Ngày đó ta chẳng chút lưu tình mà đuổi Bồ Tĩnh xuất môn, cứ nghĩ từ nay về sau ta và hắn sẽ không còn dây dưa nữa. Ai ngờ đâu, người tính không bằng trời tính, hai ngày sau ta lại thấy hắn xuất hiện trong nhà của ta như cũ, nhưng có lẽ do hành động của ta lần trước hoặc cũng do sắc mặt không mấy thân thiện cùng thái độ làm lơ của ta nên lần này hắn có vẻ an phận hơn rất nhiều. Hắn không còn lúc nào cũng lởn vởn quanh ta, thỉnh thoảng lại ôm lấy ta, cũng không than buồn chán rồi suốt ngày ngồi đó lải nhải với ta, hắn chỉ đơn giản là ngồi đó nhìn ta, ánh mắt lộ rõ sự ôn nhu cùng tiếu ý ẩn hiện trên mặt.
Ta mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi, Bồ Tĩnh hắn thật ra muốn cái gì, nhưng dù có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa, ta vẫn không thể tự tìm ra đáp án. Từ đó về sau, bỗng dưng ta lại vô thức chờ đợi hắn, cũng không hiểu tại sao ta chờ hắn, nhưng Bồ Tĩnh vẫn tự nguyện đáp ứng mong muốn của ta, ngày ngày cùng ta sinh hoạt.
Nhân sinh trường lộ, chỉ mong tìm được một người cùng nắm tay nhau đi đến cuối đường. Trầm Thanh Phong, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đời, lão Đa, ca ca đều lần lượt rời xa ta, đối với Nghiêm Thự một hồi mê luyến, bất oán dứt khoát, hôm nay lại rơi vào cô độc. Đối vói ta mà nói, mọi người chỉ như khách qua đường, ta không hề hi vọng cũng không thể cưỡng cầu. Ta bây giờ vẫn đang chờ đợi, đợi ngày mà Bồ Tĩnh sẽ rời xa ta, ta không kỳ vọng mà cũng không muốn kỳ vọng, ta đợi, đợi con đường vô vọng này đi đến điểm tận cùng.
Ban đêm vừa ra khỏi cửa lâu, thoáng thấy một hình bóng, ta cứ tưởng là Bồ Tĩnh nên phản ứng muốn nhanh chóng rời đi, thì bỗng một âm thanh quen thuộc truyền vào tai.
“Thanh Phong, lâu nay không thấy ngươi, ngươi vẫn khỏe chứ?“
Giọng nói này, giọng nói mà ta không thể nào quên…
Là Nghiêm Thự….
Trực giác muốn chạy trốn, nhưng chút lý trí còn sót lại nhượng ta đè ép cảm giác đó qua một bên. Ta quay đầu lại nhìn Nghiêm Thự.
Hắn hỏi ta có khỏe không?
Ta dùng khăn che lại nụ cười đang chực trào trên khóe miệng.
Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ…? Trầm Thanh Phong ta yêu Nghiêm Thự ngươi, yêu đến mức ngã bệnh, yêu đến ăn sâu vào tận trong xương tủy vô phương cứu chữa, ngươi bây giờ lại hỏi ta có khỏe không? Nghiêm Thự, ngươi có phải là đang hoang tưởng không vậy?
Những điều đó ta thật sự muốn hét thật to vào mặt hắn, nhưng ta làm không được, chỉ cần mở miệng ra, ta sẽ đánh mất vẻ bình tĩnh mà ta đang cố gắng thể hiện.
Nghiêm Thự đột nhiên đi về phía ta, ta chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt hắn đã hiện ra trong mắt.
Mỗi khi đêm về trằn trọc không ngủ được, hiện ra trong đầu óc ta là khuôn mặt của hắn.
Mỗi khi khóc đến mệt lả mà ngủ thiếp đi, hiện ra trong mộng vẫn là khuôn mặt của hắn.
Vậy mà giờ đây khuôn mặt đó lại hiện ra sống động ngay trước mắt, gần như vậy, trong mắt ta bây giờ chỉ có khuôn mặt của hắn mà thôi. Ta luyến tiếc không dám rời mắt, chỉ sợ một khi nhìn đi chỗ khác thì hình ảnh trước mắt sẽ tan biến như một giấc mộng.
Trầm Thanh Phong ngày xưa điên dại cầu Nghiêm Thự chỉ một cái liếc mắt, nhưng bây giờ cặp mắt đen láy kia lại đang chăm chú nhìn ta chứa đựng biết bao nhiêu ôn nhu mà ta đã từng vô vọng khẩn cầu.
“Tại sao lại như vừa nhìn thấy quỷ vậy, Thanh Phong,… như vậy chẳng phải đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp sao?“
Ta vội vàng thu hồi bàn tay đang định đưa ra. Chung quy hắn chỉ xem ta là một người có khuôn mặt giống Trầm Thanh Ngọc mà thôi, sự ôn nhu trong đôi mắt hắn chưa bao giờ thật sự dành cho ta.
Nghiêm Thự cười nói: “Thật lãnh đạm à, một câu cũng không thèm chào hỏi, ngươi chẳng niệm tình cũ chút nào cả, ngươi thật sự… không nhớ rõ ta sao?”
Ta nói: “Ta không nhớ rõ.“
Trong ánh mắt Nghiêm Thự nhìn ta dường như có một chút trách móc: “Thanh Phong, ngươi thực sự không nhận ra ta, thật sự không hận ta, không… yêu ta. Ngươi có thật đã quên ta?“
Đột nhiên lúc này ta lại cảm tạ màn đêm đang bao phủ xung quanh khiến Nghiêm Thự không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt ta. Trong mắt hắn hiện lên một chút thất vọng, cùng lạc lõng khiến ta không khỏi rung động.
Ta đưa mắt nhìn hắn yếu ớt nói: ”Nếu đã không nhớ rõ làm sao có thể nói là yêu hay hận… Nghiêm Thự! Ta không hận ngươi cũng không yêu ngươi. Ta chỉ là đã quên, ta đã quên ngươi, ta chỉ là đã quên ngươi.“
Ánh mắt Nghiêm Thự nhìn ta đột nhiên sắc nhọn như dao. Hắn lạnh lùng cười nói với ta: “Phải, nguyên lai chỉ có vậy, Thanh Phong… ta không tin, không tin ngươi có thể quên ta.“
Ta quên không được….
Vì cái gì mà khi bị dồn vào bước đường cùng, ta vẫn không thể quên ngươi…
Vì cái gì mà Trầm Thanh Phong ta lại vẫn còn yêu ngươi.
Ta khả dĩ thờ ơ với mọi vật, mọi người trên đời nhưng lại vì ngươi hai chữ Nghiêm Thự, một cái liếc mắt của ngươi, giọng nói của ngươi lại khiến lòng ta như bị xé nát. Nói không nên yêu ngươi vậy mà bây giờ lại vì ngươi mà đau lòng. Có phải nếu ta vượt qua được nỗi đau này, thì đến một ngày nào đó sẽ không có gì có thể khiến lòng ta tan nát như vậy đúng không?
Ta ngẩng đầu lên nhìn không biết Bồ Tĩnh đã ở trước mắt từ bao giờ. Ta mệt mỏi dựa đầu vào ngực hắn: “Đừng hỏi, cái gì cũng đừng hỏi… chỉ cần để yên như vậy một chút là tốt rồi.“
Thanh âm của Bồ Tĩnh từ phía trên truyền xuống: “Ta không định hỏi.“
Ta mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi, Bồ Tĩnh hắn thật ra muốn cái gì, nhưng dù có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa, ta vẫn không thể tự tìm ra đáp án. Từ đó về sau, bỗng dưng ta lại vô thức chờ đợi hắn, cũng không hiểu tại sao ta chờ hắn, nhưng Bồ Tĩnh vẫn tự nguyện đáp ứng mong muốn của ta, ngày ngày cùng ta sinh hoạt.
Nhân sinh trường lộ, chỉ mong tìm được một người cùng nắm tay nhau đi đến cuối đường. Trầm Thanh Phong, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đời, lão Đa, ca ca đều lần lượt rời xa ta, đối với Nghiêm Thự một hồi mê luyến, bất oán dứt khoát, hôm nay lại rơi vào cô độc. Đối vói ta mà nói, mọi người chỉ như khách qua đường, ta không hề hi vọng cũng không thể cưỡng cầu. Ta bây giờ vẫn đang chờ đợi, đợi ngày mà Bồ Tĩnh sẽ rời xa ta, ta không kỳ vọng mà cũng không muốn kỳ vọng, ta đợi, đợi con đường vô vọng này đi đến điểm tận cùng.
Ban đêm vừa ra khỏi cửa lâu, thoáng thấy một hình bóng, ta cứ tưởng là Bồ Tĩnh nên phản ứng muốn nhanh chóng rời đi, thì bỗng một âm thanh quen thuộc truyền vào tai.
“Thanh Phong, lâu nay không thấy ngươi, ngươi vẫn khỏe chứ?“
Giọng nói này, giọng nói mà ta không thể nào quên…
Là Nghiêm Thự….
Trực giác muốn chạy trốn, nhưng chút lý trí còn sót lại nhượng ta đè ép cảm giác đó qua một bên. Ta quay đầu lại nhìn Nghiêm Thự.
Hắn hỏi ta có khỏe không?
Ta dùng khăn che lại nụ cười đang chực trào trên khóe miệng.
Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ…? Trầm Thanh Phong ta yêu Nghiêm Thự ngươi, yêu đến mức ngã bệnh, yêu đến ăn sâu vào tận trong xương tủy vô phương cứu chữa, ngươi bây giờ lại hỏi ta có khỏe không? Nghiêm Thự, ngươi có phải là đang hoang tưởng không vậy?
Những điều đó ta thật sự muốn hét thật to vào mặt hắn, nhưng ta làm không được, chỉ cần mở miệng ra, ta sẽ đánh mất vẻ bình tĩnh mà ta đang cố gắng thể hiện.
Nghiêm Thự đột nhiên đi về phía ta, ta chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt hắn đã hiện ra trong mắt.
Mỗi khi đêm về trằn trọc không ngủ được, hiện ra trong đầu óc ta là khuôn mặt của hắn.
Mỗi khi khóc đến mệt lả mà ngủ thiếp đi, hiện ra trong mộng vẫn là khuôn mặt của hắn.
Vậy mà giờ đây khuôn mặt đó lại hiện ra sống động ngay trước mắt, gần như vậy, trong mắt ta bây giờ chỉ có khuôn mặt của hắn mà thôi. Ta luyến tiếc không dám rời mắt, chỉ sợ một khi nhìn đi chỗ khác thì hình ảnh trước mắt sẽ tan biến như một giấc mộng.
Trầm Thanh Phong ngày xưa điên dại cầu Nghiêm Thự chỉ một cái liếc mắt, nhưng bây giờ cặp mắt đen láy kia lại đang chăm chú nhìn ta chứa đựng biết bao nhiêu ôn nhu mà ta đã từng vô vọng khẩn cầu.
“Tại sao lại như vừa nhìn thấy quỷ vậy, Thanh Phong,… như vậy chẳng phải đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp sao?“
Ta vội vàng thu hồi bàn tay đang định đưa ra. Chung quy hắn chỉ xem ta là một người có khuôn mặt giống Trầm Thanh Ngọc mà thôi, sự ôn nhu trong đôi mắt hắn chưa bao giờ thật sự dành cho ta.
Nghiêm Thự cười nói: “Thật lãnh đạm à, một câu cũng không thèm chào hỏi, ngươi chẳng niệm tình cũ chút nào cả, ngươi thật sự… không nhớ rõ ta sao?”
Ta nói: “Ta không nhớ rõ.“
Trong ánh mắt Nghiêm Thự nhìn ta dường như có một chút trách móc: “Thanh Phong, ngươi thực sự không nhận ra ta, thật sự không hận ta, không… yêu ta. Ngươi có thật đã quên ta?“
Đột nhiên lúc này ta lại cảm tạ màn đêm đang bao phủ xung quanh khiến Nghiêm Thự không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt ta. Trong mắt hắn hiện lên một chút thất vọng, cùng lạc lõng khiến ta không khỏi rung động.
Ta đưa mắt nhìn hắn yếu ớt nói: ”Nếu đã không nhớ rõ làm sao có thể nói là yêu hay hận… Nghiêm Thự! Ta không hận ngươi cũng không yêu ngươi. Ta chỉ là đã quên, ta đã quên ngươi, ta chỉ là đã quên ngươi.“
Ánh mắt Nghiêm Thự nhìn ta đột nhiên sắc nhọn như dao. Hắn lạnh lùng cười nói với ta: “Phải, nguyên lai chỉ có vậy, Thanh Phong… ta không tin, không tin ngươi có thể quên ta.“
Ta quên không được….
Vì cái gì mà khi bị dồn vào bước đường cùng, ta vẫn không thể quên ngươi…
Vì cái gì mà Trầm Thanh Phong ta lại vẫn còn yêu ngươi.
Ta khả dĩ thờ ơ với mọi vật, mọi người trên đời nhưng lại vì ngươi hai chữ Nghiêm Thự, một cái liếc mắt của ngươi, giọng nói của ngươi lại khiến lòng ta như bị xé nát. Nói không nên yêu ngươi vậy mà bây giờ lại vì ngươi mà đau lòng. Có phải nếu ta vượt qua được nỗi đau này, thì đến một ngày nào đó sẽ không có gì có thể khiến lòng ta tan nát như vậy đúng không?
Ta ngẩng đầu lên nhìn không biết Bồ Tĩnh đã ở trước mắt từ bao giờ. Ta mệt mỏi dựa đầu vào ngực hắn: “Đừng hỏi, cái gì cũng đừng hỏi… chỉ cần để yên như vậy một chút là tốt rồi.“
Thanh âm của Bồ Tĩnh từ phía trên truyền xuống: “Ta không định hỏi.“