Thời gian trôi thật nhanh, nhanh đến nỗi một lúc nào đó, ta dừng chân quay đầu nhìn lại quá khứ, cũng cảm giác mọi việc chỉ mới diễn ra.
Cô bé và cậu bé ngày nào cũng lớn rồi.
"Đợi em!"
Aa, cô chỉ dậy muộn có hai phút thôi mà! Tên nào đó thật ác độc, kêu bỏ cô lại ngủ đến chết!
Đấy, nhắc tào tháo tào tháo đến liền! Đã dắt xe đạp ra rồi cơ đấy, ghét!
Chàng thanh niên đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt điển trai sáng sủa, quanh thân hình cao ráo toả ra khí chất cao quý thanh lãnh, đẹp tựa thần tiên.
Thanh Trúc lỡ nhìn, rồi nhìn đến ngẩn người một lúc, phát hiện cái nhíu mày của ai đó, liền vội vội vàng vàng cột dây giày rồi bước tới phía chàng trai.
"Cặp."
Quốc Dương ngồi lên xe đạp, nhắc nhở, đi học mà có mỗi cái cặp cũng quên, anh chịu cô.
Thanh Trúc ngớ người, lại vội quay vào nhà lấy cặp rồi nhanh nhẹn trèo lên yên sau xe đạp, cất giọng lanh lảnh:
"Đi thôi!!"
Anh không đáp, lẳng lặng đạp xe.
Năm cấp hai, không hiểu bố mẹ anh nghĩ gì mà đùng một cái mua cho anh một cái xe đạp. Cái xe rất đẹp, rất đắt, suốt tuần đó cô sang chơi chỉ mải miết ngắm cái xe. Xe gì mà đẹp thế, nhìn thích thế. Nhưng mà có xin bố cũng không mua cho cô đâu, bố không cho cô đi học một mình, bố bảo con gái nhỏ ra đường một mình không yên tâm.
Có hôm mẹ anh bắt gặp cô nhìn cái xe đạp không chớp mắt, mới cười hỏi cô thích lắm à. Cô đỏ bừng mặt chối, bố anh ngồi bên cười bảo:
"Mai để Dương chở con đến trường."
Cô càng lắc đầu dữ dội, xấu hổ lắm, với cả bố cô cũng không đồng ý đâu.
"Không phải con thích ngồi xe đạp lắm sao? Mai Dương đèo con đi học."
Mẹ anh cười, tối đó mẹ anh sang nhà cô nói chuyện, không ngờ bố đồng ý.
Thế là từ đó, ngày nào anh cũng chở cô đến trường, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, trời quang gió mát nắng nhẹ, Hoàng Quốc Dương và Phạm Thanh Trúc chính thức bước vào cấp ba!
Đường đến trường cũng không dài lắm, ngồi xe một lát đã đến rồi, Dương thả Trúc ở cổng trường rồi đi gửi xe đạp, sau đó cả hai cùng tìm lớp.
Trường Cấp 3 K là trường điểm của thành phố, cô và anh cùng đăng kí thi chuyên Toán, kết quả mới có nửa tháng trước, cả hai đứa đều đỗ, gia đình hai bên mở tiệc ăn mừng suốt một đêm.
Bố mẹ cô rất hài lòng và yên tâm. Hài lòng vì cô thi được kết quả tốt, yên tâm vì... cô và anh học cùng một lớp.
Đúng vậy, trường chỉ có một lớp chuyên Toán.
Vào lớp, ngay lập tức Thanh Trúc ngớ người. Lớp toàn con trai...
Cô biết con gái thi chuyên Toán là rất ít rồi, nhưng có cần ít đến đáng thương như thế này không? Mắt thường nhìn toàn là con trai, đến cái tên đứng cạnh mình cũng là đực...
Hoàng Quốc Dương thấy cô liếc mình chán nản như thế thì không hiểu nổi. Cô gái này luôn không bình thường, anh cũng không thể đoán ý nghĩ của cô như người bình thường. Có khi lúc này cô đang nghĩ muốn anh là con gái cũng nên...
Thanh Trúc chọn một bàn trống rồi ngồi xuống, là một bàn gần cuối, Quốc Dương cũng theo ngồi cạnh.
Lát sau, giáo viên chủ nhiệm đi vào, thầy giáo rất trẻ, nếu không phải thầy mặc bộ đồ chỉn chu đến thế kia, chắc ai cũng nghĩ thầy là thanh niên chuyên Toán. Thầy vui vẻ, tràn đầy sức sống, nụ cười toả nắng tứ phía.
Màn giới thiệu rất thoải mái, thầy tên là Tùng, 29 tuổi, tiến sĩ Toán học lấy bằng ở Pháp, lần đầu tiên chủ nhiệm.
"Vậy chúng ta vào phần vui vẻ nhất nhỉ, xếp chỗ."
Cả lớp bắt đầu ồn ào.
"Ừm, lớp chúng ta có tổng 40 học sinh, mỗi bàn hai người, vậy chẳng lẻ ai, tốt lắm. Ủa, sao lớp toàn nam vậy?"
Có tiếng nam sinh cười cười từ bên dưới: "Có nữ mà thầy!"
"Lớp mình bao nhiêu bạn nữ thế? Giơ tay lên được không các em?"
Năm cánh tay giơ lên.
Thầy cười đầy ẩn ý, cất giọng:
"Chỉ có năm bạn, vậy ta nên cho các bạn chút thiên vị nhỉ, các em lên bục giảng nào, chọn một chỗ mình thích nhé, bất kì đâu cũng được!"
Bốn bạn nữ cùng Thanh Trúc đi lên bục giảng, ngó nghiêng, căn vị trí, đoán phong thuỷ xem chỗ nào ổn nhất.
Nam sinh phía dưới đã loạn một đoàn, bạn A lấy gương ra vuốt lại tóc, bạn B quay sang hỏi bạn C cổ áo mình có lệch không, bạn C bên cạnh đang xắn lại tay áo cẩn thận, phía trên, bạn D ngồi ngay ngắn, vẻ mặt chính trực nghiêm túc.
Trên kia, có hai nữ sinh là bạn thân, cùng hẹn nhau thi vào chuyên Toán, lập tức quyết định ngồi cạnh nhau, họ chọn bàn 2 dãy giữa.
Nữ sinh thứ ba có vẻ rất đắn đo, đôi mắt cứ nhìn về một phía, rồi lại nhanh chóng lảng ra chỗ khác, lại nhìn về chỗ đó, lại lảng sang chỗ khác...
Bạn B: "Mày xem, cậu ấy nhìn tao đúng không?"
Bạn C: "Mày lác à? Cô ấy nhìn tao, oke?"
Bạn D: "Mày nhầm rồi, thật ra cậu ấy nhìn phía trước mày, là tao đây này."
Chỉ có Thanh Trúc nhạy cảm phát hiện ra, nữ sinh ấy nhìn Quốc Dương.
Sao cô lại thấy khó chịu?
Cô bạn ngập ngừng, cứ ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, ấp a ấp úng. Mãi sau mới nói:
"Thầy..."
Cả lớp nín thở.
"...thầy xếp em ngồi đâu cũng được ạ."
Thầy Tùng gật đầu, nhìn xuống lớp.
Các bạn nam sinh ai cũng cười rất ngoan, nhìn thầy đầy chân thành.
"Vậy đi, em ngồi phía sau hai bạn nữ vừa rồi kìa, bàn 3."
Bạn D suýt nữa thì đứng lên bàn hát Fake Love, sung sướng quá, vậy mà ngồi cạnh cậu!!! Tuy vậy, bạn D vẫn không quên quay xuống nhìn B, C cười khinh bỉ.
Nữ sinh thứ bốn có phong thái rất mạnh dạn, trực tiếp thổ lộ trước lớp:
"Em muốn ngồi cạnh bạn đó kìa thầy... đúng... đúng, là bạn ngồi bàn gần cuối lớp đó!"
Đó chẳng phải Quốc Dương sao? Thanh Trúc không tự chủ được nhăn mày một cái.
Cô bé và cậu bé ngày nào cũng lớn rồi.
"Đợi em!"
Aa, cô chỉ dậy muộn có hai phút thôi mà! Tên nào đó thật ác độc, kêu bỏ cô lại ngủ đến chết!
Đấy, nhắc tào tháo tào tháo đến liền! Đã dắt xe đạp ra rồi cơ đấy, ghét!
Chàng thanh niên đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt điển trai sáng sủa, quanh thân hình cao ráo toả ra khí chất cao quý thanh lãnh, đẹp tựa thần tiên.
Thanh Trúc lỡ nhìn, rồi nhìn đến ngẩn người một lúc, phát hiện cái nhíu mày của ai đó, liền vội vội vàng vàng cột dây giày rồi bước tới phía chàng trai.
"Cặp."
Quốc Dương ngồi lên xe đạp, nhắc nhở, đi học mà có mỗi cái cặp cũng quên, anh chịu cô.
Thanh Trúc ngớ người, lại vội quay vào nhà lấy cặp rồi nhanh nhẹn trèo lên yên sau xe đạp, cất giọng lanh lảnh:
"Đi thôi!!"
Anh không đáp, lẳng lặng đạp xe.
Năm cấp hai, không hiểu bố mẹ anh nghĩ gì mà đùng một cái mua cho anh một cái xe đạp. Cái xe rất đẹp, rất đắt, suốt tuần đó cô sang chơi chỉ mải miết ngắm cái xe. Xe gì mà đẹp thế, nhìn thích thế. Nhưng mà có xin bố cũng không mua cho cô đâu, bố không cho cô đi học một mình, bố bảo con gái nhỏ ra đường một mình không yên tâm.
Có hôm mẹ anh bắt gặp cô nhìn cái xe đạp không chớp mắt, mới cười hỏi cô thích lắm à. Cô đỏ bừng mặt chối, bố anh ngồi bên cười bảo:
"Mai để Dương chở con đến trường."
Cô càng lắc đầu dữ dội, xấu hổ lắm, với cả bố cô cũng không đồng ý đâu.
"Không phải con thích ngồi xe đạp lắm sao? Mai Dương đèo con đi học."
Mẹ anh cười, tối đó mẹ anh sang nhà cô nói chuyện, không ngờ bố đồng ý.
Thế là từ đó, ngày nào anh cũng chở cô đến trường, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, trời quang gió mát nắng nhẹ, Hoàng Quốc Dương và Phạm Thanh Trúc chính thức bước vào cấp ba!
Đường đến trường cũng không dài lắm, ngồi xe một lát đã đến rồi, Dương thả Trúc ở cổng trường rồi đi gửi xe đạp, sau đó cả hai cùng tìm lớp.
Trường Cấp 3 K là trường điểm của thành phố, cô và anh cùng đăng kí thi chuyên Toán, kết quả mới có nửa tháng trước, cả hai đứa đều đỗ, gia đình hai bên mở tiệc ăn mừng suốt một đêm.
Bố mẹ cô rất hài lòng và yên tâm. Hài lòng vì cô thi được kết quả tốt, yên tâm vì... cô và anh học cùng một lớp.
Đúng vậy, trường chỉ có một lớp chuyên Toán.
Vào lớp, ngay lập tức Thanh Trúc ngớ người. Lớp toàn con trai...
Cô biết con gái thi chuyên Toán là rất ít rồi, nhưng có cần ít đến đáng thương như thế này không? Mắt thường nhìn toàn là con trai, đến cái tên đứng cạnh mình cũng là đực...
Hoàng Quốc Dương thấy cô liếc mình chán nản như thế thì không hiểu nổi. Cô gái này luôn không bình thường, anh cũng không thể đoán ý nghĩ của cô như người bình thường. Có khi lúc này cô đang nghĩ muốn anh là con gái cũng nên...
Thanh Trúc chọn một bàn trống rồi ngồi xuống, là một bàn gần cuối, Quốc Dương cũng theo ngồi cạnh.
Lát sau, giáo viên chủ nhiệm đi vào, thầy giáo rất trẻ, nếu không phải thầy mặc bộ đồ chỉn chu đến thế kia, chắc ai cũng nghĩ thầy là thanh niên chuyên Toán. Thầy vui vẻ, tràn đầy sức sống, nụ cười toả nắng tứ phía.
Màn giới thiệu rất thoải mái, thầy tên là Tùng, 29 tuổi, tiến sĩ Toán học lấy bằng ở Pháp, lần đầu tiên chủ nhiệm.
"Vậy chúng ta vào phần vui vẻ nhất nhỉ, xếp chỗ."
Cả lớp bắt đầu ồn ào.
"Ừm, lớp chúng ta có tổng 40 học sinh, mỗi bàn hai người, vậy chẳng lẻ ai, tốt lắm. Ủa, sao lớp toàn nam vậy?"
Có tiếng nam sinh cười cười từ bên dưới: "Có nữ mà thầy!"
"Lớp mình bao nhiêu bạn nữ thế? Giơ tay lên được không các em?"
Năm cánh tay giơ lên.
Thầy cười đầy ẩn ý, cất giọng:
"Chỉ có năm bạn, vậy ta nên cho các bạn chút thiên vị nhỉ, các em lên bục giảng nào, chọn một chỗ mình thích nhé, bất kì đâu cũng được!"
Bốn bạn nữ cùng Thanh Trúc đi lên bục giảng, ngó nghiêng, căn vị trí, đoán phong thuỷ xem chỗ nào ổn nhất.
Nam sinh phía dưới đã loạn một đoàn, bạn A lấy gương ra vuốt lại tóc, bạn B quay sang hỏi bạn C cổ áo mình có lệch không, bạn C bên cạnh đang xắn lại tay áo cẩn thận, phía trên, bạn D ngồi ngay ngắn, vẻ mặt chính trực nghiêm túc.
Trên kia, có hai nữ sinh là bạn thân, cùng hẹn nhau thi vào chuyên Toán, lập tức quyết định ngồi cạnh nhau, họ chọn bàn 2 dãy giữa.
Nữ sinh thứ ba có vẻ rất đắn đo, đôi mắt cứ nhìn về một phía, rồi lại nhanh chóng lảng ra chỗ khác, lại nhìn về chỗ đó, lại lảng sang chỗ khác...
Bạn B: "Mày xem, cậu ấy nhìn tao đúng không?"
Bạn C: "Mày lác à? Cô ấy nhìn tao, oke?"
Bạn D: "Mày nhầm rồi, thật ra cậu ấy nhìn phía trước mày, là tao đây này."
Chỉ có Thanh Trúc nhạy cảm phát hiện ra, nữ sinh ấy nhìn Quốc Dương.
Sao cô lại thấy khó chịu?
Cô bạn ngập ngừng, cứ ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, ấp a ấp úng. Mãi sau mới nói:
"Thầy..."
Cả lớp nín thở.
"...thầy xếp em ngồi đâu cũng được ạ."
Thầy Tùng gật đầu, nhìn xuống lớp.
Các bạn nam sinh ai cũng cười rất ngoan, nhìn thầy đầy chân thành.
"Vậy đi, em ngồi phía sau hai bạn nữ vừa rồi kìa, bàn 3."
Bạn D suýt nữa thì đứng lên bàn hát Fake Love, sung sướng quá, vậy mà ngồi cạnh cậu!!! Tuy vậy, bạn D vẫn không quên quay xuống nhìn B, C cười khinh bỉ.
Nữ sinh thứ bốn có phong thái rất mạnh dạn, trực tiếp thổ lộ trước lớp:
"Em muốn ngồi cạnh bạn đó kìa thầy... đúng... đúng, là bạn ngồi bàn gần cuối lớp đó!"
Đó chẳng phải Quốc Dương sao? Thanh Trúc không tự chủ được nhăn mày một cái.