Nói là điều tạm, kỳ thật nội tâm của mọi người thì hai trưởng cục công an này chính là tới chia công lao. Theo lý thuyết Tần Mục ẩn tàng, mà dòng chính hắn lưu lại cũng phải ít xuất hiện làm quan mới đúng, nhưng mà bây giờ cục công an thành phố làm như vậy chính là muốn cho Lưu Đại Hữu đi lên một bước.
Quả nhiên là quá khó hiểu.
Ngày ba tháng mười vốn là ngày nghỉ, nhưng quan chức Quảng Châu không có nghỉ ngơi, bởi vì đoàn khảo sát Hương Cảng buổi trưa sẽ tới Quảng Châu. Lúc này này đoàn khảo sát do năm mươi người tạo thành, không ít là xí nghiệp lớn ở Hương Cảng mở cục diện, thị ủy phi thường coi trọng. Bí thư Phương Chấn Bang đưa ra chỉ thị nhượng bộ với đoàn khảo sát, phải cung cấp tiếp đãi cao nhất, mưu cầu khiến đoàn khảo sát dừng lại ở Quảng Châu, đầu tư ở Quảng Châu.
Truyền thông đi theo đoàn khảo sát cũng do cục tuyên truyền tiếp đãi, bọn họ là phát pháo đi sau đoàn khảo sát, sẽ trung lập ghi chép chân thật lại. Đương nhiên nếu như xuất hiện tin tức bất lợi với Quảng Châu thì đài truyền hình vẫn không truyền ra, nhưng mà tin tức nhất định sẽ truyền tới cấp trên, vì vậy mỗi người ở Quảng Châu như lâm đại địch, sợ có sơ suất.
Sau mấy ngày tìm hiểu kỹ càng, hơn hai mươi xí nghiệp có năm xí nghiệp nói rõ sẽ đầu tư vào Quảng Châu, trong đódùng khu Phổ Thượng của Quảng Châu làm mục tiêu đầu. Lúc này khu trưởng Phương Thiên Nhu và bí thư đảng ủy Trương Thúy trò chuyện thân mật với nhau, mọi người giờ mới hiểu được thì ra Tần Mục chính là theo ý của Phương bí thư, giúp cho Phương Thiên Nhu nhanh chóng thượng vị, mượn nhờ đoàn khảo sát tăng địa vị cho Phổ Thượng.
Phương Thiên Nhu tỏ vẻ hoan nghênh xí nghiệp Hương Cảng đầu tư vào Phổ Thượng, đồng thời cường điệu nói về vấn đề ô nhiễm môi trường và nhân công, cho thấy Phổ Thượng sẽ không cho phép xí nghiệp ô nhiễm bước vào khu phát triển, mạch suy nghĩ này không phải ăn khớp với Phương bí thư, ngược lại có phong cách của Tần Mục ở bên trong.
Đoàn khảo sát tỏ vẻ xây dựng nhà máy sẽ khống chế nghiêm khắc chuyện ô nhiễm môi trường, sẽ dốc sức xây dựng khu xử lý nước thải. Loại chuyện này có thành phần diễn trò trong đó, nhưng mà không ai ngốc nói rõ ra.
Thời điểm đoàn khảo sát lưu lại Quảng Châu, phóng viên Hà Tinh đi theo lại lén lút chạy đi tìm Tần Mục.
Lúc này hai người ngồi trên du thuyền trong công viên nước Quảng Châu, ăn đồ nướng, lại uống bia.
Hà Tinh tóc dài bó thành đuôi ngựa, không có chút bộ dáng cô gái đô thị, ngược lại mang theo hoạt bát sơn dã. Trên người nàng mang đồ trang sức trang nhã, quần jean và áo khoác ngắn, áo choàng và cái áo vest bạc, bộ dáng như hai mươi bốn hai mươi lăm, giống như nữ sinh đại học.
Tuy đã qua tháng mười, nhưng Quảng Châu bây giờ vẫn oi bức, Tần Mục liên tục uống mấy ngụm bia, nhìn Hà Tinh khẽ cười nói:
- Chuẩn bị định cư ở Hương Cảng sao?
Hà Tinh gật gật đầu nói ra:
- Là có ý định này, ở bên đó cũng không có gì, chỉ là một mình nên cô đơn.
Tần Mục tức cười, Hà Tinh tiểu nha đầu này làm sao bỏ xuống được. Cả Hương Cảng thanh niên tuấn kiệt rất nhiều, mình là nam nhân đã kết hôn và có con, lại không chỉ có một phụ nữ. Hắn thuận tay cầm cá nướng đặt lên miệng, thấp giọng nói ra:
- Quyết định như thế cũng tốt.
Nói xong câu đó Tần Mục nhìn qua một hướng, hắn thật sự không cách nào đối mặt bi thương trong mắt Hà Tinh.
Ánh mắt Hà Tinh lưu chuyển nhìn chằm chằm vào Tần Mục, giống như muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt Tần Mục, cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì.
Hướng tây của công viên nước có thể nhìn thấy cần cẩu lớn ở xa xa, Hà Tinh nhẹ nhàng thở dài, nói sang chuyện khác:
- Sao anh đột nhiên không làm bí thư đảng ủy khu Phổ Thượng thế? Tổ chức giao cho em một nhiệm vụ, phải phỏng vấn anh đấy.
Tần Mục cau mày, sau đó ném con cá ăn xong qua một bên, chậm rãi nói:
- Công tác làm xong, điều chỉnh hoàn cảnh công tác một chút vẫn tốt.
Hà Tinh quyết miệng nói:
- Tin tưởng anh mới là lạ, ai mà không biết đây là chiêu tá ma giết lừa ah. Đoàn đại biểu có mấy người nghe danh anh, hỏi anh bây giờ đang nhậm chức ở nơi nào, chuẩn bị tới nơi anh nhậm chức đầu tư đấy.
Tần Mục cười nói:
- Anh nổi danh vậy so, chuyện này em nên tha thứ một chút, hoàn cảnh đầu tư của Phổ Thượng rất tốt, cũng rất rộng, mọi người nên tùy tâm sở dục a.
Hà Tinh vuốt tóc, thuận tay cầm một con cua, trong miệng nói ra:
- Cái vỏ thì cắn cứng, không nện thì không mở ra được.
Những lời này mang theo hương vị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tần Mục cảm thấy cả người lạnh giá, cầm con cua qua, cầm con dao và nói:
- Phải chú ý phương pháp, không thể khinh xuất. Nếu em nện vỡ vỏ của con cua, thịt bên trong sẽ bị hư.
Hà Tinh khẽ nói:
- Hư thì hư, dù sao cũng ăn không được.
Tần Mục cười khổ không thôi, mang gạch cua đổ vào chén nhỏ trước mặt Hà Tinh.
- Đúng, em nghe cha nói qua, kinh thành bên kia hình như có chấn động có chút quan hệ tới anh, những ngày này anh cẩn thận một chút.
Mặc dù Hà Tinh trong nội tâm chua xót, nhưng vẫn quan tâm nhắc nhở Tần Mục. Nàng cầm muỗng nhỏ quấy tương một chút, lại đặt gạch cua lên miệng, bẹp bẹp miệng tán thán nói:
- Gạch cua ăn rất ngon.
Tần Mục ân một tiếng, nói ra:
- Ngày mai sẽ phải đi làm, hôm nay nên ở cùng với em. Nói đi, hôm nay chuẩn bị đi đâu chơi.
Hà Tinh lắc đầu, thấp giọng nói:
- Trong đài có nhiệm vụ, ngày mai sẽ phải đi cùng đoàn khỏa sát, khả năng phải đi Giang Bắc. Giang Bắc bên kia không phải gặp tai hoạ sao, trong đoàn khảo sát có phó hội trượng hội từ thiện của Hương Cảng từ, nhất định phải đi qua xem một chút.
Tần Mục lại ân lần nữa, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Hà Tinh hai mắt vụt sáng lên, sâu kín nói ra:
- Bây giờ từ biệt, lại không biết năm nào tháng nào gặp lại.
Lời này cực kỳ u oán, Tần Mục chấn động. Hắn ngăn cảm khái, cười tủm tỉm nói ra:
- Có thể trở về nha, nhưng mà khi đó tư tưởng của em đã bị ăn mòn rồi, vui đến quên cả trời đất mà thôi.
Hắn chọc cười nhưng không buồn cười, Hà Tinh bày biểu lộ cười như miếu, hào khí giữa hai người biến thành quỷ dị.
Đoàn khảo sát Hương Cảng dừng ở Quảng Châu năm ngày, trong năm ngày này nhiều người trổ hết tài năng, hận không thể theo chân liên hệ với bọn họ, nhưng cuối cùng người thắng tuyệt đối là khu Phổ Thượng, điểm này là không thể nghi ngờ. Nếu như Tần Mục còn đảm đương bí thư đảng ủy, trong thành phố phải lo lắng làm thế nào mới có thể chia được chút bánh ngọt, nhưng hôm nay Phương Thiên Nhu cầm quyền, cho dù người khác cầm quyền cũng phải lo lo lắng lắng cảm thụ của bí thư thị ủy. Khiến mọi người may mắn là bí thư thị ủy lại cho ra chút bánh ngọt, không để cho Phổ Thượng độc quyền.
Trò khôi hài giống như đã chấm dứt, Tần Mục cũng mặc quần áo mộc mạc đi vào trong cục hưu trí. Nơi này dành cho người già, mà những cán bộ hưu trí này là cậu không thương bà ngoại không yêu cho nên ở trong khu vực bình thường, bằng không đã sớm chuyển vào cao ốc rộng rãi sáng ngời rồi.
Quả nhiên là quá khó hiểu.
Ngày ba tháng mười vốn là ngày nghỉ, nhưng quan chức Quảng Châu không có nghỉ ngơi, bởi vì đoàn khảo sát Hương Cảng buổi trưa sẽ tới Quảng Châu. Lúc này này đoàn khảo sát do năm mươi người tạo thành, không ít là xí nghiệp lớn ở Hương Cảng mở cục diện, thị ủy phi thường coi trọng. Bí thư Phương Chấn Bang đưa ra chỉ thị nhượng bộ với đoàn khảo sát, phải cung cấp tiếp đãi cao nhất, mưu cầu khiến đoàn khảo sát dừng lại ở Quảng Châu, đầu tư ở Quảng Châu.
Truyền thông đi theo đoàn khảo sát cũng do cục tuyên truyền tiếp đãi, bọn họ là phát pháo đi sau đoàn khảo sát, sẽ trung lập ghi chép chân thật lại. Đương nhiên nếu như xuất hiện tin tức bất lợi với Quảng Châu thì đài truyền hình vẫn không truyền ra, nhưng mà tin tức nhất định sẽ truyền tới cấp trên, vì vậy mỗi người ở Quảng Châu như lâm đại địch, sợ có sơ suất.
Sau mấy ngày tìm hiểu kỹ càng, hơn hai mươi xí nghiệp có năm xí nghiệp nói rõ sẽ đầu tư vào Quảng Châu, trong đódùng khu Phổ Thượng của Quảng Châu làm mục tiêu đầu. Lúc này khu trưởng Phương Thiên Nhu và bí thư đảng ủy Trương Thúy trò chuyện thân mật với nhau, mọi người giờ mới hiểu được thì ra Tần Mục chính là theo ý của Phương bí thư, giúp cho Phương Thiên Nhu nhanh chóng thượng vị, mượn nhờ đoàn khảo sát tăng địa vị cho Phổ Thượng.
Phương Thiên Nhu tỏ vẻ hoan nghênh xí nghiệp Hương Cảng đầu tư vào Phổ Thượng, đồng thời cường điệu nói về vấn đề ô nhiễm môi trường và nhân công, cho thấy Phổ Thượng sẽ không cho phép xí nghiệp ô nhiễm bước vào khu phát triển, mạch suy nghĩ này không phải ăn khớp với Phương bí thư, ngược lại có phong cách của Tần Mục ở bên trong.
Đoàn khảo sát tỏ vẻ xây dựng nhà máy sẽ khống chế nghiêm khắc chuyện ô nhiễm môi trường, sẽ dốc sức xây dựng khu xử lý nước thải. Loại chuyện này có thành phần diễn trò trong đó, nhưng mà không ai ngốc nói rõ ra.
Thời điểm đoàn khảo sát lưu lại Quảng Châu, phóng viên Hà Tinh đi theo lại lén lút chạy đi tìm Tần Mục.
Lúc này hai người ngồi trên du thuyền trong công viên nước Quảng Châu, ăn đồ nướng, lại uống bia.
Hà Tinh tóc dài bó thành đuôi ngựa, không có chút bộ dáng cô gái đô thị, ngược lại mang theo hoạt bát sơn dã. Trên người nàng mang đồ trang sức trang nhã, quần jean và áo khoác ngắn, áo choàng và cái áo vest bạc, bộ dáng như hai mươi bốn hai mươi lăm, giống như nữ sinh đại học.
Tuy đã qua tháng mười, nhưng Quảng Châu bây giờ vẫn oi bức, Tần Mục liên tục uống mấy ngụm bia, nhìn Hà Tinh khẽ cười nói:
- Chuẩn bị định cư ở Hương Cảng sao?
Hà Tinh gật gật đầu nói ra:
- Là có ý định này, ở bên đó cũng không có gì, chỉ là một mình nên cô đơn.
Tần Mục tức cười, Hà Tinh tiểu nha đầu này làm sao bỏ xuống được. Cả Hương Cảng thanh niên tuấn kiệt rất nhiều, mình là nam nhân đã kết hôn và có con, lại không chỉ có một phụ nữ. Hắn thuận tay cầm cá nướng đặt lên miệng, thấp giọng nói ra:
- Quyết định như thế cũng tốt.
Nói xong câu đó Tần Mục nhìn qua một hướng, hắn thật sự không cách nào đối mặt bi thương trong mắt Hà Tinh.
Ánh mắt Hà Tinh lưu chuyển nhìn chằm chằm vào Tần Mục, giống như muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt Tần Mục, cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì.
Hướng tây của công viên nước có thể nhìn thấy cần cẩu lớn ở xa xa, Hà Tinh nhẹ nhàng thở dài, nói sang chuyện khác:
- Sao anh đột nhiên không làm bí thư đảng ủy khu Phổ Thượng thế? Tổ chức giao cho em một nhiệm vụ, phải phỏng vấn anh đấy.
Tần Mục cau mày, sau đó ném con cá ăn xong qua một bên, chậm rãi nói:
- Công tác làm xong, điều chỉnh hoàn cảnh công tác một chút vẫn tốt.
Hà Tinh quyết miệng nói:
- Tin tưởng anh mới là lạ, ai mà không biết đây là chiêu tá ma giết lừa ah. Đoàn đại biểu có mấy người nghe danh anh, hỏi anh bây giờ đang nhậm chức ở nơi nào, chuẩn bị tới nơi anh nhậm chức đầu tư đấy.
Tần Mục cười nói:
- Anh nổi danh vậy so, chuyện này em nên tha thứ một chút, hoàn cảnh đầu tư của Phổ Thượng rất tốt, cũng rất rộng, mọi người nên tùy tâm sở dục a.
Hà Tinh vuốt tóc, thuận tay cầm một con cua, trong miệng nói ra:
- Cái vỏ thì cắn cứng, không nện thì không mở ra được.
Những lời này mang theo hương vị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tần Mục cảm thấy cả người lạnh giá, cầm con cua qua, cầm con dao và nói:
- Phải chú ý phương pháp, không thể khinh xuất. Nếu em nện vỡ vỏ của con cua, thịt bên trong sẽ bị hư.
Hà Tinh khẽ nói:
- Hư thì hư, dù sao cũng ăn không được.
Tần Mục cười khổ không thôi, mang gạch cua đổ vào chén nhỏ trước mặt Hà Tinh.
- Đúng, em nghe cha nói qua, kinh thành bên kia hình như có chấn động có chút quan hệ tới anh, những ngày này anh cẩn thận một chút.
Mặc dù Hà Tinh trong nội tâm chua xót, nhưng vẫn quan tâm nhắc nhở Tần Mục. Nàng cầm muỗng nhỏ quấy tương một chút, lại đặt gạch cua lên miệng, bẹp bẹp miệng tán thán nói:
- Gạch cua ăn rất ngon.
Tần Mục ân một tiếng, nói ra:
- Ngày mai sẽ phải đi làm, hôm nay nên ở cùng với em. Nói đi, hôm nay chuẩn bị đi đâu chơi.
Hà Tinh lắc đầu, thấp giọng nói:
- Trong đài có nhiệm vụ, ngày mai sẽ phải đi cùng đoàn khỏa sát, khả năng phải đi Giang Bắc. Giang Bắc bên kia không phải gặp tai hoạ sao, trong đoàn khảo sát có phó hội trượng hội từ thiện của Hương Cảng từ, nhất định phải đi qua xem một chút.
Tần Mục lại ân lần nữa, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Hà Tinh hai mắt vụt sáng lên, sâu kín nói ra:
- Bây giờ từ biệt, lại không biết năm nào tháng nào gặp lại.
Lời này cực kỳ u oán, Tần Mục chấn động. Hắn ngăn cảm khái, cười tủm tỉm nói ra:
- Có thể trở về nha, nhưng mà khi đó tư tưởng của em đã bị ăn mòn rồi, vui đến quên cả trời đất mà thôi.
Hắn chọc cười nhưng không buồn cười, Hà Tinh bày biểu lộ cười như miếu, hào khí giữa hai người biến thành quỷ dị.
Đoàn khảo sát Hương Cảng dừng ở Quảng Châu năm ngày, trong năm ngày này nhiều người trổ hết tài năng, hận không thể theo chân liên hệ với bọn họ, nhưng cuối cùng người thắng tuyệt đối là khu Phổ Thượng, điểm này là không thể nghi ngờ. Nếu như Tần Mục còn đảm đương bí thư đảng ủy, trong thành phố phải lo lắng làm thế nào mới có thể chia được chút bánh ngọt, nhưng hôm nay Phương Thiên Nhu cầm quyền, cho dù người khác cầm quyền cũng phải lo lo lắng lắng cảm thụ của bí thư thị ủy. Khiến mọi người may mắn là bí thư thị ủy lại cho ra chút bánh ngọt, không để cho Phổ Thượng độc quyền.
Trò khôi hài giống như đã chấm dứt, Tần Mục cũng mặc quần áo mộc mạc đi vào trong cục hưu trí. Nơi này dành cho người già, mà những cán bộ hưu trí này là cậu không thương bà ngoại không yêu cho nên ở trong khu vực bình thường, bằng không đã sớm chuyển vào cao ốc rộng rãi sáng ngời rồi.