Hàn lão gia tử gõ bát cơm mắng:
- Lão Tần vương bát đản cũng không biết quản anh sao, coi trời bằng vung có phải hay không?
Tần Mục cúi đầu, bộ dáng nhận sai, Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh cười cười. Vợ chồng Hàn Đại Bình thì hiểu ý cười lên, con rể này bọn họ càng thỏa mãn.
Hàn lão gia tử mắng Tần lão gia tử còn không cam lòng, vỗ bàn chỉ vào mặt Hàn Đại Bình mắng chửi:
- Còn con nữa, lớn tuổi như vậy còn không biết nắm bắt cơ hội? Còn là tư lệnh trọng địa kinh thành đấy, nếu đặt ở thời điểm kháng chiến là tội làm lỡ quân cơ, là phải xử bắn! Làm sao lại rút hai tên doanh trưởng và một tên tham mưu đi, ba người bọn họ mang nhiều thứ như thế thì mặt mũi quân đội còn đâu?
Hàn Đại Bình lập tức mặt khổ, hắn là tư lệnh trọng địa kinh thành và vùng lân cận, trước mặt Hàn lão gia tử còn phải nhận giáo huấn.
- Lão Dương đúng là vương bát đản, trông coi hai quân đội còn không hài lòng, lại còn nhét người vào chỗ tôi và lão Tần bên kia, lão tử đã sớm nhìn hắn không thuận mắt. Đi, trở về đưa một phần danh sách cho tôi, tôi cũng không tin không triệt được ba gia hỏa kia!
Lão gia tử uống một chén rượu, hùng hùng hổ hổ.
Hàn Đại Bình cười khổ nói:
- Cha, con không thể hạ tử thử, nếu không người bên kia cũng bị gạt bỏ.
Phi!
Hàn lão gia tử phun một ngụm, lại bỏ qua chuyện này, đầu mâu chỉ vào Hàn Tuyết Lăng:
- Tiểu nha đầu...
- Gia gia...
Hàn Tuyết Lăng kêu một tiếng, lại gắp một mớ rau bỏ vào trong chén Hàn lão gia tử, mềm mại nói ra:
- Đây là đặc sản miền núi do cấp dưới của Tần Mục mang tới, nghe nói đều không có bốn phân, ngài nếm thử đi, để lạnh ăn không ngon.
Một chiêu thân tình này khiến Tần Mục run run, khẩu khí nũng nịu như vậy Tần Mục mới nghe lần đầu, lúc này ở dưới bàn nhéo đùi của Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng biểu hiện điềm nhiên không có việc gì, giầy da nhỏ đã đá vào chân Tần Mục.
Hàn lão gia tử ăn chiêu này của Hàn Tuyết Lăng nên mơ hồ, nghẹn trong lòng không nói ra được, lại không nỡ quát cháu gái lớn, nhìn chung quanh chỉ còn lại Vạn Phương không có giáo huấn, quay đầu thở dài:
- Cô giáo huấn con gái lại đi, dạy tốt con gái đi.
Ai cũng có thể nhìn ra Hàn lão gia tử đang vui mừng, bằng không khi nghe Tần Mục có đại động tác còn bảo hai vợ chồng Tần Mục tới ăn cơm, đây là kết quả đắc ý, Hàn gia có bảy tám nam đinh, ai có thể được vinh hạnh đặc biệt như thế? Tần Mục xem như người đầu tiên.
Sau buổi cơm tối, Hàn lão gia tử kéo Tần Mục đi đánh cờ vua, lại giáo huấn Tần Mục một phen, lại động là ăn vua, cái gì cũng không có ra tay, ra tay là ha tử thử, cái gì cắn cái đuôi không vung miệng, đó là toàn bộ hắn ăn vào, Tần Mục chỉ có mím môi cười và không ngừng đồng ý, một chiêu cuối cùng mã hậu pháo, bức tử vui của Hàn lão gia tử.
Thời điểm Tần Mục đánh cờ thì tất cả quân đội đang đại kiểm tra, nhưng mà không có tra ra ngoài tình huống vũ khí bị chuyển đi, chỉ có hai lão gia tử khống chế trong quân khu, hoặc nhiều hoặc ít đổi mười mấy người, chỉ là chức vị cũng không quá cao, cũng không gây ra bao nhiêu chấn động.
Không chỉ là quân đội có biến động, ngay cả trong kinh thành cũng có gió nổi mây phun. Vào buổi tối có mấy lãnh đạo liên quan tới chuyện này bị ban thanh tra kỷ luật mời đi hỏi thăm, từ đó về sau không quay về. Tần Mục nhận được tin tức thì âm thầm may mắn, vốn chỉ ý định cho Dương Ngọc Hải một lần nhớ đời, dùng nó trả thù cho chuyện tổ hiệp tra, nhưng rút một củ cải nhỏ lại động toàn bộ kinh thành.
Mà Nghiêm Đức Công và Ngải Kinh Lý hai người có công lao xuất sắc, hai người hành động nhanh chóng, kiên nghị quả cảm lọt vào trong mắt lãnh đạo, tuy hiện tại còn chưa có văn bản khen ngợi, nhưng tiến thêm một bước là chuyện phi thường rõ ràng.
Về phần Vương Đại Bưu, hắn chỉ đóng vai phụ, tùy tiện nhốt lại đến lúc ra tòa thẩm vấn, xét thấy có biểu hiện lập công có lẽ phán ba năm năm là được thả ra, về phần có ra sớm hay không chính hắn xem hắn khai có giá trị gì. Tần Mục không quản chuyện này nữa, Vương Đại Bưu người này rất hiểu rõ tình thế của mình, Tần Mục cảm giác mình có lẽ ở kinh thành cũng nên tạo ra lực lượng một chút. Nhưng mà tin tức mặt quan thì không thể động, đường tương lai của Tần Mục còn quan trọng hơn những con đường nhỏ này.
Vợ chồng son tại Hàn gia lần lượt được khen ngợi, chín giờ tối mới rời khỏi Hàn gia. Thời điểm rời đi Hàn Đại Bình đổi chứng nhận cho Tần Mục, hắn được tăng lên trung tá, quân hàm không nhỏ.
Hai người cáo biệt vợ chồng Hàn Đại Bình, lái xe quay vào trong thành phố. Hàn Tuyết Lăng ngồi trên xen ai nha một tiếng, nói:
- Tần Mục, thương lượng với anh một việc.
- Nói đi.
Tần Mục trực giác cho rằng không phải chuyện tốt.
- Nghe nói Lan Giang buổi tối rất náo nhiệt, đi với em đi.
Hàn Tuyết Lăng hai mắt tỏa sáng.
Tần Mục ai thán một tiếng, đánh vòng xe chạy tới Lan Giang. Hàn Tuyết Lăng bẹt miệng nói ra:
- Anh đấy, cũng không biết cự tuyệt sao? Hôm nay mệt mỏi như vậy, nên quay về nhà sớm.
Tần Mục nhất thời im lặng, đây là lòng dạ đàn bà, vì sao khó cân nhắc như vậy?
Hàn Tuyết Lăng sau đó lại nói một câu thiếu chút nữa làm cho Tần Mục lái xe rơi xuống sông:
- Em đang hoài nghi, có phải có nữ nhân yêu thương nhớ nhung anh, anh cũng không biết cự tuyệt, anh là kẻ trời sinh không biết cự tuyệt nữ nhân, trách không được có nhiều hông nhân tri kỷ như thế.
Những lời này có chút ít đố kị, làm cho Tần Mục không biết nên nói thế nào mới tốt. Hắn đổ xe ở một bên và kinh ngạc nhìn qua Hàn Tuyết Lăng. Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên.
Là Tần lão gia tử.
Tiếp điện thoại, trong điện thoại là trầm mặc, Tần Mục cũng cảm giác có chút không đúng.
Quả nhiên một tiếng thở dài truyền tới, lão gia tử nói:
- Tiểu Mục, dượng ba của cháu gặp chuyện không may.
Tần Mục nội tâm chấn động, nên đến, rốt cục đến. Cầm Cao Phái động thủ, Giang Bắc động tác rất lớn.
Đúng vậy, Cao Bái đã ra tay. Cao Bái đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn đè áp chuyện quy hoạch ồn ào thời gian trước, để khu quy hoạch có thể thuận lợi thi công. Lúc ấy chuyện này làm cho Tần Mục có chút dự cảm xấu, nhưng hắn còn chưa có tư cách góp lời với Cao Bái, cho dù có nói, Cao Bái có tư tưởng chiến lược của riêng mình, sợ rằng cũng không dễ dàng áp dụng.
Nhưng lần này, chuyện xảy ra lại vô cùng mãnh liệt. Trong vòng một ngày, xung quanh thành phố quy hoạch bạo loạn, xuất hiện tình huống nhân viên sử dụng bạo lực ẩu đả với hộ gia đình địa phương. Trong đó đánh chết ba người, đả thương hơn mười người, ở cửa ủy ban thành phố tụ tập hơn ngàn người, giơ cao biểu ngữ yêu cầu thành phố phải có giải thích rõ ràng.
Lần này Cao Bái vẫn áp dụng biện pháp đàn áp, nhưng so với lần trước, hiệu quả rõ ràng không bằng. Quần chúng tạm thời bị xua tan, nhưng đã có một số người trực tiếp tới Tỉnh ủy Giang Bắc.
- Lão Tần vương bát đản cũng không biết quản anh sao, coi trời bằng vung có phải hay không?
Tần Mục cúi đầu, bộ dáng nhận sai, Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh cười cười. Vợ chồng Hàn Đại Bình thì hiểu ý cười lên, con rể này bọn họ càng thỏa mãn.
Hàn lão gia tử mắng Tần lão gia tử còn không cam lòng, vỗ bàn chỉ vào mặt Hàn Đại Bình mắng chửi:
- Còn con nữa, lớn tuổi như vậy còn không biết nắm bắt cơ hội? Còn là tư lệnh trọng địa kinh thành đấy, nếu đặt ở thời điểm kháng chiến là tội làm lỡ quân cơ, là phải xử bắn! Làm sao lại rút hai tên doanh trưởng và một tên tham mưu đi, ba người bọn họ mang nhiều thứ như thế thì mặt mũi quân đội còn đâu?
Hàn Đại Bình lập tức mặt khổ, hắn là tư lệnh trọng địa kinh thành và vùng lân cận, trước mặt Hàn lão gia tử còn phải nhận giáo huấn.
- Lão Dương đúng là vương bát đản, trông coi hai quân đội còn không hài lòng, lại còn nhét người vào chỗ tôi và lão Tần bên kia, lão tử đã sớm nhìn hắn không thuận mắt. Đi, trở về đưa một phần danh sách cho tôi, tôi cũng không tin không triệt được ba gia hỏa kia!
Lão gia tử uống một chén rượu, hùng hùng hổ hổ.
Hàn Đại Bình cười khổ nói:
- Cha, con không thể hạ tử thử, nếu không người bên kia cũng bị gạt bỏ.
Phi!
Hàn lão gia tử phun một ngụm, lại bỏ qua chuyện này, đầu mâu chỉ vào Hàn Tuyết Lăng:
- Tiểu nha đầu...
- Gia gia...
Hàn Tuyết Lăng kêu một tiếng, lại gắp một mớ rau bỏ vào trong chén Hàn lão gia tử, mềm mại nói ra:
- Đây là đặc sản miền núi do cấp dưới của Tần Mục mang tới, nghe nói đều không có bốn phân, ngài nếm thử đi, để lạnh ăn không ngon.
Một chiêu thân tình này khiến Tần Mục run run, khẩu khí nũng nịu như vậy Tần Mục mới nghe lần đầu, lúc này ở dưới bàn nhéo đùi của Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng biểu hiện điềm nhiên không có việc gì, giầy da nhỏ đã đá vào chân Tần Mục.
Hàn lão gia tử ăn chiêu này của Hàn Tuyết Lăng nên mơ hồ, nghẹn trong lòng không nói ra được, lại không nỡ quát cháu gái lớn, nhìn chung quanh chỉ còn lại Vạn Phương không có giáo huấn, quay đầu thở dài:
- Cô giáo huấn con gái lại đi, dạy tốt con gái đi.
Ai cũng có thể nhìn ra Hàn lão gia tử đang vui mừng, bằng không khi nghe Tần Mục có đại động tác còn bảo hai vợ chồng Tần Mục tới ăn cơm, đây là kết quả đắc ý, Hàn gia có bảy tám nam đinh, ai có thể được vinh hạnh đặc biệt như thế? Tần Mục xem như người đầu tiên.
Sau buổi cơm tối, Hàn lão gia tử kéo Tần Mục đi đánh cờ vua, lại giáo huấn Tần Mục một phen, lại động là ăn vua, cái gì cũng không có ra tay, ra tay là ha tử thử, cái gì cắn cái đuôi không vung miệng, đó là toàn bộ hắn ăn vào, Tần Mục chỉ có mím môi cười và không ngừng đồng ý, một chiêu cuối cùng mã hậu pháo, bức tử vui của Hàn lão gia tử.
Thời điểm Tần Mục đánh cờ thì tất cả quân đội đang đại kiểm tra, nhưng mà không có tra ra ngoài tình huống vũ khí bị chuyển đi, chỉ có hai lão gia tử khống chế trong quân khu, hoặc nhiều hoặc ít đổi mười mấy người, chỉ là chức vị cũng không quá cao, cũng không gây ra bao nhiêu chấn động.
Không chỉ là quân đội có biến động, ngay cả trong kinh thành cũng có gió nổi mây phun. Vào buổi tối có mấy lãnh đạo liên quan tới chuyện này bị ban thanh tra kỷ luật mời đi hỏi thăm, từ đó về sau không quay về. Tần Mục nhận được tin tức thì âm thầm may mắn, vốn chỉ ý định cho Dương Ngọc Hải một lần nhớ đời, dùng nó trả thù cho chuyện tổ hiệp tra, nhưng rút một củ cải nhỏ lại động toàn bộ kinh thành.
Mà Nghiêm Đức Công và Ngải Kinh Lý hai người có công lao xuất sắc, hai người hành động nhanh chóng, kiên nghị quả cảm lọt vào trong mắt lãnh đạo, tuy hiện tại còn chưa có văn bản khen ngợi, nhưng tiến thêm một bước là chuyện phi thường rõ ràng.
Về phần Vương Đại Bưu, hắn chỉ đóng vai phụ, tùy tiện nhốt lại đến lúc ra tòa thẩm vấn, xét thấy có biểu hiện lập công có lẽ phán ba năm năm là được thả ra, về phần có ra sớm hay không chính hắn xem hắn khai có giá trị gì. Tần Mục không quản chuyện này nữa, Vương Đại Bưu người này rất hiểu rõ tình thế của mình, Tần Mục cảm giác mình có lẽ ở kinh thành cũng nên tạo ra lực lượng một chút. Nhưng mà tin tức mặt quan thì không thể động, đường tương lai của Tần Mục còn quan trọng hơn những con đường nhỏ này.
Vợ chồng son tại Hàn gia lần lượt được khen ngợi, chín giờ tối mới rời khỏi Hàn gia. Thời điểm rời đi Hàn Đại Bình đổi chứng nhận cho Tần Mục, hắn được tăng lên trung tá, quân hàm không nhỏ.
Hai người cáo biệt vợ chồng Hàn Đại Bình, lái xe quay vào trong thành phố. Hàn Tuyết Lăng ngồi trên xen ai nha một tiếng, nói:
- Tần Mục, thương lượng với anh một việc.
- Nói đi.
Tần Mục trực giác cho rằng không phải chuyện tốt.
- Nghe nói Lan Giang buổi tối rất náo nhiệt, đi với em đi.
Hàn Tuyết Lăng hai mắt tỏa sáng.
Tần Mục ai thán một tiếng, đánh vòng xe chạy tới Lan Giang. Hàn Tuyết Lăng bẹt miệng nói ra:
- Anh đấy, cũng không biết cự tuyệt sao? Hôm nay mệt mỏi như vậy, nên quay về nhà sớm.
Tần Mục nhất thời im lặng, đây là lòng dạ đàn bà, vì sao khó cân nhắc như vậy?
Hàn Tuyết Lăng sau đó lại nói một câu thiếu chút nữa làm cho Tần Mục lái xe rơi xuống sông:
- Em đang hoài nghi, có phải có nữ nhân yêu thương nhớ nhung anh, anh cũng không biết cự tuyệt, anh là kẻ trời sinh không biết cự tuyệt nữ nhân, trách không được có nhiều hông nhân tri kỷ như thế.
Những lời này có chút ít đố kị, làm cho Tần Mục không biết nên nói thế nào mới tốt. Hắn đổ xe ở một bên và kinh ngạc nhìn qua Hàn Tuyết Lăng. Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên.
Là Tần lão gia tử.
Tiếp điện thoại, trong điện thoại là trầm mặc, Tần Mục cũng cảm giác có chút không đúng.
Quả nhiên một tiếng thở dài truyền tới, lão gia tử nói:
- Tiểu Mục, dượng ba của cháu gặp chuyện không may.
Tần Mục nội tâm chấn động, nên đến, rốt cục đến. Cầm Cao Phái động thủ, Giang Bắc động tác rất lớn.
Đúng vậy, Cao Bái đã ra tay. Cao Bái đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn đè áp chuyện quy hoạch ồn ào thời gian trước, để khu quy hoạch có thể thuận lợi thi công. Lúc ấy chuyện này làm cho Tần Mục có chút dự cảm xấu, nhưng hắn còn chưa có tư cách góp lời với Cao Bái, cho dù có nói, Cao Bái có tư tưởng chiến lược của riêng mình, sợ rằng cũng không dễ dàng áp dụng.
Nhưng lần này, chuyện xảy ra lại vô cùng mãnh liệt. Trong vòng một ngày, xung quanh thành phố quy hoạch bạo loạn, xuất hiện tình huống nhân viên sử dụng bạo lực ẩu đả với hộ gia đình địa phương. Trong đó đánh chết ba người, đả thương hơn mười người, ở cửa ủy ban thành phố tụ tập hơn ngàn người, giơ cao biểu ngữ yêu cầu thành phố phải có giải thích rõ ràng.
Lần này Cao Bái vẫn áp dụng biện pháp đàn áp, nhưng so với lần trước, hiệu quả rõ ràng không bằng. Quần chúng tạm thời bị xua tan, nhưng đã có một số người trực tiếp tới Tỉnh ủy Giang Bắc.