Văn Nhập Hải xì một tiếng khinh miệt, vung cánh tay hất Trương Á lảo đảo, miệng mắng:
- Một cô gái tốt, sao lại không biết kiểm điểm như vậy? Nơi này là đơn vị, không phải địa phương tình tự của các người!
- Văn Nhập Hải, anh có biết anh đang nói cái gì hay không, có biết mình đang làm gì hay không?
Trương Á nghe lời của Văn Nhập Hải khiến nàng dị thường tức giận, quay đầu nhìn thấy ghế dựa bên cạnh liền chạy nhanh vài bước cầm lên, đập vào sau lưng Văn Nhập Hải.
- Phanh!
Sau lưng Văn Nhập Hải truyền đến đau đớn nhưng hắn không quan tâm, mặc cho Trương Á nổi điên, trực tiếp đánh Diêm Bỉnh Khoan hôn mê bất tỉnh.
- Văn Nhập Hải! Tôi phải giết anh!
Trương Á như nổi điên không ngừng lôi kéo Văn Nhập Hải, hắn liên tục cười lạnh, hất mạnh tay nàng sang một bên mở cửa đi ra ngoài.
Cửa đột nhiên lại mở ra, Trương Á kêu lên:
- Văn Nhập Hải, anh đánh chết người rồi, nếu cha tôi có chuyện gì không hay xảy ra, tôi nhất định cho anh vào tù!
Đầu Văn Nhập Hải phát mộng, thân thể cứng ngắc chậm rãi quay nhìn lại, thanh âm khàn khàn hỏi:
- Cô nói cái gì, cha của cô?
Trương Á dùng sức giậm mạnh chân vội vàng chạy trở vào phòng. Văn Nhập Hải phát hiện sự tình không đúng như suy nghĩ của hắn, ý nghĩ thanh tỉnh lại, cảm giác có chút hốt hoảng, vội vàng chạy theo sau Trương Á, luống cuống tay chân cứu giúp Diêm Bỉnh Khoan.
Chỉ dùng nắm tay làm sao dễ dàng đánh chết người, cũng không phải tiểu thuyết võ hiệp. Diêm Bỉnh Khoan chỉ là ngất xỉu, tạt chút nước lạnh sau đó ấn huyệt nhân trung thì đã tỉnh lại.
Chân tướng xem như rõ ràng. Nguyên lai nghe lời đồn Trương Á dựa vào quan hệ của một vị lãnh đạo mới có thể tiến vào đơn vị hành chính, người đó chính là Diêm Bỉnh Khoan. Mà sở dĩ hắn làm như vậy, không phải vì mặt mũi cùng là đồng hương, mà là năm xưa Diêm Bỉnh Khoan xuống nông thôn, đã lưu lại con riêng là Trương Á. Con riêng tìm tới, Diêm Bỉnh Khoan còn có gia đình của mình tại Châu Nghiễm, vì băn khoăn ảnh hưởng, liền đem Trương Á an bài làm việc trong cục cán bộ, xem như cho nàng câu trả lời.
Văn Nhập Hải nghe xong Trương Á kể lại chuyện trải qua, lại nhìn thần tình xanh mét của Diêm Bỉnh Khoan, hiểu được mình gây đại họa. Cho dù giữa Trương Á cùng Diêm Bỉnh Khoan không phải quan hệ cha con, hai người họ có ở trong phòng nói chuyện cũng đâu liên quan tới ai, hơn nữa mình cũng không phải bắt gian tại giường.
Sắc mặt Trương Á phức tạp nhìn Văn Nhập Hải, không nói tiếp lời nào trách cứ, ngược lại nói với Diêm Bỉnh Khoan:
- Đây là hoa tai ngọc quan âm mà ông cho mẹ của tôi, hôm nay tôi trả lại cho ông, từ nay về sau tôi với ông không còn bất cứ quan hệ nào. Nhưng đây là thứ mà tôi quý nhất, ông nên cho chút ý tứ, ông nói có phải hay không?
Nguyên lai vật quý giá nhất là vậy sao? Văn Nhập Hải nhớ lại vừa rồi mình ở ngoài cửa nghe lén, ngữ khí của Trương Á cũng như hiện tại, chẳng qua mình nghĩ bậy, cho rằng nàng dụ dỗ người mà thôi.
Diêm Bỉnh Khoan lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi vào phòng làm việc của mình. Qua một lát hắn cầm một xấp tiền đi qua ném lên bàn, hất hoa tai ngọc quan âm xuống đất, không chút tình cảm nói:
- Đây là hai vạn đồng, xem như bù đắp lại cho cô, sau này tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy cô chuyển động trước cửa nhà của tôi.
Nói xong hắn hung tợn trừng mắt nhìn Văn Nhập Hải, quay đầu sập cửa rời đi.
Văn Nhập Hải rơi vào tình cảnh khó xử, chuyện ngày hôm nay hắn thật sự quá xúc động!
Trong văn phòng trống trải, chỉ có tiếng hô hấp của hai người. Bọn họ ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu. Không khí mờ tối nhộn nhạo giữa hai người, Văn Nhập Hải đã có vợ, tuy rằng hiện tại cảm tình vợ chồng gặp nguy cơ, nhưng không thể trắng trợn làm ra việc gì. Mà Trương Á lại là cô gái có tin đồn, nếu giao lời trong tim bày tỏ với Văn Nhập Hải, lại sợ bị hắn xem thường.
Văn Nhập Hải rốt cục không chống cự nổi áp lực tâm lý, muốn nói gì đó nhưng mở miệng chỉ phát ra thanh âm tối nghĩa khó hiểu, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ. Nhưng trầm mặc lại bị đánh vỡ, Trương Á nghiêng đầu nhìn hai vạn đồng trong tay, cắn môi, một tay vuốt vuốt xấp tiền trong tay, rốt cục ngẩng đầu hung hăng nói:
- Văn Nhập Hải, tôi không nói lời nào anh vẫn luôn luôn câm điếc như vậy phải không?
Văn Nhập Hải a một tiếng, sau đó gãi gãi tóc, mái tóc vốn được chải tỉ mỉ lại biến thành ổ gà. Trương Á nhìn thấy thú vị, mắng một câu, sau đó đem xấp tiền trong tay nhét vào tay Văn Nhập Hải, cười nói:
- Hôm nay nghe nói anh cần dùng tiền gấp, chúng ta là bạn bè tôi có khả năng giúp đỡ thì giúp, chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Một cô gái, vì giúp mình kiếm tiền thế nhưng lại đặt bài với cha ruột của mình, đem hi vọng thân tình hoàn toàn buông tha. Văn Nhập Hải cảm giác xấp tiền này có chút phỏng tay, không ngừng chối từ. Vừa đẩy tay ra vừa khéo chạm vào bàn tay của Trương Á, không biết có tâm hay vô tình, bàn tay hai người quanh quẩn lẫn nhau, ngay sau đó nương theo tiếng thở dốc, bốn phiến môi hấp dẫn lẫn nhau.
Không có động tác dư thừa, loại đàn ông chán ghét hôn nhân như Văn Nhập Hải, loại kích thích hôm nay thật đúng là khắc cốt minh tâm. Trương Á cũng không nói yêu cầu gì, nhưng Văn Nhập Hải từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra cô gái này có tình nghĩa với mình.
Khó nhất tiêu thụ ân mỹ nhân! Sau khi Văn Nhập Hải rời khỏi cơ quan, chỉ cảm thấy gió đêm băng sương của Châu Nghiễm lại tạo cảm giác khoan khoái, dù là ngôi nhà không khí trầm lặng cũng có vẻ ấm áp hơn rất nhiều. Nghĩ đến nụ cười ôn nhu của Trương Á, buổi tối Văn Nhập Hải ngủ thật ngon lành.
Ai ngờ chuyện tốt không được bao lâu, vào rạng sáng hôm sau Văn Nhập Hải vừa ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài tìm lễ vật tặng cho Lưu Đại Hữu, vợ của hắn mang theo gia đình mẹ đẻ chạy về tìm hắn.
Văn Nhập Hải trải qua kích thích đêm qua, càng nhìn càng cảm thấy vợ mình thật khó xem, biểu tình chán ghét liền hiện trên mặt hắn.
- Văn Nhập Hải, ăn mặc thật thời trang ah, có phải thừa dịp tôi không ở nhà muốn ra ngoài ngoại tình không?
Vợ hắn quyệt miệng nói, mang theo người nhà ngồi xuống sô pha. Cậu em vợ chậm rãi lấy ra thuốc lá Ngọc Khê, đặt lên mũi cố ý hít hà, bộ dạng như người giàu có.
- Em nói gì vậy, trước mặt cha mẹ cùng em trai, miệng mồm nên giữ kẽ một chút đi.
Văn Nhập Hải sầm mặt, gọi mọi người ngồi xuống chuẩn bị đi châm trà.
- Nhập Hải, cậu cũng đừng bận việc. Hôm nay chúng tôi lại đây là có việc cần bàn với cậu.
Cha vợ tiếp nhận điếu thuốc từ tay cậu em vợ, lấn át nói.
Văn Nhập Hải sửng sốt, khẩn trương lẫn cẩn thận hỏi có chuyện gì. Vượt ngoài dự liệu của hắn, chuyện giận dỗi giữa vợ chồng là chuyện thường xuyên, cãi xong là trôi qua rồi, nhưng hôm nay vợ hắn cùng người nhà vợ quyết tâm đi tới đường cuối cùng, nhắc tới chuyện ly hôn. Vậy còn chưa đủ thái quá, thái quá nhất chính là đem cả hiệp thương ly hôn viết sẵn mang tới.
- Một cô gái tốt, sao lại không biết kiểm điểm như vậy? Nơi này là đơn vị, không phải địa phương tình tự của các người!
- Văn Nhập Hải, anh có biết anh đang nói cái gì hay không, có biết mình đang làm gì hay không?
Trương Á nghe lời của Văn Nhập Hải khiến nàng dị thường tức giận, quay đầu nhìn thấy ghế dựa bên cạnh liền chạy nhanh vài bước cầm lên, đập vào sau lưng Văn Nhập Hải.
- Phanh!
Sau lưng Văn Nhập Hải truyền đến đau đớn nhưng hắn không quan tâm, mặc cho Trương Á nổi điên, trực tiếp đánh Diêm Bỉnh Khoan hôn mê bất tỉnh.
- Văn Nhập Hải! Tôi phải giết anh!
Trương Á như nổi điên không ngừng lôi kéo Văn Nhập Hải, hắn liên tục cười lạnh, hất mạnh tay nàng sang một bên mở cửa đi ra ngoài.
Cửa đột nhiên lại mở ra, Trương Á kêu lên:
- Văn Nhập Hải, anh đánh chết người rồi, nếu cha tôi có chuyện gì không hay xảy ra, tôi nhất định cho anh vào tù!
Đầu Văn Nhập Hải phát mộng, thân thể cứng ngắc chậm rãi quay nhìn lại, thanh âm khàn khàn hỏi:
- Cô nói cái gì, cha của cô?
Trương Á dùng sức giậm mạnh chân vội vàng chạy trở vào phòng. Văn Nhập Hải phát hiện sự tình không đúng như suy nghĩ của hắn, ý nghĩ thanh tỉnh lại, cảm giác có chút hốt hoảng, vội vàng chạy theo sau Trương Á, luống cuống tay chân cứu giúp Diêm Bỉnh Khoan.
Chỉ dùng nắm tay làm sao dễ dàng đánh chết người, cũng không phải tiểu thuyết võ hiệp. Diêm Bỉnh Khoan chỉ là ngất xỉu, tạt chút nước lạnh sau đó ấn huyệt nhân trung thì đã tỉnh lại.
Chân tướng xem như rõ ràng. Nguyên lai nghe lời đồn Trương Á dựa vào quan hệ của một vị lãnh đạo mới có thể tiến vào đơn vị hành chính, người đó chính là Diêm Bỉnh Khoan. Mà sở dĩ hắn làm như vậy, không phải vì mặt mũi cùng là đồng hương, mà là năm xưa Diêm Bỉnh Khoan xuống nông thôn, đã lưu lại con riêng là Trương Á. Con riêng tìm tới, Diêm Bỉnh Khoan còn có gia đình của mình tại Châu Nghiễm, vì băn khoăn ảnh hưởng, liền đem Trương Á an bài làm việc trong cục cán bộ, xem như cho nàng câu trả lời.
Văn Nhập Hải nghe xong Trương Á kể lại chuyện trải qua, lại nhìn thần tình xanh mét của Diêm Bỉnh Khoan, hiểu được mình gây đại họa. Cho dù giữa Trương Á cùng Diêm Bỉnh Khoan không phải quan hệ cha con, hai người họ có ở trong phòng nói chuyện cũng đâu liên quan tới ai, hơn nữa mình cũng không phải bắt gian tại giường.
Sắc mặt Trương Á phức tạp nhìn Văn Nhập Hải, không nói tiếp lời nào trách cứ, ngược lại nói với Diêm Bỉnh Khoan:
- Đây là hoa tai ngọc quan âm mà ông cho mẹ của tôi, hôm nay tôi trả lại cho ông, từ nay về sau tôi với ông không còn bất cứ quan hệ nào. Nhưng đây là thứ mà tôi quý nhất, ông nên cho chút ý tứ, ông nói có phải hay không?
Nguyên lai vật quý giá nhất là vậy sao? Văn Nhập Hải nhớ lại vừa rồi mình ở ngoài cửa nghe lén, ngữ khí của Trương Á cũng như hiện tại, chẳng qua mình nghĩ bậy, cho rằng nàng dụ dỗ người mà thôi.
Diêm Bỉnh Khoan lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi vào phòng làm việc của mình. Qua một lát hắn cầm một xấp tiền đi qua ném lên bàn, hất hoa tai ngọc quan âm xuống đất, không chút tình cảm nói:
- Đây là hai vạn đồng, xem như bù đắp lại cho cô, sau này tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy cô chuyển động trước cửa nhà của tôi.
Nói xong hắn hung tợn trừng mắt nhìn Văn Nhập Hải, quay đầu sập cửa rời đi.
Văn Nhập Hải rơi vào tình cảnh khó xử, chuyện ngày hôm nay hắn thật sự quá xúc động!
Trong văn phòng trống trải, chỉ có tiếng hô hấp của hai người. Bọn họ ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu. Không khí mờ tối nhộn nhạo giữa hai người, Văn Nhập Hải đã có vợ, tuy rằng hiện tại cảm tình vợ chồng gặp nguy cơ, nhưng không thể trắng trợn làm ra việc gì. Mà Trương Á lại là cô gái có tin đồn, nếu giao lời trong tim bày tỏ với Văn Nhập Hải, lại sợ bị hắn xem thường.
Văn Nhập Hải rốt cục không chống cự nổi áp lực tâm lý, muốn nói gì đó nhưng mở miệng chỉ phát ra thanh âm tối nghĩa khó hiểu, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ. Nhưng trầm mặc lại bị đánh vỡ, Trương Á nghiêng đầu nhìn hai vạn đồng trong tay, cắn môi, một tay vuốt vuốt xấp tiền trong tay, rốt cục ngẩng đầu hung hăng nói:
- Văn Nhập Hải, tôi không nói lời nào anh vẫn luôn luôn câm điếc như vậy phải không?
Văn Nhập Hải a một tiếng, sau đó gãi gãi tóc, mái tóc vốn được chải tỉ mỉ lại biến thành ổ gà. Trương Á nhìn thấy thú vị, mắng một câu, sau đó đem xấp tiền trong tay nhét vào tay Văn Nhập Hải, cười nói:
- Hôm nay nghe nói anh cần dùng tiền gấp, chúng ta là bạn bè tôi có khả năng giúp đỡ thì giúp, chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Một cô gái, vì giúp mình kiếm tiền thế nhưng lại đặt bài với cha ruột của mình, đem hi vọng thân tình hoàn toàn buông tha. Văn Nhập Hải cảm giác xấp tiền này có chút phỏng tay, không ngừng chối từ. Vừa đẩy tay ra vừa khéo chạm vào bàn tay của Trương Á, không biết có tâm hay vô tình, bàn tay hai người quanh quẩn lẫn nhau, ngay sau đó nương theo tiếng thở dốc, bốn phiến môi hấp dẫn lẫn nhau.
Không có động tác dư thừa, loại đàn ông chán ghét hôn nhân như Văn Nhập Hải, loại kích thích hôm nay thật đúng là khắc cốt minh tâm. Trương Á cũng không nói yêu cầu gì, nhưng Văn Nhập Hải từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra cô gái này có tình nghĩa với mình.
Khó nhất tiêu thụ ân mỹ nhân! Sau khi Văn Nhập Hải rời khỏi cơ quan, chỉ cảm thấy gió đêm băng sương của Châu Nghiễm lại tạo cảm giác khoan khoái, dù là ngôi nhà không khí trầm lặng cũng có vẻ ấm áp hơn rất nhiều. Nghĩ đến nụ cười ôn nhu của Trương Á, buổi tối Văn Nhập Hải ngủ thật ngon lành.
Ai ngờ chuyện tốt không được bao lâu, vào rạng sáng hôm sau Văn Nhập Hải vừa ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài tìm lễ vật tặng cho Lưu Đại Hữu, vợ của hắn mang theo gia đình mẹ đẻ chạy về tìm hắn.
Văn Nhập Hải trải qua kích thích đêm qua, càng nhìn càng cảm thấy vợ mình thật khó xem, biểu tình chán ghét liền hiện trên mặt hắn.
- Văn Nhập Hải, ăn mặc thật thời trang ah, có phải thừa dịp tôi không ở nhà muốn ra ngoài ngoại tình không?
Vợ hắn quyệt miệng nói, mang theo người nhà ngồi xuống sô pha. Cậu em vợ chậm rãi lấy ra thuốc lá Ngọc Khê, đặt lên mũi cố ý hít hà, bộ dạng như người giàu có.
- Em nói gì vậy, trước mặt cha mẹ cùng em trai, miệng mồm nên giữ kẽ một chút đi.
Văn Nhập Hải sầm mặt, gọi mọi người ngồi xuống chuẩn bị đi châm trà.
- Nhập Hải, cậu cũng đừng bận việc. Hôm nay chúng tôi lại đây là có việc cần bàn với cậu.
Cha vợ tiếp nhận điếu thuốc từ tay cậu em vợ, lấn át nói.
Văn Nhập Hải sửng sốt, khẩn trương lẫn cẩn thận hỏi có chuyện gì. Vượt ngoài dự liệu của hắn, chuyện giận dỗi giữa vợ chồng là chuyện thường xuyên, cãi xong là trôi qua rồi, nhưng hôm nay vợ hắn cùng người nhà vợ quyết tâm đi tới đường cuối cùng, nhắc tới chuyện ly hôn. Vậy còn chưa đủ thái quá, thái quá nhất chính là đem cả hiệp thương ly hôn viết sẵn mang tới.