Kết quả là sau hai lần gặp Thái Hồng, anh chàng bác sĩ họ Giang đó không thèm hẹn cô thêm lần nào nữa.
Lần gặp đầu tiên tại quán cá phê, bác sĩ Giang khôi ngô, cao ráo, lịch sự, nho nhã, nhìn qua đã biết đây là con cháu của người làm công việc mang tính kỹ thuật cao, cuộc đời sung túc, sự nghiệp thành công, biết hưởng thụ, giỏi chuyên môn, sở thích tao nhã, không hứng thú với chính trị, thậm chí, đến những người để kiểu tóc hao hao giống mấy chính khách cũng ghét luôn.
“Cô Hà ngày thường thích làm gì?” Bác sĩ Giang hỏi.
“Đọc sách.”
“Tôi cũng vậy, sách mà cô Hà thích nhất là…”
“Truyện trinh thám của Sherlock Holmes.”
“… Tiểu thuyết trinh thám.”
“Đúng.”
“Thực ra mà nói, với một cô gái có trí tuệ và học vấn cao như cô Hà đây, tôi đề nghị cô đọc Milan Kundera, chẳng hạn như Đời mẹ khôn kham, hoặc là Tropic of Cancer của Henry Miller…”
“Ha ha ha… Mấy cái đó không phải gu của tôi.”
Dù vậy cũng không thể ngăn được sự “nhiệt tình” của bác sĩ Giang, anh ta cứ thao thao bất tuyệt kể tóm tắt và những chỗ tuyệt vời của hai quyển sách này. Thái Hồng chỉ còn biết làm theo lời mẹ dạy: “Phần lớn những người đàn ông thành công chỉ muốn tìm cho mình một người phụ nữ ngoan ngoãn, biết vâng lời.” Trừ việc thỉnh thoảng thêm vào một số lời khen ngợi đúng lúc, từ đầu chí cuối cô chỉ chống tay lên cằm, trưng ra vẻ mặt dịu dàng, hiền thục, khát khao được chuyên gia khai sáng, chỉ dẫn.
Ai ngờ lý do mà bác sĩ Giang từ chối cô lại là chê cô chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không có cá tính, khiến Thái Hồng tức đến nổ đom đóm mắt, sau đó còn bị Minh Châu mắng cho một trận: “Thật là hết cách với con, đến giả nai cũng không biết! Thôi, may mà chúng ra còn quân dự bị. Lần này là Tiểu Quân bên nhà chú Trần của con, còn nhớ không, thuở nhỏ học chung trường mẫu giáo với con đấy. Hai đứa con tình cảm cũng tốt lắm mà, chơi với nhau không bao giờ đánh lộn. Cũng được coi là thanh mai trúc mã rồi. Đích thân mẹ cậu ấy đến nhờ me, nhất định phải để hai đứa con gặp nhau một lần.”
Thái Hồng nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một thằng nhóc con mũi thò lò, mặc quần đùi, chỉ thấy phản cảm: “Không gặp, không gặp, sao toàn những người gì vậy á!”
“Đừng có nói thế. Nhà chú Trần con tuy không giàu có hơn người, nhưng Tiểu Quân nhà chú ấy tốt nghiệp trường Đại học bách khoa, làm việc trong phòng nghiên cứu của Bộ Quốc phòng. Đãi ngộ của quân đội tốt lắm đấy, chỉ cần kết hôn là sẽ được cấp nhà, không cần con trả tiền mua nhà. Nhà của chú Trần cũng chẳng phải nhỏ, ở khu Bắc còn có một ngôi nhà cũ cho thuê, về già sẽ không phải dọn đến ở cùng với bọn con.” Dứt lời bà lại tiếc nuối thở dài. “Haizz! Thái Hồng, mẹ thực sự không có yêu cầu gì khác, con cũng đừng nghĩ ngợi xa xôi, chỉ cần kết hôn, có cái nhà để ở, hai vợ chồng con sống cuộc sống ấm êm, không phải chịu cảnh bị bố mẹ chồng hiếp đáp là được rồi.”
Dưới những lời ngon ngọt lẫn đe dọa của mẹ, Thái Hồng đồng ý chiều thứ Tư đi gặp Trần Tiểu Quân. Trước đó Minh Châu đã chuẩn bị sẵn một tấm ảnh của Tiểu Quân cho cô xem, bức ảnh chụp chính diện với mái tóc húi cua của quân nhân, rất tiện cho cô nhận ra anh chàng. Ờ thì cũng là một chàng trai có tướng mạo đứng đắn, nhưng Thái Hồng nhìn trái nhìn phải, nhìn xuôi nhìn ngược cũng chẳng thể xóa đi hình ảnh cậu ta thuở bé thò lò mũi, mặc quần đùi tò tò chạy tới chạy lui sau lưng cô. Cô đang suy nghĩ tìm cớ từ chối, vừa bước ra cửa thì nhận được điện thoại cầu cứu của Hàn Thanh, nói có chuyện đột xuất phải theo sếp đi gặp khách hàng, nhờ Thái Hồng đến nhà trẻ đón Đa Đa. Thái Hồng viện cớ này từ chối buổi gặp mặt, Tiểu Quân ở bên kia hình như đã chuẩn bị kỹ càng lắm, thế mà tự dưng bị người ta gọi điện đến cho leo cây, giọng điệu lập tức chua như giấm, nói rằng không cần gặp lần sau nữa đâu.
Thái Hồng rối rít xin lỗi rồi cúp máy, chạy thẳng đến nhà trẻ đón Đa Đa về nhà Hàn Thanh.
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Thanh nhờ đến Thái Hồng. Từ khi đi làm đến giờ, Hàn Thanh kiên trì hằng ngày đưa đón Đa Đa, để Hạ Phong thoải mái đi tìm việc. Không lâu sau, vì yêu cầu công việc, công ty bảo cô thi bằng lái, rồi sắm cho cô một chiếc Toyota với giá gần như nửa mua nửa tặng, nhiệm vụ đưa đón Đa Đa liền trở thành trách nhiệm của cô luôn. Một khi bận việc, lại không tìm được Hạ Phong, Hàn Thanh sẽ gọi điện nhờ Thái Hồng, còn vì thế mà đưa cô giữ một chiếc chìa khóa nhà.
Kết quả là đúng vào giờ tan tầm, Thái Hồng và Đa Đa bị kẹt trên xe buýt gần một tiếng đồng hồ. Lên lầu, vừa mở cửa, cô liền ngẩn người, không ngờ Hạ Phong có nhà, hơn nữa, ngôi nhà bừa bộn đến sợ! Dưới sàn vung vãi đồ chơi và giấy, trên bàn còn bày bát cháo và hai cái bánh bao ăn dở của bữa sáng. Trên sofa chất đầy quần áo bẩn, tủ giày bị gãy mất một ngăn, giày rơi ra chặn lại cửa, báo hại Thái Hồng cả buổi trời chẳng mở được cửa. Màn hình máy tính ở phòng sách đang sáng, Hạ Phong đeo tai nghe say sưa chơi điện tử.
“Hạ Phong, cậu có nhà ư?” Thái Hồng dẫn Đa Đa vào nhà vệ sinh rửa tay, hỏi.
“Ừ, buổi sáng có cuộc phỏng vấn, chỉ một tiếng thôi, buổi trưa là về rồi.” Hạ Phong bỏ tai nghe xuống, đến tủ lạnh lấy một lon Coca ra đưa cho Thái Hồng. “Kỳ lạ, rõ ràng mình có nhà, sao Hàn Thanh lại làm phiền cậu nữa?”
“Cậu ấy nói có gọi điện cho cậu, nhưng cả điện thoại bàn và di động đều chẳng có ai bắt máy. Cậu ấy có việc đột xuất, không đi đón Đa Đa được nên nhờ mình.”
Hạ Phong vỗ đầu, ồ lên một tiếng: “Là lỗi của mình, mình đeo tai nghe nên không nghe thấy gì cả… Thật ngại quá, cứ làm phiền cậu mãi. Mời cậu ngồi!”
Thái Hồng đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ mẹ có thể đang ở nhà chờ cô về tường trình lại buổi gặp mặt, bèn lắc đầu: “Mình không ngồi đâu, Hàn Thanh nói cô ấy sẽ cố gắng về sớm.”
Hạ Phong cũng không miễn cưỡng, đưa cô đến cửa, ánh mắt nhìn xuống chiếc túi xách của cô: “Chiếc túi này là Hàn Thanh tặng cậu phải không?”
Thái Hồng gật đầu, cười tủm tỉm: “Sao, thấy tiếc thay cho cô ấy à?”
“Cậu có biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Không biết.”
“Sáu nghìn đô la Mỹ.”
“Ồ, cậu mà làm gián điệp cũng không tồi nhỉ?” Thái Hồng cảm thấy trong lời hắn có ẩn ý gì đó. “Sao? Cậu có ý kiến? Thế thì mình chẳng dám nhận nữa, bây giờ trả cậu này. Xí! Đừng nói chiếc túi này sáu nghìn đô, có mười nghìn đô mình cũng cóc thèm!”
“Ý mình không phải thế, cô ấy đương nhiên phải tặng cậu rồi.” Vẻ mặt Hạ Phong hơi là lạ. “Cô ấy thực sự phải cảm ơn cậu rất nhiều, cảm ơn cậu đã tạo cơ hội cho cô ấy quen được Tần đại công tử.”
Thái Hồng khịt mũi cười một tiếng, vỗ vai hắn một cái: “Hạ Phong, cậu đa nghi quá rồi. Hàn Thanh không phải loại người như thế, Tần Vị càng không thể thích cô ấy.”
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy từ khi vào công ty Chu Mục đó, Hàn Thanh đã thay đổi rất nhiều sao?” Hạ Phong nói.
“Cô ấy không thể thay đổi sao? Công việc mới, thách thức mới, không học tập, không tiến bộ, không thay đổi chính mình, sao có thể bắt kịp với nhịp độ của công việc trong công ty IT này chứ?”
“Không phải mình muốn nói mặt này, ý mình là về giá trị quan, quan niệm về tiền bạc và thái độ của cô ấy với mình.” Hạ Phong khoanh tay trước ngực, cười nhạt. “Cô ấy hằng ngày mặc hàng hiệu, trang điểm đậm, mang trang sức đắt tiền, mới sáng sớm đã dậy đánh mắt kẻ mày… Mình ở trong quảng cáo, hằng ngày gặp khách hàng cũng chẳng thấy ai giống cô ấy, động chút là đi dự tiệc, ăn cơm với khách. Loại người như Tần Vị, thư ký ở dưới có cả một liên đội, hắn đâu có cần Hàn Thanh đến mức này đâu, đúng không? Cậu nghĩ cô ấy là thư ký thật à? Mình thấy là tình nhân thì đúng hơn!”
Thái Hồng tức sôi máu, tay chống nạnh, quát: “Hạ Phong, cậu làm ơn tỉnh táo chút có được không? Đừng có hơi tí là trút giận lên đầu Hàn Thanh. Hàn Thanh làm như thế chẳng qua cũng chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình thôi, mình thấy chẳng có gì sai cả. Còn cậu đấy, động một tí là đánh vợ, đấy mới là việc đáng xấu hổ! Hạ Phong, là bạn học cũ nên mình khuyên cậu, cậu đừng có đa nghi, ghen bóng ghen gió nữa, nếu Hàn Thanh muốn làm việc có lỗi với cậu thì lúc đầu đã chẳng tranh cãi kịch liệt với cha mẹ để lấy cậu rồi. Bây giờ thu nhập của hai cậu không thấp, nhà cửa, xe hơi, con cái có đủ cả, cậu đã hạnh phúc hơn đại đa số thanh niên trong thành phố này rồi, thế thì hãy sống cho thật tốt vào, đừng có kiếm chuyện để gây khó dễ cho Hàn Thanh nữa.”
Cô tuôn một tràng khiến Hạ Phong im bặt.
Thái Hồng thở dài, nói: “Đa Đa đói rồi, đi làm chút gì cho nó ăn đi.”
“Hàn Thanh sắp về tới nơi rồi.” Hạ Phong quay trở lại với chiếc máy tính, đeo tai nghe lên: “Nấu cơm là chuyện của cô ta.”
Thái Hồng nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ rồi. Lại nhìn sang Hạ Phong, đầu lắc lư theo tiếng nhạc, tiếng click chuột không ngừng, trên màn hình máy tính là cảnh đấu súng nảy lửa. Thái Hồng thầm mắng, Hạ Phong ơi Hạ Phong, Hàn Thanh đi làm mệt thế rồi, còn cậu thì cả ngày ở nhà mà không thể nấu một bữa cơm cho cô ấy sao? Lửa giận sôi sùng sục, thực sự cô chỉ muốn đập cho hắn một trận nhừ tử. Vừa liếc mắt nhìn, Đa Đa ngồi trên sàn nhà đột nhiên khóc ré lên, cô hốt hoảng chạy đến, hóa ra quần thằng bé bị ướt, bèn tất tả chạy đi tìm quần áo khô thay cho cậu bé ngay.
Ngay lúc đó, phía cửa sắt vang lên một tiếng “xoảng”, Hàn Thanh mệt mỏi bước vào nhà, trong lòng ôm một túi giấy to, mồ hôi nhễ nhại: “Mình về rồi đây!”
Thái Hồng thở phào nhẹ nhõm: “Mình đón Đa Đa về rồi, mình về nhé!”
“Không! Không! Ăn cơm xong hãy về!” Hàn Thanh đặt phịch túi giấy xuống bàn, lấy từ trong túi ra một đống thức ăn, nào là khoai tây, củ sen, lạp xường, đậu hũ khô, còn có một túi cánh gà. “Thái Hồng, cậu ngồi đi, đợi mình một chút, mình nấu xong ngay ấy mà. Hôm nay cậu không ở lại ăn cơm thì không được về đâu dấy!”
Thái Hồng chỉ còn cách đi theo vào bếp: “Để mình giúp cậu.”
Hàn Thanh hâm nóng một bát cháo cho Đa Đa trước, mở ti vi cho cậu bé xem rồi mới cùng Thái Hồng nấu nướng. Thấy vợ đã về nhà, Hạ Phong chỉ khẽ gật đầu với cô, rồi đeo tai nghe lên tiếp tục chơi game.
“Cậu bận thế thì mua chút thức ăn nhanh về không được sao?” Thái Hồng hỏi. “Mệt đừ vậy rồi mà còn phải xuống bếp, vất vả quá!”
“Thức ăn nhanh làm sao mà ăn được? Có khi nào cậu thấy mình ăn thức ăn nhanh chưa? Mấy thứ đó rất không tốt cho sức khỏe!” Hàn Thanh hùng hồn nói. “Dù người lớn có thể qua loa cho xong bữa, cũng đâu thể để con trẻ ăn vậy được, loại thức ăn này, trẻ con mà ăn vào sẽ nghiện cho xem, cho nên không thể để Đa Đa đụng vào.”
Nói đến việc nhà, Hàn Thanh quả nhiên nhanh nhẹn, nhoáng một cái đã thái khoai tây thành sợi, rồi lấy thịt từ tủ lạnh ra: “Cậu xem, càng bận hiệu suất làm việc càng cao. Buổi sáng mình thức dậy, chuyện đầu tiên nghĩ đến là cơm tối ăn gì, mấy thứ thịt, cá, thịt viên đều phải rã đông trước, nếu không buổi tối về là không kịp, chỉ có thể ăn rau thôi, mà ông xã nhà mình chẳng chịu được, bữa nào cũng phải có thịt cá.”
Dứt lời, cô chu chu môi chỉ về hướng Hạ Phong đang ngồi bên máy tính.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Thái Hồng nhỏ giọng hỏi. “Sao dạo này tâm trạng của Hạ Phong kém thế?”
“Lo lắng, trầm cảm, nóng nảy, hoang tưởng bị hại… nói chung là, hội chứng thất nghiệp… còn có thể là gì được chứ!” Cô lau mồ hôi trên trán, thở dài.
“Có cần đến chỗ bác sĩ tâm lý khám không? Bọn cậu không còn cách nào để trò chuyện với nhau sao? Haizz! Đến mình cũng cảm thấy ấm ức thay cho cậu.” Thái Hồng tỏ vẻ bất bình.
“Gầy đây anh ấy đa nghi lắm. Mình đến công ty điện thoại đóng phí, nhân viên ở đó nói anh ấy từng tra tất cả tin nhắn và danh sách cuộc gọi trong di động của mình. Nực cười, Hàn Thanh mình là loại mèo mả gà đồng đó sao? Nếu như mình thích loại người đó thật, thì sao ban đầu lại đem lòng yêu anh ấy chứ? Bây giờ, mình chỉ mong anh ấy đừng gây gổ với mình, con cái, việc nhà mình gánh hết, không cần anh ấy lo. Mà anh ấy cũng có biết làm đâu, trước giờ chưa bao giờ mó tay vào việc nhà, hễ động vào là gà bay chó chạy, thấy bực bội liền trút giận lên đầu con trai. Mình chịu không nổi, thà chịu mệt chút cho lòng nhẹ nhõm.”
Thái Hồng ngập ngừng một lát, rồi bảo: “Cậu ta thấy mức lương của cậu tăng nhanh như thế, sắm được xe rồi lại có tiền thưởng, liệu có phải là nghi ngờ cậu với Tần Vị có quan hệ bất chính không?”
“Mình và Tần Vị?” Hàn Thanh phì cười. “Cậu có biết Tần Vị là…”
“Mình có nghe nói.”
“Trời! Thế là thật ư?”
“Suỵt! Nhỏ thôi! Cậu không muốn giữ bát cơm của mình nữa à? Cái này chỉ là lời đồn đại trên giang hồ… Tần Vị trước giờ không hề đụng vào phụ nữ.”
“Cho nên cậu nói xem, sự nghi ngờ của Hạ Phong có phải là hoang đường lắm không?”
“Mình thấy cậu ta đang rơi vào trạng thái mất thăng bằng tâm lý, đợi sau khi tìm được một công việc có lương cao, tâm trạng lại hiền hòa trở lại ngay, sẽ không kiếm chuyện gây gổ với cậu nữa đâu.” Nhìn thấy hai mắt Hàn Thanh thâm quầng, Thái Hồng cảm thấy xót xa. “Cậu cũng đừng cố quá. Cái gã Tần Vị này cũng thật là… sao có thể bắt cậu tăng ca suốt thế chứ? Cái đồ dân tư bản! Ấy không được, chẳng phải có câu “người cùng thơ mới hay” sao? Bọn cậu không nghèo thì anh ấy cũng chẳng “thơ hay” được đâu á.”
“Khi nghèo cũng có thấy anh ấy “thơ hay” đâu nào!”
Hai người vừa thái rau, vừa chụm đầu vào nhau cười khúc khích.
Ăn cơm tối xong, Hàn Thanh lái xe đưa Thái Hồng về, giữa đường Thái Hồng bảo: “Hay là để mình tìm Đông Lâm, nhờ anh ấy tìm công việc nào có mức lương cao chút để Hạ Phong làm?”
“Còn cần cậu phải đi tìm sao? Công ty bọn mình hiện đang có chỗ trống, không ở tổng bộ, mà ở chi nhánh. Bảo anh ấy đến đó làm, anh ấy nhất quyết không chịu, nói là không muốn làm cấp dưới của mình. Dù anh ấy có đi, mình cũng chẳng dám bảo đảm Tần Vị sẽ tuyển anh ấy. Con người Tần Vị, trong công việc tuyệt đối không nói đến chuyện tình cảm. Hôm qua anh ấy còn đuổi thẳng hai trưởng phòng ngay trước mặt mình luôn. Với tính khí của Hạ Phong, dù có vào công ty cũng chẳng làm lâu được.”
“Thế phải làm sao đây? Dáng vẻ cậu ta giờ cậu chịu nổi sao? Cậu xem, từ đầu tới cuối bữa cơm cậu ta chẳng nói câu nào, cứ như căm hận luôn đôi đũa trong tay mình không bằng.”
Thoáng trầm mặc, Hàn Thanh thở dài: “Hai hôm trước bọn mình lại cãi nhau một trận. Lần này đến Đa Đa cũng không bằng lòng, tức giận cắn anh ấy một cái. Anh ấy làm cha mà cũng nhẫn tâm, giơ chân đạp một phát, bây giờ trên lưng thằng bé vẫn còn bầm xanh.”
Giọng cô bỗng run rẩy: “Mình sợ lắm. Buổi tối về nhà, anh ấy chẳng đoái hoài gì đến mình, lên giường cũng ngủ xoay lưng về phía mình, cứ như có thâm thù đại hận với mình vậy.”
Thái Hồng không kìm được, nói: “Hàn Thanh, cậu bây giờ ở với cậu ta không an toàn. Hay là cậu để Đa Đa qua nhà mình ở vài hôm? Sau đó cậu chọn ngày nào đó nói chuyện đàng hoàng với Hạ Phong?”
“Không nói nữa, chúng mình còn nói ít sao? Nói chuyện một hồi là lại to tiếng gây gổ, hơn nữa động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình.” Hàn Thanh siết mạnh vô lăng.
“Đánh đến nỗi mình cũng đâm ra hận luôn chính mình! Tại sao trước mặt anh ấy mình lại nhún nhường, hiền lành đến thế cơ chứ? Thái Hồng… không giấu cậu, mấy ngày nay mình đang suy nghĩ chuyện chia tay với anh ấy, chúng mình thực sự không thể sống với nhau được nữa rồi.”
Thái Hồng ngoảnh đầu qua nhìn cô: “Chia tay? Ý cậu là…”
“Ly hôn.” Hàn Thanh chăm chú nhìn về phía trước. “Mình đã tìm luật sư tư vấn rồi, cũng đã viết xong đơn xin ly hôn. Nếu anh ấy còn dám động vào Đa Đa một lần nữa, mình kiên quyết ly hôn. Một người mẹ ngay đến con mình cũng không thể bảo vệ được, còn đáng được gọi là mẹ sao?”
Trong thoáng chốc, bầu không khí chùng xuống, trĩu nặng khiến người ta như ngạt thở.
Nhìn nghiêng, dáng vẻ Hàn Thanh bỗng trở nên kiên cường trong mắt của Thái Hồng. Cô cảm thấy sự thay đổi của Hàn Thanh về tình về lý đều đúng, nhưng lại cảm thấy khó mà tin nổi.
“Chuyện ly hôn, cậu đã nói với cậu ấy chưa?”
“Nói rồi, nhưng không cách nào nói chuyện đàng hoàng với anh ấy được. Vừa nghe xong, anh ấy như phát điên. Hôm đó, mình đi làm mà người toàn thương tích. Bị sếp phát hiện nói mình bị bạo hành gia đình, định báo cảnh sát nhưng mình một mực ngăn anh ấy lại. Lúc về nhà, Hạ Phong lại xuống nước xin lỗi mình, khóc lóc nức nở, quỳ xuống kiểm điểm, rồi ôm chặt Đa Đa không buông.” Hàn Thanh thở dài. “Mình lại mềm lòng, cứ như thế lặp đi lặp lại đến mấy lần. Bản thân mình đau khổ chịu không thấu, con trai cũng bị vạ lây! Mình thực sự yếu đuối quá, đến tận bây giờ vẫn còn ôm ấp vọng tưởng về anh ấy…”
“Hàn Thanh, cậu ta đối xử như thế với cậu không chỉ một lần.” Thái Hồng nói. “Mình cảm thấy cậu ta hết thuốc chữa rồi, càng lúc càng làm chuyện quá đáng, cậu phải tốc chiến tốc thắng lên.”
Hàn Thanh ngoảnh đầu qua cười: “Xem cậu kia, thành tại Phong Vân bại tại Phong Vân. Lúc đầu, người ủng hộ bọn mình nhiệt tình nhất là cậu, bây giờ người bảo bọn mình chia tay cũng là cậu. Nói cho cậu biết, dù mình có ly hôn cũng phải ly hôn sao cho văn minh, lãng mạn, như thế mới không uổng phí tình nghĩa mặn nồng lúc xưa chứ, phải không? Cho nên mình đã bí mật đi đăng ký một tour du lịch, cũng đăng ký cho Hạ Phong luôn, làm một tour Singapore, Malaysia, Thái trong mười ngày, khách sạn năm sao nhé, massage kiểu Thái nhé, show diễn của người chuyển giới nhé, tham quan Kota Kinabalu City Mosque nhé… Địa chỉ là nhà cậu, cậu nhận giúp mình nhé! Anh ấy có chịu đi với mình không lại là chuyện khác, nhưng đây là tấm lòng của mình. Chỉ cần đợi mình qua đợt bận này, sẽ nói với anh ấy ra ngoài khuây khỏa, nhân tiện mang chuyện ly hôn ra nói rõ ràng. Không chơi trò nổi dậy khởi nghĩa, cũng không chơi trò đập nhà đập cửa mà theo phương thức ngoại giao hòa bình, giải phóng phi bạo lực… Dù sao cũng là vợ chồng mấy năm trờ, có với nhau một mặt con, vẫn nên chia tay trong hòa bình thì hơn.”
“Mình khâm phục lòng độ lượng của cậu, bị người ta dần ra như thế rồi còn lãng mạn được.” Thái Hồng dở khóc dở cười. “Cẩn thận Hạ Phong nghe được, giận điên lên, lại ném cậu xuống biển luôn giờ!”
“Đến nước này rồi mình cũng đành bất chấp luôn. Tất cả vì quyền nuôi dưỡng Đa Đa.” Hàn Thanh hững hờ nói. “Anh ấy chắc chắn sẽ giành với mình, mà mình ly hôn chính là vì Đa Đa… Cho nên mình quyết giành cho bằng được.”
Kết quả là sau hai lần gặp Thái Hồng, anh chàng bác sĩ họ Giang đó không thèm hẹn cô thêm lần nào nữa.
Lần gặp đầu tiên tại quán cá phê, bác sĩ Giang khôi ngô, cao ráo, lịch sự, nho nhã, nhìn qua đã biết đây là con cháu của người làm công việc mang tính kỹ thuật cao, cuộc đời sung túc, sự nghiệp thành công, biết hưởng thụ, giỏi chuyên môn, sở thích tao nhã, không hứng thú với chính trị, thậm chí, đến những người để kiểu tóc hao hao giống mấy chính khách cũng ghét luôn.
“Cô Hà ngày thường thích làm gì?” Bác sĩ Giang hỏi.
“Đọc sách.”
“Tôi cũng vậy, sách mà cô Hà thích nhất là…”
“Truyện trinh thám của Sherlock Holmes.”
“… Tiểu thuyết trinh thám.”
“Đúng.”
“Thực ra mà nói, với một cô gái có trí tuệ và học vấn cao như cô Hà đây, tôi đề nghị cô đọc Milan Kundera, chẳng hạn như Đời mẹ khôn kham, hoặc là Tropic of Cancer của Henry Miller…”
“Ha ha ha… Mấy cái đó không phải gu của tôi.”
Dù vậy cũng không thể ngăn được sự “nhiệt tình” của bác sĩ Giang, anh ta cứ thao thao bất tuyệt kể tóm tắt và những chỗ tuyệt vời của hai quyển sách này. Thái Hồng chỉ còn biết làm theo lời mẹ dạy: “Phần lớn những người đàn ông thành công chỉ muốn tìm cho mình một người phụ nữ ngoan ngoãn, biết vâng lời.” Trừ việc thỉnh thoảng thêm vào một số lời khen ngợi đúng lúc, từ đầu chí cuối cô chỉ chống tay lên cằm, trưng ra vẻ mặt dịu dàng, hiền thục, khát khao được chuyên gia khai sáng, chỉ dẫn.
Ai ngờ lý do mà bác sĩ Giang từ chối cô lại là chê cô chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không có cá tính, khiến Thái Hồng tức đến nổ đom đóm mắt, sau đó còn bị Minh Châu mắng cho một trận: “Thật là hết cách với con, đến giả nai cũng không biết! Thôi, may mà chúng ra còn quân dự bị. Lần này là Tiểu Quân bên nhà chú Trần của con, còn nhớ không, thuở nhỏ học chung trường mẫu giáo với con đấy. Hai đứa con tình cảm cũng tốt lắm mà, chơi với nhau không bao giờ đánh lộn. Cũng được coi là thanh mai trúc mã rồi. Đích thân mẹ cậu ấy đến nhờ me, nhất định phải để hai đứa con gặp nhau một lần.”
Thái Hồng nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một thằng nhóc con mũi thò lò, mặc quần đùi, chỉ thấy phản cảm: “Không gặp, không gặp, sao toàn những người gì vậy á!”
“Đừng có nói thế. Nhà chú Trần con tuy không giàu có hơn người, nhưng Tiểu Quân nhà chú ấy tốt nghiệp trường Đại học bách khoa, làm việc trong phòng nghiên cứu của Bộ Quốc phòng. Đãi ngộ của quân đội tốt lắm đấy, chỉ cần kết hôn là sẽ được cấp nhà, không cần con trả tiền mua nhà. Nhà của chú Trần cũng chẳng phải nhỏ, ở khu Bắc còn có một ngôi nhà cũ cho thuê, về già sẽ không phải dọn đến ở cùng với bọn con.” Dứt lời bà lại tiếc nuối thở dài. “Haizz! Thái Hồng, mẹ thực sự không có yêu cầu gì khác, con cũng đừng nghĩ ngợi xa xôi, chỉ cần kết hôn, có cái nhà để ở, hai vợ chồng con sống cuộc sống ấm êm, không phải chịu cảnh bị bố mẹ chồng hiếp đáp là được rồi.”
Dưới những lời ngon ngọt lẫn đe dọa của mẹ, Thái Hồng đồng ý chiều thứ Tư đi gặp Trần Tiểu Quân. Trước đó Minh Châu đã chuẩn bị sẵn một tấm ảnh của Tiểu Quân cho cô xem, bức ảnh chụp chính diện với mái tóc húi cua của quân nhân, rất tiện cho cô nhận ra anh chàng. Ờ thì cũng là một chàng trai có tướng mạo đứng đắn, nhưng Thái Hồng nhìn trái nhìn phải, nhìn xuôi nhìn ngược cũng chẳng thể xóa đi hình ảnh cậu ta thuở bé thò lò mũi, mặc quần đùi tò tò chạy tới chạy lui sau lưng cô. Cô đang suy nghĩ tìm cớ từ chối, vừa bước ra cửa thì nhận được điện thoại cầu cứu của Hàn Thanh, nói có chuyện đột xuất phải theo sếp đi gặp khách hàng, nhờ Thái Hồng đến nhà trẻ đón Đa Đa. Thái Hồng viện cớ này từ chối buổi gặp mặt, Tiểu Quân ở bên kia hình như đã chuẩn bị kỹ càng lắm, thế mà tự dưng bị người ta gọi điện đến cho leo cây, giọng điệu lập tức chua như giấm, nói rằng không cần gặp lần sau nữa đâu.
Thái Hồng rối rít xin lỗi rồi cúp máy, chạy thẳng đến nhà trẻ đón Đa Đa về nhà Hàn Thanh.
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Thanh nhờ đến Thái Hồng. Từ khi đi làm đến giờ, Hàn Thanh kiên trì hằng ngày đưa đón Đa Đa, để Hạ Phong thoải mái đi tìm việc. Không lâu sau, vì yêu cầu công việc, công ty bảo cô thi bằng lái, rồi sắm cho cô một chiếc Toyota với giá gần như nửa mua nửa tặng, nhiệm vụ đưa đón Đa Đa liền trở thành trách nhiệm của cô luôn. Một khi bận việc, lại không tìm được Hạ Phong, Hàn Thanh sẽ gọi điện nhờ Thái Hồng, còn vì thế mà đưa cô giữ một chiếc chìa khóa nhà.
Kết quả là đúng vào giờ tan tầm, Thái Hồng và Đa Đa bị kẹt trên xe buýt gần một tiếng đồng hồ. Lên lầu, vừa mở cửa, cô liền ngẩn người, không ngờ Hạ Phong có nhà, hơn nữa, ngôi nhà bừa bộn đến sợ! Dưới sàn vung vãi đồ chơi và giấy, trên bàn còn bày bát cháo và hai cái bánh bao ăn dở của bữa sáng. Trên sofa chất đầy quần áo bẩn, tủ giày bị gãy mất một ngăn, giày rơi ra chặn lại cửa, báo hại Thái Hồng cả buổi trời chẳng mở được cửa. Màn hình máy tính ở phòng sách đang sáng, Hạ Phong đeo tai nghe say sưa chơi điện tử.
“Hạ Phong, cậu có nhà ư?” Thái Hồng dẫn Đa Đa vào nhà vệ sinh rửa tay, hỏi.
“Ừ, buổi sáng có cuộc phỏng vấn, chỉ một tiếng thôi, buổi trưa là về rồi.” Hạ Phong bỏ tai nghe xuống, đến tủ lạnh lấy một lon Coca ra đưa cho Thái Hồng. “Kỳ lạ, rõ ràng mình có nhà, sao Hàn Thanh lại làm phiền cậu nữa?”
“Cậu ấy nói có gọi điện cho cậu, nhưng cả điện thoại bàn và di động đều chẳng có ai bắt máy. Cậu ấy có việc đột xuất, không đi đón Đa Đa được nên nhờ mình.”
Hạ Phong vỗ đầu, ồ lên một tiếng: “Là lỗi của mình, mình đeo tai nghe nên không nghe thấy gì cả… Thật ngại quá, cứ làm phiền cậu mãi. Mời cậu ngồi!”
Thái Hồng đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ mẹ có thể đang ở nhà chờ cô về tường trình lại buổi gặp mặt, bèn lắc đầu: “Mình không ngồi đâu, Hàn Thanh nói cô ấy sẽ cố gắng về sớm.”
Hạ Phong cũng không miễn cưỡng, đưa cô đến cửa, ánh mắt nhìn xuống chiếc túi xách của cô: “Chiếc túi này là Hàn Thanh tặng cậu phải không?”
Thái Hồng gật đầu, cười tủm tỉm: “Sao, thấy tiếc thay cho cô ấy à?”
“Cậu có biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Không biết.”
“Sáu nghìn đô la Mỹ.”
“Ồ, cậu mà làm gián điệp cũng không tồi nhỉ?” Thái Hồng cảm thấy trong lời hắn có ẩn ý gì đó. “Sao? Cậu có ý kiến? Thế thì mình chẳng dám nhận nữa, bây giờ trả cậu này. Xí! Đừng nói chiếc túi này sáu nghìn đô, có mười nghìn đô mình cũng cóc thèm!”
“Ý mình không phải thế, cô ấy đương nhiên phải tặng cậu rồi.” Vẻ mặt Hạ Phong hơi là lạ. “Cô ấy thực sự phải cảm ơn cậu rất nhiều, cảm ơn cậu đã tạo cơ hội cho cô ấy quen được Tần đại công tử.”
Thái Hồng khịt mũi cười một tiếng, vỗ vai hắn một cái: “Hạ Phong, cậu đa nghi quá rồi. Hàn Thanh không phải loại người như thế, Tần Vị càng không thể thích cô ấy.”
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy từ khi vào công ty Chu Mục đó, Hàn Thanh đã thay đổi rất nhiều sao?” Hạ Phong nói.
“Cô ấy không thể thay đổi sao? Công việc mới, thách thức mới, không học tập, không tiến bộ, không thay đổi chính mình, sao có thể bắt kịp với nhịp độ của công việc trong công ty IT này chứ?”
“Không phải mình muốn nói mặt này, ý mình là về giá trị quan, quan niệm về tiền bạc và thái độ của cô ấy với mình.” Hạ Phong khoanh tay trước ngực, cười nhạt. “Cô ấy hằng ngày mặc hàng hiệu, trang điểm đậm, mang trang sức đắt tiền, mới sáng sớm đã dậy đánh mắt kẻ mày… Mình ở trong quảng cáo, hằng ngày gặp khách hàng cũng chẳng thấy ai giống cô ấy, động chút là đi dự tiệc, ăn cơm với khách. Loại người như Tần Vị, thư ký ở dưới có cả một liên đội, hắn đâu có cần Hàn Thanh đến mức này đâu, đúng không? Cậu nghĩ cô ấy là thư ký thật à? Mình thấy là tình nhân thì đúng hơn!”
Thái Hồng tức sôi máu, tay chống nạnh, quát: “Hạ Phong, cậu làm ơn tỉnh táo chút có được không? Đừng có hơi tí là trút giận lên đầu Hàn Thanh. Hàn Thanh làm như thế chẳng qua cũng chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình thôi, mình thấy chẳng có gì sai cả. Còn cậu đấy, động một tí là đánh vợ, đấy mới là việc đáng xấu hổ! Hạ Phong, là bạn học cũ nên mình khuyên cậu, cậu đừng có đa nghi, ghen bóng ghen gió nữa, nếu Hàn Thanh muốn làm việc có lỗi với cậu thì lúc đầu đã chẳng tranh cãi kịch liệt với cha mẹ để lấy cậu rồi. Bây giờ thu nhập của hai cậu không thấp, nhà cửa, xe hơi, con cái có đủ cả, cậu đã hạnh phúc hơn đại đa số thanh niên trong thành phố này rồi, thế thì hãy sống cho thật tốt vào, đừng có kiếm chuyện để gây khó dễ cho Hàn Thanh nữa.”
Cô tuôn một tràng khiến Hạ Phong im bặt.
Thái Hồng thở dài, nói: “Đa Đa đói rồi, đi làm chút gì cho nó ăn đi.”
“Hàn Thanh sắp về tới nơi rồi.” Hạ Phong quay trở lại với chiếc máy tính, đeo tai nghe lên: “Nấu cơm là chuyện của cô ta.”
Thái Hồng nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ rồi. Lại nhìn sang Hạ Phong, đầu lắc lư theo tiếng nhạc, tiếng click chuột không ngừng, trên màn hình máy tính là cảnh đấu súng nảy lửa. Thái Hồng thầm mắng, Hạ Phong ơi Hạ Phong, Hàn Thanh đi làm mệt thế rồi, còn cậu thì cả ngày ở nhà mà không thể nấu một bữa cơm cho cô ấy sao? Lửa giận sôi sùng sục, thực sự cô chỉ muốn đập cho hắn một trận nhừ tử. Vừa liếc mắt nhìn, Đa Đa ngồi trên sàn nhà đột nhiên khóc ré lên, cô hốt hoảng chạy đến, hóa ra quần thằng bé bị ướt, bèn tất tả chạy đi tìm quần áo khô thay cho cậu bé ngay.
Ngay lúc đó, phía cửa sắt vang lên một tiếng “xoảng”, Hàn Thanh mệt mỏi bước vào nhà, trong lòng ôm một túi giấy to, mồ hôi nhễ nhại: “Mình về rồi đây!”
Thái Hồng thở phào nhẹ nhõm: “Mình đón Đa Đa về rồi, mình về nhé!”
“Không! Không! Ăn cơm xong hãy về!” Hàn Thanh đặt phịch túi giấy xuống bàn, lấy từ trong túi ra một đống thức ăn, nào là khoai tây, củ sen, lạp xường, đậu hũ khô, còn có một túi cánh gà. “Thái Hồng, cậu ngồi đi, đợi mình một chút, mình nấu xong ngay ấy mà. Hôm nay cậu không ở lại ăn cơm thì không được về đâu dấy!”
Thái Hồng chỉ còn cách đi theo vào bếp: “Để mình giúp cậu.”
Hàn Thanh hâm nóng một bát cháo cho Đa Đa trước, mở ti vi cho cậu bé xem rồi mới cùng Thái Hồng nấu nướng. Thấy vợ đã về nhà, Hạ Phong chỉ khẽ gật đầu với cô, rồi đeo tai nghe lên tiếp tục chơi game.
“Cậu bận thế thì mua chút thức ăn nhanh về không được sao?” Thái Hồng hỏi. “Mệt đừ vậy rồi mà còn phải xuống bếp, vất vả quá!”
“Thức ăn nhanh làm sao mà ăn được? Có khi nào cậu thấy mình ăn thức ăn nhanh chưa? Mấy thứ đó rất không tốt cho sức khỏe!” Hàn Thanh hùng hồn nói. “Dù người lớn có thể qua loa cho xong bữa, cũng đâu thể để con trẻ ăn vậy được, loại thức ăn này, trẻ con mà ăn vào sẽ nghiện cho xem, cho nên không thể để Đa Đa đụng vào.”
Nói đến việc nhà, Hàn Thanh quả nhiên nhanh nhẹn, nhoáng một cái đã thái khoai tây thành sợi, rồi lấy thịt từ tủ lạnh ra: “Cậu xem, càng bận hiệu suất làm việc càng cao. Buổi sáng mình thức dậy, chuyện đầu tiên nghĩ đến là cơm tối ăn gì, mấy thứ thịt, cá, thịt viên đều phải rã đông trước, nếu không buổi tối về là không kịp, chỉ có thể ăn rau thôi, mà ông xã nhà mình chẳng chịu được, bữa nào cũng phải có thịt cá.”
Dứt lời, cô chu chu môi chỉ về hướng Hạ Phong đang ngồi bên máy tính.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Thái Hồng nhỏ giọng hỏi. “Sao dạo này tâm trạng của Hạ Phong kém thế?”
“Lo lắng, trầm cảm, nóng nảy, hoang tưởng bị hại… nói chung là, hội chứng thất nghiệp… còn có thể là gì được chứ!” Cô lau mồ hôi trên trán, thở dài.
“Có cần đến chỗ bác sĩ tâm lý khám không? Bọn cậu không còn cách nào để trò chuyện với nhau sao? Haizz! Đến mình cũng cảm thấy ấm ức thay cho cậu.” Thái Hồng tỏ vẻ bất bình.
“Gầy đây anh ấy đa nghi lắm. Mình đến công ty điện thoại đóng phí, nhân viên ở đó nói anh ấy từng tra tất cả tin nhắn và danh sách cuộc gọi trong di động của mình. Nực cười, Hàn Thanh mình là loại mèo mả gà đồng đó sao? Nếu như mình thích loại người đó thật, thì sao ban đầu lại đem lòng yêu anh ấy chứ? Bây giờ, mình chỉ mong anh ấy đừng gây gổ với mình, con cái, việc nhà mình gánh hết, không cần anh ấy lo. Mà anh ấy cũng có biết làm đâu, trước giờ chưa bao giờ mó tay vào việc nhà, hễ động vào là gà bay chó chạy, thấy bực bội liền trút giận lên đầu con trai. Mình chịu không nổi, thà chịu mệt chút cho lòng nhẹ nhõm.”
Thái Hồng ngập ngừng một lát, rồi bảo: “Cậu ta thấy mức lương của cậu tăng nhanh như thế, sắm được xe rồi lại có tiền thưởng, liệu có phải là nghi ngờ cậu với Tần Vị có quan hệ bất chính không?”
“Mình và Tần Vị?” Hàn Thanh phì cười. “Cậu có biết Tần Vị là…”
“Mình có nghe nói.”
“Trời! Thế là thật ư?”
“Suỵt! Nhỏ thôi! Cậu không muốn giữ bát cơm của mình nữa à? Cái này chỉ là lời đồn đại trên giang hồ… Tần Vị trước giờ không hề đụng vào phụ nữ.”
“Cho nên cậu nói xem, sự nghi ngờ của Hạ Phong có phải là hoang đường lắm không?”
“Mình thấy cậu ta đang rơi vào trạng thái mất thăng bằng tâm lý, đợi sau khi tìm được một công việc có lương cao, tâm trạng lại hiền hòa trở lại ngay, sẽ không kiếm chuyện gây gổ với cậu nữa đâu.” Nhìn thấy hai mắt Hàn Thanh thâm quầng, Thái Hồng cảm thấy xót xa. “Cậu cũng đừng cố quá. Cái gã Tần Vị này cũng thật là… sao có thể bắt cậu tăng ca suốt thế chứ? Cái đồ dân tư bản! Ấy không được, chẳng phải có câu “người cùng thơ mới hay” sao? Bọn cậu không nghèo thì anh ấy cũng chẳng “thơ hay” được đâu á.”
“Khi nghèo cũng có thấy anh ấy “thơ hay” đâu nào!”
Hai người vừa thái rau, vừa chụm đầu vào nhau cười khúc khích.
Ăn cơm tối xong, Hàn Thanh lái xe đưa Thái Hồng về, giữa đường Thái Hồng bảo: “Hay là để mình tìm Đông Lâm, nhờ anh ấy tìm công việc nào có mức lương cao chút để Hạ Phong làm?”
“Còn cần cậu phải đi tìm sao? Công ty bọn mình hiện đang có chỗ trống, không ở tổng bộ, mà ở chi nhánh. Bảo anh ấy đến đó làm, anh ấy nhất quyết không chịu, nói là không muốn làm cấp dưới của mình. Dù anh ấy có đi, mình cũng chẳng dám bảo đảm Tần Vị sẽ tuyển anh ấy. Con người Tần Vị, trong công việc tuyệt đối không nói đến chuyện tình cảm. Hôm qua anh ấy còn đuổi thẳng hai trưởng phòng ngay trước mặt mình luôn. Với tính khí của Hạ Phong, dù có vào công ty cũng chẳng làm lâu được.”
“Thế phải làm sao đây? Dáng vẻ cậu ta giờ cậu chịu nổi sao? Cậu xem, từ đầu tới cuối bữa cơm cậu ta chẳng nói câu nào, cứ như căm hận luôn đôi đũa trong tay mình không bằng.”
Thoáng trầm mặc, Hàn Thanh thở dài: “Hai hôm trước bọn mình lại cãi nhau một trận. Lần này đến Đa Đa cũng không bằng lòng, tức giận cắn anh ấy một cái. Anh ấy làm cha mà cũng nhẫn tâm, giơ chân đạp một phát, bây giờ trên lưng thằng bé vẫn còn bầm xanh.”
Giọng cô bỗng run rẩy: “Mình sợ lắm. Buổi tối về nhà, anh ấy chẳng đoái hoài gì đến mình, lên giường cũng ngủ xoay lưng về phía mình, cứ như có thâm thù đại hận với mình vậy.”
Thái Hồng không kìm được, nói: “Hàn Thanh, cậu bây giờ ở với cậu ta không an toàn. Hay là cậu để Đa Đa qua nhà mình ở vài hôm? Sau đó cậu chọn ngày nào đó nói chuyện đàng hoàng với Hạ Phong?”
“Không nói nữa, chúng mình còn nói ít sao? Nói chuyện một hồi là lại to tiếng gây gổ, hơn nữa động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình.” Hàn Thanh siết mạnh vô lăng.
“Đánh đến nỗi mình cũng đâm ra hận luôn chính mình! Tại sao trước mặt anh ấy mình lại nhún nhường, hiền lành đến thế cơ chứ? Thái Hồng… không giấu cậu, mấy ngày nay mình đang suy nghĩ chuyện chia tay với anh ấy, chúng mình thực sự không thể sống với nhau được nữa rồi.”
Thái Hồng ngoảnh đầu qua nhìn cô: “Chia tay? Ý cậu là…”
“Ly hôn.” Hàn Thanh chăm chú nhìn về phía trước. “Mình đã tìm luật sư tư vấn rồi, cũng đã viết xong đơn xin ly hôn. Nếu anh ấy còn dám động vào Đa Đa một lần nữa, mình kiên quyết ly hôn. Một người mẹ ngay đến con mình cũng không thể bảo vệ được, còn đáng được gọi là mẹ sao?”
Trong thoáng chốc, bầu không khí chùng xuống, trĩu nặng khiến người ta như ngạt thở.
Nhìn nghiêng, dáng vẻ Hàn Thanh bỗng trở nên kiên cường trong mắt của Thái Hồng. Cô cảm thấy sự thay đổi của Hàn Thanh về tình về lý đều đúng, nhưng lại cảm thấy khó mà tin nổi.
“Chuyện ly hôn, cậu đã nói với cậu ấy chưa?”
“Nói rồi, nhưng không cách nào nói chuyện đàng hoàng với anh ấy được. Vừa nghe xong, anh ấy như phát điên. Hôm đó, mình đi làm mà người toàn thương tích. Bị sếp phát hiện nói mình bị bạo hành gia đình, định báo cảnh sát nhưng mình một mực ngăn anh ấy lại. Lúc về nhà, Hạ Phong lại xuống nước xin lỗi mình, khóc lóc nức nở, quỳ xuống kiểm điểm, rồi ôm chặt Đa Đa không buông.” Hàn Thanh thở dài. “Mình lại mềm lòng, cứ như thế lặp đi lặp lại đến mấy lần. Bản thân mình đau khổ chịu không thấu, con trai cũng bị vạ lây! Mình thực sự yếu đuối quá, đến tận bây giờ vẫn còn ôm ấp vọng tưởng về anh ấy…”
“Hàn Thanh, cậu ta đối xử như thế với cậu không chỉ một lần.” Thái Hồng nói. “Mình cảm thấy cậu ta hết thuốc chữa rồi, càng lúc càng làm chuyện quá đáng, cậu phải tốc chiến tốc thắng lên.”
Hàn Thanh ngoảnh đầu qua cười: “Xem cậu kia, thành tại Phong Vân bại tại Phong Vân. Lúc đầu, người ủng hộ bọn mình nhiệt tình nhất là cậu, bây giờ người bảo bọn mình chia tay cũng là cậu. Nói cho cậu biết, dù mình có ly hôn cũng phải ly hôn sao cho văn minh, lãng mạn, như thế mới không uổng phí tình nghĩa mặn nồng lúc xưa chứ, phải không? Cho nên mình đã bí mật đi đăng ký một tour du lịch, cũng đăng ký cho Hạ Phong luôn, làm một tour Singapore, Malaysia, Thái trong mười ngày, khách sạn năm sao nhé, massage kiểu Thái nhé, show diễn của người chuyển giới nhé, tham quan Kota Kinabalu City Mosque nhé… Địa chỉ là nhà cậu, cậu nhận giúp mình nhé! Anh ấy có chịu đi với mình không lại là chuyện khác, nhưng đây là tấm lòng của mình. Chỉ cần đợi mình qua đợt bận này, sẽ nói với anh ấy ra ngoài khuây khỏa, nhân tiện mang chuyện ly hôn ra nói rõ ràng. Không chơi trò nổi dậy khởi nghĩa, cũng không chơi trò đập nhà đập cửa mà theo phương thức ngoại giao hòa bình, giải phóng phi bạo lực… Dù sao cũng là vợ chồng mấy năm trờ, có với nhau một mặt con, vẫn nên chia tay trong hòa bình thì hơn.”
“Mình khâm phục lòng độ lượng của cậu, bị người ta dần ra như thế rồi còn lãng mạn được.” Thái Hồng dở khóc dở cười. “Cẩn thận Hạ Phong nghe được, giận điên lên, lại ném cậu xuống biển luôn giờ!”
“Đến nước này rồi mình cũng đành bất chấp luôn. Tất cả vì quyền nuôi dưỡng Đa Đa.” Hàn Thanh hững hờ nói. “Anh ấy chắc chắn sẽ giành với mình, mà mình ly hôn chính là vì Đa Đa… Cho nên mình quyết giành cho bằng được.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kết quả là sau hai lần gặp Thái Hồng, anh chàng bác sĩ họ Giang đó không thèm hẹn cô thêm lần nào nữa.
Lần gặp đầu tiên tại quán cá phê, bác sĩ Giang khôi ngô, cao ráo, lịch sự, nho nhã, nhìn qua đã biết đây là con cháu của người làm công việc mang tính kỹ thuật cao, cuộc đời sung túc, sự nghiệp thành công, biết hưởng thụ, giỏi chuyên môn, sở thích tao nhã, không hứng thú với chính trị, thậm chí, đến những người để kiểu tóc hao hao giống mấy chính khách cũng ghét luôn.
“Cô Hà ngày thường thích làm gì?” Bác sĩ Giang hỏi.
“Đọc sách.”
“Tôi cũng vậy, sách mà cô Hà thích nhất là…”
“Truyện trinh thám của Sherlock Holmes.”
“… Tiểu thuyết trinh thám.”
“Đúng.”
“Thực ra mà nói, với một cô gái có trí tuệ và học vấn cao như cô Hà đây, tôi đề nghị cô đọc Milan Kundera, chẳng hạn như Đời mẹ khôn kham, hoặc là Tropic of Cancer của Henry Miller…”
“Ha ha ha… Mấy cái đó không phải gu của tôi.”
Dù vậy cũng không thể ngăn được sự “nhiệt tình” của bác sĩ Giang, anh ta cứ thao thao bất tuyệt kể tóm tắt và những chỗ tuyệt vời của hai quyển sách này. Thái Hồng chỉ còn biết làm theo lời mẹ dạy: “Phần lớn những người đàn ông thành công chỉ muốn tìm cho mình một người phụ nữ ngoan ngoãn, biết vâng lời.” Trừ việc thỉnh thoảng thêm vào một số lời khen ngợi đúng lúc, từ đầu chí cuối cô chỉ chống tay lên cằm, trưng ra vẻ mặt dịu dàng, hiền thục, khát khao được chuyên gia khai sáng, chỉ dẫn.
Ai ngờ lý do mà bác sĩ Giang từ chối cô lại là chê cô chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không có cá tính, khiến Thái Hồng tức đến nổ đom đóm mắt, sau đó còn bị Minh Châu mắng cho một trận: “Thật là hết cách với con, đến giả nai cũng không biết! Thôi, may mà chúng ra còn quân dự bị. Lần này là Tiểu Quân bên nhà chú Trần của con, còn nhớ không, thuở nhỏ học chung trường mẫu giáo với con đấy. Hai đứa con tình cảm cũng tốt lắm mà, chơi với nhau không bao giờ đánh lộn. Cũng được coi là thanh mai trúc mã rồi. Đích thân mẹ cậu ấy đến nhờ me, nhất định phải để hai đứa con gặp nhau một lần.”
Thái Hồng nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một thằng nhóc con mũi thò lò, mặc quần đùi, chỉ thấy phản cảm: “Không gặp, không gặp, sao toàn những người gì vậy á!”
“Đừng có nói thế. Nhà chú Trần con tuy không giàu có hơn người, nhưng Tiểu Quân nhà chú ấy tốt nghiệp trường Đại học bách khoa, làm việc trong phòng nghiên cứu của Bộ Quốc phòng. Đãi ngộ của quân đội tốt lắm đấy, chỉ cần kết hôn là sẽ được cấp nhà, không cần con trả tiền mua nhà. Nhà của chú Trần cũng chẳng phải nhỏ, ở khu Bắc còn có một ngôi nhà cũ cho thuê, về già sẽ không phải dọn đến ở cùng với bọn con.” Dứt lời bà lại tiếc nuối thở dài. “Haizz! Thái Hồng, mẹ thực sự không có yêu cầu gì khác, con cũng đừng nghĩ ngợi xa xôi, chỉ cần kết hôn, có cái nhà để ở, hai vợ chồng con sống cuộc sống ấm êm, không phải chịu cảnh bị bố mẹ chồng hiếp đáp là được rồi.”
Dưới những lời ngon ngọt lẫn đe dọa của mẹ, Thái Hồng đồng ý chiều thứ Tư đi gặp Trần Tiểu Quân. Trước đó Minh Châu đã chuẩn bị sẵn một tấm ảnh của Tiểu Quân cho cô xem, bức ảnh chụp chính diện với mái tóc húi cua của quân nhân, rất tiện cho cô nhận ra anh chàng. Ờ thì cũng là một chàng trai có tướng mạo đứng đắn, nhưng Thái Hồng nhìn trái nhìn phải, nhìn xuôi nhìn ngược cũng chẳng thể xóa đi hình ảnh cậu ta thuở bé thò lò mũi, mặc quần đùi tò tò chạy tới chạy lui sau lưng cô. Cô đang suy nghĩ tìm cớ từ chối, vừa bước ra cửa thì nhận được điện thoại cầu cứu của Hàn Thanh, nói có chuyện đột xuất phải theo sếp đi gặp khách hàng, nhờ Thái Hồng đến nhà trẻ đón Đa Đa. Thái Hồng viện cớ này từ chối buổi gặp mặt, Tiểu Quân ở bên kia hình như đã chuẩn bị kỹ càng lắm, thế mà tự dưng bị người ta gọi điện đến cho leo cây, giọng điệu lập tức chua như giấm, nói rằng không cần gặp lần sau nữa đâu.
Thái Hồng rối rít xin lỗi rồi cúp máy, chạy thẳng đến nhà trẻ đón Đa Đa về nhà Hàn Thanh.
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Thanh nhờ đến Thái Hồng. Từ khi đi làm đến giờ, Hàn Thanh kiên trì hằng ngày đưa đón Đa Đa, để Hạ Phong thoải mái đi tìm việc. Không lâu sau, vì yêu cầu công việc, công ty bảo cô thi bằng lái, rồi sắm cho cô một chiếc Toyota với giá gần như nửa mua nửa tặng, nhiệm vụ đưa đón Đa Đa liền trở thành trách nhiệm của cô luôn. Một khi bận việc, lại không tìm được Hạ Phong, Hàn Thanh sẽ gọi điện nhờ Thái Hồng, còn vì thế mà đưa cô giữ một chiếc chìa khóa nhà.
Kết quả là đúng vào giờ tan tầm, Thái Hồng và Đa Đa bị kẹt trên xe buýt gần một tiếng đồng hồ. Lên lầu, vừa mở cửa, cô liền ngẩn người, không ngờ Hạ Phong có nhà, hơn nữa, ngôi nhà bừa bộn đến sợ! Dưới sàn vung vãi đồ chơi và giấy, trên bàn còn bày bát cháo và hai cái bánh bao ăn dở của bữa sáng. Trên sofa chất đầy quần áo bẩn, tủ giày bị gãy mất một ngăn, giày rơi ra chặn lại cửa, báo hại Thái Hồng cả buổi trời chẳng mở được cửa. Màn hình máy tính ở phòng sách đang sáng, Hạ Phong đeo tai nghe say sưa chơi điện tử.
“Hạ Phong, cậu có nhà ư?” Thái Hồng dẫn Đa Đa vào nhà vệ sinh rửa tay, hỏi.
“Ừ, buổi sáng có cuộc phỏng vấn, chỉ một tiếng thôi, buổi trưa là về rồi.” Hạ Phong bỏ tai nghe xuống, đến tủ lạnh lấy một lon Coca ra đưa cho Thái Hồng. “Kỳ lạ, rõ ràng mình có nhà, sao Hàn Thanh lại làm phiền cậu nữa?”
“Cậu ấy nói có gọi điện cho cậu, nhưng cả điện thoại bàn và di động đều chẳng có ai bắt máy. Cậu ấy có việc đột xuất, không đi đón Đa Đa được nên nhờ mình.”
Hạ Phong vỗ đầu, ồ lên một tiếng: “Là lỗi của mình, mình đeo tai nghe nên không nghe thấy gì cả… Thật ngại quá, cứ làm phiền cậu mãi. Mời cậu ngồi!”
Thái Hồng đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ mẹ có thể đang ở nhà chờ cô về tường trình lại buổi gặp mặt, bèn lắc đầu: “Mình không ngồi đâu, Hàn Thanh nói cô ấy sẽ cố gắng về sớm.”
Hạ Phong cũng không miễn cưỡng, đưa cô đến cửa, ánh mắt nhìn xuống chiếc túi xách của cô: “Chiếc túi này là Hàn Thanh tặng cậu phải không?”
Thái Hồng gật đầu, cười tủm tỉm: “Sao, thấy tiếc thay cho cô ấy à?”
“Cậu có biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Không biết.”
“Sáu nghìn đô la Mỹ.”
“Ồ, cậu mà làm gián điệp cũng không tồi nhỉ?” Thái Hồng cảm thấy trong lời hắn có ẩn ý gì đó. “Sao? Cậu có ý kiến? Thế thì mình chẳng dám nhận nữa, bây giờ trả cậu này. Xí! Đừng nói chiếc túi này sáu nghìn đô, có mười nghìn đô mình cũng cóc thèm!”
“Ý mình không phải thế, cô ấy đương nhiên phải tặng cậu rồi.” Vẻ mặt Hạ Phong hơi là lạ. “Cô ấy thực sự phải cảm ơn cậu rất nhiều, cảm ơn cậu đã tạo cơ hội cho cô ấy quen được Tần đại công tử.”
Thái Hồng khịt mũi cười một tiếng, vỗ vai hắn một cái: “Hạ Phong, cậu đa nghi quá rồi. Hàn Thanh không phải loại người như thế, Tần Vị càng không thể thích cô ấy.”
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy từ khi vào công ty Chu Mục đó, Hàn Thanh đã thay đổi rất nhiều sao?” Hạ Phong nói.
“Cô ấy không thể thay đổi sao? Công việc mới, thách thức mới, không học tập, không tiến bộ, không thay đổi chính mình, sao có thể bắt kịp với nhịp độ của công việc trong công ty IT này chứ?”
“Không phải mình muốn nói mặt này, ý mình là về giá trị quan, quan niệm về tiền bạc và thái độ của cô ấy với mình.” Hạ Phong khoanh tay trước ngực, cười nhạt. “Cô ấy hằng ngày mặc hàng hiệu, trang điểm đậm, mang trang sức đắt tiền, mới sáng sớm đã dậy đánh mắt kẻ mày… Mình ở trong quảng cáo, hằng ngày gặp khách hàng cũng chẳng thấy ai giống cô ấy, động chút là đi dự tiệc, ăn cơm với khách. Loại người như Tần Vị, thư ký ở dưới có cả một liên đội, hắn đâu có cần Hàn Thanh đến mức này đâu, đúng không? Cậu nghĩ cô ấy là thư ký thật à? Mình thấy là tình nhân thì đúng hơn!”
Thái Hồng tức sôi máu, tay chống nạnh, quát: “Hạ Phong, cậu làm ơn tỉnh táo chút có được không? Đừng có hơi tí là trút giận lên đầu Hàn Thanh. Hàn Thanh làm như thế chẳng qua cũng chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình thôi, mình thấy chẳng có gì sai cả. Còn cậu đấy, động một tí là đánh vợ, đấy mới là việc đáng xấu hổ! Hạ Phong, là bạn học cũ nên mình khuyên cậu, cậu đừng có đa nghi, ghen bóng ghen gió nữa, nếu Hàn Thanh muốn làm việc có lỗi với cậu thì lúc đầu đã chẳng tranh cãi kịch liệt với cha mẹ để lấy cậu rồi. Bây giờ thu nhập của hai cậu không thấp, nhà cửa, xe hơi, con cái có đủ cả, cậu đã hạnh phúc hơn đại đa số thanh niên trong thành phố này rồi, thế thì hãy sống cho thật tốt vào, đừng có kiếm chuyện để gây khó dễ cho Hàn Thanh nữa.”
Cô tuôn một tràng khiến Hạ Phong im bặt.
Thái Hồng thở dài, nói: “Đa Đa đói rồi, đi làm chút gì cho nó ăn đi.”
“Hàn Thanh sắp về tới nơi rồi.” Hạ Phong quay trở lại với chiếc máy tính, đeo tai nghe lên: “Nấu cơm là chuyện của cô ta.”
Thái Hồng nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ rồi. Lại nhìn sang Hạ Phong, đầu lắc lư theo tiếng nhạc, tiếng click chuột không ngừng, trên màn hình máy tính là cảnh đấu súng nảy lửa. Thái Hồng thầm mắng, Hạ Phong ơi Hạ Phong, Hàn Thanh đi làm mệt thế rồi, còn cậu thì cả ngày ở nhà mà không thể nấu một bữa cơm cho cô ấy sao? Lửa giận sôi sùng sục, thực sự cô chỉ muốn đập cho hắn một trận nhừ tử. Vừa liếc mắt nhìn, Đa Đa ngồi trên sàn nhà đột nhiên khóc ré lên, cô hốt hoảng chạy đến, hóa ra quần thằng bé bị ướt, bèn tất tả chạy đi tìm quần áo khô thay cho cậu bé ngay.
Ngay lúc đó, phía cửa sắt vang lên một tiếng “xoảng”, Hàn Thanh mệt mỏi bước vào nhà, trong lòng ôm một túi giấy to, mồ hôi nhễ nhại: “Mình về rồi đây!”
Thái Hồng thở phào nhẹ nhõm: “Mình đón Đa Đa về rồi, mình về nhé!”
“Không! Không! Ăn cơm xong hãy về!” Hàn Thanh đặt phịch túi giấy xuống bàn, lấy từ trong túi ra một đống thức ăn, nào là khoai tây, củ sen, lạp xường, đậu hũ khô, còn có một túi cánh gà. “Thái Hồng, cậu ngồi đi, đợi mình một chút, mình nấu xong ngay ấy mà. Hôm nay cậu không ở lại ăn cơm thì không được về đâu dấy!”
Thái Hồng chỉ còn cách đi theo vào bếp: “Để mình giúp cậu.”
Hàn Thanh hâm nóng một bát cháo cho Đa Đa trước, mở ti vi cho cậu bé xem rồi mới cùng Thái Hồng nấu nướng. Thấy vợ đã về nhà, Hạ Phong chỉ khẽ gật đầu với cô, rồi đeo tai nghe lên tiếp tục chơi game.
“Cậu bận thế thì mua chút thức ăn nhanh về không được sao?” Thái Hồng hỏi. “Mệt đừ vậy rồi mà còn phải xuống bếp, vất vả quá!”
“Thức ăn nhanh làm sao mà ăn được? Có khi nào cậu thấy mình ăn thức ăn nhanh chưa? Mấy thứ đó rất không tốt cho sức khỏe!” Hàn Thanh hùng hồn nói. “Dù người lớn có thể qua loa cho xong bữa, cũng đâu thể để con trẻ ăn vậy được, loại thức ăn này, trẻ con mà ăn vào sẽ nghiện cho xem, cho nên không thể để Đa Đa đụng vào.”
Nói đến việc nhà, Hàn Thanh quả nhiên nhanh nhẹn, nhoáng một cái đã thái khoai tây thành sợi, rồi lấy thịt từ tủ lạnh ra: “Cậu xem, càng bận hiệu suất làm việc càng cao. Buổi sáng mình thức dậy, chuyện đầu tiên nghĩ đến là cơm tối ăn gì, mấy thứ thịt, cá, thịt viên đều phải rã đông trước, nếu không buổi tối về là không kịp, chỉ có thể ăn rau thôi, mà ông xã nhà mình chẳng chịu được, bữa nào cũng phải có thịt cá.”
Dứt lời, cô chu chu môi chỉ về hướng Hạ Phong đang ngồi bên máy tính.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Thái Hồng nhỏ giọng hỏi. “Sao dạo này tâm trạng của Hạ Phong kém thế?”
“Lo lắng, trầm cảm, nóng nảy, hoang tưởng bị hại… nói chung là, hội chứng thất nghiệp… còn có thể là gì được chứ!” Cô lau mồ hôi trên trán, thở dài.
“Có cần đến chỗ bác sĩ tâm lý khám không? Bọn cậu không còn cách nào để trò chuyện với nhau sao? Haizz! Đến mình cũng cảm thấy ấm ức thay cho cậu.” Thái Hồng tỏ vẻ bất bình.
“Gầy đây anh ấy đa nghi lắm. Mình đến công ty điện thoại đóng phí, nhân viên ở đó nói anh ấy từng tra tất cả tin nhắn và danh sách cuộc gọi trong di động của mình. Nực cười, Hàn Thanh mình là loại mèo mả gà đồng đó sao? Nếu như mình thích loại người đó thật, thì sao ban đầu lại đem lòng yêu anh ấy chứ? Bây giờ, mình chỉ mong anh ấy đừng gây gổ với mình, con cái, việc nhà mình gánh hết, không cần anh ấy lo. Mà anh ấy cũng có biết làm đâu, trước giờ chưa bao giờ mó tay vào việc nhà, hễ động vào là gà bay chó chạy, thấy bực bội liền trút giận lên đầu con trai. Mình chịu không nổi, thà chịu mệt chút cho lòng nhẹ nhõm.”
Thái Hồng ngập ngừng một lát, rồi bảo: “Cậu ta thấy mức lương của cậu tăng nhanh như thế, sắm được xe rồi lại có tiền thưởng, liệu có phải là nghi ngờ cậu với Tần Vị có quan hệ bất chính không?”
“Mình và Tần Vị?” Hàn Thanh phì cười. “Cậu có biết Tần Vị là…”
“Mình có nghe nói.”
“Trời! Thế là thật ư?”
“Suỵt! Nhỏ thôi! Cậu không muốn giữ bát cơm của mình nữa à? Cái này chỉ là lời đồn đại trên giang hồ… Tần Vị trước giờ không hề đụng vào phụ nữ.”
“Cho nên cậu nói xem, sự nghi ngờ của Hạ Phong có phải là hoang đường lắm không?”
“Mình thấy cậu ta đang rơi vào trạng thái mất thăng bằng tâm lý, đợi sau khi tìm được một công việc có lương cao, tâm trạng lại hiền hòa trở lại ngay, sẽ không kiếm chuyện gây gổ với cậu nữa đâu.” Nhìn thấy hai mắt Hàn Thanh thâm quầng, Thái Hồng cảm thấy xót xa. “Cậu cũng đừng cố quá. Cái gã Tần Vị này cũng thật là… sao có thể bắt cậu tăng ca suốt thế chứ? Cái đồ dân tư bản! Ấy không được, chẳng phải có câu “người cùng thơ mới hay” sao? Bọn cậu không nghèo thì anh ấy cũng chẳng “thơ hay” được đâu á.”
“Khi nghèo cũng có thấy anh ấy “thơ hay” đâu nào!”
Hai người vừa thái rau, vừa chụm đầu vào nhau cười khúc khích.
Ăn cơm tối xong, Hàn Thanh lái xe đưa Thái Hồng về, giữa đường Thái Hồng bảo: “Hay là để mình tìm Đông Lâm, nhờ anh ấy tìm công việc nào có mức lương cao chút để Hạ Phong làm?”
“Còn cần cậu phải đi tìm sao? Công ty bọn mình hiện đang có chỗ trống, không ở tổng bộ, mà ở chi nhánh. Bảo anh ấy đến đó làm, anh ấy nhất quyết không chịu, nói là không muốn làm cấp dưới của mình. Dù anh ấy có đi, mình cũng chẳng dám bảo đảm Tần Vị sẽ tuyển anh ấy. Con người Tần Vị, trong công việc tuyệt đối không nói đến chuyện tình cảm. Hôm qua anh ấy còn đuổi thẳng hai trưởng phòng ngay trước mặt mình luôn. Với tính khí của Hạ Phong, dù có vào công ty cũng chẳng làm lâu được.”
“Thế phải làm sao đây? Dáng vẻ cậu ta giờ cậu chịu nổi sao? Cậu xem, từ đầu tới cuối bữa cơm cậu ta chẳng nói câu nào, cứ như căm hận luôn đôi đũa trong tay mình không bằng.”
Thoáng trầm mặc, Hàn Thanh thở dài: “Hai hôm trước bọn mình lại cãi nhau một trận. Lần này đến Đa Đa cũng không bằng lòng, tức giận cắn anh ấy một cái. Anh ấy làm cha mà cũng nhẫn tâm, giơ chân đạp một phát, bây giờ trên lưng thằng bé vẫn còn bầm xanh.”
Giọng cô bỗng run rẩy: “Mình sợ lắm. Buổi tối về nhà, anh ấy chẳng đoái hoài gì đến mình, lên giường cũng ngủ xoay lưng về phía mình, cứ như có thâm thù đại hận với mình vậy.”
Thái Hồng không kìm được, nói: “Hàn Thanh, cậu bây giờ ở với cậu ta không an toàn. Hay là cậu để Đa Đa qua nhà mình ở vài hôm? Sau đó cậu chọn ngày nào đó nói chuyện đàng hoàng với Hạ Phong?”
“Không nói nữa, chúng mình còn nói ít sao? Nói chuyện một hồi là lại to tiếng gây gổ, hơn nữa động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình.” Hàn Thanh siết mạnh vô lăng.
“Đánh đến nỗi mình cũng đâm ra hận luôn chính mình! Tại sao trước mặt anh ấy mình lại nhún nhường, hiền lành đến thế cơ chứ? Thái Hồng… không giấu cậu, mấy ngày nay mình đang suy nghĩ chuyện chia tay với anh ấy, chúng mình thực sự không thể sống với nhau được nữa rồi.”
Thái Hồng ngoảnh đầu qua nhìn cô: “Chia tay? Ý cậu là…”
“Ly hôn.” Hàn Thanh chăm chú nhìn về phía trước. “Mình đã tìm luật sư tư vấn rồi, cũng đã viết xong đơn xin ly hôn. Nếu anh ấy còn dám động vào Đa Đa một lần nữa, mình kiên quyết ly hôn. Một người mẹ ngay đến con mình cũng không thể bảo vệ được, còn đáng được gọi là mẹ sao?”
Trong thoáng chốc, bầu không khí chùng xuống, trĩu nặng khiến người ta như ngạt thở.
Nhìn nghiêng, dáng vẻ Hàn Thanh bỗng trở nên kiên cường trong mắt của Thái Hồng. Cô cảm thấy sự thay đổi của Hàn Thanh về tình về lý đều đúng, nhưng lại cảm thấy khó mà tin nổi.
“Chuyện ly hôn, cậu đã nói với cậu ấy chưa?”
“Nói rồi, nhưng không cách nào nói chuyện đàng hoàng với anh ấy được. Vừa nghe xong, anh ấy như phát điên. Hôm đó, mình đi làm mà người toàn thương tích. Bị sếp phát hiện nói mình bị bạo hành gia đình, định báo cảnh sát nhưng mình một mực ngăn anh ấy lại. Lúc về nhà, Hạ Phong lại xuống nước xin lỗi mình, khóc lóc nức nở, quỳ xuống kiểm điểm, rồi ôm chặt Đa Đa không buông.” Hàn Thanh thở dài. “Mình lại mềm lòng, cứ như thế lặp đi lặp lại đến mấy lần. Bản thân mình đau khổ chịu không thấu, con trai cũng bị vạ lây! Mình thực sự yếu đuối quá, đến tận bây giờ vẫn còn ôm ấp vọng tưởng về anh ấy…”
“Hàn Thanh, cậu ta đối xử như thế với cậu không chỉ một lần.” Thái Hồng nói. “Mình cảm thấy cậu ta hết thuốc chữa rồi, càng lúc càng làm chuyện quá đáng, cậu phải tốc chiến tốc thắng lên.”
Hàn Thanh ngoảnh đầu qua cười: “Xem cậu kia, thành tại Phong Vân bại tại Phong Vân. Lúc đầu, người ủng hộ bọn mình nhiệt tình nhất là cậu, bây giờ người bảo bọn mình chia tay cũng là cậu. Nói cho cậu biết, dù mình có ly hôn cũng phải ly hôn sao cho văn minh, lãng mạn, như thế mới không uổng phí tình nghĩa mặn nồng lúc xưa chứ, phải không? Cho nên mình đã bí mật đi đăng ký một tour du lịch, cũng đăng ký cho Hạ Phong luôn, làm một tour Singapore, Malaysia, Thái trong mười ngày, khách sạn năm sao nhé, massage kiểu Thái nhé, show diễn của người chuyển giới nhé, tham quan Kota Kinabalu City Mosque nhé… Địa chỉ là nhà cậu, cậu nhận giúp mình nhé! Anh ấy có chịu đi với mình không lại là chuyện khác, nhưng đây là tấm lòng của mình. Chỉ cần đợi mình qua đợt bận này, sẽ nói với anh ấy ra ngoài khuây khỏa, nhân tiện mang chuyện ly hôn ra nói rõ ràng. Không chơi trò nổi dậy khởi nghĩa, cũng không chơi trò đập nhà đập cửa mà theo phương thức ngoại giao hòa bình, giải phóng phi bạo lực… Dù sao cũng là vợ chồng mấy năm trờ, có với nhau một mặt con, vẫn nên chia tay trong hòa bình thì hơn.”
“Mình khâm phục lòng độ lượng của cậu, bị người ta dần ra như thế rồi còn lãng mạn được.” Thái Hồng dở khóc dở cười. “Cẩn thận Hạ Phong nghe được, giận điên lên, lại ném cậu xuống biển luôn giờ!”
“Đến nước này rồi mình cũng đành bất chấp luôn. Tất cả vì quyền nuôi dưỡng Đa Đa.” Hàn Thanh hững hờ nói. “Anh ấy chắc chắn sẽ giành với mình, mà mình ly hôn chính là vì Đa Đa… Cho nên mình quyết giành cho bằng được.”