Mị Ảnh nhìn nàng, Trình thị bộ dáng đau lòng khắc ở trong đầu của y, cho dù trong nội tâm cực kỳ rối rắm, nhưng y không cách nào mở miệng oán giận, không mở miệng được, không mở miệng được a.
Bọn họ là thân sinh cha mẹ y, mặc dù dưỡng dục không lâu, nhưng sẽ vẫn có tồn tại cảm tình. Cười cười, Mị Ảnh phát hiện y không biết nên nói cái gì.
Đại khái là sự tình tới quá mức đột ngột, làm y một chút năng lực chống đỡ cũng không có.
Nói như vậy, y không phải là sắp chết?
Đầu váng mắt hoa, trước mắt một mảnh hắc ám.
Đột nhiên trong lúc đó, y nhớ tới Giản Phàm. Y cảm kích? Về những lời hôm nay Trình thị nói với y.
「 Giản Phàm hắn……」
「 Lão gia hiện tại đang nói chuyện với hắn, đại khái là đã biết được.」
Biết được……
Miễn cưỡng từ trong cổ thốt ra một câu:「 Có thể hay không ── để cho ta một mình?」
Trình thị muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, nhẹ gật đầu, quay thân rời đi còn thay Mị Ảnh đóng cửa lại, lưu cho y một khoảng không gian yên tĩnh.
Lòng bàn tay đặt tại ngực, cảm thụ chấn động ‘thình thịch’ nơi trái tim ở ngực trái .
Không cần đến vài năm, nơi này sẽ đình chỉ nhảy lên đi?
Tử vong, đã từng là thứ Mị Ảnh kỳ vọng, nhưng y hôm nay, sớm đã không còn nghĩ đến ý niệm này trong đầu nữa, hiện nay càng không nghĩ tới. Thật vất vả cùng cha mẹ gặp lại, còn không kịp nhận thức thân tình, đã phải như vậy rời đi nhân gian sao?
Nhân sinh của y, chân tướng là vừa lộ ra tựa như một trò chơi.
Chưa nói tới thê thảm, chưa nói tới đáng thương, nhận được chỉ có tiếng cười mỉa mà thôi.
Từ nhỏ cùng song thân thất lạc, rồi sau đó gặp được quý nhân đã cho y sinh mệnh một lần nữa, thậm chí mê luyến vị quý nhân kia, nhưng tình ý tràn đầy mà không được thổ lộ, một đường muốn tìm chết ngược lại bị người cứu lên, sự việc liên tiếp xảy ra, chờ y phát hiện mình yêu thích Giản Phàm rồi, mới hiểu y chỉ là thế thân.
Buồn cười chỗ nào, ngoại vị chỗ nào?
Sơn cùng thủy tận qua đi, cho rằng khổ tẫn cam lai, lại không nghĩ ‘cam lai’ này lại ngắn ngủi như vậy.
Y có thể trách cái gì, có thể nói cái gì?
Thôi đi, ngoại trừ nhận mệnh, y thật sự nghĩ không ra biện pháp khác.
Cửa phòng nhẹ nhàng linh hoạt bị đẩy ra, Mị Ảnh cũng không chú ý tới.
Giản Phàm vừa vào trong phòng, liền thấy y bộ dáng ủ rũ, thình lình từ phía sau ôm lấy y, Mị Ảnh quả thực bị dọa thật lớn đến nhảy dựng, hương vị quen thuộc phảng phất lại, y mới hiểu người đến là Giản Phàm, đang muốn động khí đẩy hắn ra, nhưng lời nói của Trình thị vừa rồi lập tức mạnh mẽ tràn ngập trong đầu y, thu tay về, phản ứng gì cũng không có, chỉ là lãnh đạm mở miệng:「 Phòng của ngươi không ở chỗ này.」
「 Ta biết rõ, đột nhiên muốn gặp ngươi thôi.」
Mị Ảnh trầm mặc một lát, nói:「 Giản Phàm, có mấy lời, chúng ta thoải mái nói ra đi.」
「 Ngươi muốn nói cái gì?」
「 Ta chỉ hỏi lần duy nhất, từ nay về sau ta sẽ không nhắc lại.」 Thùy mi,「 Đối với ta, ngươi đến tột cùng là tồn tại tâm tình gì?」
Sau lưng lập tức không có thanh âm, Mị Ảnh nhẹ nhàng hít một hơi, đang muốn đẩy Giản Phàm ra, đột nhiên Giản Phàm mở miệng nói:「 Lúc mới gặp ngươi, vô thức, ta xác thực đem ngươi thành Dịch Nhi, nhưng thời gian dài chung sống đến khi khỏi bệnh, ta càng nhận thức các ngươi bất đồng, ta đã từng nhắc nhở mỗi ngày rằng, đời này chỉ yêu thương một người là y, cho nên khi ta ý thức được tình cảm đối với ngươi, ta lùi bước, bỏ mặc ngươi rời đi. Ta đối với Dịch Nhi tình cảm là thật, đối với ngươi cũng là thật, ta yêu ngươi cũng thương y, cho nên, xin ngươi không nên vì loại sự tình này mà khổ sở, không đáng.」
「 Vậy ngươi bây giờ có còn đem ta trở thành bóng dáng của y không?」
「 Không có, sớm đã không có.」
Ngắn ngủn một câu 「 Không có 」, đem lành lùng của Mị Ảnh trong khoảng thời gian này đánh tan, y run tay, xoay người đối mặt với Giản Phàm, chủ động ôm lấy y.「 Đủ rồi, có những lời này của ngươi đã là đủ rồi……」
Vừa đụng tới liền bạo khởi, Giản Phàm cũng ôm Mị Ảnh, ôm y đưa đến trên mặt bàn, cởi bỏ vạt áo, hơn phân nửa da thịt mạch sắc loã lồ, kéo áo ngoài ra, nhẹ nhàng mà đem nội y kéo đến cánh tay, xương quai xanh khớp xương rõ ràng, mang một chút gợi cảm, khó có thể nói phong tình thật câu nhân.
Giản Phàm đem môi mỏng dán lên, hôn hai hạt đậu đỏ, nhu ninh một lát, thẳng đến khi trong miệng Mị Ảnh khó có thể tự kiềm chế phát ra âm thanh, hắn mới buông tha, hôn bên này lại đổi sang bên kia, hai bên đều thực chăm sóc.
Một điểm một điểm đem Mị Ảnh toàn thân cao thấp quần áo đều cởi bỏ, Giản Phàm duỗi hai đầu ngón tay tiến vào trong hậu huyệt, qua lại đùa giỡn mở rộng, tiếng nước phát ra làm cho người đỏ mặt, nơi đó đã hiện lên một mãnh hồng diễm, Giản Phàm đem bộ vị đã giương cao đẩy vào bên trong, một lần đi tới tận cùng, dục vọng ngay ngắn đều chôn vào trong cơ thể Mị Ảnh.
Cảm giác nóng rực theo chỗ đó không ngừng đánh úp lại, mê hoặc, ngoại trừ cắn nuốt từng phân khoái cảm, Mị Ảnh không cảm thụ được cái gì khác, Giản Phàm tốc độ thực nhanh, thứ khổng lồ ngày càng mãnh liệt càng mạnh mẽ, khiến Mị Ảnh trong đầu trống rỗng.
Giản Phàm nắm lấy mắt cá chân của y gác trên bờ vai, khiến cho xâm nhập càng thêm kiên quyết, bì nàng bởi vì động tác chạy nước rút càng không ngừng đánh vài cái mông, giữa hai đồn biện cũng đã tê rần.
Mồ hôi đầm đìa, lưng cũng rịn ra chất lỏng, đột nhiên, Giản Phàm rút tính khí ra, Mị Ảnh còn chưa định thần lại, chỉ cảm thấy trong phòng cảnh tượng trước mắt y dạo qua một vòng, lấy lại được tinh thần, y đã bị cưỡng chế bắt nằm úp sấp lại, hai chân mở ra quỳ gối trên bàn, giống như con cóc, bên hông bị người nắm chặt, thân thể có chút kéo về phía sau, cây gậy sưng lớn lại đi vào bên trong, lại là một hồi cắm mạnh đem mình càn quấy, giống như là muốn đem ruột gan đâm nát.
Mị Ảnh chỉ có thể chế trụ mép bàn, vô lực thừa nhận tình cảm mãnh liệt lần này.
「 Chậm…… Chậm một chút…… A a…… Chậm một chút…… Cầu ngươi…… A ──」
Ngũ thải sáng lạn vừa nhanh vừa mạnh, giữa hai chân dục vọng phun ra trắng đục, dính trên mặt bàn một mảnh tanh nồng.
「 Ta muốn đến……」 Vừa mới nói ra miệng, một đạo chất lỏng cực nóng dũng mãnh phun vào chỗ sâu.
Rút ra, Mị Ảnh nằm lăn trên bàn, tinh trắng giữa hai chân tự nhiên chảy ra, thị giác rung động làm hạ thân Giản Phàm không khỏi lại đứng thẳng lên, ôm lấy Mị Ảnh, đầu tiên là ngồi trên chiếc ghế, nhắm ngay hậu huyệt còn đọng tinh dịch, chậm rãi đẩy mạnh.
Phía sau cảm giác bị đưa đẩy Mị Ảnh hướng phía Giản Phàm thoáng trừng mắt, bất đắc dĩ khí lực sớm bị ép khô, căn bản không có cách nào khác cự tuyệt, đành phải hai tay treo ở trên cổ của hắn, thừa nhận thế công của Giản Phàm từ đuôi đến đầu, trong miệng phun ra tiếng rên rỉ rất nhỏ mỵ nhân.
Bọn họ là thân sinh cha mẹ y, mặc dù dưỡng dục không lâu, nhưng sẽ vẫn có tồn tại cảm tình. Cười cười, Mị Ảnh phát hiện y không biết nên nói cái gì.
Đại khái là sự tình tới quá mức đột ngột, làm y một chút năng lực chống đỡ cũng không có.
Nói như vậy, y không phải là sắp chết?
Đầu váng mắt hoa, trước mắt một mảnh hắc ám.
Đột nhiên trong lúc đó, y nhớ tới Giản Phàm. Y cảm kích? Về những lời hôm nay Trình thị nói với y.
「 Giản Phàm hắn……」
「 Lão gia hiện tại đang nói chuyện với hắn, đại khái là đã biết được.」
Biết được……
Miễn cưỡng từ trong cổ thốt ra một câu:「 Có thể hay không ── để cho ta một mình?」
Trình thị muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, nhẹ gật đầu, quay thân rời đi còn thay Mị Ảnh đóng cửa lại, lưu cho y một khoảng không gian yên tĩnh.
Lòng bàn tay đặt tại ngực, cảm thụ chấn động ‘thình thịch’ nơi trái tim ở ngực trái .
Không cần đến vài năm, nơi này sẽ đình chỉ nhảy lên đi?
Tử vong, đã từng là thứ Mị Ảnh kỳ vọng, nhưng y hôm nay, sớm đã không còn nghĩ đến ý niệm này trong đầu nữa, hiện nay càng không nghĩ tới. Thật vất vả cùng cha mẹ gặp lại, còn không kịp nhận thức thân tình, đã phải như vậy rời đi nhân gian sao?
Nhân sinh của y, chân tướng là vừa lộ ra tựa như một trò chơi.
Chưa nói tới thê thảm, chưa nói tới đáng thương, nhận được chỉ có tiếng cười mỉa mà thôi.
Từ nhỏ cùng song thân thất lạc, rồi sau đó gặp được quý nhân đã cho y sinh mệnh một lần nữa, thậm chí mê luyến vị quý nhân kia, nhưng tình ý tràn đầy mà không được thổ lộ, một đường muốn tìm chết ngược lại bị người cứu lên, sự việc liên tiếp xảy ra, chờ y phát hiện mình yêu thích Giản Phàm rồi, mới hiểu y chỉ là thế thân.
Buồn cười chỗ nào, ngoại vị chỗ nào?
Sơn cùng thủy tận qua đi, cho rằng khổ tẫn cam lai, lại không nghĩ ‘cam lai’ này lại ngắn ngủi như vậy.
Y có thể trách cái gì, có thể nói cái gì?
Thôi đi, ngoại trừ nhận mệnh, y thật sự nghĩ không ra biện pháp khác.
Cửa phòng nhẹ nhàng linh hoạt bị đẩy ra, Mị Ảnh cũng không chú ý tới.
Giản Phàm vừa vào trong phòng, liền thấy y bộ dáng ủ rũ, thình lình từ phía sau ôm lấy y, Mị Ảnh quả thực bị dọa thật lớn đến nhảy dựng, hương vị quen thuộc phảng phất lại, y mới hiểu người đến là Giản Phàm, đang muốn động khí đẩy hắn ra, nhưng lời nói của Trình thị vừa rồi lập tức mạnh mẽ tràn ngập trong đầu y, thu tay về, phản ứng gì cũng không có, chỉ là lãnh đạm mở miệng:「 Phòng của ngươi không ở chỗ này.」
「 Ta biết rõ, đột nhiên muốn gặp ngươi thôi.」
Mị Ảnh trầm mặc một lát, nói:「 Giản Phàm, có mấy lời, chúng ta thoải mái nói ra đi.」
「 Ngươi muốn nói cái gì?」
「 Ta chỉ hỏi lần duy nhất, từ nay về sau ta sẽ không nhắc lại.」 Thùy mi,「 Đối với ta, ngươi đến tột cùng là tồn tại tâm tình gì?」
Sau lưng lập tức không có thanh âm, Mị Ảnh nhẹ nhàng hít một hơi, đang muốn đẩy Giản Phàm ra, đột nhiên Giản Phàm mở miệng nói:「 Lúc mới gặp ngươi, vô thức, ta xác thực đem ngươi thành Dịch Nhi, nhưng thời gian dài chung sống đến khi khỏi bệnh, ta càng nhận thức các ngươi bất đồng, ta đã từng nhắc nhở mỗi ngày rằng, đời này chỉ yêu thương một người là y, cho nên khi ta ý thức được tình cảm đối với ngươi, ta lùi bước, bỏ mặc ngươi rời đi. Ta đối với Dịch Nhi tình cảm là thật, đối với ngươi cũng là thật, ta yêu ngươi cũng thương y, cho nên, xin ngươi không nên vì loại sự tình này mà khổ sở, không đáng.」
「 Vậy ngươi bây giờ có còn đem ta trở thành bóng dáng của y không?」
「 Không có, sớm đã không có.」
Ngắn ngủn một câu 「 Không có 」, đem lành lùng của Mị Ảnh trong khoảng thời gian này đánh tan, y run tay, xoay người đối mặt với Giản Phàm, chủ động ôm lấy y.「 Đủ rồi, có những lời này của ngươi đã là đủ rồi……」
Vừa đụng tới liền bạo khởi, Giản Phàm cũng ôm Mị Ảnh, ôm y đưa đến trên mặt bàn, cởi bỏ vạt áo, hơn phân nửa da thịt mạch sắc loã lồ, kéo áo ngoài ra, nhẹ nhàng mà đem nội y kéo đến cánh tay, xương quai xanh khớp xương rõ ràng, mang một chút gợi cảm, khó có thể nói phong tình thật câu nhân.
Giản Phàm đem môi mỏng dán lên, hôn hai hạt đậu đỏ, nhu ninh một lát, thẳng đến khi trong miệng Mị Ảnh khó có thể tự kiềm chế phát ra âm thanh, hắn mới buông tha, hôn bên này lại đổi sang bên kia, hai bên đều thực chăm sóc.
Một điểm một điểm đem Mị Ảnh toàn thân cao thấp quần áo đều cởi bỏ, Giản Phàm duỗi hai đầu ngón tay tiến vào trong hậu huyệt, qua lại đùa giỡn mở rộng, tiếng nước phát ra làm cho người đỏ mặt, nơi đó đã hiện lên một mãnh hồng diễm, Giản Phàm đem bộ vị đã giương cao đẩy vào bên trong, một lần đi tới tận cùng, dục vọng ngay ngắn đều chôn vào trong cơ thể Mị Ảnh.
Cảm giác nóng rực theo chỗ đó không ngừng đánh úp lại, mê hoặc, ngoại trừ cắn nuốt từng phân khoái cảm, Mị Ảnh không cảm thụ được cái gì khác, Giản Phàm tốc độ thực nhanh, thứ khổng lồ ngày càng mãnh liệt càng mạnh mẽ, khiến Mị Ảnh trong đầu trống rỗng.
Giản Phàm nắm lấy mắt cá chân của y gác trên bờ vai, khiến cho xâm nhập càng thêm kiên quyết, bì nàng bởi vì động tác chạy nước rút càng không ngừng đánh vài cái mông, giữa hai đồn biện cũng đã tê rần.
Mồ hôi đầm đìa, lưng cũng rịn ra chất lỏng, đột nhiên, Giản Phàm rút tính khí ra, Mị Ảnh còn chưa định thần lại, chỉ cảm thấy trong phòng cảnh tượng trước mắt y dạo qua một vòng, lấy lại được tinh thần, y đã bị cưỡng chế bắt nằm úp sấp lại, hai chân mở ra quỳ gối trên bàn, giống như con cóc, bên hông bị người nắm chặt, thân thể có chút kéo về phía sau, cây gậy sưng lớn lại đi vào bên trong, lại là một hồi cắm mạnh đem mình càn quấy, giống như là muốn đem ruột gan đâm nát.
Mị Ảnh chỉ có thể chế trụ mép bàn, vô lực thừa nhận tình cảm mãnh liệt lần này.
「 Chậm…… Chậm một chút…… A a…… Chậm một chút…… Cầu ngươi…… A ──」
Ngũ thải sáng lạn vừa nhanh vừa mạnh, giữa hai chân dục vọng phun ra trắng đục, dính trên mặt bàn một mảnh tanh nồng.
「 Ta muốn đến……」 Vừa mới nói ra miệng, một đạo chất lỏng cực nóng dũng mãnh phun vào chỗ sâu.
Rút ra, Mị Ảnh nằm lăn trên bàn, tinh trắng giữa hai chân tự nhiên chảy ra, thị giác rung động làm hạ thân Giản Phàm không khỏi lại đứng thẳng lên, ôm lấy Mị Ảnh, đầu tiên là ngồi trên chiếc ghế, nhắm ngay hậu huyệt còn đọng tinh dịch, chậm rãi đẩy mạnh.
Phía sau cảm giác bị đưa đẩy Mị Ảnh hướng phía Giản Phàm thoáng trừng mắt, bất đắc dĩ khí lực sớm bị ép khô, căn bản không có cách nào khác cự tuyệt, đành phải hai tay treo ở trên cổ của hắn, thừa nhận thế công của Giản Phàm từ đuôi đến đầu, trong miệng phun ra tiếng rên rỉ rất nhỏ mỵ nhân.