với bọn Trương Hoài Dao, Bùi Nhược Ngu rầu rĩ ngồi một hồi, y phục trên người ẩm ướt lạnh lẽo, tựa hồ đang thấm dần vào trong cơ thể, cực kỳ khó chịu.
Lúc này bỗng nhiên có một nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, chính là người tên A Lê ở bên cạnh tiểu cô nương kia, nàng quét mắt nhìn khắp đám người, đoạn trực tiếp đi đến trước mặt Bùi Nhược Ngu, “Bùi công tử, tiểu thư cho mời ngài.”
Bùi Nhược Ngu gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Đi đâu?” Lại không tự chủ được nhìn Tô Diên Trạch, “Đi làm gì?”
“Công tử theo ta sẽ biết.” Tiểu nha hoàn nhoẻn miệng cười duyên.
Tô Diên Trạch tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, “—— Vậy Bùi công tử đi thong thả.” Nhãn thần thâm thúy khó dò.
Bùi Nhược Ngu liếc tà hắn, phủi phủi y phục đứng lên.
“Đi thôi.”
Rốt cuộc lê la dùng xong bữa trưa, mới có người đến báo ‘Tiểu quận chúa thân thể không khỏe, khó ra ngoài gặp khách, mong chư vị thứ lỗi’ rồi đuổi đám công tử trác táng này đi. Chỉ có Thất vương gia và vương phi ngồi giữa vòng vây khách quý, cười đến xán lạn.
Tô Diên Trạch cảm khái, yến tiệc sinh thần trực tiếp biến thành một trường thân hữu hội.
Nhưng gia hỏa Bùi Nhược Ngu vẫn chưa trở về.
Tô Diên Trạch sau khi cắn hết hạt hướng dương cả bàn xong chỉnh chu lại y sam, nói mình có hơi đau đầu xin cáo lui trước.
Hôm qua, phụ thân ở Giang Nam lại gửi thư, bảo tân di nương đã sinh cho mình một đệ đệ, bọn họ ở bên đó an tâm thoải mái tận hưởng niềm vui gia đình, lần này gởi thư chỉ để nhắc nhở Tô Diên Trạch nhớ nhanh chóng thu xếp ngôi nhà ở kinh thành, hoặc bán hoặc cho thuê đều tùy hắn.
Còn lại là về chuyện du ngoạn.
Mùa xuân năm tới là thi Đình rồi, trước thời điểm đó, bọn họ còn dự định chuẩn bị cho mình ra ngoài du ngoạn.
Kỳ thực du ngoạn cũng tốt.
Tô Diên Trạch không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến đây đều thấy đau lòng, những năm gần đây số lần phụ thân đến kinh thành càng ngày càng ít, vốn đã có ý định cư ở đây nhưng rồi trớ trêu kết thân ở Giang Nam, còn lại một mình mình trông giữ ngôi nhà rộng lớn trống trải.
Lúc định dọn đi, liền bị Bùi Nhược Ngu giữ lại nói không được đi, bất luận thế nào cũng không được, rằng ngươi từ nhỏ đã quen sống ở đây cớ gì trưởng thành rồi lại đòi đi, rằng ta đã xem ngươi là người của Bùi gia nên nói sao cũng không cho ngươi đi.
Tô Diên Trạch bật cười cốc đầu hắn, ngươi họ Bùi ta họ Tô, gì mà người một nhà, sớm muộn gì cũng phải xa nhau.
“Ta đã nói không xa nhau thì nhất định sẽ không xa nhau.”
Lúc Bùi Nhược Ngu nói câu này trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc kiên định xưa nay chưa từng có, khiến Tô Diên Trạch đến giờ vẫn nhớ rất rõ.
Ngươi nói không xa nhau thì nhất định sẽ không xa nhau.
Vậy nếu như…
Nếu như, vạn nhất, biết đâu, có thể, một ngày nào đó…
Tô Diên Trạch sống mũi cay cay, hắn tựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài, người trên đường thưa thớt, mưa liên miên suốt ngày, nhuộm cả con phố quạnh quẽ thành một màu xám tro, vừa nặng nề vừa u ám.
—— Ngươi đột nhiên muốn xa nhau thì sao?
———-
(*) Phi y bùi: nghĩa là chữ phi (非) và chữ y (衣) ghép lại thành chữ Bùi(裴)