Những lời này của Tạ quản lý làm cho Văn Nhập Hải có cảm giác nở mày nở mặt, hắn học theo Tần Mục sang sảng cười nói:
- Vừa lúc, nếu ông không đề cập tới tôi còn nghĩ không ra, ở địa phương giao giới giữa Kỳ Lân cùng Phượng Minh, hình như cần xây dựng một khu nhà thể thao cấp quốc tế. Trước mắt người biết tin này không nhiều lắm, nếu như có cơ hội sửa sang lại một chút tài liệu cụ thể của công ty các vị, đưa qua văn phòng khai phát chuẩn bị tranh thủ thử xem.
Vì sao thương nhân thích cùng quan chức giao tiếp, bởi vì họ tùy tiện lộ ra chút tin tức đã đủ cho thương nhân ăn được miệng chảy mỡ. Tạ quản lý không tưởng được chỉ một chiếu cố thật nhỏ đổi lại tin tức lớn như thế, không ngừng cảm ơn Văn Nhập Hải, đợi sau khi cúp điện thoại, hắn lập tức gọi toàn bộ nhân viên đem tình huống công ty tỉ mỉ liệt kê, quan trọng nhất là chuẩn bị một phần hậu lễ cho Văn Nhập Hải, xem như đáp tạ ân tình cung cấp tin tức của hắn.
Nếu như đã biết tin tức của Hồ Bân, Văn Nhập Hải ngược lại không nóng nảy. Hắn chậm rãi lái xe về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy Trương Á nhào vào lòng. Hắn không ngừng an ủi nàng, thẳng tới khi hắn hứa hẹn sẽ tìm về mặt mũi cho nàng, Trương Á mới nín khóc mỉm cười.
- Có biện pháp nào đâu, có trách thì trách lúc em mới đến cơ quan, anh chạy vào phòng em rót ly nước, còn nói đùa với em chi. Trái tim ah, cứ như vậy bị buộc trên người anh.
Trương Á làm nũng trong lòng Văn Nhập Hải:
- Dù sao em mặc kệ, anh đã làm ác nghiệt, phải tự lấy mình đến bồi thường, em chịu ủy khuất còn không phải vì anh sao.
Văn Nhập Hải không ngừng gật đầu, hứa hẹn:
- Em cứ yên tâm đi, cho dù em không nói anh cũng phải ra khẩu ác khí này, quả thật xem anh là bồ tát đất sao, ai cũng có thể đạp vài cái?
Hai người quấn quýt, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Tần Mục về đến nhà, trong lòng tức giận có chút không thể tự chủ, vẻ mặt xanh mét đi vào phòng khách. Hai cô gái đang líu ríu trong phòng khách nhìn thấy sắc mặt khó xem của hắn, nhất thời có chút bối rối. Tina cầm laptop bỏ chạy về phòng ngủ, Tây Môn Nhạn khẽ mấp máy môi đi vào bếp rót một ly trà tỉnh rượu cho Tần Mục, định hỏi gì đó nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng, theo Tina rời khỏi phòng khách.
Kế Đỉnh Thịnh không khỏi tự xem mình quá tài ba, không phải chỉ nhờ vào quan hệ thông gia mới bò lên vị trí hiện tại hay sao? Nếu không có Quốc Thụy Tường, chỉ vài phút đã bị người giết chết. Hôm nay Kế Đỉnh Thịnh có gan ở trước mặt nhiều vị đại lão dám cho hắn sắc mặt nhìn xem, nếu nói không phải ỷ vào uy thế của Quốc Thụy Tường thì mới kỳ quái. Hiện tại Tần Mục là cấp phó sảnh, kém cấp phó tỉnh nhiều bậc, mỗi cấp đều thật khó vượt qua. Mặc dù có Tần lão gia tử cùng Cao Phái ủng hộ, nhưng đồng dạng có không ít người không hi vọng thấy hắn bước được lên trên cao. Hiện tại hắn không khả năng trở mặt với Quốc Thụy Tường, nếu muốn chân chính đem Kế Đỉnh Thịnh giẫm nát dưới chân, biện pháp tốt nhất là làm cho Quốc Thụy Tường ném bỏ hắn. Nhưng nếu Tần Mục làm như vậy, phải đem bản thân mình bù vào, không khỏi có chút được không bù nổi mất.
Hắn ngồi trên sô pha suy nghĩ thật lâu, trong lơ đãng có đôi tay đặt lên vai hắn. Tây Môn Nhạn dịu ngoan đứng sau lưng hắn, xoa bóp bả vai hắn. Tần Mục thở dài, nói:
- Nhạn tử, anh hỏi em một chuyện, nếu người trong giang hồ hận thấu một người, lại không hi vọng hắn chết, mà muốn cho hắn sống trong giày vò, có biện pháp gì không?
Tây Môn Nhạn a một tiếng, nghi hoặc hỏi:
- Có người đắc tội anh sao?
Ngữ khí của nàng có chút lạnh căm.
Tần Mục nhớ tới trước kia nàng từng dùng dao với mình, không phải là chuyện đùa. Hắn vội vàng nở nụ cười, vỗ vỗ bàn tay nàng, giải thích:
- Em nghĩ lung tung gì vậy, chẳng qua có chút cảm xúc mà thôi.
Hắn không muốn tiếp tục nhắc tới đề tài này, hỏi sang chuyện khác:
- Chuyện xưởng khuôn đúc thế nào, có phải có chút không kịp hay không?
Bàn tay Tây Môn Nhạn đột nhiên cứng ngắc, tuy động tác thân mật của Tần Mục làm nàng trông đợi đã lâu, nhưng sau khi thật sự xuất hiện nàng có chút không quen. Nàng cuống quýt cúi đầu, nhìn vào gáy Tần Mục trả lời thật máy móc như trả bài:
- Tiền cảnh máy móc mài thật đáng xem trọng, so sánh với độ chuẩn xác cùng tốc độ mà nói tiết kiệm phí tổn hơn rất nhiều. Nhưng dựa theo ý của em, chúng ta tốt nhất nên xác định vị trí xuất khẩu, nhưng Đức gia bọn họ lại không đồng ý cách nhìn của em, nói bảo vệ cho bản thổ mới là trọng yếu.
Tần Mục ha ha nở nụ cười, an ủi nàng:
- Suy nghĩ của em là chính xác. Người dân trong nước chúng ta sao, luôn có tâm lý ở nước ngoài nhập khẩu là tốt nhất. Cho dù là đồ vật của chúng ta, đem ra nước ngoài sau đó dán nhãn ngoại quốc đem trở về, vẫn được hoan nghênh hơn lúc còn ở bản thổ.
Nói tới đây Tần Mục nghĩ đến chuyện từng nghe qua trước kia, có người tôn trọng hàng ngoại nhập, cần gì đều dùng đồ nhập khẩu, có lần đi nước ngoài du lịch chọn thật nhiều sản phẩm ngoại quốc mang về khoe khoang, kết quả ở góc sản phẩm tìm được dòng chữ “Made in China”, biến thành trò cười của năm đó.
Tây Môn Nhạn nhìn thấy sắc mặt Tần Mục hòa hoãn hơn rất nhiều, trong lòng có chút ngọt ngào. Dù sao bởi vì nói chuyện với nàng mới khiến cho hắn buông xuống tâm sự, điều này làm cho nàng vô cùng cao hứng. Nhắc tới thật kỳ quái, trong những anh em đồng môn cũng có người bộ dạng thật tốt, lại có nhiều người độc thân yêu thích nàng, nhưng không biết vì sao từ đêm nàng mặc lễ phục dạ hội bị Tần Mục nghiêm khắc trách mắng, trái tim của nàng đã không tự chủ được đặt lên người hắn, tận sâu trong nội tâm của nàng, nếu không thể đi vào trong lòng Tần Mục, nàng tình nguyện cô đơn cả đời.
Tần Mục nhìn thấy nàng xuất thần, lại hỏi một câu. Tây Môn Nhạn bối rối rút tay về, đỏ mặt hỏi:
- Vừa rồi thất thần, anh…anh hỏi cái gì?
Tần Mục thở dài, nói:
- Em đừng làm việc quá mệt mỏi. Việc của nhà máy từ từ mà làm, nếu biến thành nhà giàu mới nổi, chỉ thống khoái được nhất thời, nhưng phát triển không an toàn. Đối với quyết định của em thì anh ủng hộ, tư tưởng của Đức gia bọn họ xơ cứng, người đã già, nếu như cần thiết hãy để cho hắn bảo dưỡng tuổi thọ.
Tây Môn Nhạn nghe lời của Tần Mục hoảng sợ, vội vàng nói:
- Nhà có một lão như có một bảo, trong phương diện kỹ thuật bọn họ rất có khả năng, không thể tùy ý xem thường.
Tần Mục gật đầu, vỗ vỗ bàn, nói:
- Được rồi, chính em tự nắm trong tay là được. Nhưng nếu họ gây trở ngại việc phát triển của nhà xưởng, anh không ngại đẩy em lên vị trí chủ tịch. Em phải chú ý nhà xưởng khuôn đúc của chúng ta cũng không chỉ đơn thuần lưu cho anh em đồng môn của em tìm đường ra. Sự tình nếu cần làm thì phải làm lớn, mệt chết việc cực chỉ làm ra một chút chuyện, có tiền đồ gì?
- Vừa lúc, nếu ông không đề cập tới tôi còn nghĩ không ra, ở địa phương giao giới giữa Kỳ Lân cùng Phượng Minh, hình như cần xây dựng một khu nhà thể thao cấp quốc tế. Trước mắt người biết tin này không nhiều lắm, nếu như có cơ hội sửa sang lại một chút tài liệu cụ thể của công ty các vị, đưa qua văn phòng khai phát chuẩn bị tranh thủ thử xem.
Vì sao thương nhân thích cùng quan chức giao tiếp, bởi vì họ tùy tiện lộ ra chút tin tức đã đủ cho thương nhân ăn được miệng chảy mỡ. Tạ quản lý không tưởng được chỉ một chiếu cố thật nhỏ đổi lại tin tức lớn như thế, không ngừng cảm ơn Văn Nhập Hải, đợi sau khi cúp điện thoại, hắn lập tức gọi toàn bộ nhân viên đem tình huống công ty tỉ mỉ liệt kê, quan trọng nhất là chuẩn bị một phần hậu lễ cho Văn Nhập Hải, xem như đáp tạ ân tình cung cấp tin tức của hắn.
Nếu như đã biết tin tức của Hồ Bân, Văn Nhập Hải ngược lại không nóng nảy. Hắn chậm rãi lái xe về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy Trương Á nhào vào lòng. Hắn không ngừng an ủi nàng, thẳng tới khi hắn hứa hẹn sẽ tìm về mặt mũi cho nàng, Trương Á mới nín khóc mỉm cười.
- Có biện pháp nào đâu, có trách thì trách lúc em mới đến cơ quan, anh chạy vào phòng em rót ly nước, còn nói đùa với em chi. Trái tim ah, cứ như vậy bị buộc trên người anh.
Trương Á làm nũng trong lòng Văn Nhập Hải:
- Dù sao em mặc kệ, anh đã làm ác nghiệt, phải tự lấy mình đến bồi thường, em chịu ủy khuất còn không phải vì anh sao.
Văn Nhập Hải không ngừng gật đầu, hứa hẹn:
- Em cứ yên tâm đi, cho dù em không nói anh cũng phải ra khẩu ác khí này, quả thật xem anh là bồ tát đất sao, ai cũng có thể đạp vài cái?
Hai người quấn quýt, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Tần Mục về đến nhà, trong lòng tức giận có chút không thể tự chủ, vẻ mặt xanh mét đi vào phòng khách. Hai cô gái đang líu ríu trong phòng khách nhìn thấy sắc mặt khó xem của hắn, nhất thời có chút bối rối. Tina cầm laptop bỏ chạy về phòng ngủ, Tây Môn Nhạn khẽ mấp máy môi đi vào bếp rót một ly trà tỉnh rượu cho Tần Mục, định hỏi gì đó nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng, theo Tina rời khỏi phòng khách.
Kế Đỉnh Thịnh không khỏi tự xem mình quá tài ba, không phải chỉ nhờ vào quan hệ thông gia mới bò lên vị trí hiện tại hay sao? Nếu không có Quốc Thụy Tường, chỉ vài phút đã bị người giết chết. Hôm nay Kế Đỉnh Thịnh có gan ở trước mặt nhiều vị đại lão dám cho hắn sắc mặt nhìn xem, nếu nói không phải ỷ vào uy thế của Quốc Thụy Tường thì mới kỳ quái. Hiện tại Tần Mục là cấp phó sảnh, kém cấp phó tỉnh nhiều bậc, mỗi cấp đều thật khó vượt qua. Mặc dù có Tần lão gia tử cùng Cao Phái ủng hộ, nhưng đồng dạng có không ít người không hi vọng thấy hắn bước được lên trên cao. Hiện tại hắn không khả năng trở mặt với Quốc Thụy Tường, nếu muốn chân chính đem Kế Đỉnh Thịnh giẫm nát dưới chân, biện pháp tốt nhất là làm cho Quốc Thụy Tường ném bỏ hắn. Nhưng nếu Tần Mục làm như vậy, phải đem bản thân mình bù vào, không khỏi có chút được không bù nổi mất.
Hắn ngồi trên sô pha suy nghĩ thật lâu, trong lơ đãng có đôi tay đặt lên vai hắn. Tây Môn Nhạn dịu ngoan đứng sau lưng hắn, xoa bóp bả vai hắn. Tần Mục thở dài, nói:
- Nhạn tử, anh hỏi em một chuyện, nếu người trong giang hồ hận thấu một người, lại không hi vọng hắn chết, mà muốn cho hắn sống trong giày vò, có biện pháp gì không?
Tây Môn Nhạn a một tiếng, nghi hoặc hỏi:
- Có người đắc tội anh sao?
Ngữ khí của nàng có chút lạnh căm.
Tần Mục nhớ tới trước kia nàng từng dùng dao với mình, không phải là chuyện đùa. Hắn vội vàng nở nụ cười, vỗ vỗ bàn tay nàng, giải thích:
- Em nghĩ lung tung gì vậy, chẳng qua có chút cảm xúc mà thôi.
Hắn không muốn tiếp tục nhắc tới đề tài này, hỏi sang chuyện khác:
- Chuyện xưởng khuôn đúc thế nào, có phải có chút không kịp hay không?
Bàn tay Tây Môn Nhạn đột nhiên cứng ngắc, tuy động tác thân mật của Tần Mục làm nàng trông đợi đã lâu, nhưng sau khi thật sự xuất hiện nàng có chút không quen. Nàng cuống quýt cúi đầu, nhìn vào gáy Tần Mục trả lời thật máy móc như trả bài:
- Tiền cảnh máy móc mài thật đáng xem trọng, so sánh với độ chuẩn xác cùng tốc độ mà nói tiết kiệm phí tổn hơn rất nhiều. Nhưng dựa theo ý của em, chúng ta tốt nhất nên xác định vị trí xuất khẩu, nhưng Đức gia bọn họ lại không đồng ý cách nhìn của em, nói bảo vệ cho bản thổ mới là trọng yếu.
Tần Mục ha ha nở nụ cười, an ủi nàng:
- Suy nghĩ của em là chính xác. Người dân trong nước chúng ta sao, luôn có tâm lý ở nước ngoài nhập khẩu là tốt nhất. Cho dù là đồ vật của chúng ta, đem ra nước ngoài sau đó dán nhãn ngoại quốc đem trở về, vẫn được hoan nghênh hơn lúc còn ở bản thổ.
Nói tới đây Tần Mục nghĩ đến chuyện từng nghe qua trước kia, có người tôn trọng hàng ngoại nhập, cần gì đều dùng đồ nhập khẩu, có lần đi nước ngoài du lịch chọn thật nhiều sản phẩm ngoại quốc mang về khoe khoang, kết quả ở góc sản phẩm tìm được dòng chữ “Made in China”, biến thành trò cười của năm đó.
Tây Môn Nhạn nhìn thấy sắc mặt Tần Mục hòa hoãn hơn rất nhiều, trong lòng có chút ngọt ngào. Dù sao bởi vì nói chuyện với nàng mới khiến cho hắn buông xuống tâm sự, điều này làm cho nàng vô cùng cao hứng. Nhắc tới thật kỳ quái, trong những anh em đồng môn cũng có người bộ dạng thật tốt, lại có nhiều người độc thân yêu thích nàng, nhưng không biết vì sao từ đêm nàng mặc lễ phục dạ hội bị Tần Mục nghiêm khắc trách mắng, trái tim của nàng đã không tự chủ được đặt lên người hắn, tận sâu trong nội tâm của nàng, nếu không thể đi vào trong lòng Tần Mục, nàng tình nguyện cô đơn cả đời.
Tần Mục nhìn thấy nàng xuất thần, lại hỏi một câu. Tây Môn Nhạn bối rối rút tay về, đỏ mặt hỏi:
- Vừa rồi thất thần, anh…anh hỏi cái gì?
Tần Mục thở dài, nói:
- Em đừng làm việc quá mệt mỏi. Việc của nhà máy từ từ mà làm, nếu biến thành nhà giàu mới nổi, chỉ thống khoái được nhất thời, nhưng phát triển không an toàn. Đối với quyết định của em thì anh ủng hộ, tư tưởng của Đức gia bọn họ xơ cứng, người đã già, nếu như cần thiết hãy để cho hắn bảo dưỡng tuổi thọ.
Tây Môn Nhạn nghe lời của Tần Mục hoảng sợ, vội vàng nói:
- Nhà có một lão như có một bảo, trong phương diện kỹ thuật bọn họ rất có khả năng, không thể tùy ý xem thường.
Tần Mục gật đầu, vỗ vỗ bàn, nói:
- Được rồi, chính em tự nắm trong tay là được. Nhưng nếu họ gây trở ngại việc phát triển của nhà xưởng, anh không ngại đẩy em lên vị trí chủ tịch. Em phải chú ý nhà xưởng khuôn đúc của chúng ta cũng không chỉ đơn thuần lưu cho anh em đồng môn của em tìm đường ra. Sự tình nếu cần làm thì phải làm lớn, mệt chết việc cực chỉ làm ra một chút chuyện, có tiền đồ gì?