.
Tạ Vân Cơ cười nhẹ, đợi tôi trả lời.
Nhìn vẻ ghen tỵ của mấy chị gái, tôi khổ mà không nói lên lời, hừ anh thật là biết diễn. Làm trò à, ai mà chẳng biết.
Tôi tỏ ra ngượng ngùng, dịu dàng đáp lại:
"Anh nói gì vậy, em nghe theo anh hết mà."
Nghe vậy, mọi người xung quanh ồ lên, mắng chúng tôi không cần rải cơm chó, ở đây ai cũng ăn no rồi.
Tiếng xôn xao vừa dứt, có một giọng quen thuộc vang lên:
" Có phải là Khương Tiểu Doanh không? Sao trùng hợp vậy?"
Tôi ngước lên thì thấy một chàng trai đang đứng dựa cửa, lười biếng nhìn tôi. Tôi bối rối chào lại:
"Thẩm Dịch?"
" Hai người biết nhau ư?" Một người đứng dậy, chào hỏi Thẩm Dịch
" Thế em cậu đâu rôi? Không đến cùng à?"
Thẩm Dịch liếc Tạ Vân Cơ đang ngồi cạnh tôi, đặt rượu lên bàn, thản nhiên đáp:
" Công ty nhiều việc quá, em ấy không thoát thân được. Tôi mang hai chai rượu ngon tới đây, coi như là bồi tội."
Mọi người ở đây hình như đều biết Thẩm Dịch vì thế không ai ngại gì cả, tự nhiên cầm lấy hai chai rượu kia đưa cho nhân viên phục vụ.
Thẩm Dịch trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh tôi. Tay anh ta tùy ý đặt lên ghế sau lưng tôi, đưa cho tôi một ly rượu đỏ:
" Uống một ly chứ?"
Tôi chưa kịp từ chối thì một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy vai tôi cả người tôi va vào một vòm ng ực ấm áp.
Tạ Vân Cơ đẩy ly rượu của Thẩm Dịch ra:
"Xin lỗi, bạn gái tôi không uống được rượu?"
" Bạn gái? Khương Tiểu Doanh, hai ngày trước còn tỏ tình với tôi, giờ lại có bạn trai, em đùa tôi à?"
Nay tui hơi bận nên lên trước một chương, nếu kịp thì tối tui bù cho nha.