Hôm nay về nhà, Thanh Trúc thấy bố mẹ kéo một đống va li sắp ở phòng khách. Cô lập tức đi ra ôm cổ bố:
"Con biết mà! Con biết bố hiểu con mà, con yêu bố nhất!"
Hẳn là để chúc mừng cô đỗ cấp 3 nên bố cho cả nhà đi du lịch rồi!!! Bố thật hiểu cô quá đi, đã lâu lắm rồi cả nhà không sang Pháp thăm anh hai.
Không hiểu sao hôm nay được cô ôm rồi tỏ tình trực tiếp mà mặt bố càng ngày càng khó coi. Cô gặng hỏi mãi nhưng bố cứ mở mồm ra là lại phân vân ngậm vào.
Một lát sau, mẹ cô đi từ trên nhà xuống, bố lập tức gào lên: "Vợ à!! Có thể dời thời gian đi không?"
Mẹ cô liếc hai cha con ngồi kia, lạnh lùng đáp không rồi đi vào bếp.
Bố cô hết cách, mếu máo nói với cô: "Con gái bảo bối, sắp tới bố mẹ đi du lịch, con ở nhà ngoan nhé..."
Thanh Trúc: "..."
Vậy là, cô vừa lên cấp 3 cha mẹ đã lên kế hoạch cùng đi hưởng thụ tình yêu? Có cha mẹ nào ác như thế này không? À, trọng điểm không phải ở đây, bây giờ nhất định cô phải bám được theo.
Thanh Trúc trưng ra bộ mặt sắp khóc, ủ rũ định bước lên phòng.
Minh Huy thấy con gái rượu bộ dạng uỷ khuất vô cùng, tim đau nhói. Rõ ràng hắn sai rồi, con gái bé như vậy, sao hắn nỡ để nó ở nhà một mình chứ? Nhỡ may có khủng bố bắt cóc thì sao?
Thế là tên nào đó không có chính kiến lại lon ton đi nịnh vợ.
"Em đã bảo không! Anh nói những lời này từ mấy tháng trước rồi, kế hoạch vạch ra được nửa năm rồi giờ mới xuất phát được..."
"Con gái lớn rồi, không bé như anh nghĩ, nó cao bằng em rồi!"
"Vớ vẩn, ai bắt cóc được nó? Chồng nó ở ngay cạnh nhà kia kìa, sao anh phải xoắn lên?"
"KHÔNG NHƯNG NHỊ GÌ HẾT, SÁNG MAI KHỞI HÀNH!"
Cả đêm hôm ấy Minh Huy chẳng thể ngủ được, lăn bên này quay bên nọ. Anh chẳng nỡ để con gái ở nhà một mình.
Người làm vợ nọ thấy chồng ăn không ngon ngủ không yên, nhẹ nhàng dỗ ngọt:
"Anh, lâu lắm rồi mình chẳng có không gian riêng... khó khăn lắm mới sắp xếp được để đi hưởng thụ vài hôm. Thanh Trúc em đã gửi gắm cho nhà con rể rồi, không có gì phải lo hết."
Nói xong vợ vòng tay ôm lấy chồng.
"Được!"- Chồng vì sắc quên con, kết quả gạt phắt mọi chuyện sang một bên làm chính sự.
"Hắt xì!!!" Bên này, Thanh Trúc chẳng ngờ được mình đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ.
Sáng hôm sau, Thanh Trúc dậy thì thấy cha mẹ xách va li ra khỏi nhà. Cô lập tức trợn trừng mắt, không suy nghĩ lao ra cửa ôm chân bố.
"Con sợ lắm bố ơi!!! Con không ở nhà một mình đâu!! Bố, Bố đừng đi huhuhu, cho con đi với mà bố ơi.."
Minh Huy ngậm nước mắt gạt con gái bảo bối sang một bên.
"Bố ơi còn công ty bên này mà?? Ở nhà đi bố ơiii.."
"Bố giao phó công ti lại cho cậu rồi..."
Thanh Trúc không còn lí do lí trấu, chỉ đành ôm chặt chân bố gào thét. Tuyệt đối không thể để bố đi!! Người mẹ ham vui này của cô, một khi đã đi thì đến mấy năm mới về nhà???
Linh Nhi đau đầu nhìn chồng và con gái, cứ thế này thì muộn giờ lên máy bay mất, đúng lúc này, cô nhác thấy bóng con rể ở cửa nhà.
"Con rể!! Mau vào đây mẹ bảo!!"
Hoàng Quốc Dương nghe mẹ vợ gọi liền đỗ lại xe đạp ngoài cửa bước vào nhà. Trong nhà là một mảng lộn xộn, Thanh Trúc liên tục gào thét.
"Thanh Trúc, con không phải sợ, mẹ bảo Quốc Dương dọn sang sống cùng con! Hai đứa chăm sóc nhau tốt nhé!"- Linh Nhi nói với con gái, nháy mắt không ngừng với Quốc Dương.
Quốc Dương: "Được ạ."
Cặp cha mẹ kia gần như ngay lập tức gỡ con gái đang ôm chân bố kia, xách va li chạy ra khỏi nhà.
Thanh Trúc nhìn bóng cha mẹ xa dần mà lòng đau như cắt. Hai người lại nỡ để con gái ở nhà đi chơi, đã vậy còn cho ở cùng một tên đàn ông! Các người không thấy rất nguy hiểm sao??
Quốc Dương nhìn thấu hết tâm tư của cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô trấn an: "Anh là chồng em."
Câu này có ý nói với cô vợ chồng ở với nhau là chuyện bình thường, nhưng sao Thanh Trúc cảm thấy có nhiều thứ đang chờ cô sau câu nói đấy...?
"Con biết mà! Con biết bố hiểu con mà, con yêu bố nhất!"
Hẳn là để chúc mừng cô đỗ cấp 3 nên bố cho cả nhà đi du lịch rồi!!! Bố thật hiểu cô quá đi, đã lâu lắm rồi cả nhà không sang Pháp thăm anh hai.
Không hiểu sao hôm nay được cô ôm rồi tỏ tình trực tiếp mà mặt bố càng ngày càng khó coi. Cô gặng hỏi mãi nhưng bố cứ mở mồm ra là lại phân vân ngậm vào.
Một lát sau, mẹ cô đi từ trên nhà xuống, bố lập tức gào lên: "Vợ à!! Có thể dời thời gian đi không?"
Mẹ cô liếc hai cha con ngồi kia, lạnh lùng đáp không rồi đi vào bếp.
Bố cô hết cách, mếu máo nói với cô: "Con gái bảo bối, sắp tới bố mẹ đi du lịch, con ở nhà ngoan nhé..."
Thanh Trúc: "..."
Vậy là, cô vừa lên cấp 3 cha mẹ đã lên kế hoạch cùng đi hưởng thụ tình yêu? Có cha mẹ nào ác như thế này không? À, trọng điểm không phải ở đây, bây giờ nhất định cô phải bám được theo.
Thanh Trúc trưng ra bộ mặt sắp khóc, ủ rũ định bước lên phòng.
Minh Huy thấy con gái rượu bộ dạng uỷ khuất vô cùng, tim đau nhói. Rõ ràng hắn sai rồi, con gái bé như vậy, sao hắn nỡ để nó ở nhà một mình chứ? Nhỡ may có khủng bố bắt cóc thì sao?
Thế là tên nào đó không có chính kiến lại lon ton đi nịnh vợ.
"Em đã bảo không! Anh nói những lời này từ mấy tháng trước rồi, kế hoạch vạch ra được nửa năm rồi giờ mới xuất phát được..."
"Con gái lớn rồi, không bé như anh nghĩ, nó cao bằng em rồi!"
"Vớ vẩn, ai bắt cóc được nó? Chồng nó ở ngay cạnh nhà kia kìa, sao anh phải xoắn lên?"
"KHÔNG NHƯNG NHỊ GÌ HẾT, SÁNG MAI KHỞI HÀNH!"
Cả đêm hôm ấy Minh Huy chẳng thể ngủ được, lăn bên này quay bên nọ. Anh chẳng nỡ để con gái ở nhà một mình.
Người làm vợ nọ thấy chồng ăn không ngon ngủ không yên, nhẹ nhàng dỗ ngọt:
"Anh, lâu lắm rồi mình chẳng có không gian riêng... khó khăn lắm mới sắp xếp được để đi hưởng thụ vài hôm. Thanh Trúc em đã gửi gắm cho nhà con rể rồi, không có gì phải lo hết."
Nói xong vợ vòng tay ôm lấy chồng.
"Được!"- Chồng vì sắc quên con, kết quả gạt phắt mọi chuyện sang một bên làm chính sự.
"Hắt xì!!!" Bên này, Thanh Trúc chẳng ngờ được mình đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ.
Sáng hôm sau, Thanh Trúc dậy thì thấy cha mẹ xách va li ra khỏi nhà. Cô lập tức trợn trừng mắt, không suy nghĩ lao ra cửa ôm chân bố.
"Con sợ lắm bố ơi!!! Con không ở nhà một mình đâu!! Bố, Bố đừng đi huhuhu, cho con đi với mà bố ơi.."
Minh Huy ngậm nước mắt gạt con gái bảo bối sang một bên.
"Bố ơi còn công ty bên này mà?? Ở nhà đi bố ơiii.."
"Bố giao phó công ti lại cho cậu rồi..."
Thanh Trúc không còn lí do lí trấu, chỉ đành ôm chặt chân bố gào thét. Tuyệt đối không thể để bố đi!! Người mẹ ham vui này của cô, một khi đã đi thì đến mấy năm mới về nhà???
Linh Nhi đau đầu nhìn chồng và con gái, cứ thế này thì muộn giờ lên máy bay mất, đúng lúc này, cô nhác thấy bóng con rể ở cửa nhà.
"Con rể!! Mau vào đây mẹ bảo!!"
Hoàng Quốc Dương nghe mẹ vợ gọi liền đỗ lại xe đạp ngoài cửa bước vào nhà. Trong nhà là một mảng lộn xộn, Thanh Trúc liên tục gào thét.
"Thanh Trúc, con không phải sợ, mẹ bảo Quốc Dương dọn sang sống cùng con! Hai đứa chăm sóc nhau tốt nhé!"- Linh Nhi nói với con gái, nháy mắt không ngừng với Quốc Dương.
Quốc Dương: "Được ạ."
Cặp cha mẹ kia gần như ngay lập tức gỡ con gái đang ôm chân bố kia, xách va li chạy ra khỏi nhà.
Thanh Trúc nhìn bóng cha mẹ xa dần mà lòng đau như cắt. Hai người lại nỡ để con gái ở nhà đi chơi, đã vậy còn cho ở cùng một tên đàn ông! Các người không thấy rất nguy hiểm sao??
Quốc Dương nhìn thấu hết tâm tư của cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô trấn an: "Anh là chồng em."
Câu này có ý nói với cô vợ chồng ở với nhau là chuyện bình thường, nhưng sao Thanh Trúc cảm thấy có nhiều thứ đang chờ cô sau câu nói đấy...?