Thanh minh thì tiết vũ phân phân
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu gia hà xử hữu
Mục đồng diêu chỉ Hạnh Hoa thôn…
“Thanh minh tiết trời mưa rơi lất phất
Khách đi đường như đã muốn ngẩn ngơ
Tìm hỏi quán rượu nơi nào có
Mục đồng chỉ phía Hạnh Hoa thôn…”
Không biết có phải bài thơ trên ứng nghiệm hay không, mà tiết thanh minh hằng năm nơi Lý Hàng sống đều mưa, từng cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi cả ngày, sương mù lắng động mênh mông, vốn nên có sự ấm áp của mùa xuân lại tản mát ra nhè nhẹ lãnh ý. Sắp xếp nhanh quần áo, Lý Hàng ngồi ôtô trở về nhà, năm nay phải về nhìn cha mẹ một chút, xem có phải hay không mộ phần bọn họ đã mọc đầy cỏ xanh.
Quê Lý Hàng cách thành phố khá xa, ngồi xe hơi lúc sau phải chuyển qua loại giao thông ở nông thôn, sau đó lại kỵ xa (xe ngựa) thêm vài dặm nữa mới có thể về đến nhà, đường đi vô cùng lầy lội. Đó là một thôn trang không lớn, người trẻ đều đã ra ngoài chỉ còn lại vài lão nhân lớn tuổi ở nhà, toàn bộ thôn trang toát ra một loại dáng vẻ cũ kĩ.
Thời điểm Lý Hàng về đến nhà thì mặt trời đã ở phía sau đầu, trong nhà nhiều năm không có ai ở trở nên hoang phế, sân vườn rộng lớn mọc đầy cỏ dại, hồ nước đóng đầy rêu xanh có rất nhiều ếch bắt đầu kêu oa oa nhảy lên. Lý Hàng đứng ở tiền viện (sân trước) một hồi lâu rồi hướng nhà ông nội đi tới, mỗi lần trở về cậu đều ở nhà ông nội, lần này cũng không ngoại lệ.
Bà nội của Lý Hàng qua đời sớm, ông nội cậu một mình nuôi mấy đứa nhỏ, không nghĩ tới bọn chúng lại đoản mệnh như vậy, lần lượt rời bỏ hắn mà đi. Người trong thôn đều nói ông nội cậu là cô tinh mệnh (mạng xấu), ai ở gần hắn đều sẽ bị khắc chết, ngay cả nhà cửa cũng cách nhà hắn rất xa.
Lý Hàng đi thêm một đoạn đường dài mới đến nhà ông nội, nơi này có chút thiên, phòng ngủ vẫn giống như rất nhiều năm về trước cha mẹ cậu từng ở, nóc nhà bị dột nước nên phải sửa chữa vài lần. Ông nội cậu tuy lớn tuổi nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, lúc Lý Hàng gõ cửa thì trời đã tối đen.
Trong nhà một mảnh âm trầm, qua một khắc mới thấy đèn được đốt lên, bên trong có tiếng người ho khan một chút hỏi: _ Ai a.
_ Ông nội, là ta, tiểu Hàng, ta đã trở về.
Lý Hàng đứng ở trước cửa tay cầm túi quần áo đơn giản, gió lạnh không biết từ nơi nào thổi tới cậu cảm nhận rõ rệt được sự lạnh lẽo.
_ Nga nga, tiểu Hàng a, đến đây. _ Lão nhân khoác thêm áo ra mở cửa, lúc nhìn đến Lý Hàng có chút lăng. Lý Hàng cười đi vào trong nhà đóng cửa lại. Đây là ngôi nhà năm gian đơn giản, phòng khách ở giữa, trái phải đều là phòng ngủ, hai phía trên đầu một bên là nhà bếp, một bên là nhà kho chứa tạp vật, ngày thường nuôi vài con gà… vân vân…
_ Ngươi vẫn chưa ăn cơm chiều, có đói bụng không, ta làm cơm cho ngươi. _ Hiếm khi Lý Hàng trở về, ông nội cậu vô cùng cao hứng, Lý Hàng vội ngăn lại nói không đói bụng chỉ có chút mệt mỏi và buồn ngủ, ông nội bất đắc dĩ đi dọn dẹp phòng ngủ bên phải cho cậu.
Sàn nhà trong phòng không phải nền đất cũng không phải bằng xi-măng, mà là một thổ địa kiểu xưa, giẫm lên đều là bụi, vách tường loang lổ từng khối từng khối màu đen nặng nề, chăn nệm thản nhiên có mùi vị ẩm mốc đã lâu không được phơi nắng. Lý Hàng thực không tự nhiên ngủ trên giường, giường ngủ làm bằng ván gỗ cũng đã rất cũ kĩ, mỗi khi trở mình lại vang lên tiếng kẽo kẹt. Lý Hàng có chút phiền não trở người hai cái.
Trợn tròn mắt nhìn vật màu đen trên xà nhà, cậu không biết vật gì đang đọng ở đó, một màu đen giống như sợi dây ỡ phía trên bay tới bay lui, tâm tình của Lý Hàng cũng theo đó mà bay tới bay lui. Không biết thanh âm khanh khách khanh khách từ đâu không ngừng vang lên, Lý Hàng nhanh quấn lấy chăn nhưng nhịn không được mà cảm thấy lạnh.
Mãi đến giữa cảm giác vây khốn làm cậu cố ngủ thật say, trong mộng vẫn cảm giác được có cái gì đó áp trên người, từng đợt đè nén sắp hít thở không thông, nồng đặc máu tươi vọt tới trong miệng, Lý Hàng giật mình tỉnh dậy.
Thời gian đã gần đến trưa, cậu nghi hoặc liếm liếm môi, tựa hồ trong miệng vẫn còn mùi sắt rỉ. Lý Hàng phi phi hai cái bước xuống giường, ông nội đã dậy rồi, cậu đi ra nhìn thấy ông đang ở trong sân cho gà ăn, ước chừng mười con gà con không tính gà trưởng thành đang líu ríu đòi ăn, ông nội ngồi một bên rải thức ăn gia súc. Xem sắc mặt Lý Hàng không được tốt lắm, đôi mắt phiếm đen.
_ Tiểu Hàng, ngủ không ngon? _ Ông nội không ngừng vẩy thức ăn, từng khối nhỏ vụn màu vàng xen lẫn màu trắng, không biết làm bằng gì.
_ Không a, có thể ngày hôm qua ngồi xe quá mệt mỏi. _ Lý Hàng ngồi xổm xuống bên cạnh ông, nhìn một con chỉ kê bộ dáng vui thích hối hả ngược xuôi, tâm trạng cũng tốt lên một ít.
Trên mặt đất còn có chút ẩm ướt, bùn lầy lội trơn dính, bên mép giếng bám đầy rêu xanh Lý Hàng múc nước rửa mặt. Lấy nước áp vào mặt phi thường mát lạnh đến tê cóng, tinh thần cậu nhất thời thanh sảng. Không biết từ đâu loáng thoáng truyền đến tiếng khóc, một trận lại một trận, thê lương xuyên thấu hồn người, Lý Hàng tạm dừng động tác chú ý lắng nghe, gió thổi rối loạn, giống như bốn phương tám hướng đều phát ra tiếng khóc này, vòng vây siết vòng vây, càng nghe càng thấy hoảng sợ.
Lý Hàng xoa bóp cánh tay đi vào nhà bếp, ông nội đang làm điểm tâm, ăn xong liền đi viếng mộ phần của cha mẹ. Tiện thể xem bà nội cùng mấy thúc thúc cô cô, ông nội tỏ vẻ hắn là người lớn tuổi, sẽ không đi, có đi cũng chỉ thêm thương tâm mà thôi, Lý Hàng trầm mặc gật đầu.
Thôn trang này có tập tục, bạn đời mất đi cũng có thể suốt đời cũng không đến thăm viếng mộ phần, đều do con cái làm thay.
Trời không mưa nhưng vẫn âm u nhuộm màu xám trắng, giống như bất kì lúc nào cũng có thể mưa xuống. Ông nội khuyên cậu nên mang theo dù, cậu lại lắc đầu, cầm lấy giỏ hoa chỉ (hoa giấy) hoàng chỉ (giấy vàng) cùng một cái bật lửa, biểu thị không thể mang thêm được nữa. Ông nội thở dài căn dặn trở về sớm một chút.
Hoa chỉ có ý tứ thờ phụng cha mẹ, hoàng chỉ Lý Hàng ra chợ có thể thuận tiện mua được, buộc thành một bó to cộng thêm mấy xuyên tiểu pháo. Còn một trăm đồng tiền sau khi mua giấy cậu mua một ít thức ăn, sau khi ăn xong cậu đem bó hoàng chỉ tòng giác nởi ra, cột thành nửa vòng tròn, bên cạnh cốc rượu là hình dạng giống răng cưa, rồi thả vào giỏ hoa giấy.
Mộ phần gia đình ở đâu Lý Hàng đều nhớ rõ, từ nhà ông nội đi về phía Đông, ngang qua con sông, một mảnh rừng trúc, còn có mấy cánh đồng lúa mạch rộng lớn. Mộ phần nhà cậu nằm trong đại mạch điền (ruộng lúa mạch), lúa non đã đến mắt cá chân, mộ phần không tính là quá cao, rải rác một ít cỏ dại khô héo, chung quanh cũng có một vài mồ mả khác nhau đều là nhóm thân nhân của Lý Hàng. Có mấy khối mộ bị cỏ dại cao nửa thân người che khuất, hoang vu một mảnh.
Lý Hàng ở trước mộ đem đồ vật để xuống, giỏ hoa đặt giữa khoảng trống sạch sẽ, đi đến một tiểu đạo, nơi có đất bị giẫm đến rắn chắc, Lý Hàng đào mấy bửng đất hình dạng như cái bát, dùng để đặt trên mộ. Một mộ đặt lên hai khối, một khối mặt lớn hướng xuống mặt nhỏ hướng lên, một khối khác đặt lên trên khối kia, mặt nhỏ hướng xuống mặt lớn hướng lên, giữa hai khối đất phải áp một nhành liễu non tươi mới.
Mộ phần người nhà Lý Hàng vô cùng đơn giản, không có bia, chỉ đơn giản đấp đất liền biến thành ngôi mộ, bất quá dưới lớp đất này có chôn thi thể người thân của cậu. Ở nơi thôn trang xa xôi này không thịnh hành hỏa táng, tất cả đều trực tiếp chôn tại đất nhà mình. Người trong thôn cũng nói qua vài lần, bởi vì thôn dân phản đối kịch liệt, mắng thôn trưởng: “cha ngươi sau khi chết cũng phải đốt thành tro mà rơi xuống đất”. Thôn trưởng lúc ấy liền đen mặt, cha hắn cũng chỉ vào mặt hắn mắng: đồ bất hiếu. Sau đó chính sách hỏa táng nơi đây không được thi hành.
Mấy mảnh đất này vốn là của gia đình Lý Hành, bởi vì người thân đều đã mất, ông nội cậu một người cũng không lưu lại được, nên để cho người trong thôn thuê. Đem toàn bộ ngôi mộ dọn dẹp sạch sẽ, xúc mấy đống đất vừa đào đấp lên, tục ngữ nói đây là cấp cho người chết sửa chữa phòng ở. Họa thành một vòng tròn, bắt đầu đốt tiền giấy, cha mẹ cậu cùng gặp chuyện không may, cho nên mộ phần được chôn cất ở kế bên nhau đã nhiều năm, hai ngôi mộ dính chặt tại một chỗ đã không phân biệt được nên đã biến thành một, một đại mộ phần.
Lý Hàng ở chính giữa quỳ xuống, trên mặt đất rất thấp, cậu lấy túi ni lông làm đệm lót, sau đó miên man lải nhải rằng chính mình hiện tại tốt lắm, lời nói hằng năm đều lặp lại như nhau, năm nay cũng không ngoại lệ.
Đốt tiền giấy, cậu dập đầu, theo thường lệ nói: “Cha mẹ mau về lấy tiền a…” Sau đó lấy ra một chuỗi pháo, thanh âm giòn tan vang thật xa giữa đồng hoang trống trải, không biết từ nơi nào cũng có tiếng pháo thanh bang bang bang truyền lại, giữa thời tiết âm trầm lạnh lẽo, lòng người càng thêm phiền muộn. Cha mẹ đã rời đi nhiều năm, thương tâm trong lòng Lý Hàng đã từ từ lắng xuống, nhưng lần này không hiểu sao lại ẩn ẩn buồn bực, cả ngày không yên ổn, gió thổi càng lúc mạnh. Bụi giấy từ nơi nào theo gió mơ hồ bay đến, tro tàn bay đầy trời. Lý Hàng híp mắt nhìn một hồi, rồi đi đến những ngôi mộ khác tiếp tục quỳ lạy và đốt vàng mã.
Sau khi cúng hết toàn bộ thời gian đã vào đến giữa trưa, cậu cầm lấy giỏ đựng bật lửa trở về nhà, gió thổi càng to hơn lúc nãy, Lý Hàng cảm thấy trời dường như sắp đổ mưa, vì thế nên vội bước nhanh đi về.
Cánh đồng lúa mạch vô cùng rộng lớn, cậu đi một hồi lâu nghe thấy có người gọi tên mình.
_ Lý Hàng! Lý Hàng!
Cậu xoay người nhìn quanh, giữa cánh đồng dưới tàng cây to có một bóng người đang đứng, giọng nói mơ hồ cảm thấy có phần quen thuộc.
_ Lý Hàng, ta là Chu Duệ.
Thanh âm kia lại hô lên một câu. Lý Hàng chợt nhớ đến bạn thân thanh mai trúc mã của mình, ba năm trước khi cậu ra ngoài, liền không còn cơ hội gặp lại Chu Duệ.
_ Hắc hắc, Chu Duệ, ngươi cũng đến a… _ Đang nói, vài giọt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống, Lý Hàng che đầu, vui vẻ hô: _ Đợi mưa tạnh ta đến nhà tìm ngươi ngoạn.
Bên kia mơ hồ cũng trả lời lại một câu, thanh âm bị gió thổi tan, Lý Hàng cũng không nghe rõ, mưa dần trở nên nặng hạt. Cậu quay đầu nhìn phía dưới tàng cây đã không còn thấy bóng người, cậu lắc đầu cười, tiểu tử này chạy thật nhanh a.
Khi đến nhà Lý Hàng thấy ông nội đang đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng. Nhìn cậu cả người đều ướt liền trách cứ: _ Bảo ngươi mang theo ô ngươi lại không nghe, xem đi, ướt đến thế này, mau vào lau khô tóc, coi chừng cảm lạnh.
Lý Hàng hắc hắc cười, nghĩ đến Chu Duệ, thật sự là đã nhiều năm không gặp, kỳ quái là lúc nãy trước khi về cũng bất chấp quay đầu tìm hắn, lần này gặp nhất định phải hảo hảo nói chuyện một phen.
Mưa vẫn không có dấu hiệu dừng, ăn cơm trưa xong, ông nội đi ngủ, cậu nằm trong phòng thật lâu không ngủ được, nhìn thấy mưa đã tạnh, thật sự ngồi không yên liền đi ra ngoài.
Nhà Chu Duệ cậu không nhớ rõ lắm, hình như cũng khá xa, nhà ông nội hẻo lánh nhất thôn, từ nhà đi ra cũng mất hết mười phút, Lý Hàng không biết Chu Duệ như thế nào lại xuất hiện ở đây. Dọc đường đi đều là tiểu lộ, cánh đồng lúa mạch từng mảng từng mảng lớn, còn có rừng cây nhỏ chằng chịt bất kham, phía sau âm u một mảnh cỏ dại mọc thành bụi. Đi đến giữa đường, cậu nhìn thấy một người ngồi xổm cạnh bờ sông, mái tóc màu đen, cả người như bị mưa xối ướt, cảm giác giống như sương mù mờ mịt mông lung. Đó không phải Chu Duệ thì là ai!
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu gia hà xử hữu
Mục đồng diêu chỉ Hạnh Hoa thôn…
“Thanh minh tiết trời mưa rơi lất phất
Khách đi đường như đã muốn ngẩn ngơ
Tìm hỏi quán rượu nơi nào có
Mục đồng chỉ phía Hạnh Hoa thôn…”
Không biết có phải bài thơ trên ứng nghiệm hay không, mà tiết thanh minh hằng năm nơi Lý Hàng sống đều mưa, từng cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi cả ngày, sương mù lắng động mênh mông, vốn nên có sự ấm áp của mùa xuân lại tản mát ra nhè nhẹ lãnh ý. Sắp xếp nhanh quần áo, Lý Hàng ngồi ôtô trở về nhà, năm nay phải về nhìn cha mẹ một chút, xem có phải hay không mộ phần bọn họ đã mọc đầy cỏ xanh.
Quê Lý Hàng cách thành phố khá xa, ngồi xe hơi lúc sau phải chuyển qua loại giao thông ở nông thôn, sau đó lại kỵ xa (xe ngựa) thêm vài dặm nữa mới có thể về đến nhà, đường đi vô cùng lầy lội. Đó là một thôn trang không lớn, người trẻ đều đã ra ngoài chỉ còn lại vài lão nhân lớn tuổi ở nhà, toàn bộ thôn trang toát ra một loại dáng vẻ cũ kĩ.
Thời điểm Lý Hàng về đến nhà thì mặt trời đã ở phía sau đầu, trong nhà nhiều năm không có ai ở trở nên hoang phế, sân vườn rộng lớn mọc đầy cỏ dại, hồ nước đóng đầy rêu xanh có rất nhiều ếch bắt đầu kêu oa oa nhảy lên. Lý Hàng đứng ở tiền viện (sân trước) một hồi lâu rồi hướng nhà ông nội đi tới, mỗi lần trở về cậu đều ở nhà ông nội, lần này cũng không ngoại lệ.
Bà nội của Lý Hàng qua đời sớm, ông nội cậu một mình nuôi mấy đứa nhỏ, không nghĩ tới bọn chúng lại đoản mệnh như vậy, lần lượt rời bỏ hắn mà đi. Người trong thôn đều nói ông nội cậu là cô tinh mệnh (mạng xấu), ai ở gần hắn đều sẽ bị khắc chết, ngay cả nhà cửa cũng cách nhà hắn rất xa.
Lý Hàng đi thêm một đoạn đường dài mới đến nhà ông nội, nơi này có chút thiên, phòng ngủ vẫn giống như rất nhiều năm về trước cha mẹ cậu từng ở, nóc nhà bị dột nước nên phải sửa chữa vài lần. Ông nội cậu tuy lớn tuổi nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, lúc Lý Hàng gõ cửa thì trời đã tối đen.
Trong nhà một mảnh âm trầm, qua một khắc mới thấy đèn được đốt lên, bên trong có tiếng người ho khan một chút hỏi: _ Ai a.
_ Ông nội, là ta, tiểu Hàng, ta đã trở về.
Lý Hàng đứng ở trước cửa tay cầm túi quần áo đơn giản, gió lạnh không biết từ nơi nào thổi tới cậu cảm nhận rõ rệt được sự lạnh lẽo.
_ Nga nga, tiểu Hàng a, đến đây. _ Lão nhân khoác thêm áo ra mở cửa, lúc nhìn đến Lý Hàng có chút lăng. Lý Hàng cười đi vào trong nhà đóng cửa lại. Đây là ngôi nhà năm gian đơn giản, phòng khách ở giữa, trái phải đều là phòng ngủ, hai phía trên đầu một bên là nhà bếp, một bên là nhà kho chứa tạp vật, ngày thường nuôi vài con gà… vân vân…
_ Ngươi vẫn chưa ăn cơm chiều, có đói bụng không, ta làm cơm cho ngươi. _ Hiếm khi Lý Hàng trở về, ông nội cậu vô cùng cao hứng, Lý Hàng vội ngăn lại nói không đói bụng chỉ có chút mệt mỏi và buồn ngủ, ông nội bất đắc dĩ đi dọn dẹp phòng ngủ bên phải cho cậu.
Sàn nhà trong phòng không phải nền đất cũng không phải bằng xi-măng, mà là một thổ địa kiểu xưa, giẫm lên đều là bụi, vách tường loang lổ từng khối từng khối màu đen nặng nề, chăn nệm thản nhiên có mùi vị ẩm mốc đã lâu không được phơi nắng. Lý Hàng thực không tự nhiên ngủ trên giường, giường ngủ làm bằng ván gỗ cũng đã rất cũ kĩ, mỗi khi trở mình lại vang lên tiếng kẽo kẹt. Lý Hàng có chút phiền não trở người hai cái.
Trợn tròn mắt nhìn vật màu đen trên xà nhà, cậu không biết vật gì đang đọng ở đó, một màu đen giống như sợi dây ỡ phía trên bay tới bay lui, tâm tình của Lý Hàng cũng theo đó mà bay tới bay lui. Không biết thanh âm khanh khách khanh khách từ đâu không ngừng vang lên, Lý Hàng nhanh quấn lấy chăn nhưng nhịn không được mà cảm thấy lạnh.
Mãi đến giữa cảm giác vây khốn làm cậu cố ngủ thật say, trong mộng vẫn cảm giác được có cái gì đó áp trên người, từng đợt đè nén sắp hít thở không thông, nồng đặc máu tươi vọt tới trong miệng, Lý Hàng giật mình tỉnh dậy.
Thời gian đã gần đến trưa, cậu nghi hoặc liếm liếm môi, tựa hồ trong miệng vẫn còn mùi sắt rỉ. Lý Hàng phi phi hai cái bước xuống giường, ông nội đã dậy rồi, cậu đi ra nhìn thấy ông đang ở trong sân cho gà ăn, ước chừng mười con gà con không tính gà trưởng thành đang líu ríu đòi ăn, ông nội ngồi một bên rải thức ăn gia súc. Xem sắc mặt Lý Hàng không được tốt lắm, đôi mắt phiếm đen.
_ Tiểu Hàng, ngủ không ngon? _ Ông nội không ngừng vẩy thức ăn, từng khối nhỏ vụn màu vàng xen lẫn màu trắng, không biết làm bằng gì.
_ Không a, có thể ngày hôm qua ngồi xe quá mệt mỏi. _ Lý Hàng ngồi xổm xuống bên cạnh ông, nhìn một con chỉ kê bộ dáng vui thích hối hả ngược xuôi, tâm trạng cũng tốt lên một ít.
Trên mặt đất còn có chút ẩm ướt, bùn lầy lội trơn dính, bên mép giếng bám đầy rêu xanh Lý Hàng múc nước rửa mặt. Lấy nước áp vào mặt phi thường mát lạnh đến tê cóng, tinh thần cậu nhất thời thanh sảng. Không biết từ đâu loáng thoáng truyền đến tiếng khóc, một trận lại một trận, thê lương xuyên thấu hồn người, Lý Hàng tạm dừng động tác chú ý lắng nghe, gió thổi rối loạn, giống như bốn phương tám hướng đều phát ra tiếng khóc này, vòng vây siết vòng vây, càng nghe càng thấy hoảng sợ.
Lý Hàng xoa bóp cánh tay đi vào nhà bếp, ông nội đang làm điểm tâm, ăn xong liền đi viếng mộ phần của cha mẹ. Tiện thể xem bà nội cùng mấy thúc thúc cô cô, ông nội tỏ vẻ hắn là người lớn tuổi, sẽ không đi, có đi cũng chỉ thêm thương tâm mà thôi, Lý Hàng trầm mặc gật đầu.
Thôn trang này có tập tục, bạn đời mất đi cũng có thể suốt đời cũng không đến thăm viếng mộ phần, đều do con cái làm thay.
Trời không mưa nhưng vẫn âm u nhuộm màu xám trắng, giống như bất kì lúc nào cũng có thể mưa xuống. Ông nội khuyên cậu nên mang theo dù, cậu lại lắc đầu, cầm lấy giỏ hoa chỉ (hoa giấy) hoàng chỉ (giấy vàng) cùng một cái bật lửa, biểu thị không thể mang thêm được nữa. Ông nội thở dài căn dặn trở về sớm một chút.
Hoa chỉ có ý tứ thờ phụng cha mẹ, hoàng chỉ Lý Hàng ra chợ có thể thuận tiện mua được, buộc thành một bó to cộng thêm mấy xuyên tiểu pháo. Còn một trăm đồng tiền sau khi mua giấy cậu mua một ít thức ăn, sau khi ăn xong cậu đem bó hoàng chỉ tòng giác nởi ra, cột thành nửa vòng tròn, bên cạnh cốc rượu là hình dạng giống răng cưa, rồi thả vào giỏ hoa giấy.
Mộ phần gia đình ở đâu Lý Hàng đều nhớ rõ, từ nhà ông nội đi về phía Đông, ngang qua con sông, một mảnh rừng trúc, còn có mấy cánh đồng lúa mạch rộng lớn. Mộ phần nhà cậu nằm trong đại mạch điền (ruộng lúa mạch), lúa non đã đến mắt cá chân, mộ phần không tính là quá cao, rải rác một ít cỏ dại khô héo, chung quanh cũng có một vài mồ mả khác nhau đều là nhóm thân nhân của Lý Hàng. Có mấy khối mộ bị cỏ dại cao nửa thân người che khuất, hoang vu một mảnh.
Lý Hàng ở trước mộ đem đồ vật để xuống, giỏ hoa đặt giữa khoảng trống sạch sẽ, đi đến một tiểu đạo, nơi có đất bị giẫm đến rắn chắc, Lý Hàng đào mấy bửng đất hình dạng như cái bát, dùng để đặt trên mộ. Một mộ đặt lên hai khối, một khối mặt lớn hướng xuống mặt nhỏ hướng lên, một khối khác đặt lên trên khối kia, mặt nhỏ hướng xuống mặt lớn hướng lên, giữa hai khối đất phải áp một nhành liễu non tươi mới.
Mộ phần người nhà Lý Hàng vô cùng đơn giản, không có bia, chỉ đơn giản đấp đất liền biến thành ngôi mộ, bất quá dưới lớp đất này có chôn thi thể người thân của cậu. Ở nơi thôn trang xa xôi này không thịnh hành hỏa táng, tất cả đều trực tiếp chôn tại đất nhà mình. Người trong thôn cũng nói qua vài lần, bởi vì thôn dân phản đối kịch liệt, mắng thôn trưởng: “cha ngươi sau khi chết cũng phải đốt thành tro mà rơi xuống đất”. Thôn trưởng lúc ấy liền đen mặt, cha hắn cũng chỉ vào mặt hắn mắng: đồ bất hiếu. Sau đó chính sách hỏa táng nơi đây không được thi hành.
Mấy mảnh đất này vốn là của gia đình Lý Hành, bởi vì người thân đều đã mất, ông nội cậu một người cũng không lưu lại được, nên để cho người trong thôn thuê. Đem toàn bộ ngôi mộ dọn dẹp sạch sẽ, xúc mấy đống đất vừa đào đấp lên, tục ngữ nói đây là cấp cho người chết sửa chữa phòng ở. Họa thành một vòng tròn, bắt đầu đốt tiền giấy, cha mẹ cậu cùng gặp chuyện không may, cho nên mộ phần được chôn cất ở kế bên nhau đã nhiều năm, hai ngôi mộ dính chặt tại một chỗ đã không phân biệt được nên đã biến thành một, một đại mộ phần.
Lý Hàng ở chính giữa quỳ xuống, trên mặt đất rất thấp, cậu lấy túi ni lông làm đệm lót, sau đó miên man lải nhải rằng chính mình hiện tại tốt lắm, lời nói hằng năm đều lặp lại như nhau, năm nay cũng không ngoại lệ.
Đốt tiền giấy, cậu dập đầu, theo thường lệ nói: “Cha mẹ mau về lấy tiền a…” Sau đó lấy ra một chuỗi pháo, thanh âm giòn tan vang thật xa giữa đồng hoang trống trải, không biết từ nơi nào cũng có tiếng pháo thanh bang bang bang truyền lại, giữa thời tiết âm trầm lạnh lẽo, lòng người càng thêm phiền muộn. Cha mẹ đã rời đi nhiều năm, thương tâm trong lòng Lý Hàng đã từ từ lắng xuống, nhưng lần này không hiểu sao lại ẩn ẩn buồn bực, cả ngày không yên ổn, gió thổi càng lúc mạnh. Bụi giấy từ nơi nào theo gió mơ hồ bay đến, tro tàn bay đầy trời. Lý Hàng híp mắt nhìn một hồi, rồi đi đến những ngôi mộ khác tiếp tục quỳ lạy và đốt vàng mã.
Sau khi cúng hết toàn bộ thời gian đã vào đến giữa trưa, cậu cầm lấy giỏ đựng bật lửa trở về nhà, gió thổi càng to hơn lúc nãy, Lý Hàng cảm thấy trời dường như sắp đổ mưa, vì thế nên vội bước nhanh đi về.
Cánh đồng lúa mạch vô cùng rộng lớn, cậu đi một hồi lâu nghe thấy có người gọi tên mình.
_ Lý Hàng! Lý Hàng!
Cậu xoay người nhìn quanh, giữa cánh đồng dưới tàng cây to có một bóng người đang đứng, giọng nói mơ hồ cảm thấy có phần quen thuộc.
_ Lý Hàng, ta là Chu Duệ.
Thanh âm kia lại hô lên một câu. Lý Hàng chợt nhớ đến bạn thân thanh mai trúc mã của mình, ba năm trước khi cậu ra ngoài, liền không còn cơ hội gặp lại Chu Duệ.
_ Hắc hắc, Chu Duệ, ngươi cũng đến a… _ Đang nói, vài giọt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống, Lý Hàng che đầu, vui vẻ hô: _ Đợi mưa tạnh ta đến nhà tìm ngươi ngoạn.
Bên kia mơ hồ cũng trả lời lại một câu, thanh âm bị gió thổi tan, Lý Hàng cũng không nghe rõ, mưa dần trở nên nặng hạt. Cậu quay đầu nhìn phía dưới tàng cây đã không còn thấy bóng người, cậu lắc đầu cười, tiểu tử này chạy thật nhanh a.
Khi đến nhà Lý Hàng thấy ông nội đang đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng. Nhìn cậu cả người đều ướt liền trách cứ: _ Bảo ngươi mang theo ô ngươi lại không nghe, xem đi, ướt đến thế này, mau vào lau khô tóc, coi chừng cảm lạnh.
Lý Hàng hắc hắc cười, nghĩ đến Chu Duệ, thật sự là đã nhiều năm không gặp, kỳ quái là lúc nãy trước khi về cũng bất chấp quay đầu tìm hắn, lần này gặp nhất định phải hảo hảo nói chuyện một phen.
Mưa vẫn không có dấu hiệu dừng, ăn cơm trưa xong, ông nội đi ngủ, cậu nằm trong phòng thật lâu không ngủ được, nhìn thấy mưa đã tạnh, thật sự ngồi không yên liền đi ra ngoài.
Nhà Chu Duệ cậu không nhớ rõ lắm, hình như cũng khá xa, nhà ông nội hẻo lánh nhất thôn, từ nhà đi ra cũng mất hết mười phút, Lý Hàng không biết Chu Duệ như thế nào lại xuất hiện ở đây. Dọc đường đi đều là tiểu lộ, cánh đồng lúa mạch từng mảng từng mảng lớn, còn có rừng cây nhỏ chằng chịt bất kham, phía sau âm u một mảnh cỏ dại mọc thành bụi. Đi đến giữa đường, cậu nhìn thấy một người ngồi xổm cạnh bờ sông, mái tóc màu đen, cả người như bị mưa xối ướt, cảm giác giống như sương mù mờ mịt mông lung. Đó không phải Chu Duệ thì là ai!