Dương Ngọc Hải lạnh giọng cười không ngừng, chỉ vào Dương Yếp nói ra:
- Không bằng như vậy, tao và mày tối nay chơi trò nhỏ nhé? Người thắng thì mang cô ta về nhà.
- Như thế nào, Dương tiên sinh nhất kiến chung tình với Dương Yếp tiểu thư, muốn mang cô ta về ra mắt gia trưởng sao?
Tần Mục cười tủm tỉm hỏi.
- Đừng có mà giả bộ với tao, Tần Mục, tay của mày quá dài, có người không thích nhìn mày đắc ý.
Dương Ngọc Hải hiển nhiên nói ra:
- Có dám hay không, muốn ở kinh thành này chơi thì mặt mũi Trương nhị thiếu gia là không đủ đâu.
- Nói xem!
Tần Mục dáng tươi cười không giảm, một tay xoa huyệt Thái Dương:
- Tiểu hài tử chơi thì đứng lấy ra.
Dương Yếp nghe Tần Mục nói thú vị, hai mắt đẫm lệ cũng phải tươi cười.
Dương Ngọc Hải vươn người tới trước mặt Tần Mục, hung dữ nói ra:
- Nhìn xem đồ vật hôm nay chúng ta ai lấy ra bán được giá cao nhất, nhìn xem ai quyên được nhiều nhất.
Tần Mục lắc đầu, nói ra:
- Không có ý gì, không phóng khoáng. Tôi như thế này thì không cần như vậy, nghe nói thị trấn xa xôi ở tỉnh Quý Bình đang thiếu giáo viên, chúng ta đặt cược đi, ai thua thì người đó phải phụ trách chiêu mộ giáo viên, cũng cung cấp cho những giáo viên này tiền lương hai mươi năm, anh thấy thế nào?
Giáo viên cho dù đi tới vùng xa xôi ít nhất cũng có vài trăm người, dựa theo kinh tế hiện tại thì tiền lương hai mươi năm tiếu thiểu cũng trăm vạn. Tần Mục nói tiền đặt cược khiến La Đạm Ca cùng Dương Yếp đều mở to hai mắt, không thể tin được nhìn qua Tần Mục.
Dương Ngọc Hải cũng có chút sững sờ. Đấu giá từ thiện toàn bộ đều không dưới hai trăm vạn, nhưng Tần Mục đưa tiền đặt cược trực tiếp quá to, làm cho hắn có chút không thể tiếp nhận. Vì một cuộc đánh bạc mà lãng phí hai phần ba gia sản của mình thì hắn chẳng thể đồng ý, quân cờ này Tần Mục hạ phi thường huyền diệu.
- Như thế nào, không thích chơi lớn như vậy?
Tần Mục cười một tiếng, nói ra:
- So với hai kia ở Giang Bắc thì Dương tiên sinh vẫn còn kém rất xa. Nếu là không có chuyện gì thì không nên quấy rầy hào hứng của tôi, có lẽ anh không phiền chứ?
Bên Giang Bắc đã bị Tần Mục vung tay bỏ qua, Tần Mục nghẹn một hơi không có chỗ phát, hiện tại Dương Ngọc Hải không cho hắn sắc mặt tốt, Tần Mục tự nhiên không thể cho hắn nhan sắc rồi. Nếu không như thế thì có cơ hội, hắn không ngại chọc một đao chuyện ở bắc Trường Giang. Làm cho Dương Ngọc Hải xấu mặt, đây chỉ là kế hoạch đầu tiên của hắn.
- Ha ha, Tần khoa trưởng quả nhiên là có phách lực, tôi cũng liều mình với quân tử chơi với anh một chút.
Dương Ngọc Hải do dự một chút, đột nhiên cười rộ lên.
Tần Mục nhíu mày, từ trong lòng ngực xuất ra một máy ghi âm, cười tủm tỉm nói ra:
- Không có ý tứ, vừa rồi không nghĩ tới ấn nút ghi âm rồi, hy vọng Dương tiên sinh không nên trách tội.
- Mày!
Dương Ngọc Hải nhất thời biến sắc, hắn không thể ngờ Tần Mục vậy mà có thủ đoạn như thế, đi tới đấu giá từ thiện tư nhân lại có mang máy ghi âm. Hắn không dám đi đánh bạc Tần Mục có ghi âm thật hay không, chỉ có toàn lực đặt thắng cược.
- Nếu như không có tiễn thì tôi cho mượn, hai ngàn đủ không?
Tần Mục vẫn mỉm cười như cũ, không có chút thỏa hiệp.
- Tốt, chúng ta nhìn xem mình đấu giá xem ai nhiều hơn, ai đấu giá cao hơn.
Dương Ngọc Hải biết rõ mình đâm lao phải theo lao, cắn răng nói ra những lời này.
Nói xong hắn đứng thẳng lên, một tay nâng cằm La Đạm Ca, cười lạnh nói:
- Nếu muốn ở đại lục mở thị trường, ngươi cô nên thành thành thật thật cho tôi, trông thấy tôi kêu giá thì gõ búa nhanh một chút.
La Đạm Ca bị hắn bóp hơi đau, trên mặt bày ra thần sắc thống khổ. Tần Mục cười lên, hắn tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
Cách đó không xa, Chu Lực Quân nhìn qua một màn không tàm thường này, lặng lẽ rời khỏi sảnh đấu giá, nghĩ báo cáo cho Trương Tử Bình chuyện này.
- Tần Mục cùng Dương Ngọc Hải đấu nhau?
Trương Tử Bình nghe tin tức như thế thì cười lên, nói:
- Dương lão tam quá liều lĩnh rồi, tìm việc cũng nên nhìn đối tượng chứ, hắn có thể chơi nổi với Tần Mục sao?
Chu Lực Quân lắc đầu nói ra:
- Tôi thấy đây không phải do Dương Ngọc Hải lỗ mãng, chỉ sợ là có người ở phía nam gây phiền toái cho Tần Mục.
Trương Tử Bình gật gật đầu, hỏi:
- Anh nói làm sao bây giờ?
Chu Lực Quân trầm ngâm một lát, nói ra:
- Bọn họ náo là việc của bọn họ, không quan hệ tới chúng ta, nhị thiếu gia, anh nói đúng không?
Đây là giảo hoạt trên chính trị, không giống buôn bán ưa thích bỏ đá xuống giếng. Tuy Trương Tử Bình thuộc nhân sĩ buôn bán, nhưng tư tưởng vẫn có khái niệm quan trường, chủ ý của Chu Lực Quân cũng nói động hắn. Hắn đồng ý Chu Lực Quân an bài, thấp giọng phân phó vài câu.
Chu Lực Quân gật gật đầu, quay người đi phân phó.
Trương Tử Bình nhìn qua đại sảnh và phức tạp, có chút hăng hái tự nhủ:
- Dương gia cùng Tần gia, đúng là có ý tứ!
Tiếng nhạc càng mờ, càng ngày càng nhỏ, đột nhiên ngân cao và im lặng.
Trương Tử Bình mang giày da đi vào đại sảnh, vốn nói vài lời hoan nghênh đại giá quang lâm, lại nói rõ toàn bộ đấu giá lần này sẽ được mang đi cho bọn nhỏ tới trường, nhất thời tiếng vỗ tay vang vọng. Hắn cười khoát khoát tay, nói ra:
- Tôi cũng không nhiều lời, hy vọng mọi người có thể tìm được thứ yêu thích trong đấu giá lần này.
Nói xong hắn bàn giao cho Chu Lực Quân, bản thân mình đi đến dưới đài, ngồi ở bàn cách Tần Mục không xa.
Chu Lực Quân lên đài, tự nhiên cũng có ý cảm tạ Trương Tử Bình một trận, lúc này là La Đạm Ca của Hương Cảng đi lên, nàng là đấu giá sư lần này.
Thừa dịp La Đạm Ca lên đài, Dương Ngọc Hải nhìn qua Tần Mục với ánh mắt khiêu khích, lại phát hiện Tần Mục đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này so sánh thì Dương Ngọc Hải khí thế yếu đi vài phần.
- Tần Mục, mày chờ đó cho tao, tao đúng là nhìn xem mấy năm qua mày ăn bao nhiêu.
Dương Ngọc Hải cười lạnh.
- Làn đấu giá từ thiện tư nhân lần thứ năm của Mộng Ngải Thiên Đường chính thức bắt đầu.
La Đạm Ca cười yếu ớt sau đó nâng váy dạ hội lên một chút cảm tạ, duỗi bàn tay trắng giới thiệu.
- Vật phẩm đấu giá đầu tiên là do phu nhân Gấm Hoa Thiên Hoa lão bản vẽ quốc họa Thanh Thúy, mời mọi người ra giá!
Tần Mục biết rõ đây là hình thức đáu giá hội, chẳng những cho người chủ trì đấu giá mặt mũi, hơn nữa mỗi một vật phẩm đưa lên sẽ có đấu giá sư nói rõ xuất xứ, cuối cùng người cầm vật phẩm sẽ dùng giá cao mua lại để cho chủ nhan của nó mặt mũi và kính trọng, rất có thể đạt thành sinh ý, hợp tác hoặc quan hệ gần hơn.
Bức họa Thanh Thúy được lấy ra, lúc này bên dưới hàng khách mời có một phụ nữ trung niển đứng lên, đang gật đầu chào mọi người, Tần Mục đã biết rõ nàng chính là Phương lão bản.
- Giá khởi điểm một nghìn đồng, mời mọi người ra giá.
La Đạm Ca vỗ búa nhỏ trong tay, vươn tay bảo mọi người ra giá.
- Không bằng như vậy, tao và mày tối nay chơi trò nhỏ nhé? Người thắng thì mang cô ta về nhà.
- Như thế nào, Dương tiên sinh nhất kiến chung tình với Dương Yếp tiểu thư, muốn mang cô ta về ra mắt gia trưởng sao?
Tần Mục cười tủm tỉm hỏi.
- Đừng có mà giả bộ với tao, Tần Mục, tay của mày quá dài, có người không thích nhìn mày đắc ý.
Dương Ngọc Hải hiển nhiên nói ra:
- Có dám hay không, muốn ở kinh thành này chơi thì mặt mũi Trương nhị thiếu gia là không đủ đâu.
- Nói xem!
Tần Mục dáng tươi cười không giảm, một tay xoa huyệt Thái Dương:
- Tiểu hài tử chơi thì đứng lấy ra.
Dương Yếp nghe Tần Mục nói thú vị, hai mắt đẫm lệ cũng phải tươi cười.
Dương Ngọc Hải vươn người tới trước mặt Tần Mục, hung dữ nói ra:
- Nhìn xem đồ vật hôm nay chúng ta ai lấy ra bán được giá cao nhất, nhìn xem ai quyên được nhiều nhất.
Tần Mục lắc đầu, nói ra:
- Không có ý gì, không phóng khoáng. Tôi như thế này thì không cần như vậy, nghe nói thị trấn xa xôi ở tỉnh Quý Bình đang thiếu giáo viên, chúng ta đặt cược đi, ai thua thì người đó phải phụ trách chiêu mộ giáo viên, cũng cung cấp cho những giáo viên này tiền lương hai mươi năm, anh thấy thế nào?
Giáo viên cho dù đi tới vùng xa xôi ít nhất cũng có vài trăm người, dựa theo kinh tế hiện tại thì tiền lương hai mươi năm tiếu thiểu cũng trăm vạn. Tần Mục nói tiền đặt cược khiến La Đạm Ca cùng Dương Yếp đều mở to hai mắt, không thể tin được nhìn qua Tần Mục.
Dương Ngọc Hải cũng có chút sững sờ. Đấu giá từ thiện toàn bộ đều không dưới hai trăm vạn, nhưng Tần Mục đưa tiền đặt cược trực tiếp quá to, làm cho hắn có chút không thể tiếp nhận. Vì một cuộc đánh bạc mà lãng phí hai phần ba gia sản của mình thì hắn chẳng thể đồng ý, quân cờ này Tần Mục hạ phi thường huyền diệu.
- Như thế nào, không thích chơi lớn như vậy?
Tần Mục cười một tiếng, nói ra:
- So với hai kia ở Giang Bắc thì Dương tiên sinh vẫn còn kém rất xa. Nếu là không có chuyện gì thì không nên quấy rầy hào hứng của tôi, có lẽ anh không phiền chứ?
Bên Giang Bắc đã bị Tần Mục vung tay bỏ qua, Tần Mục nghẹn một hơi không có chỗ phát, hiện tại Dương Ngọc Hải không cho hắn sắc mặt tốt, Tần Mục tự nhiên không thể cho hắn nhan sắc rồi. Nếu không như thế thì có cơ hội, hắn không ngại chọc một đao chuyện ở bắc Trường Giang. Làm cho Dương Ngọc Hải xấu mặt, đây chỉ là kế hoạch đầu tiên của hắn.
- Ha ha, Tần khoa trưởng quả nhiên là có phách lực, tôi cũng liều mình với quân tử chơi với anh một chút.
Dương Ngọc Hải do dự một chút, đột nhiên cười rộ lên.
Tần Mục nhíu mày, từ trong lòng ngực xuất ra một máy ghi âm, cười tủm tỉm nói ra:
- Không có ý tứ, vừa rồi không nghĩ tới ấn nút ghi âm rồi, hy vọng Dương tiên sinh không nên trách tội.
- Mày!
Dương Ngọc Hải nhất thời biến sắc, hắn không thể ngờ Tần Mục vậy mà có thủ đoạn như thế, đi tới đấu giá từ thiện tư nhân lại có mang máy ghi âm. Hắn không dám đi đánh bạc Tần Mục có ghi âm thật hay không, chỉ có toàn lực đặt thắng cược.
- Nếu như không có tiễn thì tôi cho mượn, hai ngàn đủ không?
Tần Mục vẫn mỉm cười như cũ, không có chút thỏa hiệp.
- Tốt, chúng ta nhìn xem mình đấu giá xem ai nhiều hơn, ai đấu giá cao hơn.
Dương Ngọc Hải biết rõ mình đâm lao phải theo lao, cắn răng nói ra những lời này.
Nói xong hắn đứng thẳng lên, một tay nâng cằm La Đạm Ca, cười lạnh nói:
- Nếu muốn ở đại lục mở thị trường, ngươi cô nên thành thành thật thật cho tôi, trông thấy tôi kêu giá thì gõ búa nhanh một chút.
La Đạm Ca bị hắn bóp hơi đau, trên mặt bày ra thần sắc thống khổ. Tần Mục cười lên, hắn tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
Cách đó không xa, Chu Lực Quân nhìn qua một màn không tàm thường này, lặng lẽ rời khỏi sảnh đấu giá, nghĩ báo cáo cho Trương Tử Bình chuyện này.
- Tần Mục cùng Dương Ngọc Hải đấu nhau?
Trương Tử Bình nghe tin tức như thế thì cười lên, nói:
- Dương lão tam quá liều lĩnh rồi, tìm việc cũng nên nhìn đối tượng chứ, hắn có thể chơi nổi với Tần Mục sao?
Chu Lực Quân lắc đầu nói ra:
- Tôi thấy đây không phải do Dương Ngọc Hải lỗ mãng, chỉ sợ là có người ở phía nam gây phiền toái cho Tần Mục.
Trương Tử Bình gật gật đầu, hỏi:
- Anh nói làm sao bây giờ?
Chu Lực Quân trầm ngâm một lát, nói ra:
- Bọn họ náo là việc của bọn họ, không quan hệ tới chúng ta, nhị thiếu gia, anh nói đúng không?
Đây là giảo hoạt trên chính trị, không giống buôn bán ưa thích bỏ đá xuống giếng. Tuy Trương Tử Bình thuộc nhân sĩ buôn bán, nhưng tư tưởng vẫn có khái niệm quan trường, chủ ý của Chu Lực Quân cũng nói động hắn. Hắn đồng ý Chu Lực Quân an bài, thấp giọng phân phó vài câu.
Chu Lực Quân gật gật đầu, quay người đi phân phó.
Trương Tử Bình nhìn qua đại sảnh và phức tạp, có chút hăng hái tự nhủ:
- Dương gia cùng Tần gia, đúng là có ý tứ!
Tiếng nhạc càng mờ, càng ngày càng nhỏ, đột nhiên ngân cao và im lặng.
Trương Tử Bình mang giày da đi vào đại sảnh, vốn nói vài lời hoan nghênh đại giá quang lâm, lại nói rõ toàn bộ đấu giá lần này sẽ được mang đi cho bọn nhỏ tới trường, nhất thời tiếng vỗ tay vang vọng. Hắn cười khoát khoát tay, nói ra:
- Tôi cũng không nhiều lời, hy vọng mọi người có thể tìm được thứ yêu thích trong đấu giá lần này.
Nói xong hắn bàn giao cho Chu Lực Quân, bản thân mình đi đến dưới đài, ngồi ở bàn cách Tần Mục không xa.
Chu Lực Quân lên đài, tự nhiên cũng có ý cảm tạ Trương Tử Bình một trận, lúc này là La Đạm Ca của Hương Cảng đi lên, nàng là đấu giá sư lần này.
Thừa dịp La Đạm Ca lên đài, Dương Ngọc Hải nhìn qua Tần Mục với ánh mắt khiêu khích, lại phát hiện Tần Mục đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này so sánh thì Dương Ngọc Hải khí thế yếu đi vài phần.
- Tần Mục, mày chờ đó cho tao, tao đúng là nhìn xem mấy năm qua mày ăn bao nhiêu.
Dương Ngọc Hải cười lạnh.
- Làn đấu giá từ thiện tư nhân lần thứ năm của Mộng Ngải Thiên Đường chính thức bắt đầu.
La Đạm Ca cười yếu ớt sau đó nâng váy dạ hội lên một chút cảm tạ, duỗi bàn tay trắng giới thiệu.
- Vật phẩm đấu giá đầu tiên là do phu nhân Gấm Hoa Thiên Hoa lão bản vẽ quốc họa Thanh Thúy, mời mọi người ra giá!
Tần Mục biết rõ đây là hình thức đáu giá hội, chẳng những cho người chủ trì đấu giá mặt mũi, hơn nữa mỗi một vật phẩm đưa lên sẽ có đấu giá sư nói rõ xuất xứ, cuối cùng người cầm vật phẩm sẽ dùng giá cao mua lại để cho chủ nhan của nó mặt mũi và kính trọng, rất có thể đạt thành sinh ý, hợp tác hoặc quan hệ gần hơn.
Bức họa Thanh Thúy được lấy ra, lúc này bên dưới hàng khách mời có một phụ nữ trung niển đứng lên, đang gật đầu chào mọi người, Tần Mục đã biết rõ nàng chính là Phương lão bản.
- Giá khởi điểm một nghìn đồng, mời mọi người ra giá.
La Đạm Ca vỗ búa nhỏ trong tay, vươn tay bảo mọi người ra giá.